Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 146
Chương 146: Cô muốn đến trại giam
“Minh Dương, chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi?” Tô Thanh Anh đề nghị, hiện tại tay cô coi như hủy rồi, chân vẫn có thể đi một chút.
“Bác sĩ nói em tốt nhất không cần ra gió.” Hoắc Minh Dương ăn ngay nói thật, nói lại lời dặn của bác sĩ.
Anh cũng không muốn cùng Tô Thanh Anh đi ra ngoài, sợ bị chụp ảnh sẽ không tốt, rốt cuộc Tô Thanh Anh bị tai nạn xe cộ, chuyện này cũng là tin tức, hiện tại nơi nơi đều ồn ào huyên náo.
“Anh mang em đi ra ngoài chút đi, đi gặp Lữ Hoàng Trung cũng được.” Cô cười tủm tỉm nói với Hoắc Minh Dương, vẻ mặt chờ mong.
Cơ bản cô không nghĩ đến Hoắc Minh Dương sẽ cự tuyệt.
Ép anh ta không thể từ chối: “Đi thôi, cậu ấy ở lầu 3, em có thể đi chứ?” Đối Tô Thanh Anh ôn nhu, điểm này anh vô số lần hỏi chính mình, vì cái gì đối Diệp Tĩnh Gia lại làm không được một phần mười.
“Được, chúng đi nhanh một chút.” Cô nói xong rồi thè lưỡi với Hoắc Minh Dương: “Chân em không sao mà.” Mới ra cửa, Tô Thanh Anh liền nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, Lữ Hoàng Trung dùng cánh †ay nửa ôm Diệp Tĩnh Gia, từ bọn họ góc độ này, căn bản nhìn không tới thấy biểu tình Diệp Tĩnh Gia đang khóc Không biết Lữ Hoàng Trung là đang an ủi Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương tức khắc nổ tung, bạn thân và vợ đều phản bội, cái này làm Hoắc Minh Dương căn bản không chấp nhận được, không nghĩ tới mọi chuyện xảy ra như vậy.
“Làm sao vậy Minh Dương ? Anh không phải nói Lữ Hoàng Trung ở lầu 3 sao?” Tô Thanh Anh giả vờ không có nhìn đến, mở to mắt to vô tội nhìn Hoắc Minh Dương .
“Không có gì, không cần tới, em cũng đừng quan tâm, dọn dẹp một chút trở về nghỉ ngơi đi.” Anh bị như vậy lừa, không có tâm tư.
Diệp Tĩnh Gia đụng người khác, hiện tại còn cùng người khác thành đôi, đây là chuyện không người đàn ông nào chịu được.
Sau những chuyện xảy ra với Diệp Tĩnh Gia, cô muốn đi thăm Diệp Bách Niên.
Cho dù không phải bố ruột, nhiều năm như vậy cũng có cảm tình.
“Cô muốn làm gì?” Lữ Hoàng Trung đem Diệp Tĩnh Gia đưa đến cửa bệnh viện hỏi han, cảm giác hiện tại cô rất khó khăn để ổn định †âm tình.
“Tôi… Tôi muốn đi đến trại giam.” Cô muốn đem chuyện này nói cho Diệp Bách Niên, bằng không ông ấy nhất định sẽ nhớ thương.
Người đã chết, cũng chỉ có thể sống ở trong trí nhớ của người khác, nếu không lần sau Diệp Bách Niên gọi điện thoại cho mẹ, vĩnh viễn đều không ai nghe máy, hai bên đều khổ sở.
Cô tỉnh tường cảm giác được mẹ rất yêu công ấy, Diệp Bách Niên giống như người thân của mẹ, cho nên mới quý trọng như vậy.
Hiện tại mẹ không còn nữa, cũng chỉ có cô: “Được, không cần tôi đưa đi?” Nghe được Lữ Hoàng Trung nói, cô nhìn anh ta, lắc đầu: “Không cần, cũng không có gì lớn, anh nghỉ ngơi đi.” Cô nói xong, căn bản không hề nhìn Lữ Hoàng Trung, cô rất cảm ơn Lữ Hoàng Trung, nhưng không muốn làm phiền người khác: “Anh đi về trước đi.” “À, đúng rồi…” Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nói cho Diệp Tĩnh Gia, để cô chuẩn bị tâm lý, nếu không buổi tối Hoắc Minh Dương trở về tìm Diệp Tĩnh Gia tính sổ, cô cũng không biết là bởi vì cái gì.
“Chuyện gì?” Gọi cô lại, nhưng là thật lâu sau Lữ Hoàng Trung không có nói chuyện, Diệp Tĩnh Gia không khỏi hỏi một tiếng.
“Hôm nay tới bệnh viện, cô lái xe đi.” Lữ Hoàng Trung như vậy vừa nhắc nhở, Diệp Tĩnh Gia mới nhớ tới, cô xác thật là lái xe tới: “Xem này, trí nhớ tôi, tôi quên mất…” Nói chưa dứt lời, cô mới phản ứng lại, người kia cũng không có cho nàng gọi điện thoại, không biết tờ giấy đó có còn không.
“Hôm nay Giang Thành chỉ có một nhà ra †ai nạn xe cô, chính là Tô Thanh ANh.” Anh nói vừa xong, Diệp Tĩnh Gia ngây ngẩn cả người, thật trùng hợp, đâm người lại trúng Tô Thanh Anh, như thế nào lại trùng hợp vậy: “Sao lại là cô ta.” Diệp Tĩnh Giat rụt cổ, trở về không biết có bị Hoắc Minh Dương trách.
“Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Anh chỉ có thể làm tới đó, còn lại chỉ có thể xem Diệp Tĩnh Gia lựa chọn thế nào.
Này không khỏi quá trùng hợp, Diệp Tĩnh Gia tuy rằng không có thông minh, nhưng cũng đoán được sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nhiều người như vậy, như thế nào sẽ đâm vào Tô Thanh Anh? “Cô ấy sao rồi?” Nói xong Diệp Tĩnh Gia hối hận, dù thế nào, hiện tại cô cũng không có tâm trạng, tùy cô ta: “Thôi, tôi đi thăm ông ấy, đến lúc đó cô ta ra sao, tự nhiên có pháp luật.” “Đừng như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô nhớ rõ không?” Diệp Tĩnh Gia không giống như lái xe đâm người, hiện tại trạng thái cô có chút không tốt lắm.
Nhưng đâm vào Tô Thanh Anh, Hoắc Minh Dương nhất định có biện pháp xử lý.
Diệp Tĩnh Gia trong lòng hạ quyết tâm, cũng không quan tâm, trực tiếp bắt đầu việc của mình, thậm chí không thèm nghĩ nhiều, không thèm nghĩ mọi thứ: “Hiện tại trong lòng tôi thật sự không dễ chịu, nhưng tôi sẽ không nói, như vậy Hoắc Minh Dương cũng ở bệnh viện?” Xem biểu tình, Lữ Hoàng Trung cái gì đều không cần phải nói, cô biết…
Khóc cười một chút, cô giống như không có gì…
Cô cái gì đều biết, trong lòng khổ chính là không chịu nói, rất nhiều khổ sở lại không cần nói: “Tôi đi trước, mặc kệ người khác, tùy tiện đi.” Dù sao cô chỉ có hai bàn tay trắng, mẹ cũng không còn nữa, chồng cũng không phải của cô, cứ như vậy, khá tốt, mặc kệ, cô cũng không muốn để ý: “Tôi thực sự không thấy có quan hệ gì, thật sự, tôi rất tốt, chào, tôi đi trước.” Nói xong, quay người lại ngã một cái, suýt nữa té ngã, gót giày bị đút…
“Cô không sao chứ.” Lữ Hoàng Trung nhanh tay lẹ mắt, đến trước Diệp Tĩnh Gia, đau lòng nhìn cô.
Diệp Tĩnh Gia là vợ Hoắc Minh Dương, nhưng anh ta lại không đành lòng nhìn cô khó chịu. Không thể nói là bởi vì cái gì, chỉ cảm giác chính mình chưa có biện pháp khống chế.
Trước khi gặp Diệp Tĩnh Gia, anh ta cảm thấy bản thân tự chủ rất tốt, nhưng hiện tại anh ta bắt đầu hoài nghi, nói không chừng phải cùng Hoắc Minh Dương vung tay đánh nhau: “Cô đừng như vậy, tôi đưa người đi.” “Anh còn đi làm mà? Tôi không có việc gì, phía trước bán giày, tôi đi mua một đôi.” Nói xong quyết đoán nhặt gót giày lên, đem gót giày còn lại bẻ đi.
“Cô đừng như vậy, kỳ thật cô không cần thiết như vậy kiên cường.” Lữ Hoàng Trung nhìn có chút không đành lòng, không biết nên như an ủi Diệp Tĩnh Gia thế nào: “Tôi không có, buổi chiều không có ca phẫu thuật.” Nói xong liền gọi điện thoại cho viện trưởng. “Việc gấp, buổi tối lại trở về.” “Bi, qua xe tôi.” Lữ Hoàng Trung nói xong liền mang theo Diệp Tĩnh Gia, một trước một sau hai người lên xe, lái xe đi trước trại giam.
Dọc theo đường đi Diệp Tĩnh Gia đều †âm thần không yên, thậm chí không biết nên làm như thế nào mới có thể làm Hoắc Minh Dương vừa lòng, cũng không biết như thế nào làm mới có làm chính mình vừa lòng: “Anh nói xem, như thế nào sẽ trùng hợp như thế, đâm vào Tô Thanh Anh thật sao?” Cô rất muốn biết, lúc ấy rõ ràng cô đã đánh tay lái, cố tình lại trùng hợp: “Lúc ấy tôi rõ ràng đã đánh tay lái, cô ta đâm vào tôi.” Thực ủy khuất, vẫn là nhịn không được nói ra. Ít nhất cô cảm thấy tin tưởng Lữ Hoàng Trung.
Không có nguyên nhân gì, vô điều kiện †in tưởng, Lữ Hoàng Trung cùng Hoắc Minh Dương không giống nhau, có lẽ Hoắc Minh Dương sẽ hoài nghỉ cô, tâm nghỉ ky rất nặng, nhưng Lữ Hoàng Trung sẽ không.
“Tình yêu sẽ làm tôi mù quáng, rốt cuộc Tô Thanh Anh cũng là phụ nữ, nếu cô ấy thật sự yêu Hoắc Minh Dương, chúng ta cũng không có cách.” Anh ta nói nói xong, Diệp Tĩnh Gia cũng yên lặng không có nói, giống như rất nhiều thời điểm Lữ Hoàng Trung nói đều có đạo lý.
Cô cũng không có cách phản bác: “Đúng vậy, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.” Cười lạnh lên, hiện tại cô chỉ có hai bàn tay trắng.
“Không sao cả, tôi không để bụng.” Phong khinh vân đạm, đã không có dì Mai, cô thực sự không để ý.
Lữ Hoàng Trung biết nhiều lời vô ích, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia cao hứng, tùy cô muốn thế nào.
“Không cần bi quan như vậy ” Đã sớm phát hiện tinh thần Diệp Tĩnh Gia có nhiều áp lực, hiện tại xem tình huống quả nhiên rất nghiêm trọng, cần sớm một chút trị liệu, nếu không còn không biết sẽ thế nào.
“Được rồi, tôi thật sự không biết nói gì cho anh vui, như thế nào cũng được.” cô nói xong, híp mắt cảm giác đôi mắt một trận đau đớn, vừa rồi khóc lâu, cho nên quá đau: “Tốt, Anh không cần an ủi tôi, tôi ổn.” Cô cần thời gian nghỉ ngơi, vừa lúc đi ngang qua một tiệm giày. Anh ta nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Gia, đã ngủ thật sâu, nhìn kích cỡ giày, lúc đi ra, trên tay mang theo một đôi giày.
Cẩn thận mà ngồi xổm xuống vì cô đổi giày.
Diệp Tĩnh Gia cảm giác mơ hồ trung có người đụng chạm, vội vàng phản ứng: “Ngô…..” Vừa mở mắt ra liền thấy Lữ Hoàng Trung ở trước mặt cô: “Anh làm gì?” Gô khó hiểu có chút mơ hồ nhìn Lữ Hoàng Trung: “Tôi ngủ rồi, đến nơi sao?” Cô mơ hồ mở mắt, một dáng vẻ hồn nhiên, còn không biết rốt cuộc là có gì, cũng không biết hiện tại ở nơi nào, đôi mắt sưng đỏ.
Anh ta cảm thấy thực thoải mái.
Nhỏ giọng an ủi một chút: “Còn chưa tới, vừa lúc thấy tiệm giày mua đôi giày cho cô.” Anh ta nhẹ nhàng nói, làm Diệp Tĩnh Gia thả lỏng khẩn trương, không định ngủ tiếp.
Nhưng Lữ Hoàng Trung lái xe, cô lại mơ màng sắp ngủ.
Nhìn thoáng qua kéo kính xe lên, cô đang ngủ, muốn cô ấm một chút, giảm bớt cảm lạnh, cho dù hiện tại thời tiết cũng không lạnh.
Bên cạnh Diệp Tĩnh Gia, anh ta ngoài dự đoán cảm giác được sự an tâm, cứ như vậy làm bạn, đã làm anh thực thỏa mãn, loại cảm giác này thật không tốt, ít nhất với anh ta mà nói là không nên có, rốt cuộc Diệp Tĩnh Gia cùng Hoắc Minh Dương vẫn có quan hệ vợ chồng, anh ta cái gì đều không làm được.
Xe rốt cuộc tới cửa, anh ta không đành lòng đánh thức Diệp Tĩnh Gia cũng không được: “Đi thôi.” Như là có dự cảm giống nhau, cô mở mắt, vội vàng bắt đầu sửa sang lại: “Tôi nhìn ổn chứ?” Cô cũng không biết gặp Diệp Bách Niên cần chuẩn bị cái gì, nhưng dù là tin tức không tốt , cũng không cần nói trắng ra, rốt cuộc trong lòng ông ta vẫn có mẹ cô…
Cô một mình gánh vác thật cực khổ: “Anh nói xem, tôi rốt cuộc có nên nói cho chú Diệp biết mẹ tôi đã chết……
Tuy rằng cô không biết Diệp Bách Niên và mẹ là thật sự yêu nhau hay là như thế nào, nhưng là hiện tại đối với Diệp Bách Niên mà nói, đã là rất tốt, người còn sống, so với người đã chết vẫn tốt hơn.