Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 414
Chương 414: Mẹ Tư Tuấn đến tìm
“Bác gái” Lâm Hân Hân gọi điện cho mẹ Tư Tuấn, điện thoại vừa kết nối cô đã khóc nấc lên, nhỏ giọng oán giận, dường như đã chịu phải tủi nhục gì to lớn lắm. “Bác gái, mới nấy cháu thấy Tư Tuấn và một người phụ nữ khác đi với nhau”
Đầu dây bên kia, mẹ Tư Tuấn nghe vậy liền lo lắng không thôi, kể từ khi Tư Tuấn rời đi, mẹ Tư Tuấn bèn bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hiện tại nghe nói con trai mình đi với người phụ nữ khác bà bèn cực kỳ lo lắng, nhưng ngoài lo lắng ra thì còn có chút sốt ruột.
Nhà họ Lâm cũng không phải dạng hiền lành gì, Lâm Hân Hân tuy th thoảng có mấy hành động khiến bà không thuận mắt, nhưng cũng coi như là môn đăng hộ đối với Tư Tuấn, bây giờ nếu Tư Tuấn bị người ta thấy đi cùng người phụ nữ khác, vậy thì danh tiếng nhà họ Tư sẽ hỏng bét hết.
“Sao vậy, Hân Hân? Cháu nói chậm thôi” Mẹ Tư Tuấn mặt ủ mày chau, vẻ mặt không kiên nhãn.
Lâm Hân Hân đoán mẹ Tư Tuấn chắc đang lo cho mình, cô nghĩ đến người phụ nữ kia, tuy chỉ nhìn từ phía xa xa thấy được sườn mặt của cô ta, nhưng cũng coi như có chút ưa nhìn, thậm chí còn ưa nhìn hơn mình mấy lần, khiến cô tức đến mức không nhìn được tiếp nữa.
Là một người phụ nữ, thấy một người phụ nữ khác đẹp hơn mình thì khó chịu âu cũng là chuyện bình thường, nhưng người phụ nữ đẹp hơn này lại còn đi ve văn người đàn ông của mình, vậy thì cô càng không có lí do gì để không ghét.
“Mới nãy cháu thấy tuấn đi cùng người phụ nữ kia, cử chỉ cực kỳ thân mật” Lâm Hân Hân nói, giọng điệu tủi thân.
Mẹ Tư Tuấn nghe vậy không có phản ứng gì thái quá, nhưng trong lòng bà có chút lo lắng: “Người phụ nữ kia trông thế nào? Gia thế ra làm sao?”
Đây mới là vấn đề mà mẹ Tư Tuấn quan tâm, nếu gia thế tốt hơn nhà họ Lâm thì bà chẳng ngại thuận nước đẩy thuyền vào nhà bên đó đâu, nhưng nếu không phải môn đăng hộ đối thì thôi bỏ đi!
“Cháu thấy người phụ nữ kia ăn mặc cũng bình thường, toàn là hàng rẻ tiền” Lâm Hân Hân nói, giọng điệu hơi khác thường, cũng có thể là do cô đang nói dối nên vậy.
Diệp Thiến Nhi thực ra ăn mặc cũng được, tuy không phải quần áo rẻ nhưng chắc chắn không phải loại rẻ tiền.
Còn vì sao mà Lâm Hân Hân nói như vậy thì đó là vì cô ta đố kị. Đúng thế, cô ta đố kị với Diệp Thiến Nhi.
Trước đây Lâm Hân Hân và Tư Tuấn ở bên nhau, đừng nói là cười, đến nói chuyện Tư Tuấn còn kiệm lời, bây giờ nhìn Tư Tuấn đối với người phụ nữ kia tốt như vậy, thân thiết như vậy, cô có thể nào không sốt ruột ư?
“Hân Hân, cháu yên tâm đi, cháu là con dâu mà nhà họ Tư mà chúng ta đã nhận, không ai có thể giành với cháu” Mẹ Tư Tuấn nghe Lâm Hân Hân nói vậy bèn nhíu mày chặt hơn, an ủi Lâm Hân Hân Lâm Hân Hân hiểu quá rõ tính tình của mẹ Tư Tuấn, nếu không cô ta cũng sẽ không nói những câu như vậy. Bố Tư Tuấn mất sớm, Tư Tuấn do một tay mẹ nuôi lớn, lại thêm cả thời gian trước tập đoàn nhà họ Tư làm ăn xuống dốc, nên mẹ Tư Tuấn đã phải nếm trải không ít vất vả, bởi vậy bà chỉ chú trọng vào tiền và danh lợi mà thôi.
“Nhưng… người phụ nữ kia..” Lâm Hân Hân ngập ngừng rồi dừng không nói nữa, dường như có chút ngại “Cháu sợ khi đó truyền thông mà biết được tin tức sẽ đưa tin nói không thành có, hai nhà chúng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi”
Lâm Hân Hân ra vẻ đắn đo mà nói, vừa dùng tin tức truyền thông để đả động mẹ Tư Tuấn, vừa vô hình trung hạ thấp Diệp Thiến Nhi.
“Cháu yên tâm, loại phụ nữ đó sẽ không có cửa gả vào nhà chúng ta đâu” Mẹ Tư Tuấn an ủi cô, sau còn nói thêm vài câu cho cô ta yên tâm rồi mới cúp máy.
Bà phiền não xoa xoa trán, vẻ mặt đây tâm Sự.
Bên này, Tư Tuấn vốn định muốn đưa Diệp Thiến Nhi đến một nhà hàng Hàn Quốc mới mở, nhưng giữa đường Diệp Thiến Nhi lại nhìn thấy một quán thịt nướng, cô bèn bảo anh đưa cô đến đó ăn. Tư Tuấn khó có thể từ chối cô nên chỉ đành đồng ý.
Vừa bước vào quán, một mùi thịt nướng thơm nồng xông vào mũi, Diệp Thiến Nhi ngửi thấy bèn cảm giác thèm ăn muốn chảy dãi.
Tư Tuấn rất ít khi ăn thịt nướng, vì trong mắt anh, thịt nướng chẳng khác gì mấy món độc hại rác rưởi nên vứt đi cả. Nhưng khi anh quay sang thấy Diệp Thiến Nhi vui vẻ không thôi bèn không nỡ làm cô cụt hứng, chỉ cần cô thích là được, những cái khác không quan trọng.
Quán nướng này buổi tối rất đông khách nên bận bịu, Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn đi vào một lúc rồi mà chưa có ai để ý đến họ. Mãi lúc sau do phải đứng lâu quá, Diệp Thiến Nhi mới giữ lấy một phục vụ đi ngang qua, hỏi: “Còn chỗ ngồi không?”
Nhìn về dãy bàn ghế kín người, Diệp Thiến Nhi đoán chắc mình và Tư Tuấn hôm nay không ăn được thịt nướng rồi, nhưng phục vụ kia nhìn bọn họ một lượt rồi cũng thành thật đi tìm chỗ cho Diệp Thiến Nhi.
Vị trí đó năm trong góc, cũng khá là yên tĩnh Diệp Thiến Nhi kéo Tư Tuấn ngồi xuống rồi gọi bia rượu lên kèm một đĩa thịt nướng.
Tư Tuấn thật lòng không muốn để Diệp Thiến Nhi uống rượu, nhưng anh không thể không đầu hàng trước sự nũng nịu của cô nên lại đành chấp nhận. Cô gọi ra hay không cũng không sao, đến lúc đó uống hay không uống lại là chuyện khác.
“Trước đây em từng ăn thịt nướng rồi, ngon lắm, em tin anh chắc chắn sẽ thích” Diệp Thiến Nhi nói, giọng điệu cực kỳ kích động.
Từ lúc bước vào đã ngửi thấy mùi thịt nướng trộn lẫn mùi bia rượu cô đã cảm thán không thôi, đây đúng là mỹ vị! Diệp Thiến Nhi trước kia không uống bia rượu, nếu uống cũng chỉ uống một vài loại nổi tiếng, nhưng những năm gần đây không bị ai quản thúc nên cô cũng bắt đầu học uống rượu.
Ban đầu là ba chén liền say, bây giờ thì uống bao nhiêu cũng say không nổi Tư Tuấn “ừm” một tiếng coi như đáp lại cô, song nghĩ đến Diệp Thiến Nhi nói cô đã từng ăn, bèn nghỉ hoặc hỏi cô: “Trước kia em rất hay ăn mấy cái này ư?”
Mấy thứ này ăn được sao? Nhìn bẩn như thế, tuy Tư Tuấn chưa từng ăn nhưng anh cũng nhìn thấy rồi, thịt thì bỏ trên giá nướng, bên dưới là than. Tư Tuấn nhìn thôi đã thấy da đầu tê rần.
“Đúng vậy, ngon lắm đấy, anh đừng có bảo bẩn! Thịt nướng ở đây không giống thịt nướng bên ngoài đâu” Diệp Thiến Nhi nhìn là biết Tư Tuấn nghĩ nhiều rồi Thịt nướng trước đây cô ăn cũng na ná với thịt nướng Hàn Quốc, không phải dùng than để nướng mà là dùng bếp nướng.
“Những thứ này anh ít khi ăn” Tư Tuấn nghe cô nói vậy nhưng cũng chẳng yên tâm lắm.
Quán này rất đông, Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn chờ mãi mới thấy họ bê lên, cô định tự gắp thịt bỏ lên bếp nhưng đã bị Tư Tuấn giành lấy. Tư Tuấn nướng thịt còn cô thì tự rót rượu uống, cũng rót cho anh một chén đầy. Thịt nướng bằng bếp có ưu điểm là chín nhanh hơn thịt nướng than bình thường. Chỉ một lát sau là Diệp Thiến Nhi đã ngửi được mùi thịt nướng thơm lừng.
Tư Tuấn cũng rất cẩn thận, anh thấy một mặt đã chín rồi bèn lật mặt kia lại tiếp tục nướng, chờ khi hai mặt chín đều rồi mới gắp lên đĩa cho Diệp Thiến Nhi, thấy Diệp Thiến Nhi đang uống rượu, anh cũng không cản cô nữa, dù sao thì mối quan hệ của họ cũng chỉ vừa mới tốt lên, uống một chén cũng được vậy, để cô vui vẻ một chút.
Anh nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
“Ừm, được!” Diệp Thiến Nhi tuy đồng ý nhưng miệng thì chẳng dừng lại, ăn một miếng lại uống một ngụm.
Ha…. Diệp Thiến Nhi thở ra một hơi thoải mái, cảm thấy cả người như được hồi sinh.
Diệp Thiến Nhi mải ăn một lúc mới để ý thấy Tư Tuấn từ đầu đến cuối cứ luôn tay giúp cô nướng thịt không ngừng, trong lòng bèn thấy hơi ngại ngại. Cũng không thể để bản thân cứ ăn còn bắt người ta nướng hộ mãi được nhỉ, anh ấy còn chưa ăn miếng nào.
Nghĩ đoạn, Diệp Thiến Nhi bèn gắp lấy một miếng đưa đến miệng Tư Tuấn: “Anh nếm thử xem, ngon lắm, em cứ ăn mãi cũng ngại” Thịt nướng chín vừa, tuy Tư Tuấn đã gắp ra khỏi bếp một lúc nhưng hương vị không thay đổi gì.
Tư Tuấn hơi do dự, nhưng cũng không thể để cô cứ giơ miếng thịt mãi như vậy được, bèn há miệng cản lấy. Vị thịt tươi mà thơm, Tư Tuấn ăn một miếng bèn thấy rất thích. Sau đó anh cũng không mải nướng thịt nữa mà cũng bắt đầu gắp thịt ăn.
Diệp Thiến Nhi rất hối hận, cô hối hận muốn chết! Nếu biết Tư Tuấn ăn đến mức nghiện như vậy đã không cho anh ăn thử rồi, giờ còn giành ăn của cô. Thực ra nói vậy chứ cô vẫn ăn được, nhưng lượng thịt cũng vơi dần không nhiều như bốn nấy. Tuy Tư Tuấn ăn nhiều nhưng tướng ăn cũng không hề xấu, mà còn có vẻ nho nhã.
Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn ăn xong trở về, mối quan hệ của hai người dường như thêm thân thiết hơn, duy nhất có một điểm là Tư Tuấn ăn nhiều thịt hơn Diệp Thiến Nhi nên cô không vui lắm.
Cả bữa ăn Diệp Thiến Nhi cũng uống kha khá nhưng không hề say, điều này khiến Tư Tuấn rất kinh ngạc, anh không nghĩ một người văn nhã như cô mà tửu lượng lại tốt đến vậy.
Sáng hôm sau, Diệp Thiến Nhi tỉnh lại từ sớm bèn nhận được cuộc gọi của mẹ Tư Tuấn, cô không biết vì sao bà lại gọi cho mình, cũng không biết nên làm thế nào.
Cô không hề muốn bắt máy, nhưng nghĩ nghĩ, đây là mẹ của Tư Tuấn, nếu đổi lại là bản thân mình thì cô chắc chắn cũng không vừa mắt chính mình, phải biết là mẹ Tư Tuấn vốn đã không thích cô.
Diệp Thiến Nhi điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới chậm chạp bắt máy, đầu bên kia không nói gì, cô ghét nhất là người nào như vậy. Gọi cho cô rồi lại không nói gì, để cô phải tự mình mở miệng: “Bác gái?” Trong điện thoại không có tiếng, Diệp.
Thiến Nhi tưởng bà gọi nhầm nên định gác máy, bỗng thấy bên kia trả lời: “Cô Thiến Nhi, chúng ta ra ngoài gặp nhau một chút, tôi có việc muốn nói với cô!”
Thì ra mẹ Tư Tuấn gọi cho cô vì chuyện này, thật ra cô phải nhìn ra những tủi nhục của cô đều bắt đầu từ lần đầu gặp mẹ Tư Tuấn, bà sỉ vả không còn chút mặt mũi nào! Diệp Thiến Nhi vẫn nhớ rõ, lần đầu mẹ Tư Tuấn chủ động tìm cô nói những lời đó, trong lòng cô đã nghĩ chắc cả đời này cô không thể quên được những lời nói ép người quá đáng ấy.