Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 134
Chương 134: Dù không danh không phận, tôi cũng tình nguyện ở cạnh anh ta
Cô nhớ Hoäc Minh Vũ, thật lâu rồi đều không nhớ tới.
Nhớ nhung đến phát điên, cô không biết làm thế nào để Hoắc Minh Vũ vui vẻ, làm sao để Hoắc Minh Vũ cũng vui vẻ: “Em thực sự không biết phải làm sao, xin anh, cầu xin anh nghe máy điện không?” Từ Thanh Lam cảm thấy thế giới sụp đổ dưới chân cô.
“Đô.” Điện thoại được kết nối, Từ Thanh Lam đã sớm đem điện thoại đặt một bên, cũng không nghĩ Hoắc Minh Vũ sẽ nghe máy.
Hoắc Minh Vũ nghe máy, không thấy đối phương nói gì, anh ta cũng không biết nói gì, không biết nên đối mặt với Hoắc Thanh Lam như thế nào, hiện tại cả người anh không khống chế được tình cảm của mình, anh thích Từ Thanh Lam, đến giờ vẫn còn thích.
“Cô không nói gì tôi sẽ cúp máy.” Anh định cúp, Từ Thanh Lam vẫn không hồi âm.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh khóc nức nở, không nói gì, sau đó tiếng chai rượu vỡ vụn: “Từ Thanh Lam, Từ Thanh Lam? Cô đang làm gì?” Cô không đáp lại, Hoắc Minh Vũ cúp máy, do dự thật lâu, cũng không biết nên làm sao: “Làm sao bây giờ?” Hoắc Minh Vũ thật lâu sau vẫn cảm thấy không ổn, Từ Thanh Lam gọi cho anh liên tiếp mấy ngày, nhưng anh không muốn nói chuyện với cô, thật khó khăn mới tự thuyết phục bản thân nhận điện thoại. Nhưng cô không nói câu nào, lại làm cho lòng anh ta nôn nao lo lắng, thậm chí anh không chịu được mà lo sợ Từ Thanh Lam xảy ra chuyện.
Mất công việc, bị công ty bỏ rơi, mất đi anh… Đối với Từ Thanh Lam, cái nào cũng muốn lấy đi mạng của cô. “Từ Thanh Lam…” Anh nắm chặt tay, Hoắc Minh Vũ biết, anh không tránh được cô, đời này thua trong tay Từ Thanh Lam.
Xem như không có cô, coi như đây là lần cuối, mong cô đừng xảy ra chuyện gì.
Trong lòng thầm nghĩ vậy, động tác càng nhanh, trực tiếp chạy ra ngoài, dưới lầu, Đinh Thanh Uyển đang cùng mẹ Hoắc ngồi nói chuyện phiếm.
Gần đây, mẹ Hoắc cảm thấy Đinh Thanh Uyển và Hoắc Minh Vũ ở cùng nhau rất hòa hợp, như vậy thật tốt: “Minh Vũ, con đi đâu thế?” Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ chạy nhanh xuống lầu, hai người nhìn thoáng qua, lịch trình của Hoắc Minh Vũ đều được Đinh Thanh Uyển nắm rõ, hiện tại anh ta không phải đi làm.
“Minh Vũ, con muốn ra ngoài sao?” Mẹ Hoắc hỏi, con trai bà sao lại ra ngoài lúc nửa đêm thế này.
Hoắc Minh Vũ muốn nói chuyện, nhưng Đinh Thanh Uyển đã tiếp lời: A, hôm nay Minh Vũ cùng bạn học có hẹn, hành trình có ghi chép lại, mọi người cũng rất vội.” Cô nhanh chóng giải vây cho Hoắc Minh Vũ, kỳ thật cũng không phải muốn Hoäc Minh Vũ cảm ơn cô, chỉ cô biết cái gì là thật, cái gì là giả.
“Được rồi, đi đi, sao lại đi khuya vậy chứ.” Mẹ Hoắc đồng ý để Minh Vũ ra ngoài, chỉ là quá muộn, sao lại hẹn hò bạn bè muốn thế.
“Mọi người đều rất bận, nên giờ mới có thời gian.” Đinh Thanh Uyển nói dối hợp tình hợp lý, chỉ cần một lời nói dối sẽ dẫn theo vô số lời nói dối khác.
Cô biết rõ bản thân phải làm gì để Hoắc Minh Vũ vui vẻ, nên việc lấy lòng Hoắc Minh Vũ đã thành thói quen.
Hoắc Minh Vũ liếc nhìn Đinh Thanh Uyển, cảm giác Đinh Thanh Uyển cũng không đáng ghét lắm.
Chạy xe thẳng đến chỗ ở của Từ Thanh Lam.
Sắc mặt Đinh Thanh Uyển tái nhợt, tâm như tro tàn, người đàn ông này luôn làm cho cô cảm thấy bản thân không biết phải làm sao, Từ Thanh Lam quan trọng như thế sao? Từ nhỏ cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng hiện tại lại bị Hoắc Minh Vũ đối xử thế này.
Sự chênh lệch này làm cô cảm thấy bị ép tới mức không thở được.
Mẹ Hoắc nhìn Đinh Thanh Uyển khó chịu, ôm vai nàng: “Được rồi, con gái ngoan, nói với dì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Minh Vũ làm gì sao?” Thấy Đinh Thanh Uyển như vậy, bà biết Hoắc Minh Vũ đã làm gì đó, bà xoa lưng cho cô.
Cô thuận thế ngã vào lòng mẹ Hoắc, cảm giác mình không thể kiên trì, chỉ muốn buông tay: “Con thật sự…Chịu không nổi nữa.
“Ngoan, đàn ông đều như vậy, năm đó dì cũng nhãn nhịn như vậy.” Bà nhanh chóng an ủi Đinh Thanh Uyển, sợ cô gái bé nhỏ này nghĩ quẩn.
“Được rồi, con không sao, đừng nói nữa, chỉ là nước mắt thôi” Cô đau lòng cho bản thân, nhưng vẫn không biết nói gì, rốt cuộc nên hay không cô đều làm cho anh ta cả rồi, cô thật sự không biết nên làm gì mới có thể có được tâm của anh ta.
Nói xong, lòng cô dễ chịu hơn nhiều: “Dì Hoäc, con biết nên làm gì.” Đinh Thanh Uyển lau nước mắt.
Mẹ Hoắc nghe vậy thì trong lòng phát lạnh: “Đừng, Minh Vũ vẫn là một đứa rất tốt” Trong lòng cô luôn nghĩ con mình là người tốt, đều do Từ Thanh Lam làm cho u mê.
: “Quên đi, con thật sự không có cách nào để bắt được tâm Hoắc Minh Vũ, thực sự quá khó, con không thể kiên trì được nữa.” Cô muốn từ bỏ, dù là ai ngăn cản cũng không được, như vậy thì sẽ tốt hơn.
“Minh Vũ, nó…” Mẹ Hoắc nhìn bộ dạng đau khổ của Đinh Thanh Uyển như vậy, cũng không nói nên lời: “Quên đi, con muốn sao cũng được.” Cô không cần phải kiên trì nữa.
“Được, con biết rồi.” “Dì, dựa vào quan hệ thân cận của con với dì, con có thể hỏi một chút về miếng đất kia…” Cô chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt, mọi thứ khác đều không còn là vấn đề.
Nghĩ vậy, cô cảm kích Hoắc Minh Dương, nếu không cô sẽ không dám nói đến chuyện này. Dù sao Hoắc Minh Dương đều đã tính toán, cũng sẽ không dễ gì buông tha, còn cô cùng lắm cũng sẽ cá chết rách lưới: “Con muốn tự khởi công cũng không phải không thể, nhưng Minh Dương muốn giữ lại miếng đất này sẽ chỗ hữu dụng, bản vẽ quy hoạch đều rất tốt.” Mẹ Hoắc lần này không giúp được Đinh Thanh Uyển, ở nhà họ Hoäc đều biết Hoắc Minh Dương nói một là một, hai là hai.
Nhìn thấy không thể làm trò được nữa, cô biết giờ có nói gì cũng vô nghĩa.
“Con về trước.” Đinh Thanh Uyển ở nhà họ Hoắc lâu như vậy, hiện tại lại chia tay với Hoäc Minh Vũ, tất nhiên là phải đi rồi.
Mẹ Hoắc vạn lần luyến tiếc, gần đây đều là Đinh Thanh Uyển ở cạnh bà, con người thì ai không có tình cảm chứ: “Đi ngay sao, không có bạn trai, con bỏ luôn dì sao.” Bà không thiếu gì cả, lại thiếu người bên cạnh, giờ Đinh Thanh Uyển phải đi, làm sao bà vui vẻ đây.
Trong lòng càng bất mãn Hoắc Minh Vũ.
Sự nghiệp Từ Thanh Lam hiện tại đều đình trệ, không biết còn cố gắng được bao lâu, nghĩ đến đây thì… “Dì Hoắc, dì làm sao vậy?” Đỉnh Thanh Uyển nhìn thấy mẹ Hoắc đang đứng lên thì hôn mê bất tỉnh, cô vô cùng sợ hãi.
Ở đây chỉ có hai người, nếu mẹ Hoắc có chuyện gì thì cô thực sự không gánh nổi: “Có ai không, mau đến, dì ngất rồi.” Có người nghe được, nhanh chóng đi tới, vì vừa rồi cãi nhau nên Diệp Tĩnh Gia và Hoặc Minh Dương đều đi ra, thấy mẹ Hoắc xỉu thì bối rối.
Đặc biệt là Diệp Tĩnh Gia, không biết làm sao: “Sao lại thế này? Nhanh gọi bác sĩ.” Mẹ Hoắc có bệnh cao huyết áp tim mạch, cho nên việc té xỉu là bình thường, Lữ Hoàng Trung kiểm tra xong thì kê đơn thuốc, sau đó chờ mẹ Hoắc tỉnh dậy: “Không sao cả, đừng quá lo lắng.” “Hay là anh cứ ở lại nhà họ Hoắc rồi tính sau, anh đi tới lui như vậy không tiện lắm.” Diệp Tĩnh Gia kiến nghị, mẹ Hoắc sức khỏe không ổn, dễ sinh bệnh.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì không được rồi, cô hiện tại không yên tâm chút nào Không lâu sau mẹ Hoắc tỉnh lại, Diệp Tĩnh Gia vội vàng chăm sóc mẹ Hoắc, sợ không cẩn thận bà sẽ sinh bệnh nặng: “Không việc gì rồi.” “Ừ, tốt hơn rồi, Diệp Tĩnh Gia, con qua đây một chút.”Vào truyện one đọc nhé. Mẹ Hoắc bỗng nhiên kêu Diệp Tĩnh Giai tới trước mặt, làm cô không biết phải làm sao: “Chuyện này… sao vậy ạ?” Cô sợ mình làm sai điều gì, ngại ngùng nhìn mẹ Hoắc, lúc này cô không biết nên làm thế nào, không biết mẹ Hoắc sẽ nói gì: “Tĩnh Gia, con đi nói với Minh Dương, nhà Đinh Thanh Uyển có miếng đất, Minh Dương đang quy hoạch, nhưng gia đình họ Đinh không đồng ý, con nói Minh Dương nhượng bộ được không.” Đinh Thanh Uyển cung xem như ở bên cạnh bà rất lâu, hai đứa con trai không ai bên cạnh bà, thật khó khăn mới có một cô gái tốt bụng bên cạnh bà lâu như vậy, nếu có thể bà muốn giúp một chút, vì tình cảm kia.
“Được, mẹ nghỉ ngơi trước đã, muốn ăn uống gì con báo người làm.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng chăm sóc mẹ Hoắc, Đinh Thanh Uyển ngồi một bên, hoàn toàn không biết nên làm gì, cô chưa từng chăm sóc ai cả.
Kỳ thật Diệp Tĩnh Gia rất khó chịu, những gì Hoắc Minh Dương đã quyết định dù cô có 180 lá gan cũng không làm gì được: “Được rồi, con đi, mẹ nằm nghỉ một chút, phiền cô Đinh cho mẹ tôi một ly nước.” Không biết nói gì với Đinh Thanh Uyển, nhưng xưng hô mẹ con kia có gì đó không đúng.
“Được, tôi biết rồi” Đinh Thanh Uyển gật đầu.
Diệp Tĩnh Gia ra ngoài, nhìn nắm cửa nửa ngày, cô không biết nói sao với Hoắc Minh Dương.
“Minh Dương, anh có đó không?” Diệp Tĩnh Gia gõ cửa, gọi Hoắc Minh Dương, cô thậm chí còn sợ Hoắc Minh Dương sẽ phát giận.
Cô không hiểu gì về người đàn ông này, nếu không phải mẹ Hoắc té xỉu, cô cũng không biết mình sẽ chịu đựng điều gì.
“Mẹ tôi tỉnh?” Vừa vào cửa, Hoắc Minh Dương đã hỏi.
“Đúng.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng trả lời, nghĩ phải nói thế nào, vừa rồi mẹ Hoắc dặn dò, muốn truyền lời cho Hoặc Minh Dương.
“Cô muốn nói gì với tôi?” Thấy Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không đi, Hoắc Minh Dương tiếp tục hỏi.
“Mẹ nói tôi hỏi anh, miếng đất nhà họ Đinh, anh có thể nhượng bộ được không?” Cô chỉ truyền lợi, sẽ không đến mức làm Hoắc Minh Dương tức giận, lòng nghĩ vậy, cô không ngừng an ủi bản thân.
Miếng đất này anh có chỗ cần dùng đến, nghe Diệp Tĩnh Gia hỏi vậy, anh ta lắc đầu: “Cô nói với mẹ, mẹ không cần lo lắng, tôi có biện pháp.” Đinh Thanh Uyển nhìn mẹ Hoắc như vậy, cũng không dám nói chia tay, sợ mẹ Hoắc không vui, Hoắc Minh Vũ mà biết bởi vì cô nói chia tay mà bà té xỉu, cô sẽ chịu không nổi: “Dì, con nghĩ kỹ rồi, không chia tay, dù không danh không phận, con tình nguyện ở cạnh Minh Vũ.” “Cô bé ngốc, không phải con không muốn sao?” Mẹ Hoắc biết trong lòng cô rất ấm ức.
“Chính vì con và dì tình cảm rất tốt, con không muốn nhìn dì khó chịu, con thực sự xem dì là người thân, trừ bố mẹ thì dì đối với con tốt nhất”. Bình tĩnh ngẫm lại mẹ Hoắc đối với cô rất tốt, khi tỉnh lại chuyện đầu tiên là giúp cô, phần ân tình này cô ghi nhớ.