Yêu Nữ Xin Tự Trọng
Chương 7: Cá mè hoa
Tìm tảng đá để dùng làm ghế, lấy lưỡi câu móc xuyên qua con giun vừa đào được dưới đất, hắn móc chừng nửa cái ngón tay út, ở trên lưỡi câu nó không ngừng giãy dụa.
Rồi Giang Vân Hạc vung cành cây, đem lưỡi câu ném ra giữa sông và bắt đầu từ từ ngồi chờ đợi.
“Cá ở đây rất hiếm khi có người tới câu, chắc sẽ nhanh có thu hoạch.”
Giang Vân Hạc nhàn rỗi không có việc gì, đành ngồi hóng mát, cảm thụ những con gió cùng hơi nước tràn ngập bên bờ sông. Cảnh vật ở đây tuy không có tính là u nhã nhưng lại có một loại tự tại mà trong thành thị không có. Tâm tình đang tốt, hắn liền hát vang:
“Thanh phong đưa hữu cười luận đại mộng từ đầu
Ly trung rượu thưởng ta làm khách nhân gian du
Ánh sáng mặt trời dãy núi tuấn dưới ánh trăng đại giang lưu
Trời cao mây mù đạm một cái chớp mắt một ngàn thu
Tiên nhân kỵ hạc tới có yến đăng quỳnh lâu
Bảo mã hương xe nghênh thỉnh đem tương vương hầu
Phấn mặt hương trần thêm bạch ngọc làm khấu
Cười thả cười mãn thành phong nguyệt doanh ở tay áo……”
“Hát thật là dễ nghe, tên gọi của bài này là gì?” Tiếng của Tô Tiểu Tiểu phát ra từ đường lớn phía sau, vượt qua hơn trăm thước truyền vào trong tai hắn.
“Trường An Chí” Giang Vân Hạc đáp lại một câu.
Cũng không biết là tại mồi câu không thơm, hay là do móc câu hơi thẳng, Giang Vân Hạc ngồi tận hai mươi phút mà cũng không thấy được chút dấu hiệu cá mắc câu nào.
“Chẳng lẽ trong con sông này có rất ít cá?” Giang Vân Hạc trong lòng hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Nếu thật là như thế này thì có thể sẽ rất phiền toái.
Bản thân mình hiện tại cũng không câu được cá, nếu muốn bắt thử con thỏ, con chuột hay con gì đó, cũng chỉ có thể nhờ vào Tô Tiểu Tiểu.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu sẽ chịu làm mấy chuyện này sao?
Giang Vân Hạc đang suy nghĩ có nên mở miệng nhờ Tô Tiểu Tiểu không thì liền thấy nước sông cuồn cuộn, theo sau đó chui ra một đầu cá.
Đầu cá này thật không nhỏ, nhìn dáng vẻ chiều dài cũng chừng đến một thước, nó đưa cái đầu thò lên mặt nước, cùng với Giang Vân Hạc mắt to trừng mắt nhỏ.
Giang Vân Hạc vẻ mặt đầy nghiêm nghị, suy nghĩ vì cái gì mà con cá này không ăn mồi câu, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào mình, mình phải làm thế nào thì mới có thể đem nó chế biến thành một con cá nướng.
Xem loại này về ngoài có vẻ là cá mè hoa, thích hợp nhất làm cá đầu nồi, đáng tiếc khó có thể làm chuyện này.
Nhưng khiến hắn vạn vạn lần không nghĩ tới chính là……
Con kia cá mở miệng, miệng cá lúc đóng lúc mở.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Trong một khắc Giang Vân Hạc cảm thấy sững sờ.
Nghĩ lại xem, ngươi ở kia câu cá, bên cạnh có một con cá mè hoa thò đầu nhìn ngươi, nhìn hồi lâu rồi sau đó mới nói câu: “Ngươi nhìn cái gì?”
Trong lòng ngươi cảm thấy thế nào?
Không thể không nói, yêu quái ở trên thế giới này thật sự rất nhiều……
“Nhìn trời, nhìn đất, nhìn hoa, nhìn cỏ, nhìn nước sông.” Giang Vân Hạc có chút ngẩn ra, lắc đầu từ bên trái sang bên phải trả lời.
“Đúng là một thằng ngốc!” Con cá mè hoa kia khinh thường nói.
Sau đó một cá một người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi có thể lên bờ sao?” Giang Vân Hạc đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, vẻ mặt hiền lành tươi cười nói.
“Đi lên làm gì? Khó chịu mệt mỏi.” Cá mè hoa lắc lắc đầu, Giang Vân Hạc có thể tưởng tượng ra nó trên thực tế là có dáng vẻ đang rung đùi đắc ý.
“Trên bờ có cái gì ngươi muốn sao? Ta có thể lấy cho ngươi.”
“Ta muốn ăn bánh bao. Lần trước có người cúng Hà Thần, bày chín cái bánh bao, nhưng đó đã là việc của nhiều năm trước.” Cá mè hoa nói.
Yêu cầu thật đơn giản.
Xem ra đây là một yêu quái tốt.
“Như vậy, ta lấy hai cái bánh bao để cùng ngươi đổi cá, lớn như vậy, ngươi có muốn đổi không?” Giang Vân Hạc mặt tươi cười, khoa tay múa chân ra một cái dài nửa thước, mặt hắn tươi cười cực kỳ giống thúc thúc cầm kẹo mặn câu cá.
Cá mè hoa trên mặt lộ ra khó xử.
Trời mới biết Giang Vân Hạc làm như thế nào nhìn ra biểu tình của một con cá.
Không biết cá mè hoa cảm thấy bắt cá quá khó, hay là bởi vì cùng là đồng loại, nên suy nghĩ nửa ngày trời mới hỏi: “Ta có bạc, đổi bánh bao của ngươi.”
“Ngươi vì sao không cầm bạc đi đổi bánh bao ăn?” Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
Cá mè hoa dùng ánh mắt nhìn vào kẻ ngu xi hướng về Giang Vân Hạc.
“Ta cũng vậy, không thể lấy bạc đổi lấy cá để ăn!” Giang Vân Hạc buông tay.
Ngươi xem ta giống người thiếu tiền sao?
A!
Về việc bạc từ đâu ra, nhưng mà thật ra cũng không khó đoán, hơn phân nửa là do nhặt được của những người đi thuyền làm rơi, hoặc là của người thân những người đã khuất ném xuống.
Cá mè hoa suy nghĩ, cuối cùng vẫn là vì tham ăn chiếm cứ đầu óc, liền lặn xuống, không quá một lát, Giang Vân Hạc liền nhìn thấy mặt sông có bọt nước bắn ra, một con cá lớn tầm cánh tay bị hất lên từ trong nước.
Giang Vân Hạc luống cuống tay chân đem con cá kia ôm lấy, đầu tiên là bị đuôi cá vả mặt, sau đó thiếu chút nữa bị cá kéo xuống dưới sông.
Sau một phen chiến đấu, cuối cùng dùng nửa cái thân mình đè lên, lại sờ soạng được cục đá hướng đầu con cá mà tàn nhẫn đập vài cái, mới có thể xử lí được con cá này.
“Ngươi từ từ, ta sẽ lấy bánh bao cho ngươi.” Giang Vân Hạc hô lớn một tiếng, đem cá ném một bên, chạy về phía trên đường lớn, làm lơ Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn cười như không cười, lấy hai cái bánh bao trở về ném vào trong nước.
Con cá mè hoa này vẫn rất là sảng khoái, Giang Vân Hạc cũng không keo kiệt.
Cũng may,con sông này chỉ có một yêu quái nên không có ai ở gần đây, vì thế mọi việc rất thuận lợi.
Quả nhiên, không quá một lát, lại một con cá bị quẳng lên bờ, lại lần nữa mất không ít sức lực đem con cá này hạ gục, sau đó Giang Vân Hạc cả người mệt mỏi ngồi ở trên bờ thở dốc.
Vì đối mặt với hai con cá đều khỏe quá mức, hắn cũng rất mệt mỏi.
"Nè, còn đổi nữa hay không?” Ăn hai cái bánh bao chưa đã thèm nên cá mè hoa lại từ dưới sông thò mặt lên nói.
“Thôi, trời cao có đức hiếu sinh, hai con cá này đã đủ ăn.”
“Được rồi, lần sau muốn đổi, hãy liền tới tìm ta, đi ra bờ sông kêu ba tiếng Trạch Tùng, ta sẽ ngay lập tức xuất hiện.”
“Trạch Tùng là tên của ngươi? Ai đặt tên cho ngươi vậy?” Giang Vân Hạc hiếu kỳ hỏi.
“Nguyên bản trong sông này có một lão rùa đen, hiểu biết nhiều, cũng thông minh, hắn đặt cho ta. Đáng tiếc sau đó lại có vài người tới tìm bảo vật, kết quả là đánh nhau, hắn đã chết.”
“Thật đáng tiếc.” Giang Vân Hạc nhún vai, loại sự tình này từ xa xưa đều không tránh được. “Có người tìm bảo vật thì cho bọn hắn lấy, so với mất mạng thì không quan trọng bằng.”
“Thí, kia lão rùa đen giấu kín mít, rốt cuộc những người đó đánh tới, chém xuống một kiếm, nước sông liền tách ra, hắn cũng chết theo.”
“Trên trời giáng xuống tai họa bất ngờ, vạ lây những con cá vô tội trong sông!” Giang Vân Hạc cảm thấy lão rùa kia chính xác đúng là quá xui xẻo.
“Không phải cá! Tuy rằng cá cũng đã chết không ít, nhưng chúng nó cũng chưa có linh trí.”
“Là tai họa giáng tới rùa trong sông.” Giang Vân Hạc lập tức sửa lại.
Giang Vân Hạc hơi suy nghĩ, một kiếm chém xuống dưới liền chém chết một con rùa đen thành tinh, khẳng định không phải người bình thường có thể làm được, sẽ không phải là Thu Minh Kiếm kia chứ? Nếu hắn tới đây tìm bảo bối, chắc hẳn sẽ không đơn giản.
Lập tức mở miệng dò hỏi: “Bảo bối bị bọn họ cầm đi mất? Là bảo bối gì?”
“Là nửa khối tàn bia trấn thủ của Hà Thần thủy phủ năm đó, thủy phủ đã sớm không còn, chỉ còn lại nửa khối bia bị vỡ, một đám người đánh nhau vỡ đầu chảy máu, đã chết mấy chục tên! Nhân loại các ngươi thật nhàm chán!”
Giang Vân Hạc đối với cái gọi là Hà Thần cùng thủy phủ cũng cảm thấy khá hứng thú, lại hỏi vài câu, biết được Hà Thần đã biến mất từ lâu, thủy phủ sụp xuống và sau đó cũng không có ai nhớ tới.
Trò chuyện dần dần, mới biết được những người đó không lưu lại thứ gì, giữa sông cũng không có bảo bối, nhưng mà ngoài ý muốn trong sông lại có hai cái rương bạc, là của một con thuyền bị đắm để lại.
“Ngươi sẽ không sợ lại có người tới tìm lại bạc, đến lúc đó tai ương sẽ ập đến ngươi sao?” Giang Vân Hạc cười càng thêm sáng lạn.
“Những người đó thường hay đi đâu đi đó, nên coi thường mấy thứ này.”
“Nhưng chuyện này khó để mà nói, vạn nhất đâu…… Trên đời này có người thích nữ sắc, có người thích bảo bối, cũng có người thích bạc. Hết lần này đến lần khác ở trên cõi đời này có rất nhiều bảo bối để tìm, ta biết có loại Tầm Bảo Thử, có người chuyên môn đi tìm kiếm vàng bạc, nói không chừng vào lúc nào sẽ tìm được tới nơi này.” Giang Vân Hạc nói bậy bạ.
“Vậy hãy cho bọn họ lấy đi! Ta sẽ trốn đi rất xa.”
“Nhưng mà ngươi vẫn ở trong con sông này, nhỡ đâu tai ương tìm đến ngươi, ngươi cũng chưa có chỗ nói rõ lí lẽ đi. Giống như Quy Tinh, nửa khối phá thạch bia, ai có thể ngờ đến bởi vì cái thứ này mà đã mất mạng!”
Cá mè hoa bị Giang Vân Hạc nói nên trong lòng có chút lo sợ, nhất thời không biết nên làm cái gì lúc này cho tốt.
"Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?”
“Vào lúc xui xẻo tới thì cũng đã không còn kịp rồi.” Giang Vân Hạc nói. “Giống kia Quy tinh nếu sớm biết rằng sẽ xui xẻo như vậy, thì nó khẳng định không giấu đi cái đó.”
“Vây phải làm sao bây giờ?” Cá mè hoa bắt đầu lo lắng khi nghe Giang Vân Hạc nói.
“Không bằng ta giúp ngươi đem bạc chôn lên trên bờ, ta sẽ chôn xa xa một chút, nếu có chuyện gì thì cũng không ảnh hưởng đến ngươi. Tầm Bảo Thử muốn tìm thấy được vàng bạc, thì cũng sẽ không đến con sông này.”
“Biện pháp này thật tốt, đa tạ! đa tạ!” Cá mè hoa nghe vậy nên rất cảm kích.
Rồi Giang Vân Hạc vung cành cây, đem lưỡi câu ném ra giữa sông và bắt đầu từ từ ngồi chờ đợi.
“Cá ở đây rất hiếm khi có người tới câu, chắc sẽ nhanh có thu hoạch.”
Giang Vân Hạc nhàn rỗi không có việc gì, đành ngồi hóng mát, cảm thụ những con gió cùng hơi nước tràn ngập bên bờ sông. Cảnh vật ở đây tuy không có tính là u nhã nhưng lại có một loại tự tại mà trong thành thị không có. Tâm tình đang tốt, hắn liền hát vang:
“Thanh phong đưa hữu cười luận đại mộng từ đầu
Ly trung rượu thưởng ta làm khách nhân gian du
Ánh sáng mặt trời dãy núi tuấn dưới ánh trăng đại giang lưu
Trời cao mây mù đạm một cái chớp mắt một ngàn thu
Tiên nhân kỵ hạc tới có yến đăng quỳnh lâu
Bảo mã hương xe nghênh thỉnh đem tương vương hầu
Phấn mặt hương trần thêm bạch ngọc làm khấu
Cười thả cười mãn thành phong nguyệt doanh ở tay áo……”
“Hát thật là dễ nghe, tên gọi của bài này là gì?” Tiếng của Tô Tiểu Tiểu phát ra từ đường lớn phía sau, vượt qua hơn trăm thước truyền vào trong tai hắn.
“Trường An Chí” Giang Vân Hạc đáp lại một câu.
Cũng không biết là tại mồi câu không thơm, hay là do móc câu hơi thẳng, Giang Vân Hạc ngồi tận hai mươi phút mà cũng không thấy được chút dấu hiệu cá mắc câu nào.
“Chẳng lẽ trong con sông này có rất ít cá?” Giang Vân Hạc trong lòng hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Nếu thật là như thế này thì có thể sẽ rất phiền toái.
Bản thân mình hiện tại cũng không câu được cá, nếu muốn bắt thử con thỏ, con chuột hay con gì đó, cũng chỉ có thể nhờ vào Tô Tiểu Tiểu.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu sẽ chịu làm mấy chuyện này sao?
Giang Vân Hạc đang suy nghĩ có nên mở miệng nhờ Tô Tiểu Tiểu không thì liền thấy nước sông cuồn cuộn, theo sau đó chui ra một đầu cá.
Đầu cá này thật không nhỏ, nhìn dáng vẻ chiều dài cũng chừng đến một thước, nó đưa cái đầu thò lên mặt nước, cùng với Giang Vân Hạc mắt to trừng mắt nhỏ.
Giang Vân Hạc vẻ mặt đầy nghiêm nghị, suy nghĩ vì cái gì mà con cá này không ăn mồi câu, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào mình, mình phải làm thế nào thì mới có thể đem nó chế biến thành một con cá nướng.
Xem loại này về ngoài có vẻ là cá mè hoa, thích hợp nhất làm cá đầu nồi, đáng tiếc khó có thể làm chuyện này.
Nhưng khiến hắn vạn vạn lần không nghĩ tới chính là……
Con kia cá mở miệng, miệng cá lúc đóng lúc mở.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Trong một khắc Giang Vân Hạc cảm thấy sững sờ.
Nghĩ lại xem, ngươi ở kia câu cá, bên cạnh có một con cá mè hoa thò đầu nhìn ngươi, nhìn hồi lâu rồi sau đó mới nói câu: “Ngươi nhìn cái gì?”
Trong lòng ngươi cảm thấy thế nào?
Không thể không nói, yêu quái ở trên thế giới này thật sự rất nhiều……
“Nhìn trời, nhìn đất, nhìn hoa, nhìn cỏ, nhìn nước sông.” Giang Vân Hạc có chút ngẩn ra, lắc đầu từ bên trái sang bên phải trả lời.
“Đúng là một thằng ngốc!” Con cá mè hoa kia khinh thường nói.
Sau đó một cá một người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi có thể lên bờ sao?” Giang Vân Hạc đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, vẻ mặt hiền lành tươi cười nói.
“Đi lên làm gì? Khó chịu mệt mỏi.” Cá mè hoa lắc lắc đầu, Giang Vân Hạc có thể tưởng tượng ra nó trên thực tế là có dáng vẻ đang rung đùi đắc ý.
“Trên bờ có cái gì ngươi muốn sao? Ta có thể lấy cho ngươi.”
“Ta muốn ăn bánh bao. Lần trước có người cúng Hà Thần, bày chín cái bánh bao, nhưng đó đã là việc của nhiều năm trước.” Cá mè hoa nói.
Yêu cầu thật đơn giản.
Xem ra đây là một yêu quái tốt.
“Như vậy, ta lấy hai cái bánh bao để cùng ngươi đổi cá, lớn như vậy, ngươi có muốn đổi không?” Giang Vân Hạc mặt tươi cười, khoa tay múa chân ra một cái dài nửa thước, mặt hắn tươi cười cực kỳ giống thúc thúc cầm kẹo mặn câu cá.
Cá mè hoa trên mặt lộ ra khó xử.
Trời mới biết Giang Vân Hạc làm như thế nào nhìn ra biểu tình của một con cá.
Không biết cá mè hoa cảm thấy bắt cá quá khó, hay là bởi vì cùng là đồng loại, nên suy nghĩ nửa ngày trời mới hỏi: “Ta có bạc, đổi bánh bao của ngươi.”
“Ngươi vì sao không cầm bạc đi đổi bánh bao ăn?” Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
Cá mè hoa dùng ánh mắt nhìn vào kẻ ngu xi hướng về Giang Vân Hạc.
“Ta cũng vậy, không thể lấy bạc đổi lấy cá để ăn!” Giang Vân Hạc buông tay.
Ngươi xem ta giống người thiếu tiền sao?
A!
Về việc bạc từ đâu ra, nhưng mà thật ra cũng không khó đoán, hơn phân nửa là do nhặt được của những người đi thuyền làm rơi, hoặc là của người thân những người đã khuất ném xuống.
Cá mè hoa suy nghĩ, cuối cùng vẫn là vì tham ăn chiếm cứ đầu óc, liền lặn xuống, không quá một lát, Giang Vân Hạc liền nhìn thấy mặt sông có bọt nước bắn ra, một con cá lớn tầm cánh tay bị hất lên từ trong nước.
Giang Vân Hạc luống cuống tay chân đem con cá kia ôm lấy, đầu tiên là bị đuôi cá vả mặt, sau đó thiếu chút nữa bị cá kéo xuống dưới sông.
Sau một phen chiến đấu, cuối cùng dùng nửa cái thân mình đè lên, lại sờ soạng được cục đá hướng đầu con cá mà tàn nhẫn đập vài cái, mới có thể xử lí được con cá này.
“Ngươi từ từ, ta sẽ lấy bánh bao cho ngươi.” Giang Vân Hạc hô lớn một tiếng, đem cá ném một bên, chạy về phía trên đường lớn, làm lơ Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn cười như không cười, lấy hai cái bánh bao trở về ném vào trong nước.
Con cá mè hoa này vẫn rất là sảng khoái, Giang Vân Hạc cũng không keo kiệt.
Cũng may,con sông này chỉ có một yêu quái nên không có ai ở gần đây, vì thế mọi việc rất thuận lợi.
Quả nhiên, không quá một lát, lại một con cá bị quẳng lên bờ, lại lần nữa mất không ít sức lực đem con cá này hạ gục, sau đó Giang Vân Hạc cả người mệt mỏi ngồi ở trên bờ thở dốc.
Vì đối mặt với hai con cá đều khỏe quá mức, hắn cũng rất mệt mỏi.
"Nè, còn đổi nữa hay không?” Ăn hai cái bánh bao chưa đã thèm nên cá mè hoa lại từ dưới sông thò mặt lên nói.
“Thôi, trời cao có đức hiếu sinh, hai con cá này đã đủ ăn.”
“Được rồi, lần sau muốn đổi, hãy liền tới tìm ta, đi ra bờ sông kêu ba tiếng Trạch Tùng, ta sẽ ngay lập tức xuất hiện.”
“Trạch Tùng là tên của ngươi? Ai đặt tên cho ngươi vậy?” Giang Vân Hạc hiếu kỳ hỏi.
“Nguyên bản trong sông này có một lão rùa đen, hiểu biết nhiều, cũng thông minh, hắn đặt cho ta. Đáng tiếc sau đó lại có vài người tới tìm bảo vật, kết quả là đánh nhau, hắn đã chết.”
“Thật đáng tiếc.” Giang Vân Hạc nhún vai, loại sự tình này từ xa xưa đều không tránh được. “Có người tìm bảo vật thì cho bọn hắn lấy, so với mất mạng thì không quan trọng bằng.”
“Thí, kia lão rùa đen giấu kín mít, rốt cuộc những người đó đánh tới, chém xuống một kiếm, nước sông liền tách ra, hắn cũng chết theo.”
“Trên trời giáng xuống tai họa bất ngờ, vạ lây những con cá vô tội trong sông!” Giang Vân Hạc cảm thấy lão rùa kia chính xác đúng là quá xui xẻo.
“Không phải cá! Tuy rằng cá cũng đã chết không ít, nhưng chúng nó cũng chưa có linh trí.”
“Là tai họa giáng tới rùa trong sông.” Giang Vân Hạc lập tức sửa lại.
Giang Vân Hạc hơi suy nghĩ, một kiếm chém xuống dưới liền chém chết một con rùa đen thành tinh, khẳng định không phải người bình thường có thể làm được, sẽ không phải là Thu Minh Kiếm kia chứ? Nếu hắn tới đây tìm bảo bối, chắc hẳn sẽ không đơn giản.
Lập tức mở miệng dò hỏi: “Bảo bối bị bọn họ cầm đi mất? Là bảo bối gì?”
“Là nửa khối tàn bia trấn thủ của Hà Thần thủy phủ năm đó, thủy phủ đã sớm không còn, chỉ còn lại nửa khối bia bị vỡ, một đám người đánh nhau vỡ đầu chảy máu, đã chết mấy chục tên! Nhân loại các ngươi thật nhàm chán!”
Giang Vân Hạc đối với cái gọi là Hà Thần cùng thủy phủ cũng cảm thấy khá hứng thú, lại hỏi vài câu, biết được Hà Thần đã biến mất từ lâu, thủy phủ sụp xuống và sau đó cũng không có ai nhớ tới.
Trò chuyện dần dần, mới biết được những người đó không lưu lại thứ gì, giữa sông cũng không có bảo bối, nhưng mà ngoài ý muốn trong sông lại có hai cái rương bạc, là của một con thuyền bị đắm để lại.
“Ngươi sẽ không sợ lại có người tới tìm lại bạc, đến lúc đó tai ương sẽ ập đến ngươi sao?” Giang Vân Hạc cười càng thêm sáng lạn.
“Những người đó thường hay đi đâu đi đó, nên coi thường mấy thứ này.”
“Nhưng chuyện này khó để mà nói, vạn nhất đâu…… Trên đời này có người thích nữ sắc, có người thích bảo bối, cũng có người thích bạc. Hết lần này đến lần khác ở trên cõi đời này có rất nhiều bảo bối để tìm, ta biết có loại Tầm Bảo Thử, có người chuyên môn đi tìm kiếm vàng bạc, nói không chừng vào lúc nào sẽ tìm được tới nơi này.” Giang Vân Hạc nói bậy bạ.
“Vậy hãy cho bọn họ lấy đi! Ta sẽ trốn đi rất xa.”
“Nhưng mà ngươi vẫn ở trong con sông này, nhỡ đâu tai ương tìm đến ngươi, ngươi cũng chưa có chỗ nói rõ lí lẽ đi. Giống như Quy Tinh, nửa khối phá thạch bia, ai có thể ngờ đến bởi vì cái thứ này mà đã mất mạng!”
Cá mè hoa bị Giang Vân Hạc nói nên trong lòng có chút lo sợ, nhất thời không biết nên làm cái gì lúc này cho tốt.
"Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?”
“Vào lúc xui xẻo tới thì cũng đã không còn kịp rồi.” Giang Vân Hạc nói. “Giống kia Quy tinh nếu sớm biết rằng sẽ xui xẻo như vậy, thì nó khẳng định không giấu đi cái đó.”
“Vây phải làm sao bây giờ?” Cá mè hoa bắt đầu lo lắng khi nghe Giang Vân Hạc nói.
“Không bằng ta giúp ngươi đem bạc chôn lên trên bờ, ta sẽ chôn xa xa một chút, nếu có chuyện gì thì cũng không ảnh hưởng đến ngươi. Tầm Bảo Thử muốn tìm thấy được vàng bạc, thì cũng sẽ không đến con sông này.”
“Biện pháp này thật tốt, đa tạ! đa tạ!” Cá mè hoa nghe vậy nên rất cảm kích.
Tác giả :
Tụ Lý Tiễn