Yêu Ở Hamo
Chương 5: Cạm bẫy dịu dàng
Hạ Trăn có chút ỉu xìu nghĩ, cậu sắp rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng của người này mất rồi.
——–
Từ lần trước sau khi Vu Nhược Tường mượn điện thoại của Tiểu Ưu ở trong tiệm để gọi cho Hạ Trăn một cuộc thì sau này, Tiểu Ưu liền biến thành tai mắt thực tế của Hạ Trăn.
Nghe nói tên mù Tông lái xe Audi đến Hamo, còn mặc đồ Hugo Boss.
Nghe nói tên mù Tông đến tiệm thường nếm đồ ngọt mà Vu Nhược Tường tự tay làm, còn vừa ăn vừa khen ngon.
Nghe nói…
Nghĩ đến tối nay Vu Nhược Tường không về nhà ăn cơm, mặt Hạ Trăn liền khó coi giống như ngày mưa dầm tháng sáu.
Trên mắt cá chân là thuốc cao chữa khớp mà Vu Nhược Tường dán cho cậu. Ngày đó anh ta về nhà mới biết được Hạ Trăn bị trật chân, nhìn xuống mắt cá chân cậu thì chỗ đó lại được dán một miếng băng dính trắng bóc! Nói ra thật đúng là cảm thấy buồn cười, người đã hai mươi tuổi lại nhìn băng dính thành thuốc cao chữa khớp, cũng không biết ngày đó là vì tức nên mới ngất xỉu hay là vì gì nữa.
Hừ — đừng tưởng rằng dán cho ông đây một miếng thuốc cao là xong việc nhé!
Hạ Trăn bĩu môi, ngẫm nghĩ một lát, cán cân trong lòng dao động giữa oán hận và cảm kích, cuối cùng vẫn là nghiêng sang bên oán hận.
“Vu Nhược Tường! Tôi nói rõ cho anh biết, tên mù Tông gần đây không có việc gì cũng chạy đi tìm anh, nếu không phải muốn lừa anh thì chính là thích anh đấy!”
Ngày đó, cậu đã tàn bạo cho Vu Nhược Tường một lời khuyên như vậy.
Người kia thu dọn hộp thuốc, đưa lưng về phía cậu, ngữ điệu vẫn tao nhã như cũ:
“Nói bậy bạ gì đó, sao cậu có thể nghĩ về người khác như vậy chứ.”
Hạ Trăn ngồi trên sô pha tức giận.
Được lắm, rất được.
Cơm sao, không làm cho tôi ăn. Nói rồi, cũng không nghe tôi. Sao anh không dứt khoát cho tôi đi chết đi? Tức chết ông đây mà.
Đêm đó cậu không nói cho Vu Nhược Tường biết, bữa tối cậu không hề ăn gì cả, nửa đêm liền đói đến mức không chịu được nên đành phải đứng dậy ngồi trước tủ lạnh tìm đồ ăn – chỉ có mấy miếng bánh mỳ lúa mạch mà thôi, ngay cả một lọ mứt hoa quả cũng không có!
Mẹ nó, dù có thêm một người biết nấu ăn thì thời kỳ này còn không phải giống như lúc trước sao!
Gặm hết bánh mỳ rồi, mắt thấy cũng không còn gì có thể ăn nên đành phải ngoan ngoãn bò lại lên giường.
Thật không dễ dàng gì mới có một ngày cuối tuần.
Mười giờ, ngủ đến khi muốn tỉnh, lúc cậu kéo rèm cửa sổ ra thì ánh nắng tràn ngập khắp phòng. Mở cửa phòng, Vu Nhược Tường đã bận rộn trong phòng bếp từ sớm. Trước giờ anh vẫn có thói quen dậy sớm, đúng tám giờ kém đã ra ngoài mua đồ ăn. Thấy Hạ Trăn đã dậy, anh vừa thái cà rốt trong tay vừa nói:
“Dậy rồi à? Nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, bữa sáng ăn trứng rán cùng với sữa bò được không? Chân chưa khỏi thì đi chậm một chút.”
Không hề quay đầu lại.
Hạ Trăn ném một ánh mắt xem thường cho bóng lưng của anh ta, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Hừ, coi như anh còn chút lương tâm, nhớ rõ cuối tuần phải làm chút đồ ăn cho ông đây, không nhẫn tâm khiến tôi phải chết đói.
Uống một cốc sữa bò, ăn một quả trứng rán nóng hổi, ngồi xuống sô pha xem tạp chí, lười biếng giống hệt một con mèo, chẳng qua lúc nói thì lại có lý do – chân ông đây bị đau, không chịu nổi giày vò.
Mười hai giờ, bữa ăn chính thức. Lúc này Hạ Trăn mới để ý đến sổ tiết kiệm và chi phiếu của Vu Nhược Tường đặt ở trên bàn.
“Này, Vu Nhược Tường! Anh lấy mấy thứ này ra đây làm gì?”
Lúc này Vu Nhược Tường đang bưng một nồi canh đi từ trong bếp ra.
“À, là Tư Tông hỏi vay tiền tôi.”
Chậc chậc, mới có vài ngày mà đã Tư Tông, Tư Tông rồi. Trong lòng thầm nôn một cái, sau đó lại phát hiện ra chỗ kỳ lạ:
“Vay tiền? Hắn hỏi vay tiền anh?! Không phải là hắn lái Audi mặc đồ Boss của đám nhà giàu mới nổi sao?”
“Sao cậu lại biết rõ thế?”
Vu Nhược Tường ngồi xuống phía bên kia bàn.
“Cậu ấy nói trong nhà gần đây có chút khó khăn, tôi cũng không tiện hỏi lại. Cậu ấy bảo muốn vay tạm hai vạn tệ, cũng không phải con số gì đặc biệt lớn, huống chi lại là bạn học cũ, cũng nên giúp đỡ người nhà một chút… Nào nào, ăn cơm đi.”
“Thử món này đi, rất tươi đấy.”
“Khó ăn.”
“Vậy sao, tôi nếm thấy được mà… Còn món này… Cậu ăn một miếng cá rán này đi, rất giòn. Thích không?”
“Cũng khó ăn.”
“Vậy còn món vịt này?”
Vu Nhược Tường gắp cho mình một miếng ăn trước.
“Hôm nay còn đặc biệt cho thêm bia vào đấy.”
“Món đó khó ăn nhất.”
Hạ Trăn chỉ lo cắm đầu và cơm.
“Vịt không còn một mảnh xương vụn nào thì sao khó ăn được…”
Vu Nhược Tường thấy cậu giận dỗi thì chỉ mỉm cười.
Hạ Trăn khó chịu.
“… Tôi chỉ cần ngửi mùi từ cách xa mười thước đã biết là khó ăn rồi!”
Vu Nhược Tường vẫn rất tốt tính, chỉ thấp giọng cười cười – đúng thật là khó hầu hạ mà.
Sau khi ăn xong, lúc thu dọn bát đũa nhìn thấy một đĩa đầy mảnh xương vịt, Vu Nhược Tường suýt chút nữa đã không nhịn nổi cười:
“Miệng thì nói vịt bia này khó ăn nhất, sao còn ăn nhiều như vậy chứ?”
Nghe thấy anh ta đứng trong nhà bếp rửa bát xong là biết rõ anh ta chuẩn bị ra ngoài. Nữ vương nằm trên sô pha mở miệng.
“Này, Vu Nhược Tường!”
“Có chuyện?”
Người kia vừa cởi tạp dề vừa hỏi.
“Hình như thuốc cao không còn tác dụng nữa, anh thay cho tôi một miếng khác đi, được không?”
Thái độ ngược lại rất tốt.
“Ừ.”
Đưa thuốc cao chữa xương cho người ngồi trên sô pha, Vu Nhược Tường quay về phòng thay quần áo.
“Này, Vu Nhược Tường!”
“Ừ?”
“Tuần này anh chẳng quét sàn nhà gì cả, cửa sổ cũng không lau, nhà sắp bẩn chết mất!”
Anh đừng có ra ngoài nữa, nhanh nhanh đi quét dọn nhà cửa đi.
Người kia đứng trước gương sửa sang lại, mỉm cười có chút ngại ngùng:
“… Tuần này có hơi bận, lát nữa tôi về sẽ làm.”
“Này, Vu Nhược Tường!”
“Lại còn sao nữa?”
“…”
Hình như nói cũng không được đâu. Bất kể cậu nói cái gì, người kia đều luôn tốt tính như vậy, muốn cãi nhau cũng không cãi nổi, đúng là hao tâm tổn trí.
“Đừng phá, tôi ra ngoài một chút, quay về rồi sẽ nấu cơm tối.”
Vu Nhược Tường ngồi ở huyền quan đi giày, còn không quên nhắc nhở thêm một câu:
“Chân chưa khỏi, đừng có chạy loạn khắp nơi đấy.”
Hạ Trăn có chút ỉu xìu nghĩ, cậu sắp rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng của người này mất rồi. Vừa nghĩ như vậy thì điện thoại trên bàn đã rung lên, là Tiểu Ưu:
‘Tên mù lại đến tiệm… Hình như hôm nay có hẹn với ông chủ thì phải?’
Hạ Trăn lười biếng trả lời tin nhắn của Tiểu Ưu: ‘Đúng vậy… Ông chủ của cô vừa mới ra ngoài…”
Không bao lâu sau, Tiểu Ưu lại nhắn tin qua: ‘Tên mù hình như có chút vấn đề.’
Hạ Trăn lập tức bật người dậy trên sô pha: ‘Vấn đề? Là vấn đề gì!?’
— To be continued —
——–
Từ lần trước sau khi Vu Nhược Tường mượn điện thoại của Tiểu Ưu ở trong tiệm để gọi cho Hạ Trăn một cuộc thì sau này, Tiểu Ưu liền biến thành tai mắt thực tế của Hạ Trăn.
Nghe nói tên mù Tông lái xe Audi đến Hamo, còn mặc đồ Hugo Boss.
Nghe nói tên mù Tông đến tiệm thường nếm đồ ngọt mà Vu Nhược Tường tự tay làm, còn vừa ăn vừa khen ngon.
Nghe nói…
Nghĩ đến tối nay Vu Nhược Tường không về nhà ăn cơm, mặt Hạ Trăn liền khó coi giống như ngày mưa dầm tháng sáu.
Trên mắt cá chân là thuốc cao chữa khớp mà Vu Nhược Tường dán cho cậu. Ngày đó anh ta về nhà mới biết được Hạ Trăn bị trật chân, nhìn xuống mắt cá chân cậu thì chỗ đó lại được dán một miếng băng dính trắng bóc! Nói ra thật đúng là cảm thấy buồn cười, người đã hai mươi tuổi lại nhìn băng dính thành thuốc cao chữa khớp, cũng không biết ngày đó là vì tức nên mới ngất xỉu hay là vì gì nữa.
Hừ — đừng tưởng rằng dán cho ông đây một miếng thuốc cao là xong việc nhé!
Hạ Trăn bĩu môi, ngẫm nghĩ một lát, cán cân trong lòng dao động giữa oán hận và cảm kích, cuối cùng vẫn là nghiêng sang bên oán hận.
“Vu Nhược Tường! Tôi nói rõ cho anh biết, tên mù Tông gần đây không có việc gì cũng chạy đi tìm anh, nếu không phải muốn lừa anh thì chính là thích anh đấy!”
Ngày đó, cậu đã tàn bạo cho Vu Nhược Tường một lời khuyên như vậy.
Người kia thu dọn hộp thuốc, đưa lưng về phía cậu, ngữ điệu vẫn tao nhã như cũ:
“Nói bậy bạ gì đó, sao cậu có thể nghĩ về người khác như vậy chứ.”
Hạ Trăn ngồi trên sô pha tức giận.
Được lắm, rất được.
Cơm sao, không làm cho tôi ăn. Nói rồi, cũng không nghe tôi. Sao anh không dứt khoát cho tôi đi chết đi? Tức chết ông đây mà.
Đêm đó cậu không nói cho Vu Nhược Tường biết, bữa tối cậu không hề ăn gì cả, nửa đêm liền đói đến mức không chịu được nên đành phải đứng dậy ngồi trước tủ lạnh tìm đồ ăn – chỉ có mấy miếng bánh mỳ lúa mạch mà thôi, ngay cả một lọ mứt hoa quả cũng không có!
Mẹ nó, dù có thêm một người biết nấu ăn thì thời kỳ này còn không phải giống như lúc trước sao!
Gặm hết bánh mỳ rồi, mắt thấy cũng không còn gì có thể ăn nên đành phải ngoan ngoãn bò lại lên giường.
Thật không dễ dàng gì mới có một ngày cuối tuần.
Mười giờ, ngủ đến khi muốn tỉnh, lúc cậu kéo rèm cửa sổ ra thì ánh nắng tràn ngập khắp phòng. Mở cửa phòng, Vu Nhược Tường đã bận rộn trong phòng bếp từ sớm. Trước giờ anh vẫn có thói quen dậy sớm, đúng tám giờ kém đã ra ngoài mua đồ ăn. Thấy Hạ Trăn đã dậy, anh vừa thái cà rốt trong tay vừa nói:
“Dậy rồi à? Nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, bữa sáng ăn trứng rán cùng với sữa bò được không? Chân chưa khỏi thì đi chậm một chút.”
Không hề quay đầu lại.
Hạ Trăn ném một ánh mắt xem thường cho bóng lưng của anh ta, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Hừ, coi như anh còn chút lương tâm, nhớ rõ cuối tuần phải làm chút đồ ăn cho ông đây, không nhẫn tâm khiến tôi phải chết đói.
Uống một cốc sữa bò, ăn một quả trứng rán nóng hổi, ngồi xuống sô pha xem tạp chí, lười biếng giống hệt một con mèo, chẳng qua lúc nói thì lại có lý do – chân ông đây bị đau, không chịu nổi giày vò.
Mười hai giờ, bữa ăn chính thức. Lúc này Hạ Trăn mới để ý đến sổ tiết kiệm và chi phiếu của Vu Nhược Tường đặt ở trên bàn.
“Này, Vu Nhược Tường! Anh lấy mấy thứ này ra đây làm gì?”
Lúc này Vu Nhược Tường đang bưng một nồi canh đi từ trong bếp ra.
“À, là Tư Tông hỏi vay tiền tôi.”
Chậc chậc, mới có vài ngày mà đã Tư Tông, Tư Tông rồi. Trong lòng thầm nôn một cái, sau đó lại phát hiện ra chỗ kỳ lạ:
“Vay tiền? Hắn hỏi vay tiền anh?! Không phải là hắn lái Audi mặc đồ Boss của đám nhà giàu mới nổi sao?”
“Sao cậu lại biết rõ thế?”
Vu Nhược Tường ngồi xuống phía bên kia bàn.
“Cậu ấy nói trong nhà gần đây có chút khó khăn, tôi cũng không tiện hỏi lại. Cậu ấy bảo muốn vay tạm hai vạn tệ, cũng không phải con số gì đặc biệt lớn, huống chi lại là bạn học cũ, cũng nên giúp đỡ người nhà một chút… Nào nào, ăn cơm đi.”
“Thử món này đi, rất tươi đấy.”
“Khó ăn.”
“Vậy sao, tôi nếm thấy được mà… Còn món này… Cậu ăn một miếng cá rán này đi, rất giòn. Thích không?”
“Cũng khó ăn.”
“Vậy còn món vịt này?”
Vu Nhược Tường gắp cho mình một miếng ăn trước.
“Hôm nay còn đặc biệt cho thêm bia vào đấy.”
“Món đó khó ăn nhất.”
Hạ Trăn chỉ lo cắm đầu và cơm.
“Vịt không còn một mảnh xương vụn nào thì sao khó ăn được…”
Vu Nhược Tường thấy cậu giận dỗi thì chỉ mỉm cười.
Hạ Trăn khó chịu.
“… Tôi chỉ cần ngửi mùi từ cách xa mười thước đã biết là khó ăn rồi!”
Vu Nhược Tường vẫn rất tốt tính, chỉ thấp giọng cười cười – đúng thật là khó hầu hạ mà.
Sau khi ăn xong, lúc thu dọn bát đũa nhìn thấy một đĩa đầy mảnh xương vịt, Vu Nhược Tường suýt chút nữa đã không nhịn nổi cười:
“Miệng thì nói vịt bia này khó ăn nhất, sao còn ăn nhiều như vậy chứ?”
Nghe thấy anh ta đứng trong nhà bếp rửa bát xong là biết rõ anh ta chuẩn bị ra ngoài. Nữ vương nằm trên sô pha mở miệng.
“Này, Vu Nhược Tường!”
“Có chuyện?”
Người kia vừa cởi tạp dề vừa hỏi.
“Hình như thuốc cao không còn tác dụng nữa, anh thay cho tôi một miếng khác đi, được không?”
Thái độ ngược lại rất tốt.
“Ừ.”
Đưa thuốc cao chữa xương cho người ngồi trên sô pha, Vu Nhược Tường quay về phòng thay quần áo.
“Này, Vu Nhược Tường!”
“Ừ?”
“Tuần này anh chẳng quét sàn nhà gì cả, cửa sổ cũng không lau, nhà sắp bẩn chết mất!”
Anh đừng có ra ngoài nữa, nhanh nhanh đi quét dọn nhà cửa đi.
Người kia đứng trước gương sửa sang lại, mỉm cười có chút ngại ngùng:
“… Tuần này có hơi bận, lát nữa tôi về sẽ làm.”
“Này, Vu Nhược Tường!”
“Lại còn sao nữa?”
“…”
Hình như nói cũng không được đâu. Bất kể cậu nói cái gì, người kia đều luôn tốt tính như vậy, muốn cãi nhau cũng không cãi nổi, đúng là hao tâm tổn trí.
“Đừng phá, tôi ra ngoài một chút, quay về rồi sẽ nấu cơm tối.”
Vu Nhược Tường ngồi ở huyền quan đi giày, còn không quên nhắc nhở thêm một câu:
“Chân chưa khỏi, đừng có chạy loạn khắp nơi đấy.”
Hạ Trăn có chút ỉu xìu nghĩ, cậu sắp rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng của người này mất rồi. Vừa nghĩ như vậy thì điện thoại trên bàn đã rung lên, là Tiểu Ưu:
‘Tên mù lại đến tiệm… Hình như hôm nay có hẹn với ông chủ thì phải?’
Hạ Trăn lười biếng trả lời tin nhắn của Tiểu Ưu: ‘Đúng vậy… Ông chủ của cô vừa mới ra ngoài…”
Không bao lâu sau, Tiểu Ưu lại nhắn tin qua: ‘Tên mù hình như có chút vấn đề.’
Hạ Trăn lập tức bật người dậy trên sô pha: ‘Vấn đề? Là vấn đề gì!?’
— To be continued —
Tác giả :
Cận Sắc Ivy