Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y Vệ
Chương 18: Ta cố gắng cả đời cũng chỉ để được ở bên cạnh nàng (Kết)
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Những đêm bình yên vẫn luôn là dấu hiệu trước cơn bão tố.
Vài ngày sau, Phỉ Huyễn Minh nhận được mật thư bồ câu truyền tới, có chuyện rất khẩn cấp cần hắn phải hồi kinh xử lý.
Sau khi an bài tốt thị vệ đưa Thẩm Phạn hồi cung, hắn cũng lên ngựa nhanh chóng phi về thành.
Ngày hôm sau, Thẩm Phạn cạo biệt đôi vợ chồng già rồi lên đường khởi hành. Dọc đường đi luôn có hộ vệ trước sau che chở xe ngựa cho nàng.
Cảm thấy mệt mỏi nên nàng tựa lưng nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy phía bên ngoài xe vang lên thanh âm hung khí.
"Bảo hộ Trưởng Công chúa." Một thị vệ bên ngoài hét to.
Sắc mặt Thẩm Phạn trở nên trắng bệt, ngón tay nắm chặt vòng bảo hộ. Đường về kinh thế nhưng lại gặp phải bọn thích khách. Không bao lâu, có một thích khách che mặt vén rèm lên rất là khách khí mà thỉnh nàng xuống xe ngựa, hắn ta cũng không làm ra việc gì khó xử nàng.
Cảnh tượng thị vệ bảo hộ nàng, còn có mười mấy tên thích che mặt nằm chết la liệt trên đất làm lòng nàng không khỏi run lên.
"Công chúa điện hạ, đắc tội rồi." Nói xong, tên thích khách lấy một miếng vải đen bịt kín mắt nàng lại. Thẩm Phạn không rõ vì sao tên thích khách lại phải trói nàng, có vẻ như bọn người này biết chính xác thân phận của nàng, nhưng lại không hề có ác ý.
Nàng và tên thích khách cầm đầu cùng lên một con ngựa, gió không ngừng sượt qua mặt nàng, thổi những lọn tóc đen nhánh bay lên. Không biết qua bao lâu, ngựa ngừng lại, một đôi tay mang vết chai mỏng nâng nàng xuống ngựa. Bởi vì ngồi ngựa lâu, nên khi chạm đất có chút đất không vững, loạng choạng muốn té. Đột nhiên, nàng lại ngã vào trong một lòng ngực có hương vị quen thuộc.
Người đó lại chặn ngang bế nàng lên.
"Ai?" Nàng thấp giọng hỏi.
Trên đỉnh đầu truyền đến từng trận hơi thở ấm áp, nhưng không có tiếng trả lời.
Cho đến khi vào phòng, người đó đem nàng đặt ở mép giường, tháo miếng vải đen trên mắt nàng xuống. Hình ảnh lọt vào đôi mắt sáng ngời của Thẩm Phạn cư nhiên là hắn.
Phẫn nộ quát lên: "Vì sao, vì cái gì người lại làm như thế?"
Hắn quỳ gối trước người nàng, vuốt ve hương mặt kiều nộn hắn luôn nhung nhớ, ôn nhu nói: "Ta không muốn tổn thương nàng, trước khi mọi việc kết thúc ta muốn nàng ở một nơi an toàn. Sau khi chính vụ hoàn thành, chúng ta liền vĩnh viễn ở bên nhau có được không?"
Tránh khỏi bàn tay hắn, nàng cảm thấy thật ghê tởm: "Không cần, người hãy mau thả ta trở về. Chúng ta không có khả năng, người có biết hay không?"
"Ta chỉ cần biết bản thân ta yêu nàng là được. Nếu ta là Hoàng Đế liền có thể để nàng đường đường chính chính làm Hoàng Hậu, sẽ không một ai dám dị nghị chúng ta."
Bóng dáng đời trước nàng nhìn thấy thật đúng là Thẩm Chi Ngọc.
"Người, người muốn tạo phản." Thanh âm nàng không kiềm chế được mà run rẩy.
"Vì để có được nàng, ta chỉ có thể làm như thế." Ánh mắt hắn lộ ra tia kiên nghị.
Tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành thế này?
"Người vì tư lợi riêng cho bản thân, làm hàng ngàn con dân của ta máu chảy thành sông, thi thể trôi giạt khắp nơi. Người làm sao có thể tàn nhẫn như thế?" Thẩm Phạn rốt cuộc cũng đã biết được dã tâm thật sự của Thẩm Chi Ngọc ở kiếp trước lẫn kiếp này. Mà nguyên nhân tất cả đều là do nàng.
"Một nước hùng mạnh, sao có thể không có giết chóc, không có tử vong. Hơn nữa, về sau đó cũng sẽ là giang sơn của chúng ta, ta và nàng sẽ cùng nhau nắm lấy thiên hạ này."
"Nhưng người có biết rằng ta không yêu người không?"
Thẩm Chi Ngọc trầm mặc.
Thấy hắn sơ hở, nàng đứng dậy muốn chạy trốn lại bị hắn bắt lấy đè ở trên tường. Thân thể hai người kề sát không kẻ hở, dục vọng chiếm hữu của hắn như được kích thích. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mỏng mà hắn đã khát vọng bấy lâu nay, không ngừng tham lam liếm láp.
Thẩm Phạn vung một bạt tai lên mặt hắn: "Thẩm Chi Ngọc, người điên rồi sao?"
Hắn cường thế đem tay nàng đẩy lên trên đỉnh đầu, đầu chôn sâu ở cổ nàng thưởng thức hương vị quen thuộc chỉ của riêng nàng: "Đúng vậy, là ta điên rồi. Ta yêu nàng đến điên rồi. Từ sâu trong thâm tâm ta chỉ khát vọng nàng, ta muốn thành ma rồi."
Nụ vôn vụn vặt rơi từ cổ đến xương quai xanh xinh đẹp của nàng, nàng đối với hắn có loại hấp dẫn trí mạng. Cách lớp quần áo, bàn tay hắn bắt đầu cầm lấy cặp ngực sữa nở nang kia, mạnh mẽ xoa nắn.
"Không nghĩ tới vú của Phạn nhi lại mềm như thế, ta cũng muốn nó đã lâu rồi." Thanh âm hắn trầm thấp tựa như dục vọng lâu ngày chưa được thỏa mãn.
"Không muốn, không muốn. Ta cầu xin người mà." Nàng khẩn thiết cầu xin hắn, nước mắt giàn giụa. Nàng thật xinh đẹp biết bao!
Nàng cắn chặt môi dưới, chặt đến nỗi rỉ cả máu ra. Hắn hoảng sợ, dừng lại mọi việc, kéo nàng vào trong lòng, khẽ vuốt ve phần lưng nàng: "Đừng nháo nữa, ngoan nào, đừng cắn, buông ra đi nào."
Đem nàng bế lên giường, cẩn thận lấy chăn đắp kín người lại, hắn nhìn xung quanh, xem xét mọi thứ cho đến khi cảm thấy mọi thứ đã chu toàn.
"Nghỉ một chút đi, chút nữa, ta lại đến xem nàng." Cúi người xuống muốn hôn môi nàng, nàng lại hờn dỗi quay đầu đi, nụ hôn cũng theo đó mà rơi xuống bầu má. Hắn hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, rồi rời đi.
Khắp nơi đều có người trông coi, nàng đơn giản cũng chỉ có thể đi lại ở sân trước, sân sau. Mọi hoạt động lúc nào bị hộ vệ giám sát.
Buổi chiều nào hắn cũng vội vã trở về bồi nàng dùng bữa tối, nàng không ăn hắn liền ép nàng ăn, nếu cứng đầu hắn sẽ lại giở trò bại hoại ra. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, hắn muốn tới gần nàng, nàng liền trốn đi thật xa.
Thẩm Chi Ngọc thở dài một hơi, về sau phải để nàng dần quen với sự thân cận của hắn. Một năm không được thì ba năm, ba năm không được liền mười năm. Hắn có thể nhẫn nại, chơi đùa cùng nàng cả đời.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Chi Ngọc không có xuất hiện nữa. Trong lòng Thẩm Phạn lại càng thêm lo lắng và lo âu, một bên không ngừng băn khoăn về tình hình hiện tại của Phỉ Huyễn Minh và Dật nhi, một bên lại hận chính bản thân làm sao lại vô dụng như thế.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Chi Ngọc bước nhanh vào cấp nàng mặc áo choàng rồi kéo nàng đi ra ngoài. Hắn không cho thuộc hạ đỡ nàng, tự tay hắn giúp nàng thu xếp mọi thứ, ôm chặt vào trong lòng ngực, sau đó lệnh cho thuộc hạ phi ngựa rời đi.
Nhìn thần sắc trầm trọng của hắn, không biết có phải là do kế hoạch đã thất bại hay không. Trong lòng nàng lại có chút gợn sóng.
Chạy suốt một ngày một đêm, cho đến khi đến dưới một chân núi cao, hắn mới phân phó cho thuộc hạ dừng chân nghỉ ngơi. Thẩm Chi Ngọc đưa cho nàng một chút lương khô và nước: "Vất vả cho nàng rồi, chờ đến khi chúng ta ra đến biên cương thì sẽ ổn thỏa thôi."
"Người muốn mang ta đi biên cương?"
"Đúng vậy, ta đi đâu thì nàng cũng phải theo đó."
Sau đó hắn không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
"Vương gia, có người tới gần." Thuộc hạ canh gác ở nơi xa nhắc nhở nói.
Chốc lát sau, thanh âm hỗn loạn truyền tới. Bọn người Thẩm Chi Ngọc đã bị quân binh Cẩm Y Vệ bao vây.
Hai bên giao chiến, bè cánh của Thẩm Chi Ngọc dần dà rơi vào thế yếu, hắn cũng nhanh chóng kéo nàng chạy lên hướng núi cao.
Một thân ảnh cản lại đường đi của hắn, Phỉ Huyễn Minh với phong thái hiên ngang, oai hùng đứng ở trước mặt hắn: "Thúc thủ chịu trói đi Thập Vương gia."
"Chỉ bằng ngươi?"
Thẩm Phạn muốn chạy đến bên người Phỉ Huyễn Minh, nhưng lại bị Thẩm Chi Ngọc ôm chặt lại. "Cứu ta, Huyễn Minh."
"Thả nàng ra!" Phỉ Huyễn Minh giận dữ hét lớn.
"Mơ tưởng."
Hai mắt hắn trầm xuống, tinh quang chợt lóe, mũi kiếm không do dự gì mà hướng về phía Thẩm Chi Ngọc. Cuộc giao đấu chính thức bắt đầu.
Hai bên giao đấu không ngừng nghỉ, gặp chiêu thức liền phải nhanh chóng hóa giải. Phỉ Huyễn Minh với thanh Tú Xuân Đao dần dần chiếm thế thượng phong, còn Thẩm Chi Ngọc phải chật vật chống đỡ.
Hắn ta một tay ôm Thẩm Phạn, một tay phải đối phó với tên sát thần này, đao kiếm không có mắt, hắn chỉ sợ trong lúc nhất thời sẽ làm ngộ thương nàng. Lúc đó, hắn sẽ rất đau lòng. Hắn cũng rất sợ một khi buông nàng ra, chính mình sẽ không bao giờ có thể gặp được nàng, nàng cũng sẽ không chủ động lưu lại, vì, tâm của nàng không đặt trên người hắn.
Phỉ Huyễn Minh cũng rất bất đắc dĩ, sợ trong lúc bất cẩn sẽ thương tổn đến nàng. Mỗi chiêu hắn xuất ra đều chọn nơi tàn nhẫn như cánh tay, mắt cá chân, và lòng ngực hắn. Hắn phải cho Thẩm Chi Ngọc tắm trong biển máu, cảm nhận mùi vị bị tra tấn thật sự.
Thẩm Chi Ngọc ôm nàng vừa đánh vừa lui, hụt một bước chân phía sau chính là vực sâu ngàn trượng. Trong khoảnh khắc thót tim ấy, hắn vẫn còn rất do dự, nhưng vẫn quyết định buông nàng ra. Nhìn bóng dáng nàng ly khai khỏi hắn, rời xa chính mình, những sợi tóc dài của nàng phất qua bàn tay hắn. Thẩm Chi Ngọc vui mừng mà cười.
"Nàng còn sống thì tốt rồi. Phạn nhi, xin nàng đừng hận ta, muốn trách thì hãy trách cuộc đời này, hãy trách chấp niệm của ta với nàng quá mạnh mẽ. Hãy trách việc tạo hóa trêu ngươi ta. Hãy trách việc ta quá yêu nàng."
Rồi chính hắn lại rơi xuống nơi vực sâu hắc ám.
Nhân sinh ngắn ngủi, chết một cách thê lương, hắn chống đỡ cũng đã quá mỏi mệt rồi.
Phỉ Huyễn Minh phi thân lên đỡ lấy Thẩm Phạn. Nhìn đến khuôn mặt trắng bệch, run rẩy của nàng, hắn đau lòng không thôi. Vội vàng trấn an bên tai: "Không có việc gì, không có việc gì nữa rồi."
"Ta thở không nổi nữa, chàng hãy thả lỏng chút đi."
Thẩm Phạn nhìn về phía vách đá nức toạc kia, trong lòng không biết nói là tư vị gì.
Nguyện rằng kiếp sau của người không còn sinh ra với thân phận đế vương. Nguyện rằng thiếu nữ mà người thương yêu cũng vừa lúc yêu người. Nguyện rằng thiếu nữ mà người khắc cốt ghi tâm cũng sẽ nắm tay người đi hết trọn con đường.
Sau khi tiêu diệt hết thế lực còn sót lại của Thẩm Chi Ngọc. Mọi thứ đã trở lại bình thường.
Thẩm Phạn tựa vào trong lòng ngực Phỉ Huyễn Minh: "Làm sao chàng tìm được ta?"
"Ta có ấn ký một loại bột phấn đặc biệt trên người nàng, loại bột phấn này chỉ có đặc huấn chó săn của Cẩm Y Vệ chúng ta mới có thể ngửi ra được."
"Vậy khi nào mọi người phát hiện ra thời cơ Thẩm Chi Ngọc tạo phản?"
"Điện hạ đây là đang tra hỏi phạm nhân sao?"
"Ta không có thủ đoạn cao minh giống chàng đâu a, Phỉ đại nhân."
Phỉ Huyễn Minh đem sự tình nói lại một cách nhẹ nhàng nhất, đương nhiên trong đó cũng đã lược bớt đi những đoạn máu me, không thích hợp với nàng.
Đem mật đạo bí mật dưới lòng hoàng cung lấp kín lại, rồi lại đem chứng cứ Thẩm Chi Ngọc giết chết Nhị hoàng tử Tần Lĩnh giao cho Lăng Quốc. Ngay lúc Lăng Quốc đang chuẩn bị châm ngòi nổ thì lại thấy Thẩm Chi Ngọc biến mất biệt tăm biệt tích, bọn họ tưởng rằng đã bị hắn ta chơi một phen thế nên liền giao nộp chứng tạo phản của Thập Vương gia cho Tần Quốc, làm cho Thẩm Chi Ngọc trong lúc nhất thời phải cùng đường bí lối.
"Được rồi, công chúa điện hạ của ta ơi. Qua hai ngày nữa, Phạn Phạn sẽ gả cho ta, chính thức làm nương tử của ta." Hắn nhẹ hôn lên trán nàng.
Bảo bối của hắn kiều diễm mỹ lệ, như đóa hoa anh đào ngày xuân chầm chậm nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.
"Chàng có yêu ta không?"
"Yêu, rất yêu, trước sau ta vẫn sẽ một lòng, thâm tình sẽ chỉ tăng chứ không bao giờ giảm."
Một lần gặp nhau rồi lại ràng buộc nhau cả đời, ta nguyện bồi nàng đi hết cả thế gian này. Trên đời này chỉ có một Thẩm Phạn, cũng chỉ có duy nhất một Phỉ Huyễn Minh.
.....
Chính văn hoàn.
.
Những đêm bình yên vẫn luôn là dấu hiệu trước cơn bão tố.
Vài ngày sau, Phỉ Huyễn Minh nhận được mật thư bồ câu truyền tới, có chuyện rất khẩn cấp cần hắn phải hồi kinh xử lý.
Sau khi an bài tốt thị vệ đưa Thẩm Phạn hồi cung, hắn cũng lên ngựa nhanh chóng phi về thành.
Ngày hôm sau, Thẩm Phạn cạo biệt đôi vợ chồng già rồi lên đường khởi hành. Dọc đường đi luôn có hộ vệ trước sau che chở xe ngựa cho nàng.
Cảm thấy mệt mỏi nên nàng tựa lưng nghỉ ngơi một chút, lại nghe thấy phía bên ngoài xe vang lên thanh âm hung khí.
"Bảo hộ Trưởng Công chúa." Một thị vệ bên ngoài hét to.
Sắc mặt Thẩm Phạn trở nên trắng bệt, ngón tay nắm chặt vòng bảo hộ. Đường về kinh thế nhưng lại gặp phải bọn thích khách. Không bao lâu, có một thích khách che mặt vén rèm lên rất là khách khí mà thỉnh nàng xuống xe ngựa, hắn ta cũng không làm ra việc gì khó xử nàng.
Cảnh tượng thị vệ bảo hộ nàng, còn có mười mấy tên thích che mặt nằm chết la liệt trên đất làm lòng nàng không khỏi run lên.
"Công chúa điện hạ, đắc tội rồi." Nói xong, tên thích khách lấy một miếng vải đen bịt kín mắt nàng lại. Thẩm Phạn không rõ vì sao tên thích khách lại phải trói nàng, có vẻ như bọn người này biết chính xác thân phận của nàng, nhưng lại không hề có ác ý.
Nàng và tên thích khách cầm đầu cùng lên một con ngựa, gió không ngừng sượt qua mặt nàng, thổi những lọn tóc đen nhánh bay lên. Không biết qua bao lâu, ngựa ngừng lại, một đôi tay mang vết chai mỏng nâng nàng xuống ngựa. Bởi vì ngồi ngựa lâu, nên khi chạm đất có chút đất không vững, loạng choạng muốn té. Đột nhiên, nàng lại ngã vào trong một lòng ngực có hương vị quen thuộc.
Người đó lại chặn ngang bế nàng lên.
"Ai?" Nàng thấp giọng hỏi.
Trên đỉnh đầu truyền đến từng trận hơi thở ấm áp, nhưng không có tiếng trả lời.
Cho đến khi vào phòng, người đó đem nàng đặt ở mép giường, tháo miếng vải đen trên mắt nàng xuống. Hình ảnh lọt vào đôi mắt sáng ngời của Thẩm Phạn cư nhiên là hắn.
Phẫn nộ quát lên: "Vì sao, vì cái gì người lại làm như thế?"
Hắn quỳ gối trước người nàng, vuốt ve hương mặt kiều nộn hắn luôn nhung nhớ, ôn nhu nói: "Ta không muốn tổn thương nàng, trước khi mọi việc kết thúc ta muốn nàng ở một nơi an toàn. Sau khi chính vụ hoàn thành, chúng ta liền vĩnh viễn ở bên nhau có được không?"
Tránh khỏi bàn tay hắn, nàng cảm thấy thật ghê tởm: "Không cần, người hãy mau thả ta trở về. Chúng ta không có khả năng, người có biết hay không?"
"Ta chỉ cần biết bản thân ta yêu nàng là được. Nếu ta là Hoàng Đế liền có thể để nàng đường đường chính chính làm Hoàng Hậu, sẽ không một ai dám dị nghị chúng ta."
Bóng dáng đời trước nàng nhìn thấy thật đúng là Thẩm Chi Ngọc.
"Người, người muốn tạo phản." Thanh âm nàng không kiềm chế được mà run rẩy.
"Vì để có được nàng, ta chỉ có thể làm như thế." Ánh mắt hắn lộ ra tia kiên nghị.
Tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành thế này?
"Người vì tư lợi riêng cho bản thân, làm hàng ngàn con dân của ta máu chảy thành sông, thi thể trôi giạt khắp nơi. Người làm sao có thể tàn nhẫn như thế?" Thẩm Phạn rốt cuộc cũng đã biết được dã tâm thật sự của Thẩm Chi Ngọc ở kiếp trước lẫn kiếp này. Mà nguyên nhân tất cả đều là do nàng.
"Một nước hùng mạnh, sao có thể không có giết chóc, không có tử vong. Hơn nữa, về sau đó cũng sẽ là giang sơn của chúng ta, ta và nàng sẽ cùng nhau nắm lấy thiên hạ này."
"Nhưng người có biết rằng ta không yêu người không?"
Thẩm Chi Ngọc trầm mặc.
Thấy hắn sơ hở, nàng đứng dậy muốn chạy trốn lại bị hắn bắt lấy đè ở trên tường. Thân thể hai người kề sát không kẻ hở, dục vọng chiếm hữu của hắn như được kích thích. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mỏng mà hắn đã khát vọng bấy lâu nay, không ngừng tham lam liếm láp.
Thẩm Phạn vung một bạt tai lên mặt hắn: "Thẩm Chi Ngọc, người điên rồi sao?"
Hắn cường thế đem tay nàng đẩy lên trên đỉnh đầu, đầu chôn sâu ở cổ nàng thưởng thức hương vị quen thuộc chỉ của riêng nàng: "Đúng vậy, là ta điên rồi. Ta yêu nàng đến điên rồi. Từ sâu trong thâm tâm ta chỉ khát vọng nàng, ta muốn thành ma rồi."
Nụ vôn vụn vặt rơi từ cổ đến xương quai xanh xinh đẹp của nàng, nàng đối với hắn có loại hấp dẫn trí mạng. Cách lớp quần áo, bàn tay hắn bắt đầu cầm lấy cặp ngực sữa nở nang kia, mạnh mẽ xoa nắn.
"Không nghĩ tới vú của Phạn nhi lại mềm như thế, ta cũng muốn nó đã lâu rồi." Thanh âm hắn trầm thấp tựa như dục vọng lâu ngày chưa được thỏa mãn.
"Không muốn, không muốn. Ta cầu xin người mà." Nàng khẩn thiết cầu xin hắn, nước mắt giàn giụa. Nàng thật xinh đẹp biết bao!
Nàng cắn chặt môi dưới, chặt đến nỗi rỉ cả máu ra. Hắn hoảng sợ, dừng lại mọi việc, kéo nàng vào trong lòng, khẽ vuốt ve phần lưng nàng: "Đừng nháo nữa, ngoan nào, đừng cắn, buông ra đi nào."
Đem nàng bế lên giường, cẩn thận lấy chăn đắp kín người lại, hắn nhìn xung quanh, xem xét mọi thứ cho đến khi cảm thấy mọi thứ đã chu toàn.
"Nghỉ một chút đi, chút nữa, ta lại đến xem nàng." Cúi người xuống muốn hôn môi nàng, nàng lại hờn dỗi quay đầu đi, nụ hôn cũng theo đó mà rơi xuống bầu má. Hắn hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, rồi rời đi.
Khắp nơi đều có người trông coi, nàng đơn giản cũng chỉ có thể đi lại ở sân trước, sân sau. Mọi hoạt động lúc nào bị hộ vệ giám sát.
Buổi chiều nào hắn cũng vội vã trở về bồi nàng dùng bữa tối, nàng không ăn hắn liền ép nàng ăn, nếu cứng đầu hắn sẽ lại giở trò bại hoại ra. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, hắn muốn tới gần nàng, nàng liền trốn đi thật xa.
Thẩm Chi Ngọc thở dài một hơi, về sau phải để nàng dần quen với sự thân cận của hắn. Một năm không được thì ba năm, ba năm không được liền mười năm. Hắn có thể nhẫn nại, chơi đùa cùng nàng cả đời.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Chi Ngọc không có xuất hiện nữa. Trong lòng Thẩm Phạn lại càng thêm lo lắng và lo âu, một bên không ngừng băn khoăn về tình hình hiện tại của Phỉ Huyễn Minh và Dật nhi, một bên lại hận chính bản thân làm sao lại vô dụng như thế.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Chi Ngọc bước nhanh vào cấp nàng mặc áo choàng rồi kéo nàng đi ra ngoài. Hắn không cho thuộc hạ đỡ nàng, tự tay hắn giúp nàng thu xếp mọi thứ, ôm chặt vào trong lòng ngực, sau đó lệnh cho thuộc hạ phi ngựa rời đi.
Nhìn thần sắc trầm trọng của hắn, không biết có phải là do kế hoạch đã thất bại hay không. Trong lòng nàng lại có chút gợn sóng.
Chạy suốt một ngày một đêm, cho đến khi đến dưới một chân núi cao, hắn mới phân phó cho thuộc hạ dừng chân nghỉ ngơi. Thẩm Chi Ngọc đưa cho nàng một chút lương khô và nước: "Vất vả cho nàng rồi, chờ đến khi chúng ta ra đến biên cương thì sẽ ổn thỏa thôi."
"Người muốn mang ta đi biên cương?"
"Đúng vậy, ta đi đâu thì nàng cũng phải theo đó."
Sau đó hắn không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
"Vương gia, có người tới gần." Thuộc hạ canh gác ở nơi xa nhắc nhở nói.
Chốc lát sau, thanh âm hỗn loạn truyền tới. Bọn người Thẩm Chi Ngọc đã bị quân binh Cẩm Y Vệ bao vây.
Hai bên giao chiến, bè cánh của Thẩm Chi Ngọc dần dà rơi vào thế yếu, hắn cũng nhanh chóng kéo nàng chạy lên hướng núi cao.
Một thân ảnh cản lại đường đi của hắn, Phỉ Huyễn Minh với phong thái hiên ngang, oai hùng đứng ở trước mặt hắn: "Thúc thủ chịu trói đi Thập Vương gia."
"Chỉ bằng ngươi?"
Thẩm Phạn muốn chạy đến bên người Phỉ Huyễn Minh, nhưng lại bị Thẩm Chi Ngọc ôm chặt lại. "Cứu ta, Huyễn Minh."
"Thả nàng ra!" Phỉ Huyễn Minh giận dữ hét lớn.
"Mơ tưởng."
Hai mắt hắn trầm xuống, tinh quang chợt lóe, mũi kiếm không do dự gì mà hướng về phía Thẩm Chi Ngọc. Cuộc giao đấu chính thức bắt đầu.
Hai bên giao đấu không ngừng nghỉ, gặp chiêu thức liền phải nhanh chóng hóa giải. Phỉ Huyễn Minh với thanh Tú Xuân Đao dần dần chiếm thế thượng phong, còn Thẩm Chi Ngọc phải chật vật chống đỡ.
Hắn ta một tay ôm Thẩm Phạn, một tay phải đối phó với tên sát thần này, đao kiếm không có mắt, hắn chỉ sợ trong lúc nhất thời sẽ làm ngộ thương nàng. Lúc đó, hắn sẽ rất đau lòng. Hắn cũng rất sợ một khi buông nàng ra, chính mình sẽ không bao giờ có thể gặp được nàng, nàng cũng sẽ không chủ động lưu lại, vì, tâm của nàng không đặt trên người hắn.
Phỉ Huyễn Minh cũng rất bất đắc dĩ, sợ trong lúc bất cẩn sẽ thương tổn đến nàng. Mỗi chiêu hắn xuất ra đều chọn nơi tàn nhẫn như cánh tay, mắt cá chân, và lòng ngực hắn. Hắn phải cho Thẩm Chi Ngọc tắm trong biển máu, cảm nhận mùi vị bị tra tấn thật sự.
Thẩm Chi Ngọc ôm nàng vừa đánh vừa lui, hụt một bước chân phía sau chính là vực sâu ngàn trượng. Trong khoảnh khắc thót tim ấy, hắn vẫn còn rất do dự, nhưng vẫn quyết định buông nàng ra. Nhìn bóng dáng nàng ly khai khỏi hắn, rời xa chính mình, những sợi tóc dài của nàng phất qua bàn tay hắn. Thẩm Chi Ngọc vui mừng mà cười.
"Nàng còn sống thì tốt rồi. Phạn nhi, xin nàng đừng hận ta, muốn trách thì hãy trách cuộc đời này, hãy trách chấp niệm của ta với nàng quá mạnh mẽ. Hãy trách việc tạo hóa trêu ngươi ta. Hãy trách việc ta quá yêu nàng."
Rồi chính hắn lại rơi xuống nơi vực sâu hắc ám.
Nhân sinh ngắn ngủi, chết một cách thê lương, hắn chống đỡ cũng đã quá mỏi mệt rồi.
Phỉ Huyễn Minh phi thân lên đỡ lấy Thẩm Phạn. Nhìn đến khuôn mặt trắng bệch, run rẩy của nàng, hắn đau lòng không thôi. Vội vàng trấn an bên tai: "Không có việc gì, không có việc gì nữa rồi."
"Ta thở không nổi nữa, chàng hãy thả lỏng chút đi."
Thẩm Phạn nhìn về phía vách đá nức toạc kia, trong lòng không biết nói là tư vị gì.
Nguyện rằng kiếp sau của người không còn sinh ra với thân phận đế vương. Nguyện rằng thiếu nữ mà người thương yêu cũng vừa lúc yêu người. Nguyện rằng thiếu nữ mà người khắc cốt ghi tâm cũng sẽ nắm tay người đi hết trọn con đường.
Sau khi tiêu diệt hết thế lực còn sót lại của Thẩm Chi Ngọc. Mọi thứ đã trở lại bình thường.
Thẩm Phạn tựa vào trong lòng ngực Phỉ Huyễn Minh: "Làm sao chàng tìm được ta?"
"Ta có ấn ký một loại bột phấn đặc biệt trên người nàng, loại bột phấn này chỉ có đặc huấn chó săn của Cẩm Y Vệ chúng ta mới có thể ngửi ra được."
"Vậy khi nào mọi người phát hiện ra thời cơ Thẩm Chi Ngọc tạo phản?"
"Điện hạ đây là đang tra hỏi phạm nhân sao?"
"Ta không có thủ đoạn cao minh giống chàng đâu a, Phỉ đại nhân."
Phỉ Huyễn Minh đem sự tình nói lại một cách nhẹ nhàng nhất, đương nhiên trong đó cũng đã lược bớt đi những đoạn máu me, không thích hợp với nàng.
Đem mật đạo bí mật dưới lòng hoàng cung lấp kín lại, rồi lại đem chứng cứ Thẩm Chi Ngọc giết chết Nhị hoàng tử Tần Lĩnh giao cho Lăng Quốc. Ngay lúc Lăng Quốc đang chuẩn bị châm ngòi nổ thì lại thấy Thẩm Chi Ngọc biến mất biệt tăm biệt tích, bọn họ tưởng rằng đã bị hắn ta chơi một phen thế nên liền giao nộp chứng tạo phản của Thập Vương gia cho Tần Quốc, làm cho Thẩm Chi Ngọc trong lúc nhất thời phải cùng đường bí lối.
"Được rồi, công chúa điện hạ của ta ơi. Qua hai ngày nữa, Phạn Phạn sẽ gả cho ta, chính thức làm nương tử của ta." Hắn nhẹ hôn lên trán nàng.
Bảo bối của hắn kiều diễm mỹ lệ, như đóa hoa anh đào ngày xuân chầm chậm nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.
"Chàng có yêu ta không?"
"Yêu, rất yêu, trước sau ta vẫn sẽ một lòng, thâm tình sẽ chỉ tăng chứ không bao giờ giảm."
Một lần gặp nhau rồi lại ràng buộc nhau cả đời, ta nguyện bồi nàng đi hết cả thế gian này. Trên đời này chỉ có một Thẩm Phạn, cũng chỉ có duy nhất một Phỉ Huyễn Minh.
.....
Chính văn hoàn.
.
Tác giả :
Ái Vũ