Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân
Chương 10
Thập đại cẩu cẩu đi cướp bốc về dành cho nàng toàn bộ số trang sức làm Thu Yên chì biết cười cười không biết có nên dùng chúng hay không. Tuy bọn này đi cướp của bọn cướp nhưng số trang sức này vẫn không mấy tốt đẹp.
Nàng dù sao cũng biết lòng mọi người quan tâm tốt với mình nên nấu chè chiêu đãi. Cả đám chụm đầu ăn khen miết…
“Thu Yên là tiểu thư con quan mà rất giỏi nha. Làm việc nhiều như tì nữ lại không kêu ca, than thở gì cả.”
Được khen nàng hơi mắc cỡ, cười thẹn. Cả Hiệp Phong còn đồng tình với đám kia vì nàng làm tì nữ rất giỏi.
“Cha muội tuy là tri huyện nhưng cũng đâu giàu có gì lắm. Ở phủ muội chỉ có một tì nữ thôi, công việc nấu ăn, dọn dẹp hằng ngày đều do muội tự làm cả. Hi vọng cha muội ở trong ngục không quá khổ cực khi chờ muội trong khi muội được ngồi ăn chè sung sướng thế này!”
Thu Yên tự nói tự buồn làm cả đám cũng chột dạ theo. Họ biết nàng tỏ ra vẻ tươi tỉnh phấn chấn chứ lòng lại lo lắng đứng ngồi không yên.
Một tiểu thư tốt bụng, xinh đẹp lại hiếu thảo như nàng không trách có câu hồng nhan bạc phận mới gặp cảnh này.
Mọi đang người cỗ vũ cho nàng làm Thu Yên mắt vương lệ nhưng cũng cố cười thì chợt gã thủ lĩnh chê không thèm ăn chè của hồ ly cũng đi ra vội vã. Tay hắn cầm con chim bồ câu trông nó bị gã ta cầm đến thật đáng thương. Nét mặt của hắn làm cả bọn biết ngay là có chuyện không tốt.
“Sao vậy thủ lĩnh?” – Hiệp Phong hỏi ngay.
“Chúng lo qua vùng này nổi tiếng có cướp nên thay lộ trình mua thuyền đi đường sông dài hơn nhưng an toàn mà đi. Các ngươi nhanh chóng dọn đồ đi. Còn 5 ngày nhất định phải kịp đến cướp ở Lĩnh Giao.”
Các huynh nghe lập tức nuốt cho hết chè đang ăn dang dở rồi nhanh chóng thu xếp trông không giống hàng ngày ăn chơi lười nhác nữa. Thu Yên vẫn chưa rõ tình hình lắm cũng loay hoay rối lên hỏi.
“Vậy là chuyến hàng huynh chờ sẽ đi đường khác hả?”
“Ừh! Cô cũng nhanh lên ta bỏ lại bây giờ!” – Hắn nhíu mày nói, tuy hắn thật muốn bỏ nàng nhưng đảm bảo bọn nhỏ không cho hắn làm thế rồi.
Thu Yên cũng cố suy nghĩ mình nên thu xếp gì nhưng nàng vốn đâu có đồ đạc gì để mang theo. Hiệp Phong và thập đại cẩu cẩu chỉ cầm vũ khí và túi đồ là xong đi ra. Thu Yên cũng nhanh chóng đứng theo mấy huynh. Gã thủ lĩnh nhìn khắp lượt rồi nheo mắt nhìn nàng sau đó gọi lại.
Nàng hơi xanh mặt cũng bước lên nghe hắn nói.
“Ở đây trấn nhỏ ven núi không sao, ra đến Lĩnh Giao thành lớn chắc chắn có binh lính truy nã cô!”
“Áh, phải rồi! Vậy làm sao bây giờ!” – Gã này lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo những chuyện nàng không bao giờ nghĩ đến nổi. Nếu nàng bị bắt thì làm sao cứu cha nữa. Hắn nhanh chóng nói.
“Đứa nào có áo cho cô ta cải trang đi!”
Hắn ra lệnh rất nhanh chóng quyết đoán. Song tính toán đều ngoài dự tính làm cho hắn thật sự muốn bốc hoả khí trên đầu không vui. Đám kia ở dơ quá áo quần không đem cho nàng giặt đã “ủ mùi” mấy ngày nên nàng mượn áo của Hiệp Phong sạch sẽ.
Dĩ nhiên nàng biết mình mặc áo của Hiệp Phong chắc chắn gã thủ lĩnh sẽ điên tiết lên cho xem nhưng biết làm sao bây giờ.
Nàng cột chặt đai áo bảng rộng cho ôm sát người mình nhỏ hơn Hiệp Phong nhiều, tóc bới cao cột lại, đội thêm nón vải nhìn như một tiểu tử mười mấy tuổi xinh xắn trong “áo của Hiệp Phong”.
“Muội trông ổn không các huynh?”
“Được! Được! Giống tiểu tử lắm, giờ muội là tiểu cẩu cẩu nhập bọn với bọn huynh luôn cho đủ bầy cẩu háhá!”
Cả đám cười ha hả xoa đầu nàng đầy bạo lực. Cả Hiệp Phong cũng cười làm gã thủ lĩnh tức chết đi được vì cứ như nàng dụ dỗ hết đám người của hắn.
Nàng mím môi thấy hắn liếc mình chỉ im ru có chút buồn bã. Thu Yên đâu có cố ý chọc hắn đâu tại chỉ có hắn vô cớ ghét người ta thôi.
Khi đến chân núi thì nàng lại gây ra rắc rối, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng cũng là phiền phức cho mọi người là vì không biết cưỡi ngựa. Nữ nhi không biết cưỡi ngựa có thể thông cảm vậy mà hắn ta chửi nàng không thương tiếc.
“Ngựa cũng không biết cưỡi thật là vô dụng. Sao cô nói cha cô dạy cô nhiều thứ hay ho lắm mà!”
“Cha tui chỉ cho đọc binh pháp, kinh thư thôi chứ có dạy cưỡi ngựa hay múa kiếm gì đâu!”
Nàng thật tức nghẹn với hắn, hắn đối xử với nàng không ra gì cả. Trông cả hai lại tranh cải mọi người không có lời nào để nói thêm.
Hiệp Phong cũng thở dài vì hai người này đụng việc gì cũng hét ầm lên với nhau…
“Tiểu Yên là nữ nhi mà thủ lĩnh. Muội đi chung ngựa là ổn thôi!”
Nàng nghe có lí nhưng mím môi lại nhìn quanh. Thập đại cẩu cẩu đã trên ngựa hết rồi hưng phấn tranh nhau giành đi chung với nàng. Nhìn sơ thấy thằng nào cũng nổi đầy vẻ tà đạo, xấu xa với nàng rồi.
Tuy bình thường cũng thân thiết nhưng đi chung ngựa thì còn đụng chạm cơ thể nữa không được. Hiệp Phong nhìn ánh mắt ngần ngừ, e dè của nàng mới nói…
“Sợ bọn đó thì đi với huynh nè!”
Thập đại cẩu cẩu ủ rũ. Hiệp Phong nho nhã, lịch sự, đường hoàn hơn hẳn mọi người thì ăn chắc rồi có thể đi chung với Thu Yên.
Nàng thì nghe đi với Hiệp Phong cũng có chút an tâm đỡ sợ hơn nhưng sớm có chút bất an. Sau lưng có sát khí. Thu Yên len lén xoay lại thấy quả là gã thủ lĩnh trừng mắt nhìn nàng một cách dễ sợ.
Thu Yên dám ngồi chung ngựa với Hiệp Phong thì cũng là biết chết vẫn dám làm. Hắn ta bực mình nhanh chóng lên tiếng.
“Cô đi với ta. Đừng hòng đi với Hiệp Phong!?”
Hiệp Phong thở dài vì hắn lại “ghen tuông” rồi. Đám nhỏ nhíu mày, nhăn mặt ấm ức xầm xì nói thủ lĩnh ghét nữ nhi còn giành hưởng phước ôm Thu Yên trên ngựa.
Nàng biết thật sự hắn ta chỉ miễn cưỡng làm thế để ngăn nàng gần gũi Hiệp Phong thôi. Nhưng không hiểu sao tim nàng vẫn đập nhanh có chút hồi hộp.
Nàng sẽ chung ngựa với gã thủ lĩnh đó thật. Ngồi với đám kia thì sợ, với Hiệp Phong thì có chút ngại nhưng an tâm… nhưng còn với hắn ta thì nàng thấy căng thẳng ghê gớm.
Dáng vẻ hắn ngồi trên ngựa đen cũng không tệ xíu nào, mắt nàng ngẩn nhẹ thấy hắn sáng chói, tóc bay thật cuốn hút, cả người toát lên sự phong độ vô cùng tuyệt vời. Đảm bảo mắt nàng cũng có vấn đề rồi song không thể thoát khỏi sự mù mịt quái lạ đó.
Thu Yên bước đến, chân hơi run, má hơi nóng có chút thẹn thùng ẩn giấu mà hắn cốc thèm để ý.
“Ngồi sau xa ta ra không được đụng chạm vào người ta có biết không?”
Thu Yên đơ ra hết căng thẳng luôn. Tất nhiên hắn không có ý định cho nàng ngồi trước trong lòng mình để ôm ấp như bọn kia rồi. Chỉ vì Hiệp Phong yêu dấu thôi chứ hắn không đời nào đi chung ngựa với nữ nhi đâu.
Nàng cảm thấy mình ngốc quá khi cứ hồi hộp trong khi hắn ta thờ ơ như thế. Thậm chí, hắn còn không giúp nàng lên ngựa cao nữa khiến nàng trèo lên thật khổ sở.
Bực mình, cuối cùng cũng ngồi được sau lưng tên thủ lĩnh chết tiệt đó nàng lầm bầm chửi trong miệng.
“Đồ ác nhân xấu xa!”
“Êh, ta nghe thấy đó con chồn hôi!” – Mặt hắn co quắp lại vì nghe nàng dám chửi sau lưng mình. Nàng hậm hực không sợ cũng trả lời.
“Nếu nghe thì tốt!”
Gã thủ lĩnh thở hắt ra tức chết không ngờ nàng lại dám to gan như vậy “bất kính” với thủ lĩnh đây chứ.
“Cô té ngựa rồi bị dẫm vài cú đi cho ta cười vui mấy ngày!”
“Sao huynh có thể ăn nói như thế với nữ nhi chứ?” – Nam nhân như hắn hình như chẳng biết chút gì về lễ nghĩa hay lịch sự gì cả làm nàng tức điên lên.
“Ta như vậy đó!? Làm gì được ta?”
Hắn ta thật khó ưa và rất là ghét nàng không che giấu điều đó đi chút nào. Nàng chỉ là nữ nhi thôi có tội tình gì đâu lại bị ghét, chuyện này phải đổ lỗi do hắn ta biến thái quá mà.
Mọi người lắc đầu vì hai người xung hữu tả đột này cùng đi chung ngựa thì chắc con ngựa đó cũng xui xẻo tám kiếp rồi.
Thu Yên cố kiềm chế lí trí để không cải nhau thêm vì dù sao hắn ta cũng giúp nàng đến Kinh thành. Song khi ngựa vừa phi nhanh đi thì nàng chới với nhào ôm vào tấm lưng lớn của hắn.
Mùi hương của hắn vẫn có thoảng trầm hương vô cùng dễ chịu sọc vào mũi nàng. Má Thu Yên lập tức nóng rang lên, trái tim cứ nhảy nhót không ngừng.
Người của tên thủ lĩnh này cũng khá to lớn vững chắc có phần mạnh mẽ đúng là cơ thể nam nhân khác biệt khiến cho tiểu thư như nàng chưa có kinh nghiệm không run cũng lạ.
Nhưng hắn ta nhanh chóng lấy tay phe phẩy ra sau, mặt nhăn mày nhíu chửi cho một tràng…
“Cấm đụng chạm vào người ta mà!”
Tâm trạng lâng lâng thẹn thùng của nàng sớm bị ngựa đạp xuống nát biết do hắn ta. Thu Yên sao lại phải thấy bối rối, hồi hộp khi gần loại nam nhân tệ như hắn chứ?
“Không níu huynh tui té thì sao?”
“Tự nghĩ cách ngồi yên chứ?” – Nữ nhi đụng chạm là hắn thấy gớm kinh khủng tất nhiên không cho phép nàng mạo phạm thân thể tuyệt vời của hắn nha.
“Đồ xấu xa! Tui qua đi với Phong ca ngồi trước dựa vào người huynh ấy còn sướng hơn!” – Thu Yên rất tức cố ý nói ngay trọng tâm yếu điểm của hắn khiến hắn không đợi mà la lên.
“Cô… Đồ hồ ly tinh!!!”
Hai đứa cưỡi chung ngựa ở sau không thôi cải lộn ầm ỉ thật là oan gia không tránh khỏi ngõ hẹp. Cứ ghét mà phải đi chung mãi thế này có ai thương cho con ngựa hay không!?
Nàng dù sao cũng biết lòng mọi người quan tâm tốt với mình nên nấu chè chiêu đãi. Cả đám chụm đầu ăn khen miết…
“Thu Yên là tiểu thư con quan mà rất giỏi nha. Làm việc nhiều như tì nữ lại không kêu ca, than thở gì cả.”
Được khen nàng hơi mắc cỡ, cười thẹn. Cả Hiệp Phong còn đồng tình với đám kia vì nàng làm tì nữ rất giỏi.
“Cha muội tuy là tri huyện nhưng cũng đâu giàu có gì lắm. Ở phủ muội chỉ có một tì nữ thôi, công việc nấu ăn, dọn dẹp hằng ngày đều do muội tự làm cả. Hi vọng cha muội ở trong ngục không quá khổ cực khi chờ muội trong khi muội được ngồi ăn chè sung sướng thế này!”
Thu Yên tự nói tự buồn làm cả đám cũng chột dạ theo. Họ biết nàng tỏ ra vẻ tươi tỉnh phấn chấn chứ lòng lại lo lắng đứng ngồi không yên.
Một tiểu thư tốt bụng, xinh đẹp lại hiếu thảo như nàng không trách có câu hồng nhan bạc phận mới gặp cảnh này.
Mọi đang người cỗ vũ cho nàng làm Thu Yên mắt vương lệ nhưng cũng cố cười thì chợt gã thủ lĩnh chê không thèm ăn chè của hồ ly cũng đi ra vội vã. Tay hắn cầm con chim bồ câu trông nó bị gã ta cầm đến thật đáng thương. Nét mặt của hắn làm cả bọn biết ngay là có chuyện không tốt.
“Sao vậy thủ lĩnh?” – Hiệp Phong hỏi ngay.
“Chúng lo qua vùng này nổi tiếng có cướp nên thay lộ trình mua thuyền đi đường sông dài hơn nhưng an toàn mà đi. Các ngươi nhanh chóng dọn đồ đi. Còn 5 ngày nhất định phải kịp đến cướp ở Lĩnh Giao.”
Các huynh nghe lập tức nuốt cho hết chè đang ăn dang dở rồi nhanh chóng thu xếp trông không giống hàng ngày ăn chơi lười nhác nữa. Thu Yên vẫn chưa rõ tình hình lắm cũng loay hoay rối lên hỏi.
“Vậy là chuyến hàng huynh chờ sẽ đi đường khác hả?”
“Ừh! Cô cũng nhanh lên ta bỏ lại bây giờ!” – Hắn nhíu mày nói, tuy hắn thật muốn bỏ nàng nhưng đảm bảo bọn nhỏ không cho hắn làm thế rồi.
Thu Yên cũng cố suy nghĩ mình nên thu xếp gì nhưng nàng vốn đâu có đồ đạc gì để mang theo. Hiệp Phong và thập đại cẩu cẩu chỉ cầm vũ khí và túi đồ là xong đi ra. Thu Yên cũng nhanh chóng đứng theo mấy huynh. Gã thủ lĩnh nhìn khắp lượt rồi nheo mắt nhìn nàng sau đó gọi lại.
Nàng hơi xanh mặt cũng bước lên nghe hắn nói.
“Ở đây trấn nhỏ ven núi không sao, ra đến Lĩnh Giao thành lớn chắc chắn có binh lính truy nã cô!”
“Áh, phải rồi! Vậy làm sao bây giờ!” – Gã này lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo những chuyện nàng không bao giờ nghĩ đến nổi. Nếu nàng bị bắt thì làm sao cứu cha nữa. Hắn nhanh chóng nói.
“Đứa nào có áo cho cô ta cải trang đi!”
Hắn ra lệnh rất nhanh chóng quyết đoán. Song tính toán đều ngoài dự tính làm cho hắn thật sự muốn bốc hoả khí trên đầu không vui. Đám kia ở dơ quá áo quần không đem cho nàng giặt đã “ủ mùi” mấy ngày nên nàng mượn áo của Hiệp Phong sạch sẽ.
Dĩ nhiên nàng biết mình mặc áo của Hiệp Phong chắc chắn gã thủ lĩnh sẽ điên tiết lên cho xem nhưng biết làm sao bây giờ.
Nàng cột chặt đai áo bảng rộng cho ôm sát người mình nhỏ hơn Hiệp Phong nhiều, tóc bới cao cột lại, đội thêm nón vải nhìn như một tiểu tử mười mấy tuổi xinh xắn trong “áo của Hiệp Phong”.
“Muội trông ổn không các huynh?”
“Được! Được! Giống tiểu tử lắm, giờ muội là tiểu cẩu cẩu nhập bọn với bọn huynh luôn cho đủ bầy cẩu háhá!”
Cả đám cười ha hả xoa đầu nàng đầy bạo lực. Cả Hiệp Phong cũng cười làm gã thủ lĩnh tức chết đi được vì cứ như nàng dụ dỗ hết đám người của hắn.
Nàng mím môi thấy hắn liếc mình chỉ im ru có chút buồn bã. Thu Yên đâu có cố ý chọc hắn đâu tại chỉ có hắn vô cớ ghét người ta thôi.
Khi đến chân núi thì nàng lại gây ra rắc rối, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng cũng là phiền phức cho mọi người là vì không biết cưỡi ngựa. Nữ nhi không biết cưỡi ngựa có thể thông cảm vậy mà hắn ta chửi nàng không thương tiếc.
“Ngựa cũng không biết cưỡi thật là vô dụng. Sao cô nói cha cô dạy cô nhiều thứ hay ho lắm mà!”
“Cha tui chỉ cho đọc binh pháp, kinh thư thôi chứ có dạy cưỡi ngựa hay múa kiếm gì đâu!”
Nàng thật tức nghẹn với hắn, hắn đối xử với nàng không ra gì cả. Trông cả hai lại tranh cải mọi người không có lời nào để nói thêm.
Hiệp Phong cũng thở dài vì hai người này đụng việc gì cũng hét ầm lên với nhau…
“Tiểu Yên là nữ nhi mà thủ lĩnh. Muội đi chung ngựa là ổn thôi!”
Nàng nghe có lí nhưng mím môi lại nhìn quanh. Thập đại cẩu cẩu đã trên ngựa hết rồi hưng phấn tranh nhau giành đi chung với nàng. Nhìn sơ thấy thằng nào cũng nổi đầy vẻ tà đạo, xấu xa với nàng rồi.
Tuy bình thường cũng thân thiết nhưng đi chung ngựa thì còn đụng chạm cơ thể nữa không được. Hiệp Phong nhìn ánh mắt ngần ngừ, e dè của nàng mới nói…
“Sợ bọn đó thì đi với huynh nè!”
Thập đại cẩu cẩu ủ rũ. Hiệp Phong nho nhã, lịch sự, đường hoàn hơn hẳn mọi người thì ăn chắc rồi có thể đi chung với Thu Yên.
Nàng thì nghe đi với Hiệp Phong cũng có chút an tâm đỡ sợ hơn nhưng sớm có chút bất an. Sau lưng có sát khí. Thu Yên len lén xoay lại thấy quả là gã thủ lĩnh trừng mắt nhìn nàng một cách dễ sợ.
Thu Yên dám ngồi chung ngựa với Hiệp Phong thì cũng là biết chết vẫn dám làm. Hắn ta bực mình nhanh chóng lên tiếng.
“Cô đi với ta. Đừng hòng đi với Hiệp Phong!?”
Hiệp Phong thở dài vì hắn lại “ghen tuông” rồi. Đám nhỏ nhíu mày, nhăn mặt ấm ức xầm xì nói thủ lĩnh ghét nữ nhi còn giành hưởng phước ôm Thu Yên trên ngựa.
Nàng biết thật sự hắn ta chỉ miễn cưỡng làm thế để ngăn nàng gần gũi Hiệp Phong thôi. Nhưng không hiểu sao tim nàng vẫn đập nhanh có chút hồi hộp.
Nàng sẽ chung ngựa với gã thủ lĩnh đó thật. Ngồi với đám kia thì sợ, với Hiệp Phong thì có chút ngại nhưng an tâm… nhưng còn với hắn ta thì nàng thấy căng thẳng ghê gớm.
Dáng vẻ hắn ngồi trên ngựa đen cũng không tệ xíu nào, mắt nàng ngẩn nhẹ thấy hắn sáng chói, tóc bay thật cuốn hút, cả người toát lên sự phong độ vô cùng tuyệt vời. Đảm bảo mắt nàng cũng có vấn đề rồi song không thể thoát khỏi sự mù mịt quái lạ đó.
Thu Yên bước đến, chân hơi run, má hơi nóng có chút thẹn thùng ẩn giấu mà hắn cốc thèm để ý.
“Ngồi sau xa ta ra không được đụng chạm vào người ta có biết không?”
Thu Yên đơ ra hết căng thẳng luôn. Tất nhiên hắn không có ý định cho nàng ngồi trước trong lòng mình để ôm ấp như bọn kia rồi. Chỉ vì Hiệp Phong yêu dấu thôi chứ hắn không đời nào đi chung ngựa với nữ nhi đâu.
Nàng cảm thấy mình ngốc quá khi cứ hồi hộp trong khi hắn ta thờ ơ như thế. Thậm chí, hắn còn không giúp nàng lên ngựa cao nữa khiến nàng trèo lên thật khổ sở.
Bực mình, cuối cùng cũng ngồi được sau lưng tên thủ lĩnh chết tiệt đó nàng lầm bầm chửi trong miệng.
“Đồ ác nhân xấu xa!”
“Êh, ta nghe thấy đó con chồn hôi!” – Mặt hắn co quắp lại vì nghe nàng dám chửi sau lưng mình. Nàng hậm hực không sợ cũng trả lời.
“Nếu nghe thì tốt!”
Gã thủ lĩnh thở hắt ra tức chết không ngờ nàng lại dám to gan như vậy “bất kính” với thủ lĩnh đây chứ.
“Cô té ngựa rồi bị dẫm vài cú đi cho ta cười vui mấy ngày!”
“Sao huynh có thể ăn nói như thế với nữ nhi chứ?” – Nam nhân như hắn hình như chẳng biết chút gì về lễ nghĩa hay lịch sự gì cả làm nàng tức điên lên.
“Ta như vậy đó!? Làm gì được ta?”
Hắn ta thật khó ưa và rất là ghét nàng không che giấu điều đó đi chút nào. Nàng chỉ là nữ nhi thôi có tội tình gì đâu lại bị ghét, chuyện này phải đổ lỗi do hắn ta biến thái quá mà.
Mọi người lắc đầu vì hai người xung hữu tả đột này cùng đi chung ngựa thì chắc con ngựa đó cũng xui xẻo tám kiếp rồi.
Thu Yên cố kiềm chế lí trí để không cải nhau thêm vì dù sao hắn ta cũng giúp nàng đến Kinh thành. Song khi ngựa vừa phi nhanh đi thì nàng chới với nhào ôm vào tấm lưng lớn của hắn.
Mùi hương của hắn vẫn có thoảng trầm hương vô cùng dễ chịu sọc vào mũi nàng. Má Thu Yên lập tức nóng rang lên, trái tim cứ nhảy nhót không ngừng.
Người của tên thủ lĩnh này cũng khá to lớn vững chắc có phần mạnh mẽ đúng là cơ thể nam nhân khác biệt khiến cho tiểu thư như nàng chưa có kinh nghiệm không run cũng lạ.
Nhưng hắn ta nhanh chóng lấy tay phe phẩy ra sau, mặt nhăn mày nhíu chửi cho một tràng…
“Cấm đụng chạm vào người ta mà!”
Tâm trạng lâng lâng thẹn thùng của nàng sớm bị ngựa đạp xuống nát biết do hắn ta. Thu Yên sao lại phải thấy bối rối, hồi hộp khi gần loại nam nhân tệ như hắn chứ?
“Không níu huynh tui té thì sao?”
“Tự nghĩ cách ngồi yên chứ?” – Nữ nhi đụng chạm là hắn thấy gớm kinh khủng tất nhiên không cho phép nàng mạo phạm thân thể tuyệt vời của hắn nha.
“Đồ xấu xa! Tui qua đi với Phong ca ngồi trước dựa vào người huynh ấy còn sướng hơn!” – Thu Yên rất tức cố ý nói ngay trọng tâm yếu điểm của hắn khiến hắn không đợi mà la lên.
“Cô… Đồ hồ ly tinh!!!”
Hai đứa cưỡi chung ngựa ở sau không thôi cải lộn ầm ỉ thật là oan gia không tránh khỏi ngõ hẹp. Cứ ghét mà phải đi chung mãi thế này có ai thương cho con ngựa hay không!?
Tác giả :
Pé Chồn Present