Yêu Phu Sủng Thê
Quyển 3 - Chương 30: Kim Quang Xà Vương
Edit & beta: Thiên Mạn
Nhìn ánh mắt không tốt của Cửu Đầu Xà, Lạc Nhất Nhất nhanh chóng phóng xuất toàn bộ huyễn thú trong Phượng giới. Các huyễn thú lập tức nghiêm chỉnh chuẩn bị tùy thời tấn công, đây là lần đầu chúng nó gặp được đối thủ rất cường đại.
Cửu Đầu Xà nhìn nhìn trận thế của Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Không nghĩ tới nha đầu ngươi cũng có chút bản lĩnh, chẳng những thu Cửu Mệnh Miêu Yêu, Cửu Vĩ Thiên Hồ và Thượng Cổ Long, ngay cả Thần Thú thiên địa linh khí dựng dục ra cũng đều thu.”
Lạc Nhất Nhất quay đầu nhìn Chíp Bông, Cửu Đầu Xà nói Thần Thú thiên địa linh khí dựng dục là chỉ nó đi. Chíp Bông cũng vẻ mặt nghi hoặc, nó là Thần Thú? Lạc Nhất Nhất có chút hổ thẹn, huyễn thú của bản thân vẫn là từ miệng người khác mới rốt cuộc biết là chủng loại gì.
Cửu Đầu Xà nhìn thấy vẻ mặt Lạc Nhất Nhất cùng Chíp Bôn, có chút phát điên, bọn họ cái gì cũng không biết? Nha đầu kia chẳng lẽ toàn dựa vào vận khí mới có được này đó ma thú thần kỳ thiên địa khó gặp?
Nhìn ánh mắt Cửu Đầu Xà càng ngày càng phẫn hận, Lạc Nhất Nhất ngượng ngùng nói: “Cái đó, ta chỉ là vô tình xâm nhập, sao ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”
Cửu Đầu Xà gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất nói: “Ta là Kim Quang Xà Vương.”
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, thấy Cửu Đầu Xà chính là báo ra danh hào bản thân liền không nói tiếp, thực kiên nhẫn hỏi: “Sau đó đâu?” Lạc Nhất Nhất hơi khó hiểu, cho dù là bởi vì nàng không biết danh hào của nó, lầm xông vào bảo địa của nó, nó cũng không tất yếu để ý đến vậy đi.
Kim Quang Xà Vương thấy vẻ mặt Lạc Nhất Nhất khó hiểu, hỏi: “Ngươi cư nhiên cái gì cũng không biết, vậy Kim Quang trong cơ thể ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Kim Quang? Lạc Nhất Nhất suy tư nửa ngày, cũng không biết Kim Quang theo như lời Kim Quang Xà Vương rốt cuộc là cái gì, nàng như thế nào không biết trong cơ thể có cái gì Kim Quang?
Thấy Lạc Nhất Nhất vẫn là vẻ mặt mê mang, Kim Quang Xà Vương không tiếp tục vô nghĩa, trực tiếp hướng Lạc Nhất Nhất khởi xướng công kích, tất nhiên nàng dám đưa lên cửa, nó sẽ thu hồi vật của nó.
Mắt thấy Kim Quang Xà Vương hộc tín tử đánh úp lại, Lạc Nhất Nhất cuống quít tránh đi, các huyễn thú cũng lập tức tiến nhập trạng thái chiến đấu. Chíp Bông sớm đã có thể thuần thục vận dụng linh lực ngưng tụ ra bộ dáng của đối thủ, nhưng thứ này, qua một hiệp, Chíp Bông có chút ăn không tiêu.
Cùng dĩ vãng bất đồng, Chíp Bông lần này có thể rõ ràng cảm giác được đối thủ cường đại. Kim Quang Xà Vương nó dùng linh lực ngưng tụ ra so với Kim Quang Xà Vương chân chính lại không chịu nổi một kích.
Từ sau khi đi ra Long Chi Cốc, Đằng Long cảm thấy nó đã thoát thai hoán cốt, vốn định lại gặp được địch, có thể thi thố tài năng, lại bi ai phát hiện, nó lại chỉ có bị đánh.
Lợi trảo Phấn Phấn lấy làm kêu ngạo cũng phá không được xà lân ( vảy rắn) cứng rắn của Kim Quang Xà Vương. Thuật khống chế của nó càng không thể sử dụng.
Tiểu Bạch bị Kim Quang Xà Vương đánh trúng một kích, sắc mặt khó coi rất nhiều, Lạc Nhất Nhất lập tức thu Tiểu Bạch vào Phượng giới. Một kích vừa rồi, chiếc đuôi tụ tập lực lượng của Tiểu Bạch nhất định bị thương. Nó vừa mới tiến hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, Lạc Nhất Nhất không muốn để nó mạo hiểm.
Khi Băng Phách ở trên tay Lạc Nhất Nhất nổi lên quang mang trạm lam cùng đỏ đậm, Kim Quang Xà Vương rốt cục lộ ra một chút hứng thú: “Ta nói tiểu nha đầu ngươi dựa vào cái gì có được nhiều kỳ trân dị thú như vậy, nguyên lai thật sự có tài. Vật trên tay ngươi là Kình Thiên Kiếm đi, thực đáng tiếc, hiện tại ngươi không phát huy được uy lực lớn nhất của nó.”
Băng Phách tuy rằng thực đồng ý cách nói của Kim Quang Xà Vương, nhưng hiện tại nếu không giải quyết được Xà Vương, nó trừ bỏ tiếp một giấc ngủ say thật lâu, thì uy danh Kình Thiên Kiếm đều phải quét rác. Cho nên lần này, nó dốc hết sức muốn xử lý Kim Quang Xà Vương.
Phong Liệt tuy rằng đã được giải phóng một bộ phận lực lượng, nhưng chút lực lượng này vẫn quá mức nhỏ yếu. Cho nên, hắn thực sáng suốt không có xông lên thêm phiền.
Ở dưới sự công kích toàn lực của Lạc Nhất Nhất cùng tất cả huyễn thú, Kim Quang Xà Vương dần dần hiển lộ ra kỹ năng đặc biệt.
Nọc độc: một khi dính vào, lập tức sẽ bị ăn mòn, liền cả Băng Phách đụng phải, cũng có một đoạn thời gian dài bị ma túy. Mà nọc độc sau khi phun ra, còn có thể hóa thành khí thể có độc, khí thể màu đạm lục tuy rằng không lợi hại như nọc độc, nhưng bị dính hoặc hút vào, đồng dạng sẽ vứt bỏ tánh mạng.
Đầu lưỡi: lúc cận chiến, Kim Quang Xà Vương sẽ trực tiếp dùng đầu lưỡi phân nhánh tiến hành công kích, linh lực trên đầu lưỡi đối con người sẽ tạo thành thương tổn tương đối lớn, chín đầu của Kim Quang Xà Vương cũng khá linh hoạt, khi cận chiến, rất khó liên tục tránh thoát cửu đầu công kích.
Kim quang: Kim Quang Xà Vương rất ít phát ra một chiêu này, bởi vì mỗi lần sử dụng, đều phải tiêu hao khá nhiều linh lực. Lạc Nhất Nhất rõ ràng biết, nếu như không phải nàng có Quang Thuẫn Thủ Trạc, nàng căn bản không có biện pháp ngăn cản. May mắn duy nhất là tuy rằng nàng không thể mở ra Quang Thuẫn Thủ Trạc trong thời gian dài, Kim Quang Xà Vương cũng không thể thường xuyên phát ra kỹ năng đặc biệt này. Tuy rằng chỉ thấy Kim Quang Xà Vương phát ra hai lần, nhưng Lạc Nhất Nhất mơ hồ cảm thấy kim quang này giống như đã từng quen biết.
Lạc Nhất Nhất có thể ở trên tay Kim Quang Xà Vương quá nhiều chiêu như vậy, đều là vì bảo bối nhiều. Bất quá nàng rất tự mình hiểu lấy, biết còn tiếp tục như thế, nàng liền thật sự chết ở chỗ này.
Nhìn thoáng qua Phong Liệt luôn ở bên cạnh quan sát, hai người ăn ý. Phải tìm cơ hội rút lui…
Kim Quang Xà Vương đã sớm phòng bị Lạc Nhất Nhất chạy trốn, cho nên hoàn toàn phong kín con đường trở về của bọn họ.
Nọc độc phát ra hóa khí thể chậm rãi hướng tới Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt. Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt đành phải vừa đánh vừa đi vào sâu trong động. Chíp Bông dụng ý thức nói chuyện với Lạc Nhất Nhất: “Nhất Nhất, nhanh lên, chúng ta đều chống đỡ không được bao lâu.”
Lạc Nhất Nhất dụng ý thức nói với tất cả huyễn thú: “Ta không cho phép ai trong các ngươi chết ở chỗ này, thời khắc nguy hiểm, tự động trở lại Phượng giới.”
Được các huyễn thú hưởng ứng sau, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt triển khai Cực Nhanh Chi Khải nhanh chóng hướng phía trước bay đi.
Kim Quang Xà Vương không ngừng phun nọc độc, tuy rằng nàng cùng các huyễn thú đều cực lực tránh né. Nhưng là nọc độc tạo thành khí thể càng ngày càng nhiều, bọn họ vẫn sẽ không cẩn thận dính vào, hoặc là hít vào. Tuy rằng không bị ăn mòn, nhưng là, bọn họ dần dần cảm giác được thân thể không nghe sai sử. Thật sự nếu không rời đi, đều chết ở chỗ này.
Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là để Lạc Nhất Nhất đi trước, chỉ cần Lạc Nhất Nhất có thể rời xa nơi nguy hiểm, chúng nó còn có thể ở thời khắc nguy cấp tự động trở về Phượng giới.
Mắt thấy Lạc Nhất Nhất càng bay càng xa, Kim Quang Xà Vương hét lớn một tiếng, vô số con rắn nhỏ từ trong thân thể bay ra, đuổi theo Lạc Nhất Nhất.
Chíp Bông hiện tại chỉ có thể cùng các huyễn thú trì hoãn tốc độ Kim Quang Xà Vương, không rảnh bận tâm những con rắn nhỏ đó. Mắt thấy đàn rắn nhỏ tới gần, Tiểu Bạch từ Phượng giới đi ra, bắt đầu bài bố ảo trận, tuy rằng ảo trận của nó vô dụng đối với Kim Quang Xa Vương, nhưng đối phó đám rắn phân thân vẫn là có thể.
Lạc Nhất Nhất quay đầu vừa thấy, Chíp Bông và các huyễn thú hành động càng ngày càng chậm chạp, vung tay lên, thu hồi tất cả huyễn thú vào Phượng giới. Các huyễn thú đều trúng độc, bây giờ nếu không thu hồi, liền vĩnh viễn không thu về được. Nàng nhận Chíp Bông đề nghị đi trước, nhưng cũng không muốn dùng mệnh các huyễn thú đến đổi.
Không có huyễn thú của Lạc Nhất Nhất ngăn cản, tốc độ Kim Quang Xà Vương lập tức tăng lên, rất nhanh liền muốn đuổi kịp Lạc Nhất Nhất. Tiểu Bạch dọc theo đường đi thiết trí ảo trận đối nó một chút cũng không có ảnh hưởng, nhìn các tiểu phân thân trong ảo trận biến thành hỗn độn, lập tức hướng Tiểu Bạch phun ra một tia nọc độc, Tiểu Bạch vừa tránh thoát nọc độc đã bị đầu lưỡi Kim Quang Xà Vương đánh trúng.
Lạc Nhất Nhất lập tức thu Tiểu Bạch vào Phượng giới, không có ảo trận của Tiểu Bạch, đàn rắn nhỏ lập tức phóng lên tấn công Lạc Nhất Nhất. Lạc Nhất Nhất nhìn rất nhiều rắn nhỏ bay đến, xoay thân một kiếm bổ tới, tuy rằng chém chết không ít rắn nhỏ, nhưng tốc độ của nàng cũng vì vậy mà chậm lại, rút nhỏ khoảng cách với Kim Quang Xà Vương.
Thầm mắng một tiếng, thu hồi Băng Phách, toàn lực đi tới. Nếu như cùng đàn rắn nhỏ dây dưa, đợi Kim Quang Xà Vương đuổi tới, liền thực không có cơ hội chạy thoát. Thật không biết nơi chết tiệt này thật sự là sơn động sao? Sơn động này rốt cuộc lớn bao nhiêu a?
Vẫn chú ý Liệt ở bên cạnh, vốn muốn đưa hắn vào Phượng giới, lại không nghĩ rằng hắn tuy rằng không đối phó được Kim Quang Xà Vương, nhưng đối phó đám rắn nhỏ này so với nàng còn linh hoạt hơn. Thời điểm rắn nhỏ tới gần, hắn có thể rất nhanh cảm giác được. Còn lục tục giúp nàng giải quyết không ít rắn nhỏ gần người.
Trên đùi đau xót, Lạc Nhất Nhất thầm nghĩ: xong rồi.
Một chưởng bổ về phía con rắn nhỏ trên đùi, liền phát hiện thân thể nhanh chóng bị ma túy. Qua một lúc, Lạc Nhất Nhất trừ bỏ ý thức, toàn thân không còn tri giác.
Phát sinh quá nhanh, lúc Phong Liệt phát hiện, Lạc Nhất Nhất đã thẳng tắp ngã xuống. Lạc Nhất Nhất cũng không có rơi xuống, bởi vì bọn họ đã đi tới cuối sơn động, bên vách núi đen. Đây là một vách núi nghiêng bốn mươi lăm độ. Cho nên, Lạc Nhất Nhất không như nhảy xuống vực, mà là giống tảng đá ngã xuống từ đỉnh núi, một đường lăn xuống.
Phong Liệt không bắt kịp Lạc Nhất Nhất, thấy thân thể Lạc Nhất Nhất cứng ngắc một đường lăn xuống dưới. Hai mắt Phong Liệt đỏ đậm, hét lớn một tiếng, biến thành một bạch lang trắng như tuyết, nhanh chóng hướng Lạc Nhất Nhất chạy tới. Thời điểm Lạc Nhất Nhất trước mắt đầy sao, đau đến chảy nước mắt thì rơi vào một cái ôm ấm áp.
Lúc Phong Liệt biến thành Bạch Lang hướng Lạc Nhất Nhất phác đi qua, thân thể mất đi cân bằng, sau khi ôm Lạc Nhất Nhất vào trong ngực, liền tiếp tục lăn xuống. Tuy rằng vẫn là lăn đến đầu cháng váng, nhưng có ôm ấp lông xù ấm áp làm cho Lạc Nhất Nhất nhịn không được nước mắt chảy xuống. Liệt của nàng đã trở lại, cảm giác này tựa như lúc trước ở Vân Đỉnh, hắn cũng là như vậy gắt gao ôm nàng vào trong ngực, dùng thân thể của bản thân vì nàng chắn đi tất cả đau đớn.
Thời điểm Lạc Nhất Nhất sắp hôn mê, bọn họ rốt cục dừng lại dưới dáy vực. Phong Liệt sớm đã ngất, nhưng hắn vẫn gắt gao ôm Lạc Nhất Nhất. Lạc Nhất Nhất mở mắt, nhìn thấy Phong Liệt hai mắt gắt gao nhắm lại, trên bộ lông tuyết trắng nhiễm đầy máu tươi. Nàng rất sợ hãi, Phong Liệt hô hấp mỏng manh, nàng rất muốn kêu cứu. Nhưng nàng không thể động, không thể nói, nước mắt chỉ không ngừng rơi.
Các huyễn thú trong Phượng giới bị độc khí thể ăn mòn, sớm đã hôn mê. Duy nhất Tiểu Bạch không có trúng độc cũng bị Kim Quang Xà Vương đánh bất tỉnh.
Không biết là dựa vào tâm chí, vẫn là độc tính rắn nhỏ kém, trừ bỏ chỗ bị cắn hóa hắc, thân thể Lạc Nhất Nhất chậm rãi khôi phục tri giác, có thể nhúc nhích.
Nhìn ánh mắt không tốt của Cửu Đầu Xà, Lạc Nhất Nhất nhanh chóng phóng xuất toàn bộ huyễn thú trong Phượng giới. Các huyễn thú lập tức nghiêm chỉnh chuẩn bị tùy thời tấn công, đây là lần đầu chúng nó gặp được đối thủ rất cường đại.
Cửu Đầu Xà nhìn nhìn trận thế của Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Không nghĩ tới nha đầu ngươi cũng có chút bản lĩnh, chẳng những thu Cửu Mệnh Miêu Yêu, Cửu Vĩ Thiên Hồ và Thượng Cổ Long, ngay cả Thần Thú thiên địa linh khí dựng dục ra cũng đều thu.”
Lạc Nhất Nhất quay đầu nhìn Chíp Bông, Cửu Đầu Xà nói Thần Thú thiên địa linh khí dựng dục là chỉ nó đi. Chíp Bông cũng vẻ mặt nghi hoặc, nó là Thần Thú? Lạc Nhất Nhất có chút hổ thẹn, huyễn thú của bản thân vẫn là từ miệng người khác mới rốt cuộc biết là chủng loại gì.
Cửu Đầu Xà nhìn thấy vẻ mặt Lạc Nhất Nhất cùng Chíp Bôn, có chút phát điên, bọn họ cái gì cũng không biết? Nha đầu kia chẳng lẽ toàn dựa vào vận khí mới có được này đó ma thú thần kỳ thiên địa khó gặp?
Nhìn ánh mắt Cửu Đầu Xà càng ngày càng phẫn hận, Lạc Nhất Nhất ngượng ngùng nói: “Cái đó, ta chỉ là vô tình xâm nhập, sao ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”
Cửu Đầu Xà gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất nói: “Ta là Kim Quang Xà Vương.”
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, thấy Cửu Đầu Xà chính là báo ra danh hào bản thân liền không nói tiếp, thực kiên nhẫn hỏi: “Sau đó đâu?” Lạc Nhất Nhất hơi khó hiểu, cho dù là bởi vì nàng không biết danh hào của nó, lầm xông vào bảo địa của nó, nó cũng không tất yếu để ý đến vậy đi.
Kim Quang Xà Vương thấy vẻ mặt Lạc Nhất Nhất khó hiểu, hỏi: “Ngươi cư nhiên cái gì cũng không biết, vậy Kim Quang trong cơ thể ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Kim Quang? Lạc Nhất Nhất suy tư nửa ngày, cũng không biết Kim Quang theo như lời Kim Quang Xà Vương rốt cuộc là cái gì, nàng như thế nào không biết trong cơ thể có cái gì Kim Quang?
Thấy Lạc Nhất Nhất vẫn là vẻ mặt mê mang, Kim Quang Xà Vương không tiếp tục vô nghĩa, trực tiếp hướng Lạc Nhất Nhất khởi xướng công kích, tất nhiên nàng dám đưa lên cửa, nó sẽ thu hồi vật của nó.
Mắt thấy Kim Quang Xà Vương hộc tín tử đánh úp lại, Lạc Nhất Nhất cuống quít tránh đi, các huyễn thú cũng lập tức tiến nhập trạng thái chiến đấu. Chíp Bông sớm đã có thể thuần thục vận dụng linh lực ngưng tụ ra bộ dáng của đối thủ, nhưng thứ này, qua một hiệp, Chíp Bông có chút ăn không tiêu.
Cùng dĩ vãng bất đồng, Chíp Bông lần này có thể rõ ràng cảm giác được đối thủ cường đại. Kim Quang Xà Vương nó dùng linh lực ngưng tụ ra so với Kim Quang Xà Vương chân chính lại không chịu nổi một kích.
Từ sau khi đi ra Long Chi Cốc, Đằng Long cảm thấy nó đã thoát thai hoán cốt, vốn định lại gặp được địch, có thể thi thố tài năng, lại bi ai phát hiện, nó lại chỉ có bị đánh.
Lợi trảo Phấn Phấn lấy làm kêu ngạo cũng phá không được xà lân ( vảy rắn) cứng rắn của Kim Quang Xà Vương. Thuật khống chế của nó càng không thể sử dụng.
Tiểu Bạch bị Kim Quang Xà Vương đánh trúng một kích, sắc mặt khó coi rất nhiều, Lạc Nhất Nhất lập tức thu Tiểu Bạch vào Phượng giới. Một kích vừa rồi, chiếc đuôi tụ tập lực lượng của Tiểu Bạch nhất định bị thương. Nó vừa mới tiến hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, Lạc Nhất Nhất không muốn để nó mạo hiểm.
Khi Băng Phách ở trên tay Lạc Nhất Nhất nổi lên quang mang trạm lam cùng đỏ đậm, Kim Quang Xà Vương rốt cục lộ ra một chút hứng thú: “Ta nói tiểu nha đầu ngươi dựa vào cái gì có được nhiều kỳ trân dị thú như vậy, nguyên lai thật sự có tài. Vật trên tay ngươi là Kình Thiên Kiếm đi, thực đáng tiếc, hiện tại ngươi không phát huy được uy lực lớn nhất của nó.”
Băng Phách tuy rằng thực đồng ý cách nói của Kim Quang Xà Vương, nhưng hiện tại nếu không giải quyết được Xà Vương, nó trừ bỏ tiếp một giấc ngủ say thật lâu, thì uy danh Kình Thiên Kiếm đều phải quét rác. Cho nên lần này, nó dốc hết sức muốn xử lý Kim Quang Xà Vương.
Phong Liệt tuy rằng đã được giải phóng một bộ phận lực lượng, nhưng chút lực lượng này vẫn quá mức nhỏ yếu. Cho nên, hắn thực sáng suốt không có xông lên thêm phiền.
Ở dưới sự công kích toàn lực của Lạc Nhất Nhất cùng tất cả huyễn thú, Kim Quang Xà Vương dần dần hiển lộ ra kỹ năng đặc biệt.
Nọc độc: một khi dính vào, lập tức sẽ bị ăn mòn, liền cả Băng Phách đụng phải, cũng có một đoạn thời gian dài bị ma túy. Mà nọc độc sau khi phun ra, còn có thể hóa thành khí thể có độc, khí thể màu đạm lục tuy rằng không lợi hại như nọc độc, nhưng bị dính hoặc hút vào, đồng dạng sẽ vứt bỏ tánh mạng.
Đầu lưỡi: lúc cận chiến, Kim Quang Xà Vương sẽ trực tiếp dùng đầu lưỡi phân nhánh tiến hành công kích, linh lực trên đầu lưỡi đối con người sẽ tạo thành thương tổn tương đối lớn, chín đầu của Kim Quang Xà Vương cũng khá linh hoạt, khi cận chiến, rất khó liên tục tránh thoát cửu đầu công kích.
Kim quang: Kim Quang Xà Vương rất ít phát ra một chiêu này, bởi vì mỗi lần sử dụng, đều phải tiêu hao khá nhiều linh lực. Lạc Nhất Nhất rõ ràng biết, nếu như không phải nàng có Quang Thuẫn Thủ Trạc, nàng căn bản không có biện pháp ngăn cản. May mắn duy nhất là tuy rằng nàng không thể mở ra Quang Thuẫn Thủ Trạc trong thời gian dài, Kim Quang Xà Vương cũng không thể thường xuyên phát ra kỹ năng đặc biệt này. Tuy rằng chỉ thấy Kim Quang Xà Vương phát ra hai lần, nhưng Lạc Nhất Nhất mơ hồ cảm thấy kim quang này giống như đã từng quen biết.
Lạc Nhất Nhất có thể ở trên tay Kim Quang Xà Vương quá nhiều chiêu như vậy, đều là vì bảo bối nhiều. Bất quá nàng rất tự mình hiểu lấy, biết còn tiếp tục như thế, nàng liền thật sự chết ở chỗ này.
Nhìn thoáng qua Phong Liệt luôn ở bên cạnh quan sát, hai người ăn ý. Phải tìm cơ hội rút lui…
Kim Quang Xà Vương đã sớm phòng bị Lạc Nhất Nhất chạy trốn, cho nên hoàn toàn phong kín con đường trở về của bọn họ.
Nọc độc phát ra hóa khí thể chậm rãi hướng tới Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt. Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt đành phải vừa đánh vừa đi vào sâu trong động. Chíp Bông dụng ý thức nói chuyện với Lạc Nhất Nhất: “Nhất Nhất, nhanh lên, chúng ta đều chống đỡ không được bao lâu.”
Lạc Nhất Nhất dụng ý thức nói với tất cả huyễn thú: “Ta không cho phép ai trong các ngươi chết ở chỗ này, thời khắc nguy hiểm, tự động trở lại Phượng giới.”
Được các huyễn thú hưởng ứng sau, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt triển khai Cực Nhanh Chi Khải nhanh chóng hướng phía trước bay đi.
Kim Quang Xà Vương không ngừng phun nọc độc, tuy rằng nàng cùng các huyễn thú đều cực lực tránh né. Nhưng là nọc độc tạo thành khí thể càng ngày càng nhiều, bọn họ vẫn sẽ không cẩn thận dính vào, hoặc là hít vào. Tuy rằng không bị ăn mòn, nhưng là, bọn họ dần dần cảm giác được thân thể không nghe sai sử. Thật sự nếu không rời đi, đều chết ở chỗ này.
Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là để Lạc Nhất Nhất đi trước, chỉ cần Lạc Nhất Nhất có thể rời xa nơi nguy hiểm, chúng nó còn có thể ở thời khắc nguy cấp tự động trở về Phượng giới.
Mắt thấy Lạc Nhất Nhất càng bay càng xa, Kim Quang Xà Vương hét lớn một tiếng, vô số con rắn nhỏ từ trong thân thể bay ra, đuổi theo Lạc Nhất Nhất.
Chíp Bông hiện tại chỉ có thể cùng các huyễn thú trì hoãn tốc độ Kim Quang Xà Vương, không rảnh bận tâm những con rắn nhỏ đó. Mắt thấy đàn rắn nhỏ tới gần, Tiểu Bạch từ Phượng giới đi ra, bắt đầu bài bố ảo trận, tuy rằng ảo trận của nó vô dụng đối với Kim Quang Xa Vương, nhưng đối phó đám rắn phân thân vẫn là có thể.
Lạc Nhất Nhất quay đầu vừa thấy, Chíp Bông và các huyễn thú hành động càng ngày càng chậm chạp, vung tay lên, thu hồi tất cả huyễn thú vào Phượng giới. Các huyễn thú đều trúng độc, bây giờ nếu không thu hồi, liền vĩnh viễn không thu về được. Nàng nhận Chíp Bông đề nghị đi trước, nhưng cũng không muốn dùng mệnh các huyễn thú đến đổi.
Không có huyễn thú của Lạc Nhất Nhất ngăn cản, tốc độ Kim Quang Xà Vương lập tức tăng lên, rất nhanh liền muốn đuổi kịp Lạc Nhất Nhất. Tiểu Bạch dọc theo đường đi thiết trí ảo trận đối nó một chút cũng không có ảnh hưởng, nhìn các tiểu phân thân trong ảo trận biến thành hỗn độn, lập tức hướng Tiểu Bạch phun ra một tia nọc độc, Tiểu Bạch vừa tránh thoát nọc độc đã bị đầu lưỡi Kim Quang Xà Vương đánh trúng.
Lạc Nhất Nhất lập tức thu Tiểu Bạch vào Phượng giới, không có ảo trận của Tiểu Bạch, đàn rắn nhỏ lập tức phóng lên tấn công Lạc Nhất Nhất. Lạc Nhất Nhất nhìn rất nhiều rắn nhỏ bay đến, xoay thân một kiếm bổ tới, tuy rằng chém chết không ít rắn nhỏ, nhưng tốc độ của nàng cũng vì vậy mà chậm lại, rút nhỏ khoảng cách với Kim Quang Xà Vương.
Thầm mắng một tiếng, thu hồi Băng Phách, toàn lực đi tới. Nếu như cùng đàn rắn nhỏ dây dưa, đợi Kim Quang Xà Vương đuổi tới, liền thực không có cơ hội chạy thoát. Thật không biết nơi chết tiệt này thật sự là sơn động sao? Sơn động này rốt cuộc lớn bao nhiêu a?
Vẫn chú ý Liệt ở bên cạnh, vốn muốn đưa hắn vào Phượng giới, lại không nghĩ rằng hắn tuy rằng không đối phó được Kim Quang Xà Vương, nhưng đối phó đám rắn nhỏ này so với nàng còn linh hoạt hơn. Thời điểm rắn nhỏ tới gần, hắn có thể rất nhanh cảm giác được. Còn lục tục giúp nàng giải quyết không ít rắn nhỏ gần người.
Trên đùi đau xót, Lạc Nhất Nhất thầm nghĩ: xong rồi.
Một chưởng bổ về phía con rắn nhỏ trên đùi, liền phát hiện thân thể nhanh chóng bị ma túy. Qua một lúc, Lạc Nhất Nhất trừ bỏ ý thức, toàn thân không còn tri giác.
Phát sinh quá nhanh, lúc Phong Liệt phát hiện, Lạc Nhất Nhất đã thẳng tắp ngã xuống. Lạc Nhất Nhất cũng không có rơi xuống, bởi vì bọn họ đã đi tới cuối sơn động, bên vách núi đen. Đây là một vách núi nghiêng bốn mươi lăm độ. Cho nên, Lạc Nhất Nhất không như nhảy xuống vực, mà là giống tảng đá ngã xuống từ đỉnh núi, một đường lăn xuống.
Phong Liệt không bắt kịp Lạc Nhất Nhất, thấy thân thể Lạc Nhất Nhất cứng ngắc một đường lăn xuống dưới. Hai mắt Phong Liệt đỏ đậm, hét lớn một tiếng, biến thành một bạch lang trắng như tuyết, nhanh chóng hướng Lạc Nhất Nhất chạy tới. Thời điểm Lạc Nhất Nhất trước mắt đầy sao, đau đến chảy nước mắt thì rơi vào một cái ôm ấm áp.
Lúc Phong Liệt biến thành Bạch Lang hướng Lạc Nhất Nhất phác đi qua, thân thể mất đi cân bằng, sau khi ôm Lạc Nhất Nhất vào trong ngực, liền tiếp tục lăn xuống. Tuy rằng vẫn là lăn đến đầu cháng váng, nhưng có ôm ấp lông xù ấm áp làm cho Lạc Nhất Nhất nhịn không được nước mắt chảy xuống. Liệt của nàng đã trở lại, cảm giác này tựa như lúc trước ở Vân Đỉnh, hắn cũng là như vậy gắt gao ôm nàng vào trong ngực, dùng thân thể của bản thân vì nàng chắn đi tất cả đau đớn.
Thời điểm Lạc Nhất Nhất sắp hôn mê, bọn họ rốt cục dừng lại dưới dáy vực. Phong Liệt sớm đã ngất, nhưng hắn vẫn gắt gao ôm Lạc Nhất Nhất. Lạc Nhất Nhất mở mắt, nhìn thấy Phong Liệt hai mắt gắt gao nhắm lại, trên bộ lông tuyết trắng nhiễm đầy máu tươi. Nàng rất sợ hãi, Phong Liệt hô hấp mỏng manh, nàng rất muốn kêu cứu. Nhưng nàng không thể động, không thể nói, nước mắt chỉ không ngừng rơi.
Các huyễn thú trong Phượng giới bị độc khí thể ăn mòn, sớm đã hôn mê. Duy nhất Tiểu Bạch không có trúng độc cũng bị Kim Quang Xà Vương đánh bất tỉnh.
Không biết là dựa vào tâm chí, vẫn là độc tính rắn nhỏ kém, trừ bỏ chỗ bị cắn hóa hắc, thân thể Lạc Nhất Nhất chậm rãi khôi phục tri giác, có thể nhúc nhích.
Tác giả :
Lung Trung Phi Điểu