Yêu Một Người Nợ Một Đời
Chương 369
Chương 369:
Nhưng dù sao cũng đã đến đây, nơi này còn cách Đại học T một đoạn, vì vậy mọi người đều đi vào.
Trời sinh phụ nữ không có sức chống cự đối với váy dạ hội.
Ban đầu Bạch Vi không định xem, nhưng khi bước vào, cô phát hiện váy ở đây không tệ.
Thế nên cô và Lăng Phi Phi cũng xem thử một chút.
Nhân viên tiếp khách đặt ly nước lên bàn trà, Phong Lăng ngồi im một chỗ, Bạch Vi và Lăng Phi Phi bước vào khu thời trang cao cấp đảo quanh.
Hạ Mộc Ngôn ngồi trên sofa ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy một chiếc Ghost màu đen chạy ngang qua, ánh mắt cô chợt ngưng đọng.
Những chiếc Ghost đó chẳng phải phiên bản giới hạn toàn cầu, biển số xe cũng không phải số mà cô quen thuộc, chỉ là cùng dòng xe mà thôi.
Ở thành phố này có rất nhiều chiếc như vậy, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng chiếc xe cô quen thuộc nhất.
Hạ Mộc Ngôn uống một ngụm nước rồi đặt ly xuống, đứng lên: “Tôi đi dạo một lát.” Phong Lăng nhìn cô, vô thức định đứng dậy đi theo, nhưng lại thấy Hạ Mộc Ngôn chỉ đạo lòng vòng trong cửa hàng, nên cô bỏ ý định, tiếp tục ngồi yên trên ghế.
Đây là cửa hàng flagship của thương hiệu váy dự tiệc đặt may cao cấp tại thành phố T.
Các bộ trang phục trong này đều là hàng thượng hạng, giá cả không hề rẻ.
(*) Flagship: là cửa hàng to nhất và ấn tượng nhất so với tất cả những cửa hàng còn lại.
Sứ mệnh của cửa hàng flagship không nhắm vào lợi nhuận mà quan trọng nhất là phải truyền tải hình ảnh, thu hút sự chú ý vào thương hiệu, khẳng định đẳng cấp và giúp thương hiệu nổi bật so với các đối thủ.
Hạ Mộc Ngôn bước đến chỗ ma-nơ-canh.
Nhìn thấy một bộ váy may từ chỉ bạc, cô giơ tay lên sờ nhẹ, kiểm tra chất liệu.
Đúng lúc này, Lăng Phi Phi bước từ bên trong ra.
Vừa nhìn thấy động tác của Hạ Mộc Ngôn, cô ta lập tức cao giọng mỉa mai: “Bộ đó thoạt nhìn không rẻ đâu.
Hạ Mộc Ngôn, cô đừng có sờ lung tung, làm bản đồ thì không đến nơi đâu đấy!”
Vét về tiền tài và quyền lực, địa vị của nhà họ Hạ ở Hải Thành thuộc hạng thượng đẳng.
Tuy rằng Hạ Mộc Ngôn cũng có tiếng ở trong giới nhưng khi đi ra ngoài, cô vẫn thờ phụng một đạo lý, nếu chưa hiểu rõ người trước mặt, cách tự vệ tốt nhất chính là giấu tài.
Sau khi tới thành phố T, thứ nhất cô không muốn tính toán so đo với người khác, thứ hai cũng vì muốn được yên tĩnh, đỡ bị người khác tò mò, hỏi này hỏi nọ.
Vậy mà giờ phút này, cô chỉ vừa chạm tay vào một góc váy chỉ bạc thôi, người nhân viên đứng bên cạnh nghe Lăng Phi Phi nói thế đã vội hất mạnh tay Hạ Mộc Ngôn ra.
Hạ Mộc Ngôn nhìn bộ váy không được gọi là quá cao cấp trước mặt, bình tĩnh dời mắt nhìn nhân viên cửa hàng: “Không phải bộ váy trên người ma-nơ-canh là để khách hàng xem sao? Nếu không thể chạm vào, tại sao lại đặt ở đây? Phía trên cũng không có bảng cấm chạm vào, cô có tư cách gì hất tay khách hàng? Lá gan lớn quá nhỉ!“.
Nhân viên cửa hàng đã được học qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, vừa rồi là do cô ta nhất thời kích động.
Đến lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Mộc Ngôn, cô ta cảm thấy hối hận ngay lập tức.
Nhưng bị quở trách trước mặt mọi người như vậy, cô nhân viên kia có chút không vui: “Cô à, đây là bộ váy đẹp nhất của cửa hàng chúng tôi, giá ít nhất cũng là một triệu trở lên.
Bộ váy cô vừa mới đụng rồi là bộ đắt tiền nhất trong những bộ đắt tiền, dĩ nhiên không thể chạm vào.
Nếu làm bẩn hoặc làm hư, cô có đền nổi không! Đây là kiểu dáng biểu diễn thời trang thường niên ở Paris, Pháp, vừa chuyển về, sáng sớm nay mới đặt ở đây, cho nên chúng tôi chưa kịp treo bảng cấm.” Nhân viên cửa hàng nói năng rất hùng hồn.
Dựa vào lời nói vừa rồi của Lăng Phi Phi, cô ta đinh ninh Hạ Mộc Ngôn mặc bộ đồ trắng giản dị trước mặt này không có tiền mua nổi.