Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 129
Chương 129: Khiếp sợ!
Bạn trai thần bí của Diệp Thiến Nhi “Đã gọi được rồi, anh xem xem anh vừa chọn cái gì này.” Cô cười nói với Hoắc Minh Vũ một câu, câu nói này đã là cả một bước tiến dài.
Thật ra có đôi khi Hoắc Minh Vũ không hề nhu nhược như mọi người vẫn nghĩ, biểu hiện của anh lúc này coi như cũng khá: “Chuyện anh có thể thoải mái lưu loát cắt đứt với Từ Thanh Lam như thế làm tôi không dám nghĩ tới.” Nghe được cô nói như vậy, bản thân anh cũng thấy có chút ngạc nhiên. Đừng nói là cô, ngay cả chính bản thân anh cũng chưa từng nghĩ tới, mình lại có thể lưu loát cắt đứt cuộc điện thoại kia như thế.
“Không có gì, cô ăn nhiều một chút.” Dù sao đi nữa ngày hôm nay là anh mời Định Thanh Uyển ăn cơm, thế nên không thể nói mấy lời không nên nói với cô, dù sao thì hiếm lắm anh mới mời một cô gái đi ăn cơm.
Ngoại trừ Từ Thanh Lam, anh rất ít khi ăn cơm với người con gái khác, thế nên trong lòng Đinh Thanh Uyển lặng lẽ mừng thầm.
“Đúng rồi, tôi nghe nói cô rất thích ăn một vài món ăn kỳ lạ.” Ngày ấy bà Hoắc đã nói đến chuyện Đinh Thanh Uyển thích ăn một vài thứ kì quái. Bây giờ hai người đang ngồi đối diện nhau, bỗng nhiên anh có chút hứng thú hỏi: “Tôi cảm thấy như vậy cũng không sao, thế nhưng dì Hoắc lại cảm thấy rất kỳ quái.” Đúng là cô có chút khó nói, thế nhưng khẩu vị của mỗi người không giống nhau, cứ thế bắt cô nói ra ở đây cô sẽ thấy rất xấu hổ.
Diệp Bách Nhiên ở nhà tĩnh dưỡng một quãng thời gian, bản thân ông cũng cảm thấy cơ thể đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ là lòng dạ trống trải đi không ít, thế nên hiệu suất làm việc tốt hơn nhiều so với trước đây:”Bây giờ thân thể ông đã tốt lên nhiều rồi, tôi đây có thể yên tâm không ít. Những chuyện khác cứ phó mặc cho số phận quyết định cả đi.” Hiện tại bà cũng không muốn ép buộc Diệp Tĩnh Gia. Đứa bé Diệp Tĩnh Gia kia là một đứa bé có lương tâm. Chỉ cần là cách có thể cứu Diệp Bách Nhiên, chắc chắn con bé sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm cho bằng được, thế nên bà không cần lo lắng về đứa nhỏ Diệp Tĩnh Gia đó.
“Tôi không sao, chỉ là vất vả cho đứa nhỏ Diệp Tĩnh Gia kia quá.” Gần đây không biết Diệp Thiến Nhi đi đâu, xưa nay đều đi sớm về trễ, có hôm còn đi qua đêm đến tận ngày thứ hai mới về.
“Ba, sao ba lại xuống giường rồi.” Diệp Thiến Nhi vừa từ bên ngoài trở về, đã nhìn thấy Diệp Bách Nhiên đứng ở nơi đó không biết vừa mới nói với Hà Thúy Mai cái gì: “Con ăn cơm tối bên ngoài rồi nên về phòng trước đây ạ” Cô ta vừa nói xong lập tức nhanh chóng chạy về phòng, mở ngăn tủ nhỏ ra. Bên trong đó là các loại biên lai chi phiếu, mệnh giá nào cũng có, còn có cả một tấm thẻ trong đó nữa. Những tấm chi phiếu này cô ta đều đã chuyển thành tiền mặt cất giữ trong thẻ tiết kiệm.
Khoảng thời gian này chỉ cần cô ta biểu hiện tốt một chút thì một trăm linh lăm triệu hay bảy mươi triệu cũng có thể kiếm được, thậm chí là nhiều hơn nữa, có thể là ba mươi năm tỷ.
Vấn chỗ do Tô Thanh Anh giới thiệu tốt hơn, bảy ngày kiếm được hơn một tỷ bảy.
Tô Thanh Anh dẫn cô ta đi chơi khắp nơi, hiện tại tiền trong tay cũng đã tích góp gần đủ rồi, đợi sau khi cô ta mua được vé máy bay ra nước ngoài, đến khi ấy lại nghĩ cách kiếm tiền tiếp.
Mấy ngày nay cô ta mới quen một người mẫu nam nước Pháp, rơi vào lưới tình khó tránh khỏi việc phải tiêu tốn nhiều tiền, trên căn bản không kiếm lời được xu nào. Ai bảo là vì tình yêu cơ chứ, vì yêu bỏ ra chút tiền cũng đáng giá.
“Này, anh yêu, em về đến nhà rồi. Ngày kia chúng ta cùng đi nhé.” Cô ta đã quyết định, sẽ không cần bất cứ một thứ gì hết chỉ cần được ở bên người đàn ông này, rời khỏi nhà họ Diệp, tất cả mọi chuyện đều không cần gánh chịu.
“Ừm, em yêu, em đã chuẩn bị xong tiền chưa? Căn nhà lần trước anh tới xem cần năm tỷ hai.” Giọng nói của người đàn ông mang theo chút mê hoặc, khiến cho Diệp Thiến Nhi không thể tìm ra chút manh mối nào, cô ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này: “Bây giờ em đã nghĩ kỹ sẽ làm thế nào chưa?” Cô ta biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho người đàn ông này yên tâm. Dù sao thì có một số việc vẫn cần gặp mặt trực tiếp mới có thể làm rõ được. Coi như Diệp Thiến Nhi thật sự cảm thấy người đàn ông này có nhiều chỗ không đáng tin, thế nhưng tình yêu dễ làm người ta mù quáng. Phụ nữ một khi yêu đương, chỉ số thông minh cơ bản là số không. Diệp Thiến Nhi cũng không phải ngoại lệ. Cô ta còn đang suy nghĩ xem có nên đưa số tiền năm tỷ hai mà cô ta vất vả lắm mới kiếm được cho anh ta không.
“Em yêu, em không tin anh sao?” Dường như người đàn ông kia cũng cảm nhận được sự do dự của cô ta, thế nên anh ta nhanh chóng lên tiếng.
“Không phải như vậy.” Vì yêu người này, bây giờ cô ta không lo được nhiều như vậy.
_ Mọi thứ Diệp Thiến Nhi làm trước đó cũng là để giữ chân người đàn ông này: “Anh à. Em rất yêu anh cũng rất tin tưởng anh. Thế nhưng chính bản thân em cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể để hai người chúng ta dễ chịu hơn.” Lúc Diệp Thiến Nhi nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo một chút do dự, .
Có một số việc cô ta không biết nên nói như thế nào mới có thể khiến cho người đàn ông kia tin tưởng: “Như vậy đi, bây giờ anh muốn thế nào, em nghe theo anh hết.” “Em chuyển tiền qua tài khoản cho anh, chuyển cả tiền vé máy bay nữa. Thêm vào đó anh cần một số tiền lớn để bảo đảm chúng †a sống ở đó sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì. Xưa nay Diệp Thiến Nhi chưa từng ra nước ngoài. Trong lòng cô ta thầm nghĩ bản thân đã quen biết người đàn ông này một thời gian rất dài rồi. Hơn nữa Diệp Thiến Nhi chưa bao giờ bị người ta lừa gạt, Diệp Bách Nhiên bảo vệ cô ta rất tốt, thế nên cô ta cứ như bị ma xui quỷ khiến tin tưởng đàn ông vô điều kiện.
“Khi nào thì chúng ta đi?” Trong lòng Diệp Thiến Nhi tràn ngập nỗi chờ mong. Cô †a chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Đến khi ấy sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa, hết thảy mọi thứ sẽ tốt lên.
“Em dành chút thời gian chuyển tiền cho anh sớm một chút. Cho dù có là ngày mai chỉ cần chúng ta muốn là có thể đi được rồi.” Sau khi nghe người đàn ông đó nói vài câu, Diệp Thiến Nhi lập tức tin tưởng không chút nghỉ ngờ. Bây giờ cô ta đang rất mong chờ khi nào mình có thể ở bên người đàn ông đó trọn đời.
Cúp điện thoại xong, gã đàn ông kia yên lặng ngồi chờ Diệp Thiến Nhi gọi điện thoại báo cho gã ta là cô ả đã chuyển khoản xong.
Fuck, tất cả đều là do người phụ nữ kia.
Cô ta mang một thân bệnh tật truyền nhiễm cho anh ta. So ra anh ta chỉ lấy một khoản tiên như vậy coi như là tiền bồi thường.
Xưa nay Diệp Thiến Nhi không hề biết bản thân mình có bệnh. Cô ta chỉ cảm thấy gần đây cô ta có chút yếu ớt, dễ cảm mạo, thân thể không được thoải mái cho lắm. Chứ cô ta chưa hề nghĩ đến chuyện bản thân mắc bệnh nan y khó chữa.
Lúc người đàn ông kia ở bên Diệp Thiến Nhi anh ta đã bị nhiễm bệnh.
Kết quả truyền nhiễm cho Diệp Thiến Nhị, mà bản thân cô ta cũng không biết chuyện.
Thế nhưng sau khi người đàn ông này qua lại với Diệp Thiến Nhi, anh ta đã phát hiện ra bản thân mình có các triệu chứng tương tự Diệp Thiến Nhi. Lúc này anh ta mới bắt đầu hoài nghi hỏi: “Này? Anh yêu, người phụ nữ kia đồng ý chưa anh?” Hai người bọn họ đều là những kẻ lợi dụng tình cảm của người khác để chuộc lợi.
Chỉ là chuyện lây bệnh từ Diệp Thiến Nhi kia là chuyện bất ngờ, bây giờ anh ta cũng không biết nói thế nào với bạn gái mình.
“Đương nhiên, chúng ta kiếm được món lời lần này là có thể cao bay xa chạy.” Anh ta thoả mãn nở nụ cười, toàn bộ những thứ này đều là con đàn bà đáng ghét kia đáng phải nhận.
“Ừ, bây giờ em sẽ gửi hình ảnh phòng ở qua cho anh, anh gửi lại cho cô ta. Có như vậy cô ta mới nhanh chóng chuyển tiền qua cho anh.” Người phụ nữ này phụ trách việc làm giả hộ chiếu và những thứ tương tự. Dù sao thì bọn họ cũng đã làm chuyện như này không ít lần, sau khi làm xong sẽ thu lại toàn bộ.
“Không cần, cô ta cũng đâu có hiểu giấy tờ bất động sản, thế nên không cần đưa cho cô ta cái gì hết.” Anh ta đã nhìn ra Diệp Thiến Nhi chẳng là cái thá gì, thế nên không có ý định dây dưa với Diệp Thiến Nhi quá lâu. Mà sự thật cũng đã chứng minh không cần anh †a phải dụng tâm lừa gạt, cài gì Diệp Thiến Nhi cũng ngoan ngoãn móc ra bằng sạch.
“Chuyện này…cứ nghe theo lời anh nói đi.” Người phụ nữ kia cũng không muốn tranh luận với người đàn ông này, cô ta chỉ cẩn biết trong lòng anh ta vẫn có cô ta là được: “Anh hết cảm chưa?” “Chưa…Nhưng mà cơ thể cũng đã tốt lắm rồi” Người đàn ông do dự một chút, không dám nói cho người phụ nữ kia biết chuyện.
Đột nhiên Diệp Thiến Nhi hào phóng ném cho Hà Thúy Mai ba trăm năm mươi triệu nói: “Dì này, dì mang số tiền này đi chữa bệnh cho bố tôi đi. Trong người tôi cũng không có bao nhiêu tiền.” Hà Thúy Mai vừa nhìn đã sợ hết hồn, lắp bắp hỏi: “Làm thế nào mà cháu có nhiều tiền thế.” “Trước kia tôi cò cho bạn bè mượn không ít tiền, bây giờ thấy tôi gặp khó khăn nên họ đã trả lại cho tôi.” Một lời nói dối đi ra sẽ phải dùng cả ngàn lời nói dối khác để bao biện cho lời nói dối ấy. Nếu như Diệp Thiến Nhi đem hết thảy số tiền cô ta đang có giao ra có thể giúp cho Diệp Bách Nhiên giảm hình phạt.
“Con à, thật không nghĩ tới con lại hiếu thuận như thế. Bổ con không uổng công thương con.” Nghĩ đến việc vào lúc mấu chốt trong lòng Diệp Thiến Nhi vẫn có Diệp Bách Nhiên, trong lòng Hà Thúy Mai càng thêm vui vẻ. Thậm chí ngay cả ánh mắt của Diệp Bách Nhiên nhìn Diệp Thiến Nhi cũng mang theo vẻ hài lòng không ít.
“Không có gì, đều là chuyện tôi nên làm.” Cô ta chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bách Nhiên.
Bây giờ trong lòng cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời đi, thế nên trước khi đi có thể giúp trong nhà ít nào thì hay ít đó.
“Thiến Thiến, gần đây em gái con có liên lạc với con không?” Hà Thúy Mai vẫn luôn muốn biết rốt cuộc thái độ của Diệp Tĩnh Gia dành cho Diệp Thiến Nhi là gì.
Có lẽ hai mẹ con bà đã hiểu lầm Diệp Thiến Nhi, chứ thật ra trong lòng Diệp Thiến Nhi vẫn có cái nhà này.
“Em gái ở nhà họ Hoắc sống tốt như thế.
Tôi cũng không muốn hỏi nhiều.” Diệp Thiến Nhi ăn ngay nói thật, cho dù trong lòng cô ta có chút bất mãn, cũng không có nói ra. Nếu như Diệp Tĩnh Gia chịu giúp vươn tay giúp đỡ cô ta, thì quãng thời gian này cô ta đâu đến nỗi khổ cực như thế.
“Dì Mai này, tối nay dì nâu chút gì đí ngon ngon ăn đi. Gần đây cơ thể tôi không tốt lắm, cần bồi bổ.” Diệp Thiến Nhi nhanh chóng chuyển đề tài nói với Hà Thúy Mai đôi câu.
Bây giờ đúng là cô ta thấy không thoải mái lắm, muốn Hà Thúy Mai quan tâm cô ta chút.
“Chỗ nào không thoải mái?” Hà Thúy Mai lập tức lo lăng tiến lên hỏi han cô ta. Bà chỉ lo Diệp Thiến Nhi thật sự bị ốm.
“Hay là cháu đến bệnh viện đăng ký khám một chút xem sao.” Trong lòng Diệp Thiến Nhi suy nghĩ một chút, cô ta cảm thấy bản thân cũng không có bệnh gì nặng lắm. Trước đó cô ta cũng đã †ìm một bác sĩ… thế nhưng kết quả cũng không được tốt cho lắm.
“Không sao đâu, chỉ là ốm vặt thôi mà.” Cái tên bác sĩ kia có ngoại hình khá lắm, trong đầu cô ta nhanh chóng nhở đến hình ảnh cơ bắp của vị bác sĩ đó…
“Thiến Thiến… Hà Thúy Mai gọi Diệp Thiến Nhi một tiếng, bà không biết lúc này Diệp Thiến Nhi đang nghĩ gì trong đầu nữa.
“Hả, làm sao thế?” Bị gọi tên bất ngờ làm cho cô ta sợ hết hồn. Sợ hãi không thôi khiến cô ta cảm thấy gần đây Hà Thúy Mai càng ngày càng đáng sợ. Diệp Thiến Nhi chỉ lo Hà Thúy Mai nhìn ra đầu mối gì trên mặt mình thế nên nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Khi nào dì nấu cơm xong thì gọi tôi nhé.
Buổi tối ra ngoài chơi lâu quá, bây giờ tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” “Cổ họng cháu có sao không?” Hà Thúy Mai luôn có cảm giác giọng nói của Diệp Thiến Nhi hơi khàn.
“Không sao đâu. Tại tối qua hát quá lâu, nên dì mới thấy giọng tôi hơi khàn đấy.” Cô ta nhanh chóng nói lý do, không biết có phải bị viêm họng hay không mà Diệp Thiền có cảm giác cổ họng cô ta không được thoải mái lắm.
Thế nhưng chuyện chuyện như vậy cô ta cũng không có cách nào há mồm ra nói với Hà Thúy Mai được, tốt nhât cứ giữ trong lòng thì hơn.
“Ừ, vậy cháu lên phòng nghỉ sớm một chút. Dì đã dặn cháu không nên chơi bời với đám bạn kia quá nhiều rồi mà.” Sự quan tâm của Hà Thúy Mai dành cho Diệp Thiến Nhi xuất phát từ tận đáy lòng. Tuy rằng Diệp Thiến Nhi biết hết mọi thứ nhưng cô ta vẫn cố tình làm sai.
“Được.” Sau khi gật đầu một cái cô ta nhanh chân trở về phòng.
Hà Thúy Mai vui vẻ cầm tiền Diệp Thiến Nhi vừa đưa cho mình, đi theo Diệp Bách Nhiên chia sẻ: “Ông xem đi này, con gái ông vẫn nhở đến ông. Con bé cho ông ba trăm năm mươi triệu để ông đi chữa bệnh này.” Hà Thúy Mai vui vẻ nhìn Diệp Bách Nhiên, lần này con bé đã biết kiếm tiền rồi.
“Giao cho viện kiểm sát đi.” Ông nợ quá nhiều, dùng tiền không biết có thể chuộc hết lỗi lâm hay không. Ông cũng đã sống qua nửa đời người, như thế là đáng giá rồi.
“Tôi… Thế còn ông thì sao?” Hà Thúy Mai đang nghĩ đến chuyện chữa bệnh cho Diệp Bách Nhiên, thế mà ông lại nói với bà giao số tiền này cho người khác.
“Hơn nữa, có nói thế nào thì số tiền ít ỏi nhường này cũng không đủ để giải cơn khát.” “Vậy bà cứ giữ số tiền này lại đi. Lỡ đâu tôi có chuyện gì, chính bà cũng có thể chăm sóc bản thân cho tốt.” Bây giờ trong đầu ông chỉ có một nỗi vướng bận đó là sau khi ông đi Hà Thúy Mai phải làm sao bây giờ, Diệp Thiến Nhi phải làm sao bây giờ. Diệp Tĩnh Gia đã được gả vào một gia đình tốt, không cần ông lo nữa rồi.
“Tôi thì có thể có chuyện gì chứ? Có nói thế nào thì Diệp Tĩnh Gia chắc chắn sẽ không để tôi phải ngủ đường đâu.” Hà Thúy Mai nhanh chóng lên tiếng ngắt lời Diệp Bách Nhiên, chỉ lo Diệp Bách Nhiên không vui lại làm bệnh cũ tái phát.
Việc chữa bệnh này không thể bị dở dang.
“Tôi mặc kệ, ngày mai ông đến bệnh viện với tôi.” Diệp Thiến Nhi cầm theo thẻ tiết kiệm, đi tới thẳng tới ngân hàng. Ngoài sảnh không có ai, cô ta cứ thế nghênh ngang đi vào.