Yêu Nhau Sáu Năm, Bạn Trai Cũ Hỏi Tôi Là Ai Còn Kéo Đen Tôi
Chương 17: Tuyệt giao 17
Bí thư bị bọn họ làm ầm ĩ một hồi liền nóng nảy, cho rằng hai người có mâu thuẫn cá nhân nên gọi bọn họ tới cùng ăn một bữa cơm, hy vọng hai bên có thể hòa giải. Nhưng bữa cơm ăn được một nửa, bí thư mới phát hiện ra hai người vốn chẳng có mâu thuẫn gì, quay ra hỏi Hàn Mục Sở vì sao muốn rút lui, hắn lại trước sau không chịu nói. Bí thư không còn cách nào, đành nói với hắn, sau này nếu có phiền toái không tiện nói thì có thể bí mật nói với cậu ta.
Một khoảng thời gian sau, giữa hai người họ đều không phát sinh chuyện gì nữa. Chỉ có Tần Lộc âm thầm khó chịu trong lòng, đối với Tiêu Nhiên càng thêm chán ghét.
Kỳ thực tập của năm thứ ba sắp tới gần, Tần Lộc dựa vào quan hệ, tìm được một công việc có liên quan tới phối âm. Khi đó, cậu ở trong giới võng phối đã coi như có chút danh tiếng, mặc dù vẫn chưa đỏ tím nhưng nhắc tới cái tên Tranh Giành Trung Nguyên thì vẫn có thể đếm ra được một vài bộ kịch tiêu biểu.
Cậu một bên vội công việc, một bên vội phối âm, thời gian rảnh rất ít. Chờ ba tháng nghỉ hè trôi qua, chân chính lên năm 4, mới nghe nói Hàn Mục Sở với Tiêu Nhiên đi làm thêm cùng một chỗ suốt cả mùa hè. Không chỉ vậy, Tiêu Nhiên còn mời hắn tới công ty nhà mình làm thực tập.
Ban đầu Tần Lộc vốn không tin, cảm thấy người nào đó rảnh rỗi nói bậy mà thôi. Mãi tới khi gặp được Hàn Mục Sở, tự mình hỏi hắn, cậu mới biết bản thân đã quá ngây thơ rồi. Sau đó cậu rất đau khổ, càng nghĩ càng thấy có lẽ Hàn Mục Sở thừa dịp mình bận rộn mà phản bội mình.
Hắn biết rõ rằng Tiêu Nhiên thích hắn, vì sao còn không nói chuyện thẳng thắn, cùng cậu ta giữ khoảng cách. Vì sao còn muốn làm thêm cùng một chỗ, vì sao phải chạy tới nhà cậu ta làm thực tập? Nếu như Hàn Mục Sở thật sự không có chỗ thực tập, vậy hắn có thể nói với mình, mình có thể giúp hắn nhờ vả, dù sao cũng có thể nghĩ biện pháp.
Vì giận Hàn Mục Sở, hai người chiến tranh lạnh một khoảng thời gian dài. Mỗi ngày, Hàn Mục Sở đều gửi tin nhắn, gọi điện thoại nhưng cậu không nghe, cả ngày chỉ vùi đầu vào phối âm. Lúc đó, Tần Lộc điên cuồng tiếp kịch, toàn bộ tinh lực đều giành để nghiên cứu kịch bản. Chờ tới lúc hết bận, cậu mới phát hiện điện thoại của mình đã lâu không còn vang lên nữa.
Tần Lộc cầm điện thoại, đau lòng xóa đi lịch sử cuộc gọi cùng tin nhắn của Hàn Mục Sở, sau đó gửi cho hắn một tin cuối cùng: Chúng ta chia tay đi.
Tin nhắn gửi đi, đối phương cũng không có phản ứng gì. Tần Lộc không nghĩ ngợi nữa, dứt khoát đổi số điện thoại, tìm nhà mới, dọn ra ngoài.
Ban đầu, cậu còn mong mỏi Hàn Mục Sở có thể tới tìm mình. Nhưng đợi một khoảng thời gian, đến cái bóng của hắn cũng nhìn không thấy. Dần dần, Tần Lộc bắt đầu đem sự phẫn hận đối với Tiêu Nhiên chuyển sang Hàn Mục Sở, cảm thấy ngàn sai vạn sai vẫn là hắn sai!
Qua mấy tháng sau, Hàn Mục Sở hỏi han khắp nơi, rốt cục cũng hỏi được số điện thoại mới của Tần Lộc. Hắn bắt đầu gọi điện hẹn gặp mặt hoặc cố gắng giải thích trong điện thoại. Nhưng vướng mắc trong lòng cậu vẫn không thể gỡ bỏ, luôn cự tuyệt cùng hắn gặp mặt, đối với những lời giải thích của hắn cũng không nghe. Hàn Mục Sở đành phải đổi chiến thuật, mấy năm trôi qua, quan hệ giữa bọn họ cuối cùng cũng dịu đi một chút. Hai người họ đã tiến vào xã hội đi làm, tính tình ít nhiều đã có chút thay đổi.
Tần Lộc thừa nhận, cậu vẫn thích Hàn Mục Sở, không chỉ là tâm lý thích mà cả sinh lý cũng thích. Mỗi lần loát súng, người mà cậu nghĩ tới vẫn luôn là hắn. Nhưng khi đối mặt với hắn, trong lòng cậu lại không thể nhẹ nhõm, cảm thấy là do hắn nên hai người họ mới đi đến bước này.
Bây giờ hai người họ lại thông đồng với nhau, có khuynh hướng muốn hợp lại, nhắc tới cái tên Tiêu Nhiên, Tần Lộc không thể làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
Hàn Mục Sở thấy mình giải trình nửa ngày, Tần Lộc chẳng có phản ứng, chỉ ngơ ngác sững sờ, thì đau lòng ôm người thật chặt, hôn cậu, nói: “Tiểu Lộc, anh có thể thề với em, anh với Tiêu Nhiên cái gì cũng không có. Từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có một mình em.”
Tần Lộc không biết mình có nên tin tưởng hắn hay không, nghĩ nghĩ mới nói: “Chuyện năm đó…”
Hàn Mục Sở thở dài: “Lúc trước hiểu lầm, anh vẫn cho là mình đã giải thích rõ ràng với em rồi.”
Tần Lộc bất mãn: “Anh khi nào thì giải thích với em!”
Hàn Mục Sở vô tội: “Gọi điện thì em không nghe, anh cũng chỉ còn cách gửi tin nhắn.”
Tần Lộc nhớ tới lúc mình đem tin nhắn toàn bộ xóa bỏ sạch sẽ, chột dạ nói: “Tin nhắn em không đọc, xóa hết rồi.”
Cậu thấy hắn im lặng, vội vàng giải thích: “Lúc đó em giận anh nên mới không đọc tin nhắn!”
Hàn Mục Sở cười khổ: “Thật sự là thua em rồi. Được, vậy anh lại giải thích một lần nữa.”
Tần Lộc ngăn hắn lại, nói: “Hay là… chúng mình lên YY đi?”
Hàn Mục Sở sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Chúng mình ở ngay một chỗ, còn lên YY làm gì?”
Tần Lộc bất mãn nói: “Lúc trước rõ ràng anh đáp ứng phải cùng em mở phòng nhỏ! Nói chuyện không giữ lời gì hết, Mộ! Sở! Sa! Ma!”
Hàn Mục Sở dở khóc dở cười, đành phải cùng cậu chơi. Hai người mỗi người một phòng, một người dùng máy tính, một người dùng điện thoại, đồng thời đăng nhập tài khoản YY.
Hàn Mục Sở chạy về phòng ngủ, đẩy hé cửa ra hỏi cậu: “Vào kênh của em hay kênh của anh?”
Tần Lộc thấy hắn quay lại, nhịn không được oán giận: “Anh có thể chuyên nghiệp một chút không hả Mộ Sở sama!”- Oán giận xong, cậu cúi đầu ấn mấy cái vào di động, sau đó mới ngẩng đầu nói, “Trở về xem QQ của anh đi.”
Hàn Mục Sở đành phải quay về, mở tin báo nhấp nhấy bên dưới góc phải màn hình mới thấy:
Tranh Giành Trung Nguyên: Vào kênh của anh (ʃƪ ˘ ³˘)♥
Tần Lộc ở trong kênh YY của Hàn Mục Sở đợi một hồi, chờ tới lúc thanh âm thông báo vang lên, cậu liền nhìn thấy hắn dùng nick Tư Tần Mộ Sở tiến vào. Cậu vội mở mic: “Sao anh lại dùng nick chính vào đây? Không sợ bị vây xem hay sao?”
Hàn Mục Sở đáp: “Anh chỉ có một cái nick này, nào giống như em, còn thích chơi trò đa nhân cách.”
Tần Lộc hiện tại đang dùng nick phụ, bị Hàn Mục Sở nói như vậy, lại nhớ tới ngày đó bị hắn vạch trần. Lúc này Hàn Mục Sở đã mở một phòng có khóa, kéo Tần Lộc vào. Khóa phòng được đặt là “Khách sạn năm sao xa hoa”.
Tần Lộc: “…” – Cậu nhịn không được, càu nhàu, “Nơi này có gì mà xa hoa?!”
Hàn Mục Sở đáp: “Nơi nào có em, nơi đó xa hoa.”
Cậu lập tức đỏ mặt, cảm thấy kỹ năng nói lời tình tứ của hắn quá cao. Tần Lộc bình tĩnh một chút, khụ một tiếng: “Được rồi, hiện tại anh có thể bắt đầu xám hối.”
Hàn Mục Sở nhẹ nhàng cười, đổi sang giọng Tư Tần Mộ Sở nói: “Mở đầu khô khan vậy à? Hay là hát trước vài bài cho có không khí?”
“ĐM!”
Hàn Mục Sở vội vàng thu lại ngữ khí trêu đùa, nghiêm túc nói: “Chuyện Tiêu Nhiên thích anh, anh đều biết. Anh cũng đã nói rõ ràng với cậu ta là anh chỉ thích em rồi.”
Tần Lộc bất mãn hừ một tiếng: “Nói rõ ràng rồi mà các người còn cùng nhau đi làm thêm, lại còn tới công ty nhà cậu ta thực tập?”
“Việc làm thêm đó vốn là bí thư đoàn trường nhờ anh. Cậu ta quen biết ông chủ cửa hàng đó. Con trai ông ấy do thành tích có vấn đề, ảnh hưởng tới việc vào đoàn nên nhờ anh tới làm gia sư tạm thời. Anh đáp ứng việc này xong mới nhận làm thêm việc trong cửa hàng. Mà Tiêu Nhiên mãi sau mới tới đó, hai người bọn anh tuy làm cùng một chỗ nhưng bình thường cũng không nhìn thấy nhau.” – Hắn thở dài một hơi mới nói tiếp, “Về phần chuyện công ty nhà Tiêu Nhiên mà em nói, anh cũng là sau khi trúng tuyển mới biết. Nhưng sau khi anh biết đã lập tức từ chức, vậy nên không phải như em nghĩ.”
Tần Lộc nghe xong, mắt trợn tròn, tại sao cậu lại nhớ là lúc trước Hàn Mục Sở không nói như vậy nhỉ!
Cậu chất vấn: “Lúc em biết chuyện này đã hỏi anh, anh nói thế nào? Anh nói, anh đúng là làm thêm cùng một chỗ với cậu ta, cũng thực sự ở công ty nhà cậu ta làm thực tập!”
Hàn Mục Sở bất đắc dĩ nói: “Lúc trước anh mới nói được một nửa em đã phát hỏa. Sau đó, em không nghe điện thoại, nhắn tin thì không trả lời, không chịu gặp anh. Anh muốn giải thích cũng không có cơ hội mà!”
Tần Lộc quả thực muốn khóc vì sự ngu ngốc của mình lúc đó, thế ra tất cả chỉ là hiểu lầm? Vì bản thân chỉ nghe có nửa câu nói mà bị đè nén nhiều năm như vậy!
Cậu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng: “Tuy rằng ban đầu em nổi nóng, không để ý tới anh, vậy sau đó thì sao? Sau đó anh cũng không để ý tới em, hơn nữa lúc em nói chia tay, anh cũng không cứu vãn!”
Tóm lại vẫn là hắn không đúng!
Hàn Mục Sở nghe cậu nhắc tới việc này, trầm mặc vài giây mới bình tĩnh nói: “Khoảng thời gian đó, anh muốn giải thích, em lại không nghe. Cố tình vào lúc ấy, dì cả anh gọi điện tới, báo mẹ anh bị bệnh phải nằm viện. Anh nghĩ để em bình tĩnh lại mấy ngày cũng tốt, liền trực tiếp đặt vé máy bay ra nước ngoài gặp mẹ.”
Tần Lộc không ngờ rằng còn có chuyện như vậy, lo lắng hỏi: “A? Dì bị bệnh gì? Không sao chứ?”
Hàn Mục Sở cười: “Hiện tại tất nhiên đã sớm không sao rồi, bằng không, anh cũng không có thời gian mỗi ngày đều quấn lấy em. Bệnh của mẹ anh nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ. Anh, ba cùng dì cả chia nhau ở bệnh viện chăm sóc, ngày đêm vội tới vội lui, không giành ra được thời gian liên lạc với em. Chờ tới lúc bệnh của mẹ có khởi sắc, anh mới có thể liên hệ, nhưng lại thấy tin nhắn nói chia tay của em mấy ngày trước, sau đó em liền mất tích.”
Tần Lộc vô thức sờ sờ mũi, cậu nào biết mọi chuyện sẽ trùng hợp như vậy, còn cho rằng Hàn Mục Sở đã chán mình rồi, cảm thấy mình phiền nên mới không có phản ứng gì.
Cậu hỏi: “Thế tại sao anh lại vào giới võng phối?” Không chỉ vào đây mà còn cố ý giả giọng để lừa cậu! Quả thực ác liệt!
Hàn Mục Sở đáp: “Trước đó anh muốn trực tiếp giải thích với em nhưng lại thất bại, nên anh quyết định chọn phương thức khác để tiếp cận em, khiến em yêu anh một lần nữa, như vậy em sẽ chạy không thoát.”
Tần Lộc bĩu môi, ghét bỏ nói: “Ai yêu anh! Đừng có tưởng bở.”
Hàn Mục Sở cười nhẹ: “Ừ, em không yêu anh, chỉ có đứa ngốc yêu anh.”
“Không đúng! Không phải đứa ngốc yêu anh, phải là đại soái ca yêu anh!”
Hàn Mục Sở dở khóc dở cười: “Em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Hai người ăn ý mà im lặng một lát, Hàn Mục Sở đột nhiên lại hỏi: “Hiện tại em hài lòng rồi chứ, anh có thể về phòng chưa?”
Tần Lộc dùng giọng điệu đại xá thiên hạ đáp: “Quay lại thị tẩm trẫm đi.”
Cậu vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Tần Lộc thấy ánh mắt của hắn sáng lập lòe, tức khắc cảm thấy không ổn: “Anh, anh muốn làm gì!”
Lúc Hàn Mục Sở bị Tần Lộc đuổi ra lên YY chơi với cậu chỉ kịp quấn một cái khăn tắm. Giờ phút này, hắn kéo phứt xuống, nhào lên giường, như mãnh thú vươn móng vuốt tới chụp con mồi.
“Không làm gì cả, làm em thôi.”
Một khoảng thời gian sau, giữa hai người họ đều không phát sinh chuyện gì nữa. Chỉ có Tần Lộc âm thầm khó chịu trong lòng, đối với Tiêu Nhiên càng thêm chán ghét.
Kỳ thực tập của năm thứ ba sắp tới gần, Tần Lộc dựa vào quan hệ, tìm được một công việc có liên quan tới phối âm. Khi đó, cậu ở trong giới võng phối đã coi như có chút danh tiếng, mặc dù vẫn chưa đỏ tím nhưng nhắc tới cái tên Tranh Giành Trung Nguyên thì vẫn có thể đếm ra được một vài bộ kịch tiêu biểu.
Cậu một bên vội công việc, một bên vội phối âm, thời gian rảnh rất ít. Chờ ba tháng nghỉ hè trôi qua, chân chính lên năm 4, mới nghe nói Hàn Mục Sở với Tiêu Nhiên đi làm thêm cùng một chỗ suốt cả mùa hè. Không chỉ vậy, Tiêu Nhiên còn mời hắn tới công ty nhà mình làm thực tập.
Ban đầu Tần Lộc vốn không tin, cảm thấy người nào đó rảnh rỗi nói bậy mà thôi. Mãi tới khi gặp được Hàn Mục Sở, tự mình hỏi hắn, cậu mới biết bản thân đã quá ngây thơ rồi. Sau đó cậu rất đau khổ, càng nghĩ càng thấy có lẽ Hàn Mục Sở thừa dịp mình bận rộn mà phản bội mình.
Hắn biết rõ rằng Tiêu Nhiên thích hắn, vì sao còn không nói chuyện thẳng thắn, cùng cậu ta giữ khoảng cách. Vì sao còn muốn làm thêm cùng một chỗ, vì sao phải chạy tới nhà cậu ta làm thực tập? Nếu như Hàn Mục Sở thật sự không có chỗ thực tập, vậy hắn có thể nói với mình, mình có thể giúp hắn nhờ vả, dù sao cũng có thể nghĩ biện pháp.
Vì giận Hàn Mục Sở, hai người chiến tranh lạnh một khoảng thời gian dài. Mỗi ngày, Hàn Mục Sở đều gửi tin nhắn, gọi điện thoại nhưng cậu không nghe, cả ngày chỉ vùi đầu vào phối âm. Lúc đó, Tần Lộc điên cuồng tiếp kịch, toàn bộ tinh lực đều giành để nghiên cứu kịch bản. Chờ tới lúc hết bận, cậu mới phát hiện điện thoại của mình đã lâu không còn vang lên nữa.
Tần Lộc cầm điện thoại, đau lòng xóa đi lịch sử cuộc gọi cùng tin nhắn của Hàn Mục Sở, sau đó gửi cho hắn một tin cuối cùng: Chúng ta chia tay đi.
Tin nhắn gửi đi, đối phương cũng không có phản ứng gì. Tần Lộc không nghĩ ngợi nữa, dứt khoát đổi số điện thoại, tìm nhà mới, dọn ra ngoài.
Ban đầu, cậu còn mong mỏi Hàn Mục Sở có thể tới tìm mình. Nhưng đợi một khoảng thời gian, đến cái bóng của hắn cũng nhìn không thấy. Dần dần, Tần Lộc bắt đầu đem sự phẫn hận đối với Tiêu Nhiên chuyển sang Hàn Mục Sở, cảm thấy ngàn sai vạn sai vẫn là hắn sai!
Qua mấy tháng sau, Hàn Mục Sở hỏi han khắp nơi, rốt cục cũng hỏi được số điện thoại mới của Tần Lộc. Hắn bắt đầu gọi điện hẹn gặp mặt hoặc cố gắng giải thích trong điện thoại. Nhưng vướng mắc trong lòng cậu vẫn không thể gỡ bỏ, luôn cự tuyệt cùng hắn gặp mặt, đối với những lời giải thích của hắn cũng không nghe. Hàn Mục Sở đành phải đổi chiến thuật, mấy năm trôi qua, quan hệ giữa bọn họ cuối cùng cũng dịu đi một chút. Hai người họ đã tiến vào xã hội đi làm, tính tình ít nhiều đã có chút thay đổi.
Tần Lộc thừa nhận, cậu vẫn thích Hàn Mục Sở, không chỉ là tâm lý thích mà cả sinh lý cũng thích. Mỗi lần loát súng, người mà cậu nghĩ tới vẫn luôn là hắn. Nhưng khi đối mặt với hắn, trong lòng cậu lại không thể nhẹ nhõm, cảm thấy là do hắn nên hai người họ mới đi đến bước này.
Bây giờ hai người họ lại thông đồng với nhau, có khuynh hướng muốn hợp lại, nhắc tới cái tên Tiêu Nhiên, Tần Lộc không thể làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
Hàn Mục Sở thấy mình giải trình nửa ngày, Tần Lộc chẳng có phản ứng, chỉ ngơ ngác sững sờ, thì đau lòng ôm người thật chặt, hôn cậu, nói: “Tiểu Lộc, anh có thể thề với em, anh với Tiêu Nhiên cái gì cũng không có. Từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có một mình em.”
Tần Lộc không biết mình có nên tin tưởng hắn hay không, nghĩ nghĩ mới nói: “Chuyện năm đó…”
Hàn Mục Sở thở dài: “Lúc trước hiểu lầm, anh vẫn cho là mình đã giải thích rõ ràng với em rồi.”
Tần Lộc bất mãn: “Anh khi nào thì giải thích với em!”
Hàn Mục Sở vô tội: “Gọi điện thì em không nghe, anh cũng chỉ còn cách gửi tin nhắn.”
Tần Lộc nhớ tới lúc mình đem tin nhắn toàn bộ xóa bỏ sạch sẽ, chột dạ nói: “Tin nhắn em không đọc, xóa hết rồi.”
Cậu thấy hắn im lặng, vội vàng giải thích: “Lúc đó em giận anh nên mới không đọc tin nhắn!”
Hàn Mục Sở cười khổ: “Thật sự là thua em rồi. Được, vậy anh lại giải thích một lần nữa.”
Tần Lộc ngăn hắn lại, nói: “Hay là… chúng mình lên YY đi?”
Hàn Mục Sở sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Chúng mình ở ngay một chỗ, còn lên YY làm gì?”
Tần Lộc bất mãn nói: “Lúc trước rõ ràng anh đáp ứng phải cùng em mở phòng nhỏ! Nói chuyện không giữ lời gì hết, Mộ! Sở! Sa! Ma!”
Hàn Mục Sở dở khóc dở cười, đành phải cùng cậu chơi. Hai người mỗi người một phòng, một người dùng máy tính, một người dùng điện thoại, đồng thời đăng nhập tài khoản YY.
Hàn Mục Sở chạy về phòng ngủ, đẩy hé cửa ra hỏi cậu: “Vào kênh của em hay kênh của anh?”
Tần Lộc thấy hắn quay lại, nhịn không được oán giận: “Anh có thể chuyên nghiệp một chút không hả Mộ Sở sama!”- Oán giận xong, cậu cúi đầu ấn mấy cái vào di động, sau đó mới ngẩng đầu nói, “Trở về xem QQ của anh đi.”
Hàn Mục Sở đành phải quay về, mở tin báo nhấp nhấy bên dưới góc phải màn hình mới thấy:
Tranh Giành Trung Nguyên: Vào kênh của anh (ʃƪ ˘ ³˘)♥
Tần Lộc ở trong kênh YY của Hàn Mục Sở đợi một hồi, chờ tới lúc thanh âm thông báo vang lên, cậu liền nhìn thấy hắn dùng nick Tư Tần Mộ Sở tiến vào. Cậu vội mở mic: “Sao anh lại dùng nick chính vào đây? Không sợ bị vây xem hay sao?”
Hàn Mục Sở đáp: “Anh chỉ có một cái nick này, nào giống như em, còn thích chơi trò đa nhân cách.”
Tần Lộc hiện tại đang dùng nick phụ, bị Hàn Mục Sở nói như vậy, lại nhớ tới ngày đó bị hắn vạch trần. Lúc này Hàn Mục Sở đã mở một phòng có khóa, kéo Tần Lộc vào. Khóa phòng được đặt là “Khách sạn năm sao xa hoa”.
Tần Lộc: “…” – Cậu nhịn không được, càu nhàu, “Nơi này có gì mà xa hoa?!”
Hàn Mục Sở đáp: “Nơi nào có em, nơi đó xa hoa.”
Cậu lập tức đỏ mặt, cảm thấy kỹ năng nói lời tình tứ của hắn quá cao. Tần Lộc bình tĩnh một chút, khụ một tiếng: “Được rồi, hiện tại anh có thể bắt đầu xám hối.”
Hàn Mục Sở nhẹ nhàng cười, đổi sang giọng Tư Tần Mộ Sở nói: “Mở đầu khô khan vậy à? Hay là hát trước vài bài cho có không khí?”
“ĐM!”
Hàn Mục Sở vội vàng thu lại ngữ khí trêu đùa, nghiêm túc nói: “Chuyện Tiêu Nhiên thích anh, anh đều biết. Anh cũng đã nói rõ ràng với cậu ta là anh chỉ thích em rồi.”
Tần Lộc bất mãn hừ một tiếng: “Nói rõ ràng rồi mà các người còn cùng nhau đi làm thêm, lại còn tới công ty nhà cậu ta thực tập?”
“Việc làm thêm đó vốn là bí thư đoàn trường nhờ anh. Cậu ta quen biết ông chủ cửa hàng đó. Con trai ông ấy do thành tích có vấn đề, ảnh hưởng tới việc vào đoàn nên nhờ anh tới làm gia sư tạm thời. Anh đáp ứng việc này xong mới nhận làm thêm việc trong cửa hàng. Mà Tiêu Nhiên mãi sau mới tới đó, hai người bọn anh tuy làm cùng một chỗ nhưng bình thường cũng không nhìn thấy nhau.” – Hắn thở dài một hơi mới nói tiếp, “Về phần chuyện công ty nhà Tiêu Nhiên mà em nói, anh cũng là sau khi trúng tuyển mới biết. Nhưng sau khi anh biết đã lập tức từ chức, vậy nên không phải như em nghĩ.”
Tần Lộc nghe xong, mắt trợn tròn, tại sao cậu lại nhớ là lúc trước Hàn Mục Sở không nói như vậy nhỉ!
Cậu chất vấn: “Lúc em biết chuyện này đã hỏi anh, anh nói thế nào? Anh nói, anh đúng là làm thêm cùng một chỗ với cậu ta, cũng thực sự ở công ty nhà cậu ta làm thực tập!”
Hàn Mục Sở bất đắc dĩ nói: “Lúc trước anh mới nói được một nửa em đã phát hỏa. Sau đó, em không nghe điện thoại, nhắn tin thì không trả lời, không chịu gặp anh. Anh muốn giải thích cũng không có cơ hội mà!”
Tần Lộc quả thực muốn khóc vì sự ngu ngốc của mình lúc đó, thế ra tất cả chỉ là hiểu lầm? Vì bản thân chỉ nghe có nửa câu nói mà bị đè nén nhiều năm như vậy!
Cậu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng: “Tuy rằng ban đầu em nổi nóng, không để ý tới anh, vậy sau đó thì sao? Sau đó anh cũng không để ý tới em, hơn nữa lúc em nói chia tay, anh cũng không cứu vãn!”
Tóm lại vẫn là hắn không đúng!
Hàn Mục Sở nghe cậu nhắc tới việc này, trầm mặc vài giây mới bình tĩnh nói: “Khoảng thời gian đó, anh muốn giải thích, em lại không nghe. Cố tình vào lúc ấy, dì cả anh gọi điện tới, báo mẹ anh bị bệnh phải nằm viện. Anh nghĩ để em bình tĩnh lại mấy ngày cũng tốt, liền trực tiếp đặt vé máy bay ra nước ngoài gặp mẹ.”
Tần Lộc không ngờ rằng còn có chuyện như vậy, lo lắng hỏi: “A? Dì bị bệnh gì? Không sao chứ?”
Hàn Mục Sở cười: “Hiện tại tất nhiên đã sớm không sao rồi, bằng không, anh cũng không có thời gian mỗi ngày đều quấn lấy em. Bệnh của mẹ anh nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ. Anh, ba cùng dì cả chia nhau ở bệnh viện chăm sóc, ngày đêm vội tới vội lui, không giành ra được thời gian liên lạc với em. Chờ tới lúc bệnh của mẹ có khởi sắc, anh mới có thể liên hệ, nhưng lại thấy tin nhắn nói chia tay của em mấy ngày trước, sau đó em liền mất tích.”
Tần Lộc vô thức sờ sờ mũi, cậu nào biết mọi chuyện sẽ trùng hợp như vậy, còn cho rằng Hàn Mục Sở đã chán mình rồi, cảm thấy mình phiền nên mới không có phản ứng gì.
Cậu hỏi: “Thế tại sao anh lại vào giới võng phối?” Không chỉ vào đây mà còn cố ý giả giọng để lừa cậu! Quả thực ác liệt!
Hàn Mục Sở đáp: “Trước đó anh muốn trực tiếp giải thích với em nhưng lại thất bại, nên anh quyết định chọn phương thức khác để tiếp cận em, khiến em yêu anh một lần nữa, như vậy em sẽ chạy không thoát.”
Tần Lộc bĩu môi, ghét bỏ nói: “Ai yêu anh! Đừng có tưởng bở.”
Hàn Mục Sở cười nhẹ: “Ừ, em không yêu anh, chỉ có đứa ngốc yêu anh.”
“Không đúng! Không phải đứa ngốc yêu anh, phải là đại soái ca yêu anh!”
Hàn Mục Sở dở khóc dở cười: “Em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Hai người ăn ý mà im lặng một lát, Hàn Mục Sở đột nhiên lại hỏi: “Hiện tại em hài lòng rồi chứ, anh có thể về phòng chưa?”
Tần Lộc dùng giọng điệu đại xá thiên hạ đáp: “Quay lại thị tẩm trẫm đi.”
Cậu vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Tần Lộc thấy ánh mắt của hắn sáng lập lòe, tức khắc cảm thấy không ổn: “Anh, anh muốn làm gì!”
Lúc Hàn Mục Sở bị Tần Lộc đuổi ra lên YY chơi với cậu chỉ kịp quấn một cái khăn tắm. Giờ phút này, hắn kéo phứt xuống, nhào lên giường, như mãnh thú vươn móng vuốt tới chụp con mồi.
“Không làm gì cả, làm em thôi.”
Tác giả :
Tiểu Việt Nhi