Yêu Phải Một Con Mèo
Chương 9
Phát hiện Lăng Hải Phong dùng một tay lấy vài cái hộp đựng vào mấy cái cravat đã được cuộn đẹp đẽ, Hiệp Miêu vừa cười anh: “Anh chú ý đến vẻ ngoài thật nha, đem theo nhiều cravat như vậy, hừ! Muốn hấp dẫn ai sao??”
Lăng Hải Phong giải thích: “Anh chỉ mang theo vài bộ vest cùng với áo sơ mi, bị đồng nghiệp phát hiện mặt trùng quần áo sẽ có người hoài nghi, thay đổi cravat sẽ làm cho mọi người không chú ý đến điểm này.”
Không nghĩ tới Lăng Hải Phong suy nghĩ cẩn thận như vậy, Hiệp Miêu không nói thêm gì.
Đến cuối tuần, Lăng Hải Phong dọn vào nhà Hiệp Miêu, là một căn phòng nho nhỏ, phòng ngủ cũng là phòng khách, có một nhà tắm nhỏ riêng cùng với nhà bếp, ở haii người thì có chút chật chội.
Lăng Hải Phong đứng trong phòng nhìn chung quanh, tuyệt đối không để ý: “Em sắp xếp thật gọn gàng.”
Hiệp Miêu cười: “Bộ anh nghĩ nhà của em sẽ lộn tùng phèo hết cả lên à?”
Sắp xếp đồ đạc của mình xong, Lăng Hải Phong chính thức đã ở cùng nhà với Hiệp Miêu.
Buổi tối, hai người ôm nhau nằm ở trên giường, Lăng Hải Phong từ sau lưng ôm Hiệp Miêu, nhẹ giọng hỏi cậu: “Có không quen không? “
“Sao vậy?”
“Vốn đây là không gian của em, hiện tại lại thêm một người nữa, có thể nào không quen không?”
Hiệp Miêu ở trong lòng Lăng Hải Phong cọ cọ, tìm được một vị trí thoái mái thì nằm yên lại, bắt đầu nói: “Anh thì có bao nhiêu to lớn chứ, chẳng lẽ không thể nhét vào phòng này à.”
Đối với người mới đến này, hàng xóm của Hiệp Miêu tràn ngập tò mò. Lúc ra vào ở dưới lầu, khí chất bất phàm cùng phong độ, hơn nữa còn có tướng mạo anh tuấn của Lăng Hải Phong đã hấp dẫn không ít ánh nhìn, có người bắt đầu hỏi thăm Hiệp Miêu chuyện của anh.
“Đáng ghét. Anh làm cái gì vậy hả? Anh mau tô đen cả mặt mình đi, không được ở ngoài trêu hoa ghẹo bướm nữa.” sau khi có rất nhiều người đến hỏi này hỏi nọ, Hiệp Miêu liền không vui.
“Anh cái gì cũng không có làm hết!” Lăng Hải Phong vẻ mặt vô tội.
“Còn dám nói không làm gì, là ái giúp bà hàng xóm cầm túi đồ? Là ai đá bong cùng với bọn nhóc thích cãi nhau kia? Là ai giúp quản lý khu nhà sửa ống nước? Là ai vậy? Anh vừa đến không bao lâu thôi mà đã có rất nhiều biết đến anh.”
Lăng Hải Phong giơ tay: “Láng giềng hoà thuận hữu hảo, láng giềng hoà thuận hữu hảo.”
“Đá có năm nữ hàng xóm tới hỏi em anh có còn độc thân không rồi.” Hiệp Miêu reo lên.
“Nói với bọn họ là anh không còn độc thân.”
“Anh đột nhiên xuất hiện như thần tượng, rất nhiều người chú ý đến anh, còn có người hỏi anh với em là quan hệ gì.” Hiệp Miêu hậm hực nói.
Lăng Hải Phong ôm lấy Hiệp Miêu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu, vừa hôn vừa hỏi: “Vậy em nói….chúng ta là quan hệ gì?”
Hiệp Miêu cười, lắc lắc thân mình muốn né tránh, bị Lăng Hải Phong ôm lấy, đặt ở trên giường.
Hiệp Miêu đưa tay ôm lấy cổ Lăng Hải Phong, nhìn Lăng Hải Phong cởi bỏ nút áo sơ mi của anh: “Chúng ta là quan hệ gì?”
Ngón tay xoa lên làn da màu mật nước trơn nhẵn của Hiệp Miêu, vừa cảm nhận cảm xúc tuyệt vờ, Lăng Hải Phong vừa nói: “Quan hệ ở chung thôi.”
“Em nói anh là khách trọ của em.” Hiệp Miêu hi hi cười, nói.
“Khách trọ? Anh lại nghĩ….em sẽ nói anh là thầy giáo của em.”
“Thầy? Hiện tại thầy có thể dạy em cái gì đây? ” Hiệp Miêu hỏi ngược lại.
Lăng Hải Phong lúc này đã lột xong áo của Hiệp Miêu, ngón tay di chuyển xuống, cởi bỏ nút quần jean, kéo khóa kéo, ngón tay lại vói vào, cách nội y khẽ vuốt ve thân thể của Hiệp Miêu.
Nơi mẫn cảm được cẩn thận **, khoái cảm ngọt ngào nhanh chóng dâng lên. Ánh mắt Hiệp Miêu trở nên mông lung.
“Dạy em……rất nhiều a……” Lăng Hải Phong hôn lên cổ Hiệp Miêu.
Hiệp Miêu đưa tay đẩy đẩy mặt anh: “Uhm…nhẹ một chút, đừng để cho người khác nhìn ra.”
“Yên tâm, anh sẽ chỉ lưu lại dấu vết ở nơi chỉ có mình anh nhìn thấy mà thôi.”
Hiệp Miêu nhẹ thở gấp: “Anh……anh là kinh nghiệm đầy mình chứ gì, đáng ghét gạt tôi, còn dám nói chưa từng kết giao với ai.”
“Là không có cùng với người nào khác tiếp xúc thân mật như vậy.”
“Đáng ghét, đáng ghét!”
“Loại chuyện này, chúng ta cùng nhau chậm rãi học tập để lĩnh ngộ thôi.” Lăng Hải Phong đã bỏ đi hết quần áo của Hiệp Miêu, sau đó cũng cởi luôn quần áo của mình, kéo chăn lên che phủ cơ thể trần trụi của hai người.
Da thịt ấm áp ma sát lẫn nhau, Hiệp Miêu ôm lấy Lăng Hải Phong. Từ sau khi ở chung, cơ hội thân mật tiếp xúc của hai người nhiều hơn nhiều. Dư vị đau đớn của đêm đầu tiên Hiệp Miêu vẫn không quên, hiện tại được Lăng Hải Phong ôm, cậu có chút sợ hãi.
“Uhm……anh phải nhẹ một chút đó, đừng……”
Lăng Hải Phong hôn lên những lời Hiệp Miêu muốn nói: “Yên tâm, sẽ không làm đau em nữa đâu.”
“Phải thật dịu dàng đó.”
Nhẹ nhàng hôn dọc thân thể Hiệp Miêu, cảm giác ướt át trước ngực chậm rãi dời xuống bụng, Hiệp Miêu biết ** được ngón tay cùng môi an ủi thì có bao nhiêu tuyệt vời, cậu thuận theo bản năng vặn vẹo thân thể, đón ý theo hành động của Lăng Hải Phong.
Đêm đầu tiên sau khi khiến cho Hiệp Miêu thừa nhận đau đớn, Lăng Hải Phong luôn nghĩ sau này khi thân mật sẽ tận lực làm cho cậu thoải mái, hiện tại anh vẫn rất dịu dàng đối xử với Hiệp Miêu, thật cẩn thận ôm lấy cậu.
Sauk hi dọn qua ở chung với Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong đã hạn chế bớt xã giao, đem hết thời gian cá nhân giao cho Hiệp Miêu. Hai người như những người mới yêu, hẹn hò, cùng nhau đi xem phim, xem ca nhạc, đi dạo phố. Những kỉ niệm trong kí ức khiến cả hai có rất nhiều đề tài để nói, ở chúng càng ngày càng ăn ý.
Lăng Hải Phong muốn đem chuyện sống cùng với Hiệp Miêu nói cho mẹ, anh không hy vọng Hiệp Miêu ở vị trí không thể nhìn thấy ánh sáng, vì thế khi một mình về Vệ Tinh vấn an mẹ, Lăng Hải Phong hướng bà mơ hồ đề cập bản thân đã tìm được người mà mình yêu thương.
“Là đồng nghiệp à!” bà Lăng nói.
“Dạ, hiện tài là đồng nghiệp. Kỳ thật tụi con đã quen nhau từ lúc con học đại học, sau đó thì có tách ra vài năm, hiện tại lại một lần nữa gặp lại, con quên không được người đó, rốt cuộc thì cũng theo đuổi được.” Lăng Hải Phong thẳng thắn tất cả với mẹ.
“Chỉ cần con thích là tốt rồi, quan trọng nhất là hai đứa có thể hòa hảo mà ở chung.”
Bà Lăng vẫn hy vọng con trai mình thành gia, đã từng thúc giục Lăng Hải Phong rất nhiều lần, nhưng mà con trai lại qúa mức độc lập, chuyện tình cảm của anh bà cũng không làm chủ được, cơ hồ đã muốn bỏ mặc không lo. Hiện tại nghe nói Lăng Hải Phong có người yêu, bà Lăng rất vui mừng, bà đã không quan trọng xem đó là người như thế nào, chỉ cần con trai mình thích, bà cũng thích.
“Khi nào có thời gian, dắt nó về ăn cơm.”
“Dạ con biết.”
Biết mẫu thân có thể chấp nhận Hiệp Miêu nhưng Lăng Hải Phong không định tiến hành mọi việc nhanh như vậy, saong phương muốn gặp mặt vẫn là phải cần chút thời gian để tiêu hóa cách hòa hợp cũng như thành lập quan hệ. Lăng Hải Phong đáp ứng mẹ, sau này sẽ đem Hiệp Miêu đến cho mẹ gặp.
Hiệp Miêu đã biết chuyện này, cậu có chút lo lắng, sợ người nhà Lăng Hải Phong không thể chấp nhận.
Lăng Hải Phong liền chỉ có thể an ủi cậu.
”Nếu bác gái không thích em, anh có thể sẽ không cần em nữa phải không?” Hiệp Miêu hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia sợ hãi.
“Đương nhiên sẽ không, em yên tâm, mẹ anh là người khoan dung, chỉ cần là người mà anh thích thì bà sẽ thích. Hơn nữa, em lại đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy” Lăng Hải Phong nựng nhẹ mặt Hiệp Miêu.
“Em mới không có đáng yêu, em rất là không tự nhiên, hơn nữa em tuyệt đối không hề ngoan.” Hiệp Miêu trừng mắt liếc Lăng Hải Phong một cái.
“Ừ, có thể tự hiểu lấy rồi, là hiện tượng tốt, thì ra em thật rất hiểu bản thân nha! ” Lăng Hải Phong cố ý
nói.
Hiệp Miêu nhào qua đánh Lăng Hải Phong, không muốn thừa nhận những lời cậu vừa nói ban nãy.
Cuối tuần, khu nhà Hiệp Miêu ở tổ chức một buổi tiệc, các hộ gia đình đều tập trung đến quãng trường của khu nhà, dựng lên vài bếp than để nướng thức ăn, còn có người đem đến mấy cái bếp gaz cùng nhau nấu mấy món, cũng có người ca hát rồi chơi trò chơi này nọ.
Hiệp Miêu vốn nói cho hàng xóm là Lăng Hải Phong không tham gia, bởi vì ngày đó anh có một cuộc họp phải có mặt. Một mình Hiệp Miêu tham gia, cậu cùng với mọi người nướng thịt, trò chuyện, ngay lúc party tiến hành được một nửa, Lăng Hải Phong họp xong trở lại, có nhiều người tinh mắt phát hiện anh liền kéo anh qua nhập cuộc.
Thấy Lăng Hải Phong thay đồ vest ra, mặc vào áo thun rộng thùng thình, vẻ mặt tươi cười đứng sau bếp than nướng thịt, tuyệt đối không để ý đến khói bếp tro than, Hiệp Miêu phát hiện anh càng ngày càng có bộ dáng đàn ông của gia đình. Người lãnh đạo của BASA tại văn phòng lớn lại ở nơi như tiệc khu tập thể này mà phát huy tài năng, chân chính là có thể văn có thể võ, co được dãn được.
Sau khi Lăng Hải Phong xuất hiện, liền như cục đường hấp dẫn không biết bao nhiêu lực chú ý của phụ nữ nơi đây, có người đến giúp anh nước thịt, có người đem trà chanh mát lạnh đến mời anh, còn có người cùng anh trò chuyện, Hiệp Miêu nhìn thấy tất cả, trong lòng từ từ cảm thấy càng nhìn càng chướng mắt
“Anh vừa nói vừa cười ới mấy bà đó, nói cái gì mà nói nhiều thế?” sau khi buổi tiệc chấm dứt, Lăng Hải Phong đi theo Hiệp Miêu về nhà, vừa vào cửa Hiệp Miêu liền truy vấn.
Lăng Hải Phong cười cười, anh biết Hiệu Miêu lại giở chứng, kéo Hiệp Miêu ngồi xuống, lại đem thịt nướng khi nãy đóng gói mang về lấy ra cho cậu ăn: “Anh có nói gì đâu, chỉ tùy tiện tán gẫu vậy thôi.”
“Nhìn cái bản mặt tươi cười của anh lúc đó, thấy ghét.”
Lăng Hải Phong gắp một miếng thịt, đưa tới bên miệng Hiệp Miêu: “Những lúc như thế này, đương nhiên là phải lịch sự mà cười rồi, chẳng lẽ em muốn anh phải khóc sao?”
Hiệp Miêu lẫy thì lẫy nhưng vẫn ăn thịt nướng, vừa ăn vừa oán giận: “Mấy nhỏ đó vừa thấy anh liền bu lại tùm lum.”
“Anh nghĩ là mấy cô đó chỉ đến lấy thịt nướng thôi, thịt nướng hôm nay cũng rất được, nêm nếm rất vừa ăn, nướng ra lại cực kì thơm nữa.”
“Anh còn thơm hơn thịt nướng nữa kìa.” Hiệp Miêu tức giận trừng mắt liếc Lăng Hải Phong một cái, dùng sức cắn miếng thịt nướng vừa được đưa đến miệng.
“Đúng là người anh toàn mùi khói mùi dầu thật, phải đi tắm rửa giặt quần áo rồi.”
Lăng Hải Phong đi tắm, Hiệp Miêu đừng ở cửa phòng tắm một hồi cũng đẩy cửa đi vào.
“A……” nhìn thấy Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong có chút kinh ngạc, đẩy ra mấy sợi tóc ướt bám trên mặt, “Em……”
Hiệp Miêu cắn môi, nhịn đi ý cười, đi qua đi ôm lấy Lăng Hải Phong, nước từ vòi sen phun xuống làm ướt cả người cậu, quần áo bị tẩm ướt dính sát vào cơ thể, ẩn ẩn lộ ra màu sắc da thịt.
Lăng Hải Phong cười, đưa tay kéo Hiệp Miêu qua: “Em lại muốn làm gì đây?”
“Anh là cái đồ không thành thật……” Hiệp Miêu ôm lấy cổ Lăng Hải Phong, ấn cả người vào người anh.
“Người không thành thật là ngươi thì có đó!”
Hiệp Miêu ngẩng đầu lên, kéo lấy đầu Lăng Hải Phong để anh cúi xuống liền đưa môi đến ra sức hôn anh, trằn trọc triền miên. Lúc hai môi tương triền, Lăng Hải Phong cũng đưa tay cởi bỏ quần áo trên người Hiệp Miêu, vứt hết đống “vải” đã ướt sũng kia xuống sàn nhà.
Nhìn đôi mắt ướt át của Hiệp Miêu, trong lòng Lăng Hải Phong dâng lên yêu thương không thể hình dung, không ngừng hôn lên bờ vai cậu, bàn tay từ lưng Hiệp Miêu di chuyển xuống, ngay tại rãnh mông mà nhu nắn.
Hiện tại Hiệp Miêu đã không còn sợ hãi thân mật, thân thể biết rõ tư vị của khoái cảm đã đi trước cả ý thức, bắt đầu khát vọng, khi Lăng Hải Phong ôm cậu lên, Hiệp Miêu liền chủ động mở hai chân quấn lên lưng Lăng Hải Phong.
Khoảnh khắc tiến vào, cảm giác bị khuếch trương mạnh bạo làm Hiệp Miêu nhíu mày, phát ra một tiếng rên nhẹ, nhưng rất nhanh,** bị ma sát sinh ra khoái cảm mãnh liệt khiến cho Hiệp Miêu cơ hồ quên hết thảy, vừa ôm hôn Lăng Hải Phong vừa chủ động đưa đẩy thắt lưng.
Liếm lên khóe môi cùng với cằm của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong nhẹ giọng cười: “A Miêu, hôm nay thực nhiệt tình nha!”
“Tại thích anh thôi.” Hiệp Miêu đã không hề tiếc rẻ mấy lời buồn nôn này mỗi khi thân mật, trên thực tế, cậu còn thích cảm giác khi làm tình hơn cả Lăng Hải Phong, được ăn gắt gao ôm, được anh giữ lấy, hưởng thụ tư vị được yêu, hết thảy những thứ này đều khiến cho Hiệp Miêu cảm thấy vui vẻ.
Khoái cảm càng ngày càng mạnh, Hiệp Miêu nắm chặt bả vai Lăng Hải Phong, cơ hồ muốn hét lên.
Nhìn thấy biểu tình của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong xích lại gần hơn, hôn lên môi Hiệp Miêu: “Đừng kêu quá lớn, vách tường rất mỏng, sẽ bị hàng xóm nghe được.”
Hiệp Miêu thở hổn hển: “Vậy anh……a…uhmmm……nhẹ một chút đi.”
“Em kẹp chặt như vậy, làm sao mà nhẹ được……”
“Đáng ghét, đáng ghét……”
“Là thích mới đúng chứ, thích cho nên mới kẹp lấy anh chặt như vậy. Hiện tại đã không cảm thấy đau nữa rồi đúng không.”
Qua một trận kích tình, Lăng Hải Phong ôm lấy Hiệp Miêu, tựa vào vách tường phòng tắm thở dốc nghỉ ngơi, lúc này Hiệp Miêu luôn phi thường ngoan, đầu tựa vào vai Lăng Hải Phong, ôm lấy eo Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong đưa tay sờ lên mái tóc ướt đẫm của Hiệp Miêu, nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên mi mắt cậu.
Nhìn Lăng Hải Phong, nhìn đến bờ vai rộng, ***g ngực ấm áp, cơ bụng rõ ràng của anh, Hiệp Miêu vô cùng thích thân thể của Lăng Hải Phong, thích đến độ mê luyến, lúc được anh ôm rất có cảm giác an toàn, cậu nhịn không được lại bắt đầu cọ xát.
Dục vọng trong cơ thể tỉnh lại lần nữa, đôi mắt Lăng Hải Phong liền biến thân trầm, anh sờ sờ mặt Hiệp Miêu: “Sao nào, còn chưa đủ?”
Hiệp Miêu nhe răng cười, giống như một chú mèo vừa bị bắt thó: “Thích anh.”
Thay Hiệp Miêu lau khô tóc, dùng áo tắm bao lấy thân thể cậu, Lăng Hải Phong ôm Hiệp Miêu lên giường trong phòng, anh vừa mới ngồi lên giường liền bị Hiệp Miêu đẩy ngã.
“Này,” Lăng Hải Phong nằm yên nhìn gương mặt Hiệp Miêu ở phía trên “Em lại làm sao vậy?”
Hiệp Miêu xoay người một cái, khóa ngồi trên người Lăng Hải Phong, tay nắm lấy cổ tay Lăng Hải Phong cố định hai bên người anh, bày ra một tư thế cường bạo như vậy rồi bắt đầu la lên: “Ăn luôn anh, ăn luôn anh.”
Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Em……”
“Hứ, tôi biết mấy người ba ngày sao phải ddi công tác có phải không?”
Lăng Hải Phong gật đầu: “Phải.”
“Dám gạt ta, không nói cho ta biết, nhà ngươi là tội gì?” Hiệp Miêu giả làm tên ác ôn, liến môi, trông rất giống một con mèo hoang muốn cắn ng.
“Chỉ đi có hai ngày, thời gian không dài, anh định đến khi nói cho em hay cũng không muộn.”
“Hứ, nếu không phải nghhe trợ lý của anh nhắc tới. Em còn chưa biết được đâu! Về sau mặc kệ đi công tác bao lâu đều phải nói cho em biết trước.”
“Rồi rồi, biết rồi.” Lăng Hải Phong nói xong liền muốn xoay người qua, lại bị Hiệp Miêu ngăn chặn.
“Này, đừng náo loạn nữa, để cho anh ngồi dậy.”
Hiệp Miêu ngồi trên bụng Lăng Hải Phong, tháo dây lưng áo tắm ra, cảm giác mới mẻ cùng với dụ hoặc làm Lăng Hải Phong đình chỉ động tác.
Hiệp Miêu nhào lên, cắn cắn cổ Lăng Hải Phong: “Làm chết anh, làm chết anh.”
Lăng Hải Phong bị Hiệp Miêu ‘tấn công’, cảm giác vừa đau vừa nhột khiến anh không khỏi kêu lên: “Ai ai, em nhẹ một chút, nhẹ một chút.”
“Đem anh ăn sạch sành sanh, khỏi mất công anh dám ra ngoài trêu chọc người khác.” Hiệp Miêu kêu, ở trên người Lăng Hải Phong cọ tới cọ lui, ý đồ dấy lên dục hỏa trong người Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong cười cười, tay nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai của Hiệp Miêu: “Anh? Anh còn chưa nói gì em nữa đó, em rất thân với trợ lý của anh đấy thôi, trừ bỏ dò hỏi chuyện của anh, không còn chuyện gì khác chứ?”
Ý thức được không khí có chút không đúng, Hiệp Miêu muốn trốn tránh: “Đương nhiên, cũng chỉ là hỏi thăm chuyện của anh.”
Lăng Hải Phong nheo lại hai mắt, cố ý dài giọng hỏi: “Thật sao?”
“Thật luôn.”
Ôm lấy eo Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong xoay người một cái liền đè cậu xuống giường, Hiệp Miêu bị tập kích bất ngờ nên luống cuống tay chân giãy dụa: “Là thật đó.”
“Sau này không được đến gần trợ lý của anh nữa!!” Lăng Hải Phong vừa nói, vừa như trừng phạt mà nhéo lên ** của Hiệp Miêu một cái,, chỗ mẫn cảm bị mạnh bạo xâm phạm, Hiệp Miêu kêu một tiếng, run run thân thể rụt lại vai.
” Em đã nhiệt tình như vậy, anh cũng phải phối hợp một chút rồi.” Lăng Hải Phong nói xong, ôm lấy eo Hiệp Miêu, gập hai chân của cậu lại, tách ra, chỗ tư mật hoàn toàn bị bại lộ, Hiệp Miêu xấu hổ đến nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi liếm lên da thịt non mềm ở đùi trong, Hiệp Miêu nghe được Lăng Hải Phong nhẹ nhàng nói, thanh tuyến từ tính giống như có thể chạm vào điểm khoái cảm sâu nhất.
“Thả lỏng, ngoan, anh sẽ khiến em thật thoải mái.”
“Uhmm……”
Lăng Hải Phong đi công tác đi rồi, Hiệp Miêu một mình ở nhà, mỗi khi ngồi bên cửa sổ lại thấy cô đơn vô cùng. Trước kia phòng ở nho nhỏ này chỉ có cậu ở thì thấy chật chội, hiện tại ở hai người, lại không thấy chút cảm giác khó chịu nào. Hiện tại trong phòng thiếu mất bóng dáng Lăng Hải Phong mỗi khi làm việc nhà lại trở nên trống vắng, Hiệp Miêu cảm thấy có chút không quen.
Từ lúc ở chung tới nay, Hiệp Miêu được Lăng Hải Phong chăm sóc rất tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều giao cho anh làm.
Lăng Hải Phong am hiểu việc quản lý, phần tài hoa đó dùng cho việc chăm sóc nhà cửa thì thừa sức cho nên mọi việc đều được anh thu xếp gọn gang ngăn nắp.
Lăng Hải Phong không có nhà, Hiệp Miêu không có tâm trạng nấu cơm, cũng chẳng thèm quét tước chi hết, làm cái gì cũng thấy miễn cưỡng, không chút hứng thú nào.
Chỉ xa nhau có hai ngày, Hiệp Miêu cảm thấy cậu đã sắp nhớ Lăng Hải Phong đến chết thật rồi.
Lăng Hải Phong đáp chuyến bay sớm về nước, sẵn còn có công việc anh liền trực tiếp trở về công ty, đồng thời cũng nhắn cho Hiệp Miêu một cái tin báo bình an, cũng nói với cậu là buổi tối sẽ đón cậu, cả hai cùng về nhà.
Ở canteen BASA, Hiệp Miêu nhìn thấy Lăng Hải Phong, nhưng ngại nhiều người dòm ngó cậu không thể bước đến được, chỉ có thể nhìn từ xa thôi.
Ánh mắt hai người đôi khi cũng vô tình giao nhau, dây dưa cùng một chỗ, Hiệp Miêu cảm thấy, chỉ cần dùng ánh mắt thôi, cậu cũng hiểu những gì Lăng Hải Phong muốn nói, anh nhớ cậu, cậu cũng vậy.
Làm xong công việc từ sớm, đúng giờ Lăng Hải Phong liền tan ca, lái x era khỏi bãi đỗ, anh nhìn thấy bong dáng Hiệp Miêu tựa vào tường, anh liền thay cậu mở cửa xe.
Hiệp Miêu nhào vào trong xe, gắt gao ôm lấy cổ Lăng Hải Phong, liền nhiệt tình hôn lên môi anh: “Nhớ anh, nhớ anh!”
“Anh cũng vậy, mèo con của anh.”
“Thấy ghét, đi công tác lâu như vậy.”
“Chỉ có hai ngày thôi mà.”
“Đã rất lâu, là rất lâu đó.” Hiệp Miêu ở ghế trên vặn vẹo làm nũng.
“Anh biết rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Em muốn ăn cơm anh nấu, về nhà anh nấu cơm.”
“Được, tuân lệnh.”
Khoảng tháng năm, Lý Nhược Hàn đến Hương Đảo. Tập đoàn Lý thị có khoảng 70% cổ phần của BASA1001, là cổ đông lớn nhất. Lăng Hải Phong chịu trách nhiệm BASA, anh là quản lý ‘binh đoàn’ mạnh nhất này, mà chủ quản của bộ phận bán lẻ của tập đoàn bách hóa Lý thị – Cậu năm Lý Nhược Hàn chính là sếp lớn của Lăng Hải Phong.
Lý Nhược Hàn luôn luôn ở Mỹ làm việc, tháng năm hàng năm sẽ về Hương Đảo để thị sát tình hình công ty. Mỗi lần y đến đều là sự kiện trọng đại của BASA, cậu năm anh tuấn dù gì cũng là một trong những người đứng đầu trong cảm nhận của các nữ nhân viên trong công ty.
Lăng Hải Phong cùng Lý Nhược Hàn có quan hệ cá nhân rất tốt, lần này Lý Nhược Hàn trở về, anh còn mời riêng Lý Nhược Hàn ăn cơm.
“Cậu dạo này khí sắc cũng khá tốt đấy.”
“Anh cũng vậy thôi, tốt hơn lần trước gặp ở Paris với Roma nhiều, có khỏe không?”
“Ừ, cũng không tồi.” Lý Nhược Hàn nhìn nhìn Lăng Hải Phong, cười nói: “Tôi nghe vài người bạn nói, cậu gần đây không hề đi xã giao nữa, bọn họ đều hẹn không được cậu, có chuyện gì à?”
Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Những chuyện này ở đâu ra vậy, tôi cũng chưa từng làm chậm trễ một khách hàng nào.”
Lý Nhược Hàn lắc lắc ngón trỏ: “Không, không phải ý này. Ý của tôi là cậu dường như cũng không có hẹn hò ai, sao vậy, bị ‘bắt’ rồi à?”
Lăng Hải Phong cười gật đầu: “Nếu nói như vậy, thì cứ cho là vậy đi.”
“Trách không được không chịu ra ngoài, bị quản thực nghiêm sao?”
“Ừ, cậu ấy sẽ ghen.”
Lý Nhược Hàn không khỏi cười ha hả: “Trời ạ! Đàn ông như cậu vậy mà còn không tin nữa, vậy chỉ sợ không còn đàn ông nào đáng tin rồi! Cậu cũng chưa từng có bất cứ tiền án bất lương nào nữa chứ.”
Lăng Hải Phong cúi đầu cười: “Tôi cảm thấy không có gì là không ổn, nếu đối phương không vui trong lòng mà lại có thể nói trực tiếp với tôi, vẫn tốt hơn việc phải đoán già đoán non xem cậu ấy đang nghĩ gì. Cậu ấy là một người rất thẳng thắn, có tâm sự gì cũng đều nói hết ra. Nhìn thấy tôi cùng hàng xóm nói chuyện mấy câu, cậu ấy không bằng lòng lập tức nói ra. Cậu ấy rất đơn giản, bọn này ở chung với nhau rất vui vẻ thoải mái.”
Lý Nhược Hàn vuốt cằm cười không ngừng: “Thú vị, khi nào rảnh thì giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi.”
Lăng Hải Phong lắc đầu,” Nói sau đi! Muốn gặp mặt anh cũng phải trang bị kĩ càng mọi thứ, không phải ai cũng chịu nổi đâu.”
“Hải Phong, tôi cũng không phải quái vật.”
“Nếu không lộ ra thân phận của anh thì cũng không có gì cả, còn mà để cậu ấy biết được anh là ai, nói không chừng sẽ cứng đờ cả người ấy chứ.”
Lý Nhược Hàn cười rộ lên: “Tôi không có đáng sợ như vậy nhé. Thành thật mà nói, cuối tuần này tôi cũng phải về New York, cậu thật sự không định dẫn cậu ta ra cùng tôi ăn một bữa cơm à? “
Lăng Hải Phong lắc đầu: “Thôi, để lần tới đi!”
Lý Nhược Hàn liếc Lăng Hải Phong một cái: “Hừ, cái hẹn này coi như là đến tận năm sau.”
“Có chỗ không tiện lắm.”
“Là chuyện gì chứ?” Lý Nhược Hàn hứng thú hỏi.
“Cậu ấy là đồng nghiệp, giữa tôi và anh sẽ không có gì rồi nhưng cậu ấy sẽ cảm thấy không tự nhiên, con người cậu ấy có chút mẫn cảm, cho nên đợi cậu ấy thích nghi hơn một chút thì hẹn gặp đi!”
Lý Nhược Hàn kinh ngạc: “Wao wao! Lăng Hải Phong, cậu muốn thử kiểu yêu đương nơi công sở à. Nói, cưỡm mất cấp dưới xuất sắc nào của tôi rồi?”
Lăng Hải Phong ngượng ngùng cười cười: “Cũng không thể nói như vậy, kỳ thật chúng tôi đã quen nhau khi tôi còn học đại học, tôi vẫn không quên được cậu ấy, sau này gặp lại cũng xảy ra một số chuyện, hiện tại chúng tôi sống cùng nhau là dựa trên cơ sở cả hai đều yêu đối phương, phần tình cảm này thực sự không phải như vậy đâu.”
Lý Nhược Hàn gật đầu: “Thì ra là từ lúc còn là học sinh phát triển à, không tồi đấy.”
“Có lẽ người khác sẽ cảm thấy tính tình của cậu ấy có chút cổ quái, cảm thấy cậu ấy tùy hứng, nhưng tôi lại không thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu.”
Lý Nhược Hàn nghe, gật gật đầu, còn nói thêm: “Nếu nói là đồng nghiệp……người trong công ty cũng không biết à?”
“Ừ”
“Cậu nói cá tính của cậu ta có chút nhạy cảm, cạu ta nhất định không muốn cho đồng nghiệp biết được quan hệ giữa cậu ta và cậu. Ở cùng một công ty, mỗi ngày đều có cơ hội gặp mặt, nếu để cho có người phát hiện ra manh mối gì thì không hay cho lắm, chuyện này cậu cũng phải cẩn thận một chút thì hơn.”
Lăng Hải Phong thở dài một hơi: “Chuyện này đương nhiên tôi cũng hiểu.”
“Nhìn thấy cậu có bạn, tôi cũng vui mừng cho cậu.” Lý Nhược Hàn thay bằng hữu vui vẻ.
“Cám ơn.”
“Nếu có ngày nghỉ, cậu nên dẫn cậu ta ra ngoài du lịch đi, mấy năm qua cậu chưa từng nghỉ phép lần nào hết.”
“Cũng đang định đề xuất với anh chuyện này, sau này vào mùa du lịch tôi sẽ không trực ban nữa, anh nên tìm người khác thay thế.”
Lý Nhược Hàn cười nói: “Ôi, thảm! Cứ kiểu này, mấy cán bộ cao tầng đều xin phép nghỉ, tôi phải tự thân vận động làm hết tất cả rồi. A! Cậu yêu đương, tôi phải vất vả a.”
“Thì tự anh cũng mau tìm một người để yêu đi!”
Lý Nhược Hàn chút tiếc nuối nói: “Đâu có dễ dàng như vậy! Thật hâm mộ cậu, bắt đầu từ lúc còn đi học, tình cảm khi đó thật thuần khiết, không hề có chút tạp chất gì.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, khoảnh khắc tôi động lòng với cậu ấy, thật sự khó có thể hình dung cảm giác khi đó là như thế nào. Phần tình cảm đó vĩnh viễn lưu giư trong trí nhớ của tôi, không gì có thể thay thế được.”
“Nghe cậu nói như vậy, nhất định là một người rất đáng yêu.”
Khóe miệng Lăng Hải Phong khẽ nâng cao,”Phải, cậu ấy rất đáng yêu, giống như một con mèo con vậy.”
Bởi vì Lý Nhược Hàn ở Hương Đảo, việc xã giao của Lăng Hải Phong cũng nhiều lên, anh phải cùng cấp trên kiểm tra công việc, liên tiếp dự các buổi hợp thảo luận bước tiếp theo trong các tình huống kinh doanh, vừa phải cùng y tham gia vài cái tiệc rượu, luôn phải đến khuya mới có thể về nhà.
Tối nay, đến khuya Lăng Hải Phong mới về đến nhà, Hiệp Miêu đã ngủ rồi, nghe được tiếng anh về, cậu liền tỉnh lại, vừa dụi mắt vừa rót nước cho Lăng Hải Phong: “Hôm nay quá trễ rồi đó!”
“Đúng vậy.” cầm lấy tay Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong kéo cậu vào lòng. Hiệp Miêu ngồi trên đùi Lăng Hải Phong ôm vai anh, ngửi được mùi nước hoa hương trà xanh quen thuộc trên người Lăng Hải Phong, cảm giác thân quen khiến Hiệp Miêu nhẹ nhàng thở ra.
“Gần nhất đây công việc có chút nhiều.”
Hiệp Miêu vuốt nhẹ lên hai má Lăng Hải Phong: “Anh nhất định mệt mỏi rồi, tắm xong thì đi ngủ đi!”
Ôm Hiệp Miêu đặt trên giường, thay cậu đắp chăn, Lăng Hải Phong đến phòng tắm tắm rửa.
Cảm giác ngủ thẳng đến nửa đêm, Hiệp Miêu tựa hồ nghe thấy chút động tĩnh, cậu mở to mắt, phát hiện trong phòng có ánh sáng màu lam nhạt hắt ra, cẩn thận phân biệt thì ra là ánh sáng từ máy tính.
Hiệp Miêu nhổm người dậy liền nhìn thấy Lăng Hải Phong đang ngồi trên sô pha, laptop đặt trên đùi anh. Anh đang hết sức chăm chú nhìn vào văn bản trên màn hình máy tính, một chút ánh sáng màu lam nhạt kia hắt lên áo sơ mi trắng của Lăng Hải Phong khiến cả người anh dường như đang tỏa sáng vậy. Ánh sáng phản chiếu vào mắt Lăng Hải Phong, khi anh làm việc có loại cảm giác cực kì hoàn hảo, có loại mị lực làm rung động lòng người.
Hiệp Miêu say mê nhìn một hồi, đột nhiên giật mình, cậu chồm qua xem đồng hồ báo thức thế nhưng đã là rạng sáng hai giờ.
“Anh sao còn chưa ngủ?” Hiệp Miêu lên tiếng hỏi, xốc lên chăn ngồi dậy.
“A, anh làm ồn em sao?” Lăng Hải Phong ngẩng đầu lên từ máy tính, phát hiện Hiệp Miêu đã ngồi dậy, anh ngượng ngùng nói.
“Không có, là em tự tỉnh.” Hiệp Miêu xuống giường, rót một chén nước, tự mình uống mấy ngụm, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Lăng Hải Phong, đưa ly nước đến bên miệng anh.
Lăng Hải Phong liền nhấp mấy ngụm từ tay Hiệp Miêu, tầm nhìn lại quay về máy tính.
Biết Lăng Hải Phong quản lý toàn bộ công ty, Hiệp Miêu hiện tại ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy một ít công việc giao dịch này nọ, Hiệp Miêu vẫn rất chú ý, tận lực không xem nhiều nghe nhiều, mà Lăng Hải Phong cũng hoàn toàn không cố kỵ gì, bọn họ đều vô cùng tin tưởng đối phương.
“Công tác còn rất nhiều mà!” Hiệp Miêu buông ly nước, tay đặt lên vai Lăng Hải Phong kiên, thay anh xoa bóp,”A, thả lỏng, cả người anh đều cứng đờ cả rồi.”
Lăng Hải Phong giật giật cánh tay: “Đừng lo cho anh.”
“Ông chủ lớn đến một lần, anh liền tăng ca không ngừng luôn.”
“Đang bàn về vốn đầu tư, đây cũng là chuyện quan trọng.”
Hiệp Miêu cảm thấy kỳ quái: “Lý thị có nhiều ngân hàng như vậy, vay vốn đầu tư sao lại xem là chuyện lớn được.”
Lăng Hải Phong giải thích: “Theo thường lệ, chúng ta là sẽ không vay ở ngân hàng Lý thị, phải chọn tài chính từ phía khác, trước mắt vẫn đang bàn. BASA có danh tiếng vô cùng tốt, bàn bạc thì không thành vấn đề, anh chỉ đang muốn tranh thủ một số điều kiện hậu đãi thôi.”
“Em còn nghĩ đây là chuyện của Lý Nhược Hàn.”
Lăng Hải Phong nở nụ cười, đưa tay vò rối mái tóc của Hiệp Miêu: “Anh là quản lý trực tiếp của BASA, chuyện vốn đầu tư đương nhiên là chuyện của anh. Y là quản lý cấp rất cao, chuyện cần y xử lý cũng là chuyện ở trên cái cấp rất cao đó.”
Nghía qua máy tính một cái, Hiệp Miêu hỏi: “Còn có bao nhiêu việc nữa? Khuya rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, đừng vất vả quá.”
“Anh biết, sắp xong rồi, em ngủ trước đi!”
Chờ sau khi Hiệp Miêu lên giường, Lăng Hải Phong điều chỉnh lại tư thế ngồi, tận lực không cho ánh sáng từ máy tính ảnh hưởng Hiệp Miêu, anh lại tiếp tục suy nghĩ đến mấy điều kiện cần có trong hợp đồng.
Hiệp Miêu nằm trên giường nhưng thế nào cũng ngủ không được, cũng không phải tại một chút sáng kia ảnh hưởng mà là cậu có tâm sự.
Lăng Hải Phong so với Hiệp Miêu lớn tuổi hơn, ở phương diện sự nghiệp cũng thành công hơn rất nhiều so với một người mới ra đời như Hiệp Miêu, hiện tại cũng có thành tựu hơn. Hiệp Miêu cùng Lăng Hải Phong ở bên nhau là vì cậu thích anh nhưng cậu cũng không muốn hưởng thụ những thứ sẵn có này, bởi vậy trong lòng luôn có khúc mắc, cậu sợ bị người khác nghị luận, nói cậu là bởi vì danh lợi mới ở cùng Lăng Hải Phong. Cậu cực ghét loại đồn đãi này. Lúc trước muốn Lăng Hải Phong dọn đến đây là ý của Hiệp Miêu cũng là cậu cố ý chọc Lăng Hải Phong, xem anh có chịu dọn đi vì cậu không, mặt khác chính là Hiệp Miêu không muốn nương nhờ vinh quang của Lăng Hải Phong, mới một chút liền có thể ở nhà to cửa rộng.
Nhưng hiện tại nhìn thấy tình cảnh như vậy, Hiệp Miêu cảm thấy không đành lòng. Cái nhà nhỏ như vỏ ốc này của cậu, thậm chí không thể đặt một cái bàn làm việc, chỉ có một cái bàn trà nho nhỏ, ăn cơm làm việc gì cũng đều là nó. Hiện tại nhìn thấy Lăng Hải Phong đặt laptop trên đùi để làm việc, một người cao lớn như anh phải hơi khom người mới tiện việc type chữ, vừa nãy khi Hiệp Miêu xoa bóp vai cho anh liền cảm thấy hoàn toàn cứng đờ, nghĩ đến đều bởi vì ngồi tư thế như vậy rất lâu tạo thành. Thấy Lăng Hải Phong tự uất ức bản thân khiến Hiệp Miêu cảm giác mình rất tùy hứng.
Hiệp Miêu tin tưởng tình yêu mà Lăng Hải Phong dành cho mình rất đơn thuần, không có tạp chất cùng điều kiện gì, cái anh có chính là vô hạn bao dung. Hiệp Miêu cũng muốn đối với Lăng Hải Phong dịu dàng săn sóc hơn, tuy rằng hiện tại luôn bốc đồng, bụng một đằng miệng lại nói ra một nẻo, đánh chết cũng không thừa nhận, nhưng trong lòng cậu thật sự là đã đắm chìm rất sâu, hiện tại cậu nghĩ đến sự kiên trì vô vị cùng lòng tự trọng không cần thiết của mình lại cảm thấy buồn cười.
Tối hôm sau, khi hai người ôm nhau trên giường, Hiệp Miêu tựa vào lòng Lăng Hải Phong, nói với anh: “Hợp đồng nhà sắp hết hạn rồi.”
Lăng Hải Phong lơ đễnh đáp: “Cứ ký tiếp là được mà.”
“Chủ nhà nói không muốn ký tiếp, ổng hình như đã đáp ứng cho người khác thuê.”
“Chúng ta sẽ tìm chỗ khác là được rồi.”
Hiệp Miêu phát hiện Lăng Hải Phong có chút không chuyên tâm, cậu véo Lăng Hải Phong một cái: “Em đang nói chuyện với anh đó.”
“Anh đang nghe mà.” Lăng Hải Phong đưa tay sờ sờ tóc Hiệp Miêu, giống như đang trấn an mèo con lúc xù lông.
Hiệp Miêu hừ nói: “Em sắp không nhà để về, anh có nhận em không đây?.”
Lăng Hải Phong hiểu được ý Hiệp Miêu, anh đưa tay bắt lấy vai cậu: “Em làm sao mà không có nhà để về, em có anh mà, anh chính là nhà của em. Mặc kệ là nơi nào, chỉ cần có anh bên em, em sẽ có nhà.”
Hiệp Miêu lập tức nghẹn ngào, mím môi không hé răng, cọ cọ đầu vào cổ Lăng Hải Phong im lặng.
Đàn ông như Lăng Hải Phong vậy, đối với việc lớn việc nhỏ gì cũng đều bỏ tâm bỏ lòng, anh biết hợp đồng nhà của Hiệp Miêu không có hết hạn mà là mèo con rốt cuộc cũng đồng ý dọn đến nhà mình, tảng đá trong lòng rốt cục cũng có thể buông xuống.
Hiệp Miêu cùng Lăng Hải Phong mất thời gian vài ngày để thu thập đồ đạc, đến cuối tuần, công ty dọn nhà đem toàn bộ đồ dùng của Hiệp Miêu dọn đến nhà Lăng Hải Phong.
Hiệp Miêu phát hiện mình cũng có không ít tài sản, có mấy thứ đã mất vài năm rồi đột nhiên lại xuất hiện.
” A, thì ra nó ở chỗ này! Em tìm rất lâu mà không thấy.”
Lăng Hải Phong cưng chiều véo nhẹ chóp mũi cậu Hiệp Miêu: “Thì ra em là một tiểu hồ đồ.”
“Em không có hồ đồ, chỉ là lười thu dọn, ngẫu nhiên đặt bậy một chút thôi.”
Lăng Hải Phong cười thầm không thôi.
Hiệp Miêu sắp xếp đồ dùng, sửa sang lại mấy thứ linh tinh xong cũng mất gần một tuần.
Lăng Hải Phong nhìn căn nhà của mình biến thành “chuồng mèo”, trong lòng cảm thấy thập phần vừa lòng, anh cùng Hiệp Miêu cuối cùng cũng có được cảm giác thuộc về nhau.
Hiệp Miêu vừa vào cửa liền chú ý tới ‘Gối mèo’ trên giường Lăng Hải Phong, cậu liền ôm nó lật qua lật lại xem xét: “Cái gối hình mèo này sao lại có một cái chân màu trắng vậy?”
“Cái này……” Lăng Hải Phong trầm ngâm không nói gì.
Hiệp Miêu nhìn chằm chằm biểu tình của Lăng Hải Phong, trong đầu nhớ lại những chuyện hai người đã trải qua, đột nhiên linh quang chợt lóe. Cậu lớn tiếng: “A…… Là em! Em nhớ ra rồi, em khi đó thường mang tất không cùng màu như vậy. Em nhớ ra rồi.”
Lăng Hải Phong lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác nói: “Không có……”
“A, cái gối này anh đã mua rất lâu rồi chứ gì! Lúc trước, khi em đến nhà anh cũng từng nhìn thấy. Thì ra mấy năm qua, anh vẫn đem nó xem như thế thân của em.” Lúc Hiệp Miêu nói thì rất vui vẻ ôm gối mèo lăn lộn trên giường.
“Cũng không phải xem như thế thân.”
“Anh vẫn đều nhớ đến em sao?” Hiệp Miêu lăn đến bên cạnh Lăng Hải Phong, kéo kéo góc áo anh mà hỏi.
“Ừ.”
“Vẫn, vẫn?” trong mắt Hiệp Miêu là thần sắc chờ mong, cậu là một người cực kì có cảm giác không an toàn, cậu cần người yêu cho cậu cảm giác nắm chắc, như vậy Hiệp Miêu mới cảm thấy an tâm.
“Đúng vậy! Nhớ đến nỗi chỉ muốn quên em đi, nhưng mà chuyện đó đối với anh là chuyện khó nhất trên đời này.” Lăng Hải Phong cúi đầu nói.
Hiệp Miêu đứng thẳng dậy, ôm lấy Lăng Hải Phong, đầu cọ lên cổ Lăng Hải Phong: “Em thích anh như vậy, em thích anh.”
Lăng Hải Phong giải thích: “Anh chỉ mang theo vài bộ vest cùng với áo sơ mi, bị đồng nghiệp phát hiện mặt trùng quần áo sẽ có người hoài nghi, thay đổi cravat sẽ làm cho mọi người không chú ý đến điểm này.”
Không nghĩ tới Lăng Hải Phong suy nghĩ cẩn thận như vậy, Hiệp Miêu không nói thêm gì.
Đến cuối tuần, Lăng Hải Phong dọn vào nhà Hiệp Miêu, là một căn phòng nho nhỏ, phòng ngủ cũng là phòng khách, có một nhà tắm nhỏ riêng cùng với nhà bếp, ở haii người thì có chút chật chội.
Lăng Hải Phong đứng trong phòng nhìn chung quanh, tuyệt đối không để ý: “Em sắp xếp thật gọn gàng.”
Hiệp Miêu cười: “Bộ anh nghĩ nhà của em sẽ lộn tùng phèo hết cả lên à?”
Sắp xếp đồ đạc của mình xong, Lăng Hải Phong chính thức đã ở cùng nhà với Hiệp Miêu.
Buổi tối, hai người ôm nhau nằm ở trên giường, Lăng Hải Phong từ sau lưng ôm Hiệp Miêu, nhẹ giọng hỏi cậu: “Có không quen không? “
“Sao vậy?”
“Vốn đây là không gian của em, hiện tại lại thêm một người nữa, có thể nào không quen không?”
Hiệp Miêu ở trong lòng Lăng Hải Phong cọ cọ, tìm được một vị trí thoái mái thì nằm yên lại, bắt đầu nói: “Anh thì có bao nhiêu to lớn chứ, chẳng lẽ không thể nhét vào phòng này à.”
Đối với người mới đến này, hàng xóm của Hiệp Miêu tràn ngập tò mò. Lúc ra vào ở dưới lầu, khí chất bất phàm cùng phong độ, hơn nữa còn có tướng mạo anh tuấn của Lăng Hải Phong đã hấp dẫn không ít ánh nhìn, có người bắt đầu hỏi thăm Hiệp Miêu chuyện của anh.
“Đáng ghét. Anh làm cái gì vậy hả? Anh mau tô đen cả mặt mình đi, không được ở ngoài trêu hoa ghẹo bướm nữa.” sau khi có rất nhiều người đến hỏi này hỏi nọ, Hiệp Miêu liền không vui.
“Anh cái gì cũng không có làm hết!” Lăng Hải Phong vẻ mặt vô tội.
“Còn dám nói không làm gì, là ái giúp bà hàng xóm cầm túi đồ? Là ai đá bong cùng với bọn nhóc thích cãi nhau kia? Là ai giúp quản lý khu nhà sửa ống nước? Là ai vậy? Anh vừa đến không bao lâu thôi mà đã có rất nhiều biết đến anh.”
Lăng Hải Phong giơ tay: “Láng giềng hoà thuận hữu hảo, láng giềng hoà thuận hữu hảo.”
“Đá có năm nữ hàng xóm tới hỏi em anh có còn độc thân không rồi.” Hiệp Miêu reo lên.
“Nói với bọn họ là anh không còn độc thân.”
“Anh đột nhiên xuất hiện như thần tượng, rất nhiều người chú ý đến anh, còn có người hỏi anh với em là quan hệ gì.” Hiệp Miêu hậm hực nói.
Lăng Hải Phong ôm lấy Hiệp Miêu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu, vừa hôn vừa hỏi: “Vậy em nói….chúng ta là quan hệ gì?”
Hiệp Miêu cười, lắc lắc thân mình muốn né tránh, bị Lăng Hải Phong ôm lấy, đặt ở trên giường.
Hiệp Miêu đưa tay ôm lấy cổ Lăng Hải Phong, nhìn Lăng Hải Phong cởi bỏ nút áo sơ mi của anh: “Chúng ta là quan hệ gì?”
Ngón tay xoa lên làn da màu mật nước trơn nhẵn của Hiệp Miêu, vừa cảm nhận cảm xúc tuyệt vờ, Lăng Hải Phong vừa nói: “Quan hệ ở chung thôi.”
“Em nói anh là khách trọ của em.” Hiệp Miêu hi hi cười, nói.
“Khách trọ? Anh lại nghĩ….em sẽ nói anh là thầy giáo của em.”
“Thầy? Hiện tại thầy có thể dạy em cái gì đây? ” Hiệp Miêu hỏi ngược lại.
Lăng Hải Phong lúc này đã lột xong áo của Hiệp Miêu, ngón tay di chuyển xuống, cởi bỏ nút quần jean, kéo khóa kéo, ngón tay lại vói vào, cách nội y khẽ vuốt ve thân thể của Hiệp Miêu.
Nơi mẫn cảm được cẩn thận **, khoái cảm ngọt ngào nhanh chóng dâng lên. Ánh mắt Hiệp Miêu trở nên mông lung.
“Dạy em……rất nhiều a……” Lăng Hải Phong hôn lên cổ Hiệp Miêu.
Hiệp Miêu đưa tay đẩy đẩy mặt anh: “Uhm…nhẹ một chút, đừng để cho người khác nhìn ra.”
“Yên tâm, anh sẽ chỉ lưu lại dấu vết ở nơi chỉ có mình anh nhìn thấy mà thôi.”
Hiệp Miêu nhẹ thở gấp: “Anh……anh là kinh nghiệm đầy mình chứ gì, đáng ghét gạt tôi, còn dám nói chưa từng kết giao với ai.”
“Là không có cùng với người nào khác tiếp xúc thân mật như vậy.”
“Đáng ghét, đáng ghét!”
“Loại chuyện này, chúng ta cùng nhau chậm rãi học tập để lĩnh ngộ thôi.” Lăng Hải Phong đã bỏ đi hết quần áo của Hiệp Miêu, sau đó cũng cởi luôn quần áo của mình, kéo chăn lên che phủ cơ thể trần trụi của hai người.
Da thịt ấm áp ma sát lẫn nhau, Hiệp Miêu ôm lấy Lăng Hải Phong. Từ sau khi ở chung, cơ hội thân mật tiếp xúc của hai người nhiều hơn nhiều. Dư vị đau đớn của đêm đầu tiên Hiệp Miêu vẫn không quên, hiện tại được Lăng Hải Phong ôm, cậu có chút sợ hãi.
“Uhm……anh phải nhẹ một chút đó, đừng……”
Lăng Hải Phong hôn lên những lời Hiệp Miêu muốn nói: “Yên tâm, sẽ không làm đau em nữa đâu.”
“Phải thật dịu dàng đó.”
Nhẹ nhàng hôn dọc thân thể Hiệp Miêu, cảm giác ướt át trước ngực chậm rãi dời xuống bụng, Hiệp Miêu biết ** được ngón tay cùng môi an ủi thì có bao nhiêu tuyệt vời, cậu thuận theo bản năng vặn vẹo thân thể, đón ý theo hành động của Lăng Hải Phong.
Đêm đầu tiên sau khi khiến cho Hiệp Miêu thừa nhận đau đớn, Lăng Hải Phong luôn nghĩ sau này khi thân mật sẽ tận lực làm cho cậu thoải mái, hiện tại anh vẫn rất dịu dàng đối xử với Hiệp Miêu, thật cẩn thận ôm lấy cậu.
Sauk hi dọn qua ở chung với Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong đã hạn chế bớt xã giao, đem hết thời gian cá nhân giao cho Hiệp Miêu. Hai người như những người mới yêu, hẹn hò, cùng nhau đi xem phim, xem ca nhạc, đi dạo phố. Những kỉ niệm trong kí ức khiến cả hai có rất nhiều đề tài để nói, ở chúng càng ngày càng ăn ý.
Lăng Hải Phong muốn đem chuyện sống cùng với Hiệp Miêu nói cho mẹ, anh không hy vọng Hiệp Miêu ở vị trí không thể nhìn thấy ánh sáng, vì thế khi một mình về Vệ Tinh vấn an mẹ, Lăng Hải Phong hướng bà mơ hồ đề cập bản thân đã tìm được người mà mình yêu thương.
“Là đồng nghiệp à!” bà Lăng nói.
“Dạ, hiện tài là đồng nghiệp. Kỳ thật tụi con đã quen nhau từ lúc con học đại học, sau đó thì có tách ra vài năm, hiện tại lại một lần nữa gặp lại, con quên không được người đó, rốt cuộc thì cũng theo đuổi được.” Lăng Hải Phong thẳng thắn tất cả với mẹ.
“Chỉ cần con thích là tốt rồi, quan trọng nhất là hai đứa có thể hòa hảo mà ở chung.”
Bà Lăng vẫn hy vọng con trai mình thành gia, đã từng thúc giục Lăng Hải Phong rất nhiều lần, nhưng mà con trai lại qúa mức độc lập, chuyện tình cảm của anh bà cũng không làm chủ được, cơ hồ đã muốn bỏ mặc không lo. Hiện tại nghe nói Lăng Hải Phong có người yêu, bà Lăng rất vui mừng, bà đã không quan trọng xem đó là người như thế nào, chỉ cần con trai mình thích, bà cũng thích.
“Khi nào có thời gian, dắt nó về ăn cơm.”
“Dạ con biết.”
Biết mẫu thân có thể chấp nhận Hiệp Miêu nhưng Lăng Hải Phong không định tiến hành mọi việc nhanh như vậy, saong phương muốn gặp mặt vẫn là phải cần chút thời gian để tiêu hóa cách hòa hợp cũng như thành lập quan hệ. Lăng Hải Phong đáp ứng mẹ, sau này sẽ đem Hiệp Miêu đến cho mẹ gặp.
Hiệp Miêu đã biết chuyện này, cậu có chút lo lắng, sợ người nhà Lăng Hải Phong không thể chấp nhận.
Lăng Hải Phong liền chỉ có thể an ủi cậu.
”Nếu bác gái không thích em, anh có thể sẽ không cần em nữa phải không?” Hiệp Miêu hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia sợ hãi.
“Đương nhiên sẽ không, em yên tâm, mẹ anh là người khoan dung, chỉ cần là người mà anh thích thì bà sẽ thích. Hơn nữa, em lại đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy” Lăng Hải Phong nựng nhẹ mặt Hiệp Miêu.
“Em mới không có đáng yêu, em rất là không tự nhiên, hơn nữa em tuyệt đối không hề ngoan.” Hiệp Miêu trừng mắt liếc Lăng Hải Phong một cái.
“Ừ, có thể tự hiểu lấy rồi, là hiện tượng tốt, thì ra em thật rất hiểu bản thân nha! ” Lăng Hải Phong cố ý
nói.
Hiệp Miêu nhào qua đánh Lăng Hải Phong, không muốn thừa nhận những lời cậu vừa nói ban nãy.
Cuối tuần, khu nhà Hiệp Miêu ở tổ chức một buổi tiệc, các hộ gia đình đều tập trung đến quãng trường của khu nhà, dựng lên vài bếp than để nướng thức ăn, còn có người đem đến mấy cái bếp gaz cùng nhau nấu mấy món, cũng có người ca hát rồi chơi trò chơi này nọ.
Hiệp Miêu vốn nói cho hàng xóm là Lăng Hải Phong không tham gia, bởi vì ngày đó anh có một cuộc họp phải có mặt. Một mình Hiệp Miêu tham gia, cậu cùng với mọi người nướng thịt, trò chuyện, ngay lúc party tiến hành được một nửa, Lăng Hải Phong họp xong trở lại, có nhiều người tinh mắt phát hiện anh liền kéo anh qua nhập cuộc.
Thấy Lăng Hải Phong thay đồ vest ra, mặc vào áo thun rộng thùng thình, vẻ mặt tươi cười đứng sau bếp than nướng thịt, tuyệt đối không để ý đến khói bếp tro than, Hiệp Miêu phát hiện anh càng ngày càng có bộ dáng đàn ông của gia đình. Người lãnh đạo của BASA tại văn phòng lớn lại ở nơi như tiệc khu tập thể này mà phát huy tài năng, chân chính là có thể văn có thể võ, co được dãn được.
Sau khi Lăng Hải Phong xuất hiện, liền như cục đường hấp dẫn không biết bao nhiêu lực chú ý của phụ nữ nơi đây, có người đến giúp anh nước thịt, có người đem trà chanh mát lạnh đến mời anh, còn có người cùng anh trò chuyện, Hiệp Miêu nhìn thấy tất cả, trong lòng từ từ cảm thấy càng nhìn càng chướng mắt
“Anh vừa nói vừa cười ới mấy bà đó, nói cái gì mà nói nhiều thế?” sau khi buổi tiệc chấm dứt, Lăng Hải Phong đi theo Hiệp Miêu về nhà, vừa vào cửa Hiệp Miêu liền truy vấn.
Lăng Hải Phong cười cười, anh biết Hiệu Miêu lại giở chứng, kéo Hiệp Miêu ngồi xuống, lại đem thịt nướng khi nãy đóng gói mang về lấy ra cho cậu ăn: “Anh có nói gì đâu, chỉ tùy tiện tán gẫu vậy thôi.”
“Nhìn cái bản mặt tươi cười của anh lúc đó, thấy ghét.”
Lăng Hải Phong gắp một miếng thịt, đưa tới bên miệng Hiệp Miêu: “Những lúc như thế này, đương nhiên là phải lịch sự mà cười rồi, chẳng lẽ em muốn anh phải khóc sao?”
Hiệp Miêu lẫy thì lẫy nhưng vẫn ăn thịt nướng, vừa ăn vừa oán giận: “Mấy nhỏ đó vừa thấy anh liền bu lại tùm lum.”
“Anh nghĩ là mấy cô đó chỉ đến lấy thịt nướng thôi, thịt nướng hôm nay cũng rất được, nêm nếm rất vừa ăn, nướng ra lại cực kì thơm nữa.”
“Anh còn thơm hơn thịt nướng nữa kìa.” Hiệp Miêu tức giận trừng mắt liếc Lăng Hải Phong một cái, dùng sức cắn miếng thịt nướng vừa được đưa đến miệng.
“Đúng là người anh toàn mùi khói mùi dầu thật, phải đi tắm rửa giặt quần áo rồi.”
Lăng Hải Phong đi tắm, Hiệp Miêu đừng ở cửa phòng tắm một hồi cũng đẩy cửa đi vào.
“A……” nhìn thấy Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong có chút kinh ngạc, đẩy ra mấy sợi tóc ướt bám trên mặt, “Em……”
Hiệp Miêu cắn môi, nhịn đi ý cười, đi qua đi ôm lấy Lăng Hải Phong, nước từ vòi sen phun xuống làm ướt cả người cậu, quần áo bị tẩm ướt dính sát vào cơ thể, ẩn ẩn lộ ra màu sắc da thịt.
Lăng Hải Phong cười, đưa tay kéo Hiệp Miêu qua: “Em lại muốn làm gì đây?”
“Anh là cái đồ không thành thật……” Hiệp Miêu ôm lấy cổ Lăng Hải Phong, ấn cả người vào người anh.
“Người không thành thật là ngươi thì có đó!”
Hiệp Miêu ngẩng đầu lên, kéo lấy đầu Lăng Hải Phong để anh cúi xuống liền đưa môi đến ra sức hôn anh, trằn trọc triền miên. Lúc hai môi tương triền, Lăng Hải Phong cũng đưa tay cởi bỏ quần áo trên người Hiệp Miêu, vứt hết đống “vải” đã ướt sũng kia xuống sàn nhà.
Nhìn đôi mắt ướt át của Hiệp Miêu, trong lòng Lăng Hải Phong dâng lên yêu thương không thể hình dung, không ngừng hôn lên bờ vai cậu, bàn tay từ lưng Hiệp Miêu di chuyển xuống, ngay tại rãnh mông mà nhu nắn.
Hiện tại Hiệp Miêu đã không còn sợ hãi thân mật, thân thể biết rõ tư vị của khoái cảm đã đi trước cả ý thức, bắt đầu khát vọng, khi Lăng Hải Phong ôm cậu lên, Hiệp Miêu liền chủ động mở hai chân quấn lên lưng Lăng Hải Phong.
Khoảnh khắc tiến vào, cảm giác bị khuếch trương mạnh bạo làm Hiệp Miêu nhíu mày, phát ra một tiếng rên nhẹ, nhưng rất nhanh,** bị ma sát sinh ra khoái cảm mãnh liệt khiến cho Hiệp Miêu cơ hồ quên hết thảy, vừa ôm hôn Lăng Hải Phong vừa chủ động đưa đẩy thắt lưng.
Liếm lên khóe môi cùng với cằm của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong nhẹ giọng cười: “A Miêu, hôm nay thực nhiệt tình nha!”
“Tại thích anh thôi.” Hiệp Miêu đã không hề tiếc rẻ mấy lời buồn nôn này mỗi khi thân mật, trên thực tế, cậu còn thích cảm giác khi làm tình hơn cả Lăng Hải Phong, được ăn gắt gao ôm, được anh giữ lấy, hưởng thụ tư vị được yêu, hết thảy những thứ này đều khiến cho Hiệp Miêu cảm thấy vui vẻ.
Khoái cảm càng ngày càng mạnh, Hiệp Miêu nắm chặt bả vai Lăng Hải Phong, cơ hồ muốn hét lên.
Nhìn thấy biểu tình của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong xích lại gần hơn, hôn lên môi Hiệp Miêu: “Đừng kêu quá lớn, vách tường rất mỏng, sẽ bị hàng xóm nghe được.”
Hiệp Miêu thở hổn hển: “Vậy anh……a…uhmmm……nhẹ một chút đi.”
“Em kẹp chặt như vậy, làm sao mà nhẹ được……”
“Đáng ghét, đáng ghét……”
“Là thích mới đúng chứ, thích cho nên mới kẹp lấy anh chặt như vậy. Hiện tại đã không cảm thấy đau nữa rồi đúng không.”
Qua một trận kích tình, Lăng Hải Phong ôm lấy Hiệp Miêu, tựa vào vách tường phòng tắm thở dốc nghỉ ngơi, lúc này Hiệp Miêu luôn phi thường ngoan, đầu tựa vào vai Lăng Hải Phong, ôm lấy eo Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong đưa tay sờ lên mái tóc ướt đẫm của Hiệp Miêu, nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên mi mắt cậu.
Nhìn Lăng Hải Phong, nhìn đến bờ vai rộng, ***g ngực ấm áp, cơ bụng rõ ràng của anh, Hiệp Miêu vô cùng thích thân thể của Lăng Hải Phong, thích đến độ mê luyến, lúc được anh ôm rất có cảm giác an toàn, cậu nhịn không được lại bắt đầu cọ xát.
Dục vọng trong cơ thể tỉnh lại lần nữa, đôi mắt Lăng Hải Phong liền biến thân trầm, anh sờ sờ mặt Hiệp Miêu: “Sao nào, còn chưa đủ?”
Hiệp Miêu nhe răng cười, giống như một chú mèo vừa bị bắt thó: “Thích anh.”
Thay Hiệp Miêu lau khô tóc, dùng áo tắm bao lấy thân thể cậu, Lăng Hải Phong ôm Hiệp Miêu lên giường trong phòng, anh vừa mới ngồi lên giường liền bị Hiệp Miêu đẩy ngã.
“Này,” Lăng Hải Phong nằm yên nhìn gương mặt Hiệp Miêu ở phía trên “Em lại làm sao vậy?”
Hiệp Miêu xoay người một cái, khóa ngồi trên người Lăng Hải Phong, tay nắm lấy cổ tay Lăng Hải Phong cố định hai bên người anh, bày ra một tư thế cường bạo như vậy rồi bắt đầu la lên: “Ăn luôn anh, ăn luôn anh.”
Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Em……”
“Hứ, tôi biết mấy người ba ngày sao phải ddi công tác có phải không?”
Lăng Hải Phong gật đầu: “Phải.”
“Dám gạt ta, không nói cho ta biết, nhà ngươi là tội gì?” Hiệp Miêu giả làm tên ác ôn, liến môi, trông rất giống một con mèo hoang muốn cắn ng.
“Chỉ đi có hai ngày, thời gian không dài, anh định đến khi nói cho em hay cũng không muộn.”
“Hứ, nếu không phải nghhe trợ lý của anh nhắc tới. Em còn chưa biết được đâu! Về sau mặc kệ đi công tác bao lâu đều phải nói cho em biết trước.”
“Rồi rồi, biết rồi.” Lăng Hải Phong nói xong liền muốn xoay người qua, lại bị Hiệp Miêu ngăn chặn.
“Này, đừng náo loạn nữa, để cho anh ngồi dậy.”
Hiệp Miêu ngồi trên bụng Lăng Hải Phong, tháo dây lưng áo tắm ra, cảm giác mới mẻ cùng với dụ hoặc làm Lăng Hải Phong đình chỉ động tác.
Hiệp Miêu nhào lên, cắn cắn cổ Lăng Hải Phong: “Làm chết anh, làm chết anh.”
Lăng Hải Phong bị Hiệp Miêu ‘tấn công’, cảm giác vừa đau vừa nhột khiến anh không khỏi kêu lên: “Ai ai, em nhẹ một chút, nhẹ một chút.”
“Đem anh ăn sạch sành sanh, khỏi mất công anh dám ra ngoài trêu chọc người khác.” Hiệp Miêu kêu, ở trên người Lăng Hải Phong cọ tới cọ lui, ý đồ dấy lên dục hỏa trong người Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong cười cười, tay nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai của Hiệp Miêu: “Anh? Anh còn chưa nói gì em nữa đó, em rất thân với trợ lý của anh đấy thôi, trừ bỏ dò hỏi chuyện của anh, không còn chuyện gì khác chứ?”
Ý thức được không khí có chút không đúng, Hiệp Miêu muốn trốn tránh: “Đương nhiên, cũng chỉ là hỏi thăm chuyện của anh.”
Lăng Hải Phong nheo lại hai mắt, cố ý dài giọng hỏi: “Thật sao?”
“Thật luôn.”
Ôm lấy eo Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong xoay người một cái liền đè cậu xuống giường, Hiệp Miêu bị tập kích bất ngờ nên luống cuống tay chân giãy dụa: “Là thật đó.”
“Sau này không được đến gần trợ lý của anh nữa!!” Lăng Hải Phong vừa nói, vừa như trừng phạt mà nhéo lên ** của Hiệp Miêu một cái,, chỗ mẫn cảm bị mạnh bạo xâm phạm, Hiệp Miêu kêu một tiếng, run run thân thể rụt lại vai.
” Em đã nhiệt tình như vậy, anh cũng phải phối hợp một chút rồi.” Lăng Hải Phong nói xong, ôm lấy eo Hiệp Miêu, gập hai chân của cậu lại, tách ra, chỗ tư mật hoàn toàn bị bại lộ, Hiệp Miêu xấu hổ đến nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi liếm lên da thịt non mềm ở đùi trong, Hiệp Miêu nghe được Lăng Hải Phong nhẹ nhàng nói, thanh tuyến từ tính giống như có thể chạm vào điểm khoái cảm sâu nhất.
“Thả lỏng, ngoan, anh sẽ khiến em thật thoải mái.”
“Uhmm……”
Lăng Hải Phong đi công tác đi rồi, Hiệp Miêu một mình ở nhà, mỗi khi ngồi bên cửa sổ lại thấy cô đơn vô cùng. Trước kia phòng ở nho nhỏ này chỉ có cậu ở thì thấy chật chội, hiện tại ở hai người, lại không thấy chút cảm giác khó chịu nào. Hiện tại trong phòng thiếu mất bóng dáng Lăng Hải Phong mỗi khi làm việc nhà lại trở nên trống vắng, Hiệp Miêu cảm thấy có chút không quen.
Từ lúc ở chung tới nay, Hiệp Miêu được Lăng Hải Phong chăm sóc rất tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều giao cho anh làm.
Lăng Hải Phong am hiểu việc quản lý, phần tài hoa đó dùng cho việc chăm sóc nhà cửa thì thừa sức cho nên mọi việc đều được anh thu xếp gọn gang ngăn nắp.
Lăng Hải Phong không có nhà, Hiệp Miêu không có tâm trạng nấu cơm, cũng chẳng thèm quét tước chi hết, làm cái gì cũng thấy miễn cưỡng, không chút hứng thú nào.
Chỉ xa nhau có hai ngày, Hiệp Miêu cảm thấy cậu đã sắp nhớ Lăng Hải Phong đến chết thật rồi.
Lăng Hải Phong đáp chuyến bay sớm về nước, sẵn còn có công việc anh liền trực tiếp trở về công ty, đồng thời cũng nhắn cho Hiệp Miêu một cái tin báo bình an, cũng nói với cậu là buổi tối sẽ đón cậu, cả hai cùng về nhà.
Ở canteen BASA, Hiệp Miêu nhìn thấy Lăng Hải Phong, nhưng ngại nhiều người dòm ngó cậu không thể bước đến được, chỉ có thể nhìn từ xa thôi.
Ánh mắt hai người đôi khi cũng vô tình giao nhau, dây dưa cùng một chỗ, Hiệp Miêu cảm thấy, chỉ cần dùng ánh mắt thôi, cậu cũng hiểu những gì Lăng Hải Phong muốn nói, anh nhớ cậu, cậu cũng vậy.
Làm xong công việc từ sớm, đúng giờ Lăng Hải Phong liền tan ca, lái x era khỏi bãi đỗ, anh nhìn thấy bong dáng Hiệp Miêu tựa vào tường, anh liền thay cậu mở cửa xe.
Hiệp Miêu nhào vào trong xe, gắt gao ôm lấy cổ Lăng Hải Phong, liền nhiệt tình hôn lên môi anh: “Nhớ anh, nhớ anh!”
“Anh cũng vậy, mèo con của anh.”
“Thấy ghét, đi công tác lâu như vậy.”
“Chỉ có hai ngày thôi mà.”
“Đã rất lâu, là rất lâu đó.” Hiệp Miêu ở ghế trên vặn vẹo làm nũng.
“Anh biết rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Em muốn ăn cơm anh nấu, về nhà anh nấu cơm.”
“Được, tuân lệnh.”
Khoảng tháng năm, Lý Nhược Hàn đến Hương Đảo. Tập đoàn Lý thị có khoảng 70% cổ phần của BASA1001, là cổ đông lớn nhất. Lăng Hải Phong chịu trách nhiệm BASA, anh là quản lý ‘binh đoàn’ mạnh nhất này, mà chủ quản của bộ phận bán lẻ của tập đoàn bách hóa Lý thị – Cậu năm Lý Nhược Hàn chính là sếp lớn của Lăng Hải Phong.
Lý Nhược Hàn luôn luôn ở Mỹ làm việc, tháng năm hàng năm sẽ về Hương Đảo để thị sát tình hình công ty. Mỗi lần y đến đều là sự kiện trọng đại của BASA, cậu năm anh tuấn dù gì cũng là một trong những người đứng đầu trong cảm nhận của các nữ nhân viên trong công ty.
Lăng Hải Phong cùng Lý Nhược Hàn có quan hệ cá nhân rất tốt, lần này Lý Nhược Hàn trở về, anh còn mời riêng Lý Nhược Hàn ăn cơm.
“Cậu dạo này khí sắc cũng khá tốt đấy.”
“Anh cũng vậy thôi, tốt hơn lần trước gặp ở Paris với Roma nhiều, có khỏe không?”
“Ừ, cũng không tồi.” Lý Nhược Hàn nhìn nhìn Lăng Hải Phong, cười nói: “Tôi nghe vài người bạn nói, cậu gần đây không hề đi xã giao nữa, bọn họ đều hẹn không được cậu, có chuyện gì à?”
Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Những chuyện này ở đâu ra vậy, tôi cũng chưa từng làm chậm trễ một khách hàng nào.”
Lý Nhược Hàn lắc lắc ngón trỏ: “Không, không phải ý này. Ý của tôi là cậu dường như cũng không có hẹn hò ai, sao vậy, bị ‘bắt’ rồi à?”
Lăng Hải Phong cười gật đầu: “Nếu nói như vậy, thì cứ cho là vậy đi.”
“Trách không được không chịu ra ngoài, bị quản thực nghiêm sao?”
“Ừ, cậu ấy sẽ ghen.”
Lý Nhược Hàn không khỏi cười ha hả: “Trời ạ! Đàn ông như cậu vậy mà còn không tin nữa, vậy chỉ sợ không còn đàn ông nào đáng tin rồi! Cậu cũng chưa từng có bất cứ tiền án bất lương nào nữa chứ.”
Lăng Hải Phong cúi đầu cười: “Tôi cảm thấy không có gì là không ổn, nếu đối phương không vui trong lòng mà lại có thể nói trực tiếp với tôi, vẫn tốt hơn việc phải đoán già đoán non xem cậu ấy đang nghĩ gì. Cậu ấy là một người rất thẳng thắn, có tâm sự gì cũng đều nói hết ra. Nhìn thấy tôi cùng hàng xóm nói chuyện mấy câu, cậu ấy không bằng lòng lập tức nói ra. Cậu ấy rất đơn giản, bọn này ở chung với nhau rất vui vẻ thoải mái.”
Lý Nhược Hàn vuốt cằm cười không ngừng: “Thú vị, khi nào rảnh thì giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi.”
Lăng Hải Phong lắc đầu,” Nói sau đi! Muốn gặp mặt anh cũng phải trang bị kĩ càng mọi thứ, không phải ai cũng chịu nổi đâu.”
“Hải Phong, tôi cũng không phải quái vật.”
“Nếu không lộ ra thân phận của anh thì cũng không có gì cả, còn mà để cậu ấy biết được anh là ai, nói không chừng sẽ cứng đờ cả người ấy chứ.”
Lý Nhược Hàn cười rộ lên: “Tôi không có đáng sợ như vậy nhé. Thành thật mà nói, cuối tuần này tôi cũng phải về New York, cậu thật sự không định dẫn cậu ta ra cùng tôi ăn một bữa cơm à? “
Lăng Hải Phong lắc đầu: “Thôi, để lần tới đi!”
Lý Nhược Hàn liếc Lăng Hải Phong một cái: “Hừ, cái hẹn này coi như là đến tận năm sau.”
“Có chỗ không tiện lắm.”
“Là chuyện gì chứ?” Lý Nhược Hàn hứng thú hỏi.
“Cậu ấy là đồng nghiệp, giữa tôi và anh sẽ không có gì rồi nhưng cậu ấy sẽ cảm thấy không tự nhiên, con người cậu ấy có chút mẫn cảm, cho nên đợi cậu ấy thích nghi hơn một chút thì hẹn gặp đi!”
Lý Nhược Hàn kinh ngạc: “Wao wao! Lăng Hải Phong, cậu muốn thử kiểu yêu đương nơi công sở à. Nói, cưỡm mất cấp dưới xuất sắc nào của tôi rồi?”
Lăng Hải Phong ngượng ngùng cười cười: “Cũng không thể nói như vậy, kỳ thật chúng tôi đã quen nhau khi tôi còn học đại học, tôi vẫn không quên được cậu ấy, sau này gặp lại cũng xảy ra một số chuyện, hiện tại chúng tôi sống cùng nhau là dựa trên cơ sở cả hai đều yêu đối phương, phần tình cảm này thực sự không phải như vậy đâu.”
Lý Nhược Hàn gật đầu: “Thì ra là từ lúc còn là học sinh phát triển à, không tồi đấy.”
“Có lẽ người khác sẽ cảm thấy tính tình của cậu ấy có chút cổ quái, cảm thấy cậu ấy tùy hứng, nhưng tôi lại không thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu.”
Lý Nhược Hàn nghe, gật gật đầu, còn nói thêm: “Nếu nói là đồng nghiệp……người trong công ty cũng không biết à?”
“Ừ”
“Cậu nói cá tính của cậu ta có chút nhạy cảm, cạu ta nhất định không muốn cho đồng nghiệp biết được quan hệ giữa cậu ta và cậu. Ở cùng một công ty, mỗi ngày đều có cơ hội gặp mặt, nếu để cho có người phát hiện ra manh mối gì thì không hay cho lắm, chuyện này cậu cũng phải cẩn thận một chút thì hơn.”
Lăng Hải Phong thở dài một hơi: “Chuyện này đương nhiên tôi cũng hiểu.”
“Nhìn thấy cậu có bạn, tôi cũng vui mừng cho cậu.” Lý Nhược Hàn thay bằng hữu vui vẻ.
“Cám ơn.”
“Nếu có ngày nghỉ, cậu nên dẫn cậu ta ra ngoài du lịch đi, mấy năm qua cậu chưa từng nghỉ phép lần nào hết.”
“Cũng đang định đề xuất với anh chuyện này, sau này vào mùa du lịch tôi sẽ không trực ban nữa, anh nên tìm người khác thay thế.”
Lý Nhược Hàn cười nói: “Ôi, thảm! Cứ kiểu này, mấy cán bộ cao tầng đều xin phép nghỉ, tôi phải tự thân vận động làm hết tất cả rồi. A! Cậu yêu đương, tôi phải vất vả a.”
“Thì tự anh cũng mau tìm một người để yêu đi!”
Lý Nhược Hàn chút tiếc nuối nói: “Đâu có dễ dàng như vậy! Thật hâm mộ cậu, bắt đầu từ lúc còn đi học, tình cảm khi đó thật thuần khiết, không hề có chút tạp chất gì.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, khoảnh khắc tôi động lòng với cậu ấy, thật sự khó có thể hình dung cảm giác khi đó là như thế nào. Phần tình cảm đó vĩnh viễn lưu giư trong trí nhớ của tôi, không gì có thể thay thế được.”
“Nghe cậu nói như vậy, nhất định là một người rất đáng yêu.”
Khóe miệng Lăng Hải Phong khẽ nâng cao,”Phải, cậu ấy rất đáng yêu, giống như một con mèo con vậy.”
Bởi vì Lý Nhược Hàn ở Hương Đảo, việc xã giao của Lăng Hải Phong cũng nhiều lên, anh phải cùng cấp trên kiểm tra công việc, liên tiếp dự các buổi hợp thảo luận bước tiếp theo trong các tình huống kinh doanh, vừa phải cùng y tham gia vài cái tiệc rượu, luôn phải đến khuya mới có thể về nhà.
Tối nay, đến khuya Lăng Hải Phong mới về đến nhà, Hiệp Miêu đã ngủ rồi, nghe được tiếng anh về, cậu liền tỉnh lại, vừa dụi mắt vừa rót nước cho Lăng Hải Phong: “Hôm nay quá trễ rồi đó!”
“Đúng vậy.” cầm lấy tay Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong kéo cậu vào lòng. Hiệp Miêu ngồi trên đùi Lăng Hải Phong ôm vai anh, ngửi được mùi nước hoa hương trà xanh quen thuộc trên người Lăng Hải Phong, cảm giác thân quen khiến Hiệp Miêu nhẹ nhàng thở ra.
“Gần nhất đây công việc có chút nhiều.”
Hiệp Miêu vuốt nhẹ lên hai má Lăng Hải Phong: “Anh nhất định mệt mỏi rồi, tắm xong thì đi ngủ đi!”
Ôm Hiệp Miêu đặt trên giường, thay cậu đắp chăn, Lăng Hải Phong đến phòng tắm tắm rửa.
Cảm giác ngủ thẳng đến nửa đêm, Hiệp Miêu tựa hồ nghe thấy chút động tĩnh, cậu mở to mắt, phát hiện trong phòng có ánh sáng màu lam nhạt hắt ra, cẩn thận phân biệt thì ra là ánh sáng từ máy tính.
Hiệp Miêu nhổm người dậy liền nhìn thấy Lăng Hải Phong đang ngồi trên sô pha, laptop đặt trên đùi anh. Anh đang hết sức chăm chú nhìn vào văn bản trên màn hình máy tính, một chút ánh sáng màu lam nhạt kia hắt lên áo sơ mi trắng của Lăng Hải Phong khiến cả người anh dường như đang tỏa sáng vậy. Ánh sáng phản chiếu vào mắt Lăng Hải Phong, khi anh làm việc có loại cảm giác cực kì hoàn hảo, có loại mị lực làm rung động lòng người.
Hiệp Miêu say mê nhìn một hồi, đột nhiên giật mình, cậu chồm qua xem đồng hồ báo thức thế nhưng đã là rạng sáng hai giờ.
“Anh sao còn chưa ngủ?” Hiệp Miêu lên tiếng hỏi, xốc lên chăn ngồi dậy.
“A, anh làm ồn em sao?” Lăng Hải Phong ngẩng đầu lên từ máy tính, phát hiện Hiệp Miêu đã ngồi dậy, anh ngượng ngùng nói.
“Không có, là em tự tỉnh.” Hiệp Miêu xuống giường, rót một chén nước, tự mình uống mấy ngụm, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Lăng Hải Phong, đưa ly nước đến bên miệng anh.
Lăng Hải Phong liền nhấp mấy ngụm từ tay Hiệp Miêu, tầm nhìn lại quay về máy tính.
Biết Lăng Hải Phong quản lý toàn bộ công ty, Hiệp Miêu hiện tại ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy một ít công việc giao dịch này nọ, Hiệp Miêu vẫn rất chú ý, tận lực không xem nhiều nghe nhiều, mà Lăng Hải Phong cũng hoàn toàn không cố kỵ gì, bọn họ đều vô cùng tin tưởng đối phương.
“Công tác còn rất nhiều mà!” Hiệp Miêu buông ly nước, tay đặt lên vai Lăng Hải Phong kiên, thay anh xoa bóp,”A, thả lỏng, cả người anh đều cứng đờ cả rồi.”
Lăng Hải Phong giật giật cánh tay: “Đừng lo cho anh.”
“Ông chủ lớn đến một lần, anh liền tăng ca không ngừng luôn.”
“Đang bàn về vốn đầu tư, đây cũng là chuyện quan trọng.”
Hiệp Miêu cảm thấy kỳ quái: “Lý thị có nhiều ngân hàng như vậy, vay vốn đầu tư sao lại xem là chuyện lớn được.”
Lăng Hải Phong giải thích: “Theo thường lệ, chúng ta là sẽ không vay ở ngân hàng Lý thị, phải chọn tài chính từ phía khác, trước mắt vẫn đang bàn. BASA có danh tiếng vô cùng tốt, bàn bạc thì không thành vấn đề, anh chỉ đang muốn tranh thủ một số điều kiện hậu đãi thôi.”
“Em còn nghĩ đây là chuyện của Lý Nhược Hàn.”
Lăng Hải Phong nở nụ cười, đưa tay vò rối mái tóc của Hiệp Miêu: “Anh là quản lý trực tiếp của BASA, chuyện vốn đầu tư đương nhiên là chuyện của anh. Y là quản lý cấp rất cao, chuyện cần y xử lý cũng là chuyện ở trên cái cấp rất cao đó.”
Nghía qua máy tính một cái, Hiệp Miêu hỏi: “Còn có bao nhiêu việc nữa? Khuya rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, đừng vất vả quá.”
“Anh biết, sắp xong rồi, em ngủ trước đi!”
Chờ sau khi Hiệp Miêu lên giường, Lăng Hải Phong điều chỉnh lại tư thế ngồi, tận lực không cho ánh sáng từ máy tính ảnh hưởng Hiệp Miêu, anh lại tiếp tục suy nghĩ đến mấy điều kiện cần có trong hợp đồng.
Hiệp Miêu nằm trên giường nhưng thế nào cũng ngủ không được, cũng không phải tại một chút sáng kia ảnh hưởng mà là cậu có tâm sự.
Lăng Hải Phong so với Hiệp Miêu lớn tuổi hơn, ở phương diện sự nghiệp cũng thành công hơn rất nhiều so với một người mới ra đời như Hiệp Miêu, hiện tại cũng có thành tựu hơn. Hiệp Miêu cùng Lăng Hải Phong ở bên nhau là vì cậu thích anh nhưng cậu cũng không muốn hưởng thụ những thứ sẵn có này, bởi vậy trong lòng luôn có khúc mắc, cậu sợ bị người khác nghị luận, nói cậu là bởi vì danh lợi mới ở cùng Lăng Hải Phong. Cậu cực ghét loại đồn đãi này. Lúc trước muốn Lăng Hải Phong dọn đến đây là ý của Hiệp Miêu cũng là cậu cố ý chọc Lăng Hải Phong, xem anh có chịu dọn đi vì cậu không, mặt khác chính là Hiệp Miêu không muốn nương nhờ vinh quang của Lăng Hải Phong, mới một chút liền có thể ở nhà to cửa rộng.
Nhưng hiện tại nhìn thấy tình cảnh như vậy, Hiệp Miêu cảm thấy không đành lòng. Cái nhà nhỏ như vỏ ốc này của cậu, thậm chí không thể đặt một cái bàn làm việc, chỉ có một cái bàn trà nho nhỏ, ăn cơm làm việc gì cũng đều là nó. Hiện tại nhìn thấy Lăng Hải Phong đặt laptop trên đùi để làm việc, một người cao lớn như anh phải hơi khom người mới tiện việc type chữ, vừa nãy khi Hiệp Miêu xoa bóp vai cho anh liền cảm thấy hoàn toàn cứng đờ, nghĩ đến đều bởi vì ngồi tư thế như vậy rất lâu tạo thành. Thấy Lăng Hải Phong tự uất ức bản thân khiến Hiệp Miêu cảm giác mình rất tùy hứng.
Hiệp Miêu tin tưởng tình yêu mà Lăng Hải Phong dành cho mình rất đơn thuần, không có tạp chất cùng điều kiện gì, cái anh có chính là vô hạn bao dung. Hiệp Miêu cũng muốn đối với Lăng Hải Phong dịu dàng săn sóc hơn, tuy rằng hiện tại luôn bốc đồng, bụng một đằng miệng lại nói ra một nẻo, đánh chết cũng không thừa nhận, nhưng trong lòng cậu thật sự là đã đắm chìm rất sâu, hiện tại cậu nghĩ đến sự kiên trì vô vị cùng lòng tự trọng không cần thiết của mình lại cảm thấy buồn cười.
Tối hôm sau, khi hai người ôm nhau trên giường, Hiệp Miêu tựa vào lòng Lăng Hải Phong, nói với anh: “Hợp đồng nhà sắp hết hạn rồi.”
Lăng Hải Phong lơ đễnh đáp: “Cứ ký tiếp là được mà.”
“Chủ nhà nói không muốn ký tiếp, ổng hình như đã đáp ứng cho người khác thuê.”
“Chúng ta sẽ tìm chỗ khác là được rồi.”
Hiệp Miêu phát hiện Lăng Hải Phong có chút không chuyên tâm, cậu véo Lăng Hải Phong một cái: “Em đang nói chuyện với anh đó.”
“Anh đang nghe mà.” Lăng Hải Phong đưa tay sờ sờ tóc Hiệp Miêu, giống như đang trấn an mèo con lúc xù lông.
Hiệp Miêu hừ nói: “Em sắp không nhà để về, anh có nhận em không đây?.”
Lăng Hải Phong hiểu được ý Hiệp Miêu, anh đưa tay bắt lấy vai cậu: “Em làm sao mà không có nhà để về, em có anh mà, anh chính là nhà của em. Mặc kệ là nơi nào, chỉ cần có anh bên em, em sẽ có nhà.”
Hiệp Miêu lập tức nghẹn ngào, mím môi không hé răng, cọ cọ đầu vào cổ Lăng Hải Phong im lặng.
Đàn ông như Lăng Hải Phong vậy, đối với việc lớn việc nhỏ gì cũng đều bỏ tâm bỏ lòng, anh biết hợp đồng nhà của Hiệp Miêu không có hết hạn mà là mèo con rốt cuộc cũng đồng ý dọn đến nhà mình, tảng đá trong lòng rốt cục cũng có thể buông xuống.
Hiệp Miêu cùng Lăng Hải Phong mất thời gian vài ngày để thu thập đồ đạc, đến cuối tuần, công ty dọn nhà đem toàn bộ đồ dùng của Hiệp Miêu dọn đến nhà Lăng Hải Phong.
Hiệp Miêu phát hiện mình cũng có không ít tài sản, có mấy thứ đã mất vài năm rồi đột nhiên lại xuất hiện.
” A, thì ra nó ở chỗ này! Em tìm rất lâu mà không thấy.”
Lăng Hải Phong cưng chiều véo nhẹ chóp mũi cậu Hiệp Miêu: “Thì ra em là một tiểu hồ đồ.”
“Em không có hồ đồ, chỉ là lười thu dọn, ngẫu nhiên đặt bậy một chút thôi.”
Lăng Hải Phong cười thầm không thôi.
Hiệp Miêu sắp xếp đồ dùng, sửa sang lại mấy thứ linh tinh xong cũng mất gần một tuần.
Lăng Hải Phong nhìn căn nhà của mình biến thành “chuồng mèo”, trong lòng cảm thấy thập phần vừa lòng, anh cùng Hiệp Miêu cuối cùng cũng có được cảm giác thuộc về nhau.
Hiệp Miêu vừa vào cửa liền chú ý tới ‘Gối mèo’ trên giường Lăng Hải Phong, cậu liền ôm nó lật qua lật lại xem xét: “Cái gối hình mèo này sao lại có một cái chân màu trắng vậy?”
“Cái này……” Lăng Hải Phong trầm ngâm không nói gì.
Hiệp Miêu nhìn chằm chằm biểu tình của Lăng Hải Phong, trong đầu nhớ lại những chuyện hai người đã trải qua, đột nhiên linh quang chợt lóe. Cậu lớn tiếng: “A…… Là em! Em nhớ ra rồi, em khi đó thường mang tất không cùng màu như vậy. Em nhớ ra rồi.”
Lăng Hải Phong lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác nói: “Không có……”
“A, cái gối này anh đã mua rất lâu rồi chứ gì! Lúc trước, khi em đến nhà anh cũng từng nhìn thấy. Thì ra mấy năm qua, anh vẫn đem nó xem như thế thân của em.” Lúc Hiệp Miêu nói thì rất vui vẻ ôm gối mèo lăn lộn trên giường.
“Cũng không phải xem như thế thân.”
“Anh vẫn đều nhớ đến em sao?” Hiệp Miêu lăn đến bên cạnh Lăng Hải Phong, kéo kéo góc áo anh mà hỏi.
“Ừ.”
“Vẫn, vẫn?” trong mắt Hiệp Miêu là thần sắc chờ mong, cậu là một người cực kì có cảm giác không an toàn, cậu cần người yêu cho cậu cảm giác nắm chắc, như vậy Hiệp Miêu mới cảm thấy an tâm.
“Đúng vậy! Nhớ đến nỗi chỉ muốn quên em đi, nhưng mà chuyện đó đối với anh là chuyện khó nhất trên đời này.” Lăng Hải Phong cúi đầu nói.
Hiệp Miêu đứng thẳng dậy, ôm lấy Lăng Hải Phong, đầu cọ lên cổ Lăng Hải Phong: “Em thích anh như vậy, em thích anh.”
Tác giả :
Lâm Tử Tự