Yêu Phải Tình Địch
Chương 47: Hôm nay bầu trời thật xanh!
Trong quá trình đợi Trì Sính tới, có một mỹ nữ đứng cách đó không xa nhìn Ngô Sở Úy chăm chú, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng gom dũng khí đi đến, hơi căng thẳng hỏi: "Anh đẹp trai, có thể cho em số điện thoại không?"
Đúng lúc này, Ngô Sở Úy liếc thấy xe Trì Sính chạy đến.
"Xin lỗi." Cười rất quý phái.
Mỹ nữ ủ rũ bỏ đi, Ngô Sở Úy nhìn bóng lưng cô lặng lẽ cảm thán.
Mông vểnh thế kia, tiếc thật...
Trì Sính bước xuống xe, ánh mắt liền dính lên người Ngô Sở Úy, bộ đồ này bộc lộ hết toàn bộ ưu điểm của y. Bờ vai rộng, vòng eo nhỏ, mông vểnh, chân dài...
Thế là, sau khi hai người chạm mặt, câu đầu tiên Trì Sính nói chính là: "Ăn mặc như thế này..."
Chỉ mấy chữ đó đã khiến Ngô Sở Úy nghẹn họng.
Như thế này? Như thế này là như thế nào? Đang khen tôi hay đang chê tôi hử? Nhìn cái ánh mắt chế nhạo kia kìa, nghe cái giọng điệu trào phúng kia kìa, xem ra tình hình không hay a... sau một hồi suy luận, tư duy của Ngô Sở Úy triệt để loạn luôn, tri thức lý luận chuẩn bị trước đó khi đặt vào thực tiễn, sao không phù hợp như thế.
Thế là, hai người lặng lẽ câm nín tản bộ nửa tiếng.
Ngô Sở Úy dùng khóe mắt liếc Trì Sính một cái, ánh mắt trầm ổn, thản nhiên, trong lòng không khỏi nghiến răng. Anh đúng là biết nhịn nhỉ! Tôi không biết nói gì, anh cũng không thèm lên tiếng luôn!
Trì Sính cố ý không mở miệng, hắn biết chút tâm tư của Ngô Sở Úy, hắn chính là muốn xem thử, người này rốt cuộc có nội tâm cường đại cỡ nào, chuẩn bị đầy đủ cỡ nào, mới dám hẹn hắn đến cái chỗ các cụ các lão tản bộ này gặp mặt.
Hai tên đàn ông, như bảo vệ tuần tra, dạo quanh công viên hết vòng này đến vòng khác.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy mệt rồi, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Trì Sính ngồi bên cạnh y.
Hai người ngồi rất gần nhau, vẫn tiếp tục không nói gì, thật sự là lúng túng hết sức.
Thế là, Ngô Sở Úy thanh giọng, phun được một câu.
"Hôm nay bầu trời... thật xanh..."
Nói xong câu này, Ngô Sở Úy thật muốn tát cho mình hai bạt tai, đệch, mày tán gẫu với một tên đàn ông làm gì? Trực tiếp ôm luôn cho rồi! Cắn hai phát luôn! Hôn đàn ông có gì đáng sợ chứ? Anh ta lại không vả vào miệng mày, cũng không mắng mày lưu manh... Ngô Sở Úy siết chặt quyền quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt cương nghị của Trì Sính, thoáng chốc không còn suy nghĩ được gì.
So với sự quẫn bách của Ngô Sở Úy, Trì Sính lại có cảm xúc khác.
Hơn hai mươi năm nay, chưa từng có người nào ở trước mặt hắn mà cảm thán hôm nay bầu trời thật xanh... nghe nhiều những câu hình thức, đã quen những lời tán tỉnh, đột nhiên cảm thấy câu nói ngốc nghếch cố gắng nghẹn ra này thật đáng quý biết bao.
Lúc đứng lên, Trì Sính thấy trên quần Ngô Sở Úy có dính đất, thuận tay liền vỗ cho y.
Ngô Sở Úy vốn muốn nói cảm ơn, kết quả Trì Sính vẫn không chịu làm cho xong, bắt đầu thì vỗ một cách tùy tiện, sau đó thì có tiết tấu, giống như đánh trống, vỗ vỗ rất hứng thú.
"Chắc là sạch rồi đó..." Ngô Sở Úy sầm mặt nhắc nhở.
Trì Sính dừng tay rồi vẫn không quên phán cho một câu: "Người không mập, nhưng thịt trên mông thì không ít."
Nói xong lại vỗ một cái lên mông Ngô Sở Úy, sức lực rất đủ.
Ngô Sở Úy đau đến nhe răng, sừng sộ liếc nhìn Trì Sính, vừa muốn mở miệng chửi, đột nhiên nhớ ra lời dạy của Khương Tiểu Soái. Nếu đàn ông tiến hành bất cứ hình thức tiếp xúc nào với mông của cậu, đều đại biểu người đó có ý với cậu, lúc đó cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội, dùng mọi phương thức ám thị để đáp lại.
Nghĩ thế, Ngô Sở Úy phát hiện trên quần Trì Sính cũng dính đất.
Thò tay qua, vỗ giúp hắn... Ngô Sở Úy tự ám thị, đánh bạo thò tay qua, khổ nỗi lá gan không đủ lại rụt về, thầm mắng mình nhát gan. Bước được vài bước lại bắt đầu cổ vũ bản thân: Dũng cảm thò tay qua đi! Chỉ là hai khúc thịt được bọc dưới vải mà thôi, lại không có độc, sợ cái gì?...
Trì Sính thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Ngô Sở Úy, đầu thì đổ mồ hôi, cho rằng mình xuống tay quá nặng.
"Đau sao?" Đột nhiên mở miệng.
Cánh tay đã tiếp xúc đến phần vải quần Trì Sính lập tức rụt về.
"Không đau, chỉ hơi tê thôi." Ngô Sở Úy nói.
"Tê..." Trì Sính lặp lại chữ này, "Có cần tôi chữa cho cậu không?"
Ngô Sở Úy cũng là đàn ông, có thể không nhìn ra ánh mắt của Trì Sính sao? Trong lòng không ngừng kêu gào, nói "cần" đi, nói "cần" đi, cơ hội tốt lắm đó! Có thể qua khỏi ải này, quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước.
Trì Sính thật sự đưa tay qua.
Ngô Sở Úy lại giống như phản xạ có điều kiện, đột ngột nắm tay Trì Sính.
"Cảm ơn, thật sự không cần, một chút cũng không tê."
Đúng lúc này, Ngô Sở Úy liếc thấy xe Trì Sính chạy đến.
"Xin lỗi." Cười rất quý phái.
Mỹ nữ ủ rũ bỏ đi, Ngô Sở Úy nhìn bóng lưng cô lặng lẽ cảm thán.
Mông vểnh thế kia, tiếc thật...
Trì Sính bước xuống xe, ánh mắt liền dính lên người Ngô Sở Úy, bộ đồ này bộc lộ hết toàn bộ ưu điểm của y. Bờ vai rộng, vòng eo nhỏ, mông vểnh, chân dài...
Thế là, sau khi hai người chạm mặt, câu đầu tiên Trì Sính nói chính là: "Ăn mặc như thế này..."
Chỉ mấy chữ đó đã khiến Ngô Sở Úy nghẹn họng.
Như thế này? Như thế này là như thế nào? Đang khen tôi hay đang chê tôi hử? Nhìn cái ánh mắt chế nhạo kia kìa, nghe cái giọng điệu trào phúng kia kìa, xem ra tình hình không hay a... sau một hồi suy luận, tư duy của Ngô Sở Úy triệt để loạn luôn, tri thức lý luận chuẩn bị trước đó khi đặt vào thực tiễn, sao không phù hợp như thế.
Thế là, hai người lặng lẽ câm nín tản bộ nửa tiếng.
Ngô Sở Úy dùng khóe mắt liếc Trì Sính một cái, ánh mắt trầm ổn, thản nhiên, trong lòng không khỏi nghiến răng. Anh đúng là biết nhịn nhỉ! Tôi không biết nói gì, anh cũng không thèm lên tiếng luôn!
Trì Sính cố ý không mở miệng, hắn biết chút tâm tư của Ngô Sở Úy, hắn chính là muốn xem thử, người này rốt cuộc có nội tâm cường đại cỡ nào, chuẩn bị đầy đủ cỡ nào, mới dám hẹn hắn đến cái chỗ các cụ các lão tản bộ này gặp mặt.
Hai tên đàn ông, như bảo vệ tuần tra, dạo quanh công viên hết vòng này đến vòng khác.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy mệt rồi, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Trì Sính ngồi bên cạnh y.
Hai người ngồi rất gần nhau, vẫn tiếp tục không nói gì, thật sự là lúng túng hết sức.
Thế là, Ngô Sở Úy thanh giọng, phun được một câu.
"Hôm nay bầu trời... thật xanh..."
Nói xong câu này, Ngô Sở Úy thật muốn tát cho mình hai bạt tai, đệch, mày tán gẫu với một tên đàn ông làm gì? Trực tiếp ôm luôn cho rồi! Cắn hai phát luôn! Hôn đàn ông có gì đáng sợ chứ? Anh ta lại không vả vào miệng mày, cũng không mắng mày lưu manh... Ngô Sở Úy siết chặt quyền quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt cương nghị của Trì Sính, thoáng chốc không còn suy nghĩ được gì.
So với sự quẫn bách của Ngô Sở Úy, Trì Sính lại có cảm xúc khác.
Hơn hai mươi năm nay, chưa từng có người nào ở trước mặt hắn mà cảm thán hôm nay bầu trời thật xanh... nghe nhiều những câu hình thức, đã quen những lời tán tỉnh, đột nhiên cảm thấy câu nói ngốc nghếch cố gắng nghẹn ra này thật đáng quý biết bao.
Lúc đứng lên, Trì Sính thấy trên quần Ngô Sở Úy có dính đất, thuận tay liền vỗ cho y.
Ngô Sở Úy vốn muốn nói cảm ơn, kết quả Trì Sính vẫn không chịu làm cho xong, bắt đầu thì vỗ một cách tùy tiện, sau đó thì có tiết tấu, giống như đánh trống, vỗ vỗ rất hứng thú.
"Chắc là sạch rồi đó..." Ngô Sở Úy sầm mặt nhắc nhở.
Trì Sính dừng tay rồi vẫn không quên phán cho một câu: "Người không mập, nhưng thịt trên mông thì không ít."
Nói xong lại vỗ một cái lên mông Ngô Sở Úy, sức lực rất đủ.
Ngô Sở Úy đau đến nhe răng, sừng sộ liếc nhìn Trì Sính, vừa muốn mở miệng chửi, đột nhiên nhớ ra lời dạy của Khương Tiểu Soái. Nếu đàn ông tiến hành bất cứ hình thức tiếp xúc nào với mông của cậu, đều đại biểu người đó có ý với cậu, lúc đó cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội, dùng mọi phương thức ám thị để đáp lại.
Nghĩ thế, Ngô Sở Úy phát hiện trên quần Trì Sính cũng dính đất.
Thò tay qua, vỗ giúp hắn... Ngô Sở Úy tự ám thị, đánh bạo thò tay qua, khổ nỗi lá gan không đủ lại rụt về, thầm mắng mình nhát gan. Bước được vài bước lại bắt đầu cổ vũ bản thân: Dũng cảm thò tay qua đi! Chỉ là hai khúc thịt được bọc dưới vải mà thôi, lại không có độc, sợ cái gì?...
Trì Sính thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Ngô Sở Úy, đầu thì đổ mồ hôi, cho rằng mình xuống tay quá nặng.
"Đau sao?" Đột nhiên mở miệng.
Cánh tay đã tiếp xúc đến phần vải quần Trì Sính lập tức rụt về.
"Không đau, chỉ hơi tê thôi." Ngô Sở Úy nói.
"Tê..." Trì Sính lặp lại chữ này, "Có cần tôi chữa cho cậu không?"
Ngô Sở Úy cũng là đàn ông, có thể không nhìn ra ánh mắt của Trì Sính sao? Trong lòng không ngừng kêu gào, nói "cần" đi, nói "cần" đi, cơ hội tốt lắm đó! Có thể qua khỏi ải này, quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước.
Trì Sính thật sự đưa tay qua.
Ngô Sở Úy lại giống như phản xạ có điều kiện, đột ngột nắm tay Trì Sính.
"Cảm ơn, thật sự không cần, một chút cũng không tê."
Tác giả :
Sài Kê Đản