Yêu Một Người Nợ Một Đời
Chương 39
Hạ Mộc Ngôn còn chưa kịp cảm động đã bị anh xách thẳng lên lầu. Cô không Lục áo khoác thì ngay cả cầu thang anh cũng không đặt cô xuống.
“Chồng quản” trong truyền thuyết là đây hay sao?
***
Đêm đến, Lục Cẩn Phàm bước vào phòng ngủ, không nhìn thấy bóng dáng Hạ Mộc Ngôn đâu.
Anh nhìn về phía cửa phòng tắm đóng chặt. Tuy rằng bên trong không có tiếng động gì nhưng quả thật có tiếng nước chảy trong bồn tắm.
Anh giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ.
Mười mấy phút trôi qua, Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa ra.
Hạ Mộc Ngôn đúng là đang ở trong phòng tắm. Nước hơi nóng, mà cô lại ngâm hơi lâu, cho nên ánh mắt có chút mê ly nhìn sương mờ bốc hơi trước mắt.
Bên tai dường như vang lên câu nói kia: “Người phụ nữ cậu ta yêu thương nhất đã…”
Lời nói như thế… hẳn là Lục Bội Lâm cố ý làm ra vẻ huyền bí mới nói vậy thôi chứ gì?
Dù sao cả hai đời, cô đều nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đối xử với mình rất tốt. Không phải chỉ nhìn thấy bằng mắt mà cô còn có thể cảm giác được bằng trái tim.
Hơn nữa, ban đầu trước khi kết hôn, cô đã tìm hiểu quá khứ đen tối của Lục Cẩn Phàm để làm cớ hủy hôn. Thậm chí cô còn đặc biệt thuê người âm thầm điều tra anh hơn cả một tháng.
Lục Cẩn Phàm hành tung bất định, kín kẽ thần bí, hơn nữa dường như bên cạnh anh còn có rất nhiều vệ sĩ âm thầm bảo vệ, rất khó ra tay.
Nhưng qua một thời gian dài âm thầm rình rập, kết quả điều tra là phụ nữ theo đuổi anh không ít, người yêu anh, muốn gả cho anh, thậm chí phụ nữ vì để gặp mặt anh mà uy hiếp nhảy lầu tự tử cũng có, từ người nổi tiếng xinh đẹp trong giới thế gia vọng tộc, cho đến các lớp nữ minh tinh cấp một hai ba.
Nhưng căn bản Lục Cẩn Phàm chưa từng cho những người phụ nữ kia cơ hội. Thậm chí dù có người làm càn, lấy cái chết uy hiếp, anh vẫn không hề dao động, dù là liếc mắt cũng không.
Trước mặt phụ nữ, anh vĩnh viễn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, giữ khoảng cách, khó nắm bắt, khó thân cận, tự kiềm chế và tỉnh táo giống như cấm dục.
Không đúng!
Đêm hôm đó, anh giày vò đến mức cô khóc khàn cả giọng mà anh cũng không bỏ qua cho cô!
Còn nữa, tối hôm qua cô sốt đến phờ người mà anh cũng cứng lên được!
Cấm dục cái quỷ ấy, anh mà cấm dục!
Cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Hạ Mộc Ngôn đang ngẩn người nằm trong bồn tắm chợt giương mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang bước từng bước dài đi thẳng vào phòng tắm.
Trong màn hơi nước trắng xóa, thân hình người đàn ông cao lớn có phần chói mắt.
Cô nheo một mắt, mới vừa tỉnh táo được đôi chút, lúc này mới phát hiện mình đã ngâm nước quá lâu, đầu óc u mê có phần chậm chạp.
“Anh làm gì vậy? Em đang tắm.”
Tóc cô ướt nhẹp xõa trên đầu vai và sau lưng, giống như dải rong biển màu đen. Bọt nước trên mặt ánh lên ánh đèn trong phòng tắm.
Lục Cẩn Phàm chỉ liếc cô một cái rồi kéo khăn tắm, vớt cô ra khỏi bồn nước. Hạ Mộc Ngôn chưa kịp cự tuyệt thì cả người đã bị bọc lấy rồi.
Anh không nói tiếng nào, ôm cô ra ngoài.
“Lục Cẩn Phàm, em đang tắm, anh đột nhiên vào làm gì…”
“Anh đã cho em gần hai mươi phút. Nước nóng như vậy, em lại ngâm người lâu, chẳng lẽ muốn ngất trong đó một lần nữa?”
Hạ Mộc Ngôn nghe ra giọng điệu anh không vui, không biết tại sao đang yên đang lành mà anh lại đột ngột nổi đóa.
Cô nhíu mày: “Vậy anh ở ngoài gọi em một tiếng là được rồi…”
Lục Cẩn Phàm thả cô lên giường, tiện tay rút khăn tắm trên người cô ra.
Người Hạ Mộc Ngôn chợt lạnh, cô không mảnh vải che thân, theo bản năng vội vã xoay người lăn một vòng trên giường, lấy chăn bao bọc mình lại.
“Tối hôm qua không phải anh đã giúp em tắm rồi sao?”
“Nhưng tối nay em tự tắm được…”
Lục Cẩn Phàm giống như không nghe thấy, gạt lớp chăn mền bọc trên người cô ra. Sự bá đạo đột ngột này của anh khiến Hạ Mộc Ngôn không biết phản ứng thế nào.