Yêu Quái Thư Trai
Chương 39: Cái gọi là tranh giành tình nhân
Có lẽ là sống một mình trong trạch viện thật sự quá buồn chán, đến ngày hôm sau Nam Anh đã đi thư trai làm khách.
Mọi người trong thư trai đều rất hoan nghênh, trên thực tế, không có người hay yêu quái nào sẽ không thích Nam Anh. Thái Bạch Thái Hắc càng là vui đến hỏng rồi, vội trước vội sau giúp Nam Anh chuẩn bị chăn nệm, dép đi trong nhà… mà đợi sau khi làm xong hết còn trưng ra vẻ mặt cầu khích lệ.
Mà trên thực tế, cũng không có người hay yêu quái nào không thích được Nam Anh khen ngợi vài câu.
“Không phải vội, đều ngồi xuống trò chuyện đi.” Nam Anh cười cực kỳ dịu dàng.
Vì vậy Ngô Khương Khương, Lục Tri Phi, Thái Bạch Thái Hắc và Tiểu Kiều đều ngồi xếp bằng xuống, vây quanh một cái lò nhỏ, vừa pha trà vừa trò chuyện. Cửa phòng khách mở rộng, bên ngoài là khoảng sân mướt mắt, gió nhẹ thỉnh thoảng lùa qua mang đến cảm giác mát mẻ, mà sự mát mẻ của gió trời quyện cùng nhiệt độ của bếp lò tạo thành một độ ấm khiến người sung sướng.
“Tứ gia đâu?” Nam Anh nhìn quanh một vòng, hỏi.
“Tứ gia còn đang ở trong sách, gần đây ngài ấy vẫn theo sát vị thư sinh kia, giống như không tìm tòi đến tận gốc rễ của đối phương liền không chịu được.” Ngô Khương Khương nói, khơi khơi lửa than, tiếp lời: “Theo tôi thấy thư sinh kia cũng không có vấn đề gì, thậm chí có thể là do y cảm hóa Trầm Thương Sinh đâu. Vậy nên hiện tại đối phương mới yên lặng, căn bản không làm ra động tĩnh chứ đừng nói đến chuyện hại người.”
“Tứ gia tự nhiên có suy nghĩ của Tứ gia.” Nam Anh nói rằng: “Chung quy, đã có Tứ gia ở đây, chúng ta chỉ cần nhàn nhã uống trà là được.”
“Đúng rồi đúng rồi!” Hai bé mập lập tức giơ cao hai tay hai chân tán thành.
Tiểu Kiều không bình luận, Ngô Khương Khương thật ra cảm thấy rất có đạo lý, “Không bằng chúng cùng tám chuyện một chút đi, tôi nói với mọi người cái này, gần đây phía thành tây cũng đủ náo nhiệt…”
Lục Tri Phi bỗng nhiên có một loại lỗi giác, Thương Tứ giống như gia chủ ở cổ đại, bận bịu bôn ba bên ngoài, mà đám… gia quyến hậu viện bọn họ lại ở nhà ăn ngon uống tốt, mỗi ngày đều thảnh thơi tập trung lại đánh bài, tám chuyện thiên hạ.
Vừa nghĩ như vậy, Lục Tri Phi chợt nhớ đến một chuyện gần đây mà mình rất để ý. Do dự một hồi vẫn hỏi ra, “Lần trước có nói đến chuyện ở Bách Lạc Môn, sau lại thế nào?”
“Bách Lạc Môn?” Ngô Khương Khương sửng sốt một chút rồi mới hào hứng nhớ lại, “Đúng vậy! Lần trước bị Tứ gia cắt đứt, còn chưa kịp kể hết, sau này rốt cuộc lại thế nào?”
Tiểu Kiều sửng sốt một chút, “Tôi còn chưa kể sao?”
“Vẫn chưa đâu! Cậu kể tiếp đi?” Ngô Khương Khương chớp chớp mắt.
“Tôi chưa từng nói, cô gái trong Bách Lạc Môn kia là Tiểu My Yên sao?” Tiểu Kiều cũng nháy mắt mấy cái.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Ngô Khương Khương mở đầu đánh tan trầm mặc, há miệng thật to, “Tiểu… Tiểu My Yên?!”
“Đúng vậy, tôi cũng là sau này mới biết được người kia chính là Tiểu My Yên. Khi đó anh ta mới mười bảy mười tám tuổi, bởi vì dung mạo vốn thiên về trung tính, chỉ cần tỉ mỉ trang điểm liền khó phân nam nữ, vì vậy tổ chức mới tạm thời điều anh ta đến Bắc Bình, nằm vùng ở Bách Lạc Môn. Tiểu My Yên vốn là hý tử, không quá hai tháng liền trở thành vũ nữ chính của Bách Lạc Môn. Thế nhưng có một điểm, anh ta cần dụ đám đàn ông kia si mê mình nhưng lại tuyệt đối không thể bại lộ giới tính. Hôm đó thiếu đương gia của Hoa Thành vừa nhìn chính là muốn cường bạo, cũng may Thương Tứ nhận ra Tiểu My Yên, liền giúp anh ta giải vây.”
Năm đó Bách Lạc Môn thật sự tương đương náo nhiệt.
Một đóa Bạch Mẫu Đơn, một làn Tiểu My Yên, lại thêm vạn năm lão bất tử Thương Tứ.
–
“Thiếu gia.” Sùng Minh ở sau lưng xin chỉ thị.
Tiểu Kiều giơ tay lên, ý bảo hắn chớ có lên tiếng, sau đó quay đầu tỏ ra hứng thú nhìn về phía người dẫn đường, “Vị tiên sinh phía dưới là ai?”
Người cậu hỏi là Thương Tứ, quản lý đương nhiên không có khả năng quen biết Đại ma vương đành thành thành thật thật trả lời, “Kiều thiếu gia, vị tiên sinh kia là khách lạ, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.”
“À?” Tiểu Kiều cảm thán một tiếng, tràn đầy quý khí và cảm giác cao cao tại thượng. Y tựa hồ rất hứng thú với người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo vài tia nghiền ngẫm.
Mà lúc này, tình hình phía dưới đã có biến hóa.
Thiếu đương gia Hoa Thành, Đổ Minh Nghĩa, cũng không phải loại côn đồ đường phố tùy tiện là có thể bị hù chạy, ngay từ đầu hắn là bị khí thế của Thương Tứ áp đảo, thế nhưng đợi khi phản ứng kịp thì sự mất mặt vừa rồi càng khiến hắn tăng thêm vài phần cuồng ngạo.
“Ngươi là ai?” Hắn nhìn chằm chằm Thương Tứ.
“Một vị khách đến đây tìm vui.” Bàn tay cầm quạt của Thương Tứ đặt ở sau lưng, gương mặt mỉm cười giống như một vị lãng khách phong lưu du hí nhân gian. Nhưng mà chiều cao 1m9 của hắn bày ở đó, vô luận làm ra tư thế gì cũng giống như đang nhìn xuống Đổ Minh Nghĩa.
Đổ Minh Nghĩa chính là ghét nhất loại người như Thương Tứ, “Tao mời vị tiểu thư này trước, mày thức thời thì lập tức cút đi, đừng để chuyện trở nên không thu xếp được..”
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng coi trọng người đẹp này.” Thương Tứ khổ não buông tay.
“Thằng nhãi, mày chính là cố ý giành người với tao? Thấy mày lạ mặt, hẳn là chưa từng đến đây bao giờ, có phải mày không biết tao là ai không?” Đổ Minh Nghĩa bỗng nhiên bật cười, nếu thật là như vậy, đủ loại hành vi của gã chướng mắt đối diện liền có thể giải thích được.
“Ta đúng là người mới, không hiểu quy củ.” Thương Tứ cũng nhanh chóng thừa nhận, “Ngươi thật giống như rất thông thạo, không bằng ngươi liền nhường ta một lần?”
Nhưng mà Đổ Minh Nghĩa đã không muốn tiếp tục nhiều lời, ném một ánh mắt ra, thuộc hạ liền vây kín sàn nhảy.
Tiểu My Yên liền lui về bên cạnh Thương Tứ, nhẹ giọn hỏi: “Tứ gia, đánh sao?”
“Trẻ con thế nào lại cứ luôn miệng đánh đánh giết giết chứ? Thỉnh thoảng cũng nên bắt chước học theo biện pháp giải quyết của người lớn.” Nói xong, Thương Tứ cũng mặc kệ đám thuộc hạ nhìn rất dọa người của đối phương, chỉ nhìn Đổ Minh Nghĩa mà cao giọng: “Nơi này chính là Bách Lạc Môn, mọi người đến đây đều chỉ muốn tìm vui. Vị thiếu gia này cần gì phải động thủ phá hủy sự cao hứng của mọi người?”
Chỉ là, trên thực tế Đổ Minh Nghĩa đã rất khắc chế, nếu không phải nhìn phân lượng nơi này là Bách Lạc Môn, Thương Tứ nào có cơ hội lên tiếng nói chuyện.
Lúc này, quản sự rốt cục cũng khoan thai bước đến.
Người kia chải kiểu đầu thân sỹ bóng mướt, tuổi tác chừng hai bảy hai tám, mặt mũi dễ gần, nho nhã lễ độ, “Nhân vì thịnh tình của hai vị quý khách đối với Mai Quế tiểu thư, tôi xin thay mặt Mai Quế biểu thị sự cảm ơn sâu sắc. Thế nhưng ở đây có hai vị tiên sinh, Mai Quế lại chỉ có một đóa, khó tránh khỏi có chút ma sát nhỏ, xin hai vị qúy khách nghìn vạn lần không nên bạo nộ. Trước mặt giai nhân, đổ máu luôn không phải là chuyện tốt. Không bằng nghe một lời của tiểu đệ, chúng ta đổi một biện pháp phân thắng bại, có được không?”
Đổ Minh Nghĩa liếc nhìn người nọ, cơn giận thoáng bình phục, “Biện pháp gì?”
Thương Tứ cười, “Người trả giá cao thì được.”
Quản sự gật đầu nói phải, “Chẳng hay ý của hai vị thế nào?”
Tiểu My Yên âm thầm mắng một tiếng, “Cáo già.”
Số tiền hai người này bỏ ra đến cuối cùng đều sẽ chảy vào túi Bách Lạc Môn, mà mơi này cũng có thể tránh được một hồi đánh nhau đẫm máu, còn thuận tiện nâng cao giá trị của vũ nữ nổi tiếng nhất hiện giờ. Nhất cử tam tiện.
Đổ Minh Nghĩa bên kia tự định giá vài giây liền lập tức gật đầu đáp ứng, dùng tiền giải quyết cũng vừa vặn có thể bán mặt mũi cho Bách Lạc Môn, cớ sao lại không làm? Một người từ bên ngoài mới đến lại có thể bỏ ra bao nhiêu tiền chứ?
“Tốt, người trả giá cao thì được, công bình công chính.” Đỗ Minh Nghĩa nói, còn nhìn về phía Tiểu My Yên giả vờ tao nhã gật đầu, “Tôi đã đặt bàn ở Thiên Hương lâu, lát nữa Mai Quế tiểu thư nhất định sẽ hãnh diện cùng tôi dùng bữa tối.”
Khẩu khí này, giống như đã chắc chắc mình có thể thắng cuộc.
Người xung quanh quả thực cũng đều cho rằng họ Đổ sẽ thắng, Tiểu My Yên mỉm cười cám ơn, đáy mắt lại tràn đầy lãnh ý, còn có một tia đồng tình. Không sai, chính là đồng tình.
Bởi vì Thương Tứ thực sự rất có tiền.
Không quá một phút đồng hồ, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán Đổ Minh Nghĩa. Con số gọi giá này đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, cho dù hắn có là thiếu đương gia của Hoa Thành cũng không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để tranh giành một nữ nhân.
Thế nhưng, người đàn ông ngồi đối diện kia giống như căn bản không để số tiền này vào lòng, cho dù hắn có gọi ra bao nhiêu tiền đối phương cũng sẽ tăng thêm một vạn, mỗi lượt gọi số đề như từng toà núi lớn nặng nề trực tiếp áp lên đầu Đổ Minh Nghĩa.
Thậm chí, Đổ Minh Nghĩa đã ngậm miệng rồi Thương Tứ còn hào hứng gọi giá thêm hai lần.
“Tiên sinh, Đỗ tiên sinh đã không ra giá nữa.” Quản sự nhắc nhở.
Thương Tứ không quá lưu ý, chỉ dùng nửa con mắt nhìn Đổ Minh Nghĩa, vân đạm phong khinh, “Vậy sao, bất quá như vậy cũng không thành vấn đề, vô luận hắn ra bao nhiêu tiền, ta đều ra cao hơn một vạn.”
“Tốt! sảng khoái!”
“Ông trời ơi, người này cũng quá có tiền rồi đi, vậy mà có thể trực tiếp ép thiếu đương gia của Hoa Thành xuống. Chậc chậc! “
“Đúng rồi, có tiền như vậy, hôm nay Đỗ thiếu đương gia chính là đá phải ván sắt rồi…”
Đổ Minh Nghĩa nghe tiếng nghị luận xung quanh, chỉ cảm thấy trong đáy lòng có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hầu như biến thành thực thể lan tràn ra ngoài. Người kia tuyệt đối là cố ý, cố ý gọi giá thêm hai lần để có người lên tiếng nhắc nhở, sau đó mượn cơ hội làm nhục hắn!
Nhưng trước đó mọi người đều chứng kiến bọn họ đã đồng ý ai ra giá cao thì được, nếu như hắn chọn ngay lúc này trở mặt thì danh dự lập tức sẽ bị rách nát. Đổ Minh Nghĩa nheo mắt, mang theo ý tứ cảnh cáo liếc nhìn Thương Tứ, “Ta bỏ cuộc, người là của ngươi rồi.”
Đổ Minh Nghĩa không phải kẻ ngốc, bến Thượng Hải bỗng nhiên toát ra một người có tiền như vậy, hắn không thể hành sự lỗ mãng. Đầu tiên phải trở về tra một chút lai lịch của đối phương, sau đó, tử kỳ của Thương Tứ cũng đã đến.
Ngay lúc Đổ Minh Nghĩa vẫn có thể duy trì một chút phong độ mấu chốt chuẩn bị rời đi, trên lầu hai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên, “Hai vị thực sự thật có nhã hứng, một phen đấu giá thật khiến người ta mở rộng tầm mắt mà.”
Ai đó?!
Đổ Minh Nghĩa chợt ngẩng đầu, chỉ thấy thằng nhãi nhà họ Kiều đã đứng trên lan can tầng hai, còn đeo một cặp mắt kính viền vàng ra vẻ nhã nhặn, biểu tình như cười như không khẽ nâng cằm, mà ánh mắt quả thực có thể khiến người bốc hỏa.
Chỉ là, lời nói tiếp theo lại càng khiến người ta giận dữ.
“Tâm tình của Đổ thiếu gia hình như không tốt lắm. Như vậy đi, tất cả hóa đơn hôm nay của mọi người, tôi trả.” Một lời của Tiểu Kiều làm khiếp sợ toàn trường, sau đó trên lầu hai nhất thề vang lên tiếng ủng hộ, không hổ là Kiều thiếu gia, hào khí.
Đem hai bên ra so sánh, Đổ Minh Nghĩa trong nháy mắt đã thành bụi bặm trên đường. Đương nhiên, mọi người cũng không ai thực sự cho rằng Tiểu Kiều có bao nhiêu lợi hại, dù sao chỉ là một hồi tiết mục phong nguyệt, vung tiền như rác.
Chỉ là, Đổ Minh Nghĩa và người đàn ông xa lạ kia trước đó có tỏ ra hào khí như thế nào cũng không sánh được sự chấn động từ câu nói nhẹ nhàng cuối cùng của Tiểu Kiều. Có ai ngờ được, hai người đấu đá nửa ngày, đến cuối cùng đều là lót đường cho người khác?
Lúc Đổ Minh Nghĩa rời khỏi Bách Lạc Môn, toàn bộ lửa giận đã chuyển lên người Tiểu Kiều, thanh âm tức giận giống như rít từ trong cổ họng ra, “Kiều, Phong, Miên! Chúng ta cứ chờ xem!”
Mà bên trong Bách Lạc Môn vẫn tràn đầy tiếng hoan ca vui vẻ, Thương Tứ dường như có chút nghiền ngẫm tiếp nhận ly rượu từ trên tay phục vụ viên, sau đó giống như nghĩ thông suốt cái gì, lập tức quay đầu, từ xa nâng chén với Tiểu Kiều trên lầu hai.
Nhìn thấy hành động của Thương Tứ, mọi người đều bắt chước theo, biểu đạt sự cám ơn đối với thiếu niên bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi trên lầu. Tiểu Kiều cũng nâng lý rượu hơi nhấp một chút, một thân kiệt ngạo như muốn phá xác mà ra, kết hợp với quý khí cố hữu giờ phút này còn có ai dám nói Tiểu Kiều nữa câu không tốt đâu?
“Sùng Minh.” Tiểu Kiều xoay người, không nhanh không chậm trở lại chỗ ngồi của mình, “Vừa nãy những người mắng tôi, anh đều nhớ kỹ sao?”
“Nhớ kỹ, thiếu gia.”
Khóe miệng Tiểu Kiều chợt vung lên một nụ cười lãnh khốc tàn nhẫn, “Anh đi dạy bọn họ một chút, tiếng người là phải nói như thế nào!”
–
Mà sau khi Ngô Khương Khương nghe xong phiên bản hoàn chỉnh của vụ án tranh giành tình nhân tại Bách Lạc Môn, trong đầu chỉ có một cảm tưởng, “ĐMM, Tiểu Kiều hóa ra lại có tiền như vậy? Cư nhiên dám thanh toán hóa đơn cho Tứ gia?”
Chỉ là Tiểu Kiều vừa nghĩ tới cũng đen mặt, “Lần sau cô phải bảo hắn không nên vung tiền như nước thế nữa.”
“Không đúng, cậu vì sao lại tốt bụng giúp Tứ gia như vậy?” Ngô Khương Khương biểu thị kinh ngạc.
“Hội Hoa Thành vốn là mục tiêu của tôi, tôi chỉ chợt phát hiện một cái cớ rất tốt để diệt trừ bọn họ mà thôi.”
“Thế giới của người trẻ tuổi quả thực quá đáng sợ.” Ngô Khương Khương không khỏi cảm thán.
Nam Anh mỉm cười lắc đầu, “Vậy cũng đều là chuyện đã qua, Tiểu Kiều là một hài tử rất nhu thuận.”
Thái Bạch Thái Hắc lập tức cổ động, “Nhu thuận! Rất nhu thuận!”
Ngô Khương Khương không biết nên trào phúng từ đâu, vì vậy chỉ có thể hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lục Tri Phi. Kết quả chỉ thấy người kia trên mặt mang mỉm cười, bộ đạng giống như tâm tình rất không tệ. Đây quả là chuyện hiếm thấy, bởi vì bình thường biểu tình của Lục Tri Phi vẫn luôn là lạnh nhạt.
“Tri Phi, cậu gặp được chuyện gì hài lòng sao?” Ngô Khương Khương hỏi.
“A, không có.” Lục Tri Phi lắc đầu, “Chỉ là chợt nhớ tới một truyện cười.”
“Ồ.” Ngô Khương Khương vẫn luôn hời hợt thoáng cái đã bị lừa dối qua đi. Mà Tiểu Kiều lại liếc nhìn Lục Tri Phi, giống như có điều suy nghĩ.
–
Đến chiều, Thương Tứ ra khỏi sách, Trầm Tàng cũng trở về từ chỗ của Trầm Thanh Thanh. Lục Tri Phi thấy hôm nay đông người, liền chuẩn bị nấu món lẩu mà Thương Tứ nhắc tới đã lâu.
Một phòng nhân loại cùng yêu quái tụ lại bên cạnh bàn ăn, cách một lớp nhiệt khí vừa trụng thịt vừa huyên thuyên trò chuyện. Lục Tri Phi thầm nghĩ, tình cảnh người và yêu quái hòa thuận vui vẻ với nhau như vậy, ngoại trừ thư trai hẳn là không nơi nào có thể xuất hiện nữa.
Mấy ngày sau đó gió yên sóng lặng. Tinh quân rời nhà không biết lúc nào mới có thể trở về.
Mà thư trai cũng ngoài ý muốn nổi lên danh tiếng, nguyên nhân còn là vì Lục Tri Phi.
Đường đông, nơi thư trai tọa lạc vốn là một con phố nhỏ đầy ắp phong tình, ngày thường cũng có không ít sinh viên lui tới. Hôm đó Lục Tri Phi đang đứng trên ban công tưới nước cho mấy chậu lan, bất ngờ bị vài nữ sinh cùng trường bắt gặp.
Hiệu ứng giáo thảo cực kỳ rõ rệt, không bao lâu sau, diễn đàn của làng đại học đã tràn đầy hình ảnh của cậu. Ánh mặt trời, anh đẹp trai, áo sơmi trắng và hoa cỏ, toàn bộ đều tiêu chuẩn.
Hơn nữa, yêu quái thư trai?
Cái tên này nghe có vẻ rất thú vị nha.
Thế nên có không ít người vừa nghe tin đã lập tức hành động, thư trai nguyên bản vắng vẻ u tĩnh đột nhiên có hàng loạt người đến viếng thăm.
“Lại có người đến! Lại có người đến!” Hai bé mập chồng lên nhau ở trước cửa, hai cái miệng mở to đến nổi có thể nuốt trọn cả cái trứng cút, “Con gái! Con gái!”
Đại khái là, hai bé mập cả đời này cũng chưa gặp qua nhiều thiếu nữ xinh đẹp như vậy, hơn nữa vóc dáng hai đứa thấp, cho dù đứng chồng lên nhau cũng không cao quá đầu gối của người ta. Vì vậy có đôi khi hơi lơ đãng liền thấy được những thứ không nên thấy, cho nên vừa thấy có thiếu nữ tới cả hai liền ‘A a a a a’ chạy ào vào hậu viện, ùm ùm hai tiếng biến thành cá chìm đáy nước..
Lục Tri Phi mỗi lần thấy vậy đều không khỏi buồn cười, mà Ngô Khương Khương đã đứng ở cạnh ao cười đến không kềm chế được, qua một hồi liền quay đầu trêu ghẹo Lục Tri Phi, “Chị thấy đây cũng là cơ hội tốt đó, cậu vì sao không nghiêm túc tìm một em gái nói chuyện yêu đương đi? Mỗi ngày còn phải lén lút đi cửa sau, ngày mai không cho phép dùng cửa sau nữa.”
“Chị Khương Khương, những chuyện này phải xem duyên phận.” Lục Tri Phi bất đắc dĩ.
“Vậy cậu cũng không thể cứ trốn như vậy, trốn kỹ quá duyên phận làm sao tìm đến được?” Ngô Khương Khương nói, liếc mắt nhìn thấy bộ quần áo Lục Tri Phi đang ôm trong lòng, hỏi: “Cái đó là gì?”
“Quần áo của Tứ gia. Em thấy trên tay áo có một đường chỉ bị sút, hôm nay mới mang ra vá lại một chút.”
“Haizzz.” Ngô Khương Khương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Có một đám thiếu nữ xinh đẹp như vậy cậu không thèm nhìn, đi vá quần áo cho lão xử nam như Tứ gia làm gì, hơn nữa quần áo của ngài ấy còn nhiều như vậy.”
Nhưng mà Ngô Khương Khương vừa dứt lời, tiếng gằn âm trầm của Thương Tứ liền vang lên từ phía sau, “Ngô, Khương, Khương, mi nói ai là lão xử nam hử?”
“A ha ha ha Tứ gia, ngài đã về rồi.” Ngô Khương Khương cả người gồng cứng, vừa cười gượng vừa lén lút lui lại, “Tiểu nhân còn có việc, tiểu nhân đi trước!”
Dứt lời, Ngô Khương Khương liền chạy xịt khói.
Thương Tứ nhìn thoáng qua bộ quần áo trên tay Lục Tri Phi, “Bộ này ta vốn cũng không đinh mặc lại, ngươi vá nó làm gì?”
“Vẫn còn rất tốt, vá xong rồi tôi giúp anh treo lên.” Lục Tri Phi nói.
Thương Tứ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Chỉ là lúc xoay người rời đi lại nhìn Lục Tri Phi nhiều một chút.
Lắc đầu, Thương Tứ đi vào thư trai, dự định chọn một quyển sách mang về phòng. Lúc này trong tiệm vừa vặn có hai nữ sinh đi dạo, nương theo sự che chắn của giá sách, lén lút vụng trộm như đang quay phim gián điệp, hai đôi mắt đảo quanh khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Lục Tri Phi.
Thương Tứ cảm thấy thú vị, liền dựa ở trên giá sách nhìn nhiều mấy lần.
Nào ngờ, lúc này có một nữ sinh hấp tấp xông vào, phịch một cái đập thẳng lên lưng Thương Tứ. Chỉ là Thương Tứ nào phải dễ bị người đụng ngã như vậy, hắn không có chút lay động nào, trái lại nữ sinh kia còn bị chấn ngã ngửa ra sau.
Thương Tứ nhanh tay giữ người lại, dùng lực kéo giúp đối phương giữ lại thăng bằng, “Không sao chứ?”
Nữ sinh hoảng sợ che ngực, “Không có việc gì! Không có việc gì…”
Vừa ngẩng đầu muốn nói lời cảm tạ, chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của Thương Tứ thì tiếng cám ơn cũng có chút ngừng lại, hai má nhanh chóng ửng đỏ, theo bản năng cúi đầu. Lại thấy tay của mình còn đang được người đàn ông anh tuấn cao lớn trước mặt nắm lấy, nhất thời càng không biết làm sao, đỏ mặt đến không thể đỏ hơn được nữa.
Mà hai nữ sinh vừa rồi đang đi dạo trong tiệm cũng phát hiện thấy Thương Tứ, lập tức đều nhìn qua, nhỏ giọng kích động trao đổi gì đó.
“Xin hỏi anh là…” Một trong hai nữ sinh đánh bạo hỏi.
Thương Tứ thản nhiên buông nữ sinh vừa rồi đụng vào mình ra, đang định trả lời thì một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên ngay bên cạnh: “Anh ta là chủ tiệm này.”
Thương Tứ quay đầu, chỉ thấy Lục Tri Phi vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở bên cạnh.
Thấy Thương Tứ nhìn qua, Lục Tri Phi nói: “Cơm tối nấu xong rồi.”
Mọi người trong thư trai đều rất hoan nghênh, trên thực tế, không có người hay yêu quái nào sẽ không thích Nam Anh. Thái Bạch Thái Hắc càng là vui đến hỏng rồi, vội trước vội sau giúp Nam Anh chuẩn bị chăn nệm, dép đi trong nhà… mà đợi sau khi làm xong hết còn trưng ra vẻ mặt cầu khích lệ.
Mà trên thực tế, cũng không có người hay yêu quái nào không thích được Nam Anh khen ngợi vài câu.
“Không phải vội, đều ngồi xuống trò chuyện đi.” Nam Anh cười cực kỳ dịu dàng.
Vì vậy Ngô Khương Khương, Lục Tri Phi, Thái Bạch Thái Hắc và Tiểu Kiều đều ngồi xếp bằng xuống, vây quanh một cái lò nhỏ, vừa pha trà vừa trò chuyện. Cửa phòng khách mở rộng, bên ngoài là khoảng sân mướt mắt, gió nhẹ thỉnh thoảng lùa qua mang đến cảm giác mát mẻ, mà sự mát mẻ của gió trời quyện cùng nhiệt độ của bếp lò tạo thành một độ ấm khiến người sung sướng.
“Tứ gia đâu?” Nam Anh nhìn quanh một vòng, hỏi.
“Tứ gia còn đang ở trong sách, gần đây ngài ấy vẫn theo sát vị thư sinh kia, giống như không tìm tòi đến tận gốc rễ của đối phương liền không chịu được.” Ngô Khương Khương nói, khơi khơi lửa than, tiếp lời: “Theo tôi thấy thư sinh kia cũng không có vấn đề gì, thậm chí có thể là do y cảm hóa Trầm Thương Sinh đâu. Vậy nên hiện tại đối phương mới yên lặng, căn bản không làm ra động tĩnh chứ đừng nói đến chuyện hại người.”
“Tứ gia tự nhiên có suy nghĩ của Tứ gia.” Nam Anh nói rằng: “Chung quy, đã có Tứ gia ở đây, chúng ta chỉ cần nhàn nhã uống trà là được.”
“Đúng rồi đúng rồi!” Hai bé mập lập tức giơ cao hai tay hai chân tán thành.
Tiểu Kiều không bình luận, Ngô Khương Khương thật ra cảm thấy rất có đạo lý, “Không bằng chúng cùng tám chuyện một chút đi, tôi nói với mọi người cái này, gần đây phía thành tây cũng đủ náo nhiệt…”
Lục Tri Phi bỗng nhiên có một loại lỗi giác, Thương Tứ giống như gia chủ ở cổ đại, bận bịu bôn ba bên ngoài, mà đám… gia quyến hậu viện bọn họ lại ở nhà ăn ngon uống tốt, mỗi ngày đều thảnh thơi tập trung lại đánh bài, tám chuyện thiên hạ.
Vừa nghĩ như vậy, Lục Tri Phi chợt nhớ đến một chuyện gần đây mà mình rất để ý. Do dự một hồi vẫn hỏi ra, “Lần trước có nói đến chuyện ở Bách Lạc Môn, sau lại thế nào?”
“Bách Lạc Môn?” Ngô Khương Khương sửng sốt một chút rồi mới hào hứng nhớ lại, “Đúng vậy! Lần trước bị Tứ gia cắt đứt, còn chưa kịp kể hết, sau này rốt cuộc lại thế nào?”
Tiểu Kiều sửng sốt một chút, “Tôi còn chưa kể sao?”
“Vẫn chưa đâu! Cậu kể tiếp đi?” Ngô Khương Khương chớp chớp mắt.
“Tôi chưa từng nói, cô gái trong Bách Lạc Môn kia là Tiểu My Yên sao?” Tiểu Kiều cũng nháy mắt mấy cái.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Ngô Khương Khương mở đầu đánh tan trầm mặc, há miệng thật to, “Tiểu… Tiểu My Yên?!”
“Đúng vậy, tôi cũng là sau này mới biết được người kia chính là Tiểu My Yên. Khi đó anh ta mới mười bảy mười tám tuổi, bởi vì dung mạo vốn thiên về trung tính, chỉ cần tỉ mỉ trang điểm liền khó phân nam nữ, vì vậy tổ chức mới tạm thời điều anh ta đến Bắc Bình, nằm vùng ở Bách Lạc Môn. Tiểu My Yên vốn là hý tử, không quá hai tháng liền trở thành vũ nữ chính của Bách Lạc Môn. Thế nhưng có một điểm, anh ta cần dụ đám đàn ông kia si mê mình nhưng lại tuyệt đối không thể bại lộ giới tính. Hôm đó thiếu đương gia của Hoa Thành vừa nhìn chính là muốn cường bạo, cũng may Thương Tứ nhận ra Tiểu My Yên, liền giúp anh ta giải vây.”
Năm đó Bách Lạc Môn thật sự tương đương náo nhiệt.
Một đóa Bạch Mẫu Đơn, một làn Tiểu My Yên, lại thêm vạn năm lão bất tử Thương Tứ.
–
“Thiếu gia.” Sùng Minh ở sau lưng xin chỉ thị.
Tiểu Kiều giơ tay lên, ý bảo hắn chớ có lên tiếng, sau đó quay đầu tỏ ra hứng thú nhìn về phía người dẫn đường, “Vị tiên sinh phía dưới là ai?”
Người cậu hỏi là Thương Tứ, quản lý đương nhiên không có khả năng quen biết Đại ma vương đành thành thành thật thật trả lời, “Kiều thiếu gia, vị tiên sinh kia là khách lạ, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.”
“À?” Tiểu Kiều cảm thán một tiếng, tràn đầy quý khí và cảm giác cao cao tại thượng. Y tựa hồ rất hứng thú với người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo vài tia nghiền ngẫm.
Mà lúc này, tình hình phía dưới đã có biến hóa.
Thiếu đương gia Hoa Thành, Đổ Minh Nghĩa, cũng không phải loại côn đồ đường phố tùy tiện là có thể bị hù chạy, ngay từ đầu hắn là bị khí thế của Thương Tứ áp đảo, thế nhưng đợi khi phản ứng kịp thì sự mất mặt vừa rồi càng khiến hắn tăng thêm vài phần cuồng ngạo.
“Ngươi là ai?” Hắn nhìn chằm chằm Thương Tứ.
“Một vị khách đến đây tìm vui.” Bàn tay cầm quạt của Thương Tứ đặt ở sau lưng, gương mặt mỉm cười giống như một vị lãng khách phong lưu du hí nhân gian. Nhưng mà chiều cao 1m9 của hắn bày ở đó, vô luận làm ra tư thế gì cũng giống như đang nhìn xuống Đổ Minh Nghĩa.
Đổ Minh Nghĩa chính là ghét nhất loại người như Thương Tứ, “Tao mời vị tiểu thư này trước, mày thức thời thì lập tức cút đi, đừng để chuyện trở nên không thu xếp được..”
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng coi trọng người đẹp này.” Thương Tứ khổ não buông tay.
“Thằng nhãi, mày chính là cố ý giành người với tao? Thấy mày lạ mặt, hẳn là chưa từng đến đây bao giờ, có phải mày không biết tao là ai không?” Đổ Minh Nghĩa bỗng nhiên bật cười, nếu thật là như vậy, đủ loại hành vi của gã chướng mắt đối diện liền có thể giải thích được.
“Ta đúng là người mới, không hiểu quy củ.” Thương Tứ cũng nhanh chóng thừa nhận, “Ngươi thật giống như rất thông thạo, không bằng ngươi liền nhường ta một lần?”
Nhưng mà Đổ Minh Nghĩa đã không muốn tiếp tục nhiều lời, ném một ánh mắt ra, thuộc hạ liền vây kín sàn nhảy.
Tiểu My Yên liền lui về bên cạnh Thương Tứ, nhẹ giọn hỏi: “Tứ gia, đánh sao?”
“Trẻ con thế nào lại cứ luôn miệng đánh đánh giết giết chứ? Thỉnh thoảng cũng nên bắt chước học theo biện pháp giải quyết của người lớn.” Nói xong, Thương Tứ cũng mặc kệ đám thuộc hạ nhìn rất dọa người của đối phương, chỉ nhìn Đổ Minh Nghĩa mà cao giọng: “Nơi này chính là Bách Lạc Môn, mọi người đến đây đều chỉ muốn tìm vui. Vị thiếu gia này cần gì phải động thủ phá hủy sự cao hứng của mọi người?”
Chỉ là, trên thực tế Đổ Minh Nghĩa đã rất khắc chế, nếu không phải nhìn phân lượng nơi này là Bách Lạc Môn, Thương Tứ nào có cơ hội lên tiếng nói chuyện.
Lúc này, quản sự rốt cục cũng khoan thai bước đến.
Người kia chải kiểu đầu thân sỹ bóng mướt, tuổi tác chừng hai bảy hai tám, mặt mũi dễ gần, nho nhã lễ độ, “Nhân vì thịnh tình của hai vị quý khách đối với Mai Quế tiểu thư, tôi xin thay mặt Mai Quế biểu thị sự cảm ơn sâu sắc. Thế nhưng ở đây có hai vị tiên sinh, Mai Quế lại chỉ có một đóa, khó tránh khỏi có chút ma sát nhỏ, xin hai vị qúy khách nghìn vạn lần không nên bạo nộ. Trước mặt giai nhân, đổ máu luôn không phải là chuyện tốt. Không bằng nghe một lời của tiểu đệ, chúng ta đổi một biện pháp phân thắng bại, có được không?”
Đổ Minh Nghĩa liếc nhìn người nọ, cơn giận thoáng bình phục, “Biện pháp gì?”
Thương Tứ cười, “Người trả giá cao thì được.”
Quản sự gật đầu nói phải, “Chẳng hay ý của hai vị thế nào?”
Tiểu My Yên âm thầm mắng một tiếng, “Cáo già.”
Số tiền hai người này bỏ ra đến cuối cùng đều sẽ chảy vào túi Bách Lạc Môn, mà mơi này cũng có thể tránh được một hồi đánh nhau đẫm máu, còn thuận tiện nâng cao giá trị của vũ nữ nổi tiếng nhất hiện giờ. Nhất cử tam tiện.
Đổ Minh Nghĩa bên kia tự định giá vài giây liền lập tức gật đầu đáp ứng, dùng tiền giải quyết cũng vừa vặn có thể bán mặt mũi cho Bách Lạc Môn, cớ sao lại không làm? Một người từ bên ngoài mới đến lại có thể bỏ ra bao nhiêu tiền chứ?
“Tốt, người trả giá cao thì được, công bình công chính.” Đỗ Minh Nghĩa nói, còn nhìn về phía Tiểu My Yên giả vờ tao nhã gật đầu, “Tôi đã đặt bàn ở Thiên Hương lâu, lát nữa Mai Quế tiểu thư nhất định sẽ hãnh diện cùng tôi dùng bữa tối.”
Khẩu khí này, giống như đã chắc chắc mình có thể thắng cuộc.
Người xung quanh quả thực cũng đều cho rằng họ Đổ sẽ thắng, Tiểu My Yên mỉm cười cám ơn, đáy mắt lại tràn đầy lãnh ý, còn có một tia đồng tình. Không sai, chính là đồng tình.
Bởi vì Thương Tứ thực sự rất có tiền.
Không quá một phút đồng hồ, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán Đổ Minh Nghĩa. Con số gọi giá này đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, cho dù hắn có là thiếu đương gia của Hoa Thành cũng không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để tranh giành một nữ nhân.
Thế nhưng, người đàn ông ngồi đối diện kia giống như căn bản không để số tiền này vào lòng, cho dù hắn có gọi ra bao nhiêu tiền đối phương cũng sẽ tăng thêm một vạn, mỗi lượt gọi số đề như từng toà núi lớn nặng nề trực tiếp áp lên đầu Đổ Minh Nghĩa.
Thậm chí, Đổ Minh Nghĩa đã ngậm miệng rồi Thương Tứ còn hào hứng gọi giá thêm hai lần.
“Tiên sinh, Đỗ tiên sinh đã không ra giá nữa.” Quản sự nhắc nhở.
Thương Tứ không quá lưu ý, chỉ dùng nửa con mắt nhìn Đổ Minh Nghĩa, vân đạm phong khinh, “Vậy sao, bất quá như vậy cũng không thành vấn đề, vô luận hắn ra bao nhiêu tiền, ta đều ra cao hơn một vạn.”
“Tốt! sảng khoái!”
“Ông trời ơi, người này cũng quá có tiền rồi đi, vậy mà có thể trực tiếp ép thiếu đương gia của Hoa Thành xuống. Chậc chậc! “
“Đúng rồi, có tiền như vậy, hôm nay Đỗ thiếu đương gia chính là đá phải ván sắt rồi…”
Đổ Minh Nghĩa nghe tiếng nghị luận xung quanh, chỉ cảm thấy trong đáy lòng có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hầu như biến thành thực thể lan tràn ra ngoài. Người kia tuyệt đối là cố ý, cố ý gọi giá thêm hai lần để có người lên tiếng nhắc nhở, sau đó mượn cơ hội làm nhục hắn!
Nhưng trước đó mọi người đều chứng kiến bọn họ đã đồng ý ai ra giá cao thì được, nếu như hắn chọn ngay lúc này trở mặt thì danh dự lập tức sẽ bị rách nát. Đổ Minh Nghĩa nheo mắt, mang theo ý tứ cảnh cáo liếc nhìn Thương Tứ, “Ta bỏ cuộc, người là của ngươi rồi.”
Đổ Minh Nghĩa không phải kẻ ngốc, bến Thượng Hải bỗng nhiên toát ra một người có tiền như vậy, hắn không thể hành sự lỗ mãng. Đầu tiên phải trở về tra một chút lai lịch của đối phương, sau đó, tử kỳ của Thương Tứ cũng đã đến.
Ngay lúc Đổ Minh Nghĩa vẫn có thể duy trì một chút phong độ mấu chốt chuẩn bị rời đi, trên lầu hai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên, “Hai vị thực sự thật có nhã hứng, một phen đấu giá thật khiến người ta mở rộng tầm mắt mà.”
Ai đó?!
Đổ Minh Nghĩa chợt ngẩng đầu, chỉ thấy thằng nhãi nhà họ Kiều đã đứng trên lan can tầng hai, còn đeo một cặp mắt kính viền vàng ra vẻ nhã nhặn, biểu tình như cười như không khẽ nâng cằm, mà ánh mắt quả thực có thể khiến người bốc hỏa.
Chỉ là, lời nói tiếp theo lại càng khiến người ta giận dữ.
“Tâm tình của Đổ thiếu gia hình như không tốt lắm. Như vậy đi, tất cả hóa đơn hôm nay của mọi người, tôi trả.” Một lời của Tiểu Kiều làm khiếp sợ toàn trường, sau đó trên lầu hai nhất thề vang lên tiếng ủng hộ, không hổ là Kiều thiếu gia, hào khí.
Đem hai bên ra so sánh, Đổ Minh Nghĩa trong nháy mắt đã thành bụi bặm trên đường. Đương nhiên, mọi người cũng không ai thực sự cho rằng Tiểu Kiều có bao nhiêu lợi hại, dù sao chỉ là một hồi tiết mục phong nguyệt, vung tiền như rác.
Chỉ là, Đổ Minh Nghĩa và người đàn ông xa lạ kia trước đó có tỏ ra hào khí như thế nào cũng không sánh được sự chấn động từ câu nói nhẹ nhàng cuối cùng của Tiểu Kiều. Có ai ngờ được, hai người đấu đá nửa ngày, đến cuối cùng đều là lót đường cho người khác?
Lúc Đổ Minh Nghĩa rời khỏi Bách Lạc Môn, toàn bộ lửa giận đã chuyển lên người Tiểu Kiều, thanh âm tức giận giống như rít từ trong cổ họng ra, “Kiều, Phong, Miên! Chúng ta cứ chờ xem!”
Mà bên trong Bách Lạc Môn vẫn tràn đầy tiếng hoan ca vui vẻ, Thương Tứ dường như có chút nghiền ngẫm tiếp nhận ly rượu từ trên tay phục vụ viên, sau đó giống như nghĩ thông suốt cái gì, lập tức quay đầu, từ xa nâng chén với Tiểu Kiều trên lầu hai.
Nhìn thấy hành động của Thương Tứ, mọi người đều bắt chước theo, biểu đạt sự cám ơn đối với thiếu niên bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi trên lầu. Tiểu Kiều cũng nâng lý rượu hơi nhấp một chút, một thân kiệt ngạo như muốn phá xác mà ra, kết hợp với quý khí cố hữu giờ phút này còn có ai dám nói Tiểu Kiều nữa câu không tốt đâu?
“Sùng Minh.” Tiểu Kiều xoay người, không nhanh không chậm trở lại chỗ ngồi của mình, “Vừa nãy những người mắng tôi, anh đều nhớ kỹ sao?”
“Nhớ kỹ, thiếu gia.”
Khóe miệng Tiểu Kiều chợt vung lên một nụ cười lãnh khốc tàn nhẫn, “Anh đi dạy bọn họ một chút, tiếng người là phải nói như thế nào!”
–
Mà sau khi Ngô Khương Khương nghe xong phiên bản hoàn chỉnh của vụ án tranh giành tình nhân tại Bách Lạc Môn, trong đầu chỉ có một cảm tưởng, “ĐMM, Tiểu Kiều hóa ra lại có tiền như vậy? Cư nhiên dám thanh toán hóa đơn cho Tứ gia?”
Chỉ là Tiểu Kiều vừa nghĩ tới cũng đen mặt, “Lần sau cô phải bảo hắn không nên vung tiền như nước thế nữa.”
“Không đúng, cậu vì sao lại tốt bụng giúp Tứ gia như vậy?” Ngô Khương Khương biểu thị kinh ngạc.
“Hội Hoa Thành vốn là mục tiêu của tôi, tôi chỉ chợt phát hiện một cái cớ rất tốt để diệt trừ bọn họ mà thôi.”
“Thế giới của người trẻ tuổi quả thực quá đáng sợ.” Ngô Khương Khương không khỏi cảm thán.
Nam Anh mỉm cười lắc đầu, “Vậy cũng đều là chuyện đã qua, Tiểu Kiều là một hài tử rất nhu thuận.”
Thái Bạch Thái Hắc lập tức cổ động, “Nhu thuận! Rất nhu thuận!”
Ngô Khương Khương không biết nên trào phúng từ đâu, vì vậy chỉ có thể hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lục Tri Phi. Kết quả chỉ thấy người kia trên mặt mang mỉm cười, bộ đạng giống như tâm tình rất không tệ. Đây quả là chuyện hiếm thấy, bởi vì bình thường biểu tình của Lục Tri Phi vẫn luôn là lạnh nhạt.
“Tri Phi, cậu gặp được chuyện gì hài lòng sao?” Ngô Khương Khương hỏi.
“A, không có.” Lục Tri Phi lắc đầu, “Chỉ là chợt nhớ tới một truyện cười.”
“Ồ.” Ngô Khương Khương vẫn luôn hời hợt thoáng cái đã bị lừa dối qua đi. Mà Tiểu Kiều lại liếc nhìn Lục Tri Phi, giống như có điều suy nghĩ.
–
Đến chiều, Thương Tứ ra khỏi sách, Trầm Tàng cũng trở về từ chỗ của Trầm Thanh Thanh. Lục Tri Phi thấy hôm nay đông người, liền chuẩn bị nấu món lẩu mà Thương Tứ nhắc tới đã lâu.
Một phòng nhân loại cùng yêu quái tụ lại bên cạnh bàn ăn, cách một lớp nhiệt khí vừa trụng thịt vừa huyên thuyên trò chuyện. Lục Tri Phi thầm nghĩ, tình cảnh người và yêu quái hòa thuận vui vẻ với nhau như vậy, ngoại trừ thư trai hẳn là không nơi nào có thể xuất hiện nữa.
Mấy ngày sau đó gió yên sóng lặng. Tinh quân rời nhà không biết lúc nào mới có thể trở về.
Mà thư trai cũng ngoài ý muốn nổi lên danh tiếng, nguyên nhân còn là vì Lục Tri Phi.
Đường đông, nơi thư trai tọa lạc vốn là một con phố nhỏ đầy ắp phong tình, ngày thường cũng có không ít sinh viên lui tới. Hôm đó Lục Tri Phi đang đứng trên ban công tưới nước cho mấy chậu lan, bất ngờ bị vài nữ sinh cùng trường bắt gặp.
Hiệu ứng giáo thảo cực kỳ rõ rệt, không bao lâu sau, diễn đàn của làng đại học đã tràn đầy hình ảnh của cậu. Ánh mặt trời, anh đẹp trai, áo sơmi trắng và hoa cỏ, toàn bộ đều tiêu chuẩn.
Hơn nữa, yêu quái thư trai?
Cái tên này nghe có vẻ rất thú vị nha.
Thế nên có không ít người vừa nghe tin đã lập tức hành động, thư trai nguyên bản vắng vẻ u tĩnh đột nhiên có hàng loạt người đến viếng thăm.
“Lại có người đến! Lại có người đến!” Hai bé mập chồng lên nhau ở trước cửa, hai cái miệng mở to đến nổi có thể nuốt trọn cả cái trứng cút, “Con gái! Con gái!”
Đại khái là, hai bé mập cả đời này cũng chưa gặp qua nhiều thiếu nữ xinh đẹp như vậy, hơn nữa vóc dáng hai đứa thấp, cho dù đứng chồng lên nhau cũng không cao quá đầu gối của người ta. Vì vậy có đôi khi hơi lơ đãng liền thấy được những thứ không nên thấy, cho nên vừa thấy có thiếu nữ tới cả hai liền ‘A a a a a’ chạy ào vào hậu viện, ùm ùm hai tiếng biến thành cá chìm đáy nước..
Lục Tri Phi mỗi lần thấy vậy đều không khỏi buồn cười, mà Ngô Khương Khương đã đứng ở cạnh ao cười đến không kềm chế được, qua một hồi liền quay đầu trêu ghẹo Lục Tri Phi, “Chị thấy đây cũng là cơ hội tốt đó, cậu vì sao không nghiêm túc tìm một em gái nói chuyện yêu đương đi? Mỗi ngày còn phải lén lút đi cửa sau, ngày mai không cho phép dùng cửa sau nữa.”
“Chị Khương Khương, những chuyện này phải xem duyên phận.” Lục Tri Phi bất đắc dĩ.
“Vậy cậu cũng không thể cứ trốn như vậy, trốn kỹ quá duyên phận làm sao tìm đến được?” Ngô Khương Khương nói, liếc mắt nhìn thấy bộ quần áo Lục Tri Phi đang ôm trong lòng, hỏi: “Cái đó là gì?”
“Quần áo của Tứ gia. Em thấy trên tay áo có một đường chỉ bị sút, hôm nay mới mang ra vá lại một chút.”
“Haizzz.” Ngô Khương Khương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Có một đám thiếu nữ xinh đẹp như vậy cậu không thèm nhìn, đi vá quần áo cho lão xử nam như Tứ gia làm gì, hơn nữa quần áo của ngài ấy còn nhiều như vậy.”
Nhưng mà Ngô Khương Khương vừa dứt lời, tiếng gằn âm trầm của Thương Tứ liền vang lên từ phía sau, “Ngô, Khương, Khương, mi nói ai là lão xử nam hử?”
“A ha ha ha Tứ gia, ngài đã về rồi.” Ngô Khương Khương cả người gồng cứng, vừa cười gượng vừa lén lút lui lại, “Tiểu nhân còn có việc, tiểu nhân đi trước!”
Dứt lời, Ngô Khương Khương liền chạy xịt khói.
Thương Tứ nhìn thoáng qua bộ quần áo trên tay Lục Tri Phi, “Bộ này ta vốn cũng không đinh mặc lại, ngươi vá nó làm gì?”
“Vẫn còn rất tốt, vá xong rồi tôi giúp anh treo lên.” Lục Tri Phi nói.
Thương Tứ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Chỉ là lúc xoay người rời đi lại nhìn Lục Tri Phi nhiều một chút.
Lắc đầu, Thương Tứ đi vào thư trai, dự định chọn một quyển sách mang về phòng. Lúc này trong tiệm vừa vặn có hai nữ sinh đi dạo, nương theo sự che chắn của giá sách, lén lút vụng trộm như đang quay phim gián điệp, hai đôi mắt đảo quanh khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Lục Tri Phi.
Thương Tứ cảm thấy thú vị, liền dựa ở trên giá sách nhìn nhiều mấy lần.
Nào ngờ, lúc này có một nữ sinh hấp tấp xông vào, phịch một cái đập thẳng lên lưng Thương Tứ. Chỉ là Thương Tứ nào phải dễ bị người đụng ngã như vậy, hắn không có chút lay động nào, trái lại nữ sinh kia còn bị chấn ngã ngửa ra sau.
Thương Tứ nhanh tay giữ người lại, dùng lực kéo giúp đối phương giữ lại thăng bằng, “Không sao chứ?”
Nữ sinh hoảng sợ che ngực, “Không có việc gì! Không có việc gì…”
Vừa ngẩng đầu muốn nói lời cảm tạ, chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của Thương Tứ thì tiếng cám ơn cũng có chút ngừng lại, hai má nhanh chóng ửng đỏ, theo bản năng cúi đầu. Lại thấy tay của mình còn đang được người đàn ông anh tuấn cao lớn trước mặt nắm lấy, nhất thời càng không biết làm sao, đỏ mặt đến không thể đỏ hơn được nữa.
Mà hai nữ sinh vừa rồi đang đi dạo trong tiệm cũng phát hiện thấy Thương Tứ, lập tức đều nhìn qua, nhỏ giọng kích động trao đổi gì đó.
“Xin hỏi anh là…” Một trong hai nữ sinh đánh bạo hỏi.
Thương Tứ thản nhiên buông nữ sinh vừa rồi đụng vào mình ra, đang định trả lời thì một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên ngay bên cạnh: “Anh ta là chủ tiệm này.”
Thương Tứ quay đầu, chỉ thấy Lục Tri Phi vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở bên cạnh.
Thấy Thương Tứ nhìn qua, Lục Tri Phi nói: “Cơm tối nấu xong rồi.”
Tác giả :
Lộng Thanh Phong