Yêu Phải Đại Ma Vương
Chương 14
Tâm tình Hoàng Nguyên Cần không yên ngồi trên xe Khang Trọng Lâm. Sở Duyên Vũ nhìn thấy hai người họ đang tranh chấp, thế mà lại không nghĩa khí gọi taxi đi về, khiến cô muốn cầu cứu cũng không được.
“Trọng Lâm.” Cô sợ hãi kêu nhỏ.
Khang Trọng Lâm không để ý tới cô, mặt giận tái xanh.
“Xin lỗi.” Cô nuốt nuốt nước miếng. “Em chỉ là buột miệng mà nói nói hưu nói vượn, em cam đoan là em không có hẹn với đàn anh Tân Khải, cũng không có đi thuê phòng.”
Anh vẫn không thèm để ý cô.
“Ai bảo anh chọc giận em trước, mà em lại hay có tất giận lên sẽ mất lý trí, mà mất đi lý trí thì sẽ nói hưu nói vượn, cho nên… mới có thể nói những lời đó.” Càng nói cô càng chột dạ, giọng càng thấp dần.
“Hừ.” Anh tức giận gầm lên một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh không có dấu hiệu bình ổn lửa giận, tính khí ương ngạnh lại bộc lộ ra.
“Mà nói lại, cho tới giờ anh cũng chưa tặng hoa cho em, cho nên lúc đàn anh tặng hoa cho em, em mới vui như vậy thôi! Nói tới nói lui, cũng là do anh sai.”
Khang Trọng Lâm trừng mắt, vô cùng tức giận mà trừng mắt nhìn cô.
Cô lại tiếp tục quở trách anh:
“Hơn nữa, là anh mắng em giá rẻ nên tùy tiện nhận hoa của đàn anh trước, cho nên em mới tức giận. Nói đi nói lại, vẫn là anh sai.”
“Là do anh sai?” Thanh âm của anh trầm trầm.
“A?” Cô sửng sốt.
“Hoàng Nguyên Cần, em chết chắc rồi.” Anh híp mắt nguy hiểm nhìn cô.
“A?” Cả người cô cứng đờ, toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Một lúc sau.
“Đây… Chúng ta tới đây làm gì?” Hai má Hoàng Nguyên Cần đỏ lên, trái tim cũng đập loạn nhịp cả lên khi nhìn xung quanh. Không ngờ Khang Trọng Lâm lại mang cô tới một khách sạn, khiến cô bỗng nhiên lo lắng.
“Là em nói muốn thuê phòng, cho nên anh mang em tới đây thuê một phòng.” Khang Trọng Lâm tà ác nói.
“Em không có...” Mặt cô đỏ hồng, tim đập loạn đưa mắt nhìn quanh, lần đầu tiên đi vài khách sạn kiểu này, trái tim cô đập mạnh tưởng chừng muốn rớt ra.
Phòng được trang hoàng tương đối tinh xảo, còn có ghế dựa có tạo hình đẹp mắt, quan trọng nhất là trần nhà phía trên giường được lát toàn bằng gương.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa nhấn mở, trong tivi liền truyền ra thanh âm ngâm nga.
Lập tức mặt cô lại càng đỏ hơn, hai chân nhũn cả ra, lo lắng đến đáng thương ngồi xuống ở trên giường, không ngờ vừa ngồi lại lập tức phát ra thanh âm kỳ lạ, cái nệm lại còn lay động không ngừng.
Cô sợ tới mức nhảy dựng lên, anh lại cười ha ha.
Thừa dịp cô tò mò nhìn tới nhìn lui, anh đột nhiên lấy ra một bó hoa đưa cho cô.
“Lại đây, cho em này.”
“Cho em?” Cô sửng sốt. Không phải anh đang giận sao?
Dường như anh hơi xấu hổ hắng giọng. “Không phải em thích hoa sao? Anh tặng cho em.” Về phần bó hoa hướng dương Tân Khải tặng cho cô thì đã sớm bị anh âm thầm vứt bỏ.
“Cám ơn.” Cô vui vẻ mỉm cười. Tuy nhiên cô lại nghe thấy tiếng ngâm nga đầy tình tứ phát ra từ tivi, mặt lại đỏ lên. “Chúng ta về nhà được không?”
Anh nhướn một bên mày, khóe miệng nhếch lên. “Vừa rồi dọc đường là ai trách anh không đối xử tốt với người ta, không tặng hoa cho cô ấy? Hơn nữa là ai nói sẽ đi thuê phòng với đàn ông khác?” Hiện tại anh đang giúp em hoàn thành nguyện vọng đấy thôi.”
“Thuê phòng chỉ là em tức giận lên nói bậy thôi, anh không nên tin là thật.” Cô lo lắng giải thích, sợ anh lại bỗng nhiên điên lên, khiến cho cô không thể ngóc đậu dậy tại đây.
“Anh lại nghĩ là thật. Em đã nói như thế nên anh nhất định phải giúp em hoàn thành nguyện vọng.”
Không nhìn tới vẻ kích động của cô, anh đưa cho cô một bộ quần áo. “Em yêu, em đi thay cái này đi!”
Cô chần chờ nhận lấy bộ đồ, giũ ra mới nhìn rõ là loại quần áo gì, mặt nhanh chóng bốc hơi.
“Đây… đây căn bản không phải là quần áo, đây là tạp dề.” Cô lắp bắp nói xong, đầu bắt đầu hỗn loạn. “Vì sao trong khách sạn lại có chuẩn bị tạp dề?” Trời ạ, thật là hết nói.
“Như vậy có vẻ kích thích! Em yêu, hơn nữa ở đây còn có rất nhiều loại quần áo, trước tiên chúng ta thử loại bảo thủ nhất ở đây.” Anh sờ sờ hai má đang nóng lên của cô. “Nhanh lên, đi thay đi, ngoan.”
Giống như bị trúng phải bùa mê, cô lại nghe lời anh đi tới phòng tắm thay đồ.
Chỉ lát sau, cô đi ra khỏi phòng tắm.
“Em…” Lần đầu tiên trong đời, anh đột nhiên nói không nên lời, thanh âm như bị nghẹt lại, hơn nữa đầu óc lại trống rỗng, chỉ biết ngây người nhìn hình ảnh xinh đẹp của cô trước mắt.
“Em thấy kỳ kỳ thế nào ấy.” Cô lo lắng nhìn phải ngó trái tấm vải trên người, hồn nhiên mà gây không ít kích thích cho anh.
Toàn thân cô chỉ mặc suy nhất một cái tạp dề, trong lúc cô lo lắng xoay quanh, tròng mắt anh muốn rớt ra. Sau lưng cô lộ ra trọn vẹn mảng lưng trơn mịn, nửa người phía trên không có mặc áo lót, nửa phía dưới… cũng trống trơn.
Trên mảng lưng trơn bóng của cô, chỉ có một mảnh dây tạp dề thắt hình con bướm, sợi dây còn thừa hờ hững đong đưa phía dưới thắt lưng và bờ mông của cô, quả thực dụ dỗ anh hết mức.
Anh không thể không nuốt nước miếng, nhìn nút thắt vắt ngang cái lưng mịn màng, lại nhìn đuôi dây cọ nhẹ vào bờ mông căng tròn, trắng mịn, hình ảnh hoàn mỹ tới không tả.
Khi cô quay lại đối mặt với anh, anh có thể nhìn rõ hai bầu ngực căng tròn của cô bị đè ép sau miếng tạp dề, lộ ra một nửa bầu ngực trắng nõn, xuyên qua tạp dề có thể thấy được đỉnh nụ hoa đang khai nở.
“Lại đây.” Anh gọi cô, tránh không được chớp mắt, hơi thở càng trở nên dồn dập, dục vọng nóng bỏng trong quần dài như súng đã lên đạn, ngày một cứng rắn.
“Được thôi.” Cô chạy chậm lại gần. Toàn thân cô in từng đường nét ra ngoài tạp dề, bước chân chậm rãi lại gần anh, khiến cho anh như bị điểm huyệt mà đứng bất động.
“Anh yêu… Anh hết giận chưa?” Cô chậm rãi tới cạnh anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, chu đôi môi đỏ mọng in lên môi anh. Đầu tiên anh cứng đờ, sau đó thở dài một hơn, người phụ nữ này căn bản là tự dâng lên cho anh ăn sạch.
“Anh không có giận, sau này em không được tùy tiện đi ăn cơm với người đàn ông khác ở bên ngoai.” Anh có gắng áp chế dục vọng, hít thật sâu, nhưng hút vào trong cơ thể lại toàn là hương thơm trên người cô.
“Nhưng mà…” Cô muốn giải thích.
“Không có nhưng mà gì.” Anh đưa tay ôm lấy eo cô, thân thể mềm mại ấm áp dựa vào anh, cách qua một lớp tạp dề mỏng manh, bầu ngực cô dán lên lồng ngực anh, làm cho tim anh đập không theo sự chỉ huy, hơi thở ngày càng thêm dồn dập.
“Được thôi.” Cô quyết định kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ cần anh không tức giận là tốt rồi.
“Vậy anh không cần giận nữa.”
“Anh không có giận.” Anh nói cho đúng lý hợp tình: “Anh chỉ mất hứng.”
Tâm tình lo lắng đã trầm tĩnh lại, rốc cục vẻ tươi cười của cô lại tràn ra, tay cách qua lớp quần áo tìm tới phía dưới người anh, miệng cũng phát ra tiếng cười.
“Tiểu yêu tinh.” Anh lập tức có phản ứng, chỉ cả, thấy tế bào toàn thận rộn ràng muốn cô. Lúc cô khiêu khích, anh không thể kiềm chế đưa tay vuốt ve bờ lưng của cô, lại nhẹ nhàng trượt xuống nơi bờ mông hoàn toàn không được che lấp mà vỗ về.
“A…” Cô kêu lên, cả người dán trên người anh không nhúc nhích.
Lúc này phía sau của cô đã lộ ra trọn vẹn, chỉ còn nhưng nơi dán lấy cơ thể anh là được che lấp.
“Em là tiểu yêu tinh tra tấn người, đang làm gì thế hả?” Anh nhẹ nhàng liếm lỗ tai của cô, khiến cô mẫn cẫm run lên mà cười khẽ.
“Em chỉ muốn làm cho anh vui.” Vẻ mặt cô tỏ ra vô tội, nhưng trong tiếng cười đã nhiễm dục vọng.
Anh đã sớm bị dục vọng thiêu đốt, không phân trần gì chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi luồn vào trong miệng cô càn quét, cho tới khi cả hai thở hồng hộc anh mới rời đi, những nụ hôn cuồng loạn nóng bỏng như mưa rải xuống tai cô, cần cổ trắng ngần, trên gương mặt.
“Em thật sự hiểu anh mà.” Anh thở phì phò, rất nhanh tuột cái tạp dề khỏi người cô, khiến cho cô khỏa thân hoàn toàn.
Khung xương của cô tinh thế, khiến cho thân thể cô thoạt nhìn nở nang đến mê người, hơn nữa còn được ánh đèn trong phòng chiếu rọi, quả thức giống như mỹ nhân dương chi bạch ngọc. Mà cô lại có hai bầu ngực mềm mại căng tròn, không lớn không nhỏ, vừa trọn một lòng bàn tay, nụ hoa khéo léo hiện ra sắc phấn hồng, vòng eo mảnh khảnh và gò mông hình thành một độ cong mê người đến phạm tội.
Môi của cô trượt trên mặt anh, vươn đầu lươi hồng hồng nhẹ nhàng liếm, một tay lôi kéo áo của anh, cố gắng cở bỏ nút áo của anh.
“Để anh.” Anh cười khẽ.
Anh cởi bỏ áo, bầu ngực của cô chạm vào lồng ngực anh, khiến cho anh cảm nhận được nụ hoa của cô đang ma sát lên ngực mình.
“A…” Một cảm giác đê mê truyền tới toàn thân, khiến anh rên rỉ thành tiếng.
Thanh âm ái mội từ tivi truyền tới khiến cho ham muốn trong bọn họ càng tăng cao, càng kích thích dục vọng mãnh liệt. Anh cúi đầu, một bên hút liếm, còn cắn nụ hoa bên phải, một tay cũng bắt đầu niết lấy nụ hoa còn lại. Nụ hoa trước ngực của cô theo hơi thở phập phồng lên xuống, có vẻ trong suốt ướt át, môi lưỡi anh cứ thế trượt lên hôn, liếm khiến cho cô cảm thấy sung sướng vô hạn.
“Thật thoải mái…” Cô thở gấp.
Đột nhiên, anh ôm lấy cô ngã xuống trên giường, môi hai người cuốn lấy nhau, như muốn nuốt lưỡi của đối phương, hai tay không ngừng dao động khắp nơi trên người đối phương.
Da thịt của cô trắng mịn lại mềm mại, hơn nữa mang theo cảm giác mát mẻ, khiến cho anh yêu thích không muốn rời tay.
Cô cũng không rảnh tay, một tay cách qua lớp quần dài vuốt ve dục vọng bên dưới của anh, một tay muốn cở bổ quần áo còn lại trên người anh. Anh thuận thế giúp đỡ cô cởi quần dài của mình, chỉ trong chốc lát, toàn thân anh chỉ còn sót lại một cái quần lót.
“Nhanh lên.” Cô vội vàng tuột quần lót của anh xuống, nhưng bởi vì cô quá vội vàng nên không thể lập tức cởi bỏ được quần lót của anh.
“Chờ một chút.” Anh bị dáng vẻ khẩn cấp của cô chọc cho cười.
Nhưng khi bàn tay nhỏ bé của cô vô ý thức nắm lấy khối dục vọng của anh, cảm giác đê mê lại theo thắt lưng bắn thẳng lên, khiến cho anh gầm lên, lập tức hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa không trụ được.
Hai mắt cô trợn to, bàn tay nhỏ nhắn mềm nhũn cách một lớp quần lót vuốt ve thứ dục vọng ngày càng căng phồng của anh.
Khi dục vọng ngang tàng của anh thoát khỏi lớp quần lót, trực tiếp bị bàn tay ngọc ngà của cô cầm lấy, dục vọng trong người anh bởi vì kích thích ngọt ngào này mà thiêu đốt cả cơ thể, dục vọng dưới thân càng thêm cứng rắn, cương cứng như thiết bị chiến đấu trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, khiến cho cô trợn mắt há hốc mồm.
“Nhìn có vẻ rất thoải mái nhỉ.” Cô tò mò nhìn anh.
Vẻ mặt của anh vừa say mê lại đau khổ. “Anh sẽ càng thêm thoải mái nếu em tiếp tục.”
Cô gật gật đầu, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Anh hướng dẫn hai bàn tay nhỏ bé một trước một sau về phía dục vọng dưới thân, sau đó chỉ dẫn cô cách chà xát, xoa nắn. “Bây giờ dùng cái miệng ngọt ngào của em hôn nhẹ anh, sau đó lại liếm lấy nó.”
Trái tim của cô đập điên cuồng, trước ánh mắt khẩn cầu của anh, cô ngoan ngoãn hôn lên dục vọng bành trướng kia, sau đó liếm láp anh như đang liếm một que kem.
“A…” Anh rên lên thành tiếng, đắm chìm không khoang miệng ướt át của cô.
Cô rất nhanh nắm bắt được điều mà anh yêu thích, cũng hiểu được cách lợi dụng môi lưỡi và tay hầu hạ anh, tác động tới anh.
Anh không ngừng bí mật phát ra tiếng thở dốc ồ ồ cũng như rên rỉ, cô thoáng mỉm cười, lại càng ra sức tác động tới anh. Anh sâu sắc cảm nhận được tâm ý dịu dàng của cô, bàn tay thô to trượt trên lưng cô, chuyển tới hai cánh mông bóng loáng mềm mại, bắt đầu vuốt ve, thỉnh thoảng còn lấy ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhá bờ mông căng đầy.
“Em không thể.” Cô thở hổn hển nhìn anh.
Anh cởi quần lót mình ra, nâng thắt lưng của cô lên, để cho ngồi trên bắp đùi cường tráng của mình, một bên hút lấy nụ hoa màu hồng trên ngực ngô, một bên dùng tay bao lấy bầu ngực trắng nõn, ngón cái và ngón trỏ thay phiên nhau vuốt ve nụ hoa càng lúc càng cứng lại. Tiếp theo, tay anh trượt tới giữa hai bắp đùi của cô, theo mặt trong đùi tìm đến nhẹ nhàng vuốt ve.
“Em đã ướt rồi.” Anh thì thầm bên tai cô.
Khi tay anh tìm đến khe hở giữa hai chân cô, đầu tiên là tiếp xúc với cảm giác mềm mại như chạm vào bụi cây, sau đó, ngón tay thon dài của anh theo tán cây đi xuống, tìm được một đóa hoa non mềm, ngón trẻ nhẹ nhàng lần tìm, chạm tới nhụy họa tròn trịa nổi lên phía trên đế hoa.
“Không…” Khó chống cự được cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến cho cô thở gấp uốn éo thân hình, tay cũng muốn vươn tới ngăn ngón tay không ngừng thăm dò của anh.
“Ngoan… Đừng nhúc nhích.” Anh đẩy cô nằm xuống giường, bản thân ngồi xuống giữa hai bắp đùi mở rộng của cô, ngăn lại sự chống cự của cô, một tay tiếp tục thăm dò nơi bí bật của cô.
Anh dùng đầu ngón tay kích thích đế hoa mẫn cảm, khiên thì nhẹ nhàng, khi thì gia tăng lực chậm rãi vuốt ve, tay khi thì dọc theo cánh hoa mềm mại vẽ vời, tiếp đó nhanh như chớp đưa ngón tay cắm sau vào hoa huyệt.
“A!” Cô kêu lên một tiếng, dục vọng như sóng vỗ đánh úp lại, khiến cho cô thở gấp không dứt. Tay anh lập tức cảm nhận được sự co rút mãnh liệt, đồng thời nhận thấy bên trong hoa huyệt không ngừng tuông trào mật dịch. Một ngón tay của anh dừng lại bên trong hoa huyệt, hai ngón tay khác lại không ngừng dày vò hai bên đế hoa, ép ra càng nhiều mật dịch, dường như dính xuống cả drap giường.
“Ngừng lại.” Cô phát ra một tiếng kêu khuấy động dục vọng con người. Thanh âm của cô yêu kiều kết hợp với tiếng thở đê mê trong tivi khiến cho dục vọng của anh càng căng trướng.
Không để ý tới khẩn cầu của cô, ngón tay của anh tiếp tục quấy nhiễu giữa hai chân cô, mật dịch không ngừng tuôn trào từ bên trong hoa huyệt khiến cho ngón tay của anh càng thêm trơn trượt, thuận thế giúp cho ngón tay anh càng mãnh mẽ tiến vào sâu trong cơ thể cô.
“Trọng Lâm… Nhanh lên…” Rốt cục cô không chịu nổi kiểu tra tấn này.
Cổ họng cô phát ra thanh âm không rõ ràng, ngay lập tức cô cảm giác hoa huyệt ngày càng cô rút mãnh liệt, mật dịch trào ra một lượng lớn.
“Tiến vào nhanh lên…” Cô mở to hai mắt như sưng mù, giống như đang khẩn cầu anh.
“Như em mong muốn.” Anh nhấc phần dục vọng ngang tàng nóng bỏng về phía trước, chăm chú nhìn đôi mắt cô nhình anh đầy tin tưởng, mở hai chân cô ra gác lên vai chính mình.
Tiếp theo, tay anh lướt xuống đóa hoa ướt át của cô trêu chọc, khi cô phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, nhấn mạnh phần eo, rất nhanh đem dục vọng chen vào hoa huyệt ướt át của cô.
“A…” Cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu, hai đùi mềm mại kẹp lấy thắt lưng anh, lửa dục vọng như bùng cháy thiêu đốt lẫn nhau.
Dục vọng kiên định của anh bị hoa huyệt của cô ép chặt, hoa huyệt tràn ngập mật dịch bao trùm lấy anh, khiến anh thuận lợi đi vào thật sâu.
Cô không ngừng rên rỉ, hai tay hoàn toàn không thể nâng lên, chỉ có thể nắm chặt lấy drap giường. Anh chậm rãi rút phần thân nam tính ra, lại nhanh chóng sát nhập sâu vào, mỗi một lần đi vào, đỉnh dục vọng đầu bị hoa huyệt siết lấy quá chặt chẽ, khiến cho cả người anh căng lên, tuôn đầy mồ hôi.
Hai mắt cô nhắm chặt, mỗi một lần anh va chạm, lại khiến cho hai bầu ngực cô lay động, khiến nụ hoa hồng phấn vẽ nên những đường cong ái muội.
“Thật thoải mái…” Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm giọt mồ hôi trước ngực anh.
Khiêu khích của cô khiến cho anh càng hưng phấn, anh buông hai chân cô trên vai xuống, áp cơ mạnh cơ thể mình trên người cô, mãnh liệt tiến vào bên trong cơ thể cô. Toàn thân như không còn sức, hai tay chỉ còn biết ôm chặt anh miệng không ngớt rên rỉ, họa huyệt ở sâu trong cơ thể không ngừng co rút tới cực đại, không ngừng đè ép dục vọng ngang tàng của anh, khiến cho anh càng gia tăng thêm một tầng dục vọng.
Hoa huyệt run rẩy khiến cho sự công kích trừu sáp của anh càng mãnh liệt hơn, tốc độ đong đưa mông của anh càng lúc càng nhanh, bị vây trong từng trận cao trào kịch liết khiến cô hơi hốt hoảng bởi khoái cảm bao phủ.
“Anh muốn bắn rồi!” Anh gầm rú, vươn tay nhấc vai cô ôm chặt vào người, dục vọng mãnh liệt chôn sâu vào bên trong thân thể cô, đem toàn bộ mầm mống dục vọng tuôn tràn vào sâu bên trong cô.
Anh dịu dàng ôm cô, thả hai cánh tay cô đang ôm lấy cổ mình xuống, để cô nằm yên trên giường, sau đó để cho thân thể mệt mỏi của chính mình ôm lấy cô thật lâu, thật lâu…
***
Xuân về hoa nở, sau mùa xuân là mùa hạ nóng bức. Trên đường mọi người đều đổi thành những trang phục mùa hè nhạ nhàng, lộ ra dáng người yểu điệu tràn ngập sức sống thanh xuân.
“Cổ của cô bị làm sao thế? Sao lại chỗ nào cũng có một mảng đỏ? Là bị muỗi cắn hay là dấu hôn?” Buổi sáng đi làm, Tiểu Phân tò mò đi tới trước, vừa nhìn chằm chằm cô, vừa nháy mắt ái muội.
“Không phải… Dạo này thời tiết nóng, màn cửa sổ bằng lụa mỏng của nhà tôi lại hỏng, không hiểu sao muỗi lại bay đến cả đàn, chích tôi ngứa toàn thân.” Đại đội muỗi kia chính là Khang Trọng Lâm, mà dấu vết của anh còn đáng sợ hơn của muỗi.
“Nhà cô có muỗi sao?” Tiểu Phân tưởng thật. “Dạo này mọi người nói nhiệt độ cao nên muỗi nhiều, cô phải cẩn thận kẻo bị muỗi độc chích.”
“Tôi sẽ chú ý.” Cô xấu hổ gật đầu.
Gần đây Khang Trọng Lâm dường như thích hôn cô, trêu chọc cô, còn rất sảng khoái mà mang cô tới khách sạn tình thú bắt cô mặc đủ loại quần áo như y tá, học sinh, lụa mỏng, sườn xám…
Tới lúc bị dục vọng thiêu đốt mới nhiệt tình cùng nhau triền miên. Hơn nữa dạo này dường như anh thích lưu lại dấu vết trên thân thể cô, khiến cho cô mỗi lần như vậy đều xấu hổ.
Mấy hôm nay cô vẫn dặn dò Khang Trọng Lâm không nên cắn loạn trên người cô, nhưng mà anh cố tình cắn như nghiện, thường thừa dịp cô không chú ý vụng trộm lưu lại dấu vết trên cổ cô.
“Nhưng mà, muỗi nào lại chỉ chọn cổ mà đốt…” Tiểu Phân nhìn cô nghi ngờ.
“À…” Cô sửng sốt, không biết giải thích thế nào.
Lúc này, điện thoại nội tuyến vang lên, giải cứu Hoàng Nguyên Cần.
Cô lập tức nhấc mấy, mệnh lệnh của Khang Trọng Lâm lập tức truyền đến.
“Hoàng Nguyên Cần tiểu thư, mời vào văn phòng tôi một chút.”
“Vâng.” Hoàng Nguyên Cần thở phào nhẹ nhõm, may mắn được anh cứu đúng lúc.
Tuy nhiên chờ cô bước vào văn phòng của anh, cửa vừa đóng, cô lập tức bị anh ôm vào lòng.
“Tổng giám đốc, anh bảo em vào đây làm gì?” Cô hỏi nhỏ. Anh không nói gì, môi hạ xuống cổ của cô, cắn vài cái.
“Anh đói bụng à?” Cô không hiểu vì sao anh thích cắn cổ cô, tuy rằng như vậy có vẻ rất thân thiết, nhưng mà mỗi lần đều phải dùng cao dán che dấu thì rất lãng phí.
“Cũng không đói lắm.”
Cô cảm thấy vừa nhột vừa mắc cười. “Vậy sao anh cứ muốn hút máu em?”
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười sáng sủa của cô, mỉm cười theo. “Vậy dạo này em đang luyện ngũ trảo công à?”
“Không có.” Cô lắc đầu.
“Vậy sao em lại đi cào lưng anh bị thương?” Anh đắc ý cười lại.
“Em không có.” Cô đỏ mặt.
“Rõ ràng có.”
“Sao anh biết? Anh lại không nhìn thấy?” Có người không có việc gì cứ nhìn sau lưng của mình sao?
Anh trừng mắt liếc cô một cái:
“Hôm trước anh đi với với Sở Duyên Vũ, bị cậu ta chế giễu suốt hai giờ.”
“Thật sao?” Hai mắt cô hiện ra ý cười, nghĩ tới anh bị xấu hổ ra sao thì lại cảm thấy buồn cười.
“Em đang cười sao?” Anh nhíu mày.
“Không có.” Cô trợn to mắt, cố gắng đè xuống ý cười, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
“Khóe miệng anh cong lên như vậy còn chối.” Anh buồn cười lên án.
“Không có biện pháp.” Rốt cục cô không chịu đựng được cười ha ha. “Cứ tưởng tượng anh bị xấu hổ, em lại cảm thấy buồn cười.”
“Em cứ cười đi!” Anh chắc lưỡi cười. “Sỡ Duyên Vũ không biết em là bạn gái anh à? Huống hồ đây đều là tác phẩm của em, để coi lần sau em gặp Sở Duyên Vũ có còn tỏ ra vô tội được không?”
“Bùm” một tiếng, hai gò má cô ửng hồng. Sao cô lại ngốc tới mức quên điều này. Làm sao bây giờ? Lỡ may truyền ra cô sẽ bị cười chê! Làm sao cô có thể đối mặt với thủ trưởng Sở Duyên Vũ đây?
“Sao, biết xấu hổ rồi sao!” Anh đắc ý cười ha ha.
“Nhưng mà anh cắn loạn trên cổ em, anh cũng nên biết xấu hổ chứ!” Cô phản bác.
“Chậc chậc.” Anh lắc đầu. “Em còn không biết nam nữ có khác biệt sao? Anh gọi việc này là “làm ký hiệu”, để cho người ngoài biết em là hoa có chủ. Hơn nữa mọi người cũng sùng bái năng lực của anh, không biết tại sao anh có thể mỗi ngày “tăng ca” mà không mệt.”
“Anh nhàm chán vậy sao!” Cô bĩu môi. “Muốn cắn cũng cắn ở nơi không nhìn thấy chứ.”
“Anh thích.” Anh xấu xa nói. “Nếu em muốn cắn cổ anh, anh cũng sẽ vui vẻ nhận.”
“Không cần, da anh cứng như mai rùa, vừa dày vừa cứng.”
“Hả?” Hai mắt anh sáng lên, khẳng định mà nói: “Em cắn trộm anh rồi?”
Vốn đang hùng hổ, nhưng lại nhất thời bị xấu hổ khiến hai gò má cô đỏ lên. “Em không cẩn thận.”
“Vậy em có thể càng không cẩn thận một chút.” Anh rất phối hợp rướn cổ, nghiêng về phía cô. “Lại đây! Cho em cắn một cái.”
“Đây là văn phòng đó, anh tỉnh lại cho em được không?” Cô thở dài.
Anh đưa tay ôm lấy cô, để cô ngồi lên bàn làm việc, rồi đến đứng trước mặt cô, cũng đem tầm mắt chuyển về phía nửa dưới thân mình. “Anh đã muốn thật sự “tỉnh lại”, nếu không phát tiết, chắc nội thương.”
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn theo ánh mắt anh tới phía dưới, nhìn vật quen thuộc đang căng trướng kia, nhất thời tim lại đập nhanh hơn.
“Dạo này có phải anh hơi có nhu cầu quá mức với việc vận động trên giường?” Cô thật sự không hiểu sao đàn ông có thể thường xuyên động dục như vậy, với cô thì nhất định phải có không khí tốt, thời gian đúng thì mới có cảm xúc.
“Bởi vì thể chất anh tốt, bản chất dẻo gai, cho nên tinh lực dư thừa.” Anh cứ một lời hai ý mà thổi phồng lên, cúi đầu lại cắn cắn lên gáy của cô hai cái.
“Như vậy không phải là quá mức sao?” Cô lẩm bẩm nói. “Sử sách trước kia không phải có ghi lại, có rất nhiều đế vương vì miệt mài quá độ cho nên bị yếu sinh lý…”
Anh cứng đờ, không biết khóc hay cười, hơn nữa còn cảm thấy khó chịu trong người. “Em không cần nói những lời mất vui như vậy, sẽ khiến anh nhụt chí!”
“Nhưng em cũng không có biệp pháp, em đang lo lắng cho anh đó!”
“Cám ơn sự lo lắng gà mẹ của em.” Anh uể oải thở dài, lại cúi đầu cắn bừa bãi trên môi cô, oán hận nói nhỏ: “Em còn nói nữa, anh sẽ mở toang cửa để cho Tiểu Phân ngoài kia biết được chúng ta đang làm gì.”
Cô tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh. “Em biết rồi.”
Anh nhìn cô giả bộ phụng phịu, nhịn không được đành cười, không đòi hỏi cô nữa, ôm cô xuống khỏi cái bàn, bản thân thì trở lại ghế ngồi.
Nhưng mà, cô trong đáng yêu như thế đứng ở trước mặt, bắt anh khống chế bản thân thật sự rất khó. Bởi vì anh muốn hôn cô mới cố ý kêu cô vào văn phòng, hiện tại buộc anh dừng tay thật sự khiến anh không vui.
“Em lại đây.” Anh vẫy tay.
“Cái gì?” Cô tới gần anh.
Anh giật lấy tay cô, để cho cô ngồi trên đùi mình, sau đó, anh không ngừng hôn cổ, hai má, mắt và hôn lên mặt cô, một tay lướt lên trên vuốt ve bộ ngực cô, một tay còn lại không khách khí tiến vào bên trong váy ngắn, vuốt ve đùi của của cô.
“Anh… Giờ đang là thời gian làm việc…” Cô vừa run vừa nói.
“Anh chỉ muốn ôm em một cái, hôn em.” Hơi thở của anh dồn dập. “Anh hôn em thêm một chút là được rồi, anh sẽ không ‘xuống tay’ với em.”
“Được rồi!” Cô cũng khép nhẹ mắt hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của anh.
“Trọng Lâm.” Cô sợ hãi kêu nhỏ.
Khang Trọng Lâm không để ý tới cô, mặt giận tái xanh.
“Xin lỗi.” Cô nuốt nuốt nước miếng. “Em chỉ là buột miệng mà nói nói hưu nói vượn, em cam đoan là em không có hẹn với đàn anh Tân Khải, cũng không có đi thuê phòng.”
Anh vẫn không thèm để ý cô.
“Ai bảo anh chọc giận em trước, mà em lại hay có tất giận lên sẽ mất lý trí, mà mất đi lý trí thì sẽ nói hưu nói vượn, cho nên… mới có thể nói những lời đó.” Càng nói cô càng chột dạ, giọng càng thấp dần.
“Hừ.” Anh tức giận gầm lên một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh không có dấu hiệu bình ổn lửa giận, tính khí ương ngạnh lại bộc lộ ra.
“Mà nói lại, cho tới giờ anh cũng chưa tặng hoa cho em, cho nên lúc đàn anh tặng hoa cho em, em mới vui như vậy thôi! Nói tới nói lui, cũng là do anh sai.”
Khang Trọng Lâm trừng mắt, vô cùng tức giận mà trừng mắt nhìn cô.
Cô lại tiếp tục quở trách anh:
“Hơn nữa, là anh mắng em giá rẻ nên tùy tiện nhận hoa của đàn anh trước, cho nên em mới tức giận. Nói đi nói lại, vẫn là anh sai.”
“Là do anh sai?” Thanh âm của anh trầm trầm.
“A?” Cô sửng sốt.
“Hoàng Nguyên Cần, em chết chắc rồi.” Anh híp mắt nguy hiểm nhìn cô.
“A?” Cả người cô cứng đờ, toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Một lúc sau.
“Đây… Chúng ta tới đây làm gì?” Hai má Hoàng Nguyên Cần đỏ lên, trái tim cũng đập loạn nhịp cả lên khi nhìn xung quanh. Không ngờ Khang Trọng Lâm lại mang cô tới một khách sạn, khiến cô bỗng nhiên lo lắng.
“Là em nói muốn thuê phòng, cho nên anh mang em tới đây thuê một phòng.” Khang Trọng Lâm tà ác nói.
“Em không có...” Mặt cô đỏ hồng, tim đập loạn đưa mắt nhìn quanh, lần đầu tiên đi vài khách sạn kiểu này, trái tim cô đập mạnh tưởng chừng muốn rớt ra.
Phòng được trang hoàng tương đối tinh xảo, còn có ghế dựa có tạo hình đẹp mắt, quan trọng nhất là trần nhà phía trên giường được lát toàn bằng gương.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa nhấn mở, trong tivi liền truyền ra thanh âm ngâm nga.
Lập tức mặt cô lại càng đỏ hơn, hai chân nhũn cả ra, lo lắng đến đáng thương ngồi xuống ở trên giường, không ngờ vừa ngồi lại lập tức phát ra thanh âm kỳ lạ, cái nệm lại còn lay động không ngừng.
Cô sợ tới mức nhảy dựng lên, anh lại cười ha ha.
Thừa dịp cô tò mò nhìn tới nhìn lui, anh đột nhiên lấy ra một bó hoa đưa cho cô.
“Lại đây, cho em này.”
“Cho em?” Cô sửng sốt. Không phải anh đang giận sao?
Dường như anh hơi xấu hổ hắng giọng. “Không phải em thích hoa sao? Anh tặng cho em.” Về phần bó hoa hướng dương Tân Khải tặng cho cô thì đã sớm bị anh âm thầm vứt bỏ.
“Cám ơn.” Cô vui vẻ mỉm cười. Tuy nhiên cô lại nghe thấy tiếng ngâm nga đầy tình tứ phát ra từ tivi, mặt lại đỏ lên. “Chúng ta về nhà được không?”
Anh nhướn một bên mày, khóe miệng nhếch lên. “Vừa rồi dọc đường là ai trách anh không đối xử tốt với người ta, không tặng hoa cho cô ấy? Hơn nữa là ai nói sẽ đi thuê phòng với đàn ông khác?” Hiện tại anh đang giúp em hoàn thành nguyện vọng đấy thôi.”
“Thuê phòng chỉ là em tức giận lên nói bậy thôi, anh không nên tin là thật.” Cô lo lắng giải thích, sợ anh lại bỗng nhiên điên lên, khiến cho cô không thể ngóc đậu dậy tại đây.
“Anh lại nghĩ là thật. Em đã nói như thế nên anh nhất định phải giúp em hoàn thành nguyện vọng.”
Không nhìn tới vẻ kích động của cô, anh đưa cho cô một bộ quần áo. “Em yêu, em đi thay cái này đi!”
Cô chần chờ nhận lấy bộ đồ, giũ ra mới nhìn rõ là loại quần áo gì, mặt nhanh chóng bốc hơi.
“Đây… đây căn bản không phải là quần áo, đây là tạp dề.” Cô lắp bắp nói xong, đầu bắt đầu hỗn loạn. “Vì sao trong khách sạn lại có chuẩn bị tạp dề?” Trời ạ, thật là hết nói.
“Như vậy có vẻ kích thích! Em yêu, hơn nữa ở đây còn có rất nhiều loại quần áo, trước tiên chúng ta thử loại bảo thủ nhất ở đây.” Anh sờ sờ hai má đang nóng lên của cô. “Nhanh lên, đi thay đi, ngoan.”
Giống như bị trúng phải bùa mê, cô lại nghe lời anh đi tới phòng tắm thay đồ.
Chỉ lát sau, cô đi ra khỏi phòng tắm.
“Em…” Lần đầu tiên trong đời, anh đột nhiên nói không nên lời, thanh âm như bị nghẹt lại, hơn nữa đầu óc lại trống rỗng, chỉ biết ngây người nhìn hình ảnh xinh đẹp của cô trước mắt.
“Em thấy kỳ kỳ thế nào ấy.” Cô lo lắng nhìn phải ngó trái tấm vải trên người, hồn nhiên mà gây không ít kích thích cho anh.
Toàn thân cô chỉ mặc suy nhất một cái tạp dề, trong lúc cô lo lắng xoay quanh, tròng mắt anh muốn rớt ra. Sau lưng cô lộ ra trọn vẹn mảng lưng trơn mịn, nửa người phía trên không có mặc áo lót, nửa phía dưới… cũng trống trơn.
Trên mảng lưng trơn bóng của cô, chỉ có một mảnh dây tạp dề thắt hình con bướm, sợi dây còn thừa hờ hững đong đưa phía dưới thắt lưng và bờ mông của cô, quả thực dụ dỗ anh hết mức.
Anh không thể không nuốt nước miếng, nhìn nút thắt vắt ngang cái lưng mịn màng, lại nhìn đuôi dây cọ nhẹ vào bờ mông căng tròn, trắng mịn, hình ảnh hoàn mỹ tới không tả.
Khi cô quay lại đối mặt với anh, anh có thể nhìn rõ hai bầu ngực căng tròn của cô bị đè ép sau miếng tạp dề, lộ ra một nửa bầu ngực trắng nõn, xuyên qua tạp dề có thể thấy được đỉnh nụ hoa đang khai nở.
“Lại đây.” Anh gọi cô, tránh không được chớp mắt, hơi thở càng trở nên dồn dập, dục vọng nóng bỏng trong quần dài như súng đã lên đạn, ngày một cứng rắn.
“Được thôi.” Cô chạy chậm lại gần. Toàn thân cô in từng đường nét ra ngoài tạp dề, bước chân chậm rãi lại gần anh, khiến cho anh như bị điểm huyệt mà đứng bất động.
“Anh yêu… Anh hết giận chưa?” Cô chậm rãi tới cạnh anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, chu đôi môi đỏ mọng in lên môi anh. Đầu tiên anh cứng đờ, sau đó thở dài một hơn, người phụ nữ này căn bản là tự dâng lên cho anh ăn sạch.
“Anh không có giận, sau này em không được tùy tiện đi ăn cơm với người đàn ông khác ở bên ngoai.” Anh có gắng áp chế dục vọng, hít thật sâu, nhưng hút vào trong cơ thể lại toàn là hương thơm trên người cô.
“Nhưng mà…” Cô muốn giải thích.
“Không có nhưng mà gì.” Anh đưa tay ôm lấy eo cô, thân thể mềm mại ấm áp dựa vào anh, cách qua một lớp tạp dề mỏng manh, bầu ngực cô dán lên lồng ngực anh, làm cho tim anh đập không theo sự chỉ huy, hơi thở ngày càng thêm dồn dập.
“Được thôi.” Cô quyết định kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ cần anh không tức giận là tốt rồi.
“Vậy anh không cần giận nữa.”
“Anh không có giận.” Anh nói cho đúng lý hợp tình: “Anh chỉ mất hứng.”
Tâm tình lo lắng đã trầm tĩnh lại, rốc cục vẻ tươi cười của cô lại tràn ra, tay cách qua lớp quần áo tìm tới phía dưới người anh, miệng cũng phát ra tiếng cười.
“Tiểu yêu tinh.” Anh lập tức có phản ứng, chỉ cả, thấy tế bào toàn thận rộn ràng muốn cô. Lúc cô khiêu khích, anh không thể kiềm chế đưa tay vuốt ve bờ lưng của cô, lại nhẹ nhàng trượt xuống nơi bờ mông hoàn toàn không được che lấp mà vỗ về.
“A…” Cô kêu lên, cả người dán trên người anh không nhúc nhích.
Lúc này phía sau của cô đã lộ ra trọn vẹn, chỉ còn nhưng nơi dán lấy cơ thể anh là được che lấp.
“Em là tiểu yêu tinh tra tấn người, đang làm gì thế hả?” Anh nhẹ nhàng liếm lỗ tai của cô, khiến cô mẫn cẫm run lên mà cười khẽ.
“Em chỉ muốn làm cho anh vui.” Vẻ mặt cô tỏ ra vô tội, nhưng trong tiếng cười đã nhiễm dục vọng.
Anh đã sớm bị dục vọng thiêu đốt, không phân trần gì chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi luồn vào trong miệng cô càn quét, cho tới khi cả hai thở hồng hộc anh mới rời đi, những nụ hôn cuồng loạn nóng bỏng như mưa rải xuống tai cô, cần cổ trắng ngần, trên gương mặt.
“Em thật sự hiểu anh mà.” Anh thở phì phò, rất nhanh tuột cái tạp dề khỏi người cô, khiến cho cô khỏa thân hoàn toàn.
Khung xương của cô tinh thế, khiến cho thân thể cô thoạt nhìn nở nang đến mê người, hơn nữa còn được ánh đèn trong phòng chiếu rọi, quả thức giống như mỹ nhân dương chi bạch ngọc. Mà cô lại có hai bầu ngực mềm mại căng tròn, không lớn không nhỏ, vừa trọn một lòng bàn tay, nụ hoa khéo léo hiện ra sắc phấn hồng, vòng eo mảnh khảnh và gò mông hình thành một độ cong mê người đến phạm tội.
Môi của cô trượt trên mặt anh, vươn đầu lươi hồng hồng nhẹ nhàng liếm, một tay lôi kéo áo của anh, cố gắng cở bỏ nút áo của anh.
“Để anh.” Anh cười khẽ.
Anh cởi bỏ áo, bầu ngực của cô chạm vào lồng ngực anh, khiến cho anh cảm nhận được nụ hoa của cô đang ma sát lên ngực mình.
“A…” Một cảm giác đê mê truyền tới toàn thân, khiến anh rên rỉ thành tiếng.
Thanh âm ái mội từ tivi truyền tới khiến cho ham muốn trong bọn họ càng tăng cao, càng kích thích dục vọng mãnh liệt. Anh cúi đầu, một bên hút liếm, còn cắn nụ hoa bên phải, một tay cũng bắt đầu niết lấy nụ hoa còn lại. Nụ hoa trước ngực của cô theo hơi thở phập phồng lên xuống, có vẻ trong suốt ướt át, môi lưỡi anh cứ thế trượt lên hôn, liếm khiến cho cô cảm thấy sung sướng vô hạn.
“Thật thoải mái…” Cô thở gấp.
Đột nhiên, anh ôm lấy cô ngã xuống trên giường, môi hai người cuốn lấy nhau, như muốn nuốt lưỡi của đối phương, hai tay không ngừng dao động khắp nơi trên người đối phương.
Da thịt của cô trắng mịn lại mềm mại, hơn nữa mang theo cảm giác mát mẻ, khiến cho anh yêu thích không muốn rời tay.
Cô cũng không rảnh tay, một tay cách qua lớp quần dài vuốt ve dục vọng bên dưới của anh, một tay muốn cở bổ quần áo còn lại trên người anh. Anh thuận thế giúp đỡ cô cởi quần dài của mình, chỉ trong chốc lát, toàn thân anh chỉ còn sót lại một cái quần lót.
“Nhanh lên.” Cô vội vàng tuột quần lót của anh xuống, nhưng bởi vì cô quá vội vàng nên không thể lập tức cởi bỏ được quần lót của anh.
“Chờ một chút.” Anh bị dáng vẻ khẩn cấp của cô chọc cho cười.
Nhưng khi bàn tay nhỏ bé của cô vô ý thức nắm lấy khối dục vọng của anh, cảm giác đê mê lại theo thắt lưng bắn thẳng lên, khiến cho anh gầm lên, lập tức hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa không trụ được.
Hai mắt cô trợn to, bàn tay nhỏ nhắn mềm nhũn cách một lớp quần lót vuốt ve thứ dục vọng ngày càng căng phồng của anh.
Khi dục vọng ngang tàng của anh thoát khỏi lớp quần lót, trực tiếp bị bàn tay ngọc ngà của cô cầm lấy, dục vọng trong người anh bởi vì kích thích ngọt ngào này mà thiêu đốt cả cơ thể, dục vọng dưới thân càng thêm cứng rắn, cương cứng như thiết bị chiến đấu trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, khiến cho cô trợn mắt há hốc mồm.
“Nhìn có vẻ rất thoải mái nhỉ.” Cô tò mò nhìn anh.
Vẻ mặt của anh vừa say mê lại đau khổ. “Anh sẽ càng thêm thoải mái nếu em tiếp tục.”
Cô gật gật đầu, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Anh hướng dẫn hai bàn tay nhỏ bé một trước một sau về phía dục vọng dưới thân, sau đó chỉ dẫn cô cách chà xát, xoa nắn. “Bây giờ dùng cái miệng ngọt ngào của em hôn nhẹ anh, sau đó lại liếm lấy nó.”
Trái tim của cô đập điên cuồng, trước ánh mắt khẩn cầu của anh, cô ngoan ngoãn hôn lên dục vọng bành trướng kia, sau đó liếm láp anh như đang liếm một que kem.
“A…” Anh rên lên thành tiếng, đắm chìm không khoang miệng ướt át của cô.
Cô rất nhanh nắm bắt được điều mà anh yêu thích, cũng hiểu được cách lợi dụng môi lưỡi và tay hầu hạ anh, tác động tới anh.
Anh không ngừng bí mật phát ra tiếng thở dốc ồ ồ cũng như rên rỉ, cô thoáng mỉm cười, lại càng ra sức tác động tới anh. Anh sâu sắc cảm nhận được tâm ý dịu dàng của cô, bàn tay thô to trượt trên lưng cô, chuyển tới hai cánh mông bóng loáng mềm mại, bắt đầu vuốt ve, thỉnh thoảng còn lấy ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhá bờ mông căng đầy.
“Em không thể.” Cô thở hổn hển nhìn anh.
Anh cởi quần lót mình ra, nâng thắt lưng của cô lên, để cho ngồi trên bắp đùi cường tráng của mình, một bên hút lấy nụ hoa màu hồng trên ngực ngô, một bên dùng tay bao lấy bầu ngực trắng nõn, ngón cái và ngón trỏ thay phiên nhau vuốt ve nụ hoa càng lúc càng cứng lại. Tiếp theo, tay anh trượt tới giữa hai bắp đùi của cô, theo mặt trong đùi tìm đến nhẹ nhàng vuốt ve.
“Em đã ướt rồi.” Anh thì thầm bên tai cô.
Khi tay anh tìm đến khe hở giữa hai chân cô, đầu tiên là tiếp xúc với cảm giác mềm mại như chạm vào bụi cây, sau đó, ngón tay thon dài của anh theo tán cây đi xuống, tìm được một đóa hoa non mềm, ngón trẻ nhẹ nhàng lần tìm, chạm tới nhụy họa tròn trịa nổi lên phía trên đế hoa.
“Không…” Khó chống cự được cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến cho cô thở gấp uốn éo thân hình, tay cũng muốn vươn tới ngăn ngón tay không ngừng thăm dò của anh.
“Ngoan… Đừng nhúc nhích.” Anh đẩy cô nằm xuống giường, bản thân ngồi xuống giữa hai bắp đùi mở rộng của cô, ngăn lại sự chống cự của cô, một tay tiếp tục thăm dò nơi bí bật của cô.
Anh dùng đầu ngón tay kích thích đế hoa mẫn cảm, khiên thì nhẹ nhàng, khi thì gia tăng lực chậm rãi vuốt ve, tay khi thì dọc theo cánh hoa mềm mại vẽ vời, tiếp đó nhanh như chớp đưa ngón tay cắm sau vào hoa huyệt.
“A!” Cô kêu lên một tiếng, dục vọng như sóng vỗ đánh úp lại, khiến cho cô thở gấp không dứt. Tay anh lập tức cảm nhận được sự co rút mãnh liệt, đồng thời nhận thấy bên trong hoa huyệt không ngừng tuông trào mật dịch. Một ngón tay của anh dừng lại bên trong hoa huyệt, hai ngón tay khác lại không ngừng dày vò hai bên đế hoa, ép ra càng nhiều mật dịch, dường như dính xuống cả drap giường.
“Ngừng lại.” Cô phát ra một tiếng kêu khuấy động dục vọng con người. Thanh âm của cô yêu kiều kết hợp với tiếng thở đê mê trong tivi khiến cho dục vọng của anh càng căng trướng.
Không để ý tới khẩn cầu của cô, ngón tay của anh tiếp tục quấy nhiễu giữa hai chân cô, mật dịch không ngừng tuôn trào từ bên trong hoa huyệt khiến cho ngón tay của anh càng thêm trơn trượt, thuận thế giúp cho ngón tay anh càng mãnh mẽ tiến vào sâu trong cơ thể cô.
“Trọng Lâm… Nhanh lên…” Rốt cục cô không chịu nổi kiểu tra tấn này.
Cổ họng cô phát ra thanh âm không rõ ràng, ngay lập tức cô cảm giác hoa huyệt ngày càng cô rút mãnh liệt, mật dịch trào ra một lượng lớn.
“Tiến vào nhanh lên…” Cô mở to hai mắt như sưng mù, giống như đang khẩn cầu anh.
“Như em mong muốn.” Anh nhấc phần dục vọng ngang tàng nóng bỏng về phía trước, chăm chú nhìn đôi mắt cô nhình anh đầy tin tưởng, mở hai chân cô ra gác lên vai chính mình.
Tiếp theo, tay anh lướt xuống đóa hoa ướt át của cô trêu chọc, khi cô phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, nhấn mạnh phần eo, rất nhanh đem dục vọng chen vào hoa huyệt ướt át của cô.
“A…” Cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu, hai đùi mềm mại kẹp lấy thắt lưng anh, lửa dục vọng như bùng cháy thiêu đốt lẫn nhau.
Dục vọng kiên định của anh bị hoa huyệt của cô ép chặt, hoa huyệt tràn ngập mật dịch bao trùm lấy anh, khiến anh thuận lợi đi vào thật sâu.
Cô không ngừng rên rỉ, hai tay hoàn toàn không thể nâng lên, chỉ có thể nắm chặt lấy drap giường. Anh chậm rãi rút phần thân nam tính ra, lại nhanh chóng sát nhập sâu vào, mỗi một lần đi vào, đỉnh dục vọng đầu bị hoa huyệt siết lấy quá chặt chẽ, khiến cho cả người anh căng lên, tuôn đầy mồ hôi.
Hai mắt cô nhắm chặt, mỗi một lần anh va chạm, lại khiến cho hai bầu ngực cô lay động, khiến nụ hoa hồng phấn vẽ nên những đường cong ái muội.
“Thật thoải mái…” Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm giọt mồ hôi trước ngực anh.
Khiêu khích của cô khiến cho anh càng hưng phấn, anh buông hai chân cô trên vai xuống, áp cơ mạnh cơ thể mình trên người cô, mãnh liệt tiến vào bên trong cơ thể cô. Toàn thân như không còn sức, hai tay chỉ còn biết ôm chặt anh miệng không ngớt rên rỉ, họa huyệt ở sâu trong cơ thể không ngừng co rút tới cực đại, không ngừng đè ép dục vọng ngang tàng của anh, khiến cho anh càng gia tăng thêm một tầng dục vọng.
Hoa huyệt run rẩy khiến cho sự công kích trừu sáp của anh càng mãnh liệt hơn, tốc độ đong đưa mông của anh càng lúc càng nhanh, bị vây trong từng trận cao trào kịch liết khiến cô hơi hốt hoảng bởi khoái cảm bao phủ.
“Anh muốn bắn rồi!” Anh gầm rú, vươn tay nhấc vai cô ôm chặt vào người, dục vọng mãnh liệt chôn sâu vào bên trong thân thể cô, đem toàn bộ mầm mống dục vọng tuôn tràn vào sâu bên trong cô.
Anh dịu dàng ôm cô, thả hai cánh tay cô đang ôm lấy cổ mình xuống, để cô nằm yên trên giường, sau đó để cho thân thể mệt mỏi của chính mình ôm lấy cô thật lâu, thật lâu…
***
Xuân về hoa nở, sau mùa xuân là mùa hạ nóng bức. Trên đường mọi người đều đổi thành những trang phục mùa hè nhạ nhàng, lộ ra dáng người yểu điệu tràn ngập sức sống thanh xuân.
“Cổ của cô bị làm sao thế? Sao lại chỗ nào cũng có một mảng đỏ? Là bị muỗi cắn hay là dấu hôn?” Buổi sáng đi làm, Tiểu Phân tò mò đi tới trước, vừa nhìn chằm chằm cô, vừa nháy mắt ái muội.
“Không phải… Dạo này thời tiết nóng, màn cửa sổ bằng lụa mỏng của nhà tôi lại hỏng, không hiểu sao muỗi lại bay đến cả đàn, chích tôi ngứa toàn thân.” Đại đội muỗi kia chính là Khang Trọng Lâm, mà dấu vết của anh còn đáng sợ hơn của muỗi.
“Nhà cô có muỗi sao?” Tiểu Phân tưởng thật. “Dạo này mọi người nói nhiệt độ cao nên muỗi nhiều, cô phải cẩn thận kẻo bị muỗi độc chích.”
“Tôi sẽ chú ý.” Cô xấu hổ gật đầu.
Gần đây Khang Trọng Lâm dường như thích hôn cô, trêu chọc cô, còn rất sảng khoái mà mang cô tới khách sạn tình thú bắt cô mặc đủ loại quần áo như y tá, học sinh, lụa mỏng, sườn xám…
Tới lúc bị dục vọng thiêu đốt mới nhiệt tình cùng nhau triền miên. Hơn nữa dạo này dường như anh thích lưu lại dấu vết trên thân thể cô, khiến cho cô mỗi lần như vậy đều xấu hổ.
Mấy hôm nay cô vẫn dặn dò Khang Trọng Lâm không nên cắn loạn trên người cô, nhưng mà anh cố tình cắn như nghiện, thường thừa dịp cô không chú ý vụng trộm lưu lại dấu vết trên cổ cô.
“Nhưng mà, muỗi nào lại chỉ chọn cổ mà đốt…” Tiểu Phân nhìn cô nghi ngờ.
“À…” Cô sửng sốt, không biết giải thích thế nào.
Lúc này, điện thoại nội tuyến vang lên, giải cứu Hoàng Nguyên Cần.
Cô lập tức nhấc mấy, mệnh lệnh của Khang Trọng Lâm lập tức truyền đến.
“Hoàng Nguyên Cần tiểu thư, mời vào văn phòng tôi một chút.”
“Vâng.” Hoàng Nguyên Cần thở phào nhẹ nhõm, may mắn được anh cứu đúng lúc.
Tuy nhiên chờ cô bước vào văn phòng của anh, cửa vừa đóng, cô lập tức bị anh ôm vào lòng.
“Tổng giám đốc, anh bảo em vào đây làm gì?” Cô hỏi nhỏ. Anh không nói gì, môi hạ xuống cổ của cô, cắn vài cái.
“Anh đói bụng à?” Cô không hiểu vì sao anh thích cắn cổ cô, tuy rằng như vậy có vẻ rất thân thiết, nhưng mà mỗi lần đều phải dùng cao dán che dấu thì rất lãng phí.
“Cũng không đói lắm.”
Cô cảm thấy vừa nhột vừa mắc cười. “Vậy sao anh cứ muốn hút máu em?”
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười sáng sủa của cô, mỉm cười theo. “Vậy dạo này em đang luyện ngũ trảo công à?”
“Không có.” Cô lắc đầu.
“Vậy sao em lại đi cào lưng anh bị thương?” Anh đắc ý cười lại.
“Em không có.” Cô đỏ mặt.
“Rõ ràng có.”
“Sao anh biết? Anh lại không nhìn thấy?” Có người không có việc gì cứ nhìn sau lưng của mình sao?
Anh trừng mắt liếc cô một cái:
“Hôm trước anh đi với với Sở Duyên Vũ, bị cậu ta chế giễu suốt hai giờ.”
“Thật sao?” Hai mắt cô hiện ra ý cười, nghĩ tới anh bị xấu hổ ra sao thì lại cảm thấy buồn cười.
“Em đang cười sao?” Anh nhíu mày.
“Không có.” Cô trợn to mắt, cố gắng đè xuống ý cười, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
“Khóe miệng anh cong lên như vậy còn chối.” Anh buồn cười lên án.
“Không có biện pháp.” Rốt cục cô không chịu đựng được cười ha ha. “Cứ tưởng tượng anh bị xấu hổ, em lại cảm thấy buồn cười.”
“Em cứ cười đi!” Anh chắc lưỡi cười. “Sỡ Duyên Vũ không biết em là bạn gái anh à? Huống hồ đây đều là tác phẩm của em, để coi lần sau em gặp Sở Duyên Vũ có còn tỏ ra vô tội được không?”
“Bùm” một tiếng, hai gò má cô ửng hồng. Sao cô lại ngốc tới mức quên điều này. Làm sao bây giờ? Lỡ may truyền ra cô sẽ bị cười chê! Làm sao cô có thể đối mặt với thủ trưởng Sở Duyên Vũ đây?
“Sao, biết xấu hổ rồi sao!” Anh đắc ý cười ha ha.
“Nhưng mà anh cắn loạn trên cổ em, anh cũng nên biết xấu hổ chứ!” Cô phản bác.
“Chậc chậc.” Anh lắc đầu. “Em còn không biết nam nữ có khác biệt sao? Anh gọi việc này là “làm ký hiệu”, để cho người ngoài biết em là hoa có chủ. Hơn nữa mọi người cũng sùng bái năng lực của anh, không biết tại sao anh có thể mỗi ngày “tăng ca” mà không mệt.”
“Anh nhàm chán vậy sao!” Cô bĩu môi. “Muốn cắn cũng cắn ở nơi không nhìn thấy chứ.”
“Anh thích.” Anh xấu xa nói. “Nếu em muốn cắn cổ anh, anh cũng sẽ vui vẻ nhận.”
“Không cần, da anh cứng như mai rùa, vừa dày vừa cứng.”
“Hả?” Hai mắt anh sáng lên, khẳng định mà nói: “Em cắn trộm anh rồi?”
Vốn đang hùng hổ, nhưng lại nhất thời bị xấu hổ khiến hai gò má cô đỏ lên. “Em không cẩn thận.”
“Vậy em có thể càng không cẩn thận một chút.” Anh rất phối hợp rướn cổ, nghiêng về phía cô. “Lại đây! Cho em cắn một cái.”
“Đây là văn phòng đó, anh tỉnh lại cho em được không?” Cô thở dài.
Anh đưa tay ôm lấy cô, để cô ngồi lên bàn làm việc, rồi đến đứng trước mặt cô, cũng đem tầm mắt chuyển về phía nửa dưới thân mình. “Anh đã muốn thật sự “tỉnh lại”, nếu không phát tiết, chắc nội thương.”
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn theo ánh mắt anh tới phía dưới, nhìn vật quen thuộc đang căng trướng kia, nhất thời tim lại đập nhanh hơn.
“Dạo này có phải anh hơi có nhu cầu quá mức với việc vận động trên giường?” Cô thật sự không hiểu sao đàn ông có thể thường xuyên động dục như vậy, với cô thì nhất định phải có không khí tốt, thời gian đúng thì mới có cảm xúc.
“Bởi vì thể chất anh tốt, bản chất dẻo gai, cho nên tinh lực dư thừa.” Anh cứ một lời hai ý mà thổi phồng lên, cúi đầu lại cắn cắn lên gáy của cô hai cái.
“Như vậy không phải là quá mức sao?” Cô lẩm bẩm nói. “Sử sách trước kia không phải có ghi lại, có rất nhiều đế vương vì miệt mài quá độ cho nên bị yếu sinh lý…”
Anh cứng đờ, không biết khóc hay cười, hơn nữa còn cảm thấy khó chịu trong người. “Em không cần nói những lời mất vui như vậy, sẽ khiến anh nhụt chí!”
“Nhưng em cũng không có biệp pháp, em đang lo lắng cho anh đó!”
“Cám ơn sự lo lắng gà mẹ của em.” Anh uể oải thở dài, lại cúi đầu cắn bừa bãi trên môi cô, oán hận nói nhỏ: “Em còn nói nữa, anh sẽ mở toang cửa để cho Tiểu Phân ngoài kia biết được chúng ta đang làm gì.”
Cô tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh. “Em biết rồi.”
Anh nhìn cô giả bộ phụng phịu, nhịn không được đành cười, không đòi hỏi cô nữa, ôm cô xuống khỏi cái bàn, bản thân thì trở lại ghế ngồi.
Nhưng mà, cô trong đáng yêu như thế đứng ở trước mặt, bắt anh khống chế bản thân thật sự rất khó. Bởi vì anh muốn hôn cô mới cố ý kêu cô vào văn phòng, hiện tại buộc anh dừng tay thật sự khiến anh không vui.
“Em lại đây.” Anh vẫy tay.
“Cái gì?” Cô tới gần anh.
Anh giật lấy tay cô, để cho cô ngồi trên đùi mình, sau đó, anh không ngừng hôn cổ, hai má, mắt và hôn lên mặt cô, một tay lướt lên trên vuốt ve bộ ngực cô, một tay còn lại không khách khí tiến vào bên trong váy ngắn, vuốt ve đùi của của cô.
“Anh… Giờ đang là thời gian làm việc…” Cô vừa run vừa nói.
“Anh chỉ muốn ôm em một cái, hôn em.” Hơi thở của anh dồn dập. “Anh hôn em thêm một chút là được rồi, anh sẽ không ‘xuống tay’ với em.”
“Được rồi!” Cô cũng khép nhẹ mắt hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Tác giả :
Âu Tĩnh