Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm
Chương 3
"Tiểu thư Kha Dụ Phân? Tiểu thư Kha Dụ Phân?" Đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời của cô, đức cha nhịn không được khẽ gọi tên cô, tiếp tục hỏi "Con nguyện ý gả cho tiên sinh Chu Lập Đạt làm vợ, đời này bất luận giàu sang phú quý hay nghèo hèn bệnh tật đều không xa cách?"
Giọng nói của đức cha như kéo hôn của Kha Dụ Phân về, từ tối hôm qua sau khi nghe ba mẹ cãi nhau, cô đã………
Chu Lập Đạt khó hiểu nhìn cô "Dụ Phân, mau trả lời." Nhỏ giọng nhắc nhở.
Kha Dụ Phân nắm được thật chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô tự nói với mình là phải tỉnh táo lại, nhắc nhở mình là hôn lễ đang được cử hành, cô thuyết phục mình ngàn vạn lần đừng làm ba mẹ mất mặt, cô hít sâu rồi lại hít sâu thêm lần nữa. Hơn nữa cố gắng làm cho mình mở ra.
Đáng chết, cô nói không ra ba chữ "Tôi đồng ý" này, cô thật sự không nói ra được.
"Dụ Phân?" Chu Lập Đạt buồn bực nhìn cô, vẻ mặt hơi cứng ngắc khó chịu.
Cô phát hiện, cô không thể thuyết phục bản thân gả cho Chu Lập Đạt, bởi vì giữa bọn họ không có tình yêu, cô tự cho là bản thân hiếu thuận nhưng thật ra là sợ sệt, hủy hoại mình, cũng như hủy hoại người khác!
Cô không thể tiếp tục lừa mình dối người với cái hôn nhân môn đăng hộ đối vui vẻ tưởng tượng này nữa. Bởi vì cô không muốn một ngày nào đó trong tương lai Chu Lập Đạt sẽ chỉa vào mũi cô mà chửi rủa.
Cô gả cho tôi không phải bởi vì cô yêu tôi, cô chỉ dựa vào cái điều kiện môn đăng hộ đối này mà thôi, đời này tôi hối hận nhất là ban đầu không cự tuyệt hôn sự này.
Uông Tinh Tinh nói đúng, cô không thể gian xảo đưa vận mệnh của mình cho người khác quyết định, cô không nên làm trở ngại cơ hội theo đuổi của một người đàn ông chân chính đem lại hạnh phúc nửa đời sau cho mình.
Cái bản tính ngang bướng muốn làm phản trong xương lâu năm bây giờ muốn nhảy ra ngoài, Kha Dụ Phân làm một đứa con gái ngoan ngoãn, dịu dàng hết 28 năm.
Cô không lấy chồng. Coi như làm trái với cam kết cô đã làm với mẹ, cô cũng không lấy chồng.
"Dụ Phân, em đang nghĩ cái gì vậy?" Khuôn mặt luôn tươi cười của Chu Lập Đạt bây giờ đã cứng ngắc như muốn co quắp lại.
"Làm việc thiện. Tôi cứu anh cũng như cứu lấy chính bản thân mình." Dứt lời, Kha Dụ Phân ở thân bằng hảo hữu một mảnh tiếng ồn ào ở bên trong, cũng không quay đầu lại xoay người chạy ra khỏi hôn lễ hoang đường này.
Chạy như điên hồi lâu không có ngừng lại, khiến giày cao gót dưới chân hung hăng gãy gót, nhưng gót giày xinh đẹp bị gãy cũng không làm Kha Dụ Phân quay đầu lại nhặt lên, mà cô không hề nghĩ ngợi tháo chiếc giày còn lại ra ném đi, rồi chạy tiếp.
Rất đau. Trên đường đá vụn đâm vào chân cô rất đau, nhưng trải qua qua mấy năm gánh trách nhiệm trên vai nên hiện tại tâm tình của cô vô cùng trống trải.
Cô chạy, dùng sức chạy, lấy hết tất cả sức lực của bản thân chạy.
Cho đến khi cô phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra mình đã chạy tới trước một sân bóng rổ của một trường học.
Ô… Thật đẹp.
Phía trước có một sân bóng rổ thật lớn, có rất nhiều người ngồi xung quanh cô vũ, trên sân cũng có nhiều người đang thi đấu, ai cũng nhìn cô đang mặc sơ-rê màu trắng. Không bao lâu, quanh thân cô đã bàn tán ầm ĩ.
Kha Dụ Phân biết mình rất nhếch nhác, đi chân không, váy trắng dơ bẩn, tóc rối bời, thở hổn hển, hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh thiên kim tiểu thư xinh đẹp 28 năm qua của mình. Mà nói không chừng, những người vây xem này đã biết cô có đức hạnh đáng kinh đến mức đào hôn.
Nhưng cô không hối hận, chỉ hơi lo lắng, còn chưa có thói quen nhếch nhác xuất trước mắt mọi người như hiện tại mà thôi.
Lúc Kha Dụ Phân đang mặt đỏ tới mang tai, hốt hoảng được không biết thế nào cho phải, thì trong đám người đó có một người chen thân đi ra.
Bạch……… Bạch Thư Duy? !
Nhìn thấy anh, Kha Dụ Phân dụi dụi mắt, hoàn toàn không thể tin được.
Bạch Thư Duy làm sao có thể lại xuất hiện ở đây? Uông Tinh Tinh rõ ràng nói anh ta đang ở Mỹ mà.
Đôi mắt xinh đẹp của Kha Dụ Phân trợn tròn, vô cùng nghi ngờ người trước mắt mình nhìn thấy là do vận động dữ dội nên xuất hiện ảo giác.
Ánh mặt trời ở sau lưng Bạch Thư Duy lóng lánh, quanh người anh phát ra vầng quang làm người ta không dám nhìn gần, từng vệt nắng đan xem qua người anh giống như anh chính là thần linh càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng xuyên qua đám người nhốn nháo bước đến gần cô.
Tim Kha Dụ Phân đập rộn lên, khẩn trương luống cuống, cả người nóng rực lên.
Nhìn thấy váy trắng trên người cô, đứa ngốc cũng biết là cái gì. Trong mắt Bạch Thư Duy lóe lên một tia phức tạp nhưng nhanh chóng biến mất.
Làn môi mỏng mà góc cạnh nhấm nháy rất lâu sau đó mới nghe thấy giọng nói trầm thấp, dịu dàng "Tại sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tớ. . . . . ." Kha Dụ Phân vừa mới muốn mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào, giống như có ngàn vạn câu đồng thời xông lên, cổ họng của cô đau đớn, cuối cùng một chữ cũng không nói thành lời.
Là anh, thật sự là anh, đã nhiều năm như vậy, khi cô đi đè ép đến mức không còn là chính mình nữa thì anh không chỉ trở nên thành thục chững chạc, mà so với trước kia con chói mắt mê người hơn nữa.
Cô nghẹn ngào níu lấy ngực của anh, khiến cho anh hỏi dồn dập hơn "Kha Dụ Phân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói khàn khàn, tràn đầy sức quyến rũ.
Còn có thể được anh như vậy quan tâm, Kha Dụ Phân đột nhiên có ảo giác giống như trở lại mùa hè năm mười tuổi ấy, trở lại nơi nhỏ bé dưới cầu tuột năm đó. Cô đau lòng khóc rống, còn anh chân thành tình nghĩa, vô tư làm bạn với cô.
Cô nhớ lại vô cùng xúc động, mắt to tròn vo từ từ rơi nước mắt, cô cười lắc đầu, hồi lâu giọng nói rốt cuộc run run hỏi "Bạch Thư Duy, cậu có khỏe không?"
Anh tự tay lau đi nước mắt của cô "Tớ rất khỏe."
Cô vừa cười vừa khóc, trong đầu thoáng qua vô số hối hận, hối hận bản thân chưa từng nói một câu cảm ơn với anh, hối hận bản thân hèn yếu chối bỏ tình bạn chân thành với anh.
Nếu như, có thể làm lại từ đầu. . . . . .
Trong đầu Kha Dụ Phân vừa mới xẹt qua mấy chữ như vậy, bỗng đột nhiên phát ra tiếng hét kỳ lạ, cô và anh không hẹn mà cùng nhìn theo nơi phát ra tiếng hét đó.
"Cẩn thận."
Bạch Thư Duy ôm lấy cô, khi tầm mắt cô lướt qua bờ vai của anh thì hoảng sợ thoáng chốc tràn đầy hai mắt.
Trong thời gian cực ngắn, "Rầm." một tiếng vang thật lớn, cái gì đó to lớn đổ xuống, hai thân thể yếu ớt trước nay chưa từng va chạm mãnh liệt, sau khi đau đến tê tâm liệt phế, cô bị cuốn vào vòng nước xoáy đen thui.
Tối quá……. Tối quá. . . . . . Chẳng lẽ cô chết rồi sao?
Nhưng cô không muốn chết, cô khó khăn lắm mới có dũng khí đào hôn, cô khó khăn lắm mới có can đảm phản nghịch.
Thật khó khăn mới lại gặp lại Bạch Thư Duy, lời cũng không chưa nói hết, sao lại gặp chuyện xui xẻo như vậy, tại sao ông trời có thể đối xử với cô như thế? Cái đó thật đáng chết sao lại xem cô như nệm thịt mà đè cô như vậy chứ?
Cô không cam lòng. Đời này, cô còn chưa có nếm qua tư vị của tình yêu, vẫn không có sống thật với bản thân mình, thậm chí còn chưa nói với Bạch Thư Duy rằng cô vẫn luôn rất nhớ anh, bọn họ vừa mới gặp lại, tại sao cô có thể chết nhanh như vậy chứ?
Không ——
Đau đau đau ——
Cô thật là đau, thật sự rất đau. Chẳng lẽ mình bị đè như bánh mì kẹp thịt, hồn bay lên trời rồi sao? Trời ạ, làm sao đau như thế này? Cô không muốn, ông trời không thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, không muốn.
Kha Dụ Phân giãy giụa khổ sở ở trong bóng tối, sau đó lại rơi vào dòng nước xoáy đen ngòm, một giây sau cô hoàn toàn mất đi tri giác.
"Kha Dụ Phân, Kha Dụ Phân? Kha Dụ Phân. . . . . ." Bạch Thư Duy đang cầm mặt của Kha Dụ Phân vỗ nhẹ, vây quanh anh là một đám người, nam có nữ có.
"Cô ấy bị đè chết sao?" Người nói là Trần Quang Tông đang rất lo lắng, đổ mồ hôi hột.
Gào thét, anh nào biết trúng chính xác như vậy, bình thường anh ném rổ đều không vào hôm nay mới vừa ném bừa một cái, xui xẻo thế nào lại ném trúng Kha Dụ Phân đi ngang qua sân bóng rổ.
Thảm thảm, cô nếu không tỉnh lại thì anh sẽ chờ bị bắt lên đồn, tiền đồ sáng sủa bỗng hóa thành hư không.
"Cậu bị ngốc sao, bóng rổ mà có thể đập chết người sao. Vậy cậu cũng quá là thiên tài rồi!" Bạn học đứng ở bên cảm thấy Trần Quang Tông sợ hãi quá vớ vẩn.
"Nhưng cô ấy vẫn không tỉnh lại." Trần Quang Tông vừa gây họa xong rất hồi hộp.
"Cô ấy vẫn còn thở nên chỉ tạm thời bất tỉnh mà thôi. Kha Dụ Phân, mau tỉnh lại, Kha Dụ Phân. . . . . . ." Bạch Thư Duy trả lời vấn đề nghi vấn của Trần Quang Tông rồi tiếp tục gọi người đang nằm trên mặt đất, thật lâu sau cũng không thấy cô tỉnh.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô hồi lâu, Kỷ Đường Hạ cùng với các bạn học nhoài người ra nhìn hồi lâu cũng không thấy chuyển biến tốt, nét mặt không có chút máu, bị bóng rổ nện vào người thành ra như vậy thật sự làm người khác lo lắng.
Trong lúc Bạch Thư Duy vì người trên tay vẫn hôn mê mà tâm níu chặt, bỗng nhiên nghe một tiếng rên rỉ vang lên, cặp mắt đang nhắm chặt bỗng giật giật.
"Cô… Cô ấy hình như đã tỉnh, mí mắt cô ấy đang động." Trần Quang Tông hưng phấn nói.
Kha Dụ Phân nhíu nhíu lông mày, hai hàng lông mi khẽ run, khó khăn lắm mới nâng mí mắt nặng trĩu lên, không biết là vì quá đau hay là không thể thích ứng với ánh sáng thình lình xảy ra, sau khi mở mắt ngay lập tức nhắm lại, cho đến khi suy nghĩ tán loạn dần dần quay về vị trí cũ, cảm giác hôn mê không hề kéo trầm luân cô nữa. Lần này cô thật sự mở mắt ra, một đôi mắt to chưa khôi phục thần thái làm người ta có cảm giác thương tiếc.
"Tỉnh, thật sự đã tỉnh, a di đà Phật, Phật tổ phù hộ." Thiếu chút nữa Trần Quang Tông đã mang tội danh giết người trên lưng, viên đá nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống.
Kha Dụ Phân bị một đám người đông nghẹt vây quanh bao bọc trước mắt mình sợ hết hồn. Trời ạ, sao nhiều người quá vậy? Đúng rồi, Bạch Thư Duy đâu? Anh ở đâu? Anh cũng được cứu sao?
Cô yếu ớt ngắm nhìn bốn phía, cảnh tượng trước mắt cùng phát sinh ngoài ý muốn xảy ra không quá giống nhau, nhưng cô không đếm xỉa tới, cô trước tiên cần phải tìm được Bạch Thư Duy đã.
"Bạch, Bạch Thư Duy. . . . . ." Cô lờ mờ dùng hết sức kêu.
"Tớ ở đây, cậu vẫn ổn chứ?"
Nghe theo tiếng nói cô nhìn sang, khuôn mặt vô cùng anh tuấn đang cười ở trước mắt cô, hai hàm răng trắng sáng giống như là đang chụp hình quảng cáo kem đánh răng.
Thấy thế, Kha Dụ Phân yếu ớt cười một tiếng. Là Bạch Thư Duy, người đẹp trai trước mắt này thật sự là Bạch Thư Duy, thấy anh bình an vô sự cô vui mừng sắp khóc.
Đột nhiên, đầu có vật gì đó chợt lóe, cô sửng sốt ——
Đẹp trai. . . . . . Con trai? !
Nhất định phải nhìn cẩn thận, một giây kế tiếp đôi mắt đẹp trừng to đến cực hạn, Kha Dụ Phân không thể tin người trước mắt rõ ràng quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ, cả người Bạch Thư Duy tràn ngập khí tức thanh xuân, phát hiện trên người anh mặc cũng không phải quần áo thoải mái lúc mới xuất hiện, mà là đồng phục trung học cấp hai mười năm trước.
". . . . . . Cậu … Cậu tại sao mặc đồng phục trung học cấp hai?" Hiện tại muốn đóng vai gì đây, giả bộ trẻ tuổi sao?
Anh nhìn cô mỉm cười nói "Đi học đương nhiên là mặc đồng phục, bản thân không phải cũng mặc sao?" Vẫn không quên cho cô một nụ cười đẹp trai.
Bị anh nói như vậy, Kha Dụ Phân cúi đầu nhìn nhìn bản thân.
Cái gì thế này? Thật là kỳ lạ, mới vừa nãy cô mặc một bộ váy bằng lụa trắng, lúc nào thì biến thành đồng phục trung học cấp hai? Cô không có tham gia lễ hội hóa trang !
Suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu, cô lại nhìn bốn phía, cuối cùng đã ý thức được bọn họ thật sự không có ở ngay dưới rổ bóng của sân bóng rổ, mà giống như. . . . . . Trở lại sân của trường trung học? !
Trời ạ —— Đã… Đã xảy ra chuyện gì?
"Kha Dụ Phân, bạn làm sao vậy?" Lô Úc Kỳ đứng ngay trong đám bạn học nữ cảm thấy cô có gì đó không đúng.
Kha Dụ Phân nhìn về phía bạn học nữ đang nói chuyện, không hề suy nghĩ hỏi: "Vì sao cậu cũng ở đây?"
Cô nhớ rõ sau khi Lô Úc Kỳ kết hôn, đã cùng chồng đi Thái Lan mở nhà hàng.
"Kha Dụ Phân, cậu không sao chứ? Cậu… Không phải nói muốn cùng mình đi tìm thầy trưởng khoa sao?" Lô Úc Kỳ vô cùng hoài nghi cô bị bóng rổ đánh đến ngu người.
Cùng nhau? Cô và Lô Úc Kỳ? Lại còn. . . . . . Cùng đi tìm thầy trưởng khoa? !
Đã xảy ra chuyện gì? Cô khẳng định bản thân không có luyện thuật xoay chuyển càn khôn, nhưng đang êm đẹp tại sao cô lại mặc đồng phục trung học cấp hai xuất hiện ở trường học cũ? Chẳng lẽ. . . . . . Cô… Cô… Cô trở lại quá khứ ?
Kha Dụ Phân bị dọa sợ, tay chân đều vô lực, mềm nhũn, cả người nổi hết da gà, các bạn học bên cạnh vội vàng ba chân bốn cẳng đỡ cô dậy, cô mới không ngất lịm đi.
"Sắc mặt cậu rất khó coi, tớ đưa cậu đi xuống phòng y tế." Bạch Thư Duy duỗi tay về phía cô, cả người phát ra một phong cách làm người khác an lòng.
Nghe thế, Kha Dụ Phân cảm giác mình bị vô số ánh mắt ghen tỵ lộ ra vị chua nhìn chằm chằm soi mnôn.
Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục chấn động vì việc bản thân xuyên về quá khứ, nhưng cô không bị mất trí nhớ, thời còn học sinh Bạch Thư Duy là thần linh trong mắt mọi người, những ánh mắt này đều bất mãn vì cô có thể được thần linh chăm sóc.
Cô nhìn bàn tay nhỏ kia thuộc về Bạch Thư Duy mười năm trước, chậm chạp không dám nhấc tay mình lên, nghĩ đến chuyện trở lại quá khứ thật sự quá hoang đường và ly kỳ, cư nhiên xảy ra ở trên người mình, không biết có phải là trong lòng sợ hãi gây ra hay không, cô lo lắng đến nổi dạ dày rối rắm sôi trào, cả người đổ mồ hôi hột. Sau đó, cảm giác nôn mửa trào lên, cô yếu đuối hoàn toàn không kiểm soát được
Cô nôn ra.
Hơn nữa nôn ở trong lòng bàn tay Bạch Thư Duy đang duỗi ra.
Cô cư nhiên không tôn trọng thần linh trong mắt của bọn họ.
Trên giường bệnh trong phòng y tế, Kha Dụ Phân dùng một cái chăn mỏng quấn chặt cơ thể mình rồi co người lại như một con tôm, bọc cả người từ đầu đến chân vô cùng chặt đến mức gió thổi cũng không lọt.
Cô thật sự quá thất vọng! Cô lại nôn tất cả những thứ dơ bẩn lên tay của Bạch Thư Duy như vậy, cảm xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự sát để tạ tội.
Cô muốn nổ tung, cảm giác bản thân sắp phải gánh một thứ rất nặng vì thói quen hờ hững đối với cuộc sống của mình. Dù sao tất cả chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cũng quá ly kỳ.
Đầu tiên là cô đào hôn, ở ngay dưới rổ của sân bóng rổ gặp lại Bạch Thư Duy đã mười năm không thấy, bọn họ cùng nhau bị bóng rổ công kích, sau đó cô trở về quá khứ, phun cái thứ dơ bẩn lên tay của Bạch Thư Duy.
Cô nghi ngờ bản thân có phải bị nguyền rủa hay không, nếu không tại sao mỗi lần cô bước vào cuộc sống của người khác thì sẽ có tai nạn xảy ra?
Mười tuổi làm phản thì mẹ xảy ra tai nạn xe, cô vì áy này mà bị dày vò không còn hình dạng, còn bỏ qua người bạn tốt Bạch Thư Duy này! Năm hai mươi tám tuổi, cô thật vất vả mới lấy được dũng khí lần nữa, cãi lời mẹ an bài, dũng cảm đào hôn, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi tới nơi này làm cho cô không giải thích được——
Đợi chút, cô xuyên không rồi, còn Bạch Thư Duy thì sao? Còn ở lại thời điểm kia không? Cô chạy đến đây, như vậy đối với bản thân cũng không có gì, Kha Dụ Phân kia chắc đã chết thẳng cẳng rồi hả? Cho nên, mới không tồn tại ở hai nơi phải không?
Nhưng tại sao cô chỉ có thể tồn tại ở một thời không, Bạch Thư Duy có thể đồng thời tồn tại ở hai thời không? Cũng không đúng, Bạch Thư Duy tồn tại ở hai thời không cũng sao? Cô không thấy, cũng không thể xác định, lại nói, bọn họ cùng nhau xảy ra chuyện bất trắc, không có lý nào chỉ có cô tới đây, còn anh cũng không đến đây sao? Điều này cũng rất khó nói, nói không chừng anh đã chết rồi. . . . . .
Kha Dụ Phân dường như suy nghĩ lung tung mất khống chế, càng nghĩ càng loạn, loạn đến mức chính cô cũng không biết mình đang suy tư lộn xộn lung tung cái gì, cả đầu chỉ vòng quanh thời không này, còn thời không kia, giống như bị kim châm vậy.
"A. . . . . ." Đầu suy nghĩ lung tung cùng với cơ thể còn phải chịu đựng từng cơn đau bụng, cô nhỏ giọng rên rỉ.
Thật là xui xẻo, lúc nào không xuyên là xuyên lúc này, vừa về quá khứ đã đến ngày, đầu choáng váng, mắt mơ màng, bụng đau đớn. Vì tinh thần và cơ thể đồng thời đều có áp lực, cô ở trong chăn buồn bực xoay tới xoay lui.
Bạch Thư Duy đi tới phòng bên cạnh phòng y tế về, thì nhìn thấy người ở dưới chăn mỏng uốn éo tới lui.
Ban đầu, anh cho là cô khó chịu, cho đến khi nghe câu kia ảo não lầu bầu ——
"Cậu ta nhất định cảm thấy rất ghê tởm mình." Dứt lời vang lên tiếng thở dài, cơ thể ở dưới chăn mỏng càng nhúc nhích mạnh hơn nữa.
Nghe cô trằn trọc lo lắng, Bạch Thư Duy mỉm cười, duỗi ngón tay ra chọt chọt vào chỗ nhô lên trong chăn mỏng.
Người ở dưới chăn mỏng ngừng suy nghĩ.
Người nào? Là ai chọt cô? Kha Dụ Phân núp ở dưới chăn mỏng hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Kha Dụ Phân."
Là giọng nói của Bạch Thư Duy! Kha Dụ Phân cũng không vì vậy mà thả lỏng, ngược lại càng xụ mặt hơn, nghĩ đến mình mới vừa làm chuyện ngu xuẩn, cảm giác không còn mặt mũi nào nhìn người đó, cả người cô cứng ngắc giống như một pho tượng.
"Ặc, đừng làm bản thân vì buồn mà chết." Anh mỉm cười nhắc nhở, không quên xoay xoay, vặn vặn cô ra khỏi chăn mỏng.
Nghe giọng nói của anh không nóng không lạnh, hai tay nắm chăn mỏng của cô từ từ thả lỏng, đôi mắt tròn vo từ trong cái ‘kén’ gió thổi không lọt lộ ra ngoài.
Bạch Thư Duy cong mày mỉm cười với cô, làm lòng Kha Dụ Phân nhảy một cái, có cảm giác như bị sét đánh trúng ngất xỉu.
"Cậu ổn chứ?" Hàm răng trắng bõng vẫn sáng lóng lánh bắt mắt như cũ.
Cô chống người lên, từ từ ngồi dậy "Tốt hơn nhiều rồi." Hình như mình phải nói xin lỗi. Cô lúng túng nghĩ, lại không nói ra miệng được.
"Đây, cậu ăn cái này đi."
Kha Dụ Phân ngây ngốc nhìn cây chocolate anh vừa đưa tới.
"Ăn chút chocolate đỡ đi, có thể làm cơ thể dễ chịu hơn trong kỳ sinh lý."
Nghe anh nói ra ba chữ "Kỳ sinh lý" kia làm lỗ tai Kha Dụ Phân nóng lên, xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn, dường như muốn tìm khe nứt nào đó chui vào.
Rõ ràng là hiện tượng sinh lý rất bình thường, cũng không có gì không tự nhiên, nhưng cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Phải nói, cô có thói quen kỳ cục, mẹ nuôi dạy cô thục nữ ngăn cản đông hạn chế tây, cái này không được, như vậy không đồng ý, năm này qua tháng nọ cô giống như một con người kỳ quái, nếu không có thể nói là "Gò bó, khô khan không thú vị" để hình dung.
Thấy cô xấu hổ phải lui lại không nhận lấy, Bạch Thư Duy săn sóc giúp cô xé ra vỏ nilong bên ngoài, cầm cây chocolate giơ trước mặt cô, nắm lấy tay của cô để cho cô cầm chặt lấy.
Giống như có một dòng điện từ đầu ngón tay anh lan truyền tới, nếu không phải anh nắm cô thì Kha Dụ Phân đã bị dọa thả cây chocolate rồi.
". . . . . . Cám ơn." Cô dùng sức hít sâu, giây lát sau mới cầm cây kẹo đưa lên miệng cắn một miếng, giống như con cừu nhỏ xấu hổ.
Ánh mắt lơ đãng thấy anh bàn tay trắng noãn đã được rửa sạch sẽ, nhớ tới lúc trước cô đã gây ra mọi chuyện lộn xộn, áy náy vội vàng nói xin lỗi "Cái đó. . . . . . Thật xin lỗi, mới vừa nãy tớ không cố ý làm dơ tay của cậu." Bản thân cô nghĩ đến cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
"Không có việc gì, rửa tay sạch sẽ là xong thôi." Bạch Thư Duy lơ đãng không để ý. So với chuyện cô nguyện ý nhận chocolate của anh, cũng đủ đền bù tất cả. "Đúng rồi, cái này cũng cho cậu."
"Thứ gì?" Nghe xong nhìn ngay về phía anh, anh nhanh chóng nhét vào tay cô một túi chườm nóng.
"Để cho cậu đặt ở bụng chườm. Lúc mẹ tớ khó chịu, tớ đều đi mua cái này về cho mẹ chườm nóng." Cảm động. Anh nhất định là một người đàn ông vô cùng quan tâm, chăm sóc người khác.
Nhớ lúc Bạch Thư Duy chuyển đến đây, vì gia đình mồ côi cha, lai lịch không rõ ràng làm cho nhiều người suy đoán, rất nhiều người còn nói anh là con riêng của một ông chủ giàu có nào đó, vì tránh tai mắt của người ngoài nên bất đắc dĩ mới tới đây.
Cho dù anh là con riêng thì thế nào? Quan trọng anh là một đứa con ngoan biết chăm sóc mẹ, mà bây giờ cô thậm chí rất may mắn trở thành đối tượng được anh săn sóc.
Kha Dụ Phân cảm thấy thụ sủng nhược kinh.(*được sủng mà kinh sợ)
Nhưng cái này ở căn tin trường học hình như không có bán. Cô nghi ngờ nhìn anh.
Môi mỏng khẽ nhếch lên mỉm cười, ngón tay dài đặt lên môi mình, vẻ mặt Bạch Thư Duy tinh nghịch nhìn cô, tròng mắt đen thâm thúy lóe sáng.
Trong nháy mắt giống như có một sợi dây vô hình cột bọn họ thành một.
"Cám ơn." Toàn bộ tế bào trong cơ thể cô đang kêu gào cảm động.
"Đừng khách khí." Vừa nói xong thì tiếng chuông báo vào học vang lên, anh nói "Tớ về lớp học đây, hết giờ sẽ quay lại thăm cậu." Không đợi cô nói anh đã bước nhanh chân, xoay người rời đi.
Đi ra khỏi phòng y tế, Bạch Thư Duy tựa vào bờ tường lạnh lẽo cạnh cửa hít thở từng ngụm từng ngụm, thật lâu sau cũng không lên tiếng, giống như vừa mới vừa chiến đấu một trận đại chiến.
Lát sau đã nhìn thấy khóe miệng của anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ rồi từ từ nhếch thật cao về hai bên
Anh không thể tin, ngửa mặt lên rồi dán thật chặt lên mặt tường, hai mắt khép chặt, một giây sau một cậu bé trai đẹp trai cao lớn nắm chặt hai quả đấm, phấn chấn đè nén tiếng cười vui vẻ. Rồi bước từng bước thật dài, hưng phấn chạy nhảy trở lại phòng học.
"Bạch Thư Duy, cậu bị điên hả?" Trần Quang Tông ngồi ở bên tay trái không nhịn được kinh ngạc nhìn anh.
Bạch Thư Duy không nói câu nào mà chỉ cười, không ngừng cười. Vì tâm tình này vui hơn so với ném vào rổ ghi được ba điểm, so trúng vé số giải nhất, so với được giải nhất trong cuộc thi nhiều. Anh vui, anh rất vui, anh thật sự vui!
Anh nhớ lại. . . . . . Nhớ lại cô cắn từng miếng nhỏ chocolate anh cho, giống như ăn hết nhiệt huyết chân thành chan chứa của anh.
Cô cuối cùng đã không còn cự tuyệt nữa anh, quá tuyệt vời!
Anh cảm thấy Kha Dụ Phân giống như một khúc nhặc đang chơi bỗng ngưng bặt, đột ngột cắt đứt ở mùa hè năm mười tuổi kia, cắt đứt ngay cái ngày mưa dưới cái cầu trượt năm đó. Những năm này, anh vẫn muốn khúc nhạc đó được cất lên lần nữa, nhưng cô luôn né tránh, coi thường anh, làm anh có cảm giác rất mất mác.
Anh đã từng xem xét lại bản thân, hoài nghi mình giống như động vật nhỏ, vừa mở mắt thấy ai là sẽ lệ thuộc vào người đó, mà Kha Dụ Phân là bạn bè ngang tuổi với anh, vì vậy anh mới vô cùng quan tâm và chấp nhất như vậy.
Có lẽ có nhưng đây nhất định chỉ là một phần nhỏ, anh biết mình đối cô tuyệt đối không chỉ là cảm giác lệ thuộc nông cạn đó mà thôi. Bởi vì, sớm không biết từ lúc nào mà đầu của anh, suy nghĩ của anh đều là Kha Dụ Phân.
Đó là một loại yêu thương, yêu thương đối với người khác phái. Anh thầm mến cô, yêu đơn phương người bạn cùng lớp, Kha Dụ Phân, luôn nói những lời khô khan, gò bó không thú vị. Cô là như vậy, nhưng không hiểu vì sao mà lại hấp dẫn anh.
Vì rất vui nên Bạch Thư Duy đến lớp xong hận không thể làm cho tiếng chuông tan học vang lên nhanh lên một chút, anh sẽ chạy như bay đến bên cô.
Giống như Bạch Thư Duy, Kha Dụ Phân ở phòng y tế cũng vô cùng kích động , từ sau khi anh rời đi.
Mùa hè năm mười tuổi đó, sau khi kết thúc khúc nhạc hoang đường sai nhịp, cô và anh chưa từng có một khoảnh khắc nào tốt đẹp như lúc nãy.
Không phải lỗi của anh, là cô, là vì cô tuân thủ cam kết đối với mẹ, một lần rồi lại một lần đẩy chân thành của anh ra, vô duyên vô cớ bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy, để lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Quá nhiều, thật sự là quá nhiều, từ 10 tuổi đến năm 28 tuổi, cô đã lãng phí toàn bộ thời gian mười tám năm! Chỉ mới nghĩ đã tê dại da đầu, dù sao con người khi còn sống làm gì có bao nhiêu cái mười tám năm để có thể tiêu xài hoang phí như vậy chứ?
Cô không được, không được lại tiếp tục làm một đứa ngốc hèn yếu nữa, lần này, cô muốn nắm bắt lại bản thân mình.
Cô không biết mình có thể ở nơi này bao lâu, có lẽ ngủ một giấc thì hồn sẽ về lại năm cô 28 tuổi, thế nhưng không thể ngăn lại ý niệm mãnh liệt của cô lúc này.
Đây là cơ hội ông trời cho cô.
Kha Dụ Phân… Kha Dụ Phân, mày đừng lãng phí vô ích nữa, nếu không thì mày hãy cắn lưỡi tự sát đi.
Đôi mắt nước có một thời gian thật dài luôn u ám, hiện tại lóe sáng như được châm ngòi chiến đấu mãnh liệt………
Giọng nói của đức cha như kéo hôn của Kha Dụ Phân về, từ tối hôm qua sau khi nghe ba mẹ cãi nhau, cô đã………
Chu Lập Đạt khó hiểu nhìn cô "Dụ Phân, mau trả lời." Nhỏ giọng nhắc nhở.
Kha Dụ Phân nắm được thật chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô tự nói với mình là phải tỉnh táo lại, nhắc nhở mình là hôn lễ đang được cử hành, cô thuyết phục mình ngàn vạn lần đừng làm ba mẹ mất mặt, cô hít sâu rồi lại hít sâu thêm lần nữa. Hơn nữa cố gắng làm cho mình mở ra.
Đáng chết, cô nói không ra ba chữ "Tôi đồng ý" này, cô thật sự không nói ra được.
"Dụ Phân?" Chu Lập Đạt buồn bực nhìn cô, vẻ mặt hơi cứng ngắc khó chịu.
Cô phát hiện, cô không thể thuyết phục bản thân gả cho Chu Lập Đạt, bởi vì giữa bọn họ không có tình yêu, cô tự cho là bản thân hiếu thuận nhưng thật ra là sợ sệt, hủy hoại mình, cũng như hủy hoại người khác!
Cô không thể tiếp tục lừa mình dối người với cái hôn nhân môn đăng hộ đối vui vẻ tưởng tượng này nữa. Bởi vì cô không muốn một ngày nào đó trong tương lai Chu Lập Đạt sẽ chỉa vào mũi cô mà chửi rủa.
Cô gả cho tôi không phải bởi vì cô yêu tôi, cô chỉ dựa vào cái điều kiện môn đăng hộ đối này mà thôi, đời này tôi hối hận nhất là ban đầu không cự tuyệt hôn sự này.
Uông Tinh Tinh nói đúng, cô không thể gian xảo đưa vận mệnh của mình cho người khác quyết định, cô không nên làm trở ngại cơ hội theo đuổi của một người đàn ông chân chính đem lại hạnh phúc nửa đời sau cho mình.
Cái bản tính ngang bướng muốn làm phản trong xương lâu năm bây giờ muốn nhảy ra ngoài, Kha Dụ Phân làm một đứa con gái ngoan ngoãn, dịu dàng hết 28 năm.
Cô không lấy chồng. Coi như làm trái với cam kết cô đã làm với mẹ, cô cũng không lấy chồng.
"Dụ Phân, em đang nghĩ cái gì vậy?" Khuôn mặt luôn tươi cười của Chu Lập Đạt bây giờ đã cứng ngắc như muốn co quắp lại.
"Làm việc thiện. Tôi cứu anh cũng như cứu lấy chính bản thân mình." Dứt lời, Kha Dụ Phân ở thân bằng hảo hữu một mảnh tiếng ồn ào ở bên trong, cũng không quay đầu lại xoay người chạy ra khỏi hôn lễ hoang đường này.
Chạy như điên hồi lâu không có ngừng lại, khiến giày cao gót dưới chân hung hăng gãy gót, nhưng gót giày xinh đẹp bị gãy cũng không làm Kha Dụ Phân quay đầu lại nhặt lên, mà cô không hề nghĩ ngợi tháo chiếc giày còn lại ra ném đi, rồi chạy tiếp.
Rất đau. Trên đường đá vụn đâm vào chân cô rất đau, nhưng trải qua qua mấy năm gánh trách nhiệm trên vai nên hiện tại tâm tình của cô vô cùng trống trải.
Cô chạy, dùng sức chạy, lấy hết tất cả sức lực của bản thân chạy.
Cho đến khi cô phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra mình đã chạy tới trước một sân bóng rổ của một trường học.
Ô… Thật đẹp.
Phía trước có một sân bóng rổ thật lớn, có rất nhiều người ngồi xung quanh cô vũ, trên sân cũng có nhiều người đang thi đấu, ai cũng nhìn cô đang mặc sơ-rê màu trắng. Không bao lâu, quanh thân cô đã bàn tán ầm ĩ.
Kha Dụ Phân biết mình rất nhếch nhác, đi chân không, váy trắng dơ bẩn, tóc rối bời, thở hổn hển, hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh thiên kim tiểu thư xinh đẹp 28 năm qua của mình. Mà nói không chừng, những người vây xem này đã biết cô có đức hạnh đáng kinh đến mức đào hôn.
Nhưng cô không hối hận, chỉ hơi lo lắng, còn chưa có thói quen nhếch nhác xuất trước mắt mọi người như hiện tại mà thôi.
Lúc Kha Dụ Phân đang mặt đỏ tới mang tai, hốt hoảng được không biết thế nào cho phải, thì trong đám người đó có một người chen thân đi ra.
Bạch……… Bạch Thư Duy? !
Nhìn thấy anh, Kha Dụ Phân dụi dụi mắt, hoàn toàn không thể tin được.
Bạch Thư Duy làm sao có thể lại xuất hiện ở đây? Uông Tinh Tinh rõ ràng nói anh ta đang ở Mỹ mà.
Đôi mắt xinh đẹp của Kha Dụ Phân trợn tròn, vô cùng nghi ngờ người trước mắt mình nhìn thấy là do vận động dữ dội nên xuất hiện ảo giác.
Ánh mặt trời ở sau lưng Bạch Thư Duy lóng lánh, quanh người anh phát ra vầng quang làm người ta không dám nhìn gần, từng vệt nắng đan xem qua người anh giống như anh chính là thần linh càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng xuyên qua đám người nhốn nháo bước đến gần cô.
Tim Kha Dụ Phân đập rộn lên, khẩn trương luống cuống, cả người nóng rực lên.
Nhìn thấy váy trắng trên người cô, đứa ngốc cũng biết là cái gì. Trong mắt Bạch Thư Duy lóe lên một tia phức tạp nhưng nhanh chóng biến mất.
Làn môi mỏng mà góc cạnh nhấm nháy rất lâu sau đó mới nghe thấy giọng nói trầm thấp, dịu dàng "Tại sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tớ. . . . . ." Kha Dụ Phân vừa mới muốn mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào, giống như có ngàn vạn câu đồng thời xông lên, cổ họng của cô đau đớn, cuối cùng một chữ cũng không nói thành lời.
Là anh, thật sự là anh, đã nhiều năm như vậy, khi cô đi đè ép đến mức không còn là chính mình nữa thì anh không chỉ trở nên thành thục chững chạc, mà so với trước kia con chói mắt mê người hơn nữa.
Cô nghẹn ngào níu lấy ngực của anh, khiến cho anh hỏi dồn dập hơn "Kha Dụ Phân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói khàn khàn, tràn đầy sức quyến rũ.
Còn có thể được anh như vậy quan tâm, Kha Dụ Phân đột nhiên có ảo giác giống như trở lại mùa hè năm mười tuổi ấy, trở lại nơi nhỏ bé dưới cầu tuột năm đó. Cô đau lòng khóc rống, còn anh chân thành tình nghĩa, vô tư làm bạn với cô.
Cô nhớ lại vô cùng xúc động, mắt to tròn vo từ từ rơi nước mắt, cô cười lắc đầu, hồi lâu giọng nói rốt cuộc run run hỏi "Bạch Thư Duy, cậu có khỏe không?"
Anh tự tay lau đi nước mắt của cô "Tớ rất khỏe."
Cô vừa cười vừa khóc, trong đầu thoáng qua vô số hối hận, hối hận bản thân chưa từng nói một câu cảm ơn với anh, hối hận bản thân hèn yếu chối bỏ tình bạn chân thành với anh.
Nếu như, có thể làm lại từ đầu. . . . . .
Trong đầu Kha Dụ Phân vừa mới xẹt qua mấy chữ như vậy, bỗng đột nhiên phát ra tiếng hét kỳ lạ, cô và anh không hẹn mà cùng nhìn theo nơi phát ra tiếng hét đó.
"Cẩn thận."
Bạch Thư Duy ôm lấy cô, khi tầm mắt cô lướt qua bờ vai của anh thì hoảng sợ thoáng chốc tràn đầy hai mắt.
Trong thời gian cực ngắn, "Rầm." một tiếng vang thật lớn, cái gì đó to lớn đổ xuống, hai thân thể yếu ớt trước nay chưa từng va chạm mãnh liệt, sau khi đau đến tê tâm liệt phế, cô bị cuốn vào vòng nước xoáy đen thui.
Tối quá……. Tối quá. . . . . . Chẳng lẽ cô chết rồi sao?
Nhưng cô không muốn chết, cô khó khăn lắm mới có dũng khí đào hôn, cô khó khăn lắm mới có can đảm phản nghịch.
Thật khó khăn mới lại gặp lại Bạch Thư Duy, lời cũng không chưa nói hết, sao lại gặp chuyện xui xẻo như vậy, tại sao ông trời có thể đối xử với cô như thế? Cái đó thật đáng chết sao lại xem cô như nệm thịt mà đè cô như vậy chứ?
Cô không cam lòng. Đời này, cô còn chưa có nếm qua tư vị của tình yêu, vẫn không có sống thật với bản thân mình, thậm chí còn chưa nói với Bạch Thư Duy rằng cô vẫn luôn rất nhớ anh, bọn họ vừa mới gặp lại, tại sao cô có thể chết nhanh như vậy chứ?
Không ——
Đau đau đau ——
Cô thật là đau, thật sự rất đau. Chẳng lẽ mình bị đè như bánh mì kẹp thịt, hồn bay lên trời rồi sao? Trời ạ, làm sao đau như thế này? Cô không muốn, ông trời không thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, không muốn.
Kha Dụ Phân giãy giụa khổ sở ở trong bóng tối, sau đó lại rơi vào dòng nước xoáy đen ngòm, một giây sau cô hoàn toàn mất đi tri giác.
"Kha Dụ Phân, Kha Dụ Phân? Kha Dụ Phân. . . . . ." Bạch Thư Duy đang cầm mặt của Kha Dụ Phân vỗ nhẹ, vây quanh anh là một đám người, nam có nữ có.
"Cô ấy bị đè chết sao?" Người nói là Trần Quang Tông đang rất lo lắng, đổ mồ hôi hột.
Gào thét, anh nào biết trúng chính xác như vậy, bình thường anh ném rổ đều không vào hôm nay mới vừa ném bừa một cái, xui xẻo thế nào lại ném trúng Kha Dụ Phân đi ngang qua sân bóng rổ.
Thảm thảm, cô nếu không tỉnh lại thì anh sẽ chờ bị bắt lên đồn, tiền đồ sáng sủa bỗng hóa thành hư không.
"Cậu bị ngốc sao, bóng rổ mà có thể đập chết người sao. Vậy cậu cũng quá là thiên tài rồi!" Bạn học đứng ở bên cảm thấy Trần Quang Tông sợ hãi quá vớ vẩn.
"Nhưng cô ấy vẫn không tỉnh lại." Trần Quang Tông vừa gây họa xong rất hồi hộp.
"Cô ấy vẫn còn thở nên chỉ tạm thời bất tỉnh mà thôi. Kha Dụ Phân, mau tỉnh lại, Kha Dụ Phân. . . . . . ." Bạch Thư Duy trả lời vấn đề nghi vấn của Trần Quang Tông rồi tiếp tục gọi người đang nằm trên mặt đất, thật lâu sau cũng không thấy cô tỉnh.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô hồi lâu, Kỷ Đường Hạ cùng với các bạn học nhoài người ra nhìn hồi lâu cũng không thấy chuyển biến tốt, nét mặt không có chút máu, bị bóng rổ nện vào người thành ra như vậy thật sự làm người khác lo lắng.
Trong lúc Bạch Thư Duy vì người trên tay vẫn hôn mê mà tâm níu chặt, bỗng nhiên nghe một tiếng rên rỉ vang lên, cặp mắt đang nhắm chặt bỗng giật giật.
"Cô… Cô ấy hình như đã tỉnh, mí mắt cô ấy đang động." Trần Quang Tông hưng phấn nói.
Kha Dụ Phân nhíu nhíu lông mày, hai hàng lông mi khẽ run, khó khăn lắm mới nâng mí mắt nặng trĩu lên, không biết là vì quá đau hay là không thể thích ứng với ánh sáng thình lình xảy ra, sau khi mở mắt ngay lập tức nhắm lại, cho đến khi suy nghĩ tán loạn dần dần quay về vị trí cũ, cảm giác hôn mê không hề kéo trầm luân cô nữa. Lần này cô thật sự mở mắt ra, một đôi mắt to chưa khôi phục thần thái làm người ta có cảm giác thương tiếc.
"Tỉnh, thật sự đã tỉnh, a di đà Phật, Phật tổ phù hộ." Thiếu chút nữa Trần Quang Tông đã mang tội danh giết người trên lưng, viên đá nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống.
Kha Dụ Phân bị một đám người đông nghẹt vây quanh bao bọc trước mắt mình sợ hết hồn. Trời ạ, sao nhiều người quá vậy? Đúng rồi, Bạch Thư Duy đâu? Anh ở đâu? Anh cũng được cứu sao?
Cô yếu ớt ngắm nhìn bốn phía, cảnh tượng trước mắt cùng phát sinh ngoài ý muốn xảy ra không quá giống nhau, nhưng cô không đếm xỉa tới, cô trước tiên cần phải tìm được Bạch Thư Duy đã.
"Bạch, Bạch Thư Duy. . . . . ." Cô lờ mờ dùng hết sức kêu.
"Tớ ở đây, cậu vẫn ổn chứ?"
Nghe theo tiếng nói cô nhìn sang, khuôn mặt vô cùng anh tuấn đang cười ở trước mắt cô, hai hàm răng trắng sáng giống như là đang chụp hình quảng cáo kem đánh răng.
Thấy thế, Kha Dụ Phân yếu ớt cười một tiếng. Là Bạch Thư Duy, người đẹp trai trước mắt này thật sự là Bạch Thư Duy, thấy anh bình an vô sự cô vui mừng sắp khóc.
Đột nhiên, đầu có vật gì đó chợt lóe, cô sửng sốt ——
Đẹp trai. . . . . . Con trai? !
Nhất định phải nhìn cẩn thận, một giây kế tiếp đôi mắt đẹp trừng to đến cực hạn, Kha Dụ Phân không thể tin người trước mắt rõ ràng quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ, cả người Bạch Thư Duy tràn ngập khí tức thanh xuân, phát hiện trên người anh mặc cũng không phải quần áo thoải mái lúc mới xuất hiện, mà là đồng phục trung học cấp hai mười năm trước.
". . . . . . Cậu … Cậu tại sao mặc đồng phục trung học cấp hai?" Hiện tại muốn đóng vai gì đây, giả bộ trẻ tuổi sao?
Anh nhìn cô mỉm cười nói "Đi học đương nhiên là mặc đồng phục, bản thân không phải cũng mặc sao?" Vẫn không quên cho cô một nụ cười đẹp trai.
Bị anh nói như vậy, Kha Dụ Phân cúi đầu nhìn nhìn bản thân.
Cái gì thế này? Thật là kỳ lạ, mới vừa nãy cô mặc một bộ váy bằng lụa trắng, lúc nào thì biến thành đồng phục trung học cấp hai? Cô không có tham gia lễ hội hóa trang !
Suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu, cô lại nhìn bốn phía, cuối cùng đã ý thức được bọn họ thật sự không có ở ngay dưới rổ bóng của sân bóng rổ, mà giống như. . . . . . Trở lại sân của trường trung học? !
Trời ạ —— Đã… Đã xảy ra chuyện gì?
"Kha Dụ Phân, bạn làm sao vậy?" Lô Úc Kỳ đứng ngay trong đám bạn học nữ cảm thấy cô có gì đó không đúng.
Kha Dụ Phân nhìn về phía bạn học nữ đang nói chuyện, không hề suy nghĩ hỏi: "Vì sao cậu cũng ở đây?"
Cô nhớ rõ sau khi Lô Úc Kỳ kết hôn, đã cùng chồng đi Thái Lan mở nhà hàng.
"Kha Dụ Phân, cậu không sao chứ? Cậu… Không phải nói muốn cùng mình đi tìm thầy trưởng khoa sao?" Lô Úc Kỳ vô cùng hoài nghi cô bị bóng rổ đánh đến ngu người.
Cùng nhau? Cô và Lô Úc Kỳ? Lại còn. . . . . . Cùng đi tìm thầy trưởng khoa? !
Đã xảy ra chuyện gì? Cô khẳng định bản thân không có luyện thuật xoay chuyển càn khôn, nhưng đang êm đẹp tại sao cô lại mặc đồng phục trung học cấp hai xuất hiện ở trường học cũ? Chẳng lẽ. . . . . . Cô… Cô… Cô trở lại quá khứ ?
Kha Dụ Phân bị dọa sợ, tay chân đều vô lực, mềm nhũn, cả người nổi hết da gà, các bạn học bên cạnh vội vàng ba chân bốn cẳng đỡ cô dậy, cô mới không ngất lịm đi.
"Sắc mặt cậu rất khó coi, tớ đưa cậu đi xuống phòng y tế." Bạch Thư Duy duỗi tay về phía cô, cả người phát ra một phong cách làm người khác an lòng.
Nghe thế, Kha Dụ Phân cảm giác mình bị vô số ánh mắt ghen tỵ lộ ra vị chua nhìn chằm chằm soi mnôn.
Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục chấn động vì việc bản thân xuyên về quá khứ, nhưng cô không bị mất trí nhớ, thời còn học sinh Bạch Thư Duy là thần linh trong mắt mọi người, những ánh mắt này đều bất mãn vì cô có thể được thần linh chăm sóc.
Cô nhìn bàn tay nhỏ kia thuộc về Bạch Thư Duy mười năm trước, chậm chạp không dám nhấc tay mình lên, nghĩ đến chuyện trở lại quá khứ thật sự quá hoang đường và ly kỳ, cư nhiên xảy ra ở trên người mình, không biết có phải là trong lòng sợ hãi gây ra hay không, cô lo lắng đến nổi dạ dày rối rắm sôi trào, cả người đổ mồ hôi hột. Sau đó, cảm giác nôn mửa trào lên, cô yếu đuối hoàn toàn không kiểm soát được
Cô nôn ra.
Hơn nữa nôn ở trong lòng bàn tay Bạch Thư Duy đang duỗi ra.
Cô cư nhiên không tôn trọng thần linh trong mắt của bọn họ.
Trên giường bệnh trong phòng y tế, Kha Dụ Phân dùng một cái chăn mỏng quấn chặt cơ thể mình rồi co người lại như một con tôm, bọc cả người từ đầu đến chân vô cùng chặt đến mức gió thổi cũng không lọt.
Cô thật sự quá thất vọng! Cô lại nôn tất cả những thứ dơ bẩn lên tay của Bạch Thư Duy như vậy, cảm xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự sát để tạ tội.
Cô muốn nổ tung, cảm giác bản thân sắp phải gánh một thứ rất nặng vì thói quen hờ hững đối với cuộc sống của mình. Dù sao tất cả chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cũng quá ly kỳ.
Đầu tiên là cô đào hôn, ở ngay dưới rổ của sân bóng rổ gặp lại Bạch Thư Duy đã mười năm không thấy, bọn họ cùng nhau bị bóng rổ công kích, sau đó cô trở về quá khứ, phun cái thứ dơ bẩn lên tay của Bạch Thư Duy.
Cô nghi ngờ bản thân có phải bị nguyền rủa hay không, nếu không tại sao mỗi lần cô bước vào cuộc sống của người khác thì sẽ có tai nạn xảy ra?
Mười tuổi làm phản thì mẹ xảy ra tai nạn xe, cô vì áy này mà bị dày vò không còn hình dạng, còn bỏ qua người bạn tốt Bạch Thư Duy này! Năm hai mươi tám tuổi, cô thật vất vả mới lấy được dũng khí lần nữa, cãi lời mẹ an bài, dũng cảm đào hôn, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi tới nơi này làm cho cô không giải thích được——
Đợi chút, cô xuyên không rồi, còn Bạch Thư Duy thì sao? Còn ở lại thời điểm kia không? Cô chạy đến đây, như vậy đối với bản thân cũng không có gì, Kha Dụ Phân kia chắc đã chết thẳng cẳng rồi hả? Cho nên, mới không tồn tại ở hai nơi phải không?
Nhưng tại sao cô chỉ có thể tồn tại ở một thời không, Bạch Thư Duy có thể đồng thời tồn tại ở hai thời không? Cũng không đúng, Bạch Thư Duy tồn tại ở hai thời không cũng sao? Cô không thấy, cũng không thể xác định, lại nói, bọn họ cùng nhau xảy ra chuyện bất trắc, không có lý nào chỉ có cô tới đây, còn anh cũng không đến đây sao? Điều này cũng rất khó nói, nói không chừng anh đã chết rồi. . . . . .
Kha Dụ Phân dường như suy nghĩ lung tung mất khống chế, càng nghĩ càng loạn, loạn đến mức chính cô cũng không biết mình đang suy tư lộn xộn lung tung cái gì, cả đầu chỉ vòng quanh thời không này, còn thời không kia, giống như bị kim châm vậy.
"A. . . . . ." Đầu suy nghĩ lung tung cùng với cơ thể còn phải chịu đựng từng cơn đau bụng, cô nhỏ giọng rên rỉ.
Thật là xui xẻo, lúc nào không xuyên là xuyên lúc này, vừa về quá khứ đã đến ngày, đầu choáng váng, mắt mơ màng, bụng đau đớn. Vì tinh thần và cơ thể đồng thời đều có áp lực, cô ở trong chăn buồn bực xoay tới xoay lui.
Bạch Thư Duy đi tới phòng bên cạnh phòng y tế về, thì nhìn thấy người ở dưới chăn mỏng uốn éo tới lui.
Ban đầu, anh cho là cô khó chịu, cho đến khi nghe câu kia ảo não lầu bầu ——
"Cậu ta nhất định cảm thấy rất ghê tởm mình." Dứt lời vang lên tiếng thở dài, cơ thể ở dưới chăn mỏng càng nhúc nhích mạnh hơn nữa.
Nghe cô trằn trọc lo lắng, Bạch Thư Duy mỉm cười, duỗi ngón tay ra chọt chọt vào chỗ nhô lên trong chăn mỏng.
Người ở dưới chăn mỏng ngừng suy nghĩ.
Người nào? Là ai chọt cô? Kha Dụ Phân núp ở dưới chăn mỏng hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Kha Dụ Phân."
Là giọng nói của Bạch Thư Duy! Kha Dụ Phân cũng không vì vậy mà thả lỏng, ngược lại càng xụ mặt hơn, nghĩ đến mình mới vừa làm chuyện ngu xuẩn, cảm giác không còn mặt mũi nào nhìn người đó, cả người cô cứng ngắc giống như một pho tượng.
"Ặc, đừng làm bản thân vì buồn mà chết." Anh mỉm cười nhắc nhở, không quên xoay xoay, vặn vặn cô ra khỏi chăn mỏng.
Nghe giọng nói của anh không nóng không lạnh, hai tay nắm chăn mỏng của cô từ từ thả lỏng, đôi mắt tròn vo từ trong cái ‘kén’ gió thổi không lọt lộ ra ngoài.
Bạch Thư Duy cong mày mỉm cười với cô, làm lòng Kha Dụ Phân nhảy một cái, có cảm giác như bị sét đánh trúng ngất xỉu.
"Cậu ổn chứ?" Hàm răng trắng bõng vẫn sáng lóng lánh bắt mắt như cũ.
Cô chống người lên, từ từ ngồi dậy "Tốt hơn nhiều rồi." Hình như mình phải nói xin lỗi. Cô lúng túng nghĩ, lại không nói ra miệng được.
"Đây, cậu ăn cái này đi."
Kha Dụ Phân ngây ngốc nhìn cây chocolate anh vừa đưa tới.
"Ăn chút chocolate đỡ đi, có thể làm cơ thể dễ chịu hơn trong kỳ sinh lý."
Nghe anh nói ra ba chữ "Kỳ sinh lý" kia làm lỗ tai Kha Dụ Phân nóng lên, xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn, dường như muốn tìm khe nứt nào đó chui vào.
Rõ ràng là hiện tượng sinh lý rất bình thường, cũng không có gì không tự nhiên, nhưng cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Phải nói, cô có thói quen kỳ cục, mẹ nuôi dạy cô thục nữ ngăn cản đông hạn chế tây, cái này không được, như vậy không đồng ý, năm này qua tháng nọ cô giống như một con người kỳ quái, nếu không có thể nói là "Gò bó, khô khan không thú vị" để hình dung.
Thấy cô xấu hổ phải lui lại không nhận lấy, Bạch Thư Duy săn sóc giúp cô xé ra vỏ nilong bên ngoài, cầm cây chocolate giơ trước mặt cô, nắm lấy tay của cô để cho cô cầm chặt lấy.
Giống như có một dòng điện từ đầu ngón tay anh lan truyền tới, nếu không phải anh nắm cô thì Kha Dụ Phân đã bị dọa thả cây chocolate rồi.
". . . . . . Cám ơn." Cô dùng sức hít sâu, giây lát sau mới cầm cây kẹo đưa lên miệng cắn một miếng, giống như con cừu nhỏ xấu hổ.
Ánh mắt lơ đãng thấy anh bàn tay trắng noãn đã được rửa sạch sẽ, nhớ tới lúc trước cô đã gây ra mọi chuyện lộn xộn, áy náy vội vàng nói xin lỗi "Cái đó. . . . . . Thật xin lỗi, mới vừa nãy tớ không cố ý làm dơ tay của cậu." Bản thân cô nghĩ đến cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
"Không có việc gì, rửa tay sạch sẽ là xong thôi." Bạch Thư Duy lơ đãng không để ý. So với chuyện cô nguyện ý nhận chocolate của anh, cũng đủ đền bù tất cả. "Đúng rồi, cái này cũng cho cậu."
"Thứ gì?" Nghe xong nhìn ngay về phía anh, anh nhanh chóng nhét vào tay cô một túi chườm nóng.
"Để cho cậu đặt ở bụng chườm. Lúc mẹ tớ khó chịu, tớ đều đi mua cái này về cho mẹ chườm nóng." Cảm động. Anh nhất định là một người đàn ông vô cùng quan tâm, chăm sóc người khác.
Nhớ lúc Bạch Thư Duy chuyển đến đây, vì gia đình mồ côi cha, lai lịch không rõ ràng làm cho nhiều người suy đoán, rất nhiều người còn nói anh là con riêng của một ông chủ giàu có nào đó, vì tránh tai mắt của người ngoài nên bất đắc dĩ mới tới đây.
Cho dù anh là con riêng thì thế nào? Quan trọng anh là một đứa con ngoan biết chăm sóc mẹ, mà bây giờ cô thậm chí rất may mắn trở thành đối tượng được anh săn sóc.
Kha Dụ Phân cảm thấy thụ sủng nhược kinh.(*được sủng mà kinh sợ)
Nhưng cái này ở căn tin trường học hình như không có bán. Cô nghi ngờ nhìn anh.
Môi mỏng khẽ nhếch lên mỉm cười, ngón tay dài đặt lên môi mình, vẻ mặt Bạch Thư Duy tinh nghịch nhìn cô, tròng mắt đen thâm thúy lóe sáng.
Trong nháy mắt giống như có một sợi dây vô hình cột bọn họ thành một.
"Cám ơn." Toàn bộ tế bào trong cơ thể cô đang kêu gào cảm động.
"Đừng khách khí." Vừa nói xong thì tiếng chuông báo vào học vang lên, anh nói "Tớ về lớp học đây, hết giờ sẽ quay lại thăm cậu." Không đợi cô nói anh đã bước nhanh chân, xoay người rời đi.
Đi ra khỏi phòng y tế, Bạch Thư Duy tựa vào bờ tường lạnh lẽo cạnh cửa hít thở từng ngụm từng ngụm, thật lâu sau cũng không lên tiếng, giống như vừa mới vừa chiến đấu một trận đại chiến.
Lát sau đã nhìn thấy khóe miệng của anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ rồi từ từ nhếch thật cao về hai bên
Anh không thể tin, ngửa mặt lên rồi dán thật chặt lên mặt tường, hai mắt khép chặt, một giây sau một cậu bé trai đẹp trai cao lớn nắm chặt hai quả đấm, phấn chấn đè nén tiếng cười vui vẻ. Rồi bước từng bước thật dài, hưng phấn chạy nhảy trở lại phòng học.
"Bạch Thư Duy, cậu bị điên hả?" Trần Quang Tông ngồi ở bên tay trái không nhịn được kinh ngạc nhìn anh.
Bạch Thư Duy không nói câu nào mà chỉ cười, không ngừng cười. Vì tâm tình này vui hơn so với ném vào rổ ghi được ba điểm, so trúng vé số giải nhất, so với được giải nhất trong cuộc thi nhiều. Anh vui, anh rất vui, anh thật sự vui!
Anh nhớ lại. . . . . . Nhớ lại cô cắn từng miếng nhỏ chocolate anh cho, giống như ăn hết nhiệt huyết chân thành chan chứa của anh.
Cô cuối cùng đã không còn cự tuyệt nữa anh, quá tuyệt vời!
Anh cảm thấy Kha Dụ Phân giống như một khúc nhặc đang chơi bỗng ngưng bặt, đột ngột cắt đứt ở mùa hè năm mười tuổi kia, cắt đứt ngay cái ngày mưa dưới cái cầu trượt năm đó. Những năm này, anh vẫn muốn khúc nhạc đó được cất lên lần nữa, nhưng cô luôn né tránh, coi thường anh, làm anh có cảm giác rất mất mác.
Anh đã từng xem xét lại bản thân, hoài nghi mình giống như động vật nhỏ, vừa mở mắt thấy ai là sẽ lệ thuộc vào người đó, mà Kha Dụ Phân là bạn bè ngang tuổi với anh, vì vậy anh mới vô cùng quan tâm và chấp nhất như vậy.
Có lẽ có nhưng đây nhất định chỉ là một phần nhỏ, anh biết mình đối cô tuyệt đối không chỉ là cảm giác lệ thuộc nông cạn đó mà thôi. Bởi vì, sớm không biết từ lúc nào mà đầu của anh, suy nghĩ của anh đều là Kha Dụ Phân.
Đó là một loại yêu thương, yêu thương đối với người khác phái. Anh thầm mến cô, yêu đơn phương người bạn cùng lớp, Kha Dụ Phân, luôn nói những lời khô khan, gò bó không thú vị. Cô là như vậy, nhưng không hiểu vì sao mà lại hấp dẫn anh.
Vì rất vui nên Bạch Thư Duy đến lớp xong hận không thể làm cho tiếng chuông tan học vang lên nhanh lên một chút, anh sẽ chạy như bay đến bên cô.
Giống như Bạch Thư Duy, Kha Dụ Phân ở phòng y tế cũng vô cùng kích động , từ sau khi anh rời đi.
Mùa hè năm mười tuổi đó, sau khi kết thúc khúc nhạc hoang đường sai nhịp, cô và anh chưa từng có một khoảnh khắc nào tốt đẹp như lúc nãy.
Không phải lỗi của anh, là cô, là vì cô tuân thủ cam kết đối với mẹ, một lần rồi lại một lần đẩy chân thành của anh ra, vô duyên vô cớ bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy, để lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Quá nhiều, thật sự là quá nhiều, từ 10 tuổi đến năm 28 tuổi, cô đã lãng phí toàn bộ thời gian mười tám năm! Chỉ mới nghĩ đã tê dại da đầu, dù sao con người khi còn sống làm gì có bao nhiêu cái mười tám năm để có thể tiêu xài hoang phí như vậy chứ?
Cô không được, không được lại tiếp tục làm một đứa ngốc hèn yếu nữa, lần này, cô muốn nắm bắt lại bản thân mình.
Cô không biết mình có thể ở nơi này bao lâu, có lẽ ngủ một giấc thì hồn sẽ về lại năm cô 28 tuổi, thế nhưng không thể ngăn lại ý niệm mãnh liệt của cô lúc này.
Đây là cơ hội ông trời cho cô.
Kha Dụ Phân… Kha Dụ Phân, mày đừng lãng phí vô ích nữa, nếu không thì mày hãy cắn lưỡi tự sát đi.
Đôi mắt nước có một thời gian thật dài luôn u ám, hiện tại lóe sáng như được châm ngòi chiến đấu mãnh liệt………
Tác giả :
Lục Phong Tranh