Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)
Chương 11
Edit: Mèo Không Mông
Beta: Meo kun
Ngụy Thanh dựa theo địa chỉ Trương Vân Long đưa cho, rất nhanh ở khu Cao Tây tìm được cái công viên kia.
Đúng như Trương Vân Long nói, Liên ngồi một mình trên xích đu công viên. Vừa vào thu, khí trời thay đổi thất thường, Liên khoác một chiếc áo gió dài màu vàng nhạt, vạt áo buông xuống xích đu phía dưới, theo dây xích lay động nhẹ nhàng tạo ra độ cong, khiến Liên thoạt nhìn tựa như đang lơ lửng trên không trung.
“Liên.” hắn khẽ gọi.
Liên ngẩng đầu, nhìn thấy hắn tựa hồ không một chút ngoài ý muốn, khóe miệng vẽ ra một độ cong cái xinh đẹp “Anh tới rồi. ”
Ngụy Thanh ngồi xuống một cái xích đu khác bên cạnh, nhưng mà hắn chân quá dài, bất luận thế nào đều là chạm quá mặt đất, vì vậy hắn đành phải từ bỏ không thể giống Liên mà đu tới đu lui. Dừng lại cái xích đu hắn nhìn cậu, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Kết quả mở miệng trước lại là Liên “Ngụy Thanh tiên sinh muốn hỏi cái gì sao?”
“Tôi…” Hỏi cái gì đây? Có quá nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tiểu Ức?”
Ngụy Thanh nhìn đôi mắt xinh đẹp của Liên dần dần trừng lớn, sắc mặt hoảng hốt, mới hậu tri hậu giác ý thức được, nam nhân đứng ở cửa công viên kia tựa hồ là gọi đích danh của Liên.
“Thực sự là Tiểu Ức sao?”
Nam nhân dường như muốn xác định, bước tới gần. Ngụy Thanh đánh giá nam nhân này, hắn ước chừng 30 tuổi, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính không vành khiến hắn toát ra phong độ của người trí thức, trong tay hắn mang theo vài cuốn sách càng xác nhận suy đoán của Ngụy Thanh, người này cùng cha hắn có khí tức giống nhau.
“Lam tiền bối.” Liên từ xích đu đứng lên, hướng về nam tử cúi đầu một cái. Thần sắc của hắn vẫn như thường, trên mặt lại mang theo thản nhiên tươi cười, giống như là tôn kính vị trưởng bối đã lâu không gặp.
Chỉ có từ góc độ của Ngụy Thanh mới có thể nhìn thấy, bàn tay hắn ẩn giấu phân nửa trong áo khoác đang run rẩy nhè nhẹ.
Lam tiền bối. Lam Phi?
“Thực sự là đã lâu không gặp. Liên, ta vừa…Ân, còn không quá chắc chắn, ngươi thật sự trưởng thành rất nhiều. ”
“Lam tiền bối trái lại một chút cũng không thay đổi. ”
“Vị kia là?” Nam nhân liếc nhìn Ngụy Thanh
“Là đồng nghiệp của ta, ta gần đây, đang đóng phim truyền hình.”
“Phim truyền hình? Như vậy có thể chứ? A, ta là nói cha của ngươi….”
“Ta đã sớm cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ cha con.” Liên vẫn như cũ mỉm cười, giống như hắn đang nói là chuyện của người khác.
Nam nhân trừng lớn hai mắt “Ngươi, làm sao….”
“Hắn không chấp nhận ta, ta cũng không ưa hắn, ngược lại cả hai không còn gặp lại, thật tốt.”
“Này, nên nói như thế nào đây…”
“Không nói đến hắn, Tôn phu nhân có khỏe không?”
“Nàng.” Nam nhân lắc đầu cười khổ “Chúng ta đã sớm ly hôn, Tiểu Vũ hiện giờ đang sống với ta.”
“Là như vậy sao.”
“Tiểu Ức ”
“Chuyện gì vậy?”
“Lúc nào rảnh rỗi, tới nhà của ta ngồi một chút đi, ngươi có biết ta sống ở đâu không? Thuận tiện tới thăm Tiểu Vũ, ngươi còn chưa từng thấy con bé đi, nó thế nhưng vô cùng đáng yêu.”
“…. Được.”
“Vậy ta đi trước, làm thầy giáo đều không thể tới trễ.” Nói xong, nam nhân hướng về hai người giơ tay chào một cái liền quay người rời đi “Tiểu Ức bằng hữu, hẹn gặp lại.”
“Liên.” Ngụy Thanh gọi một tiếng, thấy hắn không phản ứng, Ngụy Thanh thở dài một cái, đi tới từ phía sau đem Liên ôm vào trong lòng “Hắn đi rồi, Liên. ”
Liên không nói lời nào, trở tay ôm lấy Ngụy Thanh.
“Cậu ôm chặt quá, Liên.”
“Để tôi cứ như vậy dựa vào anh một chút đi, tôi mệt mỏi quá.” Thật sự, mệt mỏi quá.
“Tôi đã từng nói tôi không phải đồng tính luyến ái.” Liên nói “Chẳng qua người tôi yêu, lại là một nam nhân.”
Ngụy Thanh cảm thấy trên trán của chính mình mơ hồ truyền đến cơn đau, hắn lắc nhẹ đầu, mới dịu đi một chút “Là hắn sao? Lam Phi, Lam tiền bối?”
“Hắn đã từng là gia sư của tôi. Đây thật ra là một câu chuyện cũ.” Liên cười khổ mà nói “Vào năm tôi 16 tuổi ấy, tôi không thể kìm lòng mà yêu hắn. Sau đó bị người nhà phát hiện. Ở Mạc gia… Đây đương nhiên là điều không cho phép. Tiền, không thu mua được hắn. Cha tôi liền dùng thủ đoạn hèn hạ khiến một người phụ nữ mang thai con trai hắn. Hắn không thể làm gì khác hơn là cưới nữ nhân kia. Sau cha tôi liền cho hắn một khoản tiền, để hắn đi xa.”
“Tôi nói đóng GV là vì tiền. Đó là thật.”
“Tôi và cha tôi đoạn tuyệt quan hệ. Thời điểm bỏ nhà, trong người không có đồng nào. Tôi biết hắn đang ở thành phố này, biết nhà hắn ở nơi nào, cũng biết hắn đang làm công việc gì, biết hắn mỗi ngày đi làm sẽ đi qua nơi này. Hắn đại khái, cũng sớm đã phát hiện đi. Hắn thông minh như vậy, nếu đã nói chuyện cùng tôi, hẳn là bởi vì nhìn được trên báo.”
“Đi tìm hắn đi.”
“Hả?”
Ngụy Thanh đột nhiên đứng lên “Đi tìm hắn, hắn cũng thích cậu, không phải sao?”
“A, phải?”
“Hắn vừa không phải nói hắn ly hôn sao? Hắn thích cậu, cậu cũng thích hắn, hiện tại giữa các người đều không có trở ngại, tại sao không đi tìm hắn?”
“Nhưng là…”
“Đi thôi.” Ngụy Thanh đem Liên đẩy ra công viên “Nhớ tới về sớm một chút, đạo diễn Trương đã sắp phát điên.”
Nói xong, Ngụy Thanh lên thẳng chiếc Porsche, cấp tốc khởi động xe giống như chạy trốn khỏi cái nơi khiến hắn hít thở không thông, cùng người khiến hắn nghẹt thở vậy.
Ngay thời điểm Ngụy Thanh đi vào, trong đại sảnh nhất thời trở nên yên lặng như tờ. Trước hết phản ứng lại là người mới vừa quay phim xong nguyên một ngày Cố Khải Triết.
“Ngươi, đồ kẻ cướp, ta muốn kiện ngươi! Ta nhất định sẽ kiện ngươi. ”
“A Triết, ngươi bình tĩnh đi. ” Lưu Hồng cố gắng ngăn cản Cố Khải Triết kích động.
Cố Khải Triết chỉ cảm thấy có vật gì đó ở trước mắt đang hướng về hắn bay tới. Hắn theo bản năng mà đưa tay bắt lấy, dĩ nhiên là chìa khóa xe của hắn, nhất thời phát điên “Ngụy Thanh, ngươi muốn mưu sát sao?” Nếu không phải chính mình theo bản năng tiếp lấy, kia tám phần là khuôn mặt liền muốn hủy rồi.
“Bắt không tệ.” Ngụy Thanh thản nhiên cười, chỉ kém không vỗ tay tham gia náo nhiệt “Cám ơn xe cùng điện thoại di động củangươi, tiền xăng hao tổn cùng tiền điện thoại ta sẽ thông báo cho người trả cho ngươi, nếu có vấn đề gì, ngươi cũng có thể truyền đạt lại, nhưng hiện tại xin lỗi ta không nghĩ muốn cùng ngươi nói chuyện.” Thời điểm nói xong một chữ cuối cùng, trên mặt của hắn chỉ còn lại hàn băng.
Muốn phản bác, Cố Khải Triết cảm giác chính mình khí lực để mở miệng nói chuyện cũng không có.
“Là ảo giác của ta sao?” Lưu Hồng nhìn bóng lưng Ngụy Thanh biến mất ở chỗ rẽ cầu thang ngơ ngác nói “Ta vì sao đột nhiên cảm thấy Ngụy Thanh tiên sinh rất đáng sợ?”
Đây tuyệt đối không phải ảo giác! Cố Khải Triết ở bên trong lòng khẳng định nói, đây mới là bộ mặt thật của người này a, một ngày nào đó nhất định phải vạch trần hắn.
“Làm sao vậy?” Nhận được thông báo Lâm Vũ chạy tới phòng Ngụy Thanh, lại chỉ nhìn thấy hắn đang cuộn mình trong chăn, nhất thời lấy làm kinh hãi, tiến lên tìm lấy đầu Ngụy Thanh “Lại phát tác?”
“Không phải.” Ngụy Thanh không được tự nhiên co rút lại nói “Không phải đau đầu, chỉ là trong lòng khó chịu.”
Lâm Vũ lúc này mới ngồi dưới đất thở phào nhẹ nhõm.
“Bởi vì Liên? Ngươi thích hắn đi?”
“Ta không biết, hắn có người trong lòng, người kia cũng thích hắn. Ta chỉ cảm thấy khó chịu.”
Lâm vũ sờ trán Ngụy Thanh, hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh. Một ngày kia, chú của Ngụy Thanh – Ngụy Quốc Niên lần đầu tiên đem đứa trẻ này dẫn tới trước mặt chính mình. Khi đó Lâm Vũ đã là quản lý cho công ty truyền hình S thị, hắn xem qua rất nhiều người, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh như vậy. Thời điểm đó Ngụy Thanh mới bất quá 17 tuổi, đã có khí chất phức tạp, hắn rất khó tưởng tượng một người có tính cách mâu thuẫn như vậy, mà vẫn có thể duy trì trạng thái tinh thần bình thường. Trên thực tế tình hình tinh thần của Ngụy Thanh khi đó quả thật vô cùng không ổn định.
Ngụy Quốc Niên nói cho hắn biết, hoàn cảnh sinh trưởng vốn có của Ngụy Thanh khiến hắn bị hân cách phân liệt. Cha của hắn là bác sĩ, mẹ là thiên kim thế gia, từ nhỏ đã gia giáo nghiêm ngặt, tư tưởng truyền thống. Điều này căn bản không có gì kỳ lạ, nhưng mà cái gia đình này lại sinh sống tự do, buông thả bên Mỹ. Ngụy Thanh từ từ lớn lên, bắt đầu tiếp xúc người địa phương cùng sự vật, hắn đột nhiên phát hiện, hắn dĩ nhiên cùng nơi kia hoàn toàn không thích hợp. Hai loại tư tưởng cực đoan cùng hoàn cảnh sinh hoạt luân phiên kích thích hắn, hắn vốn là hài tử thông minh, chủ động, lại bị sự thông minh của chính mình hại. Suy nghĩ về tất cả sự vật chung quanh làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi và khó có thể chịu đựng. Cuối cùng tinh thần của hắn rốt cục bắt đầu vỡ nứt. Lúc trước ở trên T đài, hắn thậm chí từng bị đưa vào viện điều dưỡng.
Là chú hắn – Ngụy Quốc Niên cứu vớt hắn, đem hắn thoát khỏi hoàn cảnh thống khổ, lại đưa hắn lên T đài sáng rọi hào quang. Thời điểm Lâm Vũ nhìn thấy hắn, hắn vẫn là hài tử khác biệt rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi 17. Cách mà hắn suy nghĩ vô cùng đặc biệt, hắn thậm chí đối với với rất nhiều thường thức hoàn toàn không có thể hiểu được. Anh từng có thời gian rất dài đến dạy hắn làm sao mỉm cười, làm sao cùng người ở chung, làm sao phản ứng đối với các loại sự kiện. Tuy rằng hắn vẫn như trước, không hiểu chuyện yêu đương.
Bây giờ Ngụy Thanh, sớm đã không phải là đứa bé khuyết thiếu năm đó. Hắn hiểu được làm sao khống chế tâm tình của mình, luôn tươi cười, cử chỉ tao nhã.
“A thanh, ngươi biết không? Ngươi yêu người, cũng không nhất định sẽ cùng ngươi ở một chỗ, quan trọng là …, ngươi yêu trái tim của hắn. ”
Ngụy Thanh nháy mắt một cái “Ta không hiểu. ”
“Ngươi rồi sẽ rõ. ”
Hắn bỏ ra thời gian mười mấy năm, rốt cục học xong tình yêu, đồng thời, lại mất đi….
Beta: Meo kun
Ngụy Thanh dựa theo địa chỉ Trương Vân Long đưa cho, rất nhanh ở khu Cao Tây tìm được cái công viên kia.
Đúng như Trương Vân Long nói, Liên ngồi một mình trên xích đu công viên. Vừa vào thu, khí trời thay đổi thất thường, Liên khoác một chiếc áo gió dài màu vàng nhạt, vạt áo buông xuống xích đu phía dưới, theo dây xích lay động nhẹ nhàng tạo ra độ cong, khiến Liên thoạt nhìn tựa như đang lơ lửng trên không trung.
“Liên.” hắn khẽ gọi.
Liên ngẩng đầu, nhìn thấy hắn tựa hồ không một chút ngoài ý muốn, khóe miệng vẽ ra một độ cong cái xinh đẹp “Anh tới rồi. ”
Ngụy Thanh ngồi xuống một cái xích đu khác bên cạnh, nhưng mà hắn chân quá dài, bất luận thế nào đều là chạm quá mặt đất, vì vậy hắn đành phải từ bỏ không thể giống Liên mà đu tới đu lui. Dừng lại cái xích đu hắn nhìn cậu, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Kết quả mở miệng trước lại là Liên “Ngụy Thanh tiên sinh muốn hỏi cái gì sao?”
“Tôi…” Hỏi cái gì đây? Có quá nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tiểu Ức?”
Ngụy Thanh nhìn đôi mắt xinh đẹp của Liên dần dần trừng lớn, sắc mặt hoảng hốt, mới hậu tri hậu giác ý thức được, nam nhân đứng ở cửa công viên kia tựa hồ là gọi đích danh của Liên.
“Thực sự là Tiểu Ức sao?”
Nam nhân dường như muốn xác định, bước tới gần. Ngụy Thanh đánh giá nam nhân này, hắn ước chừng 30 tuổi, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính không vành khiến hắn toát ra phong độ của người trí thức, trong tay hắn mang theo vài cuốn sách càng xác nhận suy đoán của Ngụy Thanh, người này cùng cha hắn có khí tức giống nhau.
“Lam tiền bối.” Liên từ xích đu đứng lên, hướng về nam tử cúi đầu một cái. Thần sắc của hắn vẫn như thường, trên mặt lại mang theo thản nhiên tươi cười, giống như là tôn kính vị trưởng bối đã lâu không gặp.
Chỉ có từ góc độ của Ngụy Thanh mới có thể nhìn thấy, bàn tay hắn ẩn giấu phân nửa trong áo khoác đang run rẩy nhè nhẹ.
Lam tiền bối. Lam Phi?
“Thực sự là đã lâu không gặp. Liên, ta vừa…Ân, còn không quá chắc chắn, ngươi thật sự trưởng thành rất nhiều. ”
“Lam tiền bối trái lại một chút cũng không thay đổi. ”
“Vị kia là?” Nam nhân liếc nhìn Ngụy Thanh
“Là đồng nghiệp của ta, ta gần đây, đang đóng phim truyền hình.”
“Phim truyền hình? Như vậy có thể chứ? A, ta là nói cha của ngươi….”
“Ta đã sớm cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ cha con.” Liên vẫn như cũ mỉm cười, giống như hắn đang nói là chuyện của người khác.
Nam nhân trừng lớn hai mắt “Ngươi, làm sao….”
“Hắn không chấp nhận ta, ta cũng không ưa hắn, ngược lại cả hai không còn gặp lại, thật tốt.”
“Này, nên nói như thế nào đây…”
“Không nói đến hắn, Tôn phu nhân có khỏe không?”
“Nàng.” Nam nhân lắc đầu cười khổ “Chúng ta đã sớm ly hôn, Tiểu Vũ hiện giờ đang sống với ta.”
“Là như vậy sao.”
“Tiểu Ức ”
“Chuyện gì vậy?”
“Lúc nào rảnh rỗi, tới nhà của ta ngồi một chút đi, ngươi có biết ta sống ở đâu không? Thuận tiện tới thăm Tiểu Vũ, ngươi còn chưa từng thấy con bé đi, nó thế nhưng vô cùng đáng yêu.”
“…. Được.”
“Vậy ta đi trước, làm thầy giáo đều không thể tới trễ.” Nói xong, nam nhân hướng về hai người giơ tay chào một cái liền quay người rời đi “Tiểu Ức bằng hữu, hẹn gặp lại.”
“Liên.” Ngụy Thanh gọi một tiếng, thấy hắn không phản ứng, Ngụy Thanh thở dài một cái, đi tới từ phía sau đem Liên ôm vào trong lòng “Hắn đi rồi, Liên. ”
Liên không nói lời nào, trở tay ôm lấy Ngụy Thanh.
“Cậu ôm chặt quá, Liên.”
“Để tôi cứ như vậy dựa vào anh một chút đi, tôi mệt mỏi quá.” Thật sự, mệt mỏi quá.
“Tôi đã từng nói tôi không phải đồng tính luyến ái.” Liên nói “Chẳng qua người tôi yêu, lại là một nam nhân.”
Ngụy Thanh cảm thấy trên trán của chính mình mơ hồ truyền đến cơn đau, hắn lắc nhẹ đầu, mới dịu đi một chút “Là hắn sao? Lam Phi, Lam tiền bối?”
“Hắn đã từng là gia sư của tôi. Đây thật ra là một câu chuyện cũ.” Liên cười khổ mà nói “Vào năm tôi 16 tuổi ấy, tôi không thể kìm lòng mà yêu hắn. Sau đó bị người nhà phát hiện. Ở Mạc gia… Đây đương nhiên là điều không cho phép. Tiền, không thu mua được hắn. Cha tôi liền dùng thủ đoạn hèn hạ khiến một người phụ nữ mang thai con trai hắn. Hắn không thể làm gì khác hơn là cưới nữ nhân kia. Sau cha tôi liền cho hắn một khoản tiền, để hắn đi xa.”
“Tôi nói đóng GV là vì tiền. Đó là thật.”
“Tôi và cha tôi đoạn tuyệt quan hệ. Thời điểm bỏ nhà, trong người không có đồng nào. Tôi biết hắn đang ở thành phố này, biết nhà hắn ở nơi nào, cũng biết hắn đang làm công việc gì, biết hắn mỗi ngày đi làm sẽ đi qua nơi này. Hắn đại khái, cũng sớm đã phát hiện đi. Hắn thông minh như vậy, nếu đã nói chuyện cùng tôi, hẳn là bởi vì nhìn được trên báo.”
“Đi tìm hắn đi.”
“Hả?”
Ngụy Thanh đột nhiên đứng lên “Đi tìm hắn, hắn cũng thích cậu, không phải sao?”
“A, phải?”
“Hắn vừa không phải nói hắn ly hôn sao? Hắn thích cậu, cậu cũng thích hắn, hiện tại giữa các người đều không có trở ngại, tại sao không đi tìm hắn?”
“Nhưng là…”
“Đi thôi.” Ngụy Thanh đem Liên đẩy ra công viên “Nhớ tới về sớm một chút, đạo diễn Trương đã sắp phát điên.”
Nói xong, Ngụy Thanh lên thẳng chiếc Porsche, cấp tốc khởi động xe giống như chạy trốn khỏi cái nơi khiến hắn hít thở không thông, cùng người khiến hắn nghẹt thở vậy.
Ngay thời điểm Ngụy Thanh đi vào, trong đại sảnh nhất thời trở nên yên lặng như tờ. Trước hết phản ứng lại là người mới vừa quay phim xong nguyên một ngày Cố Khải Triết.
“Ngươi, đồ kẻ cướp, ta muốn kiện ngươi! Ta nhất định sẽ kiện ngươi. ”
“A Triết, ngươi bình tĩnh đi. ” Lưu Hồng cố gắng ngăn cản Cố Khải Triết kích động.
Cố Khải Triết chỉ cảm thấy có vật gì đó ở trước mắt đang hướng về hắn bay tới. Hắn theo bản năng mà đưa tay bắt lấy, dĩ nhiên là chìa khóa xe của hắn, nhất thời phát điên “Ngụy Thanh, ngươi muốn mưu sát sao?” Nếu không phải chính mình theo bản năng tiếp lấy, kia tám phần là khuôn mặt liền muốn hủy rồi.
“Bắt không tệ.” Ngụy Thanh thản nhiên cười, chỉ kém không vỗ tay tham gia náo nhiệt “Cám ơn xe cùng điện thoại di động củangươi, tiền xăng hao tổn cùng tiền điện thoại ta sẽ thông báo cho người trả cho ngươi, nếu có vấn đề gì, ngươi cũng có thể truyền đạt lại, nhưng hiện tại xin lỗi ta không nghĩ muốn cùng ngươi nói chuyện.” Thời điểm nói xong một chữ cuối cùng, trên mặt của hắn chỉ còn lại hàn băng.
Muốn phản bác, Cố Khải Triết cảm giác chính mình khí lực để mở miệng nói chuyện cũng không có.
“Là ảo giác của ta sao?” Lưu Hồng nhìn bóng lưng Ngụy Thanh biến mất ở chỗ rẽ cầu thang ngơ ngác nói “Ta vì sao đột nhiên cảm thấy Ngụy Thanh tiên sinh rất đáng sợ?”
Đây tuyệt đối không phải ảo giác! Cố Khải Triết ở bên trong lòng khẳng định nói, đây mới là bộ mặt thật của người này a, một ngày nào đó nhất định phải vạch trần hắn.
“Làm sao vậy?” Nhận được thông báo Lâm Vũ chạy tới phòng Ngụy Thanh, lại chỉ nhìn thấy hắn đang cuộn mình trong chăn, nhất thời lấy làm kinh hãi, tiến lên tìm lấy đầu Ngụy Thanh “Lại phát tác?”
“Không phải.” Ngụy Thanh không được tự nhiên co rút lại nói “Không phải đau đầu, chỉ là trong lòng khó chịu.”
Lâm Vũ lúc này mới ngồi dưới đất thở phào nhẹ nhõm.
“Bởi vì Liên? Ngươi thích hắn đi?”
“Ta không biết, hắn có người trong lòng, người kia cũng thích hắn. Ta chỉ cảm thấy khó chịu.”
Lâm vũ sờ trán Ngụy Thanh, hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh. Một ngày kia, chú của Ngụy Thanh – Ngụy Quốc Niên lần đầu tiên đem đứa trẻ này dẫn tới trước mặt chính mình. Khi đó Lâm Vũ đã là quản lý cho công ty truyền hình S thị, hắn xem qua rất nhiều người, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh như vậy. Thời điểm đó Ngụy Thanh mới bất quá 17 tuổi, đã có khí chất phức tạp, hắn rất khó tưởng tượng một người có tính cách mâu thuẫn như vậy, mà vẫn có thể duy trì trạng thái tinh thần bình thường. Trên thực tế tình hình tinh thần của Ngụy Thanh khi đó quả thật vô cùng không ổn định.
Ngụy Quốc Niên nói cho hắn biết, hoàn cảnh sinh trưởng vốn có của Ngụy Thanh khiến hắn bị hân cách phân liệt. Cha của hắn là bác sĩ, mẹ là thiên kim thế gia, từ nhỏ đã gia giáo nghiêm ngặt, tư tưởng truyền thống. Điều này căn bản không có gì kỳ lạ, nhưng mà cái gia đình này lại sinh sống tự do, buông thả bên Mỹ. Ngụy Thanh từ từ lớn lên, bắt đầu tiếp xúc người địa phương cùng sự vật, hắn đột nhiên phát hiện, hắn dĩ nhiên cùng nơi kia hoàn toàn không thích hợp. Hai loại tư tưởng cực đoan cùng hoàn cảnh sinh hoạt luân phiên kích thích hắn, hắn vốn là hài tử thông minh, chủ động, lại bị sự thông minh của chính mình hại. Suy nghĩ về tất cả sự vật chung quanh làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi và khó có thể chịu đựng. Cuối cùng tinh thần của hắn rốt cục bắt đầu vỡ nứt. Lúc trước ở trên T đài, hắn thậm chí từng bị đưa vào viện điều dưỡng.
Là chú hắn – Ngụy Quốc Niên cứu vớt hắn, đem hắn thoát khỏi hoàn cảnh thống khổ, lại đưa hắn lên T đài sáng rọi hào quang. Thời điểm Lâm Vũ nhìn thấy hắn, hắn vẫn là hài tử khác biệt rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi 17. Cách mà hắn suy nghĩ vô cùng đặc biệt, hắn thậm chí đối với với rất nhiều thường thức hoàn toàn không có thể hiểu được. Anh từng có thời gian rất dài đến dạy hắn làm sao mỉm cười, làm sao cùng người ở chung, làm sao phản ứng đối với các loại sự kiện. Tuy rằng hắn vẫn như trước, không hiểu chuyện yêu đương.
Bây giờ Ngụy Thanh, sớm đã không phải là đứa bé khuyết thiếu năm đó. Hắn hiểu được làm sao khống chế tâm tình của mình, luôn tươi cười, cử chỉ tao nhã.
“A thanh, ngươi biết không? Ngươi yêu người, cũng không nhất định sẽ cùng ngươi ở một chỗ, quan trọng là …, ngươi yêu trái tim của hắn. ”
Ngụy Thanh nháy mắt một cái “Ta không hiểu. ”
“Ngươi rồi sẽ rõ. ”
Hắn bỏ ra thời gian mười mấy năm, rốt cục học xong tình yêu, đồng thời, lại mất đi….
Tác giả :
Mộc Dục