Yêu Phải Tình Địch
Chương 68: Xoay chuyển chiến cục
Nghe xong thỉnh cầu của Ngô Sở Úy, trong đầu Trì Sính chỉ có hai chữ – tìm chết.
Quần bò dẻo dai chắc nịch lại bị Trì Sính xé từ đũng quần thẳng đến ống quần, tạo ra một vết rách thật lớn, đường chỉ bên trên bay theo gió. Mắt Trì Sính đỏ sậm, hơi thở của hắn như gió lốc tàn phá dũng khí của Ngô Sở Úy. Trì Sính không lập tức áp đảo Ngô Sở Úy, mà chậm rãi đè xuống, từng chút từng chút, giống như mây mù trước khi bão ập đến, dần dần bao trùm trên đầu Ngô Sở Úy, khí áp cường đại bức y đến mức thở không nổi.
Cuối cùng, mãnh hổ bạo động, trực tiếp khiến người nào đó nằm ngữa chổng vó.
Tình thế bức bách, Ngô Sở Úy chỉ đành lùi một bước.
"Anh không muốn thì thôi vậy."
Đã đến bên miệng người ta rồi, còn vung móng vuốt quát to: Ông đây hôm nay tâm trạng tốt không đâm mi. Lá gan này, chỉ có mình Ngô Sở Úy có, cũng đúng với cái tên này chỉ có Ngô Sở Úy dám lấy.
Nhưng, có lòng có gan không có thực lực, quả thật cũng khiến người rầu rĩ.
Trì Sính khóa chặt hai tay Ngô Sở Úy, tay gấp lại đè mạnh lên lưng, hai cái màn thầu trắng thật to lồ lộ trong không khí, hai vùng thịt cứng chắc kiên cường căng chặt, kẹp lấy rãnh sâu ở giữa. Cánh tay thô ráp của Trì Sính xoa mạnh lên, không chừa một chỗ nào, lực tay hung hãn, không chút lưu tình.
Ngô Sở Úy đau đến ngửa cổ, mồ hôi rớt lên ra giường.
Trì Sính hung hãn ấn một chân lên lưng Ngô Sở Úy, tay thì kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy gel bôi trơn ra.
Tôi biết cái này, tôi biết cái này... đầu Ngô Sở Úy nổ cái oành, xem nhiều GV như thế, có thể không biết thứ này sao? Tôi thao, muốn làm thật đấy hả! Vẻ mặt y thoáng cái trở nên dữ tợn, gân cốt toàn thân đều xoắn lại, liều mạng kêu gào, tôi muốn lật người, nhất định phải lật người, tuyệt đối không thể để hắn làm.
"A – tôi liều mạng với anh!"
Đến bước đường cùng liền không cần mạng, Ngô Sở Úy bứng một chùm tóc ngắn ngủn trên đỉnh đầu Trì Sính, hung ác tung lên. Sau lại bị Trì Sính đè lên giường, kẹp chặt xương đầu, vẫn ngoan cường muốn lật người. Dù bị lật lại vẫn tiếp tục cố gắng, như một đấu sĩ cách mạng, ý chí kiên cường, thà chết không thôi.
Mắt Trì Sính như bị đâm hai lưỡi dao, đỏ như máu.
"Ông hôm nay phải thao cậu!"
Ngô Sở Úy ngoan cường gân cổ nói: "Đừng lấy thứ đã bôi vào mông người khác đến làm bẩn tôi!"
Không dùng đúng không? Trì Sính ném gel bôi trơn xuống đất, gel bắn tung tóe khắp nơi. Ngón tay cứng ngắc trực tiếp vươn tới mật khẩu chặt khít, đâm vào thông đạo khô khan, Ngô Sở Úy đau đến tru tréo. Tay Trì Sính khựng lại, thật sự còn zin sao? Trong đầu Ngô Sở Úy chợt lóe tia sáng, thân thể thoáng chốc mềm nhũn ra.
Không giãy dụa nữa, không cố sức nữa, thích đâm thì đâm đi.
Nhưng phải nói trước.
"Nếu bây giờ anh thượng tôi, hai ta từ nay về sau sẽ là bạn tình*. Nếu anh bằng lòng kéo dài cùng tôi, có lẽ có một ngày tôi sẽ đồng ý sống cùng anh." (*Nguyên văn: Pháo hữu)
Ngón tay Trì Sính đâm vào trong thịt Ngô Sở Úy, răng nanh lộ ra: "Cậu dám bàn điều kiện với tôi?"
Ngô Sở Úy nhắm mắt lại: "Anh có thể không để trong lòng."
Vừa nói xong, trên mông nổi lên trận gió lốc, những cú đét bôm bốp ập đến như mưa, Trì Sính coi như đỡ hận! Mẹ nó một đóa hoa cúc còn non mắc nớ gì lại cắm trên giường tôi? Mẹ nó mấy miếng đậu phụ khô của cậu mắc mớ gì lại nhét vào túi tôi? Mẹ nó cậu thấy mấy cây kẹo đường không được tặng đó mắc mớ gì lại trở nên đẹp như thế?... Cậu tìm đánh đúng không?... Bốp bốp bốp... đánh đỏ đánh sưng đánh đến da muốn nở ra, cũng khó giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Ngô Sở Úy đau đến kêu quang quác: "Được hay không anh nói một câu dứt khoát đi! Đánh người ta như thế là sao hả?"
Bốp! Lại thêm một phát.
"Cút sang bên kia giường!" Trì Sính thô giọng quát.
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn nằm bên kia giường, đã vững dạ tin tưởng rồi, liền không tránh được đắc ý vài câu.
"Này, làm bạn tình cũng tốt lắm mà! Anh vẫn sẽ yêu đương cùng bạn gái như trước, rút thời gian rảnh gọi tôi qua, hai chúng ta bắn pháo, sướng biết bao?! Phải không?"
Trì Sính, "..."
Lại quay đầu qua, "Tôi muốn làm bạn tình của anh, đến đi đến đi, đến thao tôi đi."
Ánh mắt Trì Sính trở nên âm trầm, hầu kết run run, "Cậu không sợ tôi bị cậu thuyết phục sao?"
Lập tức câm miệng, quay đầu đi.
Quần bò dẻo dai chắc nịch lại bị Trì Sính xé từ đũng quần thẳng đến ống quần, tạo ra một vết rách thật lớn, đường chỉ bên trên bay theo gió. Mắt Trì Sính đỏ sậm, hơi thở của hắn như gió lốc tàn phá dũng khí của Ngô Sở Úy. Trì Sính không lập tức áp đảo Ngô Sở Úy, mà chậm rãi đè xuống, từng chút từng chút, giống như mây mù trước khi bão ập đến, dần dần bao trùm trên đầu Ngô Sở Úy, khí áp cường đại bức y đến mức thở không nổi.
Cuối cùng, mãnh hổ bạo động, trực tiếp khiến người nào đó nằm ngữa chổng vó.
Tình thế bức bách, Ngô Sở Úy chỉ đành lùi một bước.
"Anh không muốn thì thôi vậy."
Đã đến bên miệng người ta rồi, còn vung móng vuốt quát to: Ông đây hôm nay tâm trạng tốt không đâm mi. Lá gan này, chỉ có mình Ngô Sở Úy có, cũng đúng với cái tên này chỉ có Ngô Sở Úy dám lấy.
Nhưng, có lòng có gan không có thực lực, quả thật cũng khiến người rầu rĩ.
Trì Sính khóa chặt hai tay Ngô Sở Úy, tay gấp lại đè mạnh lên lưng, hai cái màn thầu trắng thật to lồ lộ trong không khí, hai vùng thịt cứng chắc kiên cường căng chặt, kẹp lấy rãnh sâu ở giữa. Cánh tay thô ráp của Trì Sính xoa mạnh lên, không chừa một chỗ nào, lực tay hung hãn, không chút lưu tình.
Ngô Sở Úy đau đến ngửa cổ, mồ hôi rớt lên ra giường.
Trì Sính hung hãn ấn một chân lên lưng Ngô Sở Úy, tay thì kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy gel bôi trơn ra.
Tôi biết cái này, tôi biết cái này... đầu Ngô Sở Úy nổ cái oành, xem nhiều GV như thế, có thể không biết thứ này sao? Tôi thao, muốn làm thật đấy hả! Vẻ mặt y thoáng cái trở nên dữ tợn, gân cốt toàn thân đều xoắn lại, liều mạng kêu gào, tôi muốn lật người, nhất định phải lật người, tuyệt đối không thể để hắn làm.
"A – tôi liều mạng với anh!"
Đến bước đường cùng liền không cần mạng, Ngô Sở Úy bứng một chùm tóc ngắn ngủn trên đỉnh đầu Trì Sính, hung ác tung lên. Sau lại bị Trì Sính đè lên giường, kẹp chặt xương đầu, vẫn ngoan cường muốn lật người. Dù bị lật lại vẫn tiếp tục cố gắng, như một đấu sĩ cách mạng, ý chí kiên cường, thà chết không thôi.
Mắt Trì Sính như bị đâm hai lưỡi dao, đỏ như máu.
"Ông hôm nay phải thao cậu!"
Ngô Sở Úy ngoan cường gân cổ nói: "Đừng lấy thứ đã bôi vào mông người khác đến làm bẩn tôi!"
Không dùng đúng không? Trì Sính ném gel bôi trơn xuống đất, gel bắn tung tóe khắp nơi. Ngón tay cứng ngắc trực tiếp vươn tới mật khẩu chặt khít, đâm vào thông đạo khô khan, Ngô Sở Úy đau đến tru tréo. Tay Trì Sính khựng lại, thật sự còn zin sao? Trong đầu Ngô Sở Úy chợt lóe tia sáng, thân thể thoáng chốc mềm nhũn ra.
Không giãy dụa nữa, không cố sức nữa, thích đâm thì đâm đi.
Nhưng phải nói trước.
"Nếu bây giờ anh thượng tôi, hai ta từ nay về sau sẽ là bạn tình*. Nếu anh bằng lòng kéo dài cùng tôi, có lẽ có một ngày tôi sẽ đồng ý sống cùng anh." (*Nguyên văn: Pháo hữu)
Ngón tay Trì Sính đâm vào trong thịt Ngô Sở Úy, răng nanh lộ ra: "Cậu dám bàn điều kiện với tôi?"
Ngô Sở Úy nhắm mắt lại: "Anh có thể không để trong lòng."
Vừa nói xong, trên mông nổi lên trận gió lốc, những cú đét bôm bốp ập đến như mưa, Trì Sính coi như đỡ hận! Mẹ nó một đóa hoa cúc còn non mắc nớ gì lại cắm trên giường tôi? Mẹ nó mấy miếng đậu phụ khô của cậu mắc mớ gì lại nhét vào túi tôi? Mẹ nó cậu thấy mấy cây kẹo đường không được tặng đó mắc mớ gì lại trở nên đẹp như thế?... Cậu tìm đánh đúng không?... Bốp bốp bốp... đánh đỏ đánh sưng đánh đến da muốn nở ra, cũng khó giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Ngô Sở Úy đau đến kêu quang quác: "Được hay không anh nói một câu dứt khoát đi! Đánh người ta như thế là sao hả?"
Bốp! Lại thêm một phát.
"Cút sang bên kia giường!" Trì Sính thô giọng quát.
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn nằm bên kia giường, đã vững dạ tin tưởng rồi, liền không tránh được đắc ý vài câu.
"Này, làm bạn tình cũng tốt lắm mà! Anh vẫn sẽ yêu đương cùng bạn gái như trước, rút thời gian rảnh gọi tôi qua, hai chúng ta bắn pháo, sướng biết bao?! Phải không?"
Trì Sính, "..."
Lại quay đầu qua, "Tôi muốn làm bạn tình của anh, đến đi đến đi, đến thao tôi đi."
Ánh mắt Trì Sính trở nên âm trầm, hầu kết run run, "Cậu không sợ tôi bị cậu thuyết phục sao?"
Lập tức câm miệng, quay đầu đi.
Tác giả :
Sài Kê Đản