Yêu Nữa Được Không ?
Chương 27
Đoàn Duy mở mắt ra, thì ra anh đã gục cả đêm ở trên bàn làm việc. Bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của bà Quế. Duy nhăn mặt:
- Mẹ tìm con chi sớm vậy? Hôm nay con không tới công ty.
- Có rãnh tháp tùng mẹ đi shopping không? Giờ đã là tân chủ tịch bận bịu tối mắt, không có cơ hội dắt con trai đi khoe với mấy bà bạn.
- Mẹ khoe con làm gì?
- Mẹ tự hào mẹ có con trai giỏi, đẹp trai.
- Thôi mà mẹ.
- Thôi mà con. Mẹ chờ con ở dưới nhà nhé!
Duy xì một tiếng rồi đóng cửa phòng lại. Nghĩ thế nào thì cũng nên dành ngày chủ nhật cho gia đình. Thay quần áo bảnh bao, Duy lên tầng trên thắp cho ba vài nén nhang rồi bước sang phòng bà nội của anh. Bà bị tai biến, bị liệt và phải ngồi xe lăn, Duy cũng không biết vì sao từ ngày anh trở về, bà nội đã không còn nói chuyện với ai nữa. Dù hơi buồn nhưng không lúc nào Duy quên lên chào bà nội mỗi khi đi làm. Bà luôn dành cho Duy ánh mắt trìu mến dù không còn nói chuyện được nữa. Ngồi với bà nội, Duy nói:
- Bà ơi, hôm nay trời rất đẹp! Lát nữa con đi chơi với mẹ. Con luôn muốn dành ngày nghỉ của con cho gia đình. Con cũng muốn đưa bà đi chơi.
Nắm nhẹ lấy tay bà, bà già cười nhạt nhưng điều đó cũng làm Duy cảm thấy vui:
- Con biết bà thương con nhất. Bà ơi, con muốn được nghe giọng nói của bà.
- Duy à! Đi thôi con.
Mặt bà cụ như tái lại khi nghe tiếng của bà Quế. Duy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng cho qua rồi chào tạm biệt bà và lái xe đưa mẹ đi mua sắm. Lái xe đi dọc những cửa hàng đắt đỏ ở quận 1 bà cũng không thích. Tình cờ chiếc xe chạy ngang công ty M&N, được chú ý bởi thiết kế khá độc đáo của cao ốc này, Duy và bà Quế cùng nhau lên lầu. Bà Quế lựa chọn toàn những loại giày nhập đắt đỏ. Tuệ Lâm đang kiểm tra lại các loại giày và sắp xếp chúng theo thứ tự, mẫu mã. Đang lùi lùi lại tìm cỡ giày thích hợp thì chạm lưng với một người. Ngước lên nhìn, Tuệ Lâm nheo mắt:
- Lý Đoàn Duy!
- Lại là cô hả?
- Anh lãng vãn ở mấy chỗ này làm gì?
- Cô tới đây tìm giày để ném người nữa đó hả?
- Tôi hỏi anh trước.
- Tôi hỏi trước.
Cả hai đang đôi co làm ồn cả một khu, bà Quế quay lại thì nhận ra cô nàng hôm nọ đưa cậu con trai về nhà. Bà hớn hở:
- Là cháu đó sao? Tiểu công chúa!
- Ơ … Mẹ gọi cô ta là gì?
- Con không thấy bạn của con xinh xắn như một công chúa à?
Bà Quế khoác lấy tay Tuệ Lâm, cô nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên còn Đoàn Duy thì trố mắt mà nhìn. Tuệ Lâm lễ phép:
- Chào cô! Sao cô biết con làm việc ở đây?
- Cô cũng mới biết đấy. Tình cờ cô ghé ngang chỗ này thôi. Vậy là con cũng đã có công việc à?
- Con mới làm mấy ngày thôi ạ.
- Vậy là cô biết chỗ làm của con rồi nhé. Cô sẽ tìm con đi uống cà phê với cô.
- Mẹ à …
Đoàn Duy ngại ngùng kéo bà Quế lại rồi ghé sát vào tai:
- Cô ta không phải bạn gái của con.
- Không phải tất cũng phải. Mẹ thấy hai con đẹp đôi đấy!
- Mẹ à. Về thôi! Tới giờ mẹ hẹn bạn của mẹ đánh golf rồi.
- Này này …
- Con biết. Mẹ lựa hết chứ gì. Ok! Con thanh toán hết.
- Ơ nhưng mà …
- Mẹ ra xe trước chờ con. OK?
- Mẹ tìm con chi sớm vậy? Hôm nay con không tới công ty.
- Có rãnh tháp tùng mẹ đi shopping không? Giờ đã là tân chủ tịch bận bịu tối mắt, không có cơ hội dắt con trai đi khoe với mấy bà bạn.
- Mẹ khoe con làm gì?
- Mẹ tự hào mẹ có con trai giỏi, đẹp trai.
- Thôi mà mẹ.
- Thôi mà con. Mẹ chờ con ở dưới nhà nhé!
Duy xì một tiếng rồi đóng cửa phòng lại. Nghĩ thế nào thì cũng nên dành ngày chủ nhật cho gia đình. Thay quần áo bảnh bao, Duy lên tầng trên thắp cho ba vài nén nhang rồi bước sang phòng bà nội của anh. Bà bị tai biến, bị liệt và phải ngồi xe lăn, Duy cũng không biết vì sao từ ngày anh trở về, bà nội đã không còn nói chuyện với ai nữa. Dù hơi buồn nhưng không lúc nào Duy quên lên chào bà nội mỗi khi đi làm. Bà luôn dành cho Duy ánh mắt trìu mến dù không còn nói chuyện được nữa. Ngồi với bà nội, Duy nói:
- Bà ơi, hôm nay trời rất đẹp! Lát nữa con đi chơi với mẹ. Con luôn muốn dành ngày nghỉ của con cho gia đình. Con cũng muốn đưa bà đi chơi.
Nắm nhẹ lấy tay bà, bà già cười nhạt nhưng điều đó cũng làm Duy cảm thấy vui:
- Con biết bà thương con nhất. Bà ơi, con muốn được nghe giọng nói của bà.
- Duy à! Đi thôi con.
Mặt bà cụ như tái lại khi nghe tiếng của bà Quế. Duy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng cho qua rồi chào tạm biệt bà và lái xe đưa mẹ đi mua sắm. Lái xe đi dọc những cửa hàng đắt đỏ ở quận 1 bà cũng không thích. Tình cờ chiếc xe chạy ngang công ty M&N, được chú ý bởi thiết kế khá độc đáo của cao ốc này, Duy và bà Quế cùng nhau lên lầu. Bà Quế lựa chọn toàn những loại giày nhập đắt đỏ. Tuệ Lâm đang kiểm tra lại các loại giày và sắp xếp chúng theo thứ tự, mẫu mã. Đang lùi lùi lại tìm cỡ giày thích hợp thì chạm lưng với một người. Ngước lên nhìn, Tuệ Lâm nheo mắt:
- Lý Đoàn Duy!
- Lại là cô hả?
- Anh lãng vãn ở mấy chỗ này làm gì?
- Cô tới đây tìm giày để ném người nữa đó hả?
- Tôi hỏi anh trước.
- Tôi hỏi trước.
Cả hai đang đôi co làm ồn cả một khu, bà Quế quay lại thì nhận ra cô nàng hôm nọ đưa cậu con trai về nhà. Bà hớn hở:
- Là cháu đó sao? Tiểu công chúa!
- Ơ … Mẹ gọi cô ta là gì?
- Con không thấy bạn của con xinh xắn như một công chúa à?
Bà Quế khoác lấy tay Tuệ Lâm, cô nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên còn Đoàn Duy thì trố mắt mà nhìn. Tuệ Lâm lễ phép:
- Chào cô! Sao cô biết con làm việc ở đây?
- Cô cũng mới biết đấy. Tình cờ cô ghé ngang chỗ này thôi. Vậy là con cũng đã có công việc à?
- Con mới làm mấy ngày thôi ạ.
- Vậy là cô biết chỗ làm của con rồi nhé. Cô sẽ tìm con đi uống cà phê với cô.
- Mẹ à …
Đoàn Duy ngại ngùng kéo bà Quế lại rồi ghé sát vào tai:
- Cô ta không phải bạn gái của con.
- Không phải tất cũng phải. Mẹ thấy hai con đẹp đôi đấy!
- Mẹ à. Về thôi! Tới giờ mẹ hẹn bạn của mẹ đánh golf rồi.
- Này này …
- Con biết. Mẹ lựa hết chứ gì. Ok! Con thanh toán hết.
- Ơ nhưng mà …
- Mẹ ra xe trước chờ con. OK?
Tác giả :
HaleyZz