Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 13
Trên đường người đi lại thưa thớt ngay
cả xe cũng không dễ gọi, khi cô bắt được xe
đi đến bệnh viện và nhìn thấy mẹ cô thì đã là
hơn hai giờ chiều rồi.
Hà Thúy Mai đang nằm trên giường bệnh
nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đi vào ánh mắt nhìn
chằm chằm vào trán của cô: “Vết thương
trên đầu con là có chuyện gì vậy?”
“Là con sơ ý đụng phải thôi.” Ánh mắt
của cô khế lóe lên giơ tay sờ lên miệng vết
thương.
“Sao con lại đến đây một mình vậy. Minh
Vũ đâu?”
Để không làm mẹ lo lắng Diệp Tĩnh Gia
đã tìm sẵn một lý do chính đáng: “Công việc
của anh ấy rất bận cho nên chỉ tiện đưa con
đi một đoạn không cùng con đến bệnh viện
được.”
Hà Thúy Mai gật đầu: “Ừ, công việc của
Minh Vũ rất bận còn biết tiện đường đưa con
một đoạn đã rất không tồi rồi. Con phải quan
tâm một chút đến nó đừng có trách và gây
thêm phiền phức cho nó đấy”.
“Vâng ạ”.
Mẹ cô vẫn luôn lo lắng cô làm không đủ
tốt nên lúc nào cũng nhắc nhở cô và dạy dỗ
cô nên làm thế nào.
Ở trong mắt mẹ cô thì Hoắc Minh Vũ là
con rể ngoan của bà, bà thật lòng đối xử với
người nhà họ Hoắc, trong lòng cảm thấy vô
cùng biết ơn thậm chí coi gia đình họ Hoặc
như những người thân của mình, còn có chút
tình cảm.
Diệp Tĩnh Gia nhìn về phía Diệp Bách
Nhiên mở miệng hỏi: “Chú à, làm sao mẹ
cháu phải vào viện vậy ạ?”
“Trong nhà không biết khi nào xuất hiện
một chú mèo hoang đột nhiên nhảy lên bàn
ăn khiến mẹ con bị dọa sợ. Buổi sáng đã làm
kiểm tra toàn thân cho mẹ con rồi và phát
hiện mẹ con có một số vấn đề về tim mạch,
cụ thể ra sao thì còn phải chờ báo cáo kết
quả nên trong thời gian này mẹ con phải
nằm viện để theo dõi”.
Đôi lông mày của Diệp Bách Nhiên vì lo
lắng mà vẫn chưa giãn ra, ông vẫn luôn canh
giữ bên bà vì e rằng bà sẽ lại bị hoảng sợ.
Lúc này ở trước cửa phòng bệnh, Diệp
Thiến Nhi lưng đeo cặp sách, trên đầu đội
một chiếc mũ cao bồi và mặc một bộ đồ thể
thao phong cách Hàn Quốc đi vào, trong tay
cô ta đang cầm một tờ báo, sau khi đi vào
trực tiếp ném tờ báo lên đùi của Hà Thúy Mai.
Cô ta nhướng mày và nói với giọng hả hê
khi người gặp họa: “Tôi đã nói rồi trên đời
này không có bữa cơm nào là miễn phí cả
cẩn thận không bị trúng độc mà chết đấy!
Liệu Hoắc Minh Vũ có phải vẫn luôn là anh rể
của tôi hay không còn rất khó nói đấy”.
“Nhìn người phụ nữ bền trên trông còn
đẹp hơn con gái của bà rất nhiều, nếu tôi là
đàn ông thì cũng sẽ thích người phụ nữ như
vậy, quyến rũ đến mức có thể câu hồn dẫn
phách của người ta”
Nghe thấy Diệp Thiến Nhi nói vậy Hà
Thúy Mai cảm thấy khó hiểu nhặt tờ báo trên
người lên, trên mặt báo Hoắc Minh Vũ đang
ôm hôn một cô gái.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt rất khó coi
của bà, Diệp Tĩnh Gia bước tới và cầm tờ báo
trong tay mẹ cô lên, lúc sáng cô đã nghe
thấy mẹ chồng nhắc tới cái tên Từ Thanh
Lam này rồi, ảnh trên báo cũng chụp cũng rất
rõ nét.
Hoắc Minh Vũ cãi nhau với mẹ Hoắc
chính là vì người phụ nữ này, hẳn là anh ta rất
yêu người phụ nữ này đi.
Diệp Bách Nhiên trừng mắt và quở trách
Diệp Thiến Nhi: “Bố đã nói bao nhiêu lần rồi
con không được phép nói chuyện bất lịch sự
như vậy với dì của con”.
“Được rồi, được rồi, con biết rồi!” Diệp
Thiến Nhi không cho là đúng trợn mắt xem
thường.
Diệp Bách Nhiên nhìn vợ mình với sắc
mặt khó coi, đoán rằng có thể là do cô con
gái thiếu hiểu biết của mình lại chọc giận bà
cho nên mới mở miệng trách cứ Diệp Thiến
Nhi.
Diệp Thiến Nhi là con gái của ông và
người bạn đời trước đây nhưng bà ấy đã qua
đời vì bệnh hiểm nghèo khi Diệp Thiến Nhi
mới được sáu tuổi, khi con bé được bảy tuổi
ông đã gặp Hà Thúy Mai và tái hôn với bà
xây dựng một gia đình mới, ngoài việc con
gái ông khăng khăng không chịu thừa nhận
Hà Thúy Mai và thỉnh thoảng lại nói mấy câu
khó nghe ra thì gia đình cũng được coi là
hạnh phúc.
Một lúc sau, Hà Thúy Mai mới nhìn về
phía Diệp Bách Nhiên: “Bách Nhiên anh có
thể gọi điện cho nhà họ Hoắc được không?”
“Sao vậy?”
Diệp Tĩnh Gia lo lắng nhíu chặt mày lại,
mẹ cô bây giờ không thể chịu được kích
thích, cô rót một ly nước và đưa cho mẹ
mình rồi khẽ lên tiếng: “Mẹ à, mẹ xem thời
gian trên tờ báo đi đây là trước khi con kết
hôn với Hoắc Minh Vũ. Ai mà chẳng có quá
khứ hay từng yêu một đến hai lần chứ, huống
chi là cậu hai nhà họ Hoắc ở thành phố
Giang Ninh chứ?”
“Chị à lòng chị cũng thực sự rộng rãi
đấy? Ngày tháng bên trên tờ báo là đêm
trước ngày cưới của hai người đấy.” Diệp
Thiến Nhi cười chế nhạo và trực tiếp dội gáo
nước lạnh lên người của cô.
Diệp Bách Nhiên bây giờ đã rõ ràng là có
chuyện gì xảy ra, ông lo lắng bệnh tim của vợ
mình lại phát tác nên đẩy Diệp Thiến Nhi ra
khỏi phòng bệnh: “Con mau trở về trường đi
học đi, đừng có quay lại đây gây thêm rắc rối nữa!”