Yêu Người IQ Cao
Chương 24
Yêu người IQ cao (Phần 24)
Ra trường, tôi bị gia đình sắp xếp vào làm trong tập đoàn dầu khí. Vốn dĩ đang ngoan ngoãn hiền lành, không biết rượu chè cờ bạc là gì, vào trong đó được mấy tháng, tôi đổ đốn sa ngã nhanh chóng. Tiền kiếm dễ nên tiêu cũng dễ, mà vào trong môi trường đó không đổ đốn sa ngã là đi ngược với lối sống của mọi người, chẳng sớm hay muộn cũng bị đào thải hoặc cho đi chăn kiến.
Khi tôi chán nản đến cùng cực thì Thư động viên và kéo tôi ra khỏi tập đoàn, rồi cùng tôi đi xin việc tại các văn phòng luật sư. Thực sự là, khoảng thời gian đó, nếu không có Thư tôi không thể nào vượt qua để bước theo con đường luật sư được.
Trong khi đó, mặc kệ sự sắp đặt của bố mẹ khi muốn con gái vào làm tại toà án hay viện kiểm sát, Thư quyết định thi vào bộ công thương. Thư nói: Làm trong ngạch tư pháp muốn giàu thì phải bẩn. Thư không muốn bẩn nên nhất định không làm ở đó.
Không làm trong đó, nhưng Thư đặc biệt thích thú công việc liên quan đến pháp luật. Vậy nên mọi công việc tôi đều trao đổi với Thư để tìm cách giải quyết. Và như tôi đã kể trong mấy chuyện trước. Rất nhiều vụ việc nhờ có Thư tôi mới giải quyết được.
Còn với công việc của mình, Thư nhanh chóng thể hiện năng lực đặc biệt trong việc đấu đá tại cơ quan nhà nước. Ví dụ nổi bật nhất là khi Thư mới vào, do thân cô thế cô (ở bộ công thương, quan hệ của bố mẹ Thư chưa vươn tới, hoặc có vươn tới nhưng Thư không muốn sử dụng đến, cái này tôi cũng chẳng biết được) Thư bị bà trưởng phòng đì dí dị. Mọi việc trong phòng bà ta đều bắt Thư làm, nhưng khi báo cáo với cấp trên thì bà ta toàn nhận làm mình làm.
Nhưng Thư vẫn mặc kệ, bà trưởng phòng giao bao nhiêu việc thư cũng nhận, thậm chí còn xin làm thêm. Cho đến khi có một dự án lớn của cả Vụ, Thư vẫn nhận hết làm. Bà trưởng phòng vẫn hí hửng ăn chơi phè phỡn. Nhưng đúng đến ngày phải nộp kết quả, Thư nói thẳng với bà ấy là Thư không làm được. Đuổi việc hay không đuổi việc thì Thư cũng không làm.
Không làm gì được Thư, bà trưởng phòng phải lên báo cáo vụ trưởng xin gia hạn thời gian. Nhưng dự án đó lớn thế, chậm thời gian sao được, đồng chí vụ trưởng nổi điên chửi bới cũng chả bắt bà trưởng phòng lòi kết quả ra được. Đang khi nước sôi lửa bỏng thì Thư mang toàn bồ hồ sơ và phương án đề xuất nộp lên vụ trưởng. Đồng thời nói thẳng luôn là từ trước đến giờ, tất cả các công việc trong phòng là do một mình Thư làm. Tất nhiên, Không mấy khó khăn để đồng chí vụ trưởng kiểm tra được thông tin này. Sau vụ đó thì Thư nhảy một phát lên chân thư ký vụ trưởng luôn.
Haizz, vụ đó nếu tôi không luôn ở bên Thư thì cũng không thể tin được nó có thể lập kế hoạch chu đáo và nhẫn nhịn để thực hiện kế hoạch đó như vậy.
Chứng kiến thế tôi càng thấy nể và … sợ Thư hơn.
Mặc dù suốt một thời gian dài hai đứa ở bên nhau êm đềm, không sóng gió. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn không thể toàn tâm toàn ý yêu Thư. Đúng như một số anh em comment, tôi quả là thằng khốn nạn. Không thể dứt khoát được mọi chuyện với Thư. Rồi cuối cùng, chuyện gì đến cũng đến:
Hi vọng anh em đã đọc lại truyện cát tặc để biết về vụ tôi abc này nọ với Hoa, thành thực mà nói thì suốt thời gian yêu nhau, chuyện với Hoa là lần đầu tiên tôi làm chuyện đó với một đứa con gái khác ngoài Thư. Với Mai là ngoại tình trong tư tưởng, còn với Hoa là ngoại tình xác thịt….
Sau cái đêm ngủ với Hoa ở Thanh Hoá. Tôi quay về Hà Nội và coi như không có chuyện gì xảy ra. Vẫn nói chuyện và trao đổi với Thư về vụ án. Thư dường như cũng không biết chuyện gì xảy ra. (Tôi cũng đã nói là sau vụ Mai, Thư không quản tôi chặt như trước nữa, đợt còn làm ở dầu khí suốt ngày phải đi tiệc tùng ăn nhậu, mát xa bia ôm để hầu các sếp mà Thư nó cũng không quản mà).
Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không quá nghiêm trọng nếu không có tối hôm đó. Sau khi về Hà Nội, Hoa chủ động gọi điện hẹn gặp tôi. Lúc đó, Thư đang đi hôi thảo nên tôi không ngần ngại đồng ý đi gặp Hoa.
Quán bọn tôi hẹn nhau, nằm ở sát đường quanh Hồ Tây. Gặp nhau, ngồi nói chuyện công việc được một lúc, Hoa dướn người lại gần, nắm tay tôi.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu là trùng hợp hay sắp đặt bởi đúng lúc đó Đèn pha xe máy rọi thẳng vào mặt tôi. Thư đứng đó, nhìn tôi chằm chằm. Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn không quên được ánh mắt đó. Ánh mắt Thư nhìn tôi buồn bã và thất vọng. Không phải thủ hận không phải giận dữ là buồn bã và thất vọng.
10s - với tôi như dài hàng thế kỷ. Rồi Thư phóng xe đi.
Tôi không nhớ nổi lúc đó tôi nghĩ gì nữa. Tôi thấy có lỗi với Thư, muốn đuổi theo Thư, níu giữ … nhưng tận sau thâm tâm, có một thằng người khác trong tôi gào thét… Đúng lúc rồi đó, hãy để nó rời xa mày đi… hãy nhớ đến việc nó làm với Mai, và rồi những việc nó sẽ làm với mày sau này … mày chắc chắn sau này mày sẽ không phạm lỗi chứ. …
Tôi ngồi đần mặt ra đó không biết bao lâu. Lúc bình tình lại thì không còn ai bên cạnh. Hoa cũng đã biến mất tự bao giờ
Lúc đó, mọi thứ vùn vụt trôi qua, khoảng thời gian gặp gỡ và quen Thư, những ngày tháng êm đềm hạnh phúc bên nhau, những biến cố, rồi những việc Thư đã làm vì tôi….
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã bước ra khỏi cơn mê, tôi nhận ra tinh cảm của Thư dành cho mình và tình cảm của tôi đối với Thư. Tôi biết, tôi không thể rời xa Thư.
Tôi lao đến nhà Thư … không có ai ở nhà. Tôi ngồi đó đến 1-2h sáng để đợi nhưng Thư vẫn không về. Hôm sau, tôi đến cơ quan tìm Thư cũng không gặp. Thư biến mất.
Tôi nghĩ Thư cần có thời gian để bình tĩnh lại, nên một tuần sau đó tôi không tìm kiếm Thư mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng sau một tuần, tôi vẫn ko thể nào liên lạc được. Chỉ còn cách cuối cùng, tôi đến gặp chị Hà mới biết thông tin Thư đang đi Bắc Kinh công tác. …..
Suốt một quãng thời gian dài sau đó, tôi nhớ Thư quay quắt. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với Thư. Cuối cùng, tôi post lên tường FB và gửi mail đoạn stt này:
“Em à.
Hà Nội vào mùa hoa sữa rồi đấy. Không phải là hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt mà mầy lần mình bắt gặp khi đi lang thang trên những con phố quen thuộc nữa. Hoa sữa ngào ngạt và tràn ngập không gian, tưởng như có thể nắm bắt và vuốt ve được như chính nỗi nhớ em, ngột ngạt và day dứt trong anh.
Cả tháng mười trời không mưa, hoa sữa không rụng như những năm trước, chắc thời tiết cũng khắc khoải đợi em về. Bằng giờ này mọi năm, nhưng cơn mưa chuyển mùa làm hoa sữa rụng trạt trên khắp các phố chúng mình đi qua, Vậy mà năm nay trời vẫn hanh hanh nắng, thời tiết thật là thông minh, 1 mũi tên trúng 2 đích. Vừa làm nỗi nhớ em trong anh cồn cào vừa giữ hoa sữa ở trên cây, níu kéo từng trút hương chờ ngày em về.
Em còn nhớ gần 5 năm quen nhau, em luôn muốn muốn anh tặng hoa sữa cho em. Nhưng em, em không nhận ra sao, trước giờ anh chỉ tặng em hoa hồng. Em kiêu sa và lộng lẫy như hoa hồng và mùi hương của nó.Còn hoa sữa... anh chỉ tặng em mùi hương. Hoa sữa không đẹp, nó chỉ có mùi hương đặc trưng để tự tin và kiêu hãnh giống như tình yêu của anh dành cho em. Hoa sữa rụng sẽ sớm nhạt hương thơm. Vì vậy anh muốn giữ hoa ở trên cây để lưu giữ mãi mùi hương đó.
Hoa sữa nở vào tháng giông bão, hình như cây hoa phạm nhiều sai lầm lắm nên trời mới bắt tội nó vây. Nhưng dù gió mưa, bão tố, trên khắp thế giới này, không loài hoa nào có thể tạo ra hương thơm nồng và ngào ngạt như vậy. Và em ơi... tình yêu của anh dành cho em là hoa sữa.
Đã 2 tuần rồi, em rời xa Hà Nôi, rời xa hoa sữa và anh.Hà Nội buồn và lặng lẽ dù vẫn tấp nập người qua lại, Hoa sữa hoang mang và cô độc dù vẫn tỏa hương ngào ngạt, còn anh..... còn anh.....”
Ra trường, tôi bị gia đình sắp xếp vào làm trong tập đoàn dầu khí. Vốn dĩ đang ngoan ngoãn hiền lành, không biết rượu chè cờ bạc là gì, vào trong đó được mấy tháng, tôi đổ đốn sa ngã nhanh chóng. Tiền kiếm dễ nên tiêu cũng dễ, mà vào trong môi trường đó không đổ đốn sa ngã là đi ngược với lối sống của mọi người, chẳng sớm hay muộn cũng bị đào thải hoặc cho đi chăn kiến.
Khi tôi chán nản đến cùng cực thì Thư động viên và kéo tôi ra khỏi tập đoàn, rồi cùng tôi đi xin việc tại các văn phòng luật sư. Thực sự là, khoảng thời gian đó, nếu không có Thư tôi không thể nào vượt qua để bước theo con đường luật sư được.
Trong khi đó, mặc kệ sự sắp đặt của bố mẹ khi muốn con gái vào làm tại toà án hay viện kiểm sát, Thư quyết định thi vào bộ công thương. Thư nói: Làm trong ngạch tư pháp muốn giàu thì phải bẩn. Thư không muốn bẩn nên nhất định không làm ở đó.
Không làm trong đó, nhưng Thư đặc biệt thích thú công việc liên quan đến pháp luật. Vậy nên mọi công việc tôi đều trao đổi với Thư để tìm cách giải quyết. Và như tôi đã kể trong mấy chuyện trước. Rất nhiều vụ việc nhờ có Thư tôi mới giải quyết được.
Còn với công việc của mình, Thư nhanh chóng thể hiện năng lực đặc biệt trong việc đấu đá tại cơ quan nhà nước. Ví dụ nổi bật nhất là khi Thư mới vào, do thân cô thế cô (ở bộ công thương, quan hệ của bố mẹ Thư chưa vươn tới, hoặc có vươn tới nhưng Thư không muốn sử dụng đến, cái này tôi cũng chẳng biết được) Thư bị bà trưởng phòng đì dí dị. Mọi việc trong phòng bà ta đều bắt Thư làm, nhưng khi báo cáo với cấp trên thì bà ta toàn nhận làm mình làm.
Nhưng Thư vẫn mặc kệ, bà trưởng phòng giao bao nhiêu việc thư cũng nhận, thậm chí còn xin làm thêm. Cho đến khi có một dự án lớn của cả Vụ, Thư vẫn nhận hết làm. Bà trưởng phòng vẫn hí hửng ăn chơi phè phỡn. Nhưng đúng đến ngày phải nộp kết quả, Thư nói thẳng với bà ấy là Thư không làm được. Đuổi việc hay không đuổi việc thì Thư cũng không làm.
Không làm gì được Thư, bà trưởng phòng phải lên báo cáo vụ trưởng xin gia hạn thời gian. Nhưng dự án đó lớn thế, chậm thời gian sao được, đồng chí vụ trưởng nổi điên chửi bới cũng chả bắt bà trưởng phòng lòi kết quả ra được. Đang khi nước sôi lửa bỏng thì Thư mang toàn bồ hồ sơ và phương án đề xuất nộp lên vụ trưởng. Đồng thời nói thẳng luôn là từ trước đến giờ, tất cả các công việc trong phòng là do một mình Thư làm. Tất nhiên, Không mấy khó khăn để đồng chí vụ trưởng kiểm tra được thông tin này. Sau vụ đó thì Thư nhảy một phát lên chân thư ký vụ trưởng luôn.
Haizz, vụ đó nếu tôi không luôn ở bên Thư thì cũng không thể tin được nó có thể lập kế hoạch chu đáo và nhẫn nhịn để thực hiện kế hoạch đó như vậy.
Chứng kiến thế tôi càng thấy nể và … sợ Thư hơn.
Mặc dù suốt một thời gian dài hai đứa ở bên nhau êm đềm, không sóng gió. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn không thể toàn tâm toàn ý yêu Thư. Đúng như một số anh em comment, tôi quả là thằng khốn nạn. Không thể dứt khoát được mọi chuyện với Thư. Rồi cuối cùng, chuyện gì đến cũng đến:
Hi vọng anh em đã đọc lại truyện cát tặc để biết về vụ tôi abc này nọ với Hoa, thành thực mà nói thì suốt thời gian yêu nhau, chuyện với Hoa là lần đầu tiên tôi làm chuyện đó với một đứa con gái khác ngoài Thư. Với Mai là ngoại tình trong tư tưởng, còn với Hoa là ngoại tình xác thịt….
Sau cái đêm ngủ với Hoa ở Thanh Hoá. Tôi quay về Hà Nội và coi như không có chuyện gì xảy ra. Vẫn nói chuyện và trao đổi với Thư về vụ án. Thư dường như cũng không biết chuyện gì xảy ra. (Tôi cũng đã nói là sau vụ Mai, Thư không quản tôi chặt như trước nữa, đợt còn làm ở dầu khí suốt ngày phải đi tiệc tùng ăn nhậu, mát xa bia ôm để hầu các sếp mà Thư nó cũng không quản mà).
Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không quá nghiêm trọng nếu không có tối hôm đó. Sau khi về Hà Nội, Hoa chủ động gọi điện hẹn gặp tôi. Lúc đó, Thư đang đi hôi thảo nên tôi không ngần ngại đồng ý đi gặp Hoa.
Quán bọn tôi hẹn nhau, nằm ở sát đường quanh Hồ Tây. Gặp nhau, ngồi nói chuyện công việc được một lúc, Hoa dướn người lại gần, nắm tay tôi.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu là trùng hợp hay sắp đặt bởi đúng lúc đó Đèn pha xe máy rọi thẳng vào mặt tôi. Thư đứng đó, nhìn tôi chằm chằm. Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn không quên được ánh mắt đó. Ánh mắt Thư nhìn tôi buồn bã và thất vọng. Không phải thủ hận không phải giận dữ là buồn bã và thất vọng.
10s - với tôi như dài hàng thế kỷ. Rồi Thư phóng xe đi.
Tôi không nhớ nổi lúc đó tôi nghĩ gì nữa. Tôi thấy có lỗi với Thư, muốn đuổi theo Thư, níu giữ … nhưng tận sau thâm tâm, có một thằng người khác trong tôi gào thét… Đúng lúc rồi đó, hãy để nó rời xa mày đi… hãy nhớ đến việc nó làm với Mai, và rồi những việc nó sẽ làm với mày sau này … mày chắc chắn sau này mày sẽ không phạm lỗi chứ. …
Tôi ngồi đần mặt ra đó không biết bao lâu. Lúc bình tình lại thì không còn ai bên cạnh. Hoa cũng đã biến mất tự bao giờ
Lúc đó, mọi thứ vùn vụt trôi qua, khoảng thời gian gặp gỡ và quen Thư, những ngày tháng êm đềm hạnh phúc bên nhau, những biến cố, rồi những việc Thư đã làm vì tôi….
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã bước ra khỏi cơn mê, tôi nhận ra tinh cảm của Thư dành cho mình và tình cảm của tôi đối với Thư. Tôi biết, tôi không thể rời xa Thư.
Tôi lao đến nhà Thư … không có ai ở nhà. Tôi ngồi đó đến 1-2h sáng để đợi nhưng Thư vẫn không về. Hôm sau, tôi đến cơ quan tìm Thư cũng không gặp. Thư biến mất.
Tôi nghĩ Thư cần có thời gian để bình tĩnh lại, nên một tuần sau đó tôi không tìm kiếm Thư mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng sau một tuần, tôi vẫn ko thể nào liên lạc được. Chỉ còn cách cuối cùng, tôi đến gặp chị Hà mới biết thông tin Thư đang đi Bắc Kinh công tác. …..
Suốt một quãng thời gian dài sau đó, tôi nhớ Thư quay quắt. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với Thư. Cuối cùng, tôi post lên tường FB và gửi mail đoạn stt này:
“Em à.
Hà Nội vào mùa hoa sữa rồi đấy. Không phải là hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt mà mầy lần mình bắt gặp khi đi lang thang trên những con phố quen thuộc nữa. Hoa sữa ngào ngạt và tràn ngập không gian, tưởng như có thể nắm bắt và vuốt ve được như chính nỗi nhớ em, ngột ngạt và day dứt trong anh.
Cả tháng mười trời không mưa, hoa sữa không rụng như những năm trước, chắc thời tiết cũng khắc khoải đợi em về. Bằng giờ này mọi năm, nhưng cơn mưa chuyển mùa làm hoa sữa rụng trạt trên khắp các phố chúng mình đi qua, Vậy mà năm nay trời vẫn hanh hanh nắng, thời tiết thật là thông minh, 1 mũi tên trúng 2 đích. Vừa làm nỗi nhớ em trong anh cồn cào vừa giữ hoa sữa ở trên cây, níu kéo từng trút hương chờ ngày em về.
Em còn nhớ gần 5 năm quen nhau, em luôn muốn muốn anh tặng hoa sữa cho em. Nhưng em, em không nhận ra sao, trước giờ anh chỉ tặng em hoa hồng. Em kiêu sa và lộng lẫy như hoa hồng và mùi hương của nó.Còn hoa sữa... anh chỉ tặng em mùi hương. Hoa sữa không đẹp, nó chỉ có mùi hương đặc trưng để tự tin và kiêu hãnh giống như tình yêu của anh dành cho em. Hoa sữa rụng sẽ sớm nhạt hương thơm. Vì vậy anh muốn giữ hoa ở trên cây để lưu giữ mãi mùi hương đó.
Hoa sữa nở vào tháng giông bão, hình như cây hoa phạm nhiều sai lầm lắm nên trời mới bắt tội nó vây. Nhưng dù gió mưa, bão tố, trên khắp thế giới này, không loài hoa nào có thể tạo ra hương thơm nồng và ngào ngạt như vậy. Và em ơi... tình yêu của anh dành cho em là hoa sữa.
Đã 2 tuần rồi, em rời xa Hà Nôi, rời xa hoa sữa và anh.Hà Nội buồn và lặng lẽ dù vẫn tấp nập người qua lại, Hoa sữa hoang mang và cô độc dù vẫn tỏa hương ngào ngạt, còn anh..... còn anh.....”
Tác giả :
Lizza Wolf