Yêu Nhầm Người Thứ Ba
Chương 9
“Anh, Huy, hai người lại trốn lên đây làm gì? Mọi người tới đông đủ rồi.”
Lê Khánh Hưng nhìn hai người đứng trên ban công tầng hai, buồn bực nói. Mặc dù chỉ là một buổi sinh nhật, cũng là ngày quan trọng của hắn đi, vậy mà hai người này không chúc mừng hắn, không giúp hắn tiếp khách, thậm chí ngay cả mặt còn không thèm lộ diện. Vậy còn là anh em sao? Bên dưới có bao tiểu thư xinh tươi, bọn họ không để ý, trốn ở đây thì có gì xem chứ?
“Không phải Phong còn chưa đến sao?”
Không để ý đến Lê Khánh Hưng phát điên, Nguyễn Quốc Huy nhàn nhạt trả lời. Hai người chọn vị trí này cũng là có nguyên nhân, bởi vì nó có thể bao quát hết cả hội trường bên dưới, nhưng ở dưới cũng không nhìn được bọn họ.
Bây giờ mới 6h45, 15 phút nữa mới tới giờ mở tiệc. Mặc dù khách khứa đã tới gần đủ, nhưng vẫn còn vài người bận rộn chưa tới kịp, cũng chưa tới giờ, hai người họ ngu đâu mà xuống. Đừng nhìn những vị tiểu thư kia luôn ngoan ngoãn, dịu hiền, tâm tất cả đều là hắc ám đâu. So đo thân phận, quần áo, trang sức, bạn trai,... cũng đâu phải bản thân họ làm ra, có gì đáng khoe ra cơ chứ. Đặc biệt là khi thấy những anh chàng đẹp trai, lại có gia thế, năng lực, tất cả đều như ruồi bâu vào. Thật ghê tởm!
Lê Khánh Hưng cũng là hiểu biết tính cách hai người. Rõ ràng là thiếu gia nhà giàu, lại muốn giữ mình trong sạch, thật không thể hiểu nổi. Có điều kiện sao lại không tận dụng. Giống như hắn vậy, biết những cô gái ngoài kia cũng không tốt đẹp, nhưng mọi người đều là tự nguyện, thích thì chơi, chán thì bỏ, có gì mà phải băn khoăn. Còn như những cô gái khó chơi hay dính vào không được, hắn cũng không chạm vào. Hắn ham chơi, cũng không là ngu ngốc, phiền phức hắn mới không cần đâu.
Nhưng hai người này... Thôi không nói... uổng phí thiếu niên.
“Phong chưa tới sao? Hình như Hân Di cũng chưa tới thì phải?”
Vừa rồi, Lê Khánh Hưng đều bận rộn tiếp khách, cũng không để ý lắm tới người nào tới hay chưa. Hắn còn cho rằng Phong cùng hai người này đều trốn đi đâu. Bây giờ, nghe Huy nói, hắn mới phát hiện cả Phong và bạn gái hắn đều chưa tới. Không phải là trốn đi đi? Hắn nhớ mấy người này có đánh cuộc ai tặng hắn phần quà đặc biệt nhất đâu.
“Tới rồi.”
“Hả?”
Lê Khánh Hưng kinh ngạc nhìn Trần Minh Quân, đột ngột nghe vậy, hắn còn không kịp phản ứng.
Lê Khánh Hưng theo ánh mắt hắn nhìn xuống hội trường. Cánh cửa vừa được mở ra, xuất hiện trong tầm mắt là đôi kim đồng ngọc nữ.
Chàng trai trong bộ vect đen lịch thiệp, làm nổi bật chiếc váy trắng tinh khôi, thanh thuần của thiếu nữ bên cạnh bên cạnh.
Vẫn giống phong cách thanh thủy thường ngày, hôm nay Hạ Hân Di diện cho mình một bộ váy ngắn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, càng thể hiện vẻ thanh xuân hoạt bát.
Lúc này đứng bên cạnh cô là "anh trai nhà bên", Hoàng Tuấn Minh. Mĩ nam nổi tiếng trong trường với gương mặt hiền lành cùng nụ cười “ngọt hơn cả kẹo” đã làm rung động trái tim bao cô gái.
Tuấn nam mỹ nữ thật là tổ hợp khiến người ta yêu thích. Nhưng với những người quen thuộc, tổ hợp này thật chói mắt.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ đều thường xuyên nhìn thấy hai người ra vào. Tuy người trong cuộc không cảm nhận được, nhưng người ngoài đều nhìn thấy sự quan tâm, che chở của Hoàng Tuấn Minh với em gái nhà bên Hạ Hân Di. Nếu mọi chuyện cứ bình thuận như vậy, có lẽ hai người sẽ trở thành một đôi hạnh phúc. Nhưng trời không chiều ý người. Sau nhiều năm xa cách, người bạn thân Đỗ Nam Phong vừa trở về, Hạ Hân Di liền tìm thấy tình yêu đích thực, quyết đoán theo đuổi tình yêu.
Sự phức tạp, khó bỏ, băn khoăn của ba người, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng. Thật may, cuối cùng là sóng êm biển lặng, ba người đều tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng hôm nay, cảnh tượng này... là muốn náo loạn kiểu gì đây?
Lê Khánh Hưng chứng kiến trường hợp này cũng không nhịn được, vội vàng muốn tìm hiểu đến cùng.
“Mình xuống trước, hai người nhớ xuống ngay đó.”
Nhìn hai người kia vẫn bình thản như không thấy chuyện gì, Lê Khánh Hưng buồn bực bỏ đi. Thật không thú vị. Không biết đến bao giờ mới có thể nhìn thấy hai người họ không khống chế được đây. Mong là ngày đó sẽ sớm xảy ra, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ không giúp bọn họ. Hắn phải ở bên ngoài ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này, giữ làm kỉ niệm về sau.
¡¡¡¡¡
“Hân Di, sao cậu lại đi cùng anh Minh.”
Lâm Ngọc Thanh lôi kéo cô bạn thân tò mò hỏi. Từ khi xác định quan hệ với Đỗ Nam Phong, Hân Di đã rất ít cùng Hoàng Tuấn Minh gặp riêng tư. Tất nhiên, Đỗ Nam Phong và Hoàng Tuấn Minh là bạn thân, nên Hân Di có rất nhiều thời gian ở chung cùng hai người, nhưng đi lẻ cùng Hoàng Tuấn Minh như vừa rồi là rất hiếm gặp. Dù sao, quan hệ của hai người phía trước cũng không đơn thuần, Hân Di cũng muốn tránh hiềm nghi.
“Anh Phong nói có chút việc tới sau, vừa lúc, anh Minh lại ở nhà mình, nên tiện đường đưa mình tới.”
Hạ Hân Di vẫn luôn chỉ xem Hoàng Tuấn Minh như anh trai, nên cũng không cảm thấy chuyện này có gì cần xấu hổ. Lúc trước, cô tránh né anh Minh cũng là muốn cho anh hết hi vọng. Bây giờ, anh Minh đã buông tay, chỉ xem cô như em gái, như vậy, cô cần gì phải trốn tránh cơ chứ. Huống chi, cô tin Nam Phong cũng không hiểu nhầm cô cùng anh Minh có chuyện gì. Chỉ cần anh tin, những người khác cô mới không thèm để ý.
“Như vậy nha. Làm mình sợ hết hồn. Mọi người đều nói, cậu cùng anh Phong chia tay nên muốn quay lại cùng anh Minh đó.”
Lâm Ngọc Thanh ra vẻ thần bí nói, còn vỗ vỗ ngực, giống như bản thân thực sự bị sợ hãi.
Hạ Hân Di nhìn phản ứng khôi hài của cô, phì cười.
“Không có đâu. Là bọn họ ghen tị nên mới nói vậy. Cũng không phải là lần đầu tiên, cậu còn tin làm gì.”
Lâm Ngọc Thanh nhìn cô vui vẻ như vậy cũng biết là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là từ ngày hôm qua biết Đỗ Nam Phong có vị hôn thê, cộng thêm bây giờ, Hân Di lại đi cùng người theo đuổi cũ, nên mới khiến cô lo lắng. Chuyện tình của Hân Di đã có nhiều khúc chiết, cô không hi vọng lại xảy ra chuyện gì khiến Hân Di đau khổ.
“Vậy là tốt rồi. Còn chuyện vị hôn thê, anh Phong đã nói gì với cậu chưa?”
Mặc dù Hân Di đã kể cho cô nghe toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó, nhưng chưa nghe được phản ứng của Đỗ Nam Phong cô vẫn chưa yên tâm. Cứ tưởng hắn ta là người nghiêm túc, đáng tin cậy, không ngờ bây giờ lại xảy ra một vị hôn thê khiến người ta phiền lòng. Nếu hắn không xử lí tốt, cô nhất định sẽ khuyên Hân Di suy nghĩ lại chuyện tình cảm này.
“Anh Phong nói hai người họ chỉ là anh em. Lần này là em gái anh ấy muốn thử mình nên mới hành động vậy thôi.”
Lúc đầu cô còn suy nghĩ, nếu cô ta thực sự là vị hôn thê của anh Phong thì tại sao lại buông tha cô dễ dàng như vậy. Không uy hiếp, không tạo áp lực, không chèn ép... thì ra chỉ là muốn thử thách cô. Thật là một cô gái thú vị.
Hạ Hân Di trong lòng đang thầm khen ngợi Kiều Duy Ảnh. Vẫn nghĩ, nếu đó là em gái của Nam Phong, cô sẽ cố gắng tạo quan hệ tốt, có lẽ có thể làm bạn thân cũng không chừng. Nhưng khi nhìn cặp nam nữ xuất hiện ngoài cửa, mọi ảo tưởng của cô đều tan biến.
Lê Khánh Hưng nhìn hai người đứng trên ban công tầng hai, buồn bực nói. Mặc dù chỉ là một buổi sinh nhật, cũng là ngày quan trọng của hắn đi, vậy mà hai người này không chúc mừng hắn, không giúp hắn tiếp khách, thậm chí ngay cả mặt còn không thèm lộ diện. Vậy còn là anh em sao? Bên dưới có bao tiểu thư xinh tươi, bọn họ không để ý, trốn ở đây thì có gì xem chứ?
“Không phải Phong còn chưa đến sao?”
Không để ý đến Lê Khánh Hưng phát điên, Nguyễn Quốc Huy nhàn nhạt trả lời. Hai người chọn vị trí này cũng là có nguyên nhân, bởi vì nó có thể bao quát hết cả hội trường bên dưới, nhưng ở dưới cũng không nhìn được bọn họ.
Bây giờ mới 6h45, 15 phút nữa mới tới giờ mở tiệc. Mặc dù khách khứa đã tới gần đủ, nhưng vẫn còn vài người bận rộn chưa tới kịp, cũng chưa tới giờ, hai người họ ngu đâu mà xuống. Đừng nhìn những vị tiểu thư kia luôn ngoan ngoãn, dịu hiền, tâm tất cả đều là hắc ám đâu. So đo thân phận, quần áo, trang sức, bạn trai,... cũng đâu phải bản thân họ làm ra, có gì đáng khoe ra cơ chứ. Đặc biệt là khi thấy những anh chàng đẹp trai, lại có gia thế, năng lực, tất cả đều như ruồi bâu vào. Thật ghê tởm!
Lê Khánh Hưng cũng là hiểu biết tính cách hai người. Rõ ràng là thiếu gia nhà giàu, lại muốn giữ mình trong sạch, thật không thể hiểu nổi. Có điều kiện sao lại không tận dụng. Giống như hắn vậy, biết những cô gái ngoài kia cũng không tốt đẹp, nhưng mọi người đều là tự nguyện, thích thì chơi, chán thì bỏ, có gì mà phải băn khoăn. Còn như những cô gái khó chơi hay dính vào không được, hắn cũng không chạm vào. Hắn ham chơi, cũng không là ngu ngốc, phiền phức hắn mới không cần đâu.
Nhưng hai người này... Thôi không nói... uổng phí thiếu niên.
“Phong chưa tới sao? Hình như Hân Di cũng chưa tới thì phải?”
Vừa rồi, Lê Khánh Hưng đều bận rộn tiếp khách, cũng không để ý lắm tới người nào tới hay chưa. Hắn còn cho rằng Phong cùng hai người này đều trốn đi đâu. Bây giờ, nghe Huy nói, hắn mới phát hiện cả Phong và bạn gái hắn đều chưa tới. Không phải là trốn đi đi? Hắn nhớ mấy người này có đánh cuộc ai tặng hắn phần quà đặc biệt nhất đâu.
“Tới rồi.”
“Hả?”
Lê Khánh Hưng kinh ngạc nhìn Trần Minh Quân, đột ngột nghe vậy, hắn còn không kịp phản ứng.
Lê Khánh Hưng theo ánh mắt hắn nhìn xuống hội trường. Cánh cửa vừa được mở ra, xuất hiện trong tầm mắt là đôi kim đồng ngọc nữ.
Chàng trai trong bộ vect đen lịch thiệp, làm nổi bật chiếc váy trắng tinh khôi, thanh thuần của thiếu nữ bên cạnh bên cạnh.
Vẫn giống phong cách thanh thủy thường ngày, hôm nay Hạ Hân Di diện cho mình một bộ váy ngắn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, càng thể hiện vẻ thanh xuân hoạt bát.
Lúc này đứng bên cạnh cô là "anh trai nhà bên", Hoàng Tuấn Minh. Mĩ nam nổi tiếng trong trường với gương mặt hiền lành cùng nụ cười “ngọt hơn cả kẹo” đã làm rung động trái tim bao cô gái.
Tuấn nam mỹ nữ thật là tổ hợp khiến người ta yêu thích. Nhưng với những người quen thuộc, tổ hợp này thật chói mắt.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ đều thường xuyên nhìn thấy hai người ra vào. Tuy người trong cuộc không cảm nhận được, nhưng người ngoài đều nhìn thấy sự quan tâm, che chở của Hoàng Tuấn Minh với em gái nhà bên Hạ Hân Di. Nếu mọi chuyện cứ bình thuận như vậy, có lẽ hai người sẽ trở thành một đôi hạnh phúc. Nhưng trời không chiều ý người. Sau nhiều năm xa cách, người bạn thân Đỗ Nam Phong vừa trở về, Hạ Hân Di liền tìm thấy tình yêu đích thực, quyết đoán theo đuổi tình yêu.
Sự phức tạp, khó bỏ, băn khoăn của ba người, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng. Thật may, cuối cùng là sóng êm biển lặng, ba người đều tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng hôm nay, cảnh tượng này... là muốn náo loạn kiểu gì đây?
Lê Khánh Hưng chứng kiến trường hợp này cũng không nhịn được, vội vàng muốn tìm hiểu đến cùng.
“Mình xuống trước, hai người nhớ xuống ngay đó.”
Nhìn hai người kia vẫn bình thản như không thấy chuyện gì, Lê Khánh Hưng buồn bực bỏ đi. Thật không thú vị. Không biết đến bao giờ mới có thể nhìn thấy hai người họ không khống chế được đây. Mong là ngày đó sẽ sớm xảy ra, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ không giúp bọn họ. Hắn phải ở bên ngoài ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này, giữ làm kỉ niệm về sau.
¡¡¡¡¡
“Hân Di, sao cậu lại đi cùng anh Minh.”
Lâm Ngọc Thanh lôi kéo cô bạn thân tò mò hỏi. Từ khi xác định quan hệ với Đỗ Nam Phong, Hân Di đã rất ít cùng Hoàng Tuấn Minh gặp riêng tư. Tất nhiên, Đỗ Nam Phong và Hoàng Tuấn Minh là bạn thân, nên Hân Di có rất nhiều thời gian ở chung cùng hai người, nhưng đi lẻ cùng Hoàng Tuấn Minh như vừa rồi là rất hiếm gặp. Dù sao, quan hệ của hai người phía trước cũng không đơn thuần, Hân Di cũng muốn tránh hiềm nghi.
“Anh Phong nói có chút việc tới sau, vừa lúc, anh Minh lại ở nhà mình, nên tiện đường đưa mình tới.”
Hạ Hân Di vẫn luôn chỉ xem Hoàng Tuấn Minh như anh trai, nên cũng không cảm thấy chuyện này có gì cần xấu hổ. Lúc trước, cô tránh né anh Minh cũng là muốn cho anh hết hi vọng. Bây giờ, anh Minh đã buông tay, chỉ xem cô như em gái, như vậy, cô cần gì phải trốn tránh cơ chứ. Huống chi, cô tin Nam Phong cũng không hiểu nhầm cô cùng anh Minh có chuyện gì. Chỉ cần anh tin, những người khác cô mới không thèm để ý.
“Như vậy nha. Làm mình sợ hết hồn. Mọi người đều nói, cậu cùng anh Phong chia tay nên muốn quay lại cùng anh Minh đó.”
Lâm Ngọc Thanh ra vẻ thần bí nói, còn vỗ vỗ ngực, giống như bản thân thực sự bị sợ hãi.
Hạ Hân Di nhìn phản ứng khôi hài của cô, phì cười.
“Không có đâu. Là bọn họ ghen tị nên mới nói vậy. Cũng không phải là lần đầu tiên, cậu còn tin làm gì.”
Lâm Ngọc Thanh nhìn cô vui vẻ như vậy cũng biết là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là từ ngày hôm qua biết Đỗ Nam Phong có vị hôn thê, cộng thêm bây giờ, Hân Di lại đi cùng người theo đuổi cũ, nên mới khiến cô lo lắng. Chuyện tình của Hân Di đã có nhiều khúc chiết, cô không hi vọng lại xảy ra chuyện gì khiến Hân Di đau khổ.
“Vậy là tốt rồi. Còn chuyện vị hôn thê, anh Phong đã nói gì với cậu chưa?”
Mặc dù Hân Di đã kể cho cô nghe toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó, nhưng chưa nghe được phản ứng của Đỗ Nam Phong cô vẫn chưa yên tâm. Cứ tưởng hắn ta là người nghiêm túc, đáng tin cậy, không ngờ bây giờ lại xảy ra một vị hôn thê khiến người ta phiền lòng. Nếu hắn không xử lí tốt, cô nhất định sẽ khuyên Hân Di suy nghĩ lại chuyện tình cảm này.
“Anh Phong nói hai người họ chỉ là anh em. Lần này là em gái anh ấy muốn thử mình nên mới hành động vậy thôi.”
Lúc đầu cô còn suy nghĩ, nếu cô ta thực sự là vị hôn thê của anh Phong thì tại sao lại buông tha cô dễ dàng như vậy. Không uy hiếp, không tạo áp lực, không chèn ép... thì ra chỉ là muốn thử thách cô. Thật là một cô gái thú vị.
Hạ Hân Di trong lòng đang thầm khen ngợi Kiều Duy Ảnh. Vẫn nghĩ, nếu đó là em gái của Nam Phong, cô sẽ cố gắng tạo quan hệ tốt, có lẽ có thể làm bạn thân cũng không chừng. Nhưng khi nhìn cặp nam nữ xuất hiện ngoài cửa, mọi ảo tưởng của cô đều tan biến.
Tác giả :
Tình Tuyết