Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia
Chương 26: Tham dự phiên toà
Sau khi đôi Sách Trí kề vai sát cánh rời khỏi, Sách Thiệu có chút biếng nhác tựa vào đầu giường, cúi thấp đầu, không nói một lời, nửa ngày đột nhiên duỗi lưng một cái, quay đầu lại nhìn An Đức, tâm tình dường như không tồi, “Buổi sáng tốt lành.”
An Đức mở khóe mắt, nhô đầu, hôn nhẹ một cái lên mặt Sách Thiệu, “Buổi sáng tốt lành.”
Sách Thiệu bởi vì nụ hôn kia lặng đi một chút, sau đó lấy lại tinh thần xuống giường, đi về phía trước vài bước, đột nhiên chân mềm nhũn, ngã xuống đất, An Đức cả kinh, nhảy xuống giường, xông đến trước mặt y, “Em có sao không?”
Sách Thiệu đưa tay xoa xoa trán mình, “Đầu hơi đau, quả nhiên là tuổi lớn rồi, uống nhiều rượu thì khó chịu.” Y giương mắt nhìn An Đức một cái, phát hiện anh thế nhưng trần trụi thân trên, □ chỉ mặc một cái quần lót tứ giác màu đen, phác họa một vài đặc trưng ở hạ thân anh. Sách Thiệu ngồi dưới đất, ngẩng đầu vừa lúc đối diện một vị trí nào đó.
Hai người giằng co vài giây đồng hồ, Sách Thiệu đột nhiên nhảy dựng lên, “Tôi đi tắm.” Nói xong thì chui vào phòng tắm, nặng nề đóng cửa lại, tiếp theo truyền đến tiếng nước ào ào. An Đức nhìn cửa phòng tắm, cười lắc lắc đầu.
An Đức quay đầu đi lấy quần áo, đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên, anh thò đầu nhìn thoáng qua, thấy tên Cù Triết chớp động trên màn hình di động của Sách Thiệu. An Đức cầm điện thoại ngơ ngác một hồi, khẽ cười một tiếng, bấm nhận nghe.
“A Thiệu.” thanh âm của Cù Triết rất dồn dập, dường như vô cùng lo lắng, “Lập tức sắp mở phiên toà rồi, đây là một cơ hội cuối cùng. Anh biết chuyện này là cậu anh không đúng, nhưng cậu cũng không phải cố ý, cậu dù sao cũng là cậu anh. Hơn nữa, chỉ cần có thể bảo đảm chắc chắn cậu không có việc gì, sau này thì cũng sẽ không còn ai quấy nhiễu chúng ta nữa.”
“Ngài Cù.” An Đức chầm chậm mở miệng, cảm giác đầu kia điện thoại đột nhiên tạm dừng, sau đó anh nói tiếp, “Tôi nghĩ anh cũng sẽ không mong muốn phá hoại chuyện tình cảm của người khác đi? Có mấy đường nếu trước kia anh đã chọn, thì không còn có cơ hội quay đầu lại, tôi hi vọng, đây là lần cuối cùng nhận được điện thoại của anh, bằng không tôi đảm bảo anh và cả nhà anh đều sẽ hối hận. Anh cứ việc có thể đi hỏi, An Đức tôi có phải người sẽ đối tình địch mềm lòng nương tay hay không.”
Cù Triết bên kia trầm mặc hồi lâu, ngay vào lúc An Đức chuẩn bị cúp điện thoại, hắn rốt cục mở miệng, “Ngài An, trước kia, trước kia tôi và A Thiệu lưỡng tình tương duyệt, cho dù cậu ấy hiện tại cùng một chỗ với anh, cậu ấy cũng không thích anh, anh cần gì phải phá hoại tình cảm của chúng tôi.”
An Đức đột nhiên nở nụ cười, “Ngài Cù, anh cũng biết, các người lưỡng tình tương duyệt là chuyện quá khứ. Cho dù em ấy hiện tại không thích tôi, nhưng tôi dám cam đoan, em ấy cũng không thích anh. Người phá hoại tình cảm của hai người, cho tới bây giờ đều là chính anh, chính anh hèn nhát cực kỳ, cần gì phải oán hận lên người người khác. Nghe nói anh là người Đông Bắc, nếu có thể cầm được thì cũng buông được, tôi trái lại mới có thể không chán ghét anh như vậy.”
Tai nghe xa xa truyền đến một giọng nữ, hình như có người đang thúc giục Cù Triết, hắn thấp giọng trả lời một câu gì, sau đó nói tiếp, “Chẳng lẽ tôi cả đời này không thể một lần phạm sai sao? Tôi cuộc đời này hối hận nhất chính là lúc đó buông cậu ấy, thẳng đến sau khi rời khỏi tôi mới hiểu được, tôi thương cậu ấy bao nhiêu.”
“Anh phạm sai một lần thiếu chút nữa hủy cả đời em ấy, như vậy còn chưa đủ sao?” An Đức khẽ hừ một tiếng, “Nếu là thích thật sự, ngay cả một lần sai cũng sẽ không phạm. Được rồi, hôm nay chỉ đến đây, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng anh làm phiền em ấy.” An Đức nói xong, thì cúp điện thoại.
An Đức cầm điện thoại, nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình di động, sau đó chọn xóa bỏ. Anh híp mắt lại, suy nghĩ một chút, xoay người cầm điện thoại của mình, gọi một cú điện thoại, sau khi kết nối, anh thản nhiên mở miệng, “Cậu giúp tôi nhớ một số điện thoại, sau này toàn bộ cuộc gọi từ số này vào di động Sách Thiệu, đều chặn. Chuyện này, đừng cho Sách Thiệu biết.”
Bên kia điện thoại trả lời một tiếng, An Đức cúp điện thoại. Cửa phòng tắm mở ra, Sách Thiệu quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, y giương mắt lườm An Đức một cái, nhịn không được mở miệng, “Kháo, anh làm gì thế, còn chưa mặc quần áo?”
An Đức tùy tay ném di động xuống giường, tầm mắt gắt gao khóa trên người, Sách Thiệu “Chờ em cùng mặc không phải rất tốt sao?”
“Thực mắc ói.” Sách Thiệu liếc mắt, phớt lờ An Đức đi đến tủ quần áo phía trước, tùy tay từ bên trong rút ra một cái áo, kết quả phát hiện đúng là cái áo len lúc trước An Đức mua cho y, Sách Thiệu muốn ném cái áo này lại, kết quả quay đầu nhìn thấy ánh mắt long lanh của An Đức, lặng lẽ quay đầu lại, sau đó mặc cái áo len lên người.
Ý cười trên mặt An Đức càng đậm, anh cũng đi đến trước tủ quần áo, lôi ra cái áo len cùng kiểu với của Sách Thiệu, mặc vào người, tâm tình dường như rất tốt. Sách Thiệu mặc xong quần jean, thấy cách ăn mặc của đối phương gần như giống hệt mình, có chút không biết làm sao, “Đến mức phải mặc thành như vậy sao?”
An Đức nghiêng đầu nhìn y, “Em đã quên tối qua đồng ý cái gì rồi sao?”
“Tôi không quên.” Sách Thiệu thở dài một tiếng, “Cho dù là hai người chúng ta hiện tại xem như ở cùng một chỗ, cũng không cần phải mặc thành như vậy đi?”
An Đức trầm ngâm nhìn Sách Thiệu, đây có lẽ là lần đầu tiên y chủ động thừa nhận quan hệ của hai người, làm cho anh có chút cảm xúc, không biết phải nói cái gì.
Sách Thiệu có chút không được tự nhiên đối diện tầm mắt An Đức, y xoay đầu, giống như là tìm đề tài, hỏi, “Anh hôm nay định làm gì?”
An Đức nhìn y, “Em có kế hoạch gì?”
Sách Thiệu nhíu mi nghĩ một lát, “Không bằng chúng ta đi tòa án xem xem đi, tôi muốn đi xem vụ án kia.”
An Đức mỉm cười, “Được.”
“Anh không lo lắng tôi có ý đồ riêng sao?” Sách Thiệu không được tự nhiên kéo kéo quần áo trên người, giống như vô ý hỏi.
An Đức lắc lắc đầu, “Em nói em quan tâm vụ án kia, chính là quan tâm vụ án. Nếu em có ý đồ riêng, cũng tự nhiên sẽ không dùng lý do này.”
Sách Thiệu khẽ cười cười, quay đầu lại cầm áo khoác của An Đức, đưa cho anh, thuận tay lấy áo khoác của mình, “Đi thôi.”
Cả đoạn đường, Sách Thiệu đều hết sức im lặng, y nhìn sườn mặt An Đức, nhìn thấy ý cười khe khẽ của anh, đột nhiên có chút mờ mịt, bọn họ thật sự đang cùng một chỗ sao?
Cùng một chỗ?
Ba chữ kia nói ra rất đơn giản, nhưng, làm được, lại cần trả giá rất nhiều rất nhiều.
Bọn họ bây giờ là cùng một chỗ, nhưng sau này sao? Sách Thiệu không khỏi cười khẽ, nhịn không được lắc đầu, bản thân vậy mà lại nghĩ đến sau này thế nào? Tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi, tận hưởng lạc thú trước mắt.
An Đức thu tất cả biểu tình của Sách Thiệu vào đáy mắt, anh gần như có thể nghĩ được người trước mắt này đang suy nghĩ gì, nhưng anh không nói gì, cũng không cần phải nói.
Lúc tới tòa án phiên tòa vẫn chưa chính thức bắt đầu, An Đức thế nhưng không biết từ đâu làm ra hai tờ dự thính, hai người công khai đi vào, ngồi vào ghế dự thính. Hai người vừa mới ngồi xuống, đều cảm nhận một đường ánh mắt nhìn qua, Sách Thiệu không hề động, như có chút chưa tỉnh ngủ khép hờ mắt, ngược lại An Đức mỉm cười, thản nhiên nhìn lại.
Rồi sau đó, phiên toà bắt đầu.
Trong toàn bộ quá trình, Sách Thiệu đều có vẻ có chút buồn ngủ, thẳng đến lúc Diệp Thần đứng dậy tuyên đọc 《Thư ý kiến công tố 》, y mới ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Diệp Thần.
Sách Thiệu đột nhiên hiểu cái cảm giác lúc trước anh hai y nói, Diệp Thần đeo mắt kiếng gọng vàng mặt trầm như nước, cậu ở tòa án dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, không có một tia biểu cảm, nhưng dùng ngôn ngữ chặt chẽ, làm cho Sách Thiệu nhớ lại một câu, “Một người biện luận, nặng như chín đỉnh báu, ba tấc lưỡi, mạnh hơn trăm vạn quân”.
Chỉ có thời gian mười mấy phút đồng hồ, cậu đã viết ra một tổng kết đặc sắc, luận chứng chặt chẽ cẩn thận, thêm diễn thuyết xúc động, Sách Thiệu nhịn không được cũng muốn reo hò cho chàng trai này. Y giật giật mí mắt, chuyển tầm mắt tới bên kia, không e dè nhìn về phía Cù Triết cùng mẹ hắn, sau đó hơi hơi giương giương khóe môi, cười lắc lắc đầu.
Uống rượu say lái xe, chạy quá tốc độ, vi phạm tín hiệu giao thông, hơn nữa sau khi xảy ra tai nạn vứt xe chạy trốn, gây ra một chết một tổn thương, hoàn toàn hủy diệt người một gia đình, còn muốn chạy thoát?
Cuối cùng quan toà tuyên án, người gây ra họa Vương mỗ tội dùng cách thức nguy hiểm nguy hại an toàn cộng đồng phán xử tù chung thân, thêm bồi thường dân sự hơn 366 vạn Nguyên.
Kết thúc phiên toà.
Sách Thiệu cùng An Đức sóng vai đi ra ngoài, ở bên ngoài toà án chờ Diệp Thần. Diệp Thần một thân âu phục sẫm màu kiểu đồng phục chầm chậm đi tới, trước ngực là huy hiệu lóe sáng. Sách Thiệu nhìn cậu, khẽ cười.
Y từng cho rằng chàng trai này chỉ dựa vào khuôn mặt tinh sảo hấp dẫn anh hai y, cho đến hôm nay, y mới tin phục cậu.
Sách Thiệu kéo cửa ghế sau, để cho chị dâu y bội phục ngồi vào, tự mình mở cửa ghế phụ, vừa muốn đi vào, đột nhiên một người chặn cửa xe, Sách Thiệu liếc mắt một cái, thấy Cù Triết chắn ở trước mặt y, sắc mặt phờ phạc, hai mắt hơi sưng đỏ.
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên mở miệng, “Tránh ra.”
Cù Triết cắn môi nhìn Sách Thiệu, nửa ngày mới mở miệng, “A Thiệu, em thật sự là, quá tàn nhẫn.”
Sách Thiệu đứng thẳng lên, không chút e dè đối mặt Cù Triết, “Chuyện này, không có xíu quan hệ nào với tôi, tôi chỉ là tới tụ tập náo nhiệt thôi, cũng chướng mắt ngài sao?”
Cù Triết muốn nói chuyện, một bàn tay phía sau đột nhiên vươn tới, kéo Cù Triết lại, sau đó mặt mang hàn ý nhìn Sách Thiệu, “Đừng tưởng tao không biết chúng mày ở sau động tay động chân gì, bằng không những khoản tiền bọn tao đưa đến trong tay kiểm sát trưởng, sao có thể bị trả về?”
Cửa phía sau mở ra, vị quan kiểm soát anh tuấn tiêu sái vừa mới lên tòa kia nhô đầu ra, mặt mang bất mãn liếc qua mấy người, “Sách Thiệu, cậu rốt cuộc có đi hay không, không đi tôi đón xe về nhà.”
Sách Thiệu dựa hờ vào xe, nghiêng đầu, “Bản thân em là muốn đi, chó ngoan lại không cản đường chứ, em có biện pháp gì.”
Diệp Thần giống như vừa mới thấy mẹ con hai người kia, kinh ngạc mở miệng, “U, đây không phải hai vị ngày đó muốn dâng tôi đi cửa sau sao? Hôm nay lúc tòa án xét xử đã quên, nếu nói thêm một câu như thế, có lẽ việc này sẽ thêm tưng bừng.”
Mẹ con Cù Triết bất kể như thế nào cũng thật không ngờ, kiểm sát trưởng này có quan hệ với anh em Sách gia. Cù Triết từ từ buông, trên mặt mất mát nhìn sườn mặt Sách Thiệu. Mẹ hắn cắn chặt môi, rốt cục mở miệng, “Coi như chúng mày lợi hại.” Nói xong kéo Cù Triết, xoay người rời đi.
Sách Thiệu ngồi vào trong xe, đóng cửa lại. An Đức không nói một lời khởi động xe, Sách Thiệu nhịn không được quay đầu nhìn Diệp Thần, “Chuyện bọn họ đưa tiền cho anh sao anh không nói?”
Diệp Thần lắc lắc đầu, “Tiền đã trả về rồi, bây giờ nói ra, nếu bị cắn ngược một cái trái lại bị phiền phức. Vụ án này cuối cùng xong rồi, hai người buổi chiều có việc gì thế?”
Sách Thiệu hơi cảnh giác nhìn Diệp Thần, “Anh muốn làm gì?”
“Vậy cùng nhau đi dạo phố đi, tôi vừa vặn muốn mua chút đồ cho Sách Trí.”
An Đức mở khóe mắt, nhô đầu, hôn nhẹ một cái lên mặt Sách Thiệu, “Buổi sáng tốt lành.”
Sách Thiệu bởi vì nụ hôn kia lặng đi một chút, sau đó lấy lại tinh thần xuống giường, đi về phía trước vài bước, đột nhiên chân mềm nhũn, ngã xuống đất, An Đức cả kinh, nhảy xuống giường, xông đến trước mặt y, “Em có sao không?”
Sách Thiệu đưa tay xoa xoa trán mình, “Đầu hơi đau, quả nhiên là tuổi lớn rồi, uống nhiều rượu thì khó chịu.” Y giương mắt nhìn An Đức một cái, phát hiện anh thế nhưng trần trụi thân trên, □ chỉ mặc một cái quần lót tứ giác màu đen, phác họa một vài đặc trưng ở hạ thân anh. Sách Thiệu ngồi dưới đất, ngẩng đầu vừa lúc đối diện một vị trí nào đó.
Hai người giằng co vài giây đồng hồ, Sách Thiệu đột nhiên nhảy dựng lên, “Tôi đi tắm.” Nói xong thì chui vào phòng tắm, nặng nề đóng cửa lại, tiếp theo truyền đến tiếng nước ào ào. An Đức nhìn cửa phòng tắm, cười lắc lắc đầu.
An Đức quay đầu đi lấy quần áo, đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên, anh thò đầu nhìn thoáng qua, thấy tên Cù Triết chớp động trên màn hình di động của Sách Thiệu. An Đức cầm điện thoại ngơ ngác một hồi, khẽ cười một tiếng, bấm nhận nghe.
“A Thiệu.” thanh âm của Cù Triết rất dồn dập, dường như vô cùng lo lắng, “Lập tức sắp mở phiên toà rồi, đây là một cơ hội cuối cùng. Anh biết chuyện này là cậu anh không đúng, nhưng cậu cũng không phải cố ý, cậu dù sao cũng là cậu anh. Hơn nữa, chỉ cần có thể bảo đảm chắc chắn cậu không có việc gì, sau này thì cũng sẽ không còn ai quấy nhiễu chúng ta nữa.”
“Ngài Cù.” An Đức chầm chậm mở miệng, cảm giác đầu kia điện thoại đột nhiên tạm dừng, sau đó anh nói tiếp, “Tôi nghĩ anh cũng sẽ không mong muốn phá hoại chuyện tình cảm của người khác đi? Có mấy đường nếu trước kia anh đã chọn, thì không còn có cơ hội quay đầu lại, tôi hi vọng, đây là lần cuối cùng nhận được điện thoại của anh, bằng không tôi đảm bảo anh và cả nhà anh đều sẽ hối hận. Anh cứ việc có thể đi hỏi, An Đức tôi có phải người sẽ đối tình địch mềm lòng nương tay hay không.”
Cù Triết bên kia trầm mặc hồi lâu, ngay vào lúc An Đức chuẩn bị cúp điện thoại, hắn rốt cục mở miệng, “Ngài An, trước kia, trước kia tôi và A Thiệu lưỡng tình tương duyệt, cho dù cậu ấy hiện tại cùng một chỗ với anh, cậu ấy cũng không thích anh, anh cần gì phải phá hoại tình cảm của chúng tôi.”
An Đức đột nhiên nở nụ cười, “Ngài Cù, anh cũng biết, các người lưỡng tình tương duyệt là chuyện quá khứ. Cho dù em ấy hiện tại không thích tôi, nhưng tôi dám cam đoan, em ấy cũng không thích anh. Người phá hoại tình cảm của hai người, cho tới bây giờ đều là chính anh, chính anh hèn nhát cực kỳ, cần gì phải oán hận lên người người khác. Nghe nói anh là người Đông Bắc, nếu có thể cầm được thì cũng buông được, tôi trái lại mới có thể không chán ghét anh như vậy.”
Tai nghe xa xa truyền đến một giọng nữ, hình như có người đang thúc giục Cù Triết, hắn thấp giọng trả lời một câu gì, sau đó nói tiếp, “Chẳng lẽ tôi cả đời này không thể một lần phạm sai sao? Tôi cuộc đời này hối hận nhất chính là lúc đó buông cậu ấy, thẳng đến sau khi rời khỏi tôi mới hiểu được, tôi thương cậu ấy bao nhiêu.”
“Anh phạm sai một lần thiếu chút nữa hủy cả đời em ấy, như vậy còn chưa đủ sao?” An Đức khẽ hừ một tiếng, “Nếu là thích thật sự, ngay cả một lần sai cũng sẽ không phạm. Được rồi, hôm nay chỉ đến đây, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng anh làm phiền em ấy.” An Đức nói xong, thì cúp điện thoại.
An Đức cầm điện thoại, nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình di động, sau đó chọn xóa bỏ. Anh híp mắt lại, suy nghĩ một chút, xoay người cầm điện thoại của mình, gọi một cú điện thoại, sau khi kết nối, anh thản nhiên mở miệng, “Cậu giúp tôi nhớ một số điện thoại, sau này toàn bộ cuộc gọi từ số này vào di động Sách Thiệu, đều chặn. Chuyện này, đừng cho Sách Thiệu biết.”
Bên kia điện thoại trả lời một tiếng, An Đức cúp điện thoại. Cửa phòng tắm mở ra, Sách Thiệu quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, y giương mắt lườm An Đức một cái, nhịn không được mở miệng, “Kháo, anh làm gì thế, còn chưa mặc quần áo?”
An Đức tùy tay ném di động xuống giường, tầm mắt gắt gao khóa trên người, Sách Thiệu “Chờ em cùng mặc không phải rất tốt sao?”
“Thực mắc ói.” Sách Thiệu liếc mắt, phớt lờ An Đức đi đến tủ quần áo phía trước, tùy tay từ bên trong rút ra một cái áo, kết quả phát hiện đúng là cái áo len lúc trước An Đức mua cho y, Sách Thiệu muốn ném cái áo này lại, kết quả quay đầu nhìn thấy ánh mắt long lanh của An Đức, lặng lẽ quay đầu lại, sau đó mặc cái áo len lên người.
Ý cười trên mặt An Đức càng đậm, anh cũng đi đến trước tủ quần áo, lôi ra cái áo len cùng kiểu với của Sách Thiệu, mặc vào người, tâm tình dường như rất tốt. Sách Thiệu mặc xong quần jean, thấy cách ăn mặc của đối phương gần như giống hệt mình, có chút không biết làm sao, “Đến mức phải mặc thành như vậy sao?”
An Đức nghiêng đầu nhìn y, “Em đã quên tối qua đồng ý cái gì rồi sao?”
“Tôi không quên.” Sách Thiệu thở dài một tiếng, “Cho dù là hai người chúng ta hiện tại xem như ở cùng một chỗ, cũng không cần phải mặc thành như vậy đi?”
An Đức trầm ngâm nhìn Sách Thiệu, đây có lẽ là lần đầu tiên y chủ động thừa nhận quan hệ của hai người, làm cho anh có chút cảm xúc, không biết phải nói cái gì.
Sách Thiệu có chút không được tự nhiên đối diện tầm mắt An Đức, y xoay đầu, giống như là tìm đề tài, hỏi, “Anh hôm nay định làm gì?”
An Đức nhìn y, “Em có kế hoạch gì?”
Sách Thiệu nhíu mi nghĩ một lát, “Không bằng chúng ta đi tòa án xem xem đi, tôi muốn đi xem vụ án kia.”
An Đức mỉm cười, “Được.”
“Anh không lo lắng tôi có ý đồ riêng sao?” Sách Thiệu không được tự nhiên kéo kéo quần áo trên người, giống như vô ý hỏi.
An Đức lắc lắc đầu, “Em nói em quan tâm vụ án kia, chính là quan tâm vụ án. Nếu em có ý đồ riêng, cũng tự nhiên sẽ không dùng lý do này.”
Sách Thiệu khẽ cười cười, quay đầu lại cầm áo khoác của An Đức, đưa cho anh, thuận tay lấy áo khoác của mình, “Đi thôi.”
Cả đoạn đường, Sách Thiệu đều hết sức im lặng, y nhìn sườn mặt An Đức, nhìn thấy ý cười khe khẽ của anh, đột nhiên có chút mờ mịt, bọn họ thật sự đang cùng một chỗ sao?
Cùng một chỗ?
Ba chữ kia nói ra rất đơn giản, nhưng, làm được, lại cần trả giá rất nhiều rất nhiều.
Bọn họ bây giờ là cùng một chỗ, nhưng sau này sao? Sách Thiệu không khỏi cười khẽ, nhịn không được lắc đầu, bản thân vậy mà lại nghĩ đến sau này thế nào? Tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi, tận hưởng lạc thú trước mắt.
An Đức thu tất cả biểu tình của Sách Thiệu vào đáy mắt, anh gần như có thể nghĩ được người trước mắt này đang suy nghĩ gì, nhưng anh không nói gì, cũng không cần phải nói.
Lúc tới tòa án phiên tòa vẫn chưa chính thức bắt đầu, An Đức thế nhưng không biết từ đâu làm ra hai tờ dự thính, hai người công khai đi vào, ngồi vào ghế dự thính. Hai người vừa mới ngồi xuống, đều cảm nhận một đường ánh mắt nhìn qua, Sách Thiệu không hề động, như có chút chưa tỉnh ngủ khép hờ mắt, ngược lại An Đức mỉm cười, thản nhiên nhìn lại.
Rồi sau đó, phiên toà bắt đầu.
Trong toàn bộ quá trình, Sách Thiệu đều có vẻ có chút buồn ngủ, thẳng đến lúc Diệp Thần đứng dậy tuyên đọc 《Thư ý kiến công tố 》, y mới ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Diệp Thần.
Sách Thiệu đột nhiên hiểu cái cảm giác lúc trước anh hai y nói, Diệp Thần đeo mắt kiếng gọng vàng mặt trầm như nước, cậu ở tòa án dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, không có một tia biểu cảm, nhưng dùng ngôn ngữ chặt chẽ, làm cho Sách Thiệu nhớ lại một câu, “Một người biện luận, nặng như chín đỉnh báu, ba tấc lưỡi, mạnh hơn trăm vạn quân”.
Chỉ có thời gian mười mấy phút đồng hồ, cậu đã viết ra một tổng kết đặc sắc, luận chứng chặt chẽ cẩn thận, thêm diễn thuyết xúc động, Sách Thiệu nhịn không được cũng muốn reo hò cho chàng trai này. Y giật giật mí mắt, chuyển tầm mắt tới bên kia, không e dè nhìn về phía Cù Triết cùng mẹ hắn, sau đó hơi hơi giương giương khóe môi, cười lắc lắc đầu.
Uống rượu say lái xe, chạy quá tốc độ, vi phạm tín hiệu giao thông, hơn nữa sau khi xảy ra tai nạn vứt xe chạy trốn, gây ra một chết một tổn thương, hoàn toàn hủy diệt người một gia đình, còn muốn chạy thoát?
Cuối cùng quan toà tuyên án, người gây ra họa Vương mỗ tội dùng cách thức nguy hiểm nguy hại an toàn cộng đồng phán xử tù chung thân, thêm bồi thường dân sự hơn 366 vạn Nguyên.
Kết thúc phiên toà.
Sách Thiệu cùng An Đức sóng vai đi ra ngoài, ở bên ngoài toà án chờ Diệp Thần. Diệp Thần một thân âu phục sẫm màu kiểu đồng phục chầm chậm đi tới, trước ngực là huy hiệu lóe sáng. Sách Thiệu nhìn cậu, khẽ cười.
Y từng cho rằng chàng trai này chỉ dựa vào khuôn mặt tinh sảo hấp dẫn anh hai y, cho đến hôm nay, y mới tin phục cậu.
Sách Thiệu kéo cửa ghế sau, để cho chị dâu y bội phục ngồi vào, tự mình mở cửa ghế phụ, vừa muốn đi vào, đột nhiên một người chặn cửa xe, Sách Thiệu liếc mắt một cái, thấy Cù Triết chắn ở trước mặt y, sắc mặt phờ phạc, hai mắt hơi sưng đỏ.
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên mở miệng, “Tránh ra.”
Cù Triết cắn môi nhìn Sách Thiệu, nửa ngày mới mở miệng, “A Thiệu, em thật sự là, quá tàn nhẫn.”
Sách Thiệu đứng thẳng lên, không chút e dè đối mặt Cù Triết, “Chuyện này, không có xíu quan hệ nào với tôi, tôi chỉ là tới tụ tập náo nhiệt thôi, cũng chướng mắt ngài sao?”
Cù Triết muốn nói chuyện, một bàn tay phía sau đột nhiên vươn tới, kéo Cù Triết lại, sau đó mặt mang hàn ý nhìn Sách Thiệu, “Đừng tưởng tao không biết chúng mày ở sau động tay động chân gì, bằng không những khoản tiền bọn tao đưa đến trong tay kiểm sát trưởng, sao có thể bị trả về?”
Cửa phía sau mở ra, vị quan kiểm soát anh tuấn tiêu sái vừa mới lên tòa kia nhô đầu ra, mặt mang bất mãn liếc qua mấy người, “Sách Thiệu, cậu rốt cuộc có đi hay không, không đi tôi đón xe về nhà.”
Sách Thiệu dựa hờ vào xe, nghiêng đầu, “Bản thân em là muốn đi, chó ngoan lại không cản đường chứ, em có biện pháp gì.”
Diệp Thần giống như vừa mới thấy mẹ con hai người kia, kinh ngạc mở miệng, “U, đây không phải hai vị ngày đó muốn dâng tôi đi cửa sau sao? Hôm nay lúc tòa án xét xử đã quên, nếu nói thêm một câu như thế, có lẽ việc này sẽ thêm tưng bừng.”
Mẹ con Cù Triết bất kể như thế nào cũng thật không ngờ, kiểm sát trưởng này có quan hệ với anh em Sách gia. Cù Triết từ từ buông, trên mặt mất mát nhìn sườn mặt Sách Thiệu. Mẹ hắn cắn chặt môi, rốt cục mở miệng, “Coi như chúng mày lợi hại.” Nói xong kéo Cù Triết, xoay người rời đi.
Sách Thiệu ngồi vào trong xe, đóng cửa lại. An Đức không nói một lời khởi động xe, Sách Thiệu nhịn không được quay đầu nhìn Diệp Thần, “Chuyện bọn họ đưa tiền cho anh sao anh không nói?”
Diệp Thần lắc lắc đầu, “Tiền đã trả về rồi, bây giờ nói ra, nếu bị cắn ngược một cái trái lại bị phiền phức. Vụ án này cuối cùng xong rồi, hai người buổi chiều có việc gì thế?”
Sách Thiệu hơi cảnh giác nhìn Diệp Thần, “Anh muốn làm gì?”
“Vậy cùng nhau đi dạo phố đi, tôi vừa vặn muốn mua chút đồ cho Sách Trí.”
Tác giả :
Niết U Thủy