Yêu Phu Sủng Thê
Quyển 3 - Chương 28: Trúng mị dược
Tàn Ảnh vẫn lấy tốc độ mọi người có thể nhận đi tới, tuy rằng bản thân nó cảm thấy quá chậm, nhưng vẫn rất nhanh liền tới Viễn Cổ Sâm Lâm.
Tàn Ảnh đứng ở cửa vào Viễn Cổ Sâm Lâm nói: “Ta cho tới bây giờ chưa từng tiến vào, từ khi nhặt được Tử Đồng về sau, ta chỉ sống ở Ma Thú Lâm mà mình quen thuộc, rời xa nơi có khả năng phát sinh nguy hiểm.”
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, đối mọi người nói: “Giống như cũ, hồ sơ lại không nhắc tới vị trí cụ thể của đá thủy tinh, chỉ có thể như lúc ở Ma Thú Lâm, chia làm mấy tiểu tổ, từ từ tìm tòi.”
Tàn Ảnh chen vào nói: “Viễn Cổ Sâm Lâm cũng không phải là Ma Thú Lâm có thể so sánh. Ma thú nơi đây lợi hại hơn rất nhiều, tuy rằng thực lực của các ngươi cũng không sai, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.”
Lạc Nhất Nhất nghĩ nghĩ nói: “Tàn Ảnh, ngươi có thể cảm giác được nguy hiểm, chạy lại phi thường mau, nếu không, ngươi mang theo Tử Đồng và Manh Manh được không? Ta lưu một thông tin bài cho Manh Manh, nếu như ai bị thương, ngươi liền mang Manh Manh đi cứu trị.”
“Ta là không vấn đề gì, nhưng lấy tốc độ như vừa rồi, nếu như là trọng thương, tiến đến cũng tới không kịp. Viễn Cổ Sâm Lâm so với Ma Thú Lâm không biết lớn bao nhiêu lần.” Tàn Ảnh có chút buồn rầu nói.
Lạc Vũ Yên vỗ bả vai Manh Manh nói: “Này ngươi không cần lo lắng, năng lực thừa nhận tốc độ của tiểu nha đầu này so với chúng ta mạnh hơn nhiều.”
Trước khi tách ra, Lạc Nhất Nhất lo lắng Tử Đồng đói bụng, lại bắt ma thú ăn sống, liền lưu lại một không gian giới chỉ cho hắn. Dạy hắn phương pháp sử dụng, liền đem rất nhiều lương khô dự trữ lúc trước trong Phượng giới cho hắn.
Viễn Cổ Sâm Lâm cùng Ma Thú Lâm khác biệt quả nhiên rất lớn, cây cối cao lớn che thiên tế nhật, phát ra hơi thở trầm trọng xa xưa, làm cho người ta cảm giác tiến nhập một thế giới hoàn toàn bất đồng.
Tàn Ảnh vì tiếp ứng những người khác, bị phân phối ở khu vực bên trong. Nó căn cứ tốc độ mọi người điều chỉnh vị trí cách mọi người gần nhất. Dọc theo đường đi cũng gặp không ít ma thú, nhưng bọn hắn đều dựa vào ưu thế tốc độ, trực tiếp bỏ qua. Chủ yếu là bọn họ mặc dù được xưng là đội cứu viện, lại không có sức chiến đấu, Manh Manh am hiểu dùng linh lực chữa thương, Tử Đồng hiện tại giống một ma thú bình thường, Tàn Ảnh chính là chạy nhanh.
Đánh giá vị trí hiện tại cách mọi người có vẻ gần, Tàn Ảnh đứng ở dưới tàng cây, vì có thể trước khi gặp phải nguy hiểm liền chạy trốn, Manh Manh và Tử Đồng cũng chưa dám xuống khỏi lưng Tàn Ảnh. Tử Đồng lấy ra lương khô Lạc Nhất Nhất lưu cho hắn, từ giữa nhảy ra một bao thịt bò khô, hữu hảo đưa cho Manh Manh. Ánh mắt trong suốt của Tử Đồng luôn làm cho người không thể cự tuyệt, đừng nói là một bao thịt bò, chính là một bao độc dược. Manh Manh cảm thấy nàng cũng sẽ nhận.
Lạc Nhất Nhất còn để lại rất nhiều quả vỏ cứng ít nước cho Tử Đồng, Tử Đồng tuy rằng không biết này là cái gì, nhưng nếu là Lạc Nhất Nhất cho, hắn đều cảm thấy là tốt. Nhìn Tử Đồng muốn cắn ăn, Manh Manh tự giác đề ra nhiệm vụ hạng nhất: Về sau nàng sẽ dạy hắn cuộc sống là như thế nào, dạy hắn làm một người bình thường.
Tử Đồng thực thích lương khô Lạc Nhất Nhất lưu lại, học được cách ăn sau, trước tiên lột vỏ quả vỏ cứng muốn uy Tàn Ảnh. Tàn Ảnh đang tập trung tinh thần quan sát bốn phía, hai hài tử trên lưng năng lực cảm ứng nguy hiểm quá kém, hiện tại mệnh hai hài tử đều là nó nắm giữ, cho nên nó không dám có chút lơi lỏng.
Nhìn thấy Tử Đồng đưa qua gì đó, Tàn Ảnh ý bảo hắn ăn đi, nó không đói bụng. Đây là nguyên nhân nó vẫn không bỏ xuống Tử Đồng được, Tử Đồng từ lúc bắt đầu có ý thức, chỉ cần cảm thấy là đồ tốt đều chia xẻ với nó. Khi đó thời điểm nhặt Tử Đồng về, nó chính là xuất phát từ hiếu kỳ đối với nhân loại, chưa từng có nhìn nhân loại ở khoảng cách gần như vậy, không nghĩ tới nhân loại thoạt nhìn xinh đẹp như vậy, nhất là cặp mắt tử sắc.
Thời điểm Tử Đồng đói kêu oa oa, nó không biết làm sao, nó ăn là ma thú, Tử Đồng còn là trẻ con liên răng nanh đều không có. Nó biết thân là nhân loại Tử Đồng xuất hiện trong Ma Thú Lâm, khẳng định là bị vứt bỏ, cho nên không tính đưa Tử Đồng trở về. Đành phải vụng trộm đi quan sát ma thú khác là nuôi tiểu ma thú như thế nào, biết tiểu ma thú mới sinh đều cần có sữa. Tàn Ảnh có chút khó xử, này nó không thể được a, vì thế nó bắt các ma thú bất đồng đến uy Tử Đồng.
Cứ như vậy, Tử Đồng uống sữa của các loài ma thú chậm rãi lớn lên, hắn cùng Tàn Ảnh chạy khắp nơi trong Ma Thú Lâm, mà nơi hắn quen thuộc nhất chính là trên lưng Tàn Ảnh. Gặp được đám người Lạc Nhất Nhất, Tàn Ảnh thực thay Tử Đồng cảm thấy vui vẻ. Nó biết tuy rằng nó đã thực cố gắng, nhưng nó cũng không biết dạy Tử Đồng sống cuộc sống của nhân loại bình thường như thế nào.
Sau vài lần Tàn Ảnh đá điệu nguy hiểm, Tử Đồng và Manh Manh không lại không chút để ý, đều khẩn trương ngồi ở trên lưng Tàn Ảnh, chuẩn bị tùy thời chạy trốn. Tàn Ảnh đối năng lực thừa nhận của Manh Manh vẫn là khá vừa lòng. Nếu là những người khác ở tình huống nó toàn lực tiến lên đã sớm phun thất điên bát đảo.
Lạc Vũ Yên và Kiều Phi ở Viễn Cổ Sâm Lâm gặp phải công kích đầu tiên, một con thằn lằn thật lớn. Lạc Vũ Yên triệu hồi Kim Sí ra, Kim Sí ngưng trọng nhìn chằm chằm thằn lằn trước mắt. Lạc Vũ Yên có chút bất mãn: “So ra kém huyễn thú nha đầu liền quên đi, ngươi cả con thằn lằn cũng sợ.”
Kim Sí không để ý tới Lạc Vũ Yên trêu chọc, ma thú trong Viễn Cổ Sâm Lâm quả nhiên đều khá lợi hại, so với ma thú gặp được trong Ma Thú Lâm quả thực chính là hai cái cấp bậc. Lạc Vũ Yên cũng hiểu được trước mắt gặp phải đối thủ khó chơi, nếu như không phải bọn hắn một đường đi tới đều luôn tiến bộ, thì ngay cả một móng vuốt của thằn lằn kia đều đỡ không được.
Lạc Vũ Yên và Kiều Phi rất nhanh liền cùng thằn lằn giao chiến, chân chính đánh mới biết được. Viễn Cổ Sâm Lâm không chỉ có hơi thở trầm trọng từ xưa, phương diện linh lực của ma thú cũng theo phong cách cổ xưa thuần thực, giống như là hấp thu linh khí nguyên thủy nhất tu luyện mà thành. Cùng nó so sánh, thực lực hai người có vẻ có hoa không quả.
Sau vài hiệp, hai người đạt thành một cái ăn ý chung nhận thức: Nó lại không có đá thủy tinh, trước rời đi nói sau.
Vì thế, trong rừng rậm xuất hiện một màn, Lạc Vũ Yên và Kiều Phi ngồi trên huyễn thú của bản thân, nơi nơi loạn nhảy, một thằn lằn lớn ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Kim Sí vừa triển khai cánh đã bị thằn lằn một cái linh lực đánh rớt. Một cánh bị thương, đành phải dựa vào trăm chân chạy như điên.
Không biết có phải là đi theo bên người Lạc Vũ Yên lâu, Kim Sí nhìn thằn lằn càng ngày càng gần, trong lòng có chút ti bỉ nghĩ, chỉ cần chạy qua con hổ của Kiều Phi, an toàn của nó liền có một chút bảo đảm.
Hai thú vừa chạy vừa tránh né thằn lằn công kích, mà Lạc Vũ Yên và Kiều Phi cũng không nhàn rỗi, tuy rằng công kích của họ đối thằn lằn tạo thành thương tổn không lớn, nhưng tốt xấu cũng có thể làm chậm lại tốc độ của nó một chút.
Kim Sí là phát huy tác dụng lớn nhất mỗi cái chân của nó, dẫn đầu Bạch Hổ một đoạn ngắn. Nhưng là, một cái không lưu ý, trực tiếp trượt xuống đường dốc phía trước. Bạch Hổ nhìn Kim Sí trượt xuống, lập tức dừng ngay, trên đất để lại bốn dấu ấn móng vuốt thật sâu.
Kiều Phi nương quán tính không chút do dự bay thẳng theo phương hướng Lạc Vũ Yên, Bạch Hổ tự nhiên rất nhanh trở về không gian huyễn thú. Lạc Vũ Yên ở thời điểm Kim Sí trượt xuống, không ổn định được thân hình. Kiều Phi theo sau tới liều mạng bắt được Lạc Vũ Yên, nhưng quán tính của hai người khiến cho hắn cũng không ổn định được thân hình, ôm Lạc Vũ Yên một đường quay cuồng lăn xuống.
Kim Sí bị thương nhãn mạo kim tinh trở lại không gian huyễn thú của Lạc Vũ Yên.
Không biết qua bao lâu, lúc hai người có lại tri giác, phát hiện bản thân nằm ở một đáy cốc. Kiều Phi khẩn trương nâng Lạc Vũ Yên dậy, thấy nàng trừ bỏ bị một ít thương ngoài da, không có trở ngại thì an tâm. Chính là, mặt nàng như thế nào hồng như vậy?
Quan sát hoa cỏ khi hai người bọn họ quay cuồng lăn xuống bị áp đảo, Kiều Phi trong lòng một trận kinh hãi, cái này thật phiền toái. Trong đám hoa cỏ bị bọn họ áp đảo, có một loại thảo kêu Hắc Cấn Đãng, là nguyên liệu chế tác mị dược, vừa rồi lúc bọn họ lăn xuống, nhất định là bị Hắc Cấn Đãng trát đến.
Lạc Vũ Yên ngẩng đầu quan sát bốn phía, phát hiện trong sơn cốc mọc đầy các loại hoa cỏ, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, còn chưa kịp hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp này. Bỗng nhiên cảm giác trong thân thể truyền đến một trận khô nóng.
Nhìn trên mặt Kiều Phi cũng có một tầng hồng nhuận, Lạc Vũ Yên có chút bất an mở miệng hỏi: “Chúng ta làm sao vậy?”
Kiều Phi ngăn chặn từng đợt khô nóng trong cơ thể, chỉ vào Hắc Cấn Đãng gian nan mở miệng: “Trúng mị dược.”
Lạc Vũ Yên không chút nghi ngờ lời Kiều Phi, tuy rằng nàng chưa từng trải qua, nhưng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt cảm giác trống rỗng, làm cho nàng hiểu được tình cảnh hiện tại của bản thân.
Lần đầu tiên có chút hoảng, cầm lấy cánh tay Kiều Phi vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ, hiện tại có biện pháp gì hay không?”
Kiều Phi nhìn Hắc Cấn Đãng một đường bị bọn họ áp chế, lắc lắc đầu, nếu như chỉ bị đâm một cái, có lẽ có thể dựa vào nghị lực vượt qua, nhưng là… bọn họ đè ép một mảnh.
Lạc Vũ Yên vừa định mở miệng, mau liên hệ Manh Manh, lại phát hiện, nàng ngay cả mình ở đâu cũng không biết, vừa mới là bị đuổi theo lăn xuống. Hơn nữa lực ý chí của nàng càng ngày càng bạc nhược, khẳng định chống đỡ không đến lúc Manh Manh tìm đến, nàng hiện tại thầm nghĩ đẫy ngã Kiều Phi.
Kiều Phi nhìn Lạc Vũ Yên mị nhãn như tơ, ý chí dựa vào linh lực duy trì dần dần tan rã.
Một khắc thanh tỉnh cuối cùng, Lạc Vũ Yên hung hăng mắng: Thằn lằn chết tiệt, ta nhất định phải đem ngươi lột da rút gân.
Trong sơn cốc, điểu ngữ mùi hoa, mãn cốc toàn nỉ.
Kích tình qua đi, Lạc Vũ Yên nhanh chóng mặc lại y phục, nhìn Kiều Phi hung hăng nói: “Nếu để cho người khác biết, ta nhất định thiến ngươi.”
Kiều Phi biểu tình rất phấn khích, vì sao ý nghĩ nữ nhân này cùng người khác không giống, hắn cũng không muốn dưới tình huống như vậy có được nàng. Nhưng sự tình đã xảy ra, hắn nghĩ đến chuyện thứ nhất, chính là thú nàng, hảo hảo yêu thương nàng. Mà nữ nhân này cư nhiên chuyện thứ nhất chính là uy hiếp hắn đừng để người khác biết. Điều này làm cho hắn cảm giác bản thân mới là tiểu nàng dâu bị người cường.
Tuy rằng đối với loại cảm giác này thực khó chịu, nhưng kết quả cùng hắn muốn giống nhau, chính là tự thuận điều mà thôi. Cho nên ở Lạc Vũ Yên nhìn qua, Kiều Phi nghiêm mặt gật gật đầu, hắn nhất định sẽ làm nàng chân chính yêu hắn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lạc Vũ Yên giống như không có việc gì, bắt đầu tìm kiếm cách ra cốc. Kiều Phi vì làm cho bản thân khôi phục bình thường, cố gắng thuyết phục bản thân: vừa mới là một hồi mộng xuân.
Tàn Ảnh đứng ở cửa vào Viễn Cổ Sâm Lâm nói: “Ta cho tới bây giờ chưa từng tiến vào, từ khi nhặt được Tử Đồng về sau, ta chỉ sống ở Ma Thú Lâm mà mình quen thuộc, rời xa nơi có khả năng phát sinh nguy hiểm.”
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, đối mọi người nói: “Giống như cũ, hồ sơ lại không nhắc tới vị trí cụ thể của đá thủy tinh, chỉ có thể như lúc ở Ma Thú Lâm, chia làm mấy tiểu tổ, từ từ tìm tòi.”
Tàn Ảnh chen vào nói: “Viễn Cổ Sâm Lâm cũng không phải là Ma Thú Lâm có thể so sánh. Ma thú nơi đây lợi hại hơn rất nhiều, tuy rằng thực lực của các ngươi cũng không sai, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.”
Lạc Nhất Nhất nghĩ nghĩ nói: “Tàn Ảnh, ngươi có thể cảm giác được nguy hiểm, chạy lại phi thường mau, nếu không, ngươi mang theo Tử Đồng và Manh Manh được không? Ta lưu một thông tin bài cho Manh Manh, nếu như ai bị thương, ngươi liền mang Manh Manh đi cứu trị.”
“Ta là không vấn đề gì, nhưng lấy tốc độ như vừa rồi, nếu như là trọng thương, tiến đến cũng tới không kịp. Viễn Cổ Sâm Lâm so với Ma Thú Lâm không biết lớn bao nhiêu lần.” Tàn Ảnh có chút buồn rầu nói.
Lạc Vũ Yên vỗ bả vai Manh Manh nói: “Này ngươi không cần lo lắng, năng lực thừa nhận tốc độ của tiểu nha đầu này so với chúng ta mạnh hơn nhiều.”
Trước khi tách ra, Lạc Nhất Nhất lo lắng Tử Đồng đói bụng, lại bắt ma thú ăn sống, liền lưu lại một không gian giới chỉ cho hắn. Dạy hắn phương pháp sử dụng, liền đem rất nhiều lương khô dự trữ lúc trước trong Phượng giới cho hắn.
Viễn Cổ Sâm Lâm cùng Ma Thú Lâm khác biệt quả nhiên rất lớn, cây cối cao lớn che thiên tế nhật, phát ra hơi thở trầm trọng xa xưa, làm cho người ta cảm giác tiến nhập một thế giới hoàn toàn bất đồng.
Tàn Ảnh vì tiếp ứng những người khác, bị phân phối ở khu vực bên trong. Nó căn cứ tốc độ mọi người điều chỉnh vị trí cách mọi người gần nhất. Dọc theo đường đi cũng gặp không ít ma thú, nhưng bọn hắn đều dựa vào ưu thế tốc độ, trực tiếp bỏ qua. Chủ yếu là bọn họ mặc dù được xưng là đội cứu viện, lại không có sức chiến đấu, Manh Manh am hiểu dùng linh lực chữa thương, Tử Đồng hiện tại giống một ma thú bình thường, Tàn Ảnh chính là chạy nhanh.
Đánh giá vị trí hiện tại cách mọi người có vẻ gần, Tàn Ảnh đứng ở dưới tàng cây, vì có thể trước khi gặp phải nguy hiểm liền chạy trốn, Manh Manh và Tử Đồng cũng chưa dám xuống khỏi lưng Tàn Ảnh. Tử Đồng lấy ra lương khô Lạc Nhất Nhất lưu cho hắn, từ giữa nhảy ra một bao thịt bò khô, hữu hảo đưa cho Manh Manh. Ánh mắt trong suốt của Tử Đồng luôn làm cho người không thể cự tuyệt, đừng nói là một bao thịt bò, chính là một bao độc dược. Manh Manh cảm thấy nàng cũng sẽ nhận.
Lạc Nhất Nhất còn để lại rất nhiều quả vỏ cứng ít nước cho Tử Đồng, Tử Đồng tuy rằng không biết này là cái gì, nhưng nếu là Lạc Nhất Nhất cho, hắn đều cảm thấy là tốt. Nhìn Tử Đồng muốn cắn ăn, Manh Manh tự giác đề ra nhiệm vụ hạng nhất: Về sau nàng sẽ dạy hắn cuộc sống là như thế nào, dạy hắn làm một người bình thường.
Tử Đồng thực thích lương khô Lạc Nhất Nhất lưu lại, học được cách ăn sau, trước tiên lột vỏ quả vỏ cứng muốn uy Tàn Ảnh. Tàn Ảnh đang tập trung tinh thần quan sát bốn phía, hai hài tử trên lưng năng lực cảm ứng nguy hiểm quá kém, hiện tại mệnh hai hài tử đều là nó nắm giữ, cho nên nó không dám có chút lơi lỏng.
Nhìn thấy Tử Đồng đưa qua gì đó, Tàn Ảnh ý bảo hắn ăn đi, nó không đói bụng. Đây là nguyên nhân nó vẫn không bỏ xuống Tử Đồng được, Tử Đồng từ lúc bắt đầu có ý thức, chỉ cần cảm thấy là đồ tốt đều chia xẻ với nó. Khi đó thời điểm nhặt Tử Đồng về, nó chính là xuất phát từ hiếu kỳ đối với nhân loại, chưa từng có nhìn nhân loại ở khoảng cách gần như vậy, không nghĩ tới nhân loại thoạt nhìn xinh đẹp như vậy, nhất là cặp mắt tử sắc.
Thời điểm Tử Đồng đói kêu oa oa, nó không biết làm sao, nó ăn là ma thú, Tử Đồng còn là trẻ con liên răng nanh đều không có. Nó biết thân là nhân loại Tử Đồng xuất hiện trong Ma Thú Lâm, khẳng định là bị vứt bỏ, cho nên không tính đưa Tử Đồng trở về. Đành phải vụng trộm đi quan sát ma thú khác là nuôi tiểu ma thú như thế nào, biết tiểu ma thú mới sinh đều cần có sữa. Tàn Ảnh có chút khó xử, này nó không thể được a, vì thế nó bắt các ma thú bất đồng đến uy Tử Đồng.
Cứ như vậy, Tử Đồng uống sữa của các loài ma thú chậm rãi lớn lên, hắn cùng Tàn Ảnh chạy khắp nơi trong Ma Thú Lâm, mà nơi hắn quen thuộc nhất chính là trên lưng Tàn Ảnh. Gặp được đám người Lạc Nhất Nhất, Tàn Ảnh thực thay Tử Đồng cảm thấy vui vẻ. Nó biết tuy rằng nó đã thực cố gắng, nhưng nó cũng không biết dạy Tử Đồng sống cuộc sống của nhân loại bình thường như thế nào.
Sau vài lần Tàn Ảnh đá điệu nguy hiểm, Tử Đồng và Manh Manh không lại không chút để ý, đều khẩn trương ngồi ở trên lưng Tàn Ảnh, chuẩn bị tùy thời chạy trốn. Tàn Ảnh đối năng lực thừa nhận của Manh Manh vẫn là khá vừa lòng. Nếu là những người khác ở tình huống nó toàn lực tiến lên đã sớm phun thất điên bát đảo.
Lạc Vũ Yên và Kiều Phi ở Viễn Cổ Sâm Lâm gặp phải công kích đầu tiên, một con thằn lằn thật lớn. Lạc Vũ Yên triệu hồi Kim Sí ra, Kim Sí ngưng trọng nhìn chằm chằm thằn lằn trước mắt. Lạc Vũ Yên có chút bất mãn: “So ra kém huyễn thú nha đầu liền quên đi, ngươi cả con thằn lằn cũng sợ.”
Kim Sí không để ý tới Lạc Vũ Yên trêu chọc, ma thú trong Viễn Cổ Sâm Lâm quả nhiên đều khá lợi hại, so với ma thú gặp được trong Ma Thú Lâm quả thực chính là hai cái cấp bậc. Lạc Vũ Yên cũng hiểu được trước mắt gặp phải đối thủ khó chơi, nếu như không phải bọn hắn một đường đi tới đều luôn tiến bộ, thì ngay cả một móng vuốt của thằn lằn kia đều đỡ không được.
Lạc Vũ Yên và Kiều Phi rất nhanh liền cùng thằn lằn giao chiến, chân chính đánh mới biết được. Viễn Cổ Sâm Lâm không chỉ có hơi thở trầm trọng từ xưa, phương diện linh lực của ma thú cũng theo phong cách cổ xưa thuần thực, giống như là hấp thu linh khí nguyên thủy nhất tu luyện mà thành. Cùng nó so sánh, thực lực hai người có vẻ có hoa không quả.
Sau vài hiệp, hai người đạt thành một cái ăn ý chung nhận thức: Nó lại không có đá thủy tinh, trước rời đi nói sau.
Vì thế, trong rừng rậm xuất hiện một màn, Lạc Vũ Yên và Kiều Phi ngồi trên huyễn thú của bản thân, nơi nơi loạn nhảy, một thằn lằn lớn ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Kim Sí vừa triển khai cánh đã bị thằn lằn một cái linh lực đánh rớt. Một cánh bị thương, đành phải dựa vào trăm chân chạy như điên.
Không biết có phải là đi theo bên người Lạc Vũ Yên lâu, Kim Sí nhìn thằn lằn càng ngày càng gần, trong lòng có chút ti bỉ nghĩ, chỉ cần chạy qua con hổ của Kiều Phi, an toàn của nó liền có một chút bảo đảm.
Hai thú vừa chạy vừa tránh né thằn lằn công kích, mà Lạc Vũ Yên và Kiều Phi cũng không nhàn rỗi, tuy rằng công kích của họ đối thằn lằn tạo thành thương tổn không lớn, nhưng tốt xấu cũng có thể làm chậm lại tốc độ của nó một chút.
Kim Sí là phát huy tác dụng lớn nhất mỗi cái chân của nó, dẫn đầu Bạch Hổ một đoạn ngắn. Nhưng là, một cái không lưu ý, trực tiếp trượt xuống đường dốc phía trước. Bạch Hổ nhìn Kim Sí trượt xuống, lập tức dừng ngay, trên đất để lại bốn dấu ấn móng vuốt thật sâu.
Kiều Phi nương quán tính không chút do dự bay thẳng theo phương hướng Lạc Vũ Yên, Bạch Hổ tự nhiên rất nhanh trở về không gian huyễn thú. Lạc Vũ Yên ở thời điểm Kim Sí trượt xuống, không ổn định được thân hình. Kiều Phi theo sau tới liều mạng bắt được Lạc Vũ Yên, nhưng quán tính của hai người khiến cho hắn cũng không ổn định được thân hình, ôm Lạc Vũ Yên một đường quay cuồng lăn xuống.
Kim Sí bị thương nhãn mạo kim tinh trở lại không gian huyễn thú của Lạc Vũ Yên.
Không biết qua bao lâu, lúc hai người có lại tri giác, phát hiện bản thân nằm ở một đáy cốc. Kiều Phi khẩn trương nâng Lạc Vũ Yên dậy, thấy nàng trừ bỏ bị một ít thương ngoài da, không có trở ngại thì an tâm. Chính là, mặt nàng như thế nào hồng như vậy?
Quan sát hoa cỏ khi hai người bọn họ quay cuồng lăn xuống bị áp đảo, Kiều Phi trong lòng một trận kinh hãi, cái này thật phiền toái. Trong đám hoa cỏ bị bọn họ áp đảo, có một loại thảo kêu Hắc Cấn Đãng, là nguyên liệu chế tác mị dược, vừa rồi lúc bọn họ lăn xuống, nhất định là bị Hắc Cấn Đãng trát đến.
Lạc Vũ Yên ngẩng đầu quan sát bốn phía, phát hiện trong sơn cốc mọc đầy các loại hoa cỏ, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, còn chưa kịp hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp này. Bỗng nhiên cảm giác trong thân thể truyền đến một trận khô nóng.
Nhìn trên mặt Kiều Phi cũng có một tầng hồng nhuận, Lạc Vũ Yên có chút bất an mở miệng hỏi: “Chúng ta làm sao vậy?”
Kiều Phi ngăn chặn từng đợt khô nóng trong cơ thể, chỉ vào Hắc Cấn Đãng gian nan mở miệng: “Trúng mị dược.”
Lạc Vũ Yên không chút nghi ngờ lời Kiều Phi, tuy rằng nàng chưa từng trải qua, nhưng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt cảm giác trống rỗng, làm cho nàng hiểu được tình cảnh hiện tại của bản thân.
Lần đầu tiên có chút hoảng, cầm lấy cánh tay Kiều Phi vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ, hiện tại có biện pháp gì hay không?”
Kiều Phi nhìn Hắc Cấn Đãng một đường bị bọn họ áp chế, lắc lắc đầu, nếu như chỉ bị đâm một cái, có lẽ có thể dựa vào nghị lực vượt qua, nhưng là… bọn họ đè ép một mảnh.
Lạc Vũ Yên vừa định mở miệng, mau liên hệ Manh Manh, lại phát hiện, nàng ngay cả mình ở đâu cũng không biết, vừa mới là bị đuổi theo lăn xuống. Hơn nữa lực ý chí của nàng càng ngày càng bạc nhược, khẳng định chống đỡ không đến lúc Manh Manh tìm đến, nàng hiện tại thầm nghĩ đẫy ngã Kiều Phi.
Kiều Phi nhìn Lạc Vũ Yên mị nhãn như tơ, ý chí dựa vào linh lực duy trì dần dần tan rã.
Một khắc thanh tỉnh cuối cùng, Lạc Vũ Yên hung hăng mắng: Thằn lằn chết tiệt, ta nhất định phải đem ngươi lột da rút gân.
Trong sơn cốc, điểu ngữ mùi hoa, mãn cốc toàn nỉ.
Kích tình qua đi, Lạc Vũ Yên nhanh chóng mặc lại y phục, nhìn Kiều Phi hung hăng nói: “Nếu để cho người khác biết, ta nhất định thiến ngươi.”
Kiều Phi biểu tình rất phấn khích, vì sao ý nghĩ nữ nhân này cùng người khác không giống, hắn cũng không muốn dưới tình huống như vậy có được nàng. Nhưng sự tình đã xảy ra, hắn nghĩ đến chuyện thứ nhất, chính là thú nàng, hảo hảo yêu thương nàng. Mà nữ nhân này cư nhiên chuyện thứ nhất chính là uy hiếp hắn đừng để người khác biết. Điều này làm cho hắn cảm giác bản thân mới là tiểu nàng dâu bị người cường.
Tuy rằng đối với loại cảm giác này thực khó chịu, nhưng kết quả cùng hắn muốn giống nhau, chính là tự thuận điều mà thôi. Cho nên ở Lạc Vũ Yên nhìn qua, Kiều Phi nghiêm mặt gật gật đầu, hắn nhất định sẽ làm nàng chân chính yêu hắn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lạc Vũ Yên giống như không có việc gì, bắt đầu tìm kiếm cách ra cốc. Kiều Phi vì làm cho bản thân khôi phục bình thường, cố gắng thuyết phục bản thân: vừa mới là một hồi mộng xuân.
Tác giả :
Lung Trung Phi Điểu