Yêu Nữ Thủ Trưởng
Chương 15
Edit: EvNguyen
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Nghe Mạnh nữ vương nói Ngãi Phong Lý có chút kinh ngạc, nàng cảm thấy Mạnh nữ vương hôm nay có chút kỳ quái. Cảm giác này giống như mang chút đùa giỡn mà lại cũng không phải như thế. Ngãi Phong Lý có chút tự kỷ, tỷ như làm một “xuân thu đại mộng” (đạii loại giống nằm mơ giữa ban ngày á) một chuyện không có trong thực tế. Cái gì là không hợp thực tế đây? Tỷ như Mạnh nữ vương thích nàng.
Ngãi Phong Lý tuy rằng cũng muốn người mình thích cũng thích chính mình, nhưng trong lòng nàng vẫn còn tương đối lý trí. Đối với cảm tình nàng sẽ không xúc động, giống như tối hôm qua, nàng sẽ nói “em thích chị” chứ không đơn giản “em nhớ chị“.
Nhưng nhớ là ý nghĩa của tình yêu.
Ngãi Phong Lý cũng không ngốc đến mức không chừa cho mình một con đường sống. Chỉ là, nhìn phản ứng của Mạnh nữ vương, trong lòng của nàng tràn đầy vui vẻ.
Mạnh Hân bôn ba một đêm, lại bị cặp đôi Bắc gia tỷ muội ân ái mà ngược đãi tinh thần, nàng cảm thấy lúc này đùa giỡn Ngãi Phong Lý sẽ khiến cho tâm tình của mình vui sướng, đã bao lâu rồi bản thân mình mới cảm thấy như thế.
Rất kỳ lạ, Mạnh Hân cảm thấy cảm giác vui sướng Ngãi Phong Lý cho nàng còn tốt hơn cảm giác vui sướng lúc nàng thành công hoàn thành một hạng mục. Mạnh Hân cảm giác giờ phút này đã có một người vì mình mà sinh ra.
Ngãi Phong Lý đi buồng vệ sinh rửa mặt, Mạnh Hân liền ngồi trên sôpha mở tivi xem tin tức quốc tế. chờ Ngãi Phong Lý đi ra, nàng liền liếc nhìn Ngãi Phong Lý. Đột nhiên nàng cảm thấy, Ngãi Phong Lý thực dễ nhìn, so với lúc trước càng lộ ra vài phần tư sắc.
Ngãi Phong Lý mặc một chiếc áo sơmi Flannel màu lam làm áo ngủ, vạt áo sơmi rất dài, dài đến đầu gối của nàng, cho nên ở dưới cũng không mặc gì thêm, Mạnh Hân chợt nhìn thấy một đôi chân thon dài xinh đẹp nhiều năm chưa từng lộ ra ánh mặt trời.
Làn da Ngãi Phong Lý rất tốt, gần đây lại dưỡng trắng trở lại, cho nên có cảm giác khiến cho người ta muốn vuốt ve, Ngãi Phong Lý ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hân, thị lực của Mạnh Hân rất tốt, đều có thể nhìn rõ những sợi lông tơ trên đôi tai đỏ ửng của Ngãi Phong Lý. Nàng đột nhiên cảm thấy nét đẹp của Ngãi Phong Lý rất sạch sẽ, rất giống nàng, rất ít tiếp xúc với những thứ đồ không tốt. tuổi trẻ, sạch sẽ. Mạnh Hân không khỏi có chút hâm mộ người trước mặt.
Ngãi Phong Lý có chút cúi đầu, né tránh ánh mắt đánh giá của Mạnh Hân, tùy ý vén lên tóc dài rơi xuống, bên tai có chút ngứa, nàng gãi gãi, lỗ tai liền đỏ bừng một mảnh.
“Cô tại sao lại khả ái như vậy?”
Ngãi Phong Lý ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều nói nàng nghiêm trang, nói nàng nhu thuận, đây là lần đầu tiên có người nói mình khả ái. Ngãi Phong Lý nghỉ rằng “Em khả ái sao?”
Mạnh Hân nhẹ nhàng thở dài, nàng tuy không muốn tham dự vào chuyện tình cảm đầy khúc mắt, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có cảm giác. Người thích mình cũng không ít, Mạnh Hân sẽ thường dùng thái độ để ám chỉ đối phương buông tay. Đối phương làm loạn nàng cũng sẽ không nhường nhịn, thẳng thắng từ chối đối phương. Nhưng đối với bộ dáng khả ái của Ngãi Phong Lý, nàng thật là không biết làm gì bây giờ.Nhận tâm ý của đối phương, tuyệt đối không có khả năng. Nàng không muốn tính toán đến chuyện yêu đương, lại càng không muốn cùng một nữ nhân bàn chuyện yêu đương. Cự tuyệt đối phương, nàng lại có chút không đành lòng, dù sao đến giờ Ngãi Phong Lý cũng không có nói cái gì. Về phần cái hôn phát sinh lúc trước, Mạnh Hân cũng chỉ có thể trách mình kìm lòng không đậu, Ngãi Phong Lý tuy rằng lớn mật nhưng bản thân cũng là ngầm đồng ý không phải sao?.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hân lại nghĩ đến cái hôn kia. Hôm nay Ngãi Phong Lý không giống với hôm đó, tuy rằng nàng không có một nụ cười chói mắt, nhưng hiện tại tóc tai vi loạn, ánh mắt trong xanh như nước, khuôn mặt ôn nhu ôm lấy môi mọng, Mạnh Hân kìm lòng không đậu đã nghĩ muốn hôn một cái.
Nàng tuy không muốn yêu đương, nhưng thân thể cũng sẽ có những phản ứng bình thường. Ngãi Phong Lý lại hợp với khẩu vị của mình, trong nháy mắt, trong đầu Mạnh Hân toát ra một ý nghĩ bao dưỡng (lạy hồn, em cũng muốn được chế nuôi =]]), nhưng cũng chợt lóe mà qua, bao dưỡng cũng giống như gánh vác thêm một trách nhiệm, nàng cũng không muốn rước thêm phiền toái vào người.
Mạnh Hân lại rối rắm, bản thân nên là muốn hay không khắc chế xúc động của mình lúc này. Nàng có thể thuận theo nội tâm của mình mà hôn xuống, nhưng khó tránh khỏi để Ngãi Phong Lý hiểu lầm, nghĩ đến đây, Mạnh Hân bình tĩnh ổn định nội tâm của mình.
Trong lúc vừa rồi Ngãi Phong Lý nghĩ rằng Mạnh nữ vương sẽ hôn mình, trong lòng có chút chờ mong, lại thấy Mạnh Hân ngồi thẳng người. Trong lòng Ngãi Phong Lý có chút mất mác, quả nhiên là bản thân mình suy nghĩ nhiều, Mạnh Hân làm sao có thể hôn mình đây?
“Tối hôm qua ngủ không đủ, thật mệt“. Mạnh Hân che miệng ngáp một cái.
Ngãi Phong Lý lúc này mới để ý Mạnh Hân quang mắt có chút thăm đen “Chị có muốn trước ngủ một chút hay không”
“Cũng tốt, chiều cô gọi tôi rời giường ăn cơm”, Mạnh Hân vừa nói vừa bước lại giường của Ngãi Phong Lý, Ngãi Phong Lý có chút kinh ngạc không trở về phòng “Chị là muốn ngủ lại đây sao?”
“Không được sao?” Mạnh Hân nói chuyện có chút bá đạo, chính mình đã rất mệt mỏi, người này còn nhiều chuyện như vậy làm gì.
“Có thể, chị đi ngủ đi”
Mạnh Hân cởi giày với áo khoác liền leo lên giường, Ngãi Phong Lý muốn hỏi nàng như vậy liền ngủ có tốt không, nhưng là kịp thu hồi lại, nàng nhìn ra được Mạnh Hân là thật sự mệt mỏi.
Mạnh Hân rất nhanh liền ngủ, Ngãi Phong Lý yên lặng nhìn thụy mỹ nhân trên giường. Mạnh Hân tuyệt không để ý có người nhìn chăm chằm mình, vẫn ngủ say như trước, Ngãi Phong Lý thật hưởng thụ cảm giác lúc này, cứ lẳng lặng mà nhìn người trên giường không nhúc nhích, không biết qua bao lâu... Nàng phát hiện mình đói bụng. Nâng tay lên xem giờ, đã 12 giờ.
Ngãi Phong Lý sờ sờ bụng không đành lòng đứng lên, bước đi nhẹ nhàng ra phòng khách, mở ra ngăn kéo, phát hiện bánh mỳ của mình không thấy. Đột nhiên nhớ tới, lúc trước Lâm Ánh Ti lấy bánh mì của nàng tiêu diệt sạch sẽ, lúc đó mặt còn nghiêm túc nói “Tuy chị không ở đây, nhưng cũng sợ em một mình sẽ tịch mịch, chị là muốn em ra ngoài ăn cơm” (ta khinh bỉ tỷ).Ngãi Phong Lý cách ngàn dặm liếc mắt trừng Lâm Ánh Ti, hiện tại mình không tịch mịch, nhưng cũng không quá nguyện ý một mình đi ra ngoài ăn cơm. Huống chi nữ vương còn ở trên giường, nàng thế nào bỏ được mà rời đi.
Tại Osaka xa xôi, Lâm Ánh Ti hắt xì một cái, chọc cho Hứa Cảnh Nhiên bên cạnh liếc một ánh mắt ghét bỏ.
Ngãi Phong Lý còn ngồi trên ghế sô pha tiến hành đấu tranh tư tưởng, nhưng mà nhu cầu sinh lý nàng cũng không thể khống chế, bụng của nàng phát ra từng tiếng vang.
Ngãi Phong Lý xấu hổ nhìn xemm người trên giường, Mạnh Hân còn an ổn mà ngủ, Ngãi Phong Lý mới không xấu hổ như vậy, hay là ra ngoài ăn đi, dù sao Mạnh nữ vương buổi chiều mới tỉnh, đến lúc đó nàng cũng đói chết.
Người là sắt cơm là thép, hai chân nhỏ của Ngãi Phong Lý bước như bay đến nhà ăn gần nhất ở phụ cận. Lang thôn hổ yết xong nàng mới cảm thấy năng lượng tràn đầy, lại bước từng bước nhỏ trở về, lúc này Ngãi Phong Lý là muốn chạy lên, nhưng nơi này là khu thương gia, giờ hơi nhiều người một chút, nàng cũng không muốn thu hút ánh mắt trò mò của người khác. Hơn nữa tại nơi lãnh thổ nhỏ phóng rắm còn to này, mọi chuyện đều có thể lên sóng tin tức quốc gia, nàng nếu thật sự chạy lên, không chừng từ ngày mai tin tức đầu đề sẽ là “Không biết vì chuyện gì một nữ tử trẻ tuổi Trung Quốc chạy như bay tại Tokyo”
Ngãi Phong Lý một đường bỏ não mà trở về, thật nhanh liền về tới khách sạn. Ngãi Phong Lý cảm khái, cảnh quang ở Tokyo thật tốt nha, không khí cũng thật mới mẻ. Tóm lại, ở một nước xa xôi này, giống như có một người vì mình mà sinh ra.
Ngãi Phong Lý trở về Mạnh Hân vẫn chưa tỉnh, cơm nước xong nàng phát hiện mình cũng có chút mệt nhọc. Trong phòng hơi ấm từ máy sưởi tỏa ra, nàng cởi áo khoác, ngã xuống sôpha nghĩ ngơi.
Lúc trước còn đi học, giáo viên thể dục vẫn luôn nhắc nhở các nàng chú ý rèn luyện thân thể. Bởi vì về sau ai trong các nàng có thể đi xa, giai đoạn trước đều phải tham gia vào công trình, không chỉ cùng công nhân công tác mà còn cùng ăn cùng ở.
Ai may mắn một chút thì sớm đi khỏi, ai kém may mắn hơn phải ở lại công trường vài ba năm, từng chút từng chút kiếm tiền, cuối cùng vì chịu đựng không nổi mà đổi nghề. Ngãi Phong Lý trong trường học là đạt được thành tích ưu tú, cho nên sẽ có rất nhiều người lựa chọn làm giáo viên hoặc xin vào các trung tâm nghiên cứu, thứ nhất là không cần ăn phần cực khổ ở công trường, thứ hai là cũng vì ổn định tương lai.
Ngãi ba cũng thật ủng hộ nàng ra ngoài phát triển, Ngãi ba thực sự kỳ vọng cao về Ngãi Phong Lý, về mặt khác cũng đau lòng Ngãi Phong Lý chịu khổ. Cả ngày đi tới đi lui. Vì thế nàng thuận lợi tham dự thực tập, phẩm chất chịu cực chịu khổ nàng là có.
Ngãi Phong Lý nhịn không nổi liền ngủ quên ở sôpha, cũng không cảm thấy có gì không thoải mái. Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, Mạnh Hân ngủ đến chiều cũng tự nhiên tỉnh, mở mắt ra phát hiện phòng thực yên tĩnh.
Mạnh Hân một mình lẳng lặng mà nhìn tầng nhà, chung quanh đều tràn ngập hương vị của Ngãi Phong Lý, nàng thế nhưng không muốn đứng dậy rời đi.
“bang, bang, bang” tiếng gõ cửa vang lên.
Mạnh Hân nén chăn, mang dép lê ra mở cửa
“Ngãi... Mạnh nữ vương?”
Lâm Ánh Ti giơ một đống đồ ăn trong tay, có chút giật mình nhìn người ra mở cửa.
Lúc này Ngãi Phong Lý cũng nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, vẻ mặt mông lung hỏi “Hai người ở cửa làm gì?”
Lâm Ánh Ti chen qua Mạnh Hân vào phòng “Cậu như thế nào ở trong đây?”
“Tôi không thể ở trong này sao?”
“Không phải cậu sáng sớm liền gấp trở về sao, tớ còn tưởng cậu có việc gì gấp. Xem ra, cậu là vừa tỉnh ngủ?” Lâm Ánh Ti hiếu kỳ đánh giá Mạnh Hân.
Mạnh Hân không nói lời nào, đi phòng vệ sinh rửa mặt, Lâm Ánh Ti đem đồ ăn để lên bàn, theo Mạnh Hân đến phòng vệ sinh.
“Mạnh nữ vương cậu đến phòng của chúng ta làm gì?” Lâm Ánh Ti tựa vào cửa, mặt đầy bát quái.
“Cậu không phải đều thấy, tôi vừa ngủ dậy. Lúc trước là ngủ.” Mạnh Hân dùng nước rửa mặt, ngữ khí bình thản mà nói, phảng phất như không có chuyện gì.
Lâm Ánh Ti nhìn Mạnh Hân, lại quay đầu nhìn Ngãi Phong Lý trên sôpha. Đột nhiên hưng phấn la lên “Không thể nào....”
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Nghe Mạnh nữ vương nói Ngãi Phong Lý có chút kinh ngạc, nàng cảm thấy Mạnh nữ vương hôm nay có chút kỳ quái. Cảm giác này giống như mang chút đùa giỡn mà lại cũng không phải như thế. Ngãi Phong Lý có chút tự kỷ, tỷ như làm một “xuân thu đại mộng” (đạii loại giống nằm mơ giữa ban ngày á) một chuyện không có trong thực tế. Cái gì là không hợp thực tế đây? Tỷ như Mạnh nữ vương thích nàng.
Ngãi Phong Lý tuy rằng cũng muốn người mình thích cũng thích chính mình, nhưng trong lòng nàng vẫn còn tương đối lý trí. Đối với cảm tình nàng sẽ không xúc động, giống như tối hôm qua, nàng sẽ nói “em thích chị” chứ không đơn giản “em nhớ chị“.
Nhưng nhớ là ý nghĩa của tình yêu.
Ngãi Phong Lý cũng không ngốc đến mức không chừa cho mình một con đường sống. Chỉ là, nhìn phản ứng của Mạnh nữ vương, trong lòng của nàng tràn đầy vui vẻ.
Mạnh Hân bôn ba một đêm, lại bị cặp đôi Bắc gia tỷ muội ân ái mà ngược đãi tinh thần, nàng cảm thấy lúc này đùa giỡn Ngãi Phong Lý sẽ khiến cho tâm tình của mình vui sướng, đã bao lâu rồi bản thân mình mới cảm thấy như thế.
Rất kỳ lạ, Mạnh Hân cảm thấy cảm giác vui sướng Ngãi Phong Lý cho nàng còn tốt hơn cảm giác vui sướng lúc nàng thành công hoàn thành một hạng mục. Mạnh Hân cảm giác giờ phút này đã có một người vì mình mà sinh ra.
Ngãi Phong Lý đi buồng vệ sinh rửa mặt, Mạnh Hân liền ngồi trên sôpha mở tivi xem tin tức quốc tế. chờ Ngãi Phong Lý đi ra, nàng liền liếc nhìn Ngãi Phong Lý. Đột nhiên nàng cảm thấy, Ngãi Phong Lý thực dễ nhìn, so với lúc trước càng lộ ra vài phần tư sắc.
Ngãi Phong Lý mặc một chiếc áo sơmi Flannel màu lam làm áo ngủ, vạt áo sơmi rất dài, dài đến đầu gối của nàng, cho nên ở dưới cũng không mặc gì thêm, Mạnh Hân chợt nhìn thấy một đôi chân thon dài xinh đẹp nhiều năm chưa từng lộ ra ánh mặt trời.
Làn da Ngãi Phong Lý rất tốt, gần đây lại dưỡng trắng trở lại, cho nên có cảm giác khiến cho người ta muốn vuốt ve, Ngãi Phong Lý ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hân, thị lực của Mạnh Hân rất tốt, đều có thể nhìn rõ những sợi lông tơ trên đôi tai đỏ ửng của Ngãi Phong Lý. Nàng đột nhiên cảm thấy nét đẹp của Ngãi Phong Lý rất sạch sẽ, rất giống nàng, rất ít tiếp xúc với những thứ đồ không tốt. tuổi trẻ, sạch sẽ. Mạnh Hân không khỏi có chút hâm mộ người trước mặt.
Ngãi Phong Lý có chút cúi đầu, né tránh ánh mắt đánh giá của Mạnh Hân, tùy ý vén lên tóc dài rơi xuống, bên tai có chút ngứa, nàng gãi gãi, lỗ tai liền đỏ bừng một mảnh.
“Cô tại sao lại khả ái như vậy?”
Ngãi Phong Lý ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều nói nàng nghiêm trang, nói nàng nhu thuận, đây là lần đầu tiên có người nói mình khả ái. Ngãi Phong Lý nghỉ rằng “Em khả ái sao?”
Mạnh Hân nhẹ nhàng thở dài, nàng tuy không muốn tham dự vào chuyện tình cảm đầy khúc mắt, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có cảm giác. Người thích mình cũng không ít, Mạnh Hân sẽ thường dùng thái độ để ám chỉ đối phương buông tay. Đối phương làm loạn nàng cũng sẽ không nhường nhịn, thẳng thắng từ chối đối phương. Nhưng đối với bộ dáng khả ái của Ngãi Phong Lý, nàng thật là không biết làm gì bây giờ.Nhận tâm ý của đối phương, tuyệt đối không có khả năng. Nàng không muốn tính toán đến chuyện yêu đương, lại càng không muốn cùng một nữ nhân bàn chuyện yêu đương. Cự tuyệt đối phương, nàng lại có chút không đành lòng, dù sao đến giờ Ngãi Phong Lý cũng không có nói cái gì. Về phần cái hôn phát sinh lúc trước, Mạnh Hân cũng chỉ có thể trách mình kìm lòng không đậu, Ngãi Phong Lý tuy rằng lớn mật nhưng bản thân cũng là ngầm đồng ý không phải sao?.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hân lại nghĩ đến cái hôn kia. Hôm nay Ngãi Phong Lý không giống với hôm đó, tuy rằng nàng không có một nụ cười chói mắt, nhưng hiện tại tóc tai vi loạn, ánh mắt trong xanh như nước, khuôn mặt ôn nhu ôm lấy môi mọng, Mạnh Hân kìm lòng không đậu đã nghĩ muốn hôn một cái.
Nàng tuy không muốn yêu đương, nhưng thân thể cũng sẽ có những phản ứng bình thường. Ngãi Phong Lý lại hợp với khẩu vị của mình, trong nháy mắt, trong đầu Mạnh Hân toát ra một ý nghĩ bao dưỡng (lạy hồn, em cũng muốn được chế nuôi =]]), nhưng cũng chợt lóe mà qua, bao dưỡng cũng giống như gánh vác thêm một trách nhiệm, nàng cũng không muốn rước thêm phiền toái vào người.
Mạnh Hân lại rối rắm, bản thân nên là muốn hay không khắc chế xúc động của mình lúc này. Nàng có thể thuận theo nội tâm của mình mà hôn xuống, nhưng khó tránh khỏi để Ngãi Phong Lý hiểu lầm, nghĩ đến đây, Mạnh Hân bình tĩnh ổn định nội tâm của mình.
Trong lúc vừa rồi Ngãi Phong Lý nghĩ rằng Mạnh nữ vương sẽ hôn mình, trong lòng có chút chờ mong, lại thấy Mạnh Hân ngồi thẳng người. Trong lòng Ngãi Phong Lý có chút mất mác, quả nhiên là bản thân mình suy nghĩ nhiều, Mạnh Hân làm sao có thể hôn mình đây?
“Tối hôm qua ngủ không đủ, thật mệt“. Mạnh Hân che miệng ngáp một cái.
Ngãi Phong Lý lúc này mới để ý Mạnh Hân quang mắt có chút thăm đen “Chị có muốn trước ngủ một chút hay không”
“Cũng tốt, chiều cô gọi tôi rời giường ăn cơm”, Mạnh Hân vừa nói vừa bước lại giường của Ngãi Phong Lý, Ngãi Phong Lý có chút kinh ngạc không trở về phòng “Chị là muốn ngủ lại đây sao?”
“Không được sao?” Mạnh Hân nói chuyện có chút bá đạo, chính mình đã rất mệt mỏi, người này còn nhiều chuyện như vậy làm gì.
“Có thể, chị đi ngủ đi”
Mạnh Hân cởi giày với áo khoác liền leo lên giường, Ngãi Phong Lý muốn hỏi nàng như vậy liền ngủ có tốt không, nhưng là kịp thu hồi lại, nàng nhìn ra được Mạnh Hân là thật sự mệt mỏi.
Mạnh Hân rất nhanh liền ngủ, Ngãi Phong Lý yên lặng nhìn thụy mỹ nhân trên giường. Mạnh Hân tuyệt không để ý có người nhìn chăm chằm mình, vẫn ngủ say như trước, Ngãi Phong Lý thật hưởng thụ cảm giác lúc này, cứ lẳng lặng mà nhìn người trên giường không nhúc nhích, không biết qua bao lâu... Nàng phát hiện mình đói bụng. Nâng tay lên xem giờ, đã 12 giờ.
Ngãi Phong Lý sờ sờ bụng không đành lòng đứng lên, bước đi nhẹ nhàng ra phòng khách, mở ra ngăn kéo, phát hiện bánh mỳ của mình không thấy. Đột nhiên nhớ tới, lúc trước Lâm Ánh Ti lấy bánh mì của nàng tiêu diệt sạch sẽ, lúc đó mặt còn nghiêm túc nói “Tuy chị không ở đây, nhưng cũng sợ em một mình sẽ tịch mịch, chị là muốn em ra ngoài ăn cơm” (ta khinh bỉ tỷ).Ngãi Phong Lý cách ngàn dặm liếc mắt trừng Lâm Ánh Ti, hiện tại mình không tịch mịch, nhưng cũng không quá nguyện ý một mình đi ra ngoài ăn cơm. Huống chi nữ vương còn ở trên giường, nàng thế nào bỏ được mà rời đi.
Tại Osaka xa xôi, Lâm Ánh Ti hắt xì một cái, chọc cho Hứa Cảnh Nhiên bên cạnh liếc một ánh mắt ghét bỏ.
Ngãi Phong Lý còn ngồi trên ghế sô pha tiến hành đấu tranh tư tưởng, nhưng mà nhu cầu sinh lý nàng cũng không thể khống chế, bụng của nàng phát ra từng tiếng vang.
Ngãi Phong Lý xấu hổ nhìn xemm người trên giường, Mạnh Hân còn an ổn mà ngủ, Ngãi Phong Lý mới không xấu hổ như vậy, hay là ra ngoài ăn đi, dù sao Mạnh nữ vương buổi chiều mới tỉnh, đến lúc đó nàng cũng đói chết.
Người là sắt cơm là thép, hai chân nhỏ của Ngãi Phong Lý bước như bay đến nhà ăn gần nhất ở phụ cận. Lang thôn hổ yết xong nàng mới cảm thấy năng lượng tràn đầy, lại bước từng bước nhỏ trở về, lúc này Ngãi Phong Lý là muốn chạy lên, nhưng nơi này là khu thương gia, giờ hơi nhiều người một chút, nàng cũng không muốn thu hút ánh mắt trò mò của người khác. Hơn nữa tại nơi lãnh thổ nhỏ phóng rắm còn to này, mọi chuyện đều có thể lên sóng tin tức quốc gia, nàng nếu thật sự chạy lên, không chừng từ ngày mai tin tức đầu đề sẽ là “Không biết vì chuyện gì một nữ tử trẻ tuổi Trung Quốc chạy như bay tại Tokyo”
Ngãi Phong Lý một đường bỏ não mà trở về, thật nhanh liền về tới khách sạn. Ngãi Phong Lý cảm khái, cảnh quang ở Tokyo thật tốt nha, không khí cũng thật mới mẻ. Tóm lại, ở một nước xa xôi này, giống như có một người vì mình mà sinh ra.
Ngãi Phong Lý trở về Mạnh Hân vẫn chưa tỉnh, cơm nước xong nàng phát hiện mình cũng có chút mệt nhọc. Trong phòng hơi ấm từ máy sưởi tỏa ra, nàng cởi áo khoác, ngã xuống sôpha nghĩ ngơi.
Lúc trước còn đi học, giáo viên thể dục vẫn luôn nhắc nhở các nàng chú ý rèn luyện thân thể. Bởi vì về sau ai trong các nàng có thể đi xa, giai đoạn trước đều phải tham gia vào công trình, không chỉ cùng công nhân công tác mà còn cùng ăn cùng ở.
Ai may mắn một chút thì sớm đi khỏi, ai kém may mắn hơn phải ở lại công trường vài ba năm, từng chút từng chút kiếm tiền, cuối cùng vì chịu đựng không nổi mà đổi nghề. Ngãi Phong Lý trong trường học là đạt được thành tích ưu tú, cho nên sẽ có rất nhiều người lựa chọn làm giáo viên hoặc xin vào các trung tâm nghiên cứu, thứ nhất là không cần ăn phần cực khổ ở công trường, thứ hai là cũng vì ổn định tương lai.
Ngãi ba cũng thật ủng hộ nàng ra ngoài phát triển, Ngãi ba thực sự kỳ vọng cao về Ngãi Phong Lý, về mặt khác cũng đau lòng Ngãi Phong Lý chịu khổ. Cả ngày đi tới đi lui. Vì thế nàng thuận lợi tham dự thực tập, phẩm chất chịu cực chịu khổ nàng là có.
Ngãi Phong Lý nhịn không nổi liền ngủ quên ở sôpha, cũng không cảm thấy có gì không thoải mái. Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, Mạnh Hân ngủ đến chiều cũng tự nhiên tỉnh, mở mắt ra phát hiện phòng thực yên tĩnh.
Mạnh Hân một mình lẳng lặng mà nhìn tầng nhà, chung quanh đều tràn ngập hương vị của Ngãi Phong Lý, nàng thế nhưng không muốn đứng dậy rời đi.
“bang, bang, bang” tiếng gõ cửa vang lên.
Mạnh Hân nén chăn, mang dép lê ra mở cửa
“Ngãi... Mạnh nữ vương?”
Lâm Ánh Ti giơ một đống đồ ăn trong tay, có chút giật mình nhìn người ra mở cửa.
Lúc này Ngãi Phong Lý cũng nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, vẻ mặt mông lung hỏi “Hai người ở cửa làm gì?”
Lâm Ánh Ti chen qua Mạnh Hân vào phòng “Cậu như thế nào ở trong đây?”
“Tôi không thể ở trong này sao?”
“Không phải cậu sáng sớm liền gấp trở về sao, tớ còn tưởng cậu có việc gì gấp. Xem ra, cậu là vừa tỉnh ngủ?” Lâm Ánh Ti hiếu kỳ đánh giá Mạnh Hân.
Mạnh Hân không nói lời nào, đi phòng vệ sinh rửa mặt, Lâm Ánh Ti đem đồ ăn để lên bàn, theo Mạnh Hân đến phòng vệ sinh.
“Mạnh nữ vương cậu đến phòng của chúng ta làm gì?” Lâm Ánh Ti tựa vào cửa, mặt đầy bát quái.
“Cậu không phải đều thấy, tôi vừa ngủ dậy. Lúc trước là ngủ.” Mạnh Hân dùng nước rửa mặt, ngữ khí bình thản mà nói, phảng phất như không có chuyện gì.
Lâm Ánh Ti nhìn Mạnh Hân, lại quay đầu nhìn Ngãi Phong Lý trên sôpha. Đột nhiên hưng phấn la lên “Không thể nào....”
Tác giả :
Dương Đề Tiểu Dã Mã