Yêu Một Người Nợ Một Đời
Chương 378
Chương 378;
Phong Lăng vừa định mở miệng, nhưng lại do dự hai giây bởi cảnh tượng trước mắt.
Cô bỗng lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp lại dáng vẻ cô đơn ngồi xổm trước cửa sổ của Hạ Mộc Ngôn.
Ở góc độ này không thấy được biểu cảm trên mặt Hạ Mộc Ngôn, chỉ có thể nhìn thấy phần tóc rũ xuống hai bên má và bóng lưng gầy gò tĩnh lặng.
Cô như một đứa bé bị người lớn vứt bỏ bên vệ đường, không biết phải làm sao.
Sau khi chụp xong, Phong Lăng nhìn chăm chú ảnh chụp một hồi, sau đó tìm số điện thoại cá nhân của Lục Cẩn Phàm trong danh bạ rồi gửi ảnh chụp qua cho anh.
Sau khi gửi xong, chỉ hai phút sau cô thấy dưới ảnh chụp hiện lên dòng chữ đã xem.
Lúc này cô mới nhét điện thoại vào túi, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống với Hạ Mộc Ngôn.
“Bà Lục, bây giờ cô muốn làm gì nhất?”
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy câu hỏi của Phong Lăng thì đưa mắt nhìn sang cô gái tóc ngắn bên cạnh, mấp máy môi: “Không biết nữa, đầu óc tôi trống rỗng.
Có lẽ nếu nghe được câu chuyện xưa hay làm gì đó thì tôi mới có thể phân tâm và dễ chịu đôi chút.
Hoặc uống rượu cũng là một lựa chọn không tồi.
Người xưa nói nhất túy giải thiên sầu, có thể thử một chút.” Đây là lần đầu tiên trong một tháng nay, Hạ Mộc Ngôn chủ động thừa nhận trong lòng mình khó chịu.
Phong Lăng nhíu mày: “Uống rượu thì thôi đi, Ông Lục đã nói cẩm chỉ cô uống rượu, dù bây giờ ngài ấy không ở đây, tôi nhất định phải trông chừng cô.”
Hải Thành, Tập đoàn Lục thị.
Cửa phòng làm việc mở ra, Lục Cẩn Phàm vừa đi ra đã nghe thấy tiếng chuông phát ra từ điện thoại.
“Lục tổng, bên đối tác Hồng Kông gần đây đang âm thầm làm không ít chuyện mờ ám, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
Bọn họ muốn mượn danh nghĩa hợp tác với Lục thị chúng ta để âm thầm lôi kéo các nhà đầu tư khác…” Thẩm Mục từ phòng Trợ lý đi ra, bước chân rất nhanh, đi đến bên cạnh anh liền thấp giọng báo cáo.
Lục Cẩn Phàm chỉ nhìn cậu ta một chút, đồng thời cầm điện thoại lên, thoáng nhìn qua thông báo trên màn hình di động.
Đó là tin nhắn của Phong Lăng gửi tới.
Ngón tay thon dài của anh trượt lên màn hình, phía trên lập tức hiện ra một tấm ảnh.
Tiếp đó, Thẩm Mục trông thấy Lục Cẩn Phàm bỗng đứng yên trước cửa phòng làm việc.
Không biết là anh nhìn thấy gì trên điện thoại, cậu ta tò mò, đang định bước lên nhìn một chút.
Kết quả vẫn chưa kịp thấy rõ thì Lục Cẩn Phàm đã tắt màn hình di động đi.
“Cậu vừa mới nói gì?” Lục Cẩn Phàm mở miệng, giọng nói lãnh đạm, không nghe ra tâm tình gì.
Gần đây Lục tổng bận túi bụi, đi công tác bốn phía trời Nam biển Bắc.
Tính tình anh vốn lạnh lùng lại càng trở nên khó dò hơn trước kia.
Ngay cả Thẩm Mục bình thường rất gần gũi với anh cũng phải cẩn trọng hơn khi nói chuyện.
“Tôi vừa nói là bên đối tác Hồng Kông ỷ vào hợp tác với Tập đoàn Lục thị, bây giờ đang trắng trợn mượn danh nghĩa của công ty chúng ta để lôi kéo các nhà đầu tư khác.
Anh vẫn luôn không hài lòng lắm về đối tác này, hơn nữa cũng đã sớm nghi ngờ bọn họ không có năng lực gì.
Chúng ta nên nhân cơ hội này sang Hồng Kông chặn những nhà đầu tư kia lại, để tránh ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Tập đoàn Lục thị.” Sắc mặt của Lục Cẩn Phàm nhạt như nước, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm: “Để Phó Tổng Giám đốc sang Hồng Kông, cậu đi theo cùng.”
“Anh vẫn luôn để ý đến chuyện này cơ mà, bây giờ lại không đích thân đi sao?” Thẩm Mục ngạc nhiên, cậu ta còn tưởng Tổng Giám đốc Lục gần đây thường không dừng chân ở Hải Thành thì lần này cũng sẽ đích thân sang Hồng Kông.
Lục Cẩn Phàm lại mở điện thoại lên, nhìn vào ảnh chụp trên màn hình, chốc lát sau lại tắt đi.