Yêu Ngươi Sẽ Muốn Ức Hiếp Ngươi
Chương 3
Lâm Thiếu Hoa cảm thất công việc trước mắt thật đúng là gánh nặng đường xa (trách nhiệm trọng đại), vốn là mỗi ngày đi theo sau Đoàn Quân Nhiên đã được thích ứng với đủ mọi loại tình huống đa dạng.
Nào là đi ngự thiện phòng ăn vụng phải ghi là:
Đi vào nhà xí phải ghi là:
Trên giường ngủ cũng phải ghi là:
Trên thực tế, cá nhân Lâm Thiếu Hoa cho rằng hoàng thượng này đầu óc căn bản không hề tồn tại thứ gọi là ‘tri thức’ hay ‘trí tuệ’ hay những gì đại loại thế.
Nhưng mà ai phát bạc cho ta? Đương nhiên là nội vụ phủ hoàng cung. Mà tiền trong nội vụ phủ là của ai? Đương nhiên là hoàng thượng!
Hảo! Ai cho ta ăn cơm, ta làm việc cho kẻ đó!Qua vài ngày, rốt cuộc y cũng đã quen việc, sử quan Lâm Thiếu Hoa tượng mô tượng dạng (đủ tư cách) là một người tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc. Tuy y là người yêu tiền, nhưng quỷ củ phép tắc ngày trước được học cũng không quên.Ví dụ như: y cho rằng, làm người phải có đạo đức chức nghiệp rõ ràng; đã cầm bạc của hoàng thượng thì dù có vượt sông băng lửa cũng phải ghi lại bằng hết ‘những chuyện vĩ đại về Đoàn Quân Nhiên’!
__
Long Tĩnh Lam thì rầu rĩ, tại sao sử quan mới tới chỉ nghe có mỗi mình Đoàn Quân Nhiên những gì người khác nói hoàn toàn không lọt vào tai y, hắn còn tưởng do y xuất thân từ gia đình bao nhiêu thế hệ làm sử quan, cho nên con người cũng có chút cổ hủ.
__
Lâm Thiếu Hoa đúng là có hơi cổ hủ, nhưng thực tế ý y chính là: Đoàn Quân Nhiên phát bạc cho ta, ta đương nhiên chỉ nghe mình ngài…
Điểm ấy, Lâm Thiếu Hoa không biết rằng mình thật sự rất giống Đại Hoàng. Ví dụ như trong cung, ai cho Đại Hoàng ăn cái gì thì nó sẽ đi theo người đó, ánh mắt kiên quyết kia không hề khác Lâm Thiếu Hoa …
[tác giả: *Đại Hoàng vô tội nháy mắt mấy cái*: không ai cho ta ăn a, tên ngự y kia nhốt mình trong phòng tính kế, ta phải tìm ai a?]
Khụ, chuyện là chỉ cần một người có thứ yêu thích, kẻ đút lót có thể tận dụng mọi thứ, chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào. Mà lão Thái Phó chính là người có đầy đủ điều kiện nhất.
Có một lần, Đoàn Quân Nhiên mơ mơ màng màng không muốn học bài, mà chính lão Thái Phó cũng buồn ngủ.
“Huệ Thi xảo biện với Trang Tử (1)hai người thực sự có vấn đề… Hơ hơ…”
Bộp!
Thư quyển rơi xuống, lão Thái Phó hoàn toàn ngủ gục, Đoàn Quân Nhiên cũng ngã xuống bàn chảy nước miếng. Lâm Thiếu Hoa ngồi bên cạnh không nói một lời, nghiêm túc lấy sổ ra, tỉ mỉ ghỉ chép:
Vì sao Lâm Thiếu Hoa lại bao che cho Đoàn Quân Nhiên? Đừng hoài nghi, đương nhiên đó là do tác dụng của bạc chứ sao! Lâm Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi nghĩ thầm: câu nói kia nói thật đúng, có tiền có thể sai ma khiến quỷ!
Ta muốn có tiền, để cho ngày ngày đều có thể chơi đùa với quỷ!
[tác giả: ừm, tôi nói nha, Lâm Thiếu Hoa, đầu óc cậu thật sự không giống người bình thường nha…]
__
Đến khi lão thái phó tỉnh lại, phát hiện mình sơ sẩy đã bị ghi lại hết trong sử sách, lão hoảng a, bắt đầu rền rĩ cầu tình.
“Lão nói sử quan a, tất cả mọi người đều là triều thần cả, ngươi cũng phải có nghĩa đồng triều chứ a, đừng có lãnh huyết vô tình vậy a ~~~”
Lâm Thiếu Hoa bất động, nghĩ thầm: Lãnh Huyết Vô Tình? Hừ! Ta còn thiếu Thiết Thủ Truy Mệnh (2)] đó!
“Tiểu sử a, ngươi xem lão đây đã bó trẫm tuổi rồi, cũng đừng làm khó lão nhân gia lão chứ. Đồng tình, đồng tình chút đi mà!”
Lâm Thiếu Hoa không chút sứt mẻ, nghĩ thầm: đồng tình? Giá trị mấy lượng bạc? Bảo đồng tình! Tiểu sử? Ta đây ỉ* vào!
Thái Phó đại nhân nước mũi nước mắt ròng ròng, cứ giữ chặt lấy ống tay áo y, “Tiểu sử sử! Lão, lão mời ngươi đi ăn, muốn ăn gì cũng được, lão mời khách!”
Lâm Thiếu Hoa lạnh lùng quét mắt qua lão, hừ một tiếng, nghĩ thầm: mời ta ăn cơm? Ân… Một bữa cơm chắc chỉ khoảng hơn mười lượng hai bạc… Quá ít!
Nghĩ vậy, lông mi tú khí nhíu nhíu. Thái Phó đại nhân là người thông minh, chính là tham tinh (nhân sâm) chuyển thế, vừa nhìn là hiểu ngay. Oa! Có Hy vọng rồi! Vội vàng nói tiếp, “Lão, lão sẽ tặng ngươi toàn bộ tranh chữ của lão!”
Đầu óc Lâm Thiếu Hoa loạch xoạch tính toán cực nhanh: tranh chữ = bạc = làm việc
Bingo!
Vì thế nháy mắt mấy cái, nhìn lão Thái Phó, rốt cục cũng mở miệng, “Còn gì nữa không?”
Còn nữa? Lão Thái Phó không rõ, lôi túi tiền đeo trên người ra, nhớ rõ trong túi tiền này còn có cốt ty yên hộ (3) do chính trụ trì Thiên Long tự làm, coi như là lễ vật khá có trọng lượng. Nhưng mà… lão tiếc lắm a.
Lâm Thiếu Hoa cho rằng thời gian chính là tiền tài, sao có thể lãng phí, chỉ thấy y vươn tay đoạt lấy túi tiền của lão Thái Phó, giơ lên trời, thấy có thỏi vàng rơi ra, còn thêm cả một tị yên hồ không có hoa văn gì cả. Vì thế y không chút do dự cất vàng vào túi, tàn nhẫn nói với Thái Phó đại nhân nói, “Được rồi, tự ngài đổi tranh chữ thành bạc rồi đưa đến nhà ta.”
Thái Phó đại nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh niên vận bộ áo lam phong hoa tuyệt đại phiêu phiêu dục tiên tiêu sái đi xa; khụ, đương nhiên trong ngực còn có thêm thỏi vàng do ‘bịp bợm lão niên’ mới có. Lại cúi đầu nhìn, tị yên hồ thực đáng thương đang nằm trên bàn nhìn lão…
Đoàn Quân Nhiên thích ăn, Lâm Thiếu Hoa yêu tiền.
Thế giới này thật sự điên rồi…
Khi hạ nhân của lão Thái Phó bẩm báo, đưa bạc đến Lâm phủ. Sử quan đại nhân vừa thấy bạc, lập tức sửa lại ghi chép trong sổ. Làm việc năng suất đến vậy, quả thực là trước đây chưa từng gặp người nào!
Thái Phó đại nhân quệt quệt mồ hôi trên đầu, thở dài: từ xưa anh hùng xuất thiếu niên…
__
Mà Lâm Thiếu Hoa thì đang ngồi dưới ngọn đèn, cẩn thận ghi chép:
[tác giả: Khụ! Lâm Thiếu Hoa, tôi nói này, có phải cậu đang học tập ba đại diện (4) không vậy…]
Cứ thế, sử quan đại nhân dùng trí tuệ của y, thủ đoạn của y, huy động toàn bộ lực lượng có thể có, nỗ lực phát tài trong hoàng cung…****Kì kèo cả nửa ngày, Dương Húc Nghi rốt cục cũng quyết định cần thực hiện kế hoạch của mình. Thật ra thì bình thường hắn chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, thấy ai cũng mặc kệ, nhưng lúc này lại lo lắng không thôi. Có thể nói Lâm Thiếu Hoa chính là giấc mộng mà hắn luôn luôn truy đuổi, hiện giờ mình lại có thể gặp mặt, nói chuyện, quen biết với tiên tử trong mộng… Thật đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ!
Hảo! Cố lấy dũng khí đi! Đi qua đó đi! Y ngay bên ao sen bên kia, phải lưu lại cho y ấn tượng thật tốt. Chào hỏi này, đàm luận thi từ ca phú, cầm kì thư họa, thổi kèn đánh đàn, hát phong hoa tuyết nguyệt, lão Khổng Tử Mạnh Hán Tử, Ừm, cứ làm thế đi!
Hôm đó là ngày nghỉ mà Lâm Thiếu Hoa khó khăn lắm mới có được. Tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiên chạy đến chỗ Trương Thiết Chước ăn vụng món mới; bời vì Trương Thiết Chước không biết Đoàn Quân Nhiên chính là hoàng thượng, cho nên Đoàn Quân Nhiên không gọi y đi theo.
Nhàm chán thế này chi bằng đến đây ngắm hoa đi. Sử quan đại nhân lẳng lặng ngắm cảnh ngay bên ao sen, các cung nữ lướt qua đều âm thầm đỏ mặt, thật đúng là người thuần khiết trong sáng hệt như ngọc lưu ly a!
Mà sử quan đại nhân của chúng ta thì lại đang nghĩ: nếu trong cái ao sen cực lớn này mà nuôi mấy giống cá vàng xinh đẹp, dùng là dùng nước công, ăn cũng là đồ chùa, như vậy sẽ thu được nhiều hơn…
Tuy là thấy vô cùng thích [tác giả: nhưng thật ra là xuất thần do muốn phát tài], tựa hồ cũng cảm thấy ánh mắt kia không tầm thường, Lâm Thiếu Hoa có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy một người thanh niên đứng đối diện với mình, chỉ cao hơn mình một chút. Làn da trắng như tuyết, mắt một mí, đôi môi mỏng khẽ mím, như là người không thể nào nói chuyện yêu đương.
Ngay khi Lâm Thiếu Hoa đánh giá Dương Húc Nghi, ngự y của chúng ta đã run chân như muốn nhuyễn cả ra! A! Y đang nhìn ta! Lòng Dương Húc Nghi lúc này tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa, kích động không thôi.
Vừa nãy nhìn y, hắn đã rung động lắm rồi. Y vẫn thanh tú động lòng người như vậy, đứng bên ao sen thật giống hệt như một ẩn sĩ. Phong độ như thế, mê người đến vậy, huống chi làn mai mảnh như lá liễu nhíu lại không biết đang nghĩ cái gì thật gợi cảm, làm người ta phải say mê…
Dương Húc Nghi chú ý tới vẻ mặt Lâm Thiếu Hoa khi nhìn mình, có chút kinh ngạc, không khỏi đắc ý. Ha, ít nhiều hôm nay hắn cũng đặc biệt chú ý mặc bộ y phục mới, chứng minh ta đây là nhân tài! Ân, còn có vẻ phong trần mượn được từ sư phụ, có thể nói là đạo cụ làm gia tăng thêm cảm giác tiên phong đạo cốt.
Nhưng mà câu tiếp theo của nhân sĩ thanh nhã Lâm Thiếu Hoa vừa ra miệng đã làm hắn hoàn toàn choáng váng.
Lâm Thiếu Hoa chỉ vào hắn, hỏi, “Nhìn trường bào đầy vẻ phong trần… Chẳng lẽ các hạ là… đạo sĩ Toàn Chân giáo của Trung Nguyên?”
Nếu tìm một từ để hình dung tâm tình của Dương Húc Nghi giờ phút này thì chính là: kinh ngạc!
Nhưng ngự y đại nhân đc xưng là ý chí bền vững, một lần đả kích cũng không thể khiến cho lòng quân dao động.~ v ~Hắn nhanh chóng tìm lại được cơ hội; đó là Đoàn Quân Nhiên muốn đi tham gia tửu yến, sử quan đương nhiên là phải theo bên cạnh. Kết quả nửa đường gặp được gánh tạp kỹ, Đoàn Quân Nhiên vừa chơi vừa đùa, cái gì không nên chơi cũng chơi tuốt, thế là để lại một mình sử quan ngồi lại ở tửu yến.
Dương Húc Nghi bình tĩnh tỉnh táo đi qua, một tay cầm chén rượu, tao nhã hỏi Lâm Thiếu Hoa đang xuất thần, “Không biết Lâm khanh* đang nghĩ cái gì?”
(* khanh này là cách bạn bè gọi nhau thân mật nhé)
Lâm Thiếu Hoa chậm rãi ngó qua chỗ này, nhìn hắn, mặt không đổi sắc, hỏi lại, “Ngự y đại nhân thật muốn nghe?”
Dương Húc Nghi đương nhiên là ôn nhu mỉm cười, nhưng Lâm Thiếu Hoa đúng là kẻ rất biết cách phá hoại không khí, “Ta đang nghĩ xem có đồ vật nào trên bàn tửu yến này có thể nhặt về bán kiếm tiền được không.”
Lâm Thiếu Hoa không chút bất ngờ phát hiện, mặt ngự y đại nhân run rẩy rồi lại run rẩy, nhưng ngay lập tức đã trấn định lại ngay.
“Khụ, Lâm khanh thật là người biết suy nghĩ chu toàn cho hoàng thượng.” Dương Húc Nghi liều mạng tìm từ, “Còn biết tiết kiệm như thế.”
Lâm Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi nghĩ: người này thật ngu ngốc.
Kế tiếp, Dương Húc Nghi lén lén lút lút ngồi xuống cạnh bên Lâm Thiếu Hoa, nhìn sát vào y, tim cũng đập nhanh hơn.
Lâm Thiếu Hoa cũng chẳng thấy có gì không ổn, không coi ai ra gì mà tiếp tục thất thần. Còn Dương Húc Nghi chỉ mải nhìn y.
“Trên mặt ta có cái gì sao?”
“Ách… Không, ta đang nhìn thần sắc của huynh thôi.”
Lâm Thiếu Hoa nắm cho hắn vài cái liếc mắt khinh thường, không để ý đến hắn nữa, Dù sao dùng thời gian hữu hiệu này nghĩ cách kiếm tiền mới là chính xác nhất.
Ân, y phục, đồ ăn còn thừa, hoa tươi, ngọn nến…
Các vật lần lượt biến thành bạc bay lòng vòng trong đầu Lâm Thiếu Hoa.
.
“Lâm khanh, huynh xem người kia biểu diễn hay quá kìa.”
“Đừng ầm ĩ.”
“Lâm khanh huynh có muốn nếm thử món kia không?’
“Im lặng.”
“Ta nói Lâm khanh a, huynh có thể không xuất thần được không?”
“Câm miệng.”
“…”
Cho nên mấy lời kịch Dương Húc Nghi cố gắng luyện tập nửa ngày lại uổng phí toàn bộ.
.
Suốt hai tháng, bất luận Dương Húc Nghi dùng biện pháp gì, Lâm Thiếu Hoa vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa, nói cách khác là đối xử với hắn vô cùng lạnh nhạt.
Dương Húc Nghi từ nhỏ đã không có bằng hữu, thứ duy nhất mà hắn quý trọng chỉ có mỗi thiếu niên đã mở gút mắc trong lòng cho hắn khi trước. Nhưng nay, mình một lòng đi lấy lòng người khác, hết lần này đến lần khác thất bại, làm cho ngự y đại nhân luôn xú thí đau đầu nhức óc.
Sự việc vốn tưởng là cứ tiếp tục phát triển như vậy: quan hệ giữa hai người là Lâm Thiếu Hoa là chúa tể, Dương Húc Nghi là kẻ theo đuuôi. Nhưng cũng có một câu: già néo đứt dây. Lâm Thiếu Hoa yêu tiền yêu rất si mê, thế cho nên phản ứng trễ đã gây cho y đại họa khôn lường, làm quan hệ giữa hai người từ đó về sau bỗng nhiên bị đảo lộn.
____________________________
[1] Huệ Thi (370 TCN-310 TCN) là 1 nhà triết học cổ đại Trung Quốc thuộc phái Danh gia. Ông từng làm tướng quốc cho Ngụy Huệ Thành vương và là người nổi tiếng hiểu sâu biết rộng về mọi mặt và giỏi biện luận.
Trang Tử: nổi tiếng với tích ‘Trang chu mộng điệp”.
* Huệ Thi viếng tang vợ Trang tử
Vợ Trang Tử chết, Huệ Thi đến viếng, thấy Trang tử ngồi duỗi hai chân, tay gõ nhịp vào bàn mà ca hát. Huệ Thi bảo: “Mình ăn ở với người ta, có con với người ta. Bây giờ người ta già, người ta chết, không khóc cũng còn được đi, lại còn gõ bàn mà hát, chẳng quá lắm ru?”
Trang tử đáp: “Không phải thế. Lúc nhà tôi mới mất, tôi cũng như mọi người thương tiếc lắm chứ. Nhưng xét lại hồi trước thì vốn không có sinh, chẳng những không có sinh mà vốn không có hình, chẳng những không có hình mà vốn lại không có khí, con người ta chẳng qua chỉ là tạp chất biến hóa ra có khí, khí biến hóa mà có hình, hình biến hóa mà hóa ra có sinh, có sinh lại biến mà hóa ra có tử. Có khác nào xuân hạ thu đông, bốn mùa cứ tuần hoàn đi lại không? Và lại chết là về với tạo hóa. Người ta yên nghỉ nơi cự thất, thế mà còn theo đuổi, khóc lóc thì hóa ra ta không biết mạng trời ư? Cho nên tôi không khóc nữa.
(theo wiki)
Ở đây ý của thái phó là ông này vợ mất mà cũng không khóc, lại còn ‘ngụy biện’ với Huệ Thi => Hai người này có gian tình =))
(2) Lãnh huyết vô tình có nghĩa là máu lạnh không có tình nghĩa. Em sử quan này xuyên tạc thành 4 anh đẹp giai ngời ngời, tài hoa khỏi nói trong ‘tứ đại danh bộ’ của bác Ôn Thụy An. Ai có thắc mắc hoặc chưa biết 4 chàng, xin mời gg (nhá hàng: các anh đều đã có đôi có cặp, đừng tin truyện gốc =)))
(3)Tị yêu hồ: là lọ thuốc hít, là kết tinh của quá trình dung hợp giữa văn hóa Trung Quốc là phương Tây. Sau thế kỉ XVI, thuốc hít truyền vào khu vực Đông Bắc Trung Quốc, là nơi dân du mục không thể hút thuốc trên lưng ngựa, do đó thuốc hít chính là loại thuốc hút thích hợp nhất, từ đó nó được lưu hành rộng rãi.
Vì để cho lọ thuốc bền, dân du mục thường dùng các loại ngọc, kim loại, sừng thú để chế tác, với tạo hình lung linh khéo léo, độc đáo tinh xảo, chủng loại đa dạng, dần dần trở thành món hàng cao cấp chuyên cung cấp cho người thưởng thức hoặc thể hiện thân phận địa vị của người đó,
Lọ thuốc hít của Trung Quốc có thể khắc tranh chữ, được điêu khắc hoặc gọt giũa hay khảm vào; sử dụng hoa văn màu canh hoặc nhiều màu, điêu khăc từ gốm sứ, bao ngoài là gỗ, tinh xảo khéo léo, đúc rút kĩ thuật của cả trg và ngoài, là một đồ vật điển hình cho văn hóa cổ.
(4) Thuyết ba đại diện: do Giang Trạch Dân đưa ra. Nội dung: Đảng cộng sản Trung Quốc đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến, đại diện nền văn hóa tiên tiến và đại diện lợi ích của đông đảo nhân dân Trung Quốc.
Những người chỉ trích tin rằng đây chỉ là một phần trong sự thần thánh hoá cá nhân Giang, những người khác coi việc áp dụng học thuyết là tư tưởng dẫn đường trong việc lãnh đạo tương lai của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Học thuyết Ba Đại diện được nhiều nhà phân tích chính trị coi là nỗ lực của Giang Trạch Dân nhằm mở rộng các Nguyên tắc Mác xít Lêninít, và vì thế đưa ông lên ngang tầm với những triết gia Mác xít Trung Quốc thời trước như Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình.
Nào là đi ngự thiện phòng ăn vụng phải ghi là:
Đi vào nhà xí phải ghi là:
Trên giường ngủ cũng phải ghi là:
Trên thực tế, cá nhân Lâm Thiếu Hoa cho rằng hoàng thượng này đầu óc căn bản không hề tồn tại thứ gọi là ‘tri thức’ hay ‘trí tuệ’ hay những gì đại loại thế.
Nhưng mà ai phát bạc cho ta? Đương nhiên là nội vụ phủ hoàng cung. Mà tiền trong nội vụ phủ là của ai? Đương nhiên là hoàng thượng!
Hảo! Ai cho ta ăn cơm, ta làm việc cho kẻ đó!Qua vài ngày, rốt cuộc y cũng đã quen việc, sử quan Lâm Thiếu Hoa tượng mô tượng dạng (đủ tư cách) là một người tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc. Tuy y là người yêu tiền, nhưng quỷ củ phép tắc ngày trước được học cũng không quên.Ví dụ như: y cho rằng, làm người phải có đạo đức chức nghiệp rõ ràng; đã cầm bạc của hoàng thượng thì dù có vượt sông băng lửa cũng phải ghi lại bằng hết ‘những chuyện vĩ đại về Đoàn Quân Nhiên’!
__
Long Tĩnh Lam thì rầu rĩ, tại sao sử quan mới tới chỉ nghe có mỗi mình Đoàn Quân Nhiên những gì người khác nói hoàn toàn không lọt vào tai y, hắn còn tưởng do y xuất thân từ gia đình bao nhiêu thế hệ làm sử quan, cho nên con người cũng có chút cổ hủ.
__
Lâm Thiếu Hoa đúng là có hơi cổ hủ, nhưng thực tế ý y chính là: Đoàn Quân Nhiên phát bạc cho ta, ta đương nhiên chỉ nghe mình ngài…
Điểm ấy, Lâm Thiếu Hoa không biết rằng mình thật sự rất giống Đại Hoàng. Ví dụ như trong cung, ai cho Đại Hoàng ăn cái gì thì nó sẽ đi theo người đó, ánh mắt kiên quyết kia không hề khác Lâm Thiếu Hoa …
[tác giả: *Đại Hoàng vô tội nháy mắt mấy cái*: không ai cho ta ăn a, tên ngự y kia nhốt mình trong phòng tính kế, ta phải tìm ai a?]
Khụ, chuyện là chỉ cần một người có thứ yêu thích, kẻ đút lót có thể tận dụng mọi thứ, chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào. Mà lão Thái Phó chính là người có đầy đủ điều kiện nhất.
Có một lần, Đoàn Quân Nhiên mơ mơ màng màng không muốn học bài, mà chính lão Thái Phó cũng buồn ngủ.
“Huệ Thi xảo biện với Trang Tử (1)hai người thực sự có vấn đề… Hơ hơ…”
Bộp!
Thư quyển rơi xuống, lão Thái Phó hoàn toàn ngủ gục, Đoàn Quân Nhiên cũng ngã xuống bàn chảy nước miếng. Lâm Thiếu Hoa ngồi bên cạnh không nói một lời, nghiêm túc lấy sổ ra, tỉ mỉ ghỉ chép:
Vì sao Lâm Thiếu Hoa lại bao che cho Đoàn Quân Nhiên? Đừng hoài nghi, đương nhiên đó là do tác dụng của bạc chứ sao! Lâm Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi nghĩ thầm: câu nói kia nói thật đúng, có tiền có thể sai ma khiến quỷ!
Ta muốn có tiền, để cho ngày ngày đều có thể chơi đùa với quỷ!
[tác giả: ừm, tôi nói nha, Lâm Thiếu Hoa, đầu óc cậu thật sự không giống người bình thường nha…]
__
Đến khi lão thái phó tỉnh lại, phát hiện mình sơ sẩy đã bị ghi lại hết trong sử sách, lão hoảng a, bắt đầu rền rĩ cầu tình.
“Lão nói sử quan a, tất cả mọi người đều là triều thần cả, ngươi cũng phải có nghĩa đồng triều chứ a, đừng có lãnh huyết vô tình vậy a ~~~”
Lâm Thiếu Hoa bất động, nghĩ thầm: Lãnh Huyết Vô Tình? Hừ! Ta còn thiếu Thiết Thủ Truy Mệnh (2)] đó!
“Tiểu sử a, ngươi xem lão đây đã bó trẫm tuổi rồi, cũng đừng làm khó lão nhân gia lão chứ. Đồng tình, đồng tình chút đi mà!”
Lâm Thiếu Hoa không chút sứt mẻ, nghĩ thầm: đồng tình? Giá trị mấy lượng bạc? Bảo đồng tình! Tiểu sử? Ta đây ỉ* vào!
Thái Phó đại nhân nước mũi nước mắt ròng ròng, cứ giữ chặt lấy ống tay áo y, “Tiểu sử sử! Lão, lão mời ngươi đi ăn, muốn ăn gì cũng được, lão mời khách!”
Lâm Thiếu Hoa lạnh lùng quét mắt qua lão, hừ một tiếng, nghĩ thầm: mời ta ăn cơm? Ân… Một bữa cơm chắc chỉ khoảng hơn mười lượng hai bạc… Quá ít!
Nghĩ vậy, lông mi tú khí nhíu nhíu. Thái Phó đại nhân là người thông minh, chính là tham tinh (nhân sâm) chuyển thế, vừa nhìn là hiểu ngay. Oa! Có Hy vọng rồi! Vội vàng nói tiếp, “Lão, lão sẽ tặng ngươi toàn bộ tranh chữ của lão!”
Đầu óc Lâm Thiếu Hoa loạch xoạch tính toán cực nhanh: tranh chữ = bạc = làm việc
Bingo!
Vì thế nháy mắt mấy cái, nhìn lão Thái Phó, rốt cục cũng mở miệng, “Còn gì nữa không?”
Còn nữa? Lão Thái Phó không rõ, lôi túi tiền đeo trên người ra, nhớ rõ trong túi tiền này còn có cốt ty yên hộ (3) do chính trụ trì Thiên Long tự làm, coi như là lễ vật khá có trọng lượng. Nhưng mà… lão tiếc lắm a.
Lâm Thiếu Hoa cho rằng thời gian chính là tiền tài, sao có thể lãng phí, chỉ thấy y vươn tay đoạt lấy túi tiền của lão Thái Phó, giơ lên trời, thấy có thỏi vàng rơi ra, còn thêm cả một tị yên hồ không có hoa văn gì cả. Vì thế y không chút do dự cất vàng vào túi, tàn nhẫn nói với Thái Phó đại nhân nói, “Được rồi, tự ngài đổi tranh chữ thành bạc rồi đưa đến nhà ta.”
Thái Phó đại nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh niên vận bộ áo lam phong hoa tuyệt đại phiêu phiêu dục tiên tiêu sái đi xa; khụ, đương nhiên trong ngực còn có thêm thỏi vàng do ‘bịp bợm lão niên’ mới có. Lại cúi đầu nhìn, tị yên hồ thực đáng thương đang nằm trên bàn nhìn lão…
Đoàn Quân Nhiên thích ăn, Lâm Thiếu Hoa yêu tiền.
Thế giới này thật sự điên rồi…
Khi hạ nhân của lão Thái Phó bẩm báo, đưa bạc đến Lâm phủ. Sử quan đại nhân vừa thấy bạc, lập tức sửa lại ghi chép trong sổ. Làm việc năng suất đến vậy, quả thực là trước đây chưa từng gặp người nào!
Thái Phó đại nhân quệt quệt mồ hôi trên đầu, thở dài: từ xưa anh hùng xuất thiếu niên…
__
Mà Lâm Thiếu Hoa thì đang ngồi dưới ngọn đèn, cẩn thận ghi chép:
[tác giả: Khụ! Lâm Thiếu Hoa, tôi nói này, có phải cậu đang học tập ba đại diện (4) không vậy…]
Cứ thế, sử quan đại nhân dùng trí tuệ của y, thủ đoạn của y, huy động toàn bộ lực lượng có thể có, nỗ lực phát tài trong hoàng cung…****Kì kèo cả nửa ngày, Dương Húc Nghi rốt cục cũng quyết định cần thực hiện kế hoạch của mình. Thật ra thì bình thường hắn chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, thấy ai cũng mặc kệ, nhưng lúc này lại lo lắng không thôi. Có thể nói Lâm Thiếu Hoa chính là giấc mộng mà hắn luôn luôn truy đuổi, hiện giờ mình lại có thể gặp mặt, nói chuyện, quen biết với tiên tử trong mộng… Thật đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ!
Hảo! Cố lấy dũng khí đi! Đi qua đó đi! Y ngay bên ao sen bên kia, phải lưu lại cho y ấn tượng thật tốt. Chào hỏi này, đàm luận thi từ ca phú, cầm kì thư họa, thổi kèn đánh đàn, hát phong hoa tuyết nguyệt, lão Khổng Tử Mạnh Hán Tử, Ừm, cứ làm thế đi!
Hôm đó là ngày nghỉ mà Lâm Thiếu Hoa khó khăn lắm mới có được. Tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiên chạy đến chỗ Trương Thiết Chước ăn vụng món mới; bời vì Trương Thiết Chước không biết Đoàn Quân Nhiên chính là hoàng thượng, cho nên Đoàn Quân Nhiên không gọi y đi theo.
Nhàm chán thế này chi bằng đến đây ngắm hoa đi. Sử quan đại nhân lẳng lặng ngắm cảnh ngay bên ao sen, các cung nữ lướt qua đều âm thầm đỏ mặt, thật đúng là người thuần khiết trong sáng hệt như ngọc lưu ly a!
Mà sử quan đại nhân của chúng ta thì lại đang nghĩ: nếu trong cái ao sen cực lớn này mà nuôi mấy giống cá vàng xinh đẹp, dùng là dùng nước công, ăn cũng là đồ chùa, như vậy sẽ thu được nhiều hơn…
Tuy là thấy vô cùng thích [tác giả: nhưng thật ra là xuất thần do muốn phát tài], tựa hồ cũng cảm thấy ánh mắt kia không tầm thường, Lâm Thiếu Hoa có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy một người thanh niên đứng đối diện với mình, chỉ cao hơn mình một chút. Làn da trắng như tuyết, mắt một mí, đôi môi mỏng khẽ mím, như là người không thể nào nói chuyện yêu đương.
Ngay khi Lâm Thiếu Hoa đánh giá Dương Húc Nghi, ngự y của chúng ta đã run chân như muốn nhuyễn cả ra! A! Y đang nhìn ta! Lòng Dương Húc Nghi lúc này tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa, kích động không thôi.
Vừa nãy nhìn y, hắn đã rung động lắm rồi. Y vẫn thanh tú động lòng người như vậy, đứng bên ao sen thật giống hệt như một ẩn sĩ. Phong độ như thế, mê người đến vậy, huống chi làn mai mảnh như lá liễu nhíu lại không biết đang nghĩ cái gì thật gợi cảm, làm người ta phải say mê…
Dương Húc Nghi chú ý tới vẻ mặt Lâm Thiếu Hoa khi nhìn mình, có chút kinh ngạc, không khỏi đắc ý. Ha, ít nhiều hôm nay hắn cũng đặc biệt chú ý mặc bộ y phục mới, chứng minh ta đây là nhân tài! Ân, còn có vẻ phong trần mượn được từ sư phụ, có thể nói là đạo cụ làm gia tăng thêm cảm giác tiên phong đạo cốt.
Nhưng mà câu tiếp theo của nhân sĩ thanh nhã Lâm Thiếu Hoa vừa ra miệng đã làm hắn hoàn toàn choáng váng.
Lâm Thiếu Hoa chỉ vào hắn, hỏi, “Nhìn trường bào đầy vẻ phong trần… Chẳng lẽ các hạ là… đạo sĩ Toàn Chân giáo của Trung Nguyên?”
Nếu tìm một từ để hình dung tâm tình của Dương Húc Nghi giờ phút này thì chính là: kinh ngạc!
Nhưng ngự y đại nhân đc xưng là ý chí bền vững, một lần đả kích cũng không thể khiến cho lòng quân dao động.~ v ~Hắn nhanh chóng tìm lại được cơ hội; đó là Đoàn Quân Nhiên muốn đi tham gia tửu yến, sử quan đương nhiên là phải theo bên cạnh. Kết quả nửa đường gặp được gánh tạp kỹ, Đoàn Quân Nhiên vừa chơi vừa đùa, cái gì không nên chơi cũng chơi tuốt, thế là để lại một mình sử quan ngồi lại ở tửu yến.
Dương Húc Nghi bình tĩnh tỉnh táo đi qua, một tay cầm chén rượu, tao nhã hỏi Lâm Thiếu Hoa đang xuất thần, “Không biết Lâm khanh* đang nghĩ cái gì?”
(* khanh này là cách bạn bè gọi nhau thân mật nhé)
Lâm Thiếu Hoa chậm rãi ngó qua chỗ này, nhìn hắn, mặt không đổi sắc, hỏi lại, “Ngự y đại nhân thật muốn nghe?”
Dương Húc Nghi đương nhiên là ôn nhu mỉm cười, nhưng Lâm Thiếu Hoa đúng là kẻ rất biết cách phá hoại không khí, “Ta đang nghĩ xem có đồ vật nào trên bàn tửu yến này có thể nhặt về bán kiếm tiền được không.”
Lâm Thiếu Hoa không chút bất ngờ phát hiện, mặt ngự y đại nhân run rẩy rồi lại run rẩy, nhưng ngay lập tức đã trấn định lại ngay.
“Khụ, Lâm khanh thật là người biết suy nghĩ chu toàn cho hoàng thượng.” Dương Húc Nghi liều mạng tìm từ, “Còn biết tiết kiệm như thế.”
Lâm Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi nghĩ: người này thật ngu ngốc.
Kế tiếp, Dương Húc Nghi lén lén lút lút ngồi xuống cạnh bên Lâm Thiếu Hoa, nhìn sát vào y, tim cũng đập nhanh hơn.
Lâm Thiếu Hoa cũng chẳng thấy có gì không ổn, không coi ai ra gì mà tiếp tục thất thần. Còn Dương Húc Nghi chỉ mải nhìn y.
“Trên mặt ta có cái gì sao?”
“Ách… Không, ta đang nhìn thần sắc của huynh thôi.”
Lâm Thiếu Hoa nắm cho hắn vài cái liếc mắt khinh thường, không để ý đến hắn nữa, Dù sao dùng thời gian hữu hiệu này nghĩ cách kiếm tiền mới là chính xác nhất.
Ân, y phục, đồ ăn còn thừa, hoa tươi, ngọn nến…
Các vật lần lượt biến thành bạc bay lòng vòng trong đầu Lâm Thiếu Hoa.
.
“Lâm khanh, huynh xem người kia biểu diễn hay quá kìa.”
“Đừng ầm ĩ.”
“Lâm khanh huynh có muốn nếm thử món kia không?’
“Im lặng.”
“Ta nói Lâm khanh a, huynh có thể không xuất thần được không?”
“Câm miệng.”
“…”
Cho nên mấy lời kịch Dương Húc Nghi cố gắng luyện tập nửa ngày lại uổng phí toàn bộ.
.
Suốt hai tháng, bất luận Dương Húc Nghi dùng biện pháp gì, Lâm Thiếu Hoa vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa, nói cách khác là đối xử với hắn vô cùng lạnh nhạt.
Dương Húc Nghi từ nhỏ đã không có bằng hữu, thứ duy nhất mà hắn quý trọng chỉ có mỗi thiếu niên đã mở gút mắc trong lòng cho hắn khi trước. Nhưng nay, mình một lòng đi lấy lòng người khác, hết lần này đến lần khác thất bại, làm cho ngự y đại nhân luôn xú thí đau đầu nhức óc.
Sự việc vốn tưởng là cứ tiếp tục phát triển như vậy: quan hệ giữa hai người là Lâm Thiếu Hoa là chúa tể, Dương Húc Nghi là kẻ theo đuuôi. Nhưng cũng có một câu: già néo đứt dây. Lâm Thiếu Hoa yêu tiền yêu rất si mê, thế cho nên phản ứng trễ đã gây cho y đại họa khôn lường, làm quan hệ giữa hai người từ đó về sau bỗng nhiên bị đảo lộn.
____________________________
[1] Huệ Thi (370 TCN-310 TCN) là 1 nhà triết học cổ đại Trung Quốc thuộc phái Danh gia. Ông từng làm tướng quốc cho Ngụy Huệ Thành vương và là người nổi tiếng hiểu sâu biết rộng về mọi mặt và giỏi biện luận.
Trang Tử: nổi tiếng với tích ‘Trang chu mộng điệp”.
* Huệ Thi viếng tang vợ Trang tử
Vợ Trang Tử chết, Huệ Thi đến viếng, thấy Trang tử ngồi duỗi hai chân, tay gõ nhịp vào bàn mà ca hát. Huệ Thi bảo: “Mình ăn ở với người ta, có con với người ta. Bây giờ người ta già, người ta chết, không khóc cũng còn được đi, lại còn gõ bàn mà hát, chẳng quá lắm ru?”
Trang tử đáp: “Không phải thế. Lúc nhà tôi mới mất, tôi cũng như mọi người thương tiếc lắm chứ. Nhưng xét lại hồi trước thì vốn không có sinh, chẳng những không có sinh mà vốn không có hình, chẳng những không có hình mà vốn lại không có khí, con người ta chẳng qua chỉ là tạp chất biến hóa ra có khí, khí biến hóa mà có hình, hình biến hóa mà hóa ra có sinh, có sinh lại biến mà hóa ra có tử. Có khác nào xuân hạ thu đông, bốn mùa cứ tuần hoàn đi lại không? Và lại chết là về với tạo hóa. Người ta yên nghỉ nơi cự thất, thế mà còn theo đuổi, khóc lóc thì hóa ra ta không biết mạng trời ư? Cho nên tôi không khóc nữa.
(theo wiki)
Ở đây ý của thái phó là ông này vợ mất mà cũng không khóc, lại còn ‘ngụy biện’ với Huệ Thi => Hai người này có gian tình =))
(2) Lãnh huyết vô tình có nghĩa là máu lạnh không có tình nghĩa. Em sử quan này xuyên tạc thành 4 anh đẹp giai ngời ngời, tài hoa khỏi nói trong ‘tứ đại danh bộ’ của bác Ôn Thụy An. Ai có thắc mắc hoặc chưa biết 4 chàng, xin mời gg (nhá hàng: các anh đều đã có đôi có cặp, đừng tin truyện gốc =)))
(3)Tị yêu hồ: là lọ thuốc hít, là kết tinh của quá trình dung hợp giữa văn hóa Trung Quốc là phương Tây. Sau thế kỉ XVI, thuốc hít truyền vào khu vực Đông Bắc Trung Quốc, là nơi dân du mục không thể hút thuốc trên lưng ngựa, do đó thuốc hít chính là loại thuốc hút thích hợp nhất, từ đó nó được lưu hành rộng rãi.
Vì để cho lọ thuốc bền, dân du mục thường dùng các loại ngọc, kim loại, sừng thú để chế tác, với tạo hình lung linh khéo léo, độc đáo tinh xảo, chủng loại đa dạng, dần dần trở thành món hàng cao cấp chuyên cung cấp cho người thưởng thức hoặc thể hiện thân phận địa vị của người đó,
Lọ thuốc hít của Trung Quốc có thể khắc tranh chữ, được điêu khắc hoặc gọt giũa hay khảm vào; sử dụng hoa văn màu canh hoặc nhiều màu, điêu khăc từ gốm sứ, bao ngoài là gỗ, tinh xảo khéo léo, đúc rút kĩ thuật của cả trg và ngoài, là một đồ vật điển hình cho văn hóa cổ.
(4) Thuyết ba đại diện: do Giang Trạch Dân đưa ra. Nội dung: Đảng cộng sản Trung Quốc đại diện cho lực lượng sản xuất tiên tiến, đại diện nền văn hóa tiên tiến và đại diện lợi ích của đông đảo nhân dân Trung Quốc.
Những người chỉ trích tin rằng đây chỉ là một phần trong sự thần thánh hoá cá nhân Giang, những người khác coi việc áp dụng học thuyết là tư tưởng dẫn đường trong việc lãnh đạo tương lai của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Học thuyết Ba Đại diện được nhiều nhà phân tích chính trị coi là nỗ lực của Giang Trạch Dân nhằm mở rộng các Nguyên tắc Mác xít Lêninít, và vì thế đưa ông lên ngang tầm với những triết gia Mác xít Trung Quốc thời trước như Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình.
Tác giả :
Mị Sủng Tiểu Vu