Yêu Nữ Và Đại Ma Đầu
Chương 2
Kinh thành, dân cư đông đúc, là nơi quần anh hội tụ, đương triều thừa tướng, Lưu Ngạo, là lão thần hai triều, hai mươi năm trước kết hôn với tứ tiểu thư của Lăng Vân sơn trang, Vũ Hồng Ngọc, thiên hạ đệ nhất tài nữ,
nhưng chỉ có chồng và ba người con là biết thân phận của bà, ba người con của bà, đứa lớn là thống lĩnh ngự lâm quân, đứa thứ hai là thống lĩnh cấm vệ quân, còn con gái nhỏ thì được di truyền từ bà trở thành kinh thành đệ nhất tài nữ, tướng gia dù nắm quyền lớn nhưng lại hết lòng trung thành, nên được cả tiên đế và đương kim hoàng thượng hiện giờ hết mực tin cậy .
Phủ thừa tướng
“mọi chuyện đã chuẩn bị xong hết chưa” một phu nhân ngồi trên ghế, ngay tại sảnh miệng nhâm nhi trà hỏi.
“phu nhân yên tâm đã chuẩn bị tốt cả rồi ạ” tổng quản tướng phủ cung kính trả lời.
“vậy thì tốt đừng để có sơ soát gì có biết không, ta không muốn vị khách quý này có bất cứ phàn nàn nào”.
“vâng thưa phu nhân”
Tướng gia phu nhân năm nay đã ngoài bốn mươi, nhưng lại chẳng khác nào thiếu phụ ba mươi, xinh đẹp, quý phái, được xem là phu nhân đẹp nhất kinh thành, nhưng hầu như không ai biết được bà không chỉ xinh đẹp mà còn là cao thủ, là tứ tiểu thư của Lăng Vân Sơn Trang huyền thoại, và vị khách quý mà bà nhắc đến không ai khác chính là đứa cháu gái lớn của mình, cũng tức là đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang hiện giờ, Ngọc Điệp thần y nổi danh giang hồ.
“mẫu thân, người yên tâm đi, tổng quản là người tỷ mỷ không có sơ soát đâu mà người lo” Lưu Thiên Thiên, tam tiểu thư mỉm cười lên tiếng.
“Thiên nhi, đâu phải con không biết, biểu tỷ của con tính tình kỹ lưỡng , vì vậy tuyệt không thể có sơ sót, còn cha và hai ca ca của con cũng vậy, ta đã nói rồi hôn nay Tuyết nhi sẽ đến, mà sao giờ này còn chưa về cơ chứ” tướng gia phu nhân bỏ ly trà xuống quay sang con gái phàn nàn.
“mẫu thân, từ ba ngày trước, ngày nào người cũng nhắc, họ sẽ không quên đâu, người đừng lo” tam tiểu thư Lục Thiên thiên, dù là nữ nhi, và là kinh thành đệ nhất tài nữ, nhưng cũng đồng thời là biểu tiểu thư của Lăng Vân sơn trang, nên cũng là cao thủ, trên giang hồ được mệnh danh là Thiên Diện La Sát, là thiên hạ đệ nhất nữ sát thủ, bí mật này cũng chỉ có người trong gia đình là biết được, trước mặt người ngoài nàng chẳng khác nào tiểu thư chân yếu tay mềm.
“phu nhân, biểu tiểu thư đã đến rồi ạ” hai mẹ con đang trò chuyện thì một gia nô từ ngoài cổng chạy vào bẩm báo.
“nhanh, mau triệu tập mọi người theo ta ra cổng nghênh đón nào, Thiên nhi đi thôi, ra nhìn xem biểu tỷ của con nào” tướng gia phu nhân hối thúc.
___________
Trước cổng tướng phủ
“tiểu thư, đã đến rồi ạ” Y Thanh nhảy xuống ngựa vén rèm xe lên.
Từ trong xe, một hồng y nữ tử bước xuống, do gương mặt thanh tú ưa nhìn, dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được xem là giai nhân, nên lập tức thu hút người qua đường, nàng vương tay đỡ lấy một bàn tay thon dài từ trong xe, theo sau là một bạch y nự tử, nếu nói kinh thành đệ nhất mỹ nhân đã là giai nhân diễm lệ, thì bạch y nữ tử, so với nàng ta còn đẹp gấp vạn lần, khiến cho nhiều nam tử qua đường chỉ vì lo ngắm nhìn nàng mà không cẩn thận va vào hàng quán bên đường làm đổ ngã hết mọi thứ.
“chúng ta tới nơi rồi, huynh mau xuống xe đi” bạch y nữ tử cất tiếng gọi người trong xe, làm cho mọi người lại thêm một trận tò mò, bước xuống xe là một hắc y nam tử, anh tuấn, bất phàm khiến cho nhiều nữ nhân phải e lệ cúi đầu, hôm nay quả thật ngày tốt hay sao, mà ra đường lại gặp được một cặp thiên tiên giai nhân, mỹ nam thế này đó là tiếng lòng của mọi người trong thời khắc này.
“Tuyết nhi” một giọng nói từ phía sau họ vang lên.
“cô cô” bạch y nữ tử nhìn tướng gia phu nhân đang từ trong bước ra, mỉm cười nhẹ nhàng gọi.
“Tuyết nhi, để cô cô xem con thử xem nào, 2 năm con không đến thăm cô cô rồi, Tuyết nhi của ta ngày nào chỉ là cô bé thích chơi đùa, bây giờ đã trở thành một đại mỹ nhân thế này rồi sao” tướng gia phu nhân cười tươi như hoa, đôi mắt ôn nhu nhìn bạch y nữ tử, hai người xưng hô thế, làm cho mọi người biết được thì ra bạch y nữ tử là cháu gái của tướng gia phu nhân, là họ hàng bên ngoại của thừa tướng đại nhân.
“biểu tỷ” tướng gia phu nhân vừa bỏ tay ra, bạch y nữ tử lại rơi vào một vòng tay khác.
“Thiên nhi nhà ta đã lớn thế này rồi sao, để tỷ xem nào, muội càng ngày càng giống mẹ rồi đó nha”
“biểu tỷ, tỷ lại đùa muội, làm sao mà so với mẹ được chứ” thiên thiên e lệ, cúi đầu, đúng là nhìn không ra nàng là một sát thủ có tiếng
“thôi được rồi, mọi người mau vào trong, ở bên ngoài thế này không tiện cho lắm” tướng gia phu nhân vừa nói vừa lôi kéo Ngọc Tuyết, những người khác cũng theo sau vào.
“Tuyết nhi, vị này là” tướng gia phu nhân chú ý đến nam tử đi ngay bên cạnh, trên người này có sát khí lẫn lãnh khí đều thấy rõ.
“Đây là Hoàng Ngự Long công tử” Ngọc Tuyết điềm đạm trả lời.
Hoàng ngự Long, giáo chủ Thiên Long giáo, người bình thường ít quan tâm chuyện giang hồ thì không biết, nhưng hai mẹ con của tướng gia phu nhân đều là người trong giang hồ, làm sao không biết được, dù ngạc nhiên không biết vì sao hai người họ lại đi chung, nhưng mà hai mẹ con tin tưởng Ngọc Tuyết làm vậy là có nguyên nhân nên cũng không hỏi thêm.
“Tuyết nhi, con đi đường mệt mỏi, hay là vào nghĩ ngơi đi, đợi khi nào thức ăn chuẩn bị xong, ta sẽ cho người gọi con”
“vâng cô cô”
“quản gia mau dẫn biểu tiểu thư và mấy vị khách vào phòng”
“vâng thưa phu nhân”
Đợi khi người đã đi khuất, Lục Thiên Thiên quay sang thừa tướng phu nhân cười trêu chọc
“mẫu thân, xem ra chẳng bao lâu nữa người sẽ có cháu rễ, còn con sẽ có tỷ phu rồi”
“cái con a đầu này, con đúng thật là, …. Nhưng mà xem ra con nói cũng không phải không có lý, đây là lần đầu ta thấy Tuyết nhi quan tâm một nam nhân như vậy, xem ra Vũ gia sắp có chuyện vui rồi, ta phải viết thư cho Đại cửu cửu của con đây” nói xong không đợi thiên thiên kịp phản ứng, tướng gia phu nhân đã chạy ngay vào phòng, thiên thiên chỉ đành lắc đầu cười khổ với mẫu thân này, tính tình sao cứ như trẻ con thế này.
“nàng là cháu gái của thừa tướng phu nhân” sau khi mọi người đã về phòng, Ngọc Tuyết vào phòng để tiếp tục trị thương cho y.
“đúng vậy” ngọc tuyết vừa châm cứu vừa trả lời y
“nàng là thiên kim tiểu thư” nàng nếu là thiên kim tiểu thư thì liệu có chịu nổi sự vất vả của cuộc sống giang hồ không..
“nhìn ta giống lắm sao”
“giống”
“ta không phải, chẳng qua cô cô của ta là phu nhân của thừa tướng thì lại bảo ta là thiên kim tiểu thư, nếu cô cô ta là thái hậu có khi nào huynh bảo ta là quận chúa không” dù là tiểu thư nhưng từ nhỏ nàng đã được dạy cách sống tự lập, không cần nhờ vào bất kỳ ai, cho nên so với các tiểu thư khác nếu nói nàng là tiểu thư thì so ra nàng chẳng giống ai cả
“nàng không phải”
“không phải, tại sao huynh lại hỏi vậy”
“không có gì” ngự long lắc đầu, nhưng trong lòng thì mừng thầm, như vậy thì tốt rồi, y có thể an tâm mang theo nàng đi, cùng nàng ngao du thiên hạ, nghĩ đến đây y không khỏi mỉm cười.
“huynh cười gì”
“không có gì”
‘thật không có sao, ta thấy huynh hình như đang có chuyện vui”
“không có, mà nàng đã có ý trung nhân hay vị hôn phu gì chưa” nếu nàng thật sự có rồi thì y cũng sẽ giết tên kia đoạt nàng về, nàng đời này chỉ có thể là của y.
“chưa có, huynh hỏi làm gì”
‘không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi, mà y thuật của nàng do ai dạy, tại sao ngay cả thập đại kỳ độc nàng cũng có thể giải được” nghe nàng trả lời chưa có người trong lòng, khiến cho y không khỏi vui mừng, nhưng mà còn y thuật của nàng thì chuyện này tới giờ y vẫn còn nghĩ mãi không ra.
‘y thuật của ta là gia truyền, xong rồi huynh mặc áo vào đi” ngọc tuyết thu châm kéo áo lên cho y.
“gia truyền, vậy trưởng bối trong nhà nàng chắc là cao nhân có tiếng trên giang hồ”
“không phải”họ đã thoái ẩn, sống đời bình thường thì cũng xem như không phải người trên giang hồ, nhưng mà họ lại không phải người bình thường.
“vậy sao” nghe nàng trả lời, y mặc dù còn chút thắc mắc, nhưng cũng đành im lặng.
“tiểu thư đồ ăn đã được dọn lên, phu nhân mời người ra đại sảnh dùng cơm” Y hồng bên ngoài lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng tạm thời.
“ta ra liền”
“chúng ta mau ra thôi đừng để họ chờ”
“được”
Đại sảnh lúc này, mọi người đã tụ tập đông đủ, thừa tướng cùng hai người con trai cũng đã về, mọi người cùng nhau quây quần ăn bữa cơm gia đình, không khí đầm ấm, nhưng không ai biết sự xuất hiện của những vị khách hôm nay sẽ khiến cho kinh thành một phen gà chó không yên trong những ngày sắp tới.
nhưng chỉ có chồng và ba người con là biết thân phận của bà, ba người con của bà, đứa lớn là thống lĩnh ngự lâm quân, đứa thứ hai là thống lĩnh cấm vệ quân, còn con gái nhỏ thì được di truyền từ bà trở thành kinh thành đệ nhất tài nữ, tướng gia dù nắm quyền lớn nhưng lại hết lòng trung thành, nên được cả tiên đế và đương kim hoàng thượng hiện giờ hết mực tin cậy .
Phủ thừa tướng
“mọi chuyện đã chuẩn bị xong hết chưa” một phu nhân ngồi trên ghế, ngay tại sảnh miệng nhâm nhi trà hỏi.
“phu nhân yên tâm đã chuẩn bị tốt cả rồi ạ” tổng quản tướng phủ cung kính trả lời.
“vậy thì tốt đừng để có sơ soát gì có biết không, ta không muốn vị khách quý này có bất cứ phàn nàn nào”.
“vâng thưa phu nhân”
Tướng gia phu nhân năm nay đã ngoài bốn mươi, nhưng lại chẳng khác nào thiếu phụ ba mươi, xinh đẹp, quý phái, được xem là phu nhân đẹp nhất kinh thành, nhưng hầu như không ai biết được bà không chỉ xinh đẹp mà còn là cao thủ, là tứ tiểu thư của Lăng Vân Sơn Trang huyền thoại, và vị khách quý mà bà nhắc đến không ai khác chính là đứa cháu gái lớn của mình, cũng tức là đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang hiện giờ, Ngọc Điệp thần y nổi danh giang hồ.
“mẫu thân, người yên tâm đi, tổng quản là người tỷ mỷ không có sơ soát đâu mà người lo” Lưu Thiên Thiên, tam tiểu thư mỉm cười lên tiếng.
“Thiên nhi, đâu phải con không biết, biểu tỷ của con tính tình kỹ lưỡng , vì vậy tuyệt không thể có sơ sót, còn cha và hai ca ca của con cũng vậy, ta đã nói rồi hôn nay Tuyết nhi sẽ đến, mà sao giờ này còn chưa về cơ chứ” tướng gia phu nhân bỏ ly trà xuống quay sang con gái phàn nàn.
“mẫu thân, từ ba ngày trước, ngày nào người cũng nhắc, họ sẽ không quên đâu, người đừng lo” tam tiểu thư Lục Thiên thiên, dù là nữ nhi, và là kinh thành đệ nhất tài nữ, nhưng cũng đồng thời là biểu tiểu thư của Lăng Vân sơn trang, nên cũng là cao thủ, trên giang hồ được mệnh danh là Thiên Diện La Sát, là thiên hạ đệ nhất nữ sát thủ, bí mật này cũng chỉ có người trong gia đình là biết được, trước mặt người ngoài nàng chẳng khác nào tiểu thư chân yếu tay mềm.
“phu nhân, biểu tiểu thư đã đến rồi ạ” hai mẹ con đang trò chuyện thì một gia nô từ ngoài cổng chạy vào bẩm báo.
“nhanh, mau triệu tập mọi người theo ta ra cổng nghênh đón nào, Thiên nhi đi thôi, ra nhìn xem biểu tỷ của con nào” tướng gia phu nhân hối thúc.
___________
Trước cổng tướng phủ
“tiểu thư, đã đến rồi ạ” Y Thanh nhảy xuống ngựa vén rèm xe lên.
Từ trong xe, một hồng y nữ tử bước xuống, do gương mặt thanh tú ưa nhìn, dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được xem là giai nhân, nên lập tức thu hút người qua đường, nàng vương tay đỡ lấy một bàn tay thon dài từ trong xe, theo sau là một bạch y nự tử, nếu nói kinh thành đệ nhất mỹ nhân đã là giai nhân diễm lệ, thì bạch y nữ tử, so với nàng ta còn đẹp gấp vạn lần, khiến cho nhiều nam tử qua đường chỉ vì lo ngắm nhìn nàng mà không cẩn thận va vào hàng quán bên đường làm đổ ngã hết mọi thứ.
“chúng ta tới nơi rồi, huynh mau xuống xe đi” bạch y nữ tử cất tiếng gọi người trong xe, làm cho mọi người lại thêm một trận tò mò, bước xuống xe là một hắc y nam tử, anh tuấn, bất phàm khiến cho nhiều nữ nhân phải e lệ cúi đầu, hôm nay quả thật ngày tốt hay sao, mà ra đường lại gặp được một cặp thiên tiên giai nhân, mỹ nam thế này đó là tiếng lòng của mọi người trong thời khắc này.
“Tuyết nhi” một giọng nói từ phía sau họ vang lên.
“cô cô” bạch y nữ tử nhìn tướng gia phu nhân đang từ trong bước ra, mỉm cười nhẹ nhàng gọi.
“Tuyết nhi, để cô cô xem con thử xem nào, 2 năm con không đến thăm cô cô rồi, Tuyết nhi của ta ngày nào chỉ là cô bé thích chơi đùa, bây giờ đã trở thành một đại mỹ nhân thế này rồi sao” tướng gia phu nhân cười tươi như hoa, đôi mắt ôn nhu nhìn bạch y nữ tử, hai người xưng hô thế, làm cho mọi người biết được thì ra bạch y nữ tử là cháu gái của tướng gia phu nhân, là họ hàng bên ngoại của thừa tướng đại nhân.
“biểu tỷ” tướng gia phu nhân vừa bỏ tay ra, bạch y nữ tử lại rơi vào một vòng tay khác.
“Thiên nhi nhà ta đã lớn thế này rồi sao, để tỷ xem nào, muội càng ngày càng giống mẹ rồi đó nha”
“biểu tỷ, tỷ lại đùa muội, làm sao mà so với mẹ được chứ” thiên thiên e lệ, cúi đầu, đúng là nhìn không ra nàng là một sát thủ có tiếng
“thôi được rồi, mọi người mau vào trong, ở bên ngoài thế này không tiện cho lắm” tướng gia phu nhân vừa nói vừa lôi kéo Ngọc Tuyết, những người khác cũng theo sau vào.
“Tuyết nhi, vị này là” tướng gia phu nhân chú ý đến nam tử đi ngay bên cạnh, trên người này có sát khí lẫn lãnh khí đều thấy rõ.
“Đây là Hoàng Ngự Long công tử” Ngọc Tuyết điềm đạm trả lời.
Hoàng ngự Long, giáo chủ Thiên Long giáo, người bình thường ít quan tâm chuyện giang hồ thì không biết, nhưng hai mẹ con của tướng gia phu nhân đều là người trong giang hồ, làm sao không biết được, dù ngạc nhiên không biết vì sao hai người họ lại đi chung, nhưng mà hai mẹ con tin tưởng Ngọc Tuyết làm vậy là có nguyên nhân nên cũng không hỏi thêm.
“Tuyết nhi, con đi đường mệt mỏi, hay là vào nghĩ ngơi đi, đợi khi nào thức ăn chuẩn bị xong, ta sẽ cho người gọi con”
“vâng cô cô”
“quản gia mau dẫn biểu tiểu thư và mấy vị khách vào phòng”
“vâng thưa phu nhân”
Đợi khi người đã đi khuất, Lục Thiên Thiên quay sang thừa tướng phu nhân cười trêu chọc
“mẫu thân, xem ra chẳng bao lâu nữa người sẽ có cháu rễ, còn con sẽ có tỷ phu rồi”
“cái con a đầu này, con đúng thật là, …. Nhưng mà xem ra con nói cũng không phải không có lý, đây là lần đầu ta thấy Tuyết nhi quan tâm một nam nhân như vậy, xem ra Vũ gia sắp có chuyện vui rồi, ta phải viết thư cho Đại cửu cửu của con đây” nói xong không đợi thiên thiên kịp phản ứng, tướng gia phu nhân đã chạy ngay vào phòng, thiên thiên chỉ đành lắc đầu cười khổ với mẫu thân này, tính tình sao cứ như trẻ con thế này.
“nàng là cháu gái của thừa tướng phu nhân” sau khi mọi người đã về phòng, Ngọc Tuyết vào phòng để tiếp tục trị thương cho y.
“đúng vậy” ngọc tuyết vừa châm cứu vừa trả lời y
“nàng là thiên kim tiểu thư” nàng nếu là thiên kim tiểu thư thì liệu có chịu nổi sự vất vả của cuộc sống giang hồ không..
“nhìn ta giống lắm sao”
“giống”
“ta không phải, chẳng qua cô cô của ta là phu nhân của thừa tướng thì lại bảo ta là thiên kim tiểu thư, nếu cô cô ta là thái hậu có khi nào huynh bảo ta là quận chúa không” dù là tiểu thư nhưng từ nhỏ nàng đã được dạy cách sống tự lập, không cần nhờ vào bất kỳ ai, cho nên so với các tiểu thư khác nếu nói nàng là tiểu thư thì so ra nàng chẳng giống ai cả
“nàng không phải”
“không phải, tại sao huynh lại hỏi vậy”
“không có gì” ngự long lắc đầu, nhưng trong lòng thì mừng thầm, như vậy thì tốt rồi, y có thể an tâm mang theo nàng đi, cùng nàng ngao du thiên hạ, nghĩ đến đây y không khỏi mỉm cười.
“huynh cười gì”
“không có gì”
‘thật không có sao, ta thấy huynh hình như đang có chuyện vui”
“không có, mà nàng đã có ý trung nhân hay vị hôn phu gì chưa” nếu nàng thật sự có rồi thì y cũng sẽ giết tên kia đoạt nàng về, nàng đời này chỉ có thể là của y.
“chưa có, huynh hỏi làm gì”
‘không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi, mà y thuật của nàng do ai dạy, tại sao ngay cả thập đại kỳ độc nàng cũng có thể giải được” nghe nàng trả lời chưa có người trong lòng, khiến cho y không khỏi vui mừng, nhưng mà còn y thuật của nàng thì chuyện này tới giờ y vẫn còn nghĩ mãi không ra.
‘y thuật của ta là gia truyền, xong rồi huynh mặc áo vào đi” ngọc tuyết thu châm kéo áo lên cho y.
“gia truyền, vậy trưởng bối trong nhà nàng chắc là cao nhân có tiếng trên giang hồ”
“không phải”họ đã thoái ẩn, sống đời bình thường thì cũng xem như không phải người trên giang hồ, nhưng mà họ lại không phải người bình thường.
“vậy sao” nghe nàng trả lời, y mặc dù còn chút thắc mắc, nhưng cũng đành im lặng.
“tiểu thư đồ ăn đã được dọn lên, phu nhân mời người ra đại sảnh dùng cơm” Y hồng bên ngoài lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng tạm thời.
“ta ra liền”
“chúng ta mau ra thôi đừng để họ chờ”
“được”
Đại sảnh lúc này, mọi người đã tụ tập đông đủ, thừa tướng cùng hai người con trai cũng đã về, mọi người cùng nhau quây quần ăn bữa cơm gia đình, không khí đầm ấm, nhưng không ai biết sự xuất hiện của những vị khách hôm nay sẽ khiến cho kinh thành một phen gà chó không yên trong những ngày sắp tới.
Tác giả :
Hoa Tuyết Tử