Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 167
Tối hôm đó, tôi lò mò trèo lên sân thượng, nằm oạch ra nền đất, chắp hai tay sau gáy nhìn lên cao, bầu trời buổi đêm sau cơn mưa to đùng vừa nãy giờ đã quang đãng một vùng rộng lớn cùng ngàn ánh sao lấp lánh. Không khí mát lạnh và khoảng thời gian yên tĩnh về khuya luôn làm tôi cảm thấy thoải mái đầu óc, hít một hơi dài sảng khoái, tôi mỉm cười một mình, thầm nghĩ cuộc đời vẻ như đã ưu ái tôi quá rồi chăng.
Đầu năm học, tôi gặp lại Tiểu Mai, mẫu người yêu lí tưởng trong mơ của tôi, và trước khi gặp nàng, tôi cứ đinh ninh rằng người con gái đó sẽ chẳng bao giờ rời khỏi mộng mị bước chân ra ngoài đời thực.
Tiểu Mai rất đỗi xinh đẹp, ừ, ai cũng thừa nhận như vậy, mà cũng có thể quan điểm về cái đẹp của mỗi người mỗi khác. Nhưng với tôi, tóc dài kẹp mái hờ hững, gương mặt thanh tú với đôi gò má cao, môi hồng kiêu sa cùng ánh mắt thoáng nhìn lạnh băng, đã là nét đẹp hoàn mỹ nhất của riêng tôi. Càng tiếp xúc với Tiểu Mai, tôi lại thêm mười phần quý mến, vì ẩn sau nét lạnh lùng cố hữu là một người con gái đảm đang chu toàn, nhất mực hiền dịu, điềm đạm mà tinh tế nhất tôi từng được biết. Nét cười khẽ khàng của nàng, là điệu nhạc dương cầm thánh thót trong cánh rừng yên tĩnh với dòng suối róc rách mát trong.
Nhưng vì, có lẽ đó là do những ngộ nhận của tôi về lúc ban đầu, tôi rời khỏi khung cảnh yên bình ấy, đón nhận làn gió ấm áp từ một nụ cười toả nắng, khúc khích reo vui hệt như những giọt nắng đang nhảy nhót của buổi ban mai mùa hè.
Khả Vy, hoạt bát dễ thương, mắt hấp háy lém lỉnh luôn tạo cho người đối diện một cảm giác yêu mến cô nàng này ngay từ lần gặp đầu tiên, mà tôi tin rằng mười người gặp em ấy thì hết tám người đã gọi là rung rinh xao động rồi.
Và cơ duyên xảo hợp, cả hai nàng đều thích một thằng con trai còm nhom không có gì đặc biệt, đã từng liên tục thất bại trong cuộc “ thập tự chinh tán gái “ từ năm lớp 2 đến tận cuối năm lớp 9, là tôi đây. Với một thằng con trai mới lớn chưa hiểu sự đời, tôi khoái chí nghĩ thầm mình thật may mắn, vì hầu như bây giờ không thể đào đâu ra một điểm nào để than phiền về cuộc sống hiện tại, nhất là khi có đến hai cô gái cùng thích mình.
Đã quá đầy đủ rồi, đừng tham nữa mà hại thân hại luôn người khác, chọn Vy thay vì Tiểu Mai, âu cũng là hợp lẽ, đó là những gì tôi rút kết được sau khi đếm cả thảy có vài mươi ngôi sao trong tầm mắt mình.
Nhưng phàm ở đời, cái gì nhiều quá cũng không tốt, và chẳng ai may mắn hoài, đó cũng là điều tôi rút kết được, nhưng đó là chuyện của vài năm sau.
Còn bây giờ, tôi leo xuống quay lại vào phòng ngủ, thoải mái đặt lưng xuống giường, và giật mình nhận ra cái ôm từ đằng sau khi nãy, hãy còn ấm áp lắm…
Ngày mai, chào nhé, những ngày mới tinh khôi của mùa hè đang ở phía trước….
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, lại leo lên sân thượng dợt lại vài đường lả lướt dành cho lời hẹn sắp tới, tầm nửa tiếng đã vã cả mồ hôi, ngồi bệt thở dốc một hồi rồi xuống dưới nhà kiếm đồ ăn sáng.
- Ớ, đại huynh, học siêng quá vậy? Hèn gì tối qua mưa to đùng! – Tôi trố mắt nhìn ông anh vừa sáng bảnh mắt đã nhảy vào bàn học.
- Cút, bố đang tập trung, lảng vảng tao tát vỡ mồm! - Ổng sừng sộ nạt ngang.
Tôi hoảng hồn lỉnh ngay xuống nhà dưới, tặc lưỡi nhủ thầm từ bây giờ đừng có mà dại dột chọc giận ổng nữa, vì năm nay là cuối cấp của ông anh tôi rồi, vừa thi tốt nghiệp xong là lại sẽ phải lao đầu vào thi đại học, thế nên giờ này ổng siêng cũng đúng. Với cả ổng đăng kí thi 2 trường vừa nghe tên đã thấy khủng hoảng, đại học Y Dược và đại học Bách khoa, tôi lúc vừa biết thì cũng thiếu điều lăn đùng ra xỉu vì thất kinh. Bởi vì đại học Y thì không nói làm gì, dòng họ nhà tôi có luật bất thành văn, bất kể là trai hay gái, cứ đến tuổi thi thố là nhất định phải đăng kí thi vào trường đại học Y Dược TP HCM, tất cả chỉ vì ai cũng mong dòng họ sẽ có một người nối nghiệp bác sĩ của bác Hai tôi. Mà trước ông anh tôi thì đã có 3 ông anh họ cũng đăng kí thi Y dược và rớt luôn cái độp mấy năm liền, dù mấy ổng toàn học trường chuyên, 2 ông anh họ kia thì lại càng dữ hơn khi mà cũng học trường chuyên THD vốn là đại kình địch với trường PBC tụi tôi. Thế nên đợt này nếu ông anh hai quý hoá của tôi mà rớt Y Dược, thì chắc chắn 2 năm sau tôi cũng sẽ nối gót theo nghiệp, khăn gói thi vào 1 trong những trường xếp hạng khó vào bậc nhất Việt Nam, mà gì chứ tôi thi thì cũng chắc 100% là….rớt luôn.
Chính bởi tâm lí này, mà lúc nhìn nguyện vọng còn lại là Đại học Bách Khoa thì tôi hoảng hồn:
- Điên sao đại ca, đã thi Y rồi còn Bách Khoa, nhỡ rớt hết thì làm thế nào? À, cơ mà lúc rớt cũng oai nhỉ, ai hỏi thì bảo “ tại tao thi Y với Bách khoa nên mới bị rớt “, chà, dám lắm!
- Cái thằng khốn, ông chưa thi mà mày đã trù à ranh con! – Và rồi ổng cốc tôi một phát muốn thủng não, kể từ hôm đó, tôi ra chiều uý kị nép sang bên nhìn ổng lao đầu vào học bất kể sớm tối, hết đi luyện thi với học nhóm thì lại về luyện công ở nhà, 1-2h sáng vẫn còn thấy đèn nhà dưới sáng trung.
- “ Coi mòi giờ mình lớp 10 vậy mà nhàn hạ thật, giờ chả phải lo học hành gì sất! “ – Tôi khoái chí cười thầm trong bụng.
Nhưng khi tôi vừa nuốt xong chén cơm chiên vào bụng thì cái sự nhàn hạ nó cũng trôi tuột đâu mất, ăn uống no nê xong toan dắt xe đi thì mẹ tôi đã gọi giật lại:
- Ăn xong rồi thì học tiếng Anh đi nhé, đang trong tuần cấm túc đấy!
Tôi đần mặt ra, bữa sáng ngon lành vừa nãy giờ cứ như sắp ào lại ra ngoài theo nỗi…ấm ức của học sinh được nghỉ hè mà vẫn phải học:
- Thôi mà, mẹ…….! – Cực chẳng đã, tôi chuẩn bị giở chiêu bài năn nỉ.
- Không cãi! – Ngờ đâu mẹ tôi lạnh lùng buông lời sắt đá rồi quay đi.
Tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, tôi ỉu xìu lê thân lên phòng, lần mò trong tủ ra cuốn English 10, cay đắng nhìn nó như nhìn kẻ thù không đội trời chung. Và còn hơn thế nữa, khi ông anh tôi phốc lên lầu lấy sách, thấy tôi đang xụ mặt chống cằm đọc ê a liền giở giọng cười đểu:
- Hê hê, thiệt là tội nghiệp quá đó mà, hè cũng không được nghỉ ngơi, ua cha, coi cái mặt kìa….ua à….coi cái mặt mà vậy đó…ua à…..hây dà…..!
Đến đây thì tôi ấm ức quẳng luôn cuốn sách mà bật tivi lên xem, chuyển kênh vài lần cũng lựa ra được tập phim coi được, đang đến khúc nam chính chuẩn bị đánh trận quyết định với nhân vật phản diện thì tivi tắt cái phụp.
- Ơ cái đệch ……! – Tôi nói theo phản xạ khi cái màn hình trước mặt đột nhiên đen ngòm ngay cảnh hấp dẫn.
- Mẹ bảo mày học bài mà lại xem tivi à con! – Mẹ tôi tay cầm remote đứng ngay đằng sau, và bước đến xách tai tôi lên rồi véo thật lực.
- Ấy….ấy….con học…để con học….! – Tôi ôm đầu la oai oái.
Năm phút sau, tôi bị di lý xuống dưới nhà ngồi chung bàn học với ông anh, và mười phút sau tôi bị ổng đá đầu lên lầu trở lại, chỉ vì tôi ngồi học mà cứ đọc tào lao, tiếng Anh chẳng ra mà tiếng Việt cũng chẳng phải.
- Hi hi, cho đáng, ai bảo bị cấm túc làm chi! – Vy cười khúc khích phía bên kia đầu dây.
- Ớ…đã không an ủi lại còn chọc! – Tôi ngớ người, vừa nói vừa dòm xuống nhà dưới canh chừng mẹ tôi lên trên bất ngờ như khi nãy.
- Mà phải đúng 1 tuần lận hở?
- Ừm, mẹ N đã nói thì đố có dám cãi!
- Nếu cãi thì sao vậy?
- Thì chuyện sẽ đến tai phụ vương, và thế là….hoàng tử sẽ bị tống ra ngoài hoàng thành!
- Hi, lại còn hoàng với tử!
- Èo, đang rầu đây, mà nè, sáng mai dậy sớm chạy bộ không? Hè mà, tập thể thao cho khoẻ, N qua rủ nha!
- Hic, lười lắm, muốn ngủ thôi, sáng sớm trời lạnh!
- Lạnh mấy đâu, chạy bộ hết đường biển thôi, rồi ra đồi Dương ngồi chơi, ngắm bình minh cũng đẹp mà!
- Thôi, lạnh lắm, người ta không chịu nổi, N chạy một mình đi ha!
- Thì chạy bộ, ra mồ hôi là bớt lạnh thôi chứ có gì đâu!
- Ớn, đường biển thì xa, đi xe thì còn được, chứ chạy một hồi chắc mình xỉu mất!
- Xỉu quái gì được, mệt thì chuyển sang đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện chơi!
- Thôi mờ, người ta lười lắm, N đừng lôi kéo mờ, hì hì!
- Ớ…..ơ này, này…..!!!!!
Và tôi đau khổ cúp máy sau một hồi thương thuyết bất thành dụ dỗ Vy chạy bộ buổi sáng, tôi tặc lưỡi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã về chiều, từng áng mây trôi đỏ hồng lãng đãng về đằng xa, tiếng nhạc A love for life quen thuộc mở đầu chương trình tin tức cho đài phát thanh.
- “ Tiểu Mai giờ này chắc đang trên máy bay rồi nhỉ? N thì phải học bài đây, chẳng được tự do như đám mây kia, thích làm gì thì làm, chẳng phải bị cấm túc…..à…. “!
Tôi tự dưng thấy đầu mình sáng láng rõ rệt, nảy lên một ý nghĩ rất chi là tào lao và cũng không kém phần táo bạo. Tôi lục trong tủ sách được cuốn truyện lâu rồi chưa đọc, và chễm chệ ngồi khoan thai lên ghế, giở sách English ra, và kẹp cuốn truyện vào giữa.
Ok, nhìn từ bên ngoài vào ư, tôi đây là một học sinh rất là chăm chỉ nhé, nghỉ hè rồi mà vẫn còn cầm sách học đấy, mà lại nhíu mày chăm chú lắm cơ. Còn nhìn từ trong ra thì tôi đang khoái chí nhẩn nha đọc truyện, lâu lâu giả vờ tặc lưỡi lắc đầu vài cái cho ra dáng….đang gặp chỗ khó lắm cần phải động não ghê gớm, mà thật ra thì học English có cần phải động não gì nhiều cho cam, e he he, sao mà tôi phục tài tôi quá đi.
Chốc sau, nghe có tiếng chân bước lên cầu thang, đoán chắc mà mẹ tôi lên “ thăm “ ông trời con quý hoá đây mà, tôi nghĩ thầm chắc mẩm trong bụng:
- “ Dào ôi, quả này gọi là nguỵ trang kiểu Úc, mẹ chả thể phát hiện ra nổi đâu, có khi thấy mình siêng năng quá lại chẳng thương tình mà nấu cháo gà cho ăn, có khi lại giảm luôn án phạt không chừng! “ – Thế là tôi yên chí chú tâm vào “ học tiếp “.
Thế nhưng những gì tôi mong đợi lại trái ngược hoàn toàn với sự thật, mẹ tôi thoạt đầu lúc bước đến thì có vẻ hài lòng thật, nhưng vài giây sau thì bà đăm chiêu, trầm ngâm một hồi rồi hỏi:
- N, đang làm gì đấy?
- Con đang học mà, mẹ hông thấy sao! – Tôi giả giọng ngây thơ.
- Có chắc không? – Mẹ tôi nheo mắt.
- Dạ…chắc mà, sao mẹ? – Tôi đã bắt đầu thấy chột dạ, chả hiểu cái vụ gì nữa đây.
Và ngay sau đó, tôi đã biết ngay mình phạm một sai lầm chí mạng nhất từ trước đến giờ.
- Mày học mà sao lại cầm sách ngược? – Mẹ tôi gằn giọng.
Tôi giật thót người, tá hoả tam tinh phát hiện ra sự thật phũ phàng rằng chỉ có cuốn truyện kẹp bên trong là tôi cầm đúng chiều, còn lúc nãy ba chớp ba nháng thế nào lại đi cầm ngược cuốn sách English dùng để nguỵ trang phía ngoài.
- Ơ…..dạ….ơ….! – Tôi ú ớ, trống ngực đập binh binh.
- Thêm 8 ngày cấm túc nữa cho chẵn nửa tháng nhé con! – Mẹ tôi buông án phạt sau khi cầm lấy tang vật là cuốn truyện đang được kẹp bên trong “ quyển sách ngược “.
Và tôi đần mặt ra nhìn mẹ tôi lạnh lùng quay bước, chẳng những không ân xá mà lại còn nâng án phạt lên đến 15 tờ lịch, cứ thế này thì dám tôi tiến gần đến mức án chung thân lắm đây.
Vâng, ngày hè đầu tiên của tôi đã kết thúc như vậy đấy, đầy sóng gió và phong ba, hic!
Đầu năm học, tôi gặp lại Tiểu Mai, mẫu người yêu lí tưởng trong mơ của tôi, và trước khi gặp nàng, tôi cứ đinh ninh rằng người con gái đó sẽ chẳng bao giờ rời khỏi mộng mị bước chân ra ngoài đời thực.
Tiểu Mai rất đỗi xinh đẹp, ừ, ai cũng thừa nhận như vậy, mà cũng có thể quan điểm về cái đẹp của mỗi người mỗi khác. Nhưng với tôi, tóc dài kẹp mái hờ hững, gương mặt thanh tú với đôi gò má cao, môi hồng kiêu sa cùng ánh mắt thoáng nhìn lạnh băng, đã là nét đẹp hoàn mỹ nhất của riêng tôi. Càng tiếp xúc với Tiểu Mai, tôi lại thêm mười phần quý mến, vì ẩn sau nét lạnh lùng cố hữu là một người con gái đảm đang chu toàn, nhất mực hiền dịu, điềm đạm mà tinh tế nhất tôi từng được biết. Nét cười khẽ khàng của nàng, là điệu nhạc dương cầm thánh thót trong cánh rừng yên tĩnh với dòng suối róc rách mát trong.
Nhưng vì, có lẽ đó là do những ngộ nhận của tôi về lúc ban đầu, tôi rời khỏi khung cảnh yên bình ấy, đón nhận làn gió ấm áp từ một nụ cười toả nắng, khúc khích reo vui hệt như những giọt nắng đang nhảy nhót của buổi ban mai mùa hè.
Khả Vy, hoạt bát dễ thương, mắt hấp háy lém lỉnh luôn tạo cho người đối diện một cảm giác yêu mến cô nàng này ngay từ lần gặp đầu tiên, mà tôi tin rằng mười người gặp em ấy thì hết tám người đã gọi là rung rinh xao động rồi.
Và cơ duyên xảo hợp, cả hai nàng đều thích một thằng con trai còm nhom không có gì đặc biệt, đã từng liên tục thất bại trong cuộc “ thập tự chinh tán gái “ từ năm lớp 2 đến tận cuối năm lớp 9, là tôi đây. Với một thằng con trai mới lớn chưa hiểu sự đời, tôi khoái chí nghĩ thầm mình thật may mắn, vì hầu như bây giờ không thể đào đâu ra một điểm nào để than phiền về cuộc sống hiện tại, nhất là khi có đến hai cô gái cùng thích mình.
Đã quá đầy đủ rồi, đừng tham nữa mà hại thân hại luôn người khác, chọn Vy thay vì Tiểu Mai, âu cũng là hợp lẽ, đó là những gì tôi rút kết được sau khi đếm cả thảy có vài mươi ngôi sao trong tầm mắt mình.
Nhưng phàm ở đời, cái gì nhiều quá cũng không tốt, và chẳng ai may mắn hoài, đó cũng là điều tôi rút kết được, nhưng đó là chuyện của vài năm sau.
Còn bây giờ, tôi leo xuống quay lại vào phòng ngủ, thoải mái đặt lưng xuống giường, và giật mình nhận ra cái ôm từ đằng sau khi nãy, hãy còn ấm áp lắm…
Ngày mai, chào nhé, những ngày mới tinh khôi của mùa hè đang ở phía trước….
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, lại leo lên sân thượng dợt lại vài đường lả lướt dành cho lời hẹn sắp tới, tầm nửa tiếng đã vã cả mồ hôi, ngồi bệt thở dốc một hồi rồi xuống dưới nhà kiếm đồ ăn sáng.
- Ớ, đại huynh, học siêng quá vậy? Hèn gì tối qua mưa to đùng! – Tôi trố mắt nhìn ông anh vừa sáng bảnh mắt đã nhảy vào bàn học.
- Cút, bố đang tập trung, lảng vảng tao tát vỡ mồm! - Ổng sừng sộ nạt ngang.
Tôi hoảng hồn lỉnh ngay xuống nhà dưới, tặc lưỡi nhủ thầm từ bây giờ đừng có mà dại dột chọc giận ổng nữa, vì năm nay là cuối cấp của ông anh tôi rồi, vừa thi tốt nghiệp xong là lại sẽ phải lao đầu vào thi đại học, thế nên giờ này ổng siêng cũng đúng. Với cả ổng đăng kí thi 2 trường vừa nghe tên đã thấy khủng hoảng, đại học Y Dược và đại học Bách khoa, tôi lúc vừa biết thì cũng thiếu điều lăn đùng ra xỉu vì thất kinh. Bởi vì đại học Y thì không nói làm gì, dòng họ nhà tôi có luật bất thành văn, bất kể là trai hay gái, cứ đến tuổi thi thố là nhất định phải đăng kí thi vào trường đại học Y Dược TP HCM, tất cả chỉ vì ai cũng mong dòng họ sẽ có một người nối nghiệp bác sĩ của bác Hai tôi. Mà trước ông anh tôi thì đã có 3 ông anh họ cũng đăng kí thi Y dược và rớt luôn cái độp mấy năm liền, dù mấy ổng toàn học trường chuyên, 2 ông anh họ kia thì lại càng dữ hơn khi mà cũng học trường chuyên THD vốn là đại kình địch với trường PBC tụi tôi. Thế nên đợt này nếu ông anh hai quý hoá của tôi mà rớt Y Dược, thì chắc chắn 2 năm sau tôi cũng sẽ nối gót theo nghiệp, khăn gói thi vào 1 trong những trường xếp hạng khó vào bậc nhất Việt Nam, mà gì chứ tôi thi thì cũng chắc 100% là….rớt luôn.
Chính bởi tâm lí này, mà lúc nhìn nguyện vọng còn lại là Đại học Bách Khoa thì tôi hoảng hồn:
- Điên sao đại ca, đã thi Y rồi còn Bách Khoa, nhỡ rớt hết thì làm thế nào? À, cơ mà lúc rớt cũng oai nhỉ, ai hỏi thì bảo “ tại tao thi Y với Bách khoa nên mới bị rớt “, chà, dám lắm!
- Cái thằng khốn, ông chưa thi mà mày đã trù à ranh con! – Và rồi ổng cốc tôi một phát muốn thủng não, kể từ hôm đó, tôi ra chiều uý kị nép sang bên nhìn ổng lao đầu vào học bất kể sớm tối, hết đi luyện thi với học nhóm thì lại về luyện công ở nhà, 1-2h sáng vẫn còn thấy đèn nhà dưới sáng trung.
- “ Coi mòi giờ mình lớp 10 vậy mà nhàn hạ thật, giờ chả phải lo học hành gì sất! “ – Tôi khoái chí cười thầm trong bụng.
Nhưng khi tôi vừa nuốt xong chén cơm chiên vào bụng thì cái sự nhàn hạ nó cũng trôi tuột đâu mất, ăn uống no nê xong toan dắt xe đi thì mẹ tôi đã gọi giật lại:
- Ăn xong rồi thì học tiếng Anh đi nhé, đang trong tuần cấm túc đấy!
Tôi đần mặt ra, bữa sáng ngon lành vừa nãy giờ cứ như sắp ào lại ra ngoài theo nỗi…ấm ức của học sinh được nghỉ hè mà vẫn phải học:
- Thôi mà, mẹ…….! – Cực chẳng đã, tôi chuẩn bị giở chiêu bài năn nỉ.
- Không cãi! – Ngờ đâu mẹ tôi lạnh lùng buông lời sắt đá rồi quay đi.
Tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, tôi ỉu xìu lê thân lên phòng, lần mò trong tủ ra cuốn English 10, cay đắng nhìn nó như nhìn kẻ thù không đội trời chung. Và còn hơn thế nữa, khi ông anh tôi phốc lên lầu lấy sách, thấy tôi đang xụ mặt chống cằm đọc ê a liền giở giọng cười đểu:
- Hê hê, thiệt là tội nghiệp quá đó mà, hè cũng không được nghỉ ngơi, ua cha, coi cái mặt kìa….ua à….coi cái mặt mà vậy đó…ua à…..hây dà…..!
Đến đây thì tôi ấm ức quẳng luôn cuốn sách mà bật tivi lên xem, chuyển kênh vài lần cũng lựa ra được tập phim coi được, đang đến khúc nam chính chuẩn bị đánh trận quyết định với nhân vật phản diện thì tivi tắt cái phụp.
- Ơ cái đệch ……! – Tôi nói theo phản xạ khi cái màn hình trước mặt đột nhiên đen ngòm ngay cảnh hấp dẫn.
- Mẹ bảo mày học bài mà lại xem tivi à con! – Mẹ tôi tay cầm remote đứng ngay đằng sau, và bước đến xách tai tôi lên rồi véo thật lực.
- Ấy….ấy….con học…để con học….! – Tôi ôm đầu la oai oái.
Năm phút sau, tôi bị di lý xuống dưới nhà ngồi chung bàn học với ông anh, và mười phút sau tôi bị ổng đá đầu lên lầu trở lại, chỉ vì tôi ngồi học mà cứ đọc tào lao, tiếng Anh chẳng ra mà tiếng Việt cũng chẳng phải.
- Hi hi, cho đáng, ai bảo bị cấm túc làm chi! – Vy cười khúc khích phía bên kia đầu dây.
- Ớ…đã không an ủi lại còn chọc! – Tôi ngớ người, vừa nói vừa dòm xuống nhà dưới canh chừng mẹ tôi lên trên bất ngờ như khi nãy.
- Mà phải đúng 1 tuần lận hở?
- Ừm, mẹ N đã nói thì đố có dám cãi!
- Nếu cãi thì sao vậy?
- Thì chuyện sẽ đến tai phụ vương, và thế là….hoàng tử sẽ bị tống ra ngoài hoàng thành!
- Hi, lại còn hoàng với tử!
- Èo, đang rầu đây, mà nè, sáng mai dậy sớm chạy bộ không? Hè mà, tập thể thao cho khoẻ, N qua rủ nha!
- Hic, lười lắm, muốn ngủ thôi, sáng sớm trời lạnh!
- Lạnh mấy đâu, chạy bộ hết đường biển thôi, rồi ra đồi Dương ngồi chơi, ngắm bình minh cũng đẹp mà!
- Thôi, lạnh lắm, người ta không chịu nổi, N chạy một mình đi ha!
- Thì chạy bộ, ra mồ hôi là bớt lạnh thôi chứ có gì đâu!
- Ớn, đường biển thì xa, đi xe thì còn được, chứ chạy một hồi chắc mình xỉu mất!
- Xỉu quái gì được, mệt thì chuyển sang đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện chơi!
- Thôi mờ, người ta lười lắm, N đừng lôi kéo mờ, hì hì!
- Ớ…..ơ này, này…..!!!!!
Và tôi đau khổ cúp máy sau một hồi thương thuyết bất thành dụ dỗ Vy chạy bộ buổi sáng, tôi tặc lưỡi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã về chiều, từng áng mây trôi đỏ hồng lãng đãng về đằng xa, tiếng nhạc A love for life quen thuộc mở đầu chương trình tin tức cho đài phát thanh.
- “ Tiểu Mai giờ này chắc đang trên máy bay rồi nhỉ? N thì phải học bài đây, chẳng được tự do như đám mây kia, thích làm gì thì làm, chẳng phải bị cấm túc…..à…. “!
Tôi tự dưng thấy đầu mình sáng láng rõ rệt, nảy lên một ý nghĩ rất chi là tào lao và cũng không kém phần táo bạo. Tôi lục trong tủ sách được cuốn truyện lâu rồi chưa đọc, và chễm chệ ngồi khoan thai lên ghế, giở sách English ra, và kẹp cuốn truyện vào giữa.
Ok, nhìn từ bên ngoài vào ư, tôi đây là một học sinh rất là chăm chỉ nhé, nghỉ hè rồi mà vẫn còn cầm sách học đấy, mà lại nhíu mày chăm chú lắm cơ. Còn nhìn từ trong ra thì tôi đang khoái chí nhẩn nha đọc truyện, lâu lâu giả vờ tặc lưỡi lắc đầu vài cái cho ra dáng….đang gặp chỗ khó lắm cần phải động não ghê gớm, mà thật ra thì học English có cần phải động não gì nhiều cho cam, e he he, sao mà tôi phục tài tôi quá đi.
Chốc sau, nghe có tiếng chân bước lên cầu thang, đoán chắc mà mẹ tôi lên “ thăm “ ông trời con quý hoá đây mà, tôi nghĩ thầm chắc mẩm trong bụng:
- “ Dào ôi, quả này gọi là nguỵ trang kiểu Úc, mẹ chả thể phát hiện ra nổi đâu, có khi thấy mình siêng năng quá lại chẳng thương tình mà nấu cháo gà cho ăn, có khi lại giảm luôn án phạt không chừng! “ – Thế là tôi yên chí chú tâm vào “ học tiếp “.
Thế nhưng những gì tôi mong đợi lại trái ngược hoàn toàn với sự thật, mẹ tôi thoạt đầu lúc bước đến thì có vẻ hài lòng thật, nhưng vài giây sau thì bà đăm chiêu, trầm ngâm một hồi rồi hỏi:
- N, đang làm gì đấy?
- Con đang học mà, mẹ hông thấy sao! – Tôi giả giọng ngây thơ.
- Có chắc không? – Mẹ tôi nheo mắt.
- Dạ…chắc mà, sao mẹ? – Tôi đã bắt đầu thấy chột dạ, chả hiểu cái vụ gì nữa đây.
Và ngay sau đó, tôi đã biết ngay mình phạm một sai lầm chí mạng nhất từ trước đến giờ.
- Mày học mà sao lại cầm sách ngược? – Mẹ tôi gằn giọng.
Tôi giật thót người, tá hoả tam tinh phát hiện ra sự thật phũ phàng rằng chỉ có cuốn truyện kẹp bên trong là tôi cầm đúng chiều, còn lúc nãy ba chớp ba nháng thế nào lại đi cầm ngược cuốn sách English dùng để nguỵ trang phía ngoài.
- Ơ…..dạ….ơ….! – Tôi ú ớ, trống ngực đập binh binh.
- Thêm 8 ngày cấm túc nữa cho chẵn nửa tháng nhé con! – Mẹ tôi buông án phạt sau khi cầm lấy tang vật là cuốn truyện đang được kẹp bên trong “ quyển sách ngược “.
Và tôi đần mặt ra nhìn mẹ tôi lạnh lùng quay bước, chẳng những không ân xá mà lại còn nâng án phạt lên đến 15 tờ lịch, cứ thế này thì dám tôi tiến gần đến mức án chung thân lắm đây.
Vâng, ngày hè đầu tiên của tôi đã kết thúc như vậy đấy, đầy sóng gió và phong ba, hic!
Tác giả :
Trí Nam