Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
Chương 120: Cung chủ Thiên Chiết cung
Edit: susublue
"Một bó tuổi rồi mà còn ức hiếp một tiểu cô nương sao?" Tô Tiểu Vũ nắm chặt cổ tay hắn, lạnh nhạt nói, thản nhiên nhìn Khúc Ngâm rồi nhẹ gật đầu, ý bảo nàng rời đi, đây không phải người Tiểu Khúc Nhi có thể ứng phó mà chỉ có thể phô diễn tài năng thôi.
Khúc Ngâm nhíu mày, nàng không lo lắng võ công của Tô Tiểu Vũ nhưng lại lo lắng cho bụng của nàng, có thể nhận ra ánh mắt nàng bắt đầu trở nên lạnh lẽo thì biết nếu mình không tránh ra chỉ sợ nàng sẽ tự tay ném mình đi, Khúc Ngâm cắn răng lui ra phía sau hai bước.
" Người luyện võ mà cần quan tâm nam nữ lớn nhỏ làm gì, ngươi có võ công tốt hơn nàng thì hãy đánh với ta." Hắc y nam nhân đã sớm cảm thấy rất hứng thú với tiểu nữ oa có thể tiếp được một chưởng của mình nên lớn tiếng nói.
"Thiên bá bá, mẹ ta có nói đầu óc ngươi không được tốt lắm, ta còn nghĩ nàng nói giỡn, hôm nay gặp mặt thì đúng là không được tốt lắm." Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, lạnh lùng nhìn hắn, bỏ tay hắn ra.
"Ai? Ngươi chính là nữ nhi của A Trạch?" Gương mặt cương nghị của Thiên Ưng Ca hơi sửng sốt, dienxdafnlleequysdoon tò mò đánh giá tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, mặt mày của nàng chỗ nào cũng có nét giống đôi phu thê kia, sao vừa rồi hắn lại không nhìn thấy chứ.
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, liếc nhìn bộ dáng ngây người của hắn, nàng lớn lên rất giống phụ mẫu mình, hắn mù hay sao mà không nhìn ra?
Khúc Ngâm nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh Tư Thiên Chanh, đã là cung chủ của Thiên Chiết Cung, vậy thì không phải kẻ địch, nhưng nàng còn chưa hết tức thì Thiên Ưng Ca đã bắt đầu vui mừng la lên.
"Tốt tốt tốt, quả là hổ phụ sinh hổ tử, tiểu nữ oa, cho ta xem thử võ công của ngươi thế nào!" Thiên Ưng Ca tán thưởng nhìn thiếu nữ trước mắt, nói xong liền nâng tay đánh về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ cũng có chút sững sờ ngẩn ngơ, nhưng vẫn nhanh chóng tránh né, đầu óc của người này có bị bệnh không, biết nàng là nữ nhi của họ rồi mà sao lại càng đánh càng say thế này.
Khúc Ngâm ngẩn người rồi nhanh chóng hô, "Tiểu Vũ có thai, mau dừng tay!"
Nhưng giọng của nàng bị âm thanh đổ ngã của một cây đại thụ lấn át, Thiên Ưng Ca không hề nghe thấy, hắn thấy Tô Tiểu Vũ luôn né tránh, nghĩ rằng nàng khinh thường mình nên không vui hét lớn một tiếng, vận đủ tám phần nội lực đánh về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ cũng lạnh mặt xuống, hai mắt đột nhiên trở nên đỏ đậm, hai tay đặt trước ngực, đánh một chưởng về phía Thiên Ưng Ca.
Một tiếng "Ầm" vang lên, xung quanh vang lên tiếng cây cối đổ ngã.
Thiên Ưng Ca thấy thú vị, trong mắt càng thêm hưng phấn nên lại bổ nhào qua, lúc này lại dùng tới mười phần công lực.
Tô Tiểu Vũ cũng không dám ra tay nữa, một đòn vừa rồi đã làm cho bụng nàng có chút không khoẻ, nếu còn ra tay chỉ sợ sẽ làm bị thương đến thai nhi, trong lòng thầm lôi mười tám đời tổ tông của tên điên này ra chửi một lần, muốn dốc hết toàn lực, nhưng bí kỹ của Thiên Chiết Cung lại không dễ dàng né tránh như vậy, một chưởng đó đánh thẳng về phía tay nàng.
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ đen lại, muốn quay người muốn tiếp một chưởng của hắn thì đột nhiên cả người trở nên nhẹ như bay, một mũi hương quen thuộc bao quanh người làm cho nàng an tâm nhếch khóe môi lên.
Tư Thiên Hoán ôm chặt Tô Tiểu Vũ, nâng tay tiếp được một chưởng của Thiên Ưng Ca, lại lật tay lại trả cho hắn một chưởng, sắc mặt âm trầm khó coi, nếu hắn đến trễ một bước dù vật nhỏ không bị thương thì cái thai trong bụng nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm!
"Thú vị, thú vị!" Ánh mắt Thiên Ưng Ca nóng bỏng nhìn Tư Thiên Hoán, cười ha ha, dùng toàn bộ công lực tấn công hắn.
Mắt Tư Thiên Hoán âm u, một tay ôm Tô Tiểu Vũ, một tay đối chưởng với hắn, sức mạnh của bí kỹ Lê Nguyệt Hoa mạnh đến mức Thiên Ưng Ca phải lui ra phía sau hai bước.
"Lê Nguyệt Hoa." Thiên Ưng Ca khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng không đợi hắn hoàn hồn thì một chưởng khác đã bay tới, hắn vội vàng vận công ngăn cản, nhưng vẫn bị chấn động phun ra một ngụm máu, thân thể lui ra phía sau.
"Tiểu Hoán dừng tay." Giọng Tô Trạch vang lên, ngay sau đó liền xuất hiện trước mắt mọi người đỡ lấy Thiên Ưng Ca.
Bách Lý Ngôn cũng dùng khinh công chạy lại, thấy Tư Thiên Hoán thu lại chưởng vừa rồi thì nhẹ nhàng thở ra.
"Hoán, hắn là Thiên Ưng Ca, vừa rồi chỉ muốn giao lưu với chúng ta một chút." Tô Tiểu Vũ tựa vào trong lòng Tư Thiên Hoán, thấy sắc mặt hắn âm lãnh thì nhón chân hôn lên cằm hắn một cái.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán dịu đi, cười dịu dàng với nàng, rồi sau đó sắc mặt càng thêm khó coi, trừng mắt lạnh lùng nhìn Thiên Ưng Ca, "Ngươi biết nàng là Tô Tiểu Vũ mà còn ra tay nặng như vậy."
Tô Trạch đang định nâng Thiên Ưng Ca dậy, nghe thấy thế thì biến sắc, lập tức buông tay, mặc cho hắn ngã xuống đất.
"Chết tiệt, nữ nhi của ta đang có thai mà ngươi lại tìm nàng luận võ? Ngươi muốn chết sao!" Mặt Bách Lý Ngôn cũng lập tức đầy vẻ tức giận, đạp Thiên Ưng Ca đang muốn tự mình đứng lên một cước khiến hắn ngã xuống đất.
"Khụ khụ, ta không biết nàng mang thai!" Thiên Ưng Ca có chút uất ức, hắn thấy tiểu nữ oa này có võ công tốt nên muốn so tài với nàng một chút, nào biết rằng nàng có thai đâu, trước lúc đánh nhau lại không thể bắt mạch người ta được.
"Ta kêu rất lớn mà ngươi không nghe thấy sao?" Khúc Ngâm cũng lạnh mặt đi, kiểm tra từ trên xuống dưới cho Tô Tiểu Vũ rồi mới yên tâm.
"Ai đáng nhau mà còn tâm trạng quan tâm âm thanh chung quanh." Thiên Ưng Ca đứng lên, bất mãn nói, bộ dáng hợp tình hợp lý, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Tô Trạch và Bách Lý Ngôn liếc nhau, đồng loạt đá hắn một cước khiến hắn ngã xuống đất thêm lần nữa.
"Nữ nhi của ta mà xảy ra chuyện gì thì ta sẽ san bằng Thiên Chiết Cung của ngươi." Tô Trạch lạnh giọng nói.
--- susublue ~ diendanlequydon ---
"Ta sai rồi còn không được sao, nhưng võ công của tiểu nữ oa này không tệ, đã luyện bí quyết Huyết Đồng đến tầng bao nhiêu rồi, hình như không hề bị phản phệ, không phải là tầng 9 chứ." Thiên Ưng Ca là một người mê võ, sau khi phu nhân hắn qua đời thì cái tính này càng trầm trọng hơn, vết thương lành rồi thì không thấy đau nữa, lập tức muốn chạy qua chỗ Tô Tiểu Vũ.
Trước khi hắn xông lên thì Tư Thiên Hoán đã tạo ra một khe nứt ngay dưới chân hắn làm cho hắn ngừng bước chân.
"Vũ Nhi luyện đến tầng cuối." Bách Lý Ngôn tức giận liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Thiên Ưng Ca mở to mắt, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ như trân châu bảo bối.
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng rồi liền bị Tư Thiên Hoán kéo vào trong lòng, chặn ánh mắt quỷ dị kia lại.
Lúc này Thiên Ưng Ca mới nhìn về phía thiếu niên đầy dục vọng chiếm hữu kia, tò mò hỏi, "Tiểu tử, ngươi là thiếu chủ phản bội Lê Nguyệt Hoa sao?"
Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn về nơi khác, không thèm liếc mắt nhìn hắn, hắn sợ mình thật sự nhịn không được sẽ làm thịt tên nam nhân đáng chết này.
Thiên Ưng Ca thấy hắn coi thường cũng không quan tâm, tiếp tục hỏi, "Tiểu tử, bí kỹ Lạc Lê ngươi luyện đến đâu rồi?"
"Toàn bộ, ngươi có thể yên lặng chưa." Tô Trạch không kiên nhẫn nói, mỗi lần thấy hắn thì đều bị kích động muốn đánh hắn một trận, lúc này cảm giác đó mạnh hơn tất cả những lần trước.
Miệng Thiên Ưng Ca cũng mạnh hơn xưa rồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mắt liền sáng lên, "Tiểu nữ oa mang thai sao?"
"Đúng." Bách Lý Ngôn bị tức đến mức sắp hôn mê, cắn răng nói.
"Chúng ta có thể dạy bí quyết Lạc Lê, bí quyết Huyết Đồng, bí kỹ của ngươi, bí kỹ của ta cho hắn, nhất định sẽ thành thiên hạ vô địch." Thiên Ưng Ca vỗ vai Tô Trạch, hưng phấn nói.
"Cút đi cho khuất mắt ta, nếu không chỉ có chết." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn về phía thiên Ưng Ca, giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục.
Hiếm khi Thiên Ưng Ca cảm thấy lạnh cả người, kinh ngạc nhìn khí thế của thiếu niên trước mắt, còn muốn nói gì nữa thì Tô Trạch đã che miệng hắn lại rồi kéo hắn rời đi.
"Vũ Nhi, thật xin lỗi, đáng lẽ nương nên đi cùng con." Bách Lý Ngôn áy náy nói, mứt quả của nữ nhi và tiểu Chanh đều do bà tự mình giám sát người khác làm cho nên mới đi lấy, sớm biết như vậy thì sẽ để người khác đi lấy.
Tô Tiểu Vũ vươn đầu ra từ trong lòng Tư Thiên Hoán, nhíu mày, "Nương, hắn cũng không làm con bị thương."
"Nếu hắn mà đả thương nàng thì ta sẽ phế hắn." Tư Thiên Hoán hừ lạnh, vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi, ôm Tô Tiểu Vũ chặt thêm một chút theo bản năng.
Lúc này Bạch Thuật dẫn theo Tiểu Bạch tới nơi, thản nhiên quét mắt nhìn đống hỗn độn chung quanh rồi liền ôm chầm Tư Thiên Chanh kiểm tra một chút, "Nàng không sao chứ."
"Ta vẫn ngồi ở chỗ này, có thể xảy ra chuyện gì được, đúng rồi, sao chàng và Tiểu Hoán lại trở lại?" Tư Thiên Chanh nghi hoặc hỏi.
Tô Tiểu Vũ cũng nghi hoặc ngẩng đầu, liếc mắt hỏi Tư Thiên Hoán.
"Trở về tìm hoàng huynh." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói rồi nhìn về phía Tiểu Bạch trong tay Bạch Thuật, "Sao nó có thể tự mình chạy trốn."
"Yên quốc và Lăng quốc đã xuất binh, ta kêu Tiểu Bạch đến báo cho hai người." Tô Tiểu Vũ nói.
Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, liếc nhìn Bạch Thuật, cười lạnh, "Thật là thiếu kiên nhẫn."
"Rời khỏi nơi này đã, cho người tới thu dọn một chút." Bạch Thuật thản nhiên nói rồi đỡ Tư Thiên Chanh rời đi.
Tư Thiên Hoán cũng nắm tay Tô Tiểu Vũ đi về phía Bạch Thuật rời đi, lúc đi ngang qua Phong Như Yên cũng không thèm liếc nhìn nàng.
Phong Như Yên còn đang kinh hồn chưa bình tĩnh lại được, nhìn về phía Tư Thiên Hoán theo bản năng, lại phát hiện hắn đã rời đi, trong lòng có chút chua sót.
"Trước kia hắn đã làm gì ngươi mà ngươi lại sợ hãi như vậy." Khúc Ngâm thấy Phong Như Yên vô lực ngồi trên tảng đá, trong mắt có chút nghi hoặc.
Phong Như Yên lắc đầu, sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt, "Hắn không có làm gì ta, nhưng mà thủ đoạn trừng phạt của Thiên Chiết Cung thật sự rất đáng sợ, ta, ta sợ hắn tới bắt ta trở về." Nhưng theo như tình hình vừa rồi, hình như cung chủ không đến vì nàng, đôi phu thê vừa rồi xuất hiện là ai, dienx;dafnllee*quysdoon vì sao Tô Tiểu Vũ lại gọi bọn họ là phụ mẫu, không phải Tô Tiểu Vũ là nữ nhi của tướng quân sao?
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Khúc Ngâm hơi nhăn lại, khóe miệng cũng hơi nhếch lên khó mà nhận ra, nàng cũng không muốn hỏi nhiều, đối với Thiên Chiết Cung mà nói, nàng cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi, sao cung chủ có thể tự mình rời núi vì nàng.
"Hoàng Hậu, ta, hắn có giết ta không?" Phong Như Yên nhịn thật lâu thấy Khúc Ngâm muốn rời khỏi mới nhỏ giọng hỏi.
Khúc Ngâm dừng bước chân, hơi nhíu mi, "Cái này ngươi phải hỏi Tiểu Vũ." Nàng và Thiên Ưng Ca không có quan hệ gì.
"Tiểu Ngâm, nàng ta chính là tỳ nữ của Thiên Tâm sao?" Bách Lý Ngôn vừa mới ra ngoài ngự hoa viên xem thử Tô Trạch và Thiên Ưng Ca, lúc quay lại thì nghe thấy đoạn đối thoại của hai người nên hỏi.
Khúc Ngâm gật đầu, thản nhiên cười nói, "Bá mẫu, nàng chính là Phong Như Yên."
"Thiên Ưng Ca sẽ ở chỗ này một thời gian, nếu ngươi an phận một chút thì hắn sẽ không giết ngươi." Bách Lý Ngôn biết Phong Như Yên còn có tác dụng với nữ nhi mình nên chỉ thản nhiên nhìn nàng, nói.
Trong lòng Phong Như Yên có rất nhiều nghi vấn, nhưng nghe thấy lời nói của phụ nhân đoan trang trước mắt thì vẫn nhẹ nhàng thở ra, nhìn tình hình vừa rồi thì hình như Thiên Ưng Ca rất kiêng kị nàng, nàng nói không sao thì chắc là sẽ không sao.
" Vì sao Vương phi lại gọi ngươi là nương?" Không còn bị cái chết uy hiếp nữa, lá gan của Phong Như Yên cũng to thêm một ít, nhìn về phía hai người đang bỏ đi, tò mò hỏi.
Bách Lý Ngôn quay đầu, thản nhiên nhìn nàng, giống như đang nhìn một món đồ vô tri vô giác vậy, Phong Như Yên thấy vậy thì trong lòng run sợ, thật lâu sau nàng mới mở miệng.
" Người nào biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi mới có thể sống lâu."
"Một bó tuổi rồi mà còn ức hiếp một tiểu cô nương sao?" Tô Tiểu Vũ nắm chặt cổ tay hắn, lạnh nhạt nói, thản nhiên nhìn Khúc Ngâm rồi nhẹ gật đầu, ý bảo nàng rời đi, đây không phải người Tiểu Khúc Nhi có thể ứng phó mà chỉ có thể phô diễn tài năng thôi.
Khúc Ngâm nhíu mày, nàng không lo lắng võ công của Tô Tiểu Vũ nhưng lại lo lắng cho bụng của nàng, có thể nhận ra ánh mắt nàng bắt đầu trở nên lạnh lẽo thì biết nếu mình không tránh ra chỉ sợ nàng sẽ tự tay ném mình đi, Khúc Ngâm cắn răng lui ra phía sau hai bước.
" Người luyện võ mà cần quan tâm nam nữ lớn nhỏ làm gì, ngươi có võ công tốt hơn nàng thì hãy đánh với ta." Hắc y nam nhân đã sớm cảm thấy rất hứng thú với tiểu nữ oa có thể tiếp được một chưởng của mình nên lớn tiếng nói.
"Thiên bá bá, mẹ ta có nói đầu óc ngươi không được tốt lắm, ta còn nghĩ nàng nói giỡn, hôm nay gặp mặt thì đúng là không được tốt lắm." Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, lạnh lùng nhìn hắn, bỏ tay hắn ra.
"Ai? Ngươi chính là nữ nhi của A Trạch?" Gương mặt cương nghị của Thiên Ưng Ca hơi sửng sốt, dienxdafnlleequysdoon tò mò đánh giá tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, mặt mày của nàng chỗ nào cũng có nét giống đôi phu thê kia, sao vừa rồi hắn lại không nhìn thấy chứ.
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, liếc nhìn bộ dáng ngây người của hắn, nàng lớn lên rất giống phụ mẫu mình, hắn mù hay sao mà không nhìn ra?
Khúc Ngâm nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh Tư Thiên Chanh, đã là cung chủ của Thiên Chiết Cung, vậy thì không phải kẻ địch, nhưng nàng còn chưa hết tức thì Thiên Ưng Ca đã bắt đầu vui mừng la lên.
"Tốt tốt tốt, quả là hổ phụ sinh hổ tử, tiểu nữ oa, cho ta xem thử võ công của ngươi thế nào!" Thiên Ưng Ca tán thưởng nhìn thiếu nữ trước mắt, nói xong liền nâng tay đánh về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ cũng có chút sững sờ ngẩn ngơ, nhưng vẫn nhanh chóng tránh né, đầu óc của người này có bị bệnh không, biết nàng là nữ nhi của họ rồi mà sao lại càng đánh càng say thế này.
Khúc Ngâm ngẩn người rồi nhanh chóng hô, "Tiểu Vũ có thai, mau dừng tay!"
Nhưng giọng của nàng bị âm thanh đổ ngã của một cây đại thụ lấn át, Thiên Ưng Ca không hề nghe thấy, hắn thấy Tô Tiểu Vũ luôn né tránh, nghĩ rằng nàng khinh thường mình nên không vui hét lớn một tiếng, vận đủ tám phần nội lực đánh về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ cũng lạnh mặt xuống, hai mắt đột nhiên trở nên đỏ đậm, hai tay đặt trước ngực, đánh một chưởng về phía Thiên Ưng Ca.
Một tiếng "Ầm" vang lên, xung quanh vang lên tiếng cây cối đổ ngã.
Thiên Ưng Ca thấy thú vị, trong mắt càng thêm hưng phấn nên lại bổ nhào qua, lúc này lại dùng tới mười phần công lực.
Tô Tiểu Vũ cũng không dám ra tay nữa, một đòn vừa rồi đã làm cho bụng nàng có chút không khoẻ, nếu còn ra tay chỉ sợ sẽ làm bị thương đến thai nhi, trong lòng thầm lôi mười tám đời tổ tông của tên điên này ra chửi một lần, muốn dốc hết toàn lực, nhưng bí kỹ của Thiên Chiết Cung lại không dễ dàng né tránh như vậy, một chưởng đó đánh thẳng về phía tay nàng.
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ đen lại, muốn quay người muốn tiếp một chưởng của hắn thì đột nhiên cả người trở nên nhẹ như bay, một mũi hương quen thuộc bao quanh người làm cho nàng an tâm nhếch khóe môi lên.
Tư Thiên Hoán ôm chặt Tô Tiểu Vũ, nâng tay tiếp được một chưởng của Thiên Ưng Ca, lại lật tay lại trả cho hắn một chưởng, sắc mặt âm trầm khó coi, nếu hắn đến trễ một bước dù vật nhỏ không bị thương thì cái thai trong bụng nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm!
"Thú vị, thú vị!" Ánh mắt Thiên Ưng Ca nóng bỏng nhìn Tư Thiên Hoán, cười ha ha, dùng toàn bộ công lực tấn công hắn.
Mắt Tư Thiên Hoán âm u, một tay ôm Tô Tiểu Vũ, một tay đối chưởng với hắn, sức mạnh của bí kỹ Lê Nguyệt Hoa mạnh đến mức Thiên Ưng Ca phải lui ra phía sau hai bước.
"Lê Nguyệt Hoa." Thiên Ưng Ca khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng không đợi hắn hoàn hồn thì một chưởng khác đã bay tới, hắn vội vàng vận công ngăn cản, nhưng vẫn bị chấn động phun ra một ngụm máu, thân thể lui ra phía sau.
"Tiểu Hoán dừng tay." Giọng Tô Trạch vang lên, ngay sau đó liền xuất hiện trước mắt mọi người đỡ lấy Thiên Ưng Ca.
Bách Lý Ngôn cũng dùng khinh công chạy lại, thấy Tư Thiên Hoán thu lại chưởng vừa rồi thì nhẹ nhàng thở ra.
"Hoán, hắn là Thiên Ưng Ca, vừa rồi chỉ muốn giao lưu với chúng ta một chút." Tô Tiểu Vũ tựa vào trong lòng Tư Thiên Hoán, thấy sắc mặt hắn âm lãnh thì nhón chân hôn lên cằm hắn một cái.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán dịu đi, cười dịu dàng với nàng, rồi sau đó sắc mặt càng thêm khó coi, trừng mắt lạnh lùng nhìn Thiên Ưng Ca, "Ngươi biết nàng là Tô Tiểu Vũ mà còn ra tay nặng như vậy."
Tô Trạch đang định nâng Thiên Ưng Ca dậy, nghe thấy thế thì biến sắc, lập tức buông tay, mặc cho hắn ngã xuống đất.
"Chết tiệt, nữ nhi của ta đang có thai mà ngươi lại tìm nàng luận võ? Ngươi muốn chết sao!" Mặt Bách Lý Ngôn cũng lập tức đầy vẻ tức giận, đạp Thiên Ưng Ca đang muốn tự mình đứng lên một cước khiến hắn ngã xuống đất.
"Khụ khụ, ta không biết nàng mang thai!" Thiên Ưng Ca có chút uất ức, hắn thấy tiểu nữ oa này có võ công tốt nên muốn so tài với nàng một chút, nào biết rằng nàng có thai đâu, trước lúc đánh nhau lại không thể bắt mạch người ta được.
"Ta kêu rất lớn mà ngươi không nghe thấy sao?" Khúc Ngâm cũng lạnh mặt đi, kiểm tra từ trên xuống dưới cho Tô Tiểu Vũ rồi mới yên tâm.
"Ai đáng nhau mà còn tâm trạng quan tâm âm thanh chung quanh." Thiên Ưng Ca đứng lên, bất mãn nói, bộ dáng hợp tình hợp lý, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Tô Trạch và Bách Lý Ngôn liếc nhau, đồng loạt đá hắn một cước khiến hắn ngã xuống đất thêm lần nữa.
"Nữ nhi của ta mà xảy ra chuyện gì thì ta sẽ san bằng Thiên Chiết Cung của ngươi." Tô Trạch lạnh giọng nói.
--- susublue ~ diendanlequydon ---
"Ta sai rồi còn không được sao, nhưng võ công của tiểu nữ oa này không tệ, đã luyện bí quyết Huyết Đồng đến tầng bao nhiêu rồi, hình như không hề bị phản phệ, không phải là tầng 9 chứ." Thiên Ưng Ca là một người mê võ, sau khi phu nhân hắn qua đời thì cái tính này càng trầm trọng hơn, vết thương lành rồi thì không thấy đau nữa, lập tức muốn chạy qua chỗ Tô Tiểu Vũ.
Trước khi hắn xông lên thì Tư Thiên Hoán đã tạo ra một khe nứt ngay dưới chân hắn làm cho hắn ngừng bước chân.
"Vũ Nhi luyện đến tầng cuối." Bách Lý Ngôn tức giận liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Thiên Ưng Ca mở to mắt, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ như trân châu bảo bối.
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng rồi liền bị Tư Thiên Hoán kéo vào trong lòng, chặn ánh mắt quỷ dị kia lại.
Lúc này Thiên Ưng Ca mới nhìn về phía thiếu niên đầy dục vọng chiếm hữu kia, tò mò hỏi, "Tiểu tử, ngươi là thiếu chủ phản bội Lê Nguyệt Hoa sao?"
Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn về nơi khác, không thèm liếc mắt nhìn hắn, hắn sợ mình thật sự nhịn không được sẽ làm thịt tên nam nhân đáng chết này.
Thiên Ưng Ca thấy hắn coi thường cũng không quan tâm, tiếp tục hỏi, "Tiểu tử, bí kỹ Lạc Lê ngươi luyện đến đâu rồi?"
"Toàn bộ, ngươi có thể yên lặng chưa." Tô Trạch không kiên nhẫn nói, mỗi lần thấy hắn thì đều bị kích động muốn đánh hắn một trận, lúc này cảm giác đó mạnh hơn tất cả những lần trước.
Miệng Thiên Ưng Ca cũng mạnh hơn xưa rồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mắt liền sáng lên, "Tiểu nữ oa mang thai sao?"
"Đúng." Bách Lý Ngôn bị tức đến mức sắp hôn mê, cắn răng nói.
"Chúng ta có thể dạy bí quyết Lạc Lê, bí quyết Huyết Đồng, bí kỹ của ngươi, bí kỹ của ta cho hắn, nhất định sẽ thành thiên hạ vô địch." Thiên Ưng Ca vỗ vai Tô Trạch, hưng phấn nói.
"Cút đi cho khuất mắt ta, nếu không chỉ có chết." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn về phía thiên Ưng Ca, giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục.
Hiếm khi Thiên Ưng Ca cảm thấy lạnh cả người, kinh ngạc nhìn khí thế của thiếu niên trước mắt, còn muốn nói gì nữa thì Tô Trạch đã che miệng hắn lại rồi kéo hắn rời đi.
"Vũ Nhi, thật xin lỗi, đáng lẽ nương nên đi cùng con." Bách Lý Ngôn áy náy nói, mứt quả của nữ nhi và tiểu Chanh đều do bà tự mình giám sát người khác làm cho nên mới đi lấy, sớm biết như vậy thì sẽ để người khác đi lấy.
Tô Tiểu Vũ vươn đầu ra từ trong lòng Tư Thiên Hoán, nhíu mày, "Nương, hắn cũng không làm con bị thương."
"Nếu hắn mà đả thương nàng thì ta sẽ phế hắn." Tư Thiên Hoán hừ lạnh, vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi, ôm Tô Tiểu Vũ chặt thêm một chút theo bản năng.
Lúc này Bạch Thuật dẫn theo Tiểu Bạch tới nơi, thản nhiên quét mắt nhìn đống hỗn độn chung quanh rồi liền ôm chầm Tư Thiên Chanh kiểm tra một chút, "Nàng không sao chứ."
"Ta vẫn ngồi ở chỗ này, có thể xảy ra chuyện gì được, đúng rồi, sao chàng và Tiểu Hoán lại trở lại?" Tư Thiên Chanh nghi hoặc hỏi.
Tô Tiểu Vũ cũng nghi hoặc ngẩng đầu, liếc mắt hỏi Tư Thiên Hoán.
"Trở về tìm hoàng huynh." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói rồi nhìn về phía Tiểu Bạch trong tay Bạch Thuật, "Sao nó có thể tự mình chạy trốn."
"Yên quốc và Lăng quốc đã xuất binh, ta kêu Tiểu Bạch đến báo cho hai người." Tô Tiểu Vũ nói.
Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, liếc nhìn Bạch Thuật, cười lạnh, "Thật là thiếu kiên nhẫn."
"Rời khỏi nơi này đã, cho người tới thu dọn một chút." Bạch Thuật thản nhiên nói rồi đỡ Tư Thiên Chanh rời đi.
Tư Thiên Hoán cũng nắm tay Tô Tiểu Vũ đi về phía Bạch Thuật rời đi, lúc đi ngang qua Phong Như Yên cũng không thèm liếc nhìn nàng.
Phong Như Yên còn đang kinh hồn chưa bình tĩnh lại được, nhìn về phía Tư Thiên Hoán theo bản năng, lại phát hiện hắn đã rời đi, trong lòng có chút chua sót.
"Trước kia hắn đã làm gì ngươi mà ngươi lại sợ hãi như vậy." Khúc Ngâm thấy Phong Như Yên vô lực ngồi trên tảng đá, trong mắt có chút nghi hoặc.
Phong Như Yên lắc đầu, sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt, "Hắn không có làm gì ta, nhưng mà thủ đoạn trừng phạt của Thiên Chiết Cung thật sự rất đáng sợ, ta, ta sợ hắn tới bắt ta trở về." Nhưng theo như tình hình vừa rồi, hình như cung chủ không đến vì nàng, đôi phu thê vừa rồi xuất hiện là ai, dienx;dafnllee*quysdoon vì sao Tô Tiểu Vũ lại gọi bọn họ là phụ mẫu, không phải Tô Tiểu Vũ là nữ nhi của tướng quân sao?
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Khúc Ngâm hơi nhăn lại, khóe miệng cũng hơi nhếch lên khó mà nhận ra, nàng cũng không muốn hỏi nhiều, đối với Thiên Chiết Cung mà nói, nàng cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi, sao cung chủ có thể tự mình rời núi vì nàng.
"Hoàng Hậu, ta, hắn có giết ta không?" Phong Như Yên nhịn thật lâu thấy Khúc Ngâm muốn rời khỏi mới nhỏ giọng hỏi.
Khúc Ngâm dừng bước chân, hơi nhíu mi, "Cái này ngươi phải hỏi Tiểu Vũ." Nàng và Thiên Ưng Ca không có quan hệ gì.
"Tiểu Ngâm, nàng ta chính là tỳ nữ của Thiên Tâm sao?" Bách Lý Ngôn vừa mới ra ngoài ngự hoa viên xem thử Tô Trạch và Thiên Ưng Ca, lúc quay lại thì nghe thấy đoạn đối thoại của hai người nên hỏi.
Khúc Ngâm gật đầu, thản nhiên cười nói, "Bá mẫu, nàng chính là Phong Như Yên."
"Thiên Ưng Ca sẽ ở chỗ này một thời gian, nếu ngươi an phận một chút thì hắn sẽ không giết ngươi." Bách Lý Ngôn biết Phong Như Yên còn có tác dụng với nữ nhi mình nên chỉ thản nhiên nhìn nàng, nói.
Trong lòng Phong Như Yên có rất nhiều nghi vấn, nhưng nghe thấy lời nói của phụ nhân đoan trang trước mắt thì vẫn nhẹ nhàng thở ra, nhìn tình hình vừa rồi thì hình như Thiên Ưng Ca rất kiêng kị nàng, nàng nói không sao thì chắc là sẽ không sao.
" Vì sao Vương phi lại gọi ngươi là nương?" Không còn bị cái chết uy hiếp nữa, lá gan của Phong Như Yên cũng to thêm một ít, nhìn về phía hai người đang bỏ đi, tò mò hỏi.
Bách Lý Ngôn quay đầu, thản nhiên nhìn nàng, giống như đang nhìn một món đồ vô tri vô giác vậy, Phong Như Yên thấy vậy thì trong lòng run sợ, thật lâu sau nàng mới mở miệng.
" Người nào biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi mới có thể sống lâu."
Tác giả :
Thụy Tiếu Trụ