Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 270
Biển Đồi Dương vào chiều mồng một Tết khá vắng khi có rất ít người dạo biển, gió thổi mơn man trên thảm cỏ xanh mướt, mát rượi và khoan khoái. Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Mai, nàng vẫn im lặng không nói gì, chốc chốc lại đưa tay vuốt tóc mai, và tôi lại nghe hương thơm quen thuộc ấy, thật thuần khiết và quý phái.
- Em không định kể tiếp à? – Tôi hỏi để tiếp tục câu chuyện.
- Chỉ là… em không biết phải bắt đầu từ đâu! – Tiểu Mai lắc đầu đáp.
- Cứ từ lúc em gặp Akira là được thôi! – Tôi trả lời.
- Ừm… là như vầy….! – Nàng bắt đầu câu chuyện bằng chất giọng từ tốn và thật chậm rãi, hệt như nàng khá buồn về kỉ niệm này vậy.
Theo lời kể của Tiểu Mai thì từ trước cấp 1, gia đình nàng sống ở Kyoto, sau khi nhà ngoại nàng bảo rằng muốn cả nhà sống cùng nhau, chính xác hơn là ông bà ngoại muốn gặp cháu gái thường xuyên, vậy nên ba mẹ nàng mới theo đó mà chuyển về Tokyo sống.
- Mẹ em sau khi tốt nghiệp đại học thì đến Kyoto theo yêu cầu công việc, và cũng tại đó mẹ gặp ba, thế nên lúc em học lớp 2 thì gia đình em vẫn ở đó. Chỉ sau khi bà ngoại em yếu dần vì tuổi đã cao nên cả nhà em mới chuyển về Tokyo, cũng vì nói là để tiện cho việc học của em! – Tiểu Mai nhẹ nhàng kể.
- Sao lại tiện cho việc học? Anh tưởng chuyển trường thì khá là rắc rối đấy chứ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không rắc rối gì, bởi ông ngoại em là cựu chủ tịch hội đồng quản trị trường cấp 2 nơi em sẽ theo học, vậy nên tiếng nói của ông rất có trọng lượng! – Nàng nhún vai đáp.
- À… ghê vậy ta! – Tôi gật gù.
- Kể cho có đầu đuôi thì ngày trước, ông ngoại em là chủ tịch một trường nữ cấp 2, còn bà ngoại thì theo nghề gia truyền của dòng họ là tinh chế và kinh doanh nước hoa. Khá lạ lùng là mẹ em nhất quyết không theo nghề giáo của ông ngoại, cũng không kinh doanh theo bà ngoại, mà mẹ cứ khăng khăng phải học âm nhạc. Vậy là nhà ngoại không còn cách nào khác hơn là để mẹ được theo đam mê của mình!
- Hèn gì em được học Piano từ nhỏ nhỉ!
- Ừa, không chỉ là dương cầm mà em còn phải học nhiều điều khác nữa, vì gia đình em rất trọng lễ nghi. Lúc nhỏ em rất ít khi được ra ngoài chơi như những bạn khác…..!
- Sao kỳ vậy?
Tiểu Mai thoáng buồn, nàng lắc đầu cười rồi nhìn tôi:
- Tuổi thơ của em là những chuỗi ngày học hành dài đằng đẵng, anh à!
- ………! – Tôi sửng sốt nhất thời không biết phải nói gì.
- Dòng họ ngoại rất trọng truyền thống và các tập tục nghi lễ, thế nên ngay từ khi gia đình em chuyển về Tokyo thì hàng ngày, ông ngoại dạy lịch sử, chữ viết và cách đối nhân xử thế. Ông dạy rất nhiều, và luôn bảo rằng sau này khi em ra đời sẽ biết được thế nào là cách tiếp chuyện làm sao cho người đối diện luôn phải thán phục và nể trọng mình. Ông bảo dòng họ trong nhà ai cũng rất thông minh, vậy nên em cũng phải được như vậy…!
- Ừm… khổ nhỉ!
- Bà ngoại thì dạy em cách ăn nói, đi đứng, nấu ăn, và các lễ nghi truyền thống như cắm hoa, pha trà, lẽ dĩ nhiên em rất thích được pha trà cho gia đình, và cắm hoa vào những ngày lễ tết. Thế nhưng đến cả điệu bộ cư xử, ngoại cũng bảo rằng em phải thể hiện được mình là con nhà danh giá, em… không thích như vậy, đâu ai ép được cuộc sống của mình phải như nào, phải ra sao, đúng không, anh?
- Ừm…!
- Mẹ em hiển nhiên là dạy nhạc cho em rồi, từ những ngày học nhạc lý vỡ lòng đến ngày chạm phím dương cầm đầu tiên, rồi sau mẹ còn dạy cả vĩ cầm, đàn tam thập lục. Mẹ luôn chú trọng những gì em học được, và yêu cầu em còn phải giỏi hơn mẹ nữa!
- ……. Vậy còn… Guitar thì sao?
- Là ba dạy, hi, ba em ít khi về nhà lắm, vì công việc mà, nhưng mỗi khi ba về thì em vui lắm, những ngày đó có lẽ là những ngày ít ỏi em được chơi đùa một cách… gần như hợp pháp vậy. Em rất thoải mái khi ở cạnh ba, có lẽ vì ba thương em nồng hậu nhất, thỉnh thoảng lại hùa theo cùng em mà vờ “ lên án “ nhà ngoại hắc ám, và cả mẹ nữa, hi hi! Có lúc ba dẫn em ra công viên, rồi người đàn người hát, vui lắm, em cũng học Guitar từ đó luôn, nên giờ mới dạy được anh, hì!
Nhìn Tiểu Mai khúc khích cười khi nhắc đến khoảng thời gian ngày trước mà tôi chẳng thấy vui chút nào, chỉ cảm thấy thương nàng vô hạn, bởi lẽ cùng lứa tuổi đó thì đám bọn tôi, kể cả lứa con gái như Khả Vy hay bé Trân thì đều chỉ biết học hành làng nhàng rồi đi chơi đi giỡn, trong khi Tiểu Mai gần như phải học suốt ngày.
- Em… không sao chứ? – Tôi bùi ngùi hỏi.
- Không, sao lại hỏi vậy? – Nàng nhìn tôi khó hiểu.
- Ừ… anh thấy… lúc nhỏ của em, sao mà… thảm quá…! – Tôi gãi đầu ấp úng.
- Gì chứ, em học thì có nhiều thật, nhưng chẳng phải sau này có lợi lắm sao? – Nàng phì cười.
- Lợi gì? Mất cả tuổi thơ!
- Ngốc, lúc nhỏ học nhiều nên giờ thảnh thơi, vì em… học hết rồi, hì!
- Thế ra em giỏi nhiều điều là nhờ bên ngoại à?
- Ừa, bảo là nhà ngoại áp đặt em thì cũng không đúng, vì mọi người ai cũng rất thương em, vậy nên họ đặt nhiều kì vọng thì cũng phải thôi. Mà nhờ vậy nên giờ em… vầy nè!
- Vầy là sao?
- Anh cố tình không hiểu hở? – Tiểu Mai bĩu môi.
- Đâu có, không hiểu thật mà! – Tôi ngơ ngác.
- Đồ… ngốc…! – Nàng dỗi.
- Chứ sao trời? – Tôi đần mặt ra vì chả hiểu gì.
- Hứ… thì nhờ mọi người dạy nhiều nên em trở thành một… tiểu thư xinh thật xinh, giỏi thật giỏi chứ sao! – Nàng cười tươi như hoa như ngọc.
- Ha ha, trước giờ anh cứ tưởng em nhã nhặn khiêm tốn lắm chứ, hoá ra cũng tự kiêu quá chừng! – Tôi phá lăn ra cười sằng sặc.
Tiểu Mai không tỏ thái độ bất mãn gì khi bị tôi trêu, ngược lại nàng còn khúc khích cười rồi phụng phịu nói:
- Em luôn khiêm tốn với bất cứ ai, nhưng trừ anh ra!
- Tại sao? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Vì em phải vậy mới quản được một ông con trai kiêu ngạo, hống hách lại hay sĩ diện, hiểu không? – Nàng nói rồi đưa tay véo mũi tôi.
- Au da… không có véo mũi! – Tôi rú lên khiếp đảm.
- Ai bảo chọc quê người ta, hì hì! – Nàng phì cười.
- Thôi, đau quá… kể tiếp đi!
- Xin lỗi, hì, giờ anh nghe tiếp nha!
- Ừm, đang gay cấn, nghe nè!
Tiểu Mai dường như vẫn chưa hết cười khi thấy bộ dạng ôm mũi nhăn nhó của tôi, phải mất vài mươi giây để “ dỗ dành “ thì tôi mới thôi quạu quọ, và nàng lại tiếp tục câu chuyện của mình.
- Thì như vậy, lúc nhỏ ngoài thời gian học ở trường thì còn lại em đều học ở nhà, và thời gian em tập đàn Piano thường là vào buổi chiều vì lúc ấy trời mát, em thường hay mở cửa sổ để đón gió trời, cảm giác tiếng đàn mình sẽ hay hơn, như bay bổng với gió vậy!
- Tốt, chơi đàn là phải hoà cùng cảm xúc, tiếp đi!
- Hì, lần đầu tiên em gặp Akira cũng là vậy đấy!
- Hửm?
- Lần đầu em gặp Akira là một chiều mùa hè lớp 5, khi em đang tập đàn thì cậu ta đánh bóng chày làm vỡ cửa kính nhà em!
- ………!
- Nhưng Akira thua anh ở chỗ là bỏ chạy mất luôn chứ không dám ở lại, mãi đến khi ba cậu ấy dắt sang nhà em xin lỗi thì hai đứa mới gặp và biết nhau!
- Ừ, cái thằng….!
- Akira học giỏi lắm, chơi thể thao cũng giỏi, nhất là bóng chày, cậu ấy là Pitcher tiềm năng nhất trường đấy anh!
- Pitcher là cái gì?
- Là vị trí của tay ném bóng chủ lực trong một đội bóng chày ấy, nói chung những khi ở trường thì cậu ấy rất được phái nữ hâm mộ, bởi lẽ thường thì mọi người rất thán phục Pitcher tài năng, và… Akira lại thông minh, đẹp trai nữa!
- Cái… gì? Em cũng hâm mộ nó luôn à?
- Không gọi bạn em bằng “ nó “, liệu hồn anh đấy!
- Ừm… rồi….!
- Akira rất thích nghe em chơi Piano, kể từ sau lần cậu ấy làm vỡ cửa kính nhà em thì cả hai gia đình biết nhau luôn, và qua lại rất thân thiết bởi ở ngay đối diện nhau. Mẹ em và mẹ Akira hay đùa rằng tụi em rất xứng đôi, có khi cũng nên hứa hôn luôn!
- Bậy…bạ…!
- Hì, chỉ là người lớn chọc giỡn con trẻ thôi mà, anh để ý làm gì. Rồi em vào học cấp 2 ở trường nữ sinh của ông ngoại, còn Akira học một trường khác, trường này có cả nam lẫn nữ, nhưng cũng gần với trường em. Vì nhà hai đứa đều gần trường nên bọn em thường đi học và ra về cùng nhau, thỉnh thoảng Akira có đợi em về chung, cũng đôi lúc em sang trường cậu ấy xem tập bóng rồi mới về!
- …….!
- Những ngày nghỉ vào buổi chiều, khi em tập dương cầm trong nhà thì Akira thường đứng ngoài sân mà chăm chú nghe, em có hỏi thì cậu ấy bảo rất thích nghe Piano, vậy nên em cũng không thắc mắc gì thêm nữa. Bởi đôi lúc em cũng xem cậu ấy chơi bóng chày với các khu phố khác, và nhận ra rằng Akira rất giỏi, thật sự có thiên khiếu trong môn thể thao này, cậu ấy ném bóng luôn strike- batter out các tay đập bóng khác, hiển nhiên mọi người đều rất tự hào về Akira!
- …………!
- Rồi mọi chuyện vẫn diễn ra hệt như vậy thôi, êm đềm và đơn giản, hằng ngày bọn em đi học, về nhà thì em tập đàn, Akira đến nghe, thỉnh thoảng cậu ấy mời em cổ vũ cho những trận bóng của trường cậu ấy thi đấu. Em xem Akira như bạn thân từ nhỏ vậy, và em… vô tình cũng cho rằng Akira nghĩ như em, mãi cho đến năm lớp 9…..!
- Năm đó ra sao?
- Năm đó là thành phố tổ chức giải thi đấu bóng chày cho các trường cấp 2 toàn khu vực Kanto, và lẽ dĩ nhiên rằng Akira cũng nằm trong danh sách cầu thủ chủ lực của trường cậu ấy!
- Ừm!
- Có một chi tiết hơi ngoài lề một chút, nhưng sau này nghĩ lại, em cho rằng đây chính là nguồn gốc của toàn bộ mọi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, quả thật là em không thể nào biết trước được!
- Là gì thế?
- Từ lúc học cấp 2 thì… riêng em, khi vào học trường nữ sinh, bạn bè đều biết và cho rằng em vào học trường này là nhờ quyền lực của gia đình. Nói chung họ cũng không ghét gì em, nhưng cũng… không thích em lắm, bởi em… cũng không biết nói sao nữa, chỉ là em có nhiều thành tích tốt, và… nam sinh ở trường của Akira cũng rất thích em!
- Dễ hiểu mà, thằng nào không thích em mới ngu ấy!
- Hì, ở trường kia cũng vậy, Akira rất được các bạn nữ trong trường hâm mộ, đẹp trai học giỏi, lại là Pitcher chủ lực của đội bóng, vậy nên cứ đến dịp Valentine thì cậu ấy luôn là người nhận được rất nhiều socola từ nhiều bạn gái!
- Rồi… sao?
Đến đây thì tôi có hơi…ghen tị và cảm thấy tủi thân, bởi Valentine ở Việt Nam thì dạo đó chưa phổ biến lắm, vậy nên socola vào dịp lễ tình nhân thì với bọn con trai cấp 2 vẫn là một thứ kẹo xa xỉ và đắt tiền.
- Và… Valentine trắng, em cũng nhận được rất nhiều socola từ trường bên cạnh, dù là… em không hề tặng cho cậu bạn trai nào cả!
- Sướng!
- Không đâu, lí do chính là ở đây nè, em thì học trường nữ, Akira thì học trường gần đó, cứ đến Valentine thì cậu ấy nhận nhiều socola, em thì nhận nhiều hoa và thiệp tỏ tình, nhưng… cả em lẫn cậu ấy đều không nhận lời một ai cả!
- Rồi sao?
- Và … hai đứa thường học về cùng nhau, vậy nên mọi người ở trường bắt đầu gán ghép em với cậu ấy, có đôi lúc em nghĩ cả những bạn nữ sinh ở hai trường đều… ghét em, bởi giống như em giành Akira khỏi tay bọn họ vậy!
- Thế em có giành không?
- Ngốc, em chỉ xem Akira là bạn thôi, thế nhưng mọi người lại không nghĩ vậy, thế nên… một cách vô tình mà không hẹn trước, nữ sinh trường em và nam sinh trường Akira giống như… hùa nhau mà chia rẽ hai đứa vậy!
- Chia rẽ?
- Ừa, nam sinh bên đó… kiểu như bạo dạn hơn, cứ đợi đến khi tan học là họ thường đến gặp em, dù chỉ là chào hỏi xã giao hay… gửi thư làm quen. Còn nữ sinh bên em thì cứ rối cả lên mỗi khi Akira đến trường, nói chung… cứ như cả hai đứa em đều bị làm phiền vậy!
- Thích vậy ta, được hâm mộ mà chê!
- Anh thử vậy xem có thích không, khó chịu lắm!
- Rồi sao nữa?
- Thì… như vậy đó, có lúc Akira đùa rằng, chắc cậu ấy phải vờ làm bạn trai của em và em nhận lời luôn thì bọn họ mới thôi chọc phá mất!
- Hơ… đùa gì kì vậy?
- Em… chỉ nghĩ đó là lời nói đùa đơn thuần thôi, nên cũng không trả lời gì cả. Rồi vào năm lớp 9, khi mà đội bóng của Akira được giải nhì toàn khu vực, và cậu ấy được đánh giá là ngôi sao sáng của giải đấu thì Akira lại càng nổi tiếng hơn nữa… nữ sinh thấy cậu ấy là gần như say mê luôn!
- Ghê…..!
- Cũng trong năm đó thì em nhận giải triển vọng Piano toàn thành, vậy nên tình cờ là… giống như cả hai đứa em đều hẹn nhau mà thi đấu vậy. Nhưng cũng vì vậy mà mọi người dường như nghĩ rằng, bởi Akira là Pitcher tương lai sáng sủa, em là Pianist tài năng, thế nên tụi em… gần như là một cặp rất xứng đôi, đến cả hai gia đình cũng cho rằng như vậy!
- …………!
- Dường như lời nói đùa của Akira trở thành thật vậy, khi hai đứa em đi cạnh nhau thì hầu như mọi người đều không tranh cãi gì nữa, bởi biết rằng… bạn gái của cậu ấy chỉ có thể là em… và bạn trai của em thì phải là một Akira tài năng. Nam nữ sinh hai trường cũng thôi những động thái trước đó, và cho rằng tụi em gần như là một cặp rồi!
- ……….!
- Em thì nghĩ rằng hai đứa…vô hình chung như là bức bình phong, là lá chắn hoàn hảo cho nhau vậy, bởi tụi em là bạn thuở nhỏ, giờ đây nếu nép sau vỏ bọc có bạn trai là Akira thì không nam sinh nào làm phiền em nữa, và Akira có bạn gái là em thì các nữ sinh khác cũng tự động rút lui theo. Và… Akira nói với em rằng cậu ấy cũng nghĩ như vậy, thế nên em không hoài nghi gì thêm nữa, dù có đôi lúc… em hơi ngờ rằng Akira thích em!
- …………….!
- Nhưng một chuyện xảy ra đã làm đảo lộn tất cả, khi mà… vào cuối năm lớp 9, trường Akira có tổ chức lễ hội Kouyasai!
- Kou…..?
- Hội Kouyasai, là trước khi tốt nghiệp thì trường sẽ tổ chức ngày đốt lửa trại giữa sân vào ban đêm, đồng thời sẽ có khiêu vũ cùng nhau. Lẽ dĩ nhiên là nữ sinh trường em cũng được mời sang giao lưu để dự hội chợ ban ngày và tiệc nhảy ban đêm, nhưng có một luật bất thành văn rằng… mặc định nếu trong đêm hội Kouyasai này, chàng trai nào mời một cô gái khiêu vũ chung, nếu cô ấy nhận lời và bước ra nhảy cùng thì họ sẽ chính thức trở thành một cặp đôi kể từ hôm đó!
- Đừng nói với anh là sau đó….Akira… mời em khiêu vũ đấy? – Tôi hoảng hồn.
- Ừm….! – Tiểu Mai nhẹ gật đầu.
- Thế rồi.. em có nhận lời không? – Tôi hỏi mà nghe tim mình đập binh binh.
Tiểu Mai không trả lời câu hỏi của tôi, nàng chỉ im lặng nhìn ra biển, ánh mắt thoáng buồn hệt như nắng chiều đang dần tắt trên đồi lúc này vậy. Một chốc yên tĩnh sau đó, nàng đáp lại câu hỏi của tôi, cũng bằng một câu hỏi khác:
- Vậy anh nghĩ… em có nhận lời không?
- Em không định kể tiếp à? – Tôi hỏi để tiếp tục câu chuyện.
- Chỉ là… em không biết phải bắt đầu từ đâu! – Tiểu Mai lắc đầu đáp.
- Cứ từ lúc em gặp Akira là được thôi! – Tôi trả lời.
- Ừm… là như vầy….! – Nàng bắt đầu câu chuyện bằng chất giọng từ tốn và thật chậm rãi, hệt như nàng khá buồn về kỉ niệm này vậy.
Theo lời kể của Tiểu Mai thì từ trước cấp 1, gia đình nàng sống ở Kyoto, sau khi nhà ngoại nàng bảo rằng muốn cả nhà sống cùng nhau, chính xác hơn là ông bà ngoại muốn gặp cháu gái thường xuyên, vậy nên ba mẹ nàng mới theo đó mà chuyển về Tokyo sống.
- Mẹ em sau khi tốt nghiệp đại học thì đến Kyoto theo yêu cầu công việc, và cũng tại đó mẹ gặp ba, thế nên lúc em học lớp 2 thì gia đình em vẫn ở đó. Chỉ sau khi bà ngoại em yếu dần vì tuổi đã cao nên cả nhà em mới chuyển về Tokyo, cũng vì nói là để tiện cho việc học của em! – Tiểu Mai nhẹ nhàng kể.
- Sao lại tiện cho việc học? Anh tưởng chuyển trường thì khá là rắc rối đấy chứ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không rắc rối gì, bởi ông ngoại em là cựu chủ tịch hội đồng quản trị trường cấp 2 nơi em sẽ theo học, vậy nên tiếng nói của ông rất có trọng lượng! – Nàng nhún vai đáp.
- À… ghê vậy ta! – Tôi gật gù.
- Kể cho có đầu đuôi thì ngày trước, ông ngoại em là chủ tịch một trường nữ cấp 2, còn bà ngoại thì theo nghề gia truyền của dòng họ là tinh chế và kinh doanh nước hoa. Khá lạ lùng là mẹ em nhất quyết không theo nghề giáo của ông ngoại, cũng không kinh doanh theo bà ngoại, mà mẹ cứ khăng khăng phải học âm nhạc. Vậy là nhà ngoại không còn cách nào khác hơn là để mẹ được theo đam mê của mình!
- Hèn gì em được học Piano từ nhỏ nhỉ!
- Ừa, không chỉ là dương cầm mà em còn phải học nhiều điều khác nữa, vì gia đình em rất trọng lễ nghi. Lúc nhỏ em rất ít khi được ra ngoài chơi như những bạn khác…..!
- Sao kỳ vậy?
Tiểu Mai thoáng buồn, nàng lắc đầu cười rồi nhìn tôi:
- Tuổi thơ của em là những chuỗi ngày học hành dài đằng đẵng, anh à!
- ………! – Tôi sửng sốt nhất thời không biết phải nói gì.
- Dòng họ ngoại rất trọng truyền thống và các tập tục nghi lễ, thế nên ngay từ khi gia đình em chuyển về Tokyo thì hàng ngày, ông ngoại dạy lịch sử, chữ viết và cách đối nhân xử thế. Ông dạy rất nhiều, và luôn bảo rằng sau này khi em ra đời sẽ biết được thế nào là cách tiếp chuyện làm sao cho người đối diện luôn phải thán phục và nể trọng mình. Ông bảo dòng họ trong nhà ai cũng rất thông minh, vậy nên em cũng phải được như vậy…!
- Ừm… khổ nhỉ!
- Bà ngoại thì dạy em cách ăn nói, đi đứng, nấu ăn, và các lễ nghi truyền thống như cắm hoa, pha trà, lẽ dĩ nhiên em rất thích được pha trà cho gia đình, và cắm hoa vào những ngày lễ tết. Thế nhưng đến cả điệu bộ cư xử, ngoại cũng bảo rằng em phải thể hiện được mình là con nhà danh giá, em… không thích như vậy, đâu ai ép được cuộc sống của mình phải như nào, phải ra sao, đúng không, anh?
- Ừm…!
- Mẹ em hiển nhiên là dạy nhạc cho em rồi, từ những ngày học nhạc lý vỡ lòng đến ngày chạm phím dương cầm đầu tiên, rồi sau mẹ còn dạy cả vĩ cầm, đàn tam thập lục. Mẹ luôn chú trọng những gì em học được, và yêu cầu em còn phải giỏi hơn mẹ nữa!
- ……. Vậy còn… Guitar thì sao?
- Là ba dạy, hi, ba em ít khi về nhà lắm, vì công việc mà, nhưng mỗi khi ba về thì em vui lắm, những ngày đó có lẽ là những ngày ít ỏi em được chơi đùa một cách… gần như hợp pháp vậy. Em rất thoải mái khi ở cạnh ba, có lẽ vì ba thương em nồng hậu nhất, thỉnh thoảng lại hùa theo cùng em mà vờ “ lên án “ nhà ngoại hắc ám, và cả mẹ nữa, hi hi! Có lúc ba dẫn em ra công viên, rồi người đàn người hát, vui lắm, em cũng học Guitar từ đó luôn, nên giờ mới dạy được anh, hì!
Nhìn Tiểu Mai khúc khích cười khi nhắc đến khoảng thời gian ngày trước mà tôi chẳng thấy vui chút nào, chỉ cảm thấy thương nàng vô hạn, bởi lẽ cùng lứa tuổi đó thì đám bọn tôi, kể cả lứa con gái như Khả Vy hay bé Trân thì đều chỉ biết học hành làng nhàng rồi đi chơi đi giỡn, trong khi Tiểu Mai gần như phải học suốt ngày.
- Em… không sao chứ? – Tôi bùi ngùi hỏi.
- Không, sao lại hỏi vậy? – Nàng nhìn tôi khó hiểu.
- Ừ… anh thấy… lúc nhỏ của em, sao mà… thảm quá…! – Tôi gãi đầu ấp úng.
- Gì chứ, em học thì có nhiều thật, nhưng chẳng phải sau này có lợi lắm sao? – Nàng phì cười.
- Lợi gì? Mất cả tuổi thơ!
- Ngốc, lúc nhỏ học nhiều nên giờ thảnh thơi, vì em… học hết rồi, hì!
- Thế ra em giỏi nhiều điều là nhờ bên ngoại à?
- Ừa, bảo là nhà ngoại áp đặt em thì cũng không đúng, vì mọi người ai cũng rất thương em, vậy nên họ đặt nhiều kì vọng thì cũng phải thôi. Mà nhờ vậy nên giờ em… vầy nè!
- Vầy là sao?
- Anh cố tình không hiểu hở? – Tiểu Mai bĩu môi.
- Đâu có, không hiểu thật mà! – Tôi ngơ ngác.
- Đồ… ngốc…! – Nàng dỗi.
- Chứ sao trời? – Tôi đần mặt ra vì chả hiểu gì.
- Hứ… thì nhờ mọi người dạy nhiều nên em trở thành một… tiểu thư xinh thật xinh, giỏi thật giỏi chứ sao! – Nàng cười tươi như hoa như ngọc.
- Ha ha, trước giờ anh cứ tưởng em nhã nhặn khiêm tốn lắm chứ, hoá ra cũng tự kiêu quá chừng! – Tôi phá lăn ra cười sằng sặc.
Tiểu Mai không tỏ thái độ bất mãn gì khi bị tôi trêu, ngược lại nàng còn khúc khích cười rồi phụng phịu nói:
- Em luôn khiêm tốn với bất cứ ai, nhưng trừ anh ra!
- Tại sao? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Vì em phải vậy mới quản được một ông con trai kiêu ngạo, hống hách lại hay sĩ diện, hiểu không? – Nàng nói rồi đưa tay véo mũi tôi.
- Au da… không có véo mũi! – Tôi rú lên khiếp đảm.
- Ai bảo chọc quê người ta, hì hì! – Nàng phì cười.
- Thôi, đau quá… kể tiếp đi!
- Xin lỗi, hì, giờ anh nghe tiếp nha!
- Ừm, đang gay cấn, nghe nè!
Tiểu Mai dường như vẫn chưa hết cười khi thấy bộ dạng ôm mũi nhăn nhó của tôi, phải mất vài mươi giây để “ dỗ dành “ thì tôi mới thôi quạu quọ, và nàng lại tiếp tục câu chuyện của mình.
- Thì như vậy, lúc nhỏ ngoài thời gian học ở trường thì còn lại em đều học ở nhà, và thời gian em tập đàn Piano thường là vào buổi chiều vì lúc ấy trời mát, em thường hay mở cửa sổ để đón gió trời, cảm giác tiếng đàn mình sẽ hay hơn, như bay bổng với gió vậy!
- Tốt, chơi đàn là phải hoà cùng cảm xúc, tiếp đi!
- Hì, lần đầu tiên em gặp Akira cũng là vậy đấy!
- Hửm?
- Lần đầu em gặp Akira là một chiều mùa hè lớp 5, khi em đang tập đàn thì cậu ta đánh bóng chày làm vỡ cửa kính nhà em!
- ………!
- Nhưng Akira thua anh ở chỗ là bỏ chạy mất luôn chứ không dám ở lại, mãi đến khi ba cậu ấy dắt sang nhà em xin lỗi thì hai đứa mới gặp và biết nhau!
- Ừ, cái thằng….!
- Akira học giỏi lắm, chơi thể thao cũng giỏi, nhất là bóng chày, cậu ấy là Pitcher tiềm năng nhất trường đấy anh!
- Pitcher là cái gì?
- Là vị trí của tay ném bóng chủ lực trong một đội bóng chày ấy, nói chung những khi ở trường thì cậu ấy rất được phái nữ hâm mộ, bởi lẽ thường thì mọi người rất thán phục Pitcher tài năng, và… Akira lại thông minh, đẹp trai nữa!
- Cái… gì? Em cũng hâm mộ nó luôn à?
- Không gọi bạn em bằng “ nó “, liệu hồn anh đấy!
- Ừm… rồi….!
- Akira rất thích nghe em chơi Piano, kể từ sau lần cậu ấy làm vỡ cửa kính nhà em thì cả hai gia đình biết nhau luôn, và qua lại rất thân thiết bởi ở ngay đối diện nhau. Mẹ em và mẹ Akira hay đùa rằng tụi em rất xứng đôi, có khi cũng nên hứa hôn luôn!
- Bậy…bạ…!
- Hì, chỉ là người lớn chọc giỡn con trẻ thôi mà, anh để ý làm gì. Rồi em vào học cấp 2 ở trường nữ sinh của ông ngoại, còn Akira học một trường khác, trường này có cả nam lẫn nữ, nhưng cũng gần với trường em. Vì nhà hai đứa đều gần trường nên bọn em thường đi học và ra về cùng nhau, thỉnh thoảng Akira có đợi em về chung, cũng đôi lúc em sang trường cậu ấy xem tập bóng rồi mới về!
- …….!
- Những ngày nghỉ vào buổi chiều, khi em tập dương cầm trong nhà thì Akira thường đứng ngoài sân mà chăm chú nghe, em có hỏi thì cậu ấy bảo rất thích nghe Piano, vậy nên em cũng không thắc mắc gì thêm nữa. Bởi đôi lúc em cũng xem cậu ấy chơi bóng chày với các khu phố khác, và nhận ra rằng Akira rất giỏi, thật sự có thiên khiếu trong môn thể thao này, cậu ấy ném bóng luôn strike- batter out các tay đập bóng khác, hiển nhiên mọi người đều rất tự hào về Akira!
- …………!
- Rồi mọi chuyện vẫn diễn ra hệt như vậy thôi, êm đềm và đơn giản, hằng ngày bọn em đi học, về nhà thì em tập đàn, Akira đến nghe, thỉnh thoảng cậu ấy mời em cổ vũ cho những trận bóng của trường cậu ấy thi đấu. Em xem Akira như bạn thân từ nhỏ vậy, và em… vô tình cũng cho rằng Akira nghĩ như em, mãi cho đến năm lớp 9…..!
- Năm đó ra sao?
- Năm đó là thành phố tổ chức giải thi đấu bóng chày cho các trường cấp 2 toàn khu vực Kanto, và lẽ dĩ nhiên rằng Akira cũng nằm trong danh sách cầu thủ chủ lực của trường cậu ấy!
- Ừm!
- Có một chi tiết hơi ngoài lề một chút, nhưng sau này nghĩ lại, em cho rằng đây chính là nguồn gốc của toàn bộ mọi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, quả thật là em không thể nào biết trước được!
- Là gì thế?
- Từ lúc học cấp 2 thì… riêng em, khi vào học trường nữ sinh, bạn bè đều biết và cho rằng em vào học trường này là nhờ quyền lực của gia đình. Nói chung họ cũng không ghét gì em, nhưng cũng… không thích em lắm, bởi em… cũng không biết nói sao nữa, chỉ là em có nhiều thành tích tốt, và… nam sinh ở trường của Akira cũng rất thích em!
- Dễ hiểu mà, thằng nào không thích em mới ngu ấy!
- Hì, ở trường kia cũng vậy, Akira rất được các bạn nữ trong trường hâm mộ, đẹp trai học giỏi, lại là Pitcher chủ lực của đội bóng, vậy nên cứ đến dịp Valentine thì cậu ấy luôn là người nhận được rất nhiều socola từ nhiều bạn gái!
- Rồi… sao?
Đến đây thì tôi có hơi…ghen tị và cảm thấy tủi thân, bởi Valentine ở Việt Nam thì dạo đó chưa phổ biến lắm, vậy nên socola vào dịp lễ tình nhân thì với bọn con trai cấp 2 vẫn là một thứ kẹo xa xỉ và đắt tiền.
- Và… Valentine trắng, em cũng nhận được rất nhiều socola từ trường bên cạnh, dù là… em không hề tặng cho cậu bạn trai nào cả!
- Sướng!
- Không đâu, lí do chính là ở đây nè, em thì học trường nữ, Akira thì học trường gần đó, cứ đến Valentine thì cậu ấy nhận nhiều socola, em thì nhận nhiều hoa và thiệp tỏ tình, nhưng… cả em lẫn cậu ấy đều không nhận lời một ai cả!
- Rồi sao?
- Và … hai đứa thường học về cùng nhau, vậy nên mọi người ở trường bắt đầu gán ghép em với cậu ấy, có đôi lúc em nghĩ cả những bạn nữ sinh ở hai trường đều… ghét em, bởi giống như em giành Akira khỏi tay bọn họ vậy!
- Thế em có giành không?
- Ngốc, em chỉ xem Akira là bạn thôi, thế nhưng mọi người lại không nghĩ vậy, thế nên… một cách vô tình mà không hẹn trước, nữ sinh trường em và nam sinh trường Akira giống như… hùa nhau mà chia rẽ hai đứa vậy!
- Chia rẽ?
- Ừa, nam sinh bên đó… kiểu như bạo dạn hơn, cứ đợi đến khi tan học là họ thường đến gặp em, dù chỉ là chào hỏi xã giao hay… gửi thư làm quen. Còn nữ sinh bên em thì cứ rối cả lên mỗi khi Akira đến trường, nói chung… cứ như cả hai đứa em đều bị làm phiền vậy!
- Thích vậy ta, được hâm mộ mà chê!
- Anh thử vậy xem có thích không, khó chịu lắm!
- Rồi sao nữa?
- Thì… như vậy đó, có lúc Akira đùa rằng, chắc cậu ấy phải vờ làm bạn trai của em và em nhận lời luôn thì bọn họ mới thôi chọc phá mất!
- Hơ… đùa gì kì vậy?
- Em… chỉ nghĩ đó là lời nói đùa đơn thuần thôi, nên cũng không trả lời gì cả. Rồi vào năm lớp 9, khi mà đội bóng của Akira được giải nhì toàn khu vực, và cậu ấy được đánh giá là ngôi sao sáng của giải đấu thì Akira lại càng nổi tiếng hơn nữa… nữ sinh thấy cậu ấy là gần như say mê luôn!
- Ghê…..!
- Cũng trong năm đó thì em nhận giải triển vọng Piano toàn thành, vậy nên tình cờ là… giống như cả hai đứa em đều hẹn nhau mà thi đấu vậy. Nhưng cũng vì vậy mà mọi người dường như nghĩ rằng, bởi Akira là Pitcher tương lai sáng sủa, em là Pianist tài năng, thế nên tụi em… gần như là một cặp rất xứng đôi, đến cả hai gia đình cũng cho rằng như vậy!
- …………!
- Dường như lời nói đùa của Akira trở thành thật vậy, khi hai đứa em đi cạnh nhau thì hầu như mọi người đều không tranh cãi gì nữa, bởi biết rằng… bạn gái của cậu ấy chỉ có thể là em… và bạn trai của em thì phải là một Akira tài năng. Nam nữ sinh hai trường cũng thôi những động thái trước đó, và cho rằng tụi em gần như là một cặp rồi!
- ……….!
- Em thì nghĩ rằng hai đứa…vô hình chung như là bức bình phong, là lá chắn hoàn hảo cho nhau vậy, bởi tụi em là bạn thuở nhỏ, giờ đây nếu nép sau vỏ bọc có bạn trai là Akira thì không nam sinh nào làm phiền em nữa, và Akira có bạn gái là em thì các nữ sinh khác cũng tự động rút lui theo. Và… Akira nói với em rằng cậu ấy cũng nghĩ như vậy, thế nên em không hoài nghi gì thêm nữa, dù có đôi lúc… em hơi ngờ rằng Akira thích em!
- …………….!
- Nhưng một chuyện xảy ra đã làm đảo lộn tất cả, khi mà… vào cuối năm lớp 9, trường Akira có tổ chức lễ hội Kouyasai!
- Kou…..?
- Hội Kouyasai, là trước khi tốt nghiệp thì trường sẽ tổ chức ngày đốt lửa trại giữa sân vào ban đêm, đồng thời sẽ có khiêu vũ cùng nhau. Lẽ dĩ nhiên là nữ sinh trường em cũng được mời sang giao lưu để dự hội chợ ban ngày và tiệc nhảy ban đêm, nhưng có một luật bất thành văn rằng… mặc định nếu trong đêm hội Kouyasai này, chàng trai nào mời một cô gái khiêu vũ chung, nếu cô ấy nhận lời và bước ra nhảy cùng thì họ sẽ chính thức trở thành một cặp đôi kể từ hôm đó!
- Đừng nói với anh là sau đó….Akira… mời em khiêu vũ đấy? – Tôi hoảng hồn.
- Ừm….! – Tiểu Mai nhẹ gật đầu.
- Thế rồi.. em có nhận lời không? – Tôi hỏi mà nghe tim mình đập binh binh.
Tiểu Mai không trả lời câu hỏi của tôi, nàng chỉ im lặng nhìn ra biển, ánh mắt thoáng buồn hệt như nắng chiều đang dần tắt trên đồi lúc này vậy. Một chốc yên tĩnh sau đó, nàng đáp lại câu hỏi của tôi, cũng bằng một câu hỏi khác:
- Vậy anh nghĩ… em có nhận lời không?
Tác giả :
Trí Nam