Yêu Nhau Sáu Năm, Bạn Trai Cũ Hỏi Tôi Là Ai Còn Kéo Đen Tôi
Chương 11: Tuyệt giao 11
Tần Lộc mang theo nghi hoặc ra mở cửa, người đứng ngoài quả nhiên là hàng xóm tiên sinh. Cậu phát hiện ra trên người Hàn Mục Sở vẫn mặc áo sơ mi chỉnh tề, hẳn là mới đi làm về không lâu.
“Tìm tôi làm gì?” Tần Lộc thu hồi tầm mắt, ôm ngực hỏi.
Đại khái Hàn Mục Sở trở về tương đối gấp, hơi thở có chút nặng nề: “Cái này cho em.”
Tần Lộc thấy hắn đưa tới một cái túi, không nhịn được tò mò ngó vào, “Ây da? Cái này không phải bánh kem vô cùng đắt của cửa hàng….” Cậu ngẩng đầu, không xác định hỏi, “Cho tôi?”
Hàn Mục Sở nói: “Nếu không cho em thì anh cố ý đem tới làm gì? Hơn nữa anh cũng không thích ăn đồ ngọt.”
Tần Lộc nuốt nước miếng, nghiêng đầu nói: “Tôi cũng không thích ăn.”
Hàn Mục Sở làm ra biểu tình tiếc nuối, “Vậy anh đành đi cho bác gái lao công vậy.”
“Cái đệch!” Tần Lộc có chút gấp, “Đồ đắt như vậy sao anh lại đi cho người không quen biết!”
Hàn Mục Sở nhướng mày, “Ai nói không quen biết, lúc anh mới chuyển tới còn cùng người ta chào hỏi qua.”
Tần Lộc: “…”
Tần Lộc: “Giỏi lắm, vừa mới chuyển đến đã cùng người thông đồng, thật không nhìn ra khẩu vị của anh lại nặng như vậy!”
Hàn Mục Sở giơ tay nhéo nhéo mũi cậu, đem túi mạnh mẽ treo vào tay người ta, “Khẩu vị của anh rất nặng, đối với em nhiều năm như vậy vẫn không thấy ngấy.” Hắn tạm dừng một chút, lơ đãng khụ một tiếng, nói: “Cầm! Vào nhà đi, anh về đây.”
Tần Lộc nhìn cái túi trong tay, lại nhìn Hàn Mục Sở, bỗng nhiên nhíu mày: “Anh bị cảm à?”
Cổ họng Hàn Mục Sở không quá thoải mái, hắn lại khụ một tiếng, nói: “Không có việc gì, buổi tối ăn cơm với đồng nghiệp, ăn cay quá.”
Tần Lộc híp híp mắt, “Không phải anh có thể ăn cay sao?”
“Ừ.” Hàn Mục Sở lên tiếng, không định nói tiếp về vấn đề này, “Anh đi trước, còn có việc phải làm, em vào nhà đi.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi về.
Mãi tới khi hắn vào nhà rồi, Tần Lộc còn đứng ở cửa nhìn chằm chằm, sững sờ.
Tên kia! Thế mà lại nói chuyện qua loa với mình như vậy!
Tần Tiểu Lộc rất không vui vẻ, hậu quả phi thường nghiêm trọng. Cậu quay người vào nhà, đem hộp bánh kem đắt tiền đặt ở trước mặt, bắt đầu do dự.
Bánh kem đắt như vậy, mình sao có thể không biết xấu hổ mà ăn chứ! Nhưng bánh này nhìn rất ngon, không ăn thì rất lãng phí, dù sao cũng tốn tiền mua rồi!
Nhưng mình đã chia tay Hàn Mục Sở, sao có thể tùy tiện ăn đồ của hắn được! Tuy rằng… sau khi chia tay, cũng đã ăn không ít đồ của hắn. Nhưng hiện tại không giống nhau! Bánh kem này có ý nghĩa rất lớn! Nếu mình thản nhiên nhận, lỡ sau này hắn dùng chuyện này để uy hiếp mình quay lại bên nhau thì làm thế nào?
Không quay lại thì phải trả tiền gì đó, ngẫm lại liền thấy đáng sợ!
Nhưng nếu không ăn thì phí! Dù sao cũng không thể thật sự đem cho bác gái lao công được…
Tần Lộc khổ não hơn nửa ngày, rốt cục vẫn quyết định ăn.
Kệ đi! Nếu tương lai hắn thực sự dùng chuyện này để uy hiếp mình, vậy vậy vậy cứ để hắn uy hiếp! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, huống hồ chỉ là cái bánh kem mà thôi, Hàn Mục Sở hẳn là không nhỏ mọn như vậy mới đúng.
Mà lúc này, Hàn Mục Sở sau khi cởi mấy nút áo sơ mi liền nằm liệt trên sô pha, không muốn dậy. Nằm nghỉ một hồi, hắn đột nhiên cảm giác được di động trong túi quần rung lên. Hàn Mục Sở ho khan vài tiếng, móc di động ra nghe.
“Này! Mộ Sở đại đại, ngài chạy đi đâu vậy? Mọi người còn đang chờ ngài tới Pia kịch này!”
Hàn Mục Sở ngồi thẳng lên, lau mồ hôi trên trán, nói: “Tôi không tới, giúp tôi nói với đoàn kịch một tiếng.”- Giọng nói của hắn có chút khàn.
Đối phương nghe thấy thanh âm của hắn không thích hợp thì lo lắng hỏi: “Cậu làm sao thế? Bị bệnh à?”
Hàn Mục Sở cười khổ: “Hôm qua mở điều hòa thấp quá, tiểu Lộc lại kéo chăn, đại khái là bị cảm rồi. Không nghiêm trọng lắm, nhưng giọng nói không ổn lắm.”
Bên kia thở dài nói: “Được rồi được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, nhưng bị bệnh cũng là cơ hội tốt để làm hòa với người yêu đó! Đừng có bỏ lỡ!”
Hàn Mục Sở cởi nốt khuy áo, lộ ra dáng người hoàn mỹ, “Cậu ấy còn chưa biết tôi bị bệnh, không muốn nói.”
Người ở đầu bên kia lập tức nói: “Cậu bị ngốc à!”
Hàn Mục Sở không nói lời nào.
“Bỏ đi, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi sẽ giúp cậu nói với người ta một tiếng. Cũng phải khiến tên tiểu tử kia sốt ruột mới được.”
Hàn Mục Sở nói: “Vẫn là đừng, cậu không quen tôi trong thế giới ảo mới đúng, nói ra thì sẽ lộ tẩy mất?”
Đối phương nói: “Vậy cậu liền lấy thân phận Tư Tần Mộ Sở bị bệnh là được, kiểu gì cũng khiến cậu ta lo lắng.”
Hàn Mục Sở nhắc nhở y: “Ở thế giới ảo, cậu không thích Tư Tần Mộ Sở.”
Bên kia cười cười, đắc ý nói: “Tôi sẽ dùng cách thức chán ghét nhất để nói cho cậu ta, không thì tôi thuận tiện bôi đen cậu thế nào được?”
Hàn Mục Sở cũng cười: “Sao? Cậu còn chưa bôi đen xong? Từ khi nhập giới tới nay, mấy topic nói tôi ôm đùi này nọ đều là cậu post, đừng cho là tôi không biết.”
“Hắc! Trước khi tôi bôi đen đều hỏi qua ý cậu, cậu không phản đối mà! Hiện tại lại tính toán cái gì! Qua sông đoạn cầu à?”
Hàn Mục Sở bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng: “Tôi đã nói gì đâu, cậu khẩn trương cái gì. Yên tâm, tôi còn chưa qua được sông, cây cầu này vẫn phải giữ lại.”
Đầu bên kia điện thoại bất mãn nói: “Fuck! Tôi vì giúp các người mà bận trước bận sau. Hai người thì ai cũng muốn châm chọc tôi! Tôi nói cho cậu biết, tôi muốn nghỉ việc!”
Hàn Mục Sở nín cười: “Đừng mà lớp trưởng đại nhân, cậu làm người tốt thì làm đến cùng đi.”
Lớp trưởng Lưu Khải, đồng thời cũng là bạn tốt Nhất Ba Lưỡng Tán ở thế giới ảo của Tần Lộc hừ một tiếng, nói: “Muốn tôi làm người tốt, vậy cậu cũng nên hối lộ tôi mới phải?”
Hàn Mục Sở phóng khoáng nói: “Cậu muốn cái gì? Ngoại trừ tiểu Lộc, cái gì tôi cũng có thể cho cậu.”
Lưu Khải “sách” một tiếng, ghét bỏ nói: “Hươu nhà các người có cho tôi cũng không cần. Nhưng tôi lại có hứng thú với tiểu học đệ. Nếu cậu có thể làm mối cho tôi thì tôi cam đoan bán mạng cho cậu. Thế nào?”
Hàn Mục Sở mí mắt giật giật, hỏi: “Cậu nói Tiêu Nhiên?”
“Chính xác!” Lưu Khải nói: “Tiểu tử kia lớn lên quá đẹp. Ngày đó tôi nhìn thoáng qua đã ưng, sau lại mỗi ngày đều nhớ tới người ta đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.”
Hàn Mục Sở châm chọc: “Chẳng có tiền đồ.”
“Đệch!” Lưu Khải đặc biệt không vui, “Vậy cậu cùng con hươu nhà cậu có giỏi thì đừng cầu tôi, có bản lĩnh thì trực tiếp lên đi!!!”
Hàn Mục Sở bình tĩnh nói: “Tối thứ sáu này, tôi giúp cậu hẹn người.”
“Oh Shit?” Lưu Khải nhất thời không phản ứng kịp, một lúc sau mới vui vẻ nói: “Tốt tốt tốt! Quyết định vậy đi! Thành giao!”
Hàn Mục Sở suy nghĩ một chút, vẫn nói thêm một câu: “Nhưng… Tiêu Nhiên cũng không dễ theo đuổi đâu.”
Lưu Khải không sợ trời không sợ đất: “Cậu chỉ cần giúp chúng tôi hẹn người là được rồi, mấy chuyện khác thì đừng quản.”
Hàn Mục Sở đáp ứng. Cúp điện thoại xong, hắn do dự một chút, dùng di động đăng nhập vào Weibo, phát một tin tức mới.
Tư Tần Mộ Sở V: Bị bệnh ≥﹏≤ Thật có lỗi với các vị đạo diễn còn thiếu nợ, có lẽ tối nay sẽ giao âm.
Phát xong Weibo, hắn dứt khoát cởi áo sơ mi đã mướt mồ hôi, đi tắm rửa.
“Tìm tôi làm gì?” Tần Lộc thu hồi tầm mắt, ôm ngực hỏi.
Đại khái Hàn Mục Sở trở về tương đối gấp, hơi thở có chút nặng nề: “Cái này cho em.”
Tần Lộc thấy hắn đưa tới một cái túi, không nhịn được tò mò ngó vào, “Ây da? Cái này không phải bánh kem vô cùng đắt của cửa hàng….” Cậu ngẩng đầu, không xác định hỏi, “Cho tôi?”
Hàn Mục Sở nói: “Nếu không cho em thì anh cố ý đem tới làm gì? Hơn nữa anh cũng không thích ăn đồ ngọt.”
Tần Lộc nuốt nước miếng, nghiêng đầu nói: “Tôi cũng không thích ăn.”
Hàn Mục Sở làm ra biểu tình tiếc nuối, “Vậy anh đành đi cho bác gái lao công vậy.”
“Cái đệch!” Tần Lộc có chút gấp, “Đồ đắt như vậy sao anh lại đi cho người không quen biết!”
Hàn Mục Sở nhướng mày, “Ai nói không quen biết, lúc anh mới chuyển tới còn cùng người ta chào hỏi qua.”
Tần Lộc: “…”
Tần Lộc: “Giỏi lắm, vừa mới chuyển đến đã cùng người thông đồng, thật không nhìn ra khẩu vị của anh lại nặng như vậy!”
Hàn Mục Sở giơ tay nhéo nhéo mũi cậu, đem túi mạnh mẽ treo vào tay người ta, “Khẩu vị của anh rất nặng, đối với em nhiều năm như vậy vẫn không thấy ngấy.” Hắn tạm dừng một chút, lơ đãng khụ một tiếng, nói: “Cầm! Vào nhà đi, anh về đây.”
Tần Lộc nhìn cái túi trong tay, lại nhìn Hàn Mục Sở, bỗng nhiên nhíu mày: “Anh bị cảm à?”
Cổ họng Hàn Mục Sở không quá thoải mái, hắn lại khụ một tiếng, nói: “Không có việc gì, buổi tối ăn cơm với đồng nghiệp, ăn cay quá.”
Tần Lộc híp híp mắt, “Không phải anh có thể ăn cay sao?”
“Ừ.” Hàn Mục Sở lên tiếng, không định nói tiếp về vấn đề này, “Anh đi trước, còn có việc phải làm, em vào nhà đi.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi về.
Mãi tới khi hắn vào nhà rồi, Tần Lộc còn đứng ở cửa nhìn chằm chằm, sững sờ.
Tên kia! Thế mà lại nói chuyện qua loa với mình như vậy!
Tần Tiểu Lộc rất không vui vẻ, hậu quả phi thường nghiêm trọng. Cậu quay người vào nhà, đem hộp bánh kem đắt tiền đặt ở trước mặt, bắt đầu do dự.
Bánh kem đắt như vậy, mình sao có thể không biết xấu hổ mà ăn chứ! Nhưng bánh này nhìn rất ngon, không ăn thì rất lãng phí, dù sao cũng tốn tiền mua rồi!
Nhưng mình đã chia tay Hàn Mục Sở, sao có thể tùy tiện ăn đồ của hắn được! Tuy rằng… sau khi chia tay, cũng đã ăn không ít đồ của hắn. Nhưng hiện tại không giống nhau! Bánh kem này có ý nghĩa rất lớn! Nếu mình thản nhiên nhận, lỡ sau này hắn dùng chuyện này để uy hiếp mình quay lại bên nhau thì làm thế nào?
Không quay lại thì phải trả tiền gì đó, ngẫm lại liền thấy đáng sợ!
Nhưng nếu không ăn thì phí! Dù sao cũng không thể thật sự đem cho bác gái lao công được…
Tần Lộc khổ não hơn nửa ngày, rốt cục vẫn quyết định ăn.
Kệ đi! Nếu tương lai hắn thực sự dùng chuyện này để uy hiếp mình, vậy vậy vậy cứ để hắn uy hiếp! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, huống hồ chỉ là cái bánh kem mà thôi, Hàn Mục Sở hẳn là không nhỏ mọn như vậy mới đúng.
Mà lúc này, Hàn Mục Sở sau khi cởi mấy nút áo sơ mi liền nằm liệt trên sô pha, không muốn dậy. Nằm nghỉ một hồi, hắn đột nhiên cảm giác được di động trong túi quần rung lên. Hàn Mục Sở ho khan vài tiếng, móc di động ra nghe.
“Này! Mộ Sở đại đại, ngài chạy đi đâu vậy? Mọi người còn đang chờ ngài tới Pia kịch này!”
Hàn Mục Sở ngồi thẳng lên, lau mồ hôi trên trán, nói: “Tôi không tới, giúp tôi nói với đoàn kịch một tiếng.”- Giọng nói của hắn có chút khàn.
Đối phương nghe thấy thanh âm của hắn không thích hợp thì lo lắng hỏi: “Cậu làm sao thế? Bị bệnh à?”
Hàn Mục Sở cười khổ: “Hôm qua mở điều hòa thấp quá, tiểu Lộc lại kéo chăn, đại khái là bị cảm rồi. Không nghiêm trọng lắm, nhưng giọng nói không ổn lắm.”
Bên kia thở dài nói: “Được rồi được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, nhưng bị bệnh cũng là cơ hội tốt để làm hòa với người yêu đó! Đừng có bỏ lỡ!”
Hàn Mục Sở cởi nốt khuy áo, lộ ra dáng người hoàn mỹ, “Cậu ấy còn chưa biết tôi bị bệnh, không muốn nói.”
Người ở đầu bên kia lập tức nói: “Cậu bị ngốc à!”
Hàn Mục Sở không nói lời nào.
“Bỏ đi, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi sẽ giúp cậu nói với người ta một tiếng. Cũng phải khiến tên tiểu tử kia sốt ruột mới được.”
Hàn Mục Sở nói: “Vẫn là đừng, cậu không quen tôi trong thế giới ảo mới đúng, nói ra thì sẽ lộ tẩy mất?”
Đối phương nói: “Vậy cậu liền lấy thân phận Tư Tần Mộ Sở bị bệnh là được, kiểu gì cũng khiến cậu ta lo lắng.”
Hàn Mục Sở nhắc nhở y: “Ở thế giới ảo, cậu không thích Tư Tần Mộ Sở.”
Bên kia cười cười, đắc ý nói: “Tôi sẽ dùng cách thức chán ghét nhất để nói cho cậu ta, không thì tôi thuận tiện bôi đen cậu thế nào được?”
Hàn Mục Sở cũng cười: “Sao? Cậu còn chưa bôi đen xong? Từ khi nhập giới tới nay, mấy topic nói tôi ôm đùi này nọ đều là cậu post, đừng cho là tôi không biết.”
“Hắc! Trước khi tôi bôi đen đều hỏi qua ý cậu, cậu không phản đối mà! Hiện tại lại tính toán cái gì! Qua sông đoạn cầu à?”
Hàn Mục Sở bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng: “Tôi đã nói gì đâu, cậu khẩn trương cái gì. Yên tâm, tôi còn chưa qua được sông, cây cầu này vẫn phải giữ lại.”
Đầu bên kia điện thoại bất mãn nói: “Fuck! Tôi vì giúp các người mà bận trước bận sau. Hai người thì ai cũng muốn châm chọc tôi! Tôi nói cho cậu biết, tôi muốn nghỉ việc!”
Hàn Mục Sở nín cười: “Đừng mà lớp trưởng đại nhân, cậu làm người tốt thì làm đến cùng đi.”
Lớp trưởng Lưu Khải, đồng thời cũng là bạn tốt Nhất Ba Lưỡng Tán ở thế giới ảo của Tần Lộc hừ một tiếng, nói: “Muốn tôi làm người tốt, vậy cậu cũng nên hối lộ tôi mới phải?”
Hàn Mục Sở phóng khoáng nói: “Cậu muốn cái gì? Ngoại trừ tiểu Lộc, cái gì tôi cũng có thể cho cậu.”
Lưu Khải “sách” một tiếng, ghét bỏ nói: “Hươu nhà các người có cho tôi cũng không cần. Nhưng tôi lại có hứng thú với tiểu học đệ. Nếu cậu có thể làm mối cho tôi thì tôi cam đoan bán mạng cho cậu. Thế nào?”
Hàn Mục Sở mí mắt giật giật, hỏi: “Cậu nói Tiêu Nhiên?”
“Chính xác!” Lưu Khải nói: “Tiểu tử kia lớn lên quá đẹp. Ngày đó tôi nhìn thoáng qua đã ưng, sau lại mỗi ngày đều nhớ tới người ta đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.”
Hàn Mục Sở châm chọc: “Chẳng có tiền đồ.”
“Đệch!” Lưu Khải đặc biệt không vui, “Vậy cậu cùng con hươu nhà cậu có giỏi thì đừng cầu tôi, có bản lĩnh thì trực tiếp lên đi!!!”
Hàn Mục Sở bình tĩnh nói: “Tối thứ sáu này, tôi giúp cậu hẹn người.”
“Oh Shit?” Lưu Khải nhất thời không phản ứng kịp, một lúc sau mới vui vẻ nói: “Tốt tốt tốt! Quyết định vậy đi! Thành giao!”
Hàn Mục Sở suy nghĩ một chút, vẫn nói thêm một câu: “Nhưng… Tiêu Nhiên cũng không dễ theo đuổi đâu.”
Lưu Khải không sợ trời không sợ đất: “Cậu chỉ cần giúp chúng tôi hẹn người là được rồi, mấy chuyện khác thì đừng quản.”
Hàn Mục Sở đáp ứng. Cúp điện thoại xong, hắn do dự một chút, dùng di động đăng nhập vào Weibo, phát một tin tức mới.
Tư Tần Mộ Sở V: Bị bệnh ≥﹏≤ Thật có lỗi với các vị đạo diễn còn thiếu nợ, có lẽ tối nay sẽ giao âm.
Phát xong Weibo, hắn dứt khoát cởi áo sơ mi đã mướt mồ hôi, đi tắm rửa.
Tác giả :
Tiểu Việt Nhi