Yêu Phải Thiên Tài Nằm Vùng
Chương 2
Bây giờ là 12h đêm, mọi người bình thường đều đã lên giường đi ngủ, nhưng những người sinh ra đã làm xã hội đen thì khi đêm xuống mới là lúc tinh lực tràn đầy, trong phòng đã tắt máy lạnh, cửa sổ được mở tung, gió đêm thổi phất phơ, mọi người đùa giỡn với nhau, so với bữa tiệc lúc nãy còn thả lỏng hơn.
Âu Dương Thông lên lầu thay quần áo, lấy khăn lau tóc từ từ bước tới, nhìn nhìn bốn phía, tìm một cái ghế trong góc ngồi xuống dựa lưng vào, nhưng đột nhiên bị Lý Phương Nặc gọi tới, “Tiến sĩ, đến đây ngồi nè, đều là người trong nhà, ngồi gần ấm cúng hơn, nói chuyện cũng không cần nói lớn.”
Bạch Phong vừa mới uống một chai rượu đỏ, bây giờ khuôn mặt búp bê vẫn còn hồng hồng, nheo mắt cười, “Boss, anh biết ở đây đâu ai có gan nghe trộm, đúng không, Tử Ngôn?”
Tên lái xe kiêm luôn cận vệ cũng ở trong phòng, trầm mặc gật đầu.
Người hầu mặc đồng phục trắng bưng món ăn lên, đặt từng chén canh nấm hạt sen xuống bàn, Bạch Phong uống một hớp, liên tục trầm trồ khen ngợi, “Uống rượu có chút ngọt, bây giờ được uống đồ lạnh giải rượu, oa, số một nha!”
“Cậu là mèo sao, toàn thích ăn mấy món con gái thích.” Văn Tuấn chế giễu, vươn tay cầm một chiếc bánh bơ xốp giòn, cắn một miếng, “Vẫn là điểm tâm ở chỗ boss ngon, lúc nãy ở bữa tiệc, bảo cái gì mà do đều bếp năm sao làm, tôi có ăn mấy thứ, chả ngon lành gì.”
Hắn đưa chén canh sang chỗ Âu Dương Thông, “Tiến sĩ, cậu cũng nếm thử đi.”
Âu Dương Thông cầm chén canh đặt xuống bàn, lắc đầu nói, “Cám ơn, tôi không đói.”
Lý Phương Nặc ngồi trên ghế salon thoải mái lắc lắc thắt lưng, vươn tay cởi hai nút áo, xoay xoay cổ, “Ở bữa tiệc mới ăn có mấy miếng rau mà đã no rồi? Tôi thật sự không biết nhân tài được nuôi thế này đó.”
Hắn giơ lên một bàn tay, “Ngưng, cậu đừng có nói với tôi là đang học điệu bộ của con gái, để giảm béo, qua 8h không được ăn.”
Mọi người cười rộ lên, trêu ghẹo nhau một hồi, Âu Dương Thông thủy chung không nói gì, mỉm cười nhìn bọn họ, ngẫu nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là Lý Phương Nặc ho khan một tiếng, “Được rồi, vừa ăn vừa nói chính sự đi, Văn Tuấn, gần đây cảnh sát rất nghiêm ngặt, đối với các đường xuất cảnh đều tăng mạnh việc kiểm tra, A Cường đưa hàng đi cũng bị tổn thất vài lô, thị trường bên ngoài nhu cầu càng lúc càng lớn, gần đây cảnh sát lại khẩn trương, có một số việc tôi không tiện ra mặt, chỉ có thể tạm thời lui về sau ứng phó, mấy chuyện tiếp theo cậu thay tôi ứng phó cục diện, dù sao cậu cũng từng làm rồi, giao cho cậu, tôi rất yên tâm.”
“À, boss, chuyện kia tôi phải làm sao đây? Vấn đề sản xuất rất tốt, tiến sĩ vẫn luôn phụ trách kiểm tra chất lượng hàng mới, chỉ cần không bới ra thì chỗ đó vẫn giống như các công ty sản xuất bình thường.” Văn Tuấn trưng cầu ý kiến, “Nhưng việc đi tiêu thụ không thể không có ai trông coi, Tiểu Diệp còn non, chỉ từng làm dưới lòng đất, tôi sợ hắn làm không được, lại nói, vận chuyển đường thủy vẫn là vấn đề lớn, làm sao đem hàng giao đi vẫn là chuyện cần phải lo lắng, tôi đoán cảnh sát đã gắn camera trên đường quốc lộ, giống y như chó săn.”
“Không phải còn tiến sĩ sao, chúng ta có thể nhờ vả mà!” Lý Phương Nặc đột nhiên nhìn về phía Âu Dương Thông, cười nói, “Tiến sĩ đã làm bốn năm rồi, mấy đứa thuộc hạ không phải cũng gọi hắn là lão sư sao? Ngày mai đi gọi cho tụi nó, viết một cái thông báo nói là để tiến sĩ đảm nhiệm chức chủ nhiệm trong ngành khai phá dược phẩm.”
“Lý tiên sinh.” Âu Dương Thông thản nhiên mở miệng, “Tôi là người ngoài, làm như vậy có được không?”
“Gì, ai nói cậu là người ngoài?” Lý Phương Nặc vươn tay kẹp cổ hắn kéo về phía mình, “Tôi nói rồi, theo Lý Phương Nặc tôi làm anh em, thì không còn là người ngoài nữa. Năm mươi gam thuốc phiện thôi cũng đã đủ để bị tử hình rồi, cậu đang làm việc này, cho dù có bị xử bắn một ngàn lần cũng không đủ, tôi còn xem cậu là người ngoài sao?”
Thân thể Âu Dương Thông hơi cử động, một chút cũng không như Lý Phương Nặc tưởng tượng là bị hắn thân thiết, ngược lại Âu Dương Thông vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, Lý Phương Nặc hơi mở miệng, phẫn nộ buông cánh tay, nói thầm, “Người sống quy củ thật phiền phức, đùa một chút cũng không được.”
Sau đó hắn vỗ vỗ tay, “Được rồi, cứ định như vậy đi, Văn Tuấn, ngày mai cậu đi chuyển giao thủ tục, mang tiến sĩ xuống nhà xưởng dưới lòng đất, thật là, tiến sĩ, ngày nào cậu cũng ngồi trong phòng thí nghiệm, cũng nên cho cậu thấy nơi thật sự rồi.”
Con ngươi của Âu Dương Thông vẫn trầm tĩnh, giống như đối với tin tức ngày mai được Văn Tuấn dẫn đi xem nhà xưởng mà 4 năm nay hắn chưa từng được thấy vô cùng thờ ơ, chỉ gật đầu một cái.
Lý Phương Nặc tiếp tục lập kế hoạch cho những người còn lại: xuất cảnh bằng đường bộ phải chú ý cẩn thận, nhưng trọng điểm vẫn phải đặt lên đường biển, năm đó lúc Lý gia đi buôn lậu có mua một hòn đảo nhỏ, bây giờ có thể khai phá rồi, rửa tiền là chuyện phải làm, tập đoàn Tụ Long cần một số tiền rất lớn để đảm bảo địa vị trong xã hội, rừng cây thuốc phiện ở vùng núi Pamela cũng đã đến mùa thu hoạch, Bạch Phong nên đi một chuyến để xử lý.
“Tôi muốn đi cùng Tiểu Bạch.” Âu Dương Thông vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, mọi người giật nảy mình, Bạch Phong liếc mắt về phía Lý Phương Nặc, boss không nói gì, hắn chí có thể hàm lệ nói, “Tiến sĩ, tôi biết anh rất thích phong cảnh, nhưng mà lần này sự tình có chút cấp bách lại nhiều, mà chỗ đó cũng gập ghềnh, lỡ làm anh ngã hay có chuyện gì thì tôi biết làm sao ăn nói với anh Văn.”
“Lần trước tôi đi, phát hiện khi mấy người miền núi dùng công cụ đi thu hoạch, đại bộ phận đều có tác dụng của morphine (1), có thể thay thế cho chất gây ảo giác, có lẽ là một loại morphine hợp chất diễn sinh (2), nhưng có thể chỉ hiệu quả trong lúc chế tạo ban đầu.” Âu Dương Thông dùng ngữ khí đương nhiên nói ra quan điểm của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mọi người, “Cho nên tôi muốn làm thêm một bước nghiên cứu.”
“Nga nga nga.” Lý Phương Nặc phục hồi tinh thần, “Tiến sĩ, trước mắt làm xong công việc mà Văn Tuấn giao cho cậu đi, đợi cậu ổn định một thời gian rồi đi cũng được, cùng lắm thì tôi lấy xe chở cậu đi, cậu muốn thảo dược gì, tôi sẽ bảo bọn họ hái cho cậu nguyên một xe luôn, đem về đây rồi từ từ nghiên cứu.”
Âu Dương Thông từ chối cho ý kiến, chỉ ừ một tiếng không nói gì.
Lý Phương Nặc nói tiếp, “Bàn xong rồi, về đi, ra ngoài nhớ tách nhau ra, đừng để cảnh sát nắm được nhược điểm, Tiểu Bạch, Văn Tuấn với tiến sĩ ở lại.”
Bạch Phong vừa mới đứng dậy lại phải nặng nề ngồi xuống ghế salon, oán giận nói, “Có chuyện gì sao không nói luôn một lần vậy boss? Tôi còn phải về nhà chuẩn bị mấy thứ để lên núi, anh đâu phải không biết, mùa này muỗi quá trời.”
“Đừng nóng vội, có chút chuyện, nói một lát thôi.” Lý Phương Nặc mỉm cười nhìn hắn, cùng Văn Tuấn xả hai câu. Đợi đến khi Âu Dương Thông ngồi trên ghế salon bắt đầu có triệu chứng buồn ngủ, hắn mới lên tiếng, “Tiến sĩ, lúc trước cậu quen cảnh sát Trầm Chính Dương phải không? Tối hôm nay hai người nói chuyện gì vậy? Nga, tôi không phải nói trong bữa tiệc mà là ở bãi đỗ xe.”
Một dấu chấm hỏi lại thêm một dấu chấm hỏi, ba vấn đề liên tục đổ ập xuống đầu hắn, Âu Dương Thông ngẩng đầu, hơi mờ mịt nhìn người đối diện.
Bạch Phong cả kinh, bàn tay không tự giác mò tới con dao bên hông, lúc sờ tới mới nhớ trước khi vô họp đã đưa cho Tử Ngôn rồi, hắn trợn tròn hai mắt, nhìn boss đang mỉm cười, Âu Dương Thông trầm mặc, Văn Tuấn thì mặt mũi bắt đầu trắng bệch.
Sau khi Lý Phương Nặc lên kế thừa, thuộc hạ thì không phục, bậc cha chú cùng với các thúc bá cộng thêm những kẻ thù bên ngoài ngày đêm chờ cơ hội soán ngôi, trải qua bao nhiêu lần thay đổi, hắn cuối cùng mới có thể ngồi vững trên ngai vàng, hơn nữa Lý Phương Nặc còn có thói quen, nếu muốn diệt trừ người nào cũng không cần chờ đêm xuống rồi giết người phóng hỏa, mà là sẽ ra tay lúc mọi người đang thả lòng cười đùa vui vẻ.
Chẳng lẽ hôm nay phải diệt trừ Âu Dương Thông… Nhưng mà boss cũng không ám chỉ gì với mình!
Âu Dương Thông một chút cũng không hề run rẩy, rất lạnh lùng bình tĩnh, trên mặt không có cảm xúc gì nhìn Lý Phương Nặc.
“Tôi có thể không trả lời không?” Hắn rốt cuộc mở miệng, con ngươi đen láy trầm tĩnh như mặt hồ, không hề gợn sóng.
Lý Phương Nặc nghiềm ngẫm nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, cậu phải trả lời.”
Âu Dương Thông nhìn hắn, lập tức rũ mắt xuống, cặp lông mi dài che đi con ngươi đen láy, hắn chậm rãi nói cơ hồ là gằn từng chữ, “Đúng vậy, chúng tôi quen biết nhau, hắn nói với tôi, anh không phải người tốt, muốn tôi từ chức rời khỏi đây.”
Cửa mở ra, La Tử Ngôn bước vào, không hề lên tiếng đứng bên cạnh, Bạch Phong cùng Văn Tuấn nhìn nhau, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt, hai người không hề nghi ngờ, lời nói của Âu Dương Thông hôm nay không hề hợp ý Lý Phương Nặc, thiên tài tuổi trẻ này sẽ không thể sống sót bước khỏi đây!
“Tiến sĩ.” Thanh âm Lý Phương Nặc mềm mỏng, “Cậu nhìn vào mắt tôi rồi trả lời, quan hệ giữa cậu và Trầm Chính Dương rốt cuộc là gì. Hắn tại sao lại nhiệt tình cảnh báo cậu phải rời khỏi tôi?”
Âu Dương Thông chậm rãi nâng mắt lên, con ngươi trong vắt nhìn thẳng vào mắt Lý Phương Nặc, đôi mắt xinh đẹp như bắn ra hào quang, không hề di chuyển nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Thông, đang đợi câu trả lời.
Âu Dương Thông rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm không còn nhu hòa mà pha chút khàn khàn bể nát, “Hắn là người yêu của của tôi, chúng tôi chia tay bốn năm rồi.”
Trầm Chính Dương rời khỏi bữa tiệc, đã 12h đêm nhưng hắn không về nhà mà trực tiếp tới văn phòng, hắn đứng bên cửa sổ nhìn cảnh đêm huy hoàng trong lúc chờ máy tính khỏi động, lại một đêm nữa không ngủ.
-TBC-
(1) Morphine: là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện [Wiki].
(2) Hợp chất diễn sinh: hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp.
Trầm Chính Dương tìm trong đống tư liệu của tập đoàn Lý Phương Nặc cả nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm ra cái tên Âu Dương Thông, lúc trước hắn không có chức vị trong công ty, chính là hàm hồ tìm ra được vài thứ thuốc mới, tiếp tục tìm kiếm trong danh sách những người sống ở nước ngoài, điều tra ra được hồ sơ của hắn, trong sạch đơn giản vừa nhìn liền thấy: Cha mẹ là giáo sư, có ba người anh em, hai mươi bốn tuổi lấy bằng thạc sĩ, sau đó luôn luôn làm việc trong công ty chế thuốc của Lý Phương Nặc. Tất cả đều rất hợp thủ tục, hoàn mỹ không hề sứt mẻ, ngay cả bảng kê khai đóng thuế hằng năm cũng không thiếu.
Lý lịch rất đơn giản, hình tượng được dựng lên là một người trẻ tuổi vĩ đại, nhưng Trầm Chính Dương biết, Âu Dương Thông không hề đơn giản như vậy.
Lần đầu tiên Trầm Chính Dương gặp Âu Dương Thông là một buổi chiều thu.
Một ngày nào đó vào tháng mười, ánh nắng rất rực rỡ, lá cây vàng óng vẫn còn chưa rơi khỏi cành, dưới bầu trời xanh lam theo gió lắc lư, trong không khí tràn ngập mùi rượu, giống như vừa mới đi tiệc về.
Âu Dương Thông đứng trong một nhà sách nhìn những chữ viết cổ xưa, tập trung tinh thần bắt tay vào giải nghĩa cuốn sách cũ, chủ nhà sách là một ông già tóc hoa râm, đang ngồi trên ghế ngủ gật, trên tường được dán đầy các tấm bưu thiếp do khách hàng để lại, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, vừa lúc dừng lại trên người Âu Dương Thông, lộ ra cái cổ trắng nõn, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, vành tai phấn nộn vảnh lên, dưới ánh mặt trời còn có thể thấy mạch máu ẩn hiện, Trầm Chính Dương tuy rằng đã sớm biết về tính hướng của mình, nhưng đột nhiên lại muốn vươn tay sờ lỗ tai của một người nam nhân, là lần đầu tiên.
Hắn đi ngang qua nhà sách này và đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn vào xem bên trong có bán bưu thiếp gì đặc biệt hay quà lưu niệm cho du học sinh hay không, thật không ngờ lại gặp phải một nam nhân làm hắn động lòng.
Nghe người Pháp nói, tình yêu thường nảy sinh chỉ trong một cái chớp mắt. Trước kia hắn nghĩ người Pháp chỉ lấy câu này làm cái cớ cho sự đào hoa của mình thôi, nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên cảm thấy câu kia đúng thật.
Trầm Chính Dương, nam, hai mươi sáu tuổi, bây giờ đang được đào tạo tại học viện cảnh sát ở Munich (*), lần đầu tiên hắn biết mình thích con trai là vào năm mười tám tuổi, lúc học đại học có quen một người cũng là mối tình đầu tiên, nhưng rất tiếc hai người chỉ quen nhau trong một thời gian ngắn, là đối phương đưa ra lời chia tay, ba tháng sau, hắn nhận được thiệp cưới. Vì thế đêm đó Trầm Chính Dương lần đầu tiên tháo xuống chiếc mặt nạ bình tĩnh, uống tới say mèm, sau khi tỉnh lại thì buồn bã suy nghĩ: có lẽ đây là tương lai của hắn, vô luận hắn thích nam hay nữ, cuối cùng ở cái xã hội này, dưới áp lực của gia đình, hắn vẫn sẽ phải kết hôn. Dù sao sống ở một quốc gia bảo thủ, gia đình có truyền thống theo ngành cảnh sát, trên lưng mang biết bao nhiêu là sự kỳ vọng, ngoại trừ đi theo con đường khuôn phép thì cũng không có lựa chọn nào khác.
(*) Munich: thủ phủ của tiểu bang Bayern, là thành phố lớn thứ ba của Đức sau Berlin và Hamburg.
Hắn chỉ có thể ngày đêm vùi đầu vào công việc, đồng thời cũng cầu nguyện đừng để hắn gặp phải tình yêu của đời mình.
Nhưng mà, vào một buổi chiều thu đó, hắn gặp Âu Dương Thông.
Hắn cứ đứng như thế, tay vịn vào cửa, phong linh treo ở phía trên kêu đinh đinh, chủ nhà sách vẫn ngủ gà ngủ gật, chỉ có Âu Dương Thông là giật mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khép lại quyển sách dày trong tay, đặt vào chỗ cũ, bước về phía hắn, lộ ra một nụ cười ôn hòa, “Bạn là người Trung Quốc sao? Có cần giúp gì không?”
Trầm Chính Dương không nghĩ tới người kia lại chủ động bắt chuyện với mình, cổ họng khô khốc, nói không nên lời, hắn không ngừng tự mắng trong lòng, một đại nam nhân 26 tuổi, nhìn thấy một nam tử xa lạ còn động lòng y như mới yêu lần đầu, miệng thì không mở được, còn ra thể thống gì nữa.
Âu Dương Thông nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, đổi sang tiếng Nhật nhưng vẫn hỏi câu y chang, Trầm Chính Dương lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xua tay, “Không không không, tôi không phải người Nhật Bản, tôi là người Trung Quốc… A, xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút…”
Trên thực tế Trầm Chính Dương sẽ tuyệt đối không xuất trận từ tình cảm một phía của mình, hơn nữa hắn đã nghĩ ra vô số câu hỏi để che lấp, ví dụ như: gần đây có nhà ga nào không, hoặc đến đại học Munich đi đường nào, lễ hội bây giờ còn không, bưu điện cổ ở quảng trường Santa Maria cách đây có xa lắm không… Nhưng mà, ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng hắn thốt ra một câu, “Tôi có thể mời bạn đi uống cà phê không?”
Nam tử nhã nhặn kia dĩ nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, con ngươi màu đen trong suốt hiện lên tia hoang mang, Trầm Chính Dương cảm thấy bản thân quá đường đột, tự nhiên đi mời người không quen biết đi uống cà phê! Mấy thằng bạn luôn giễu cợt hắn là cứng ngắc gương mẫu chắc rớt cằm hết xuống đất luôn quá.
Hôm nay hắn bị cái gì vậy, đây không phải là nguyên tắc mà hắn luôn luôn làm theo, hắn ảo não nghĩ, là một viên cảnh, thứ cần nhất chính là trong mọi tình huống đều phải giữ được bình tĩnh, nhưng mà câu hỏi lúc nãy của hắn, quả là…
“Được thôi, xin chờ một chút.” Ngoài dự liệu của hắn, Âu Dương Thông nở nụ cười gật đầu, quay đầu lại cầm lên hai quyển sách, bước tới gọi ông chủ dậy, cầm lấy cái túi bỏ sách vào, trong lúc đó, Trầm Chính Dương vẫn đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn hắn, dáng người cân xứng, từ phía sau nhìn gầy yếu hơn người bình thường, dây lưng màu xám của áo khoác buộc ngang vòng eo, áo sơ mi màu trắng đơn giản, quần jean màu xanh bình thường, phi thường thoải mái.
“Có thể đi rồi.” Âu Dương Thông tay cầm cái túi, quay đầu lại nói với hắn, Trầm Chính Dương bây giờ lại tiến thoái lưỡng nan, hắn biết, mình là một viên cảnh, lại đến đây du học, lấy thân phận của hắn, ở đất nước xa lạ đến gần một người cũng xa lạ, đây là một sai lầm, huống chi, người kia còn là nam.
Nhưng mà, hắn thật sự rất thích dạng người này, ôn hòa, mặt mày đều mang phong cách của một người trí thức, trong ánh mắt là tia trong sáng tinh khiết không vướng một hạt bụi, lạc quan, sáng sủa, thiện lương, thậm chí còn không hề đề phòng.
Chẳng lẽ giờ nói với người kia mình chỉ đùa thôi rồi biến mất? Trầm Chính Dương không làm được, hắn tham lam nhìn Âu Dương Thông, dùng ánh mắt không hề che dấu sự hưng phấn.
“Đi thôi.” Hắn lên tiếng sau đó sánh vai cùng người kia ra ngoài.
Đi trên con phố nhỏ, quẹo vài một quán cà phê, ở đây khoảng giờ chiều, trong không khí sẽ mang đậm hương vị cà phê, bên ngoài có một tấm bảng đen được chủ tiệm viết thực đơn, bên trong có vài đôi tình nhân đang trò chuyện, lâu lâu lại trao cho nhau một nụ hôn khẽ.
Trầm Chính Dương dừng cước bộ, trên mặt hơi sửng sốt, hắn biết hai nam nhân vào đây uống cà phê chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc, nhưng mà…
“Cho tôi một ly Cappuccino, cám ơn.” Âu Dương Thông rất tự nhiên gọi món sau đó bước tới cái bàn ngồi xuống, bên trên là cây dù dùng để che nắng, Âu Dương Thông ngẩng mặt lên, “Anh uống gì?”
“Một ly Blue Mountains, cám ơn.” Việc đã tới nước này thì… Hắn cũng ngồi xuống, dùng hai ngón tay xoa trán, “Xin lỗi, thật ra tôi không có ý kia…”
Âu Dương Thông nhún nhún vai, nghịch ngợm nhăn nhăn mũi, “Ý gì cơ?”
“A… Cậu không hiểu sao, chính là cái loại… muốn tiếp cận, loại đó đó.” Đối mặt với đôi mắt đen trong suốt còn mang theo ý cười, Trầm Chính Dương không thể giải thích rõ, có thể nói gì đây? Hắn rõ ràng vô tình gặp được người này sau đó còn cảm thấy hứng thú.
Âu Dương Thông không khỏi cúi đầu nở nụ cười, “Tôi biết anh không có ý đó, nếu anh có thì đã xin số điện thoại của tôi rồi chứ không phải ngồi giải thích thế này.” Hắn ngẩng đầu, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, “Bất quá cũng không sao, hai ta đều là người Trung Quốc, ở nước ngoài tình cờ gặp nhau, cùng đi uống cà phê có làm sao, huống chi tôi cũng rảnh.”
“Cậu là… sinh viên?” Trầm Chính Dương đoán, nhìn Âu Dương Thông thì chắc là sinh viên còn không thì là học sinh.
“Đúng vậy, tôi là Âu Dương Thông, đang theo học ở đại học bách khoa Munich.” Âu Dương Thông vươn tay ra, “Vẫn chưa khai giảng nên bây giờ tôi vẫn rảnh, lâu lâu lại đi dạo phố.”
Trầm Chính Dương bắt tay hắn, tự giới thiệu, “Tôi là Trầm Chính Dương, công ty cử tôi tới đây để đào tạo.”
Hắn hàm hồ nói nghề nghiệp của mình, ngón tay cùa Âu Dương Thông thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt rất gọn gàng, nắm trong tay rất có cảm giác ổn định, làm cho người ta cảm thấy an tâm, làn da hơi lạnh, mang theo trắng trẻo cùng tinh tế.
Cà phê rất ngon, bánh hành tây chiên cũng ngon, chiều thu ở Munich rất đẹp… Hoặc là bởi vì ở cùng Âu Dương Thông, cho nên tất cả đều làm cho hắn cảm thấy khoái hoạt, vô luận là đề tài gì bọn họ đều rất hợp ý nhau, thậm chí lúc Âu Dương Thông thuận tay vẽ cho hắn xem phương trình biểu thị quỹ tích của hai chiếc lá rơi khác nhau thế nào, hắn căn bản xem không hiểu nhưng cũng chỉ cười, còn thật sự lắng nghe.
Mùa thu ở Đức, trời tối rất sớm, trời cũng đang nhạt dần, hoàng hôn bắt đầu phủ lên cả thành phố, mùi hương bánh mì mới nướng lan tràn cả góc đường, người xung quanh cũng bắt đầu vội vàng trở về nhà sau một ngày làm việc, hai người bọn họ cũng tới lúc chia tay.
“Cái kia… Chắc không được…” Trầm Chính Dương do dự, trong lòng muốn xin số điện thoại nhưng lại thấy hơi đường đột, nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc với con ngươi đen trong suốt kia, hắn đột nhiên lấy được dũng khí, trực tiếp hỏi, “Có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?”
Âu Dương Thông không trả lời ngay mà mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, Trầm Chính Dương cúi đầu ho khan che đi khuôn mặt đỏ hồng của mình, “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì hết, tôi thật ra… thật ra muốn nói chuyện với cậu… Muốn làm bạn với cậu, chỉ vậy thôi.”
Thanh âm của hắn rất nhỏ, trong lòng thầm mắng bản thân, đâu phải thiếu niên 18 tuổi ngây thơ, tại sao một câu mất mặt như vậy cũng nói được.
Nhưng mà, hắn thật sự không muốn chia tay Âu Dương Thông, mặc dù ở thành phố này, ngẫu nhiên gặp một người Trung Quốc, sau đó ngồi xuống uống tách cà phê, rồi tạm biệt chia tay nhau là chuyện bình thường, dù sao mỗi người đều có một cuộc sống riêng.
Đây là cảm giác khi yêu sao? Lúc tình yêu đến, không hề báo trước, cứ như thế bắn một phát vào tim. Trầm Chính Dương đột nhiên nhớ tới người bạn học là người Pháp lúc nào cũng nói mấy chuyện ‘lãng mạn’, hắn không tự chủ nở nụ cười, thì ra, thật sự là vậy.
Nụ cười khẩn trương còn mang chút ngọt ngào cũng làm Âu Dương Thông mỉm cười, ôm cái túi hỏi, “Vậy số điện thoại của anh là?”
“A? Nga, số của tôi là xxx129118.”
“Hôm nay tôi không mang điện thoại, lát nữa sẽ nhắn cho anh sau, được không?” Con ngươi màu đen nhìn hắn chằm chằm, đuôi mắt của Âu Dương Thông trong bóng đêm hơi lóe sáng, so với những vì sao còn sáng hơn.
Trầm Chính Dương gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô, lo lắng hỏi, “Cậu nhớ thật sao?”
“Ngô, ba số đầu là số của công ty ozone, sáu số sau là phân giải của phân tử cyclononane (*), rồi nhớ rồi.” Âu Dương Thông cười nói.
(*) Cyclononane là một hydrocarbon alicyclic bao gồm một vòng 9 nguyên tử carbon. Công thức phân tử: C9H18.
Kinh ngạc về phương pháp nhớ của hắn đồng thời Trầm Chính Dương cũng xấu hổ về sự suy tính thiệt hơn của mình, cúi đầu nói, “Vậy thì, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Âu Dương Thông vươn tay bắt lấy bàn tay hắn, ngón tay lành lạnh tiếp xúc vào làn da làm Trầm Chính Dương cảm thấy như bản thân bị giựt điện, hơi tê dại.
Nhìn bóng dáng cao gầy ở phía xa, trong lòng Trầm Chính Dương không kiềm được sự vui sướng, hắn đứng yên tại chỗ thật lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh Âu Dương Thông mới thôi.
Chưa từng nghĩ tới, mình sẽ yêu một người tới mức này, toàn thân tựa hồ mỗi tế bào đều vui thích…
Tôi thích cậu a tôi thích cậu.
Sáu giờ rưỡi sáng, Âu Dương Thông giữ đúng giờ giấc, nhã nhặn thay quần áo, lấy ipod đeo tai nghe, ngồi xổm xuống thắt dây giày, sau đó chậm rãi chạy tới khu nhà trọ của công nhân trong xưởng, bắt đầu chạy bộ tập thể dục buổi sáng.
Sáng sớm chạy bộ, chạy tới khu nhà xưởng sẽ bị bảo vệ nhắc nhở, bốn năm trôi qua, tuy rằng vẫn là một ‘nhân viên nghiên cứu’ bình thường trong danh sách nhưng Văn Tuấn đã sớm chiếu cố hắn, bây giờ bảo vệ chỉ biết lên tiếng gọi, sau đó mặc hắn muốn chạy tới đâu thì chạy, thích chỗ nào thì chạy tới chỗ đó.
Trần nhà phân xưởng sau cơn mưa đêm qua đã được gội rửa sạch sẽ, Âu Dương Thông nheo mắt lại nhìn mặt trời đang lên cao, mồ hôi đổ hai bên trái, giống như mang đi tất cả sự mệt mỏi, làm cho toàn thân một trận sảng khoái.
Hơn một giờ sau, công nhân ở đây sẽ đi làm, cẩn thận tỉ mỉ điều khiển máy móc trong phân xưởng, làm ra các loại thuốc, sau đó dán nhãn lên, rồi gửi ra nước ngoài, tất cả đều thuận lợi, chẳng sợ cảnh sát nào tới điều tra, có tra cũng không tra ra cái gì.
Bởi vì phân xưởng chế độc phẩm của Lý Phương Nặc, không phải ở đây.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn cong lên, thản nhiên nở ra nụ cười, đột nhiên tăng cước bộ.
Sau khi chạy bộ về sẽ có rất nhiều chuyện phải làm!
Bảy giờ rưỡi trở lại ký túc xá, vọt vào tắm rửa, thay quần áo chỉnh tề, lúc xuống nhà ăn, Văn Tuấn đã ngồi ở đó rồi, còn vẫy tay với hắn, “Tiến sĩ, ở đây!”
Âu Dương Thông tiến tới ngồi xuống, nhìn nhìn bàn ăn, sau đó lên tiếng, “Một ly cà phê với một miếng sandwich.”
“Không ăn thêm chút nữa sao? Hôm nay sẽ mệt lắm đó.” Bộ dáng hiện tại của Văn Tuấn thoạt nhìn rất giống một người cầm đầu tinh anh phong độ, một chút cũng không nhìn ra lúc mười sáu tuổi lại đi chém chém giết giết, lúc nói chuyện cũng cực kì nhã nhặn, “Tiến sĩ, chuyện tối hôm qua, cậu đừng để trong lòng, tôi với Tiểu Bạch đều là người kín miệng.”
Âu Dương Thông thản nhiên cười, “Tôi không quan tâm, đây là chuyện riêng của tôi, tôi chỉ không muốn… nói chuyện này trước mặt Lý tiên sinh.”
“Ân.” Văn Tuấn cúi đầu, không yên lòng dùng nĩa chọt chọt miếng thịt nguội, “Chuyện này, hắn có lẽ không chấp nhận được, kỳ thật chuyện đồng tính ở nước ngoài rất bình thường, nhưng ở nước này thì… Rốt cuộc vẫn tin Phật hơn, người Hoa càng thêm bảo thủ, bất quá, giống như cậu nói, đây là chuyện riêng của cậu.”
Trở lại vài tiếng trước, sau khi Âu Dương Thông phán một câu xanh rờn, trong phòng liền một mảng trầm mặc. Lý Phương Nặc không nói gì, mà Bạch Phong thì hiển nhiên đã vượt qua phạm trù tâm lý của hắn, miệng mở to không khép lại được, Văn Tuấn thì lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên đứng ngồi không yên không biết phải mở miệng làm sao, chỉ có La Tử Ngôn là vẫn giữ vững bộ mặt trầm tĩnh cho dù trời sập cũng không biến sắc.
Cuối cùng mọi người làm sao rời khỏi biệt thự, ai cũng đều quên, Văn Tuấn nói phải lái xe đưa Âu Dương Thông về nhà, lại bị Lý Phương Nặc ngăn cản, “Cậu vẫn là nên về bồi vợ mình đi, tôi kêu Tử Ngôn đưa tiến sĩ về.”
Đó là câu duy nhất mà Lý Phương Nặc nói sau chuyện đó.
“Đừng nghĩ nhiều, hảo hảo chuẩn bị một chút, đợi lát nữa khoảng 8h30 tôi liền triệu tập mọi người trong công ty, tuyên bố cậu là chủ nhiệm ngành khai phá thuốc mới, sau đó chúng ta tới nhà xưởng, tôi sẽ chuyển giao hết công việc cho cậu.” Văn Tuấn cười, rút ra một tấm thẻ đưa cho Âu Dương Thông, “Đây là thẻ ra vào của cậu.”
“Cám ơn.” Âu Dương Thông biết nhà xưởng mà hắn nói không phải là nơi làm thuốc chỉnh tề sạch sẽ, mà là ở sâu dưới lòng đất, một nơi mà cả bốn năm nay hắn cũng chưa từng được đặt chân vào, là nơi chịu trách nhiệm chính cho tài chính của tập đoàn Tụ Long, cũng là trung tâm chế tạo thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á.
Hắn vươn tay cầm lấy chiếc thẻ vừa định cất vào thì điện thoại của Văn Tuấn vang lên, Văn Tuấn nói xin lỗi rồi cầm điện thoại ra chỗ khác nghe, ở khá xa nên chỉ nghe hắn rầm rì gì đó, nội dung thì không nghe rõ.
Âu Dương Thông thu hồi tầm mắt, thản nhiên cầm miếng sandwich lên cắn, thực đơn của hắn luôn đơn giản, dễ tiêu là điều thứ nhất, vài miếng bánh mì kẹp rau là xong bữa sáng, những người quen của hắn đều nghĩ một người có đầu óc phong phú thế này sao ăn đạm bạc quá vậy.
Kỳ thật, những món ăn dễ tiêu giúp hắn luôn giữ vững sự thanh tỉnh, con người có đôi khi phải khó khăn với bản thân một chút thì mới đạt được mục đích.
Văn Tuấn cúp điện thoại, vẻ mặt khó xử thầm hít một hơi, “Tiến sĩ, boss vừa gọi tới, yêu cầu tạm thời ngừng việc chuyển giao công việc cho cậu.”
Âu Dương Thông không hề lộ ra bộ dáng kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“Vậy… Cậu trả cho tôi thẻ ra vào đi.” Văn Tuấn cười khổ yêu cầu.
Âu Dương Thông vươn tay đặt chiếc thẻ lên bàn, chiếc thẻ theo ánh nắng lóe lên, hắn bưng tách cà phê lên uống một hớp, hương vị nồng đắng làm hắn hiểu ra được vài chuyện.
“Thiệt khổ.” Văn Tuấn thu lại chiếc thẻ, trên mặt mang theo tiếc nuối, “Tiến sĩ, tôi sẽ giải thích với boss, cậu cứ yên tâm.”
“Hay là bỏ cuộc đi.” Âu Dương Thông khó có khi nào đùa giỡn, “Đỡ phải dính dáng tới tôi, mắc công anh lại không làm rõ được vài chuyện.”
Văn Tuấn cười gượng hai tiếng, “Vợ tôi cũng có rồi, hắn có thể nghi gì nữa? Tôi chỉ cảm thấy cậu là một nhân tài hiếm có, trước kia hắn cũng cho là như thế, cho nên mới bảo cậu là anh em. Nếu vì việc này… mà xem nhẹ cậu, thật sự rất không đáng.”
“Văn tổng, anh không cần nói, tôi đều đã hiểu.” Âu Dương Thông trấn tĩnh uống hết tách cà phê, đứng dậy, “Hôm nay có một tổ làm thí nghiệm, tôi tới xem, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Âu Dương Thông lên lầu thay quần áo, lấy khăn lau tóc từ từ bước tới, nhìn nhìn bốn phía, tìm một cái ghế trong góc ngồi xuống dựa lưng vào, nhưng đột nhiên bị Lý Phương Nặc gọi tới, “Tiến sĩ, đến đây ngồi nè, đều là người trong nhà, ngồi gần ấm cúng hơn, nói chuyện cũng không cần nói lớn.”
Bạch Phong vừa mới uống một chai rượu đỏ, bây giờ khuôn mặt búp bê vẫn còn hồng hồng, nheo mắt cười, “Boss, anh biết ở đây đâu ai có gan nghe trộm, đúng không, Tử Ngôn?”
Tên lái xe kiêm luôn cận vệ cũng ở trong phòng, trầm mặc gật đầu.
Người hầu mặc đồng phục trắng bưng món ăn lên, đặt từng chén canh nấm hạt sen xuống bàn, Bạch Phong uống một hớp, liên tục trầm trồ khen ngợi, “Uống rượu có chút ngọt, bây giờ được uống đồ lạnh giải rượu, oa, số một nha!”
“Cậu là mèo sao, toàn thích ăn mấy món con gái thích.” Văn Tuấn chế giễu, vươn tay cầm một chiếc bánh bơ xốp giòn, cắn một miếng, “Vẫn là điểm tâm ở chỗ boss ngon, lúc nãy ở bữa tiệc, bảo cái gì mà do đều bếp năm sao làm, tôi có ăn mấy thứ, chả ngon lành gì.”
Hắn đưa chén canh sang chỗ Âu Dương Thông, “Tiến sĩ, cậu cũng nếm thử đi.”
Âu Dương Thông cầm chén canh đặt xuống bàn, lắc đầu nói, “Cám ơn, tôi không đói.”
Lý Phương Nặc ngồi trên ghế salon thoải mái lắc lắc thắt lưng, vươn tay cởi hai nút áo, xoay xoay cổ, “Ở bữa tiệc mới ăn có mấy miếng rau mà đã no rồi? Tôi thật sự không biết nhân tài được nuôi thế này đó.”
Hắn giơ lên một bàn tay, “Ngưng, cậu đừng có nói với tôi là đang học điệu bộ của con gái, để giảm béo, qua 8h không được ăn.”
Mọi người cười rộ lên, trêu ghẹo nhau một hồi, Âu Dương Thông thủy chung không nói gì, mỉm cười nhìn bọn họ, ngẫu nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là Lý Phương Nặc ho khan một tiếng, “Được rồi, vừa ăn vừa nói chính sự đi, Văn Tuấn, gần đây cảnh sát rất nghiêm ngặt, đối với các đường xuất cảnh đều tăng mạnh việc kiểm tra, A Cường đưa hàng đi cũng bị tổn thất vài lô, thị trường bên ngoài nhu cầu càng lúc càng lớn, gần đây cảnh sát lại khẩn trương, có một số việc tôi không tiện ra mặt, chỉ có thể tạm thời lui về sau ứng phó, mấy chuyện tiếp theo cậu thay tôi ứng phó cục diện, dù sao cậu cũng từng làm rồi, giao cho cậu, tôi rất yên tâm.”
“À, boss, chuyện kia tôi phải làm sao đây? Vấn đề sản xuất rất tốt, tiến sĩ vẫn luôn phụ trách kiểm tra chất lượng hàng mới, chỉ cần không bới ra thì chỗ đó vẫn giống như các công ty sản xuất bình thường.” Văn Tuấn trưng cầu ý kiến, “Nhưng việc đi tiêu thụ không thể không có ai trông coi, Tiểu Diệp còn non, chỉ từng làm dưới lòng đất, tôi sợ hắn làm không được, lại nói, vận chuyển đường thủy vẫn là vấn đề lớn, làm sao đem hàng giao đi vẫn là chuyện cần phải lo lắng, tôi đoán cảnh sát đã gắn camera trên đường quốc lộ, giống y như chó săn.”
“Không phải còn tiến sĩ sao, chúng ta có thể nhờ vả mà!” Lý Phương Nặc đột nhiên nhìn về phía Âu Dương Thông, cười nói, “Tiến sĩ đã làm bốn năm rồi, mấy đứa thuộc hạ không phải cũng gọi hắn là lão sư sao? Ngày mai đi gọi cho tụi nó, viết một cái thông báo nói là để tiến sĩ đảm nhiệm chức chủ nhiệm trong ngành khai phá dược phẩm.”
“Lý tiên sinh.” Âu Dương Thông thản nhiên mở miệng, “Tôi là người ngoài, làm như vậy có được không?”
“Gì, ai nói cậu là người ngoài?” Lý Phương Nặc vươn tay kẹp cổ hắn kéo về phía mình, “Tôi nói rồi, theo Lý Phương Nặc tôi làm anh em, thì không còn là người ngoài nữa. Năm mươi gam thuốc phiện thôi cũng đã đủ để bị tử hình rồi, cậu đang làm việc này, cho dù có bị xử bắn một ngàn lần cũng không đủ, tôi còn xem cậu là người ngoài sao?”
Thân thể Âu Dương Thông hơi cử động, một chút cũng không như Lý Phương Nặc tưởng tượng là bị hắn thân thiết, ngược lại Âu Dương Thông vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, Lý Phương Nặc hơi mở miệng, phẫn nộ buông cánh tay, nói thầm, “Người sống quy củ thật phiền phức, đùa một chút cũng không được.”
Sau đó hắn vỗ vỗ tay, “Được rồi, cứ định như vậy đi, Văn Tuấn, ngày mai cậu đi chuyển giao thủ tục, mang tiến sĩ xuống nhà xưởng dưới lòng đất, thật là, tiến sĩ, ngày nào cậu cũng ngồi trong phòng thí nghiệm, cũng nên cho cậu thấy nơi thật sự rồi.”
Con ngươi của Âu Dương Thông vẫn trầm tĩnh, giống như đối với tin tức ngày mai được Văn Tuấn dẫn đi xem nhà xưởng mà 4 năm nay hắn chưa từng được thấy vô cùng thờ ơ, chỉ gật đầu một cái.
Lý Phương Nặc tiếp tục lập kế hoạch cho những người còn lại: xuất cảnh bằng đường bộ phải chú ý cẩn thận, nhưng trọng điểm vẫn phải đặt lên đường biển, năm đó lúc Lý gia đi buôn lậu có mua một hòn đảo nhỏ, bây giờ có thể khai phá rồi, rửa tiền là chuyện phải làm, tập đoàn Tụ Long cần một số tiền rất lớn để đảm bảo địa vị trong xã hội, rừng cây thuốc phiện ở vùng núi Pamela cũng đã đến mùa thu hoạch, Bạch Phong nên đi một chuyến để xử lý.
“Tôi muốn đi cùng Tiểu Bạch.” Âu Dương Thông vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, mọi người giật nảy mình, Bạch Phong liếc mắt về phía Lý Phương Nặc, boss không nói gì, hắn chí có thể hàm lệ nói, “Tiến sĩ, tôi biết anh rất thích phong cảnh, nhưng mà lần này sự tình có chút cấp bách lại nhiều, mà chỗ đó cũng gập ghềnh, lỡ làm anh ngã hay có chuyện gì thì tôi biết làm sao ăn nói với anh Văn.”
“Lần trước tôi đi, phát hiện khi mấy người miền núi dùng công cụ đi thu hoạch, đại bộ phận đều có tác dụng của morphine (1), có thể thay thế cho chất gây ảo giác, có lẽ là một loại morphine hợp chất diễn sinh (2), nhưng có thể chỉ hiệu quả trong lúc chế tạo ban đầu.” Âu Dương Thông dùng ngữ khí đương nhiên nói ra quan điểm của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mọi người, “Cho nên tôi muốn làm thêm một bước nghiên cứu.”
“Nga nga nga.” Lý Phương Nặc phục hồi tinh thần, “Tiến sĩ, trước mắt làm xong công việc mà Văn Tuấn giao cho cậu đi, đợi cậu ổn định một thời gian rồi đi cũng được, cùng lắm thì tôi lấy xe chở cậu đi, cậu muốn thảo dược gì, tôi sẽ bảo bọn họ hái cho cậu nguyên một xe luôn, đem về đây rồi từ từ nghiên cứu.”
Âu Dương Thông từ chối cho ý kiến, chỉ ừ một tiếng không nói gì.
Lý Phương Nặc nói tiếp, “Bàn xong rồi, về đi, ra ngoài nhớ tách nhau ra, đừng để cảnh sát nắm được nhược điểm, Tiểu Bạch, Văn Tuấn với tiến sĩ ở lại.”
Bạch Phong vừa mới đứng dậy lại phải nặng nề ngồi xuống ghế salon, oán giận nói, “Có chuyện gì sao không nói luôn một lần vậy boss? Tôi còn phải về nhà chuẩn bị mấy thứ để lên núi, anh đâu phải không biết, mùa này muỗi quá trời.”
“Đừng nóng vội, có chút chuyện, nói một lát thôi.” Lý Phương Nặc mỉm cười nhìn hắn, cùng Văn Tuấn xả hai câu. Đợi đến khi Âu Dương Thông ngồi trên ghế salon bắt đầu có triệu chứng buồn ngủ, hắn mới lên tiếng, “Tiến sĩ, lúc trước cậu quen cảnh sát Trầm Chính Dương phải không? Tối hôm nay hai người nói chuyện gì vậy? Nga, tôi không phải nói trong bữa tiệc mà là ở bãi đỗ xe.”
Một dấu chấm hỏi lại thêm một dấu chấm hỏi, ba vấn đề liên tục đổ ập xuống đầu hắn, Âu Dương Thông ngẩng đầu, hơi mờ mịt nhìn người đối diện.
Bạch Phong cả kinh, bàn tay không tự giác mò tới con dao bên hông, lúc sờ tới mới nhớ trước khi vô họp đã đưa cho Tử Ngôn rồi, hắn trợn tròn hai mắt, nhìn boss đang mỉm cười, Âu Dương Thông trầm mặc, Văn Tuấn thì mặt mũi bắt đầu trắng bệch.
Sau khi Lý Phương Nặc lên kế thừa, thuộc hạ thì không phục, bậc cha chú cùng với các thúc bá cộng thêm những kẻ thù bên ngoài ngày đêm chờ cơ hội soán ngôi, trải qua bao nhiêu lần thay đổi, hắn cuối cùng mới có thể ngồi vững trên ngai vàng, hơn nữa Lý Phương Nặc còn có thói quen, nếu muốn diệt trừ người nào cũng không cần chờ đêm xuống rồi giết người phóng hỏa, mà là sẽ ra tay lúc mọi người đang thả lòng cười đùa vui vẻ.
Chẳng lẽ hôm nay phải diệt trừ Âu Dương Thông… Nhưng mà boss cũng không ám chỉ gì với mình!
Âu Dương Thông một chút cũng không hề run rẩy, rất lạnh lùng bình tĩnh, trên mặt không có cảm xúc gì nhìn Lý Phương Nặc.
“Tôi có thể không trả lời không?” Hắn rốt cuộc mở miệng, con ngươi đen láy trầm tĩnh như mặt hồ, không hề gợn sóng.
Lý Phương Nặc nghiềm ngẫm nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, cậu phải trả lời.”
Âu Dương Thông nhìn hắn, lập tức rũ mắt xuống, cặp lông mi dài che đi con ngươi đen láy, hắn chậm rãi nói cơ hồ là gằn từng chữ, “Đúng vậy, chúng tôi quen biết nhau, hắn nói với tôi, anh không phải người tốt, muốn tôi từ chức rời khỏi đây.”
Cửa mở ra, La Tử Ngôn bước vào, không hề lên tiếng đứng bên cạnh, Bạch Phong cùng Văn Tuấn nhìn nhau, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt, hai người không hề nghi ngờ, lời nói của Âu Dương Thông hôm nay không hề hợp ý Lý Phương Nặc, thiên tài tuổi trẻ này sẽ không thể sống sót bước khỏi đây!
“Tiến sĩ.” Thanh âm Lý Phương Nặc mềm mỏng, “Cậu nhìn vào mắt tôi rồi trả lời, quan hệ giữa cậu và Trầm Chính Dương rốt cuộc là gì. Hắn tại sao lại nhiệt tình cảnh báo cậu phải rời khỏi tôi?”
Âu Dương Thông chậm rãi nâng mắt lên, con ngươi trong vắt nhìn thẳng vào mắt Lý Phương Nặc, đôi mắt xinh đẹp như bắn ra hào quang, không hề di chuyển nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Thông, đang đợi câu trả lời.
Âu Dương Thông rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm không còn nhu hòa mà pha chút khàn khàn bể nát, “Hắn là người yêu của của tôi, chúng tôi chia tay bốn năm rồi.”
Trầm Chính Dương rời khỏi bữa tiệc, đã 12h đêm nhưng hắn không về nhà mà trực tiếp tới văn phòng, hắn đứng bên cửa sổ nhìn cảnh đêm huy hoàng trong lúc chờ máy tính khỏi động, lại một đêm nữa không ngủ.
-TBC-
(1) Morphine: là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện [Wiki].
(2) Hợp chất diễn sinh: hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp.
Trầm Chính Dương tìm trong đống tư liệu của tập đoàn Lý Phương Nặc cả nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm ra cái tên Âu Dương Thông, lúc trước hắn không có chức vị trong công ty, chính là hàm hồ tìm ra được vài thứ thuốc mới, tiếp tục tìm kiếm trong danh sách những người sống ở nước ngoài, điều tra ra được hồ sơ của hắn, trong sạch đơn giản vừa nhìn liền thấy: Cha mẹ là giáo sư, có ba người anh em, hai mươi bốn tuổi lấy bằng thạc sĩ, sau đó luôn luôn làm việc trong công ty chế thuốc của Lý Phương Nặc. Tất cả đều rất hợp thủ tục, hoàn mỹ không hề sứt mẻ, ngay cả bảng kê khai đóng thuế hằng năm cũng không thiếu.
Lý lịch rất đơn giản, hình tượng được dựng lên là một người trẻ tuổi vĩ đại, nhưng Trầm Chính Dương biết, Âu Dương Thông không hề đơn giản như vậy.
Lần đầu tiên Trầm Chính Dương gặp Âu Dương Thông là một buổi chiều thu.
Một ngày nào đó vào tháng mười, ánh nắng rất rực rỡ, lá cây vàng óng vẫn còn chưa rơi khỏi cành, dưới bầu trời xanh lam theo gió lắc lư, trong không khí tràn ngập mùi rượu, giống như vừa mới đi tiệc về.
Âu Dương Thông đứng trong một nhà sách nhìn những chữ viết cổ xưa, tập trung tinh thần bắt tay vào giải nghĩa cuốn sách cũ, chủ nhà sách là một ông già tóc hoa râm, đang ngồi trên ghế ngủ gật, trên tường được dán đầy các tấm bưu thiếp do khách hàng để lại, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, vừa lúc dừng lại trên người Âu Dương Thông, lộ ra cái cổ trắng nõn, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, vành tai phấn nộn vảnh lên, dưới ánh mặt trời còn có thể thấy mạch máu ẩn hiện, Trầm Chính Dương tuy rằng đã sớm biết về tính hướng của mình, nhưng đột nhiên lại muốn vươn tay sờ lỗ tai của một người nam nhân, là lần đầu tiên.
Hắn đi ngang qua nhà sách này và đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn vào xem bên trong có bán bưu thiếp gì đặc biệt hay quà lưu niệm cho du học sinh hay không, thật không ngờ lại gặp phải một nam nhân làm hắn động lòng.
Nghe người Pháp nói, tình yêu thường nảy sinh chỉ trong một cái chớp mắt. Trước kia hắn nghĩ người Pháp chỉ lấy câu này làm cái cớ cho sự đào hoa của mình thôi, nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên cảm thấy câu kia đúng thật.
Trầm Chính Dương, nam, hai mươi sáu tuổi, bây giờ đang được đào tạo tại học viện cảnh sát ở Munich (*), lần đầu tiên hắn biết mình thích con trai là vào năm mười tám tuổi, lúc học đại học có quen một người cũng là mối tình đầu tiên, nhưng rất tiếc hai người chỉ quen nhau trong một thời gian ngắn, là đối phương đưa ra lời chia tay, ba tháng sau, hắn nhận được thiệp cưới. Vì thế đêm đó Trầm Chính Dương lần đầu tiên tháo xuống chiếc mặt nạ bình tĩnh, uống tới say mèm, sau khi tỉnh lại thì buồn bã suy nghĩ: có lẽ đây là tương lai của hắn, vô luận hắn thích nam hay nữ, cuối cùng ở cái xã hội này, dưới áp lực của gia đình, hắn vẫn sẽ phải kết hôn. Dù sao sống ở một quốc gia bảo thủ, gia đình có truyền thống theo ngành cảnh sát, trên lưng mang biết bao nhiêu là sự kỳ vọng, ngoại trừ đi theo con đường khuôn phép thì cũng không có lựa chọn nào khác.
(*) Munich: thủ phủ của tiểu bang Bayern, là thành phố lớn thứ ba của Đức sau Berlin và Hamburg.
Hắn chỉ có thể ngày đêm vùi đầu vào công việc, đồng thời cũng cầu nguyện đừng để hắn gặp phải tình yêu của đời mình.
Nhưng mà, vào một buổi chiều thu đó, hắn gặp Âu Dương Thông.
Hắn cứ đứng như thế, tay vịn vào cửa, phong linh treo ở phía trên kêu đinh đinh, chủ nhà sách vẫn ngủ gà ngủ gật, chỉ có Âu Dương Thông là giật mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khép lại quyển sách dày trong tay, đặt vào chỗ cũ, bước về phía hắn, lộ ra một nụ cười ôn hòa, “Bạn là người Trung Quốc sao? Có cần giúp gì không?”
Trầm Chính Dương không nghĩ tới người kia lại chủ động bắt chuyện với mình, cổ họng khô khốc, nói không nên lời, hắn không ngừng tự mắng trong lòng, một đại nam nhân 26 tuổi, nhìn thấy một nam tử xa lạ còn động lòng y như mới yêu lần đầu, miệng thì không mở được, còn ra thể thống gì nữa.
Âu Dương Thông nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, đổi sang tiếng Nhật nhưng vẫn hỏi câu y chang, Trầm Chính Dương lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xua tay, “Không không không, tôi không phải người Nhật Bản, tôi là người Trung Quốc… A, xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút…”
Trên thực tế Trầm Chính Dương sẽ tuyệt đối không xuất trận từ tình cảm một phía của mình, hơn nữa hắn đã nghĩ ra vô số câu hỏi để che lấp, ví dụ như: gần đây có nhà ga nào không, hoặc đến đại học Munich đi đường nào, lễ hội bây giờ còn không, bưu điện cổ ở quảng trường Santa Maria cách đây có xa lắm không… Nhưng mà, ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng hắn thốt ra một câu, “Tôi có thể mời bạn đi uống cà phê không?”
Nam tử nhã nhặn kia dĩ nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, con ngươi màu đen trong suốt hiện lên tia hoang mang, Trầm Chính Dương cảm thấy bản thân quá đường đột, tự nhiên đi mời người không quen biết đi uống cà phê! Mấy thằng bạn luôn giễu cợt hắn là cứng ngắc gương mẫu chắc rớt cằm hết xuống đất luôn quá.
Hôm nay hắn bị cái gì vậy, đây không phải là nguyên tắc mà hắn luôn luôn làm theo, hắn ảo não nghĩ, là một viên cảnh, thứ cần nhất chính là trong mọi tình huống đều phải giữ được bình tĩnh, nhưng mà câu hỏi lúc nãy của hắn, quả là…
“Được thôi, xin chờ một chút.” Ngoài dự liệu của hắn, Âu Dương Thông nở nụ cười gật đầu, quay đầu lại cầm lên hai quyển sách, bước tới gọi ông chủ dậy, cầm lấy cái túi bỏ sách vào, trong lúc đó, Trầm Chính Dương vẫn đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn hắn, dáng người cân xứng, từ phía sau nhìn gầy yếu hơn người bình thường, dây lưng màu xám của áo khoác buộc ngang vòng eo, áo sơ mi màu trắng đơn giản, quần jean màu xanh bình thường, phi thường thoải mái.
“Có thể đi rồi.” Âu Dương Thông tay cầm cái túi, quay đầu lại nói với hắn, Trầm Chính Dương bây giờ lại tiến thoái lưỡng nan, hắn biết, mình là một viên cảnh, lại đến đây du học, lấy thân phận của hắn, ở đất nước xa lạ đến gần một người cũng xa lạ, đây là một sai lầm, huống chi, người kia còn là nam.
Nhưng mà, hắn thật sự rất thích dạng người này, ôn hòa, mặt mày đều mang phong cách của một người trí thức, trong ánh mắt là tia trong sáng tinh khiết không vướng một hạt bụi, lạc quan, sáng sủa, thiện lương, thậm chí còn không hề đề phòng.
Chẳng lẽ giờ nói với người kia mình chỉ đùa thôi rồi biến mất? Trầm Chính Dương không làm được, hắn tham lam nhìn Âu Dương Thông, dùng ánh mắt không hề che dấu sự hưng phấn.
“Đi thôi.” Hắn lên tiếng sau đó sánh vai cùng người kia ra ngoài.
Đi trên con phố nhỏ, quẹo vài một quán cà phê, ở đây khoảng giờ chiều, trong không khí sẽ mang đậm hương vị cà phê, bên ngoài có một tấm bảng đen được chủ tiệm viết thực đơn, bên trong có vài đôi tình nhân đang trò chuyện, lâu lâu lại trao cho nhau một nụ hôn khẽ.
Trầm Chính Dương dừng cước bộ, trên mặt hơi sửng sốt, hắn biết hai nam nhân vào đây uống cà phê chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc, nhưng mà…
“Cho tôi một ly Cappuccino, cám ơn.” Âu Dương Thông rất tự nhiên gọi món sau đó bước tới cái bàn ngồi xuống, bên trên là cây dù dùng để che nắng, Âu Dương Thông ngẩng mặt lên, “Anh uống gì?”
“Một ly Blue Mountains, cám ơn.” Việc đã tới nước này thì… Hắn cũng ngồi xuống, dùng hai ngón tay xoa trán, “Xin lỗi, thật ra tôi không có ý kia…”
Âu Dương Thông nhún nhún vai, nghịch ngợm nhăn nhăn mũi, “Ý gì cơ?”
“A… Cậu không hiểu sao, chính là cái loại… muốn tiếp cận, loại đó đó.” Đối mặt với đôi mắt đen trong suốt còn mang theo ý cười, Trầm Chính Dương không thể giải thích rõ, có thể nói gì đây? Hắn rõ ràng vô tình gặp được người này sau đó còn cảm thấy hứng thú.
Âu Dương Thông không khỏi cúi đầu nở nụ cười, “Tôi biết anh không có ý đó, nếu anh có thì đã xin số điện thoại của tôi rồi chứ không phải ngồi giải thích thế này.” Hắn ngẩng đầu, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, “Bất quá cũng không sao, hai ta đều là người Trung Quốc, ở nước ngoài tình cờ gặp nhau, cùng đi uống cà phê có làm sao, huống chi tôi cũng rảnh.”
“Cậu là… sinh viên?” Trầm Chính Dương đoán, nhìn Âu Dương Thông thì chắc là sinh viên còn không thì là học sinh.
“Đúng vậy, tôi là Âu Dương Thông, đang theo học ở đại học bách khoa Munich.” Âu Dương Thông vươn tay ra, “Vẫn chưa khai giảng nên bây giờ tôi vẫn rảnh, lâu lâu lại đi dạo phố.”
Trầm Chính Dương bắt tay hắn, tự giới thiệu, “Tôi là Trầm Chính Dương, công ty cử tôi tới đây để đào tạo.”
Hắn hàm hồ nói nghề nghiệp của mình, ngón tay cùa Âu Dương Thông thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt rất gọn gàng, nắm trong tay rất có cảm giác ổn định, làm cho người ta cảm thấy an tâm, làn da hơi lạnh, mang theo trắng trẻo cùng tinh tế.
Cà phê rất ngon, bánh hành tây chiên cũng ngon, chiều thu ở Munich rất đẹp… Hoặc là bởi vì ở cùng Âu Dương Thông, cho nên tất cả đều làm cho hắn cảm thấy khoái hoạt, vô luận là đề tài gì bọn họ đều rất hợp ý nhau, thậm chí lúc Âu Dương Thông thuận tay vẽ cho hắn xem phương trình biểu thị quỹ tích của hai chiếc lá rơi khác nhau thế nào, hắn căn bản xem không hiểu nhưng cũng chỉ cười, còn thật sự lắng nghe.
Mùa thu ở Đức, trời tối rất sớm, trời cũng đang nhạt dần, hoàng hôn bắt đầu phủ lên cả thành phố, mùi hương bánh mì mới nướng lan tràn cả góc đường, người xung quanh cũng bắt đầu vội vàng trở về nhà sau một ngày làm việc, hai người bọn họ cũng tới lúc chia tay.
“Cái kia… Chắc không được…” Trầm Chính Dương do dự, trong lòng muốn xin số điện thoại nhưng lại thấy hơi đường đột, nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc với con ngươi đen trong suốt kia, hắn đột nhiên lấy được dũng khí, trực tiếp hỏi, “Có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?”
Âu Dương Thông không trả lời ngay mà mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, Trầm Chính Dương cúi đầu ho khan che đi khuôn mặt đỏ hồng của mình, “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì hết, tôi thật ra… thật ra muốn nói chuyện với cậu… Muốn làm bạn với cậu, chỉ vậy thôi.”
Thanh âm của hắn rất nhỏ, trong lòng thầm mắng bản thân, đâu phải thiếu niên 18 tuổi ngây thơ, tại sao một câu mất mặt như vậy cũng nói được.
Nhưng mà, hắn thật sự không muốn chia tay Âu Dương Thông, mặc dù ở thành phố này, ngẫu nhiên gặp một người Trung Quốc, sau đó ngồi xuống uống tách cà phê, rồi tạm biệt chia tay nhau là chuyện bình thường, dù sao mỗi người đều có một cuộc sống riêng.
Đây là cảm giác khi yêu sao? Lúc tình yêu đến, không hề báo trước, cứ như thế bắn một phát vào tim. Trầm Chính Dương đột nhiên nhớ tới người bạn học là người Pháp lúc nào cũng nói mấy chuyện ‘lãng mạn’, hắn không tự chủ nở nụ cười, thì ra, thật sự là vậy.
Nụ cười khẩn trương còn mang chút ngọt ngào cũng làm Âu Dương Thông mỉm cười, ôm cái túi hỏi, “Vậy số điện thoại của anh là?”
“A? Nga, số của tôi là xxx129118.”
“Hôm nay tôi không mang điện thoại, lát nữa sẽ nhắn cho anh sau, được không?” Con ngươi màu đen nhìn hắn chằm chằm, đuôi mắt của Âu Dương Thông trong bóng đêm hơi lóe sáng, so với những vì sao còn sáng hơn.
Trầm Chính Dương gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô, lo lắng hỏi, “Cậu nhớ thật sao?”
“Ngô, ba số đầu là số của công ty ozone, sáu số sau là phân giải của phân tử cyclononane (*), rồi nhớ rồi.” Âu Dương Thông cười nói.
(*) Cyclononane là một hydrocarbon alicyclic bao gồm một vòng 9 nguyên tử carbon. Công thức phân tử: C9H18.
Kinh ngạc về phương pháp nhớ của hắn đồng thời Trầm Chính Dương cũng xấu hổ về sự suy tính thiệt hơn của mình, cúi đầu nói, “Vậy thì, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Âu Dương Thông vươn tay bắt lấy bàn tay hắn, ngón tay lành lạnh tiếp xúc vào làn da làm Trầm Chính Dương cảm thấy như bản thân bị giựt điện, hơi tê dại.
Nhìn bóng dáng cao gầy ở phía xa, trong lòng Trầm Chính Dương không kiềm được sự vui sướng, hắn đứng yên tại chỗ thật lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh Âu Dương Thông mới thôi.
Chưa từng nghĩ tới, mình sẽ yêu một người tới mức này, toàn thân tựa hồ mỗi tế bào đều vui thích…
Tôi thích cậu a tôi thích cậu.
Sáu giờ rưỡi sáng, Âu Dương Thông giữ đúng giờ giấc, nhã nhặn thay quần áo, lấy ipod đeo tai nghe, ngồi xổm xuống thắt dây giày, sau đó chậm rãi chạy tới khu nhà trọ của công nhân trong xưởng, bắt đầu chạy bộ tập thể dục buổi sáng.
Sáng sớm chạy bộ, chạy tới khu nhà xưởng sẽ bị bảo vệ nhắc nhở, bốn năm trôi qua, tuy rằng vẫn là một ‘nhân viên nghiên cứu’ bình thường trong danh sách nhưng Văn Tuấn đã sớm chiếu cố hắn, bây giờ bảo vệ chỉ biết lên tiếng gọi, sau đó mặc hắn muốn chạy tới đâu thì chạy, thích chỗ nào thì chạy tới chỗ đó.
Trần nhà phân xưởng sau cơn mưa đêm qua đã được gội rửa sạch sẽ, Âu Dương Thông nheo mắt lại nhìn mặt trời đang lên cao, mồ hôi đổ hai bên trái, giống như mang đi tất cả sự mệt mỏi, làm cho toàn thân một trận sảng khoái.
Hơn một giờ sau, công nhân ở đây sẽ đi làm, cẩn thận tỉ mỉ điều khiển máy móc trong phân xưởng, làm ra các loại thuốc, sau đó dán nhãn lên, rồi gửi ra nước ngoài, tất cả đều thuận lợi, chẳng sợ cảnh sát nào tới điều tra, có tra cũng không tra ra cái gì.
Bởi vì phân xưởng chế độc phẩm của Lý Phương Nặc, không phải ở đây.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn cong lên, thản nhiên nở ra nụ cười, đột nhiên tăng cước bộ.
Sau khi chạy bộ về sẽ có rất nhiều chuyện phải làm!
Bảy giờ rưỡi trở lại ký túc xá, vọt vào tắm rửa, thay quần áo chỉnh tề, lúc xuống nhà ăn, Văn Tuấn đã ngồi ở đó rồi, còn vẫy tay với hắn, “Tiến sĩ, ở đây!”
Âu Dương Thông tiến tới ngồi xuống, nhìn nhìn bàn ăn, sau đó lên tiếng, “Một ly cà phê với một miếng sandwich.”
“Không ăn thêm chút nữa sao? Hôm nay sẽ mệt lắm đó.” Bộ dáng hiện tại của Văn Tuấn thoạt nhìn rất giống một người cầm đầu tinh anh phong độ, một chút cũng không nhìn ra lúc mười sáu tuổi lại đi chém chém giết giết, lúc nói chuyện cũng cực kì nhã nhặn, “Tiến sĩ, chuyện tối hôm qua, cậu đừng để trong lòng, tôi với Tiểu Bạch đều là người kín miệng.”
Âu Dương Thông thản nhiên cười, “Tôi không quan tâm, đây là chuyện riêng của tôi, tôi chỉ không muốn… nói chuyện này trước mặt Lý tiên sinh.”
“Ân.” Văn Tuấn cúi đầu, không yên lòng dùng nĩa chọt chọt miếng thịt nguội, “Chuyện này, hắn có lẽ không chấp nhận được, kỳ thật chuyện đồng tính ở nước ngoài rất bình thường, nhưng ở nước này thì… Rốt cuộc vẫn tin Phật hơn, người Hoa càng thêm bảo thủ, bất quá, giống như cậu nói, đây là chuyện riêng của cậu.”
Trở lại vài tiếng trước, sau khi Âu Dương Thông phán một câu xanh rờn, trong phòng liền một mảng trầm mặc. Lý Phương Nặc không nói gì, mà Bạch Phong thì hiển nhiên đã vượt qua phạm trù tâm lý của hắn, miệng mở to không khép lại được, Văn Tuấn thì lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên đứng ngồi không yên không biết phải mở miệng làm sao, chỉ có La Tử Ngôn là vẫn giữ vững bộ mặt trầm tĩnh cho dù trời sập cũng không biến sắc.
Cuối cùng mọi người làm sao rời khỏi biệt thự, ai cũng đều quên, Văn Tuấn nói phải lái xe đưa Âu Dương Thông về nhà, lại bị Lý Phương Nặc ngăn cản, “Cậu vẫn là nên về bồi vợ mình đi, tôi kêu Tử Ngôn đưa tiến sĩ về.”
Đó là câu duy nhất mà Lý Phương Nặc nói sau chuyện đó.
“Đừng nghĩ nhiều, hảo hảo chuẩn bị một chút, đợi lát nữa khoảng 8h30 tôi liền triệu tập mọi người trong công ty, tuyên bố cậu là chủ nhiệm ngành khai phá thuốc mới, sau đó chúng ta tới nhà xưởng, tôi sẽ chuyển giao hết công việc cho cậu.” Văn Tuấn cười, rút ra một tấm thẻ đưa cho Âu Dương Thông, “Đây là thẻ ra vào của cậu.”
“Cám ơn.” Âu Dương Thông biết nhà xưởng mà hắn nói không phải là nơi làm thuốc chỉnh tề sạch sẽ, mà là ở sâu dưới lòng đất, một nơi mà cả bốn năm nay hắn cũng chưa từng được đặt chân vào, là nơi chịu trách nhiệm chính cho tài chính của tập đoàn Tụ Long, cũng là trung tâm chế tạo thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á.
Hắn vươn tay cầm lấy chiếc thẻ vừa định cất vào thì điện thoại của Văn Tuấn vang lên, Văn Tuấn nói xin lỗi rồi cầm điện thoại ra chỗ khác nghe, ở khá xa nên chỉ nghe hắn rầm rì gì đó, nội dung thì không nghe rõ.
Âu Dương Thông thu hồi tầm mắt, thản nhiên cầm miếng sandwich lên cắn, thực đơn của hắn luôn đơn giản, dễ tiêu là điều thứ nhất, vài miếng bánh mì kẹp rau là xong bữa sáng, những người quen của hắn đều nghĩ một người có đầu óc phong phú thế này sao ăn đạm bạc quá vậy.
Kỳ thật, những món ăn dễ tiêu giúp hắn luôn giữ vững sự thanh tỉnh, con người có đôi khi phải khó khăn với bản thân một chút thì mới đạt được mục đích.
Văn Tuấn cúp điện thoại, vẻ mặt khó xử thầm hít một hơi, “Tiến sĩ, boss vừa gọi tới, yêu cầu tạm thời ngừng việc chuyển giao công việc cho cậu.”
Âu Dương Thông không hề lộ ra bộ dáng kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“Vậy… Cậu trả cho tôi thẻ ra vào đi.” Văn Tuấn cười khổ yêu cầu.
Âu Dương Thông vươn tay đặt chiếc thẻ lên bàn, chiếc thẻ theo ánh nắng lóe lên, hắn bưng tách cà phê lên uống một hớp, hương vị nồng đắng làm hắn hiểu ra được vài chuyện.
“Thiệt khổ.” Văn Tuấn thu lại chiếc thẻ, trên mặt mang theo tiếc nuối, “Tiến sĩ, tôi sẽ giải thích với boss, cậu cứ yên tâm.”
“Hay là bỏ cuộc đi.” Âu Dương Thông khó có khi nào đùa giỡn, “Đỡ phải dính dáng tới tôi, mắc công anh lại không làm rõ được vài chuyện.”
Văn Tuấn cười gượng hai tiếng, “Vợ tôi cũng có rồi, hắn có thể nghi gì nữa? Tôi chỉ cảm thấy cậu là một nhân tài hiếm có, trước kia hắn cũng cho là như thế, cho nên mới bảo cậu là anh em. Nếu vì việc này… mà xem nhẹ cậu, thật sự rất không đáng.”
“Văn tổng, anh không cần nói, tôi đều đã hiểu.” Âu Dương Thông trấn tĩnh uống hết tách cà phê, đứng dậy, “Hôm nay có một tổ làm thí nghiệm, tôi tới xem, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Tác giả :
Apple