Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 275
“ Trên đời này chỉ có một không hai,
Chính ta đây chứ còn ai đâu nữa! “
Hai câu thơ mà tôi thường hay dùng vào mỗi lần tự hão bản thân, thực ra thì sự tích của nó cũng khá là hi hữu, bởi tôi chả phải là tác giả, mà chủ nhân của hai câu thơ ấy là một thằng bạn cũ học cùng lớp cấp 2, thằng đó tên là Như Hoà.
Thằng này khách quan mà nói thì trong lớp nó là học sinh cá biệt, rất có máu mặt trong trường, ai chạm nọc là nó chiến luôn chứ chả có sợ bố con thằng nào. Nhưng về chủ quan, thì nó chơi rất được, rất anh hùng, tuy có đôi lúc là anh hùng… “ bện “ rơm. Như một bữa vào năm lớp 9 của tôi, trong lớp có một thằng tên là Mai Bảo, thằng này thì hình như bị khờ kinh niên, nên học thì dốt mà thường xuyên bị bạn bè trong lớp bắt nạt. Thế cho nên vào giờ ra chơi, tôi còn nhớ là sáng hôm đó thằng Bảo béo đang ăn xoài chấm muối ớt trong bọc nylon, thì thằng Huy Hoàng trờ mặt tới. Cũng cần nói sơ qua về thằng Hoàng này, mặt mũi khá sáng láng, học hành thì làng nhàng nhưng luôn tự ình là biết võ công, là đệ nhất thiên hạ, cứ đụng một chút là nó lại giở võ tự chế ra. Nhưng võ công của nó toàn là rút ra từ mấy bộ truyện tranh, nhất là bộ “ Truyền nhân Atula “ của Nhật Bản.
Nhắc lại lúc đó, thằng Hoàng phóng đến chỗ Bảo béo:
- Ăn gì đó mày?
- Ăn xoài, ngon lắm, mà tao không ày ăn chực đâu! – Bảo béo vô tư đáp, vẫn chúi mũi vào bịch xoài muối ớt.
- Á cái thằng này láo, Kokono tao đây mà thèm ăn của mày à!
Tru tréo rồi thằng Hoàng liền giơ ra cái cùi chỏ cộc lốc của nó, rồi hét lớn:
- Xà phá sơn… hây da……!
Theo tôi được biết, “ xà phá sơn “ là tuyệt chiêu trứ danh của nhân vật Kokono Viên Minh phái trong truyện “ Truyền nhân Atula “, chiêu này kết hợp giữa nắm đấm và chỏ tay tạo thành đòn liên hoàn nối tiếp nhau. Thế nhưng thằng Hoàng thì nào có căn cơ võ học gì, nó chỉ toàn múa may loạn xạ, vậy nên tuyệt kỹ “ xà phá sơn “ của nó không trúng vào bịch xoài trước mắt, mà… là thằng Bảo béo bị dập mồm.
- Bốp…..! – Cùi chỏ thằng Hoàng hất ngược đầu thằng Bảo lên trên.
- Oá….oá….oá…..! – Thằng Bảo lăn đùng ra đằng sau mà la oai oái, nhưng chả dám làm gì thằng Hoàng.
- Hê… ày… chừa… tao về chỗ đây! – Thằng Hoàng vẻ như có hơi hối lỗi vì đòn thế trật đường rày của mình, nhưng trót đóng vai ác rồi thì phải đóng cho tròn, nó cố nói cứng rồi bỏ đi.
Thằng Như Hoà lúc đó đang ở dãy bàn bên kia, quỳ xuống trước mặt một nhỏ con gái có tên là… Phối Trinh:
- Trinh, nhân danh nữ hoàng… giao phối, tôi xin … giao phối với nữ hoàng!
Rõ là thằng Hoà chỉ mang ý cà khịa chọc chơi thôi, ấy vậy mà nhỏ Trinh đỏ bừng mặt rồi ngúng nguẩy bỏ chạy ra khỏi lớp trong tràng cười sặc sụa của đám bạn. Nghe tiếng thằng Bảo tru tréo, Như Hoà chẳng cần đoán cũng biết tác giả vụ việc này là ai:
- Hoàng, mày chơi vậy mà được à? – Thằng Hoà nóng gáy nạt lớn.
- Ơ… thằng này sao thế? – Thằng Hoàng sửng sốt vì bị gọi giật lại.
- Sao cái cùi chỏ tao nè, mày ăn hiếp nó vậy mà coi được à? – Thằng Hoà tiếp tục to tiếng, vẻ như nó rất… cưng chiều bộ tướng mũm mĩm của Bảo béo.
- Thì… thôi kệ đi, chiều đi đá banh nữa không? – Thằng Hoàng lảng sang chuyện khác.
- Đá cái mặt mày ấy, không biết võ mà còn làm oai!
- Ơ… mày ngon, bước dzô mà chơi này, xem tao có biết võ không!
- Được, bữa nay tao ày biết!
- Hê, xem “ Xà phá sơn “ đây!
Và như thế, hai ông tướng lao vào đấm đá nhau túi bụi chỉ vì một lí do lãng nhách xa rồi với “ chính nghĩa “ bảo vệ Bảo béo ban đầu, đó là chứng minh… mình biết võ công.
- Bốp… binh…. ặc ặc…. nó cắn tao…….!
- Dzô, quất nó đi!
- Cố lên thằng Hoàng, Atula gì yếu thế!
- Chắc nó là Atu…hú, hê hê!
Kết thúc trận ẩu đả quần nhau hôm đó, thằng Hoàng lăn đùng ra chết giấc vì bị đá vào… chỗ hiểm ở giữa hai chân, còn thằng Hoà thì đứng dậy giơ tay hét vang sau chiến thắng cực kì xấu mặt đàn ông:
- Mày tưởng mày biết võ hả con? Mày nghĩ mày là ai? Mày biết lớp này ai mới biết võ không?
- Hu ra, quá dữ cho anh Hoà! – Bọn bạn vỗ tay inh ỏi.
- Trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa! – Thằng Hoà vỗ ngực như khỉ đột hầm hố gào lên trong những tràng hò hét cổ suý của cả đám con trai trong phòng học.
- “ Ể… câu này hay đấy chứ, duyệt! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng khi đang đứng ngoài hành lang cửa lớp.
Như vậy đấy, câu nói ngẫu hứng của thằng bạn cũ Như Hoà đã trở thành câu thơ cửa miệng mà sau này mỗi lần tôi muốn chứng tỏ bản thân thì đều vỗ ngực nói càn như thế.
Chấm dứt sự tích về hai câu thơ bất hủ kia trong quá khứ, quay trở lại với thực tại, tôi vẫn đang lẩm nhẩm kể lại mọi chuyện cho Tiểu Mai nghe, và lúc này nàng chỉ tủm tỉm cười, rồi hỏi tôi:
- Cũng vui ha, mà.. lúc đó anh ở đâu, không can mấy bạn đánh nhau ra chứ?
- Lúc đó……! – Tôi gãi đầu ấp úng.
- Anh kể là học võ từ nhỏ rồi mà? Phải không? – Nàng nhìn tôi.
- Ừ… lúc đó anh…… đang tán chuyện với nhỏ A2 lớp bên! – Tôi khổ sở thú nhận.
Vâng, con nhỏ mà tôi nhắc đến chính là nhỏ lớp phó của 9A2 mà tôi từng đem lòng mê mẩn, nếu không muốn nói là hâm mộ. Bởi nhỏ này dáng cao, xinh xắn lại cười rất hiền, tôi cứ gọi là chết đứ đừ, ngày nào cũng tranh thủ giờ ra chơi để tán chuyện với em ấy. Chỉ tiếc một nỗi là tôi ngày ấy chỉ là một thằng con trai thấp lè tè, đứng chưa đến vai em nó thì nói gì chuyện cặp kè yêu đương. Vậy nên sau khi thi chuyển cấp, hai đứa tôi đường ai nấy đi, em nó học chuyên Hoá ở trường Chuyên, tôi thì qua học trường cấp 3 hiện nay. Thế nhưng tuyệt nhiên em này không phải là Dạ Minh Châu, tôi chắc chắn như thế.
Tiểu Mai lúc này lắc đầu thở dài:
- Đồ mê gái!
- ………! – Tôi ngượng chín người, không dám hó hé một chút gì.
Chừng như thấy tôi cứ cúi gằm mặt muốn rụng luôn đầu trên cổ đến nơi thì Tiểu Mai mới tiếp chuyện trở lại bằng một thái độ không lấy làm vui vẻ lắm:
- Thôi, anh về nhà cố nhớ lại hai câu thơ đó đã từng nói với bạn gái nào chưa là được, nhớ ra rồi thì báo em biết!
- Ừ… rồi…! – Tôi gượng gạo đáp.
- Vậy được rồi, anh về nhà ôn bài đi, mai sáng nhớ qua chở em đấy! – Nàng nói.
- À mà… nhớ ra Minh Châu là ai rồi thì sao? Anh làm gì nữa? – Tôi vội thắc mắc.
- Chuyện của anh, tự giải quyết cho ổn thoả chứ sao!
- Thôi… anh biết gì đâu, ngại con gái lắm!
- Xạo, ông trăng hoa thế còn gì!
- Hồi đó thôi, thì… thằng con trai nào chả thế, cứ gái xinh là thích thôi mà!
- A… vậy ra ông yêu tui cũng vì lí do đó chứ gì?
- Bậy… bạ…..!
Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi dò xét, rồi nàng thản nhiên nói:
- Anh tự giải quyết đi, còn để em nhúng tay vào thì sẽ có lúc anh sẽ ước gì em chưa từng can dự vào đấy!
- Là… là sao? – Tôi đần mặt ra.
- Là em giúp anh đến đây thôi, chuyện quá khứ của anh thì em không để tâm nhiều, qua rồi thì qua! – Nàng nhún vai đáp.
- Ừ……! – Tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Đạp xe ra về trong ánh nhìn đầy ẩn ý của Tiểu Mai, tôi vừa ngượng vừa sợ, ngượng vì từ giờ nàng đã biết thành tích bất hảo của tôi trong quá khứ và sắp có nguy cơ lòi chành ra thêm một em “ thứ phi “ nữa, sợ là vì…. nàng bảo nếu mà nhúng tay vào thì tôi sẽ có nguy cơ phải hối tiếc vì đã để Tiểu Mai tham gia.
Chẳng biết cô tiểu thư kiêu kỳ nhà tôi sẽ định làm gì đây nữa, nếu như trong trường hợp tôi không thể nhớ ra Minh Châu là ai?
Suốt từ lúc đó đến tận sáng hôm sau, dù rằng đã bỏ gần cả đêm để cố nặn óc suy nghĩ ra hòng nhớ cho bằng được tôi đã từng nói hai câu thơ kia cho nhỏ nào biết nhưng vẫn chẳng tài nào nhớ ra được, cũng lắm lúc tôi cố nghĩ xem Dạ Minh Châu là ai, thế nhưng trí óc tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với nhỏ này. Chắc chắn là như vậy, bởi nếu chỉ cần gặp một con nhỏ có nhan sắc tàm tạm ở ngoài thì cũng đủ làm tôi chú ý rồi, nói gì đến một người đẹp như Minh Châu.
Vậy rốt cuộc Dạ Minh Châu là ai? Không lẽ trong quá khứ tôi đã từng gặp cô nàng này, và rồi… vì một lí do nào đó, tôi bị mất trí nhớ nên quên béng đi mất?
Sáng sớm hôm sau, tôi đến nhà Tiểu Mai với một gương mặt vật vờ không chút sinh khí vì tối qua mất ngủ, nàng hỏi gì tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Chừng như biết được nỗi khổ của tôi, Tiểu Mai bèn đưa tay khẽ véo vào hông tôi:
- Au…da…..! – Tôi rú lên thất thanh. – Em làm gì vậy?
- Mê gái cho lắm vào, giờ đến ai cũng không nhớ nổi! – Nàng lạnh lùng nhìn tôi.
- Ừ thì không nhớ….! – Tôi cũng đâm bực mình.
- Lần này em tạm giúp anh, chứ có chờ đến Tết năm sau thì anh cũng chẳng nhớ ra gì! – Nàng lắc đầu nói.
- Giúp gì? Em bảo anh sẽ hối hận mà? – Tôi nhăn nhó.
- Vậy giờ sao? Anh suốt ngày cứ nghĩ vẩn vơ… gì đâu không, thể nào chuyện học hành cũng lơ là cho xem! – Tiểu Mai thoáng đỏ mặt.
- Ơ hay, cái gì là vẩn vơ? Chính em bảo anh phải nhớ ra Minh Châu là ai còn gì? – Tôi chưng hửng.
- Nhưng không có nghĩa là lúc nào anh cũng nghĩ đến người ta, ngồi sau lưng anh là em mà! – Nàng bực dọc nói.
Tôi ngớ người mất vài giây rồi phá ra cười:
- Ha ha, tưởng gì, sáng sớm bị nhéo chỉ vì có người đang ghen!
- Được….! – Tiểu Mai khẽ nheo mắt.
- Au…da….. giỡn…..! – Tôi ôm eo gào lên.
- Hứ…..! – Nàng bĩu môi rồi quay ngoắt đi nhìn sang hướng khác.
Chỉ lãnh hai cái nhéo đau điếng người vào buổi sáng mà tôi đã có một quyết định, đó là phải cố tìm ra cho được thân phận thực sự của cô nàng Minh Châu, chứ để Tiểu Mai nhúng tay vào thì có khi xảy ra mỹ nhân đại chiến mất. Dắt xe vào bãi gửi rồi lò dò xách cặp lên lớp, khi đi ngang hành lang của 11A2, lần này tôi cố đi chậm lại hơn bình thường để xem cô nàng bí ẩn kia có lao ra tạt nước như mọi khi nữa không.
Ấy vậy mà vải thưa không che được mắt thánh, tôi đần mặt ra khi nghe Tiểu Mai nói bên cạnh:
- Người ta không có tạt nước để làm quen với ai đó mà người ta cho là phản bội nữa đâu!
- À…. ừ….! – Tôi ấp úng nói khi ý định của mình bị phát hiện ra.
- Đi vô lớp, bữa nay đến lượt anh truy bài đó! – Tiểu Mai tiếp lời rồi nàng bước vào phòng.
Thế nhưng chân dù bước gần đến phòng học, tôi vẫn cố ghé mắt vào phòng của 12A2 để xem thử, hóa ra Minh Châu đang ngồi xem bài ở đầu bàn dãy sát vách.
- “ Ok, biết chỗ ngồi rồi, tí nữa hành sự! “ – Tôi nghĩ giọng quả quyết rồi cũng xách cặp vào lớp.
Về đến chỗ ngồi, tạm gác chuyện lăng nhăng tình ái qua một bên, tôi húng hắng một tràng lấy oai rồi cầm sách bước lên bục giảng.
- Tùng… tùng… tùng…..! – Trống báo hiệu bắt đầu 15 phút truy bài đầu giờ.
Hôm nay là ngày đầu tiên lộng hành sau khi được phục chức, cũng là ngày thánh Nam chính thức trở lại với cương vị là mũi nhọn chủ chốt của lớp chọn 11A1, tôi hãnh diện lắm. Tay vung vẩy cây thước bảng trong tay, tôi lớn giọng xuống dưới lớp:
- Mấy bạn sau đây có tên thì lên bảng giải bài tập về nhà thầy cho nhé… e hèm….!
Điểm mặt qua hết một lượt thành viên đang có mặt trong phòng học lúc này, tôi lôi đầu một lúc năm ông tướng của cả bốn tổ lên bảng truy bài.
- Thôi mày giải luôn đi, cho tao chép! – Một thằng khác nài nỉ.
- Ừ, mới nghỉ Tết xong còn làm biếng mày ơi! – Thằng kế bên cũng xuống nước hạ giọng.
Thế nhưng tôi đời nào chịu bỏ qua, chính mấy thằng này hồi trước a dua theo thằng Huy nhiều lắm nè, giờ phải cho tụi nó biết tay tôi mới được, hà hà, bổn tọa đã trở lại thì bọn các ngươi có mà chạy đằng trời mới thoát được.
- Dẹp, giờ truy bài chứ có phải giải bài đâu, tụi mày cứ làm đi, sai tao sửa! – Tôi vờ nạt nộ.
Trông thấy bộ dạng hung hăng hổ báo cáo chồn của tôi thì tụi trong hội bàn tròn khoái lắm, nhất là Dũng xoắn, nó ngồi dưới la lối om sòm:
- Giải đi tụi mày, cãi lời thánh Nam à, thánh, sẵn cây thước táng vào đầu tụi nó cho em, táng từng phút từng giờ!
Thế là năm thằng tội đồ kia hoảng vía, đành úp mặt vào bảng mà hí hoáy làm bài theo yêu cầu. Nhưng ưa nịnh chính là tính phù phiểm của tôi, lát sau một thằng trong số đó quay sang nói nhỏ:
- Tao nói thật chứ mày quay lại làm cán sự Toán là y bài, mày giỏi quá chừng!
- Ơ… nịnh tao à, vô ích thôi! – Tôi tảng lờ đi dù rằng đã thấy khoái khoái trong bụng.
- Không, thiệt đó, gì chứ mấy bài tập thầy cho tao nghĩ mày quơ tay một phát là xong, cần gì mấy thằng tụi tao giải chi ất thời gian, đúng hông? Mày là vô đối môn Toán ở cái lớp này rồi còn gì! – Nó lại tiếp tục giở lời đường mật hòng dụ dỗ tôi.
- Thì… vậy, mà làm bài đi, khó thì… hỏi tao, chỉ ày! – Tôi đâm ra ngượng ngập, mà trong bụng thì sướng mê tơi.
- Tao thì tao giải được mà hơi lâu, mấy thằng kia cũng vậy, chi bằng giờ mày giải một hơi hết 5 bài này cho cả lớp chép thì nhất mày rồi đấy, đảm bảo luôn, mày mới được phục chức mà, phải vậy thì mới oai trước lớp được! – Thằng này lại già mồm.
- ………….!
Khù khờ vớ được huy chương, cái thằng học dốt mà dẻo miệng này chỉ qua vài câu nịnh nọt mà nó đã đánh trúng yếu điểm của tôi.
- Thôi tụi mày về hết đi, để tao giải cho, gần vô lớp rồi!
Khỏi phải nói tụi nó mừng cỡ nào, cứ gọi là nhìn tôi bằng ánh mắt ra chiều cảm kích lắm, cả lớp thì xì xào bàn tán mãi, mà tôi nghe đâu trong gió loáng thoáng rằng:
- Vậy mới là cán sự Toán chớ!
- Hề hề, quà ra mắt của nó đó, khỏe rồi, chép thôi tụi bây!
- Gì chứ nó mà giải là siêu đẳng!
Thế là tôi như ở trên chín tầng mây, cả người cứ lâng lâng không thèm rơi trở lại xuống đất, vung tay nói càn:
- Gần hết giờ rồi, để mình giải cho nhanh vậy!
Và tôi cầm phấn lên tay, vung những đường nét như rồng bay phượng múa trong từng công thức toán học, dù rằng những con số và kí hiệu ấy rất khô khan chứ chả có sinh khí gì.
Dù rằng đồng hồ trên tay tôi cho biết, mới chỉ được hơn 5 phút truy bài đầu giờ chứ chả có gần vô lớp gì sất!
Chính ta đây chứ còn ai đâu nữa! “
Hai câu thơ mà tôi thường hay dùng vào mỗi lần tự hão bản thân, thực ra thì sự tích của nó cũng khá là hi hữu, bởi tôi chả phải là tác giả, mà chủ nhân của hai câu thơ ấy là một thằng bạn cũ học cùng lớp cấp 2, thằng đó tên là Như Hoà.
Thằng này khách quan mà nói thì trong lớp nó là học sinh cá biệt, rất có máu mặt trong trường, ai chạm nọc là nó chiến luôn chứ chả có sợ bố con thằng nào. Nhưng về chủ quan, thì nó chơi rất được, rất anh hùng, tuy có đôi lúc là anh hùng… “ bện “ rơm. Như một bữa vào năm lớp 9 của tôi, trong lớp có một thằng tên là Mai Bảo, thằng này thì hình như bị khờ kinh niên, nên học thì dốt mà thường xuyên bị bạn bè trong lớp bắt nạt. Thế cho nên vào giờ ra chơi, tôi còn nhớ là sáng hôm đó thằng Bảo béo đang ăn xoài chấm muối ớt trong bọc nylon, thì thằng Huy Hoàng trờ mặt tới. Cũng cần nói sơ qua về thằng Hoàng này, mặt mũi khá sáng láng, học hành thì làng nhàng nhưng luôn tự ình là biết võ công, là đệ nhất thiên hạ, cứ đụng một chút là nó lại giở võ tự chế ra. Nhưng võ công của nó toàn là rút ra từ mấy bộ truyện tranh, nhất là bộ “ Truyền nhân Atula “ của Nhật Bản.
Nhắc lại lúc đó, thằng Hoàng phóng đến chỗ Bảo béo:
- Ăn gì đó mày?
- Ăn xoài, ngon lắm, mà tao không ày ăn chực đâu! – Bảo béo vô tư đáp, vẫn chúi mũi vào bịch xoài muối ớt.
- Á cái thằng này láo, Kokono tao đây mà thèm ăn của mày à!
Tru tréo rồi thằng Hoàng liền giơ ra cái cùi chỏ cộc lốc của nó, rồi hét lớn:
- Xà phá sơn… hây da……!
Theo tôi được biết, “ xà phá sơn “ là tuyệt chiêu trứ danh của nhân vật Kokono Viên Minh phái trong truyện “ Truyền nhân Atula “, chiêu này kết hợp giữa nắm đấm và chỏ tay tạo thành đòn liên hoàn nối tiếp nhau. Thế nhưng thằng Hoàng thì nào có căn cơ võ học gì, nó chỉ toàn múa may loạn xạ, vậy nên tuyệt kỹ “ xà phá sơn “ của nó không trúng vào bịch xoài trước mắt, mà… là thằng Bảo béo bị dập mồm.
- Bốp…..! – Cùi chỏ thằng Hoàng hất ngược đầu thằng Bảo lên trên.
- Oá….oá….oá…..! – Thằng Bảo lăn đùng ra đằng sau mà la oai oái, nhưng chả dám làm gì thằng Hoàng.
- Hê… ày… chừa… tao về chỗ đây! – Thằng Hoàng vẻ như có hơi hối lỗi vì đòn thế trật đường rày của mình, nhưng trót đóng vai ác rồi thì phải đóng cho tròn, nó cố nói cứng rồi bỏ đi.
Thằng Như Hoà lúc đó đang ở dãy bàn bên kia, quỳ xuống trước mặt một nhỏ con gái có tên là… Phối Trinh:
- Trinh, nhân danh nữ hoàng… giao phối, tôi xin … giao phối với nữ hoàng!
Rõ là thằng Hoà chỉ mang ý cà khịa chọc chơi thôi, ấy vậy mà nhỏ Trinh đỏ bừng mặt rồi ngúng nguẩy bỏ chạy ra khỏi lớp trong tràng cười sặc sụa của đám bạn. Nghe tiếng thằng Bảo tru tréo, Như Hoà chẳng cần đoán cũng biết tác giả vụ việc này là ai:
- Hoàng, mày chơi vậy mà được à? – Thằng Hoà nóng gáy nạt lớn.
- Ơ… thằng này sao thế? – Thằng Hoàng sửng sốt vì bị gọi giật lại.
- Sao cái cùi chỏ tao nè, mày ăn hiếp nó vậy mà coi được à? – Thằng Hoà tiếp tục to tiếng, vẻ như nó rất… cưng chiều bộ tướng mũm mĩm của Bảo béo.
- Thì… thôi kệ đi, chiều đi đá banh nữa không? – Thằng Hoàng lảng sang chuyện khác.
- Đá cái mặt mày ấy, không biết võ mà còn làm oai!
- Ơ… mày ngon, bước dzô mà chơi này, xem tao có biết võ không!
- Được, bữa nay tao ày biết!
- Hê, xem “ Xà phá sơn “ đây!
Và như thế, hai ông tướng lao vào đấm đá nhau túi bụi chỉ vì một lí do lãng nhách xa rồi với “ chính nghĩa “ bảo vệ Bảo béo ban đầu, đó là chứng minh… mình biết võ công.
- Bốp… binh…. ặc ặc…. nó cắn tao…….!
- Dzô, quất nó đi!
- Cố lên thằng Hoàng, Atula gì yếu thế!
- Chắc nó là Atu…hú, hê hê!
Kết thúc trận ẩu đả quần nhau hôm đó, thằng Hoàng lăn đùng ra chết giấc vì bị đá vào… chỗ hiểm ở giữa hai chân, còn thằng Hoà thì đứng dậy giơ tay hét vang sau chiến thắng cực kì xấu mặt đàn ông:
- Mày tưởng mày biết võ hả con? Mày nghĩ mày là ai? Mày biết lớp này ai mới biết võ không?
- Hu ra, quá dữ cho anh Hoà! – Bọn bạn vỗ tay inh ỏi.
- Trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa! – Thằng Hoà vỗ ngực như khỉ đột hầm hố gào lên trong những tràng hò hét cổ suý của cả đám con trai trong phòng học.
- “ Ể… câu này hay đấy chứ, duyệt! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng khi đang đứng ngoài hành lang cửa lớp.
Như vậy đấy, câu nói ngẫu hứng của thằng bạn cũ Như Hoà đã trở thành câu thơ cửa miệng mà sau này mỗi lần tôi muốn chứng tỏ bản thân thì đều vỗ ngực nói càn như thế.
Chấm dứt sự tích về hai câu thơ bất hủ kia trong quá khứ, quay trở lại với thực tại, tôi vẫn đang lẩm nhẩm kể lại mọi chuyện cho Tiểu Mai nghe, và lúc này nàng chỉ tủm tỉm cười, rồi hỏi tôi:
- Cũng vui ha, mà.. lúc đó anh ở đâu, không can mấy bạn đánh nhau ra chứ?
- Lúc đó……! – Tôi gãi đầu ấp úng.
- Anh kể là học võ từ nhỏ rồi mà? Phải không? – Nàng nhìn tôi.
- Ừ… lúc đó anh…… đang tán chuyện với nhỏ A2 lớp bên! – Tôi khổ sở thú nhận.
Vâng, con nhỏ mà tôi nhắc đến chính là nhỏ lớp phó của 9A2 mà tôi từng đem lòng mê mẩn, nếu không muốn nói là hâm mộ. Bởi nhỏ này dáng cao, xinh xắn lại cười rất hiền, tôi cứ gọi là chết đứ đừ, ngày nào cũng tranh thủ giờ ra chơi để tán chuyện với em ấy. Chỉ tiếc một nỗi là tôi ngày ấy chỉ là một thằng con trai thấp lè tè, đứng chưa đến vai em nó thì nói gì chuyện cặp kè yêu đương. Vậy nên sau khi thi chuyển cấp, hai đứa tôi đường ai nấy đi, em nó học chuyên Hoá ở trường Chuyên, tôi thì qua học trường cấp 3 hiện nay. Thế nhưng tuyệt nhiên em này không phải là Dạ Minh Châu, tôi chắc chắn như thế.
Tiểu Mai lúc này lắc đầu thở dài:
- Đồ mê gái!
- ………! – Tôi ngượng chín người, không dám hó hé một chút gì.
Chừng như thấy tôi cứ cúi gằm mặt muốn rụng luôn đầu trên cổ đến nơi thì Tiểu Mai mới tiếp chuyện trở lại bằng một thái độ không lấy làm vui vẻ lắm:
- Thôi, anh về nhà cố nhớ lại hai câu thơ đó đã từng nói với bạn gái nào chưa là được, nhớ ra rồi thì báo em biết!
- Ừ… rồi…! – Tôi gượng gạo đáp.
- Vậy được rồi, anh về nhà ôn bài đi, mai sáng nhớ qua chở em đấy! – Nàng nói.
- À mà… nhớ ra Minh Châu là ai rồi thì sao? Anh làm gì nữa? – Tôi vội thắc mắc.
- Chuyện của anh, tự giải quyết cho ổn thoả chứ sao!
- Thôi… anh biết gì đâu, ngại con gái lắm!
- Xạo, ông trăng hoa thế còn gì!
- Hồi đó thôi, thì… thằng con trai nào chả thế, cứ gái xinh là thích thôi mà!
- A… vậy ra ông yêu tui cũng vì lí do đó chứ gì?
- Bậy… bạ…..!
Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi dò xét, rồi nàng thản nhiên nói:
- Anh tự giải quyết đi, còn để em nhúng tay vào thì sẽ có lúc anh sẽ ước gì em chưa từng can dự vào đấy!
- Là… là sao? – Tôi đần mặt ra.
- Là em giúp anh đến đây thôi, chuyện quá khứ của anh thì em không để tâm nhiều, qua rồi thì qua! – Nàng nhún vai đáp.
- Ừ……! – Tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Đạp xe ra về trong ánh nhìn đầy ẩn ý của Tiểu Mai, tôi vừa ngượng vừa sợ, ngượng vì từ giờ nàng đã biết thành tích bất hảo của tôi trong quá khứ và sắp có nguy cơ lòi chành ra thêm một em “ thứ phi “ nữa, sợ là vì…. nàng bảo nếu mà nhúng tay vào thì tôi sẽ có nguy cơ phải hối tiếc vì đã để Tiểu Mai tham gia.
Chẳng biết cô tiểu thư kiêu kỳ nhà tôi sẽ định làm gì đây nữa, nếu như trong trường hợp tôi không thể nhớ ra Minh Châu là ai?
Suốt từ lúc đó đến tận sáng hôm sau, dù rằng đã bỏ gần cả đêm để cố nặn óc suy nghĩ ra hòng nhớ cho bằng được tôi đã từng nói hai câu thơ kia cho nhỏ nào biết nhưng vẫn chẳng tài nào nhớ ra được, cũng lắm lúc tôi cố nghĩ xem Dạ Minh Châu là ai, thế nhưng trí óc tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với nhỏ này. Chắc chắn là như vậy, bởi nếu chỉ cần gặp một con nhỏ có nhan sắc tàm tạm ở ngoài thì cũng đủ làm tôi chú ý rồi, nói gì đến một người đẹp như Minh Châu.
Vậy rốt cuộc Dạ Minh Châu là ai? Không lẽ trong quá khứ tôi đã từng gặp cô nàng này, và rồi… vì một lí do nào đó, tôi bị mất trí nhớ nên quên béng đi mất?
Sáng sớm hôm sau, tôi đến nhà Tiểu Mai với một gương mặt vật vờ không chút sinh khí vì tối qua mất ngủ, nàng hỏi gì tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Chừng như biết được nỗi khổ của tôi, Tiểu Mai bèn đưa tay khẽ véo vào hông tôi:
- Au…da…..! – Tôi rú lên thất thanh. – Em làm gì vậy?
- Mê gái cho lắm vào, giờ đến ai cũng không nhớ nổi! – Nàng lạnh lùng nhìn tôi.
- Ừ thì không nhớ….! – Tôi cũng đâm bực mình.
- Lần này em tạm giúp anh, chứ có chờ đến Tết năm sau thì anh cũng chẳng nhớ ra gì! – Nàng lắc đầu nói.
- Giúp gì? Em bảo anh sẽ hối hận mà? – Tôi nhăn nhó.
- Vậy giờ sao? Anh suốt ngày cứ nghĩ vẩn vơ… gì đâu không, thể nào chuyện học hành cũng lơ là cho xem! – Tiểu Mai thoáng đỏ mặt.
- Ơ hay, cái gì là vẩn vơ? Chính em bảo anh phải nhớ ra Minh Châu là ai còn gì? – Tôi chưng hửng.
- Nhưng không có nghĩa là lúc nào anh cũng nghĩ đến người ta, ngồi sau lưng anh là em mà! – Nàng bực dọc nói.
Tôi ngớ người mất vài giây rồi phá ra cười:
- Ha ha, tưởng gì, sáng sớm bị nhéo chỉ vì có người đang ghen!
- Được….! – Tiểu Mai khẽ nheo mắt.
- Au…da….. giỡn…..! – Tôi ôm eo gào lên.
- Hứ…..! – Nàng bĩu môi rồi quay ngoắt đi nhìn sang hướng khác.
Chỉ lãnh hai cái nhéo đau điếng người vào buổi sáng mà tôi đã có một quyết định, đó là phải cố tìm ra cho được thân phận thực sự của cô nàng Minh Châu, chứ để Tiểu Mai nhúng tay vào thì có khi xảy ra mỹ nhân đại chiến mất. Dắt xe vào bãi gửi rồi lò dò xách cặp lên lớp, khi đi ngang hành lang của 11A2, lần này tôi cố đi chậm lại hơn bình thường để xem cô nàng bí ẩn kia có lao ra tạt nước như mọi khi nữa không.
Ấy vậy mà vải thưa không che được mắt thánh, tôi đần mặt ra khi nghe Tiểu Mai nói bên cạnh:
- Người ta không có tạt nước để làm quen với ai đó mà người ta cho là phản bội nữa đâu!
- À…. ừ….! – Tôi ấp úng nói khi ý định của mình bị phát hiện ra.
- Đi vô lớp, bữa nay đến lượt anh truy bài đó! – Tiểu Mai tiếp lời rồi nàng bước vào phòng.
Thế nhưng chân dù bước gần đến phòng học, tôi vẫn cố ghé mắt vào phòng của 12A2 để xem thử, hóa ra Minh Châu đang ngồi xem bài ở đầu bàn dãy sát vách.
- “ Ok, biết chỗ ngồi rồi, tí nữa hành sự! “ – Tôi nghĩ giọng quả quyết rồi cũng xách cặp vào lớp.
Về đến chỗ ngồi, tạm gác chuyện lăng nhăng tình ái qua một bên, tôi húng hắng một tràng lấy oai rồi cầm sách bước lên bục giảng.
- Tùng… tùng… tùng…..! – Trống báo hiệu bắt đầu 15 phút truy bài đầu giờ.
Hôm nay là ngày đầu tiên lộng hành sau khi được phục chức, cũng là ngày thánh Nam chính thức trở lại với cương vị là mũi nhọn chủ chốt của lớp chọn 11A1, tôi hãnh diện lắm. Tay vung vẩy cây thước bảng trong tay, tôi lớn giọng xuống dưới lớp:
- Mấy bạn sau đây có tên thì lên bảng giải bài tập về nhà thầy cho nhé… e hèm….!
Điểm mặt qua hết một lượt thành viên đang có mặt trong phòng học lúc này, tôi lôi đầu một lúc năm ông tướng của cả bốn tổ lên bảng truy bài.
- Thôi mày giải luôn đi, cho tao chép! – Một thằng khác nài nỉ.
- Ừ, mới nghỉ Tết xong còn làm biếng mày ơi! – Thằng kế bên cũng xuống nước hạ giọng.
Thế nhưng tôi đời nào chịu bỏ qua, chính mấy thằng này hồi trước a dua theo thằng Huy nhiều lắm nè, giờ phải cho tụi nó biết tay tôi mới được, hà hà, bổn tọa đã trở lại thì bọn các ngươi có mà chạy đằng trời mới thoát được.
- Dẹp, giờ truy bài chứ có phải giải bài đâu, tụi mày cứ làm đi, sai tao sửa! – Tôi vờ nạt nộ.
Trông thấy bộ dạng hung hăng hổ báo cáo chồn của tôi thì tụi trong hội bàn tròn khoái lắm, nhất là Dũng xoắn, nó ngồi dưới la lối om sòm:
- Giải đi tụi mày, cãi lời thánh Nam à, thánh, sẵn cây thước táng vào đầu tụi nó cho em, táng từng phút từng giờ!
Thế là năm thằng tội đồ kia hoảng vía, đành úp mặt vào bảng mà hí hoáy làm bài theo yêu cầu. Nhưng ưa nịnh chính là tính phù phiểm của tôi, lát sau một thằng trong số đó quay sang nói nhỏ:
- Tao nói thật chứ mày quay lại làm cán sự Toán là y bài, mày giỏi quá chừng!
- Ơ… nịnh tao à, vô ích thôi! – Tôi tảng lờ đi dù rằng đã thấy khoái khoái trong bụng.
- Không, thiệt đó, gì chứ mấy bài tập thầy cho tao nghĩ mày quơ tay một phát là xong, cần gì mấy thằng tụi tao giải chi ất thời gian, đúng hông? Mày là vô đối môn Toán ở cái lớp này rồi còn gì! – Nó lại tiếp tục giở lời đường mật hòng dụ dỗ tôi.
- Thì… vậy, mà làm bài đi, khó thì… hỏi tao, chỉ ày! – Tôi đâm ra ngượng ngập, mà trong bụng thì sướng mê tơi.
- Tao thì tao giải được mà hơi lâu, mấy thằng kia cũng vậy, chi bằng giờ mày giải một hơi hết 5 bài này cho cả lớp chép thì nhất mày rồi đấy, đảm bảo luôn, mày mới được phục chức mà, phải vậy thì mới oai trước lớp được! – Thằng này lại già mồm.
- ………….!
Khù khờ vớ được huy chương, cái thằng học dốt mà dẻo miệng này chỉ qua vài câu nịnh nọt mà nó đã đánh trúng yếu điểm của tôi.
- Thôi tụi mày về hết đi, để tao giải cho, gần vô lớp rồi!
Khỏi phải nói tụi nó mừng cỡ nào, cứ gọi là nhìn tôi bằng ánh mắt ra chiều cảm kích lắm, cả lớp thì xì xào bàn tán mãi, mà tôi nghe đâu trong gió loáng thoáng rằng:
- Vậy mới là cán sự Toán chớ!
- Hề hề, quà ra mắt của nó đó, khỏe rồi, chép thôi tụi bây!
- Gì chứ nó mà giải là siêu đẳng!
Thế là tôi như ở trên chín tầng mây, cả người cứ lâng lâng không thèm rơi trở lại xuống đất, vung tay nói càn:
- Gần hết giờ rồi, để mình giải cho nhanh vậy!
Và tôi cầm phấn lên tay, vung những đường nét như rồng bay phượng múa trong từng công thức toán học, dù rằng những con số và kí hiệu ấy rất khô khan chứ chả có sinh khí gì.
Dù rằng đồng hồ trên tay tôi cho biết, mới chỉ được hơn 5 phút truy bài đầu giờ chứ chả có gần vô lớp gì sất!
Tác giả :
Trí Nam