Yêu Ma Đạo
Chương 99
Xích Luyện không kiên nhẫn, thế nhưng trong mắt hắn nhiều nhất cũng chỉ biểu hiện ra chút ít buồn bực: “Tích đại ca, ngươi mạo hiểm trở về tìm ta, ta hiểu được tâm ý của ngươi, ngươi không thể bỏ mặc ta.”
“Ân.” Tích Duyên cũng không phản đối mà chậm chạp gật đầu.
Y đích thật không thể bỏ mặc Xích Luyện được, người huynh đệ kết nghĩa này của y từng suýt bị hồ yêu ăn mất, hiện giờ bờ Giang Hà ôn dịch lại tràn ngập nghiêm trọng như thế, y nhất định phải quay về để xem Xích Luyện có hay không rời đi, y mới có thể an tâm.
Xích Luyện xoay người áp trụ Tích Duyên: “Vừa rồi ta đối với ngươi làm như vậy, là tự ngươi chính mình yêu cầu.” Áp lên thân thể Tích Duyên, nhiệt độ cơ thể ấm áp làm cho Xích Luyện cảm thấy thực thoải mái, phát hiện Tích Duyên vì động tác của hắn mà thân thể trở nên cứng ngắc, hắn cố ý tiến đến càng gần Tích Duyên, làm cho Tích Duyên có thể cảm giác được hơi thở của mình, quả nhiên, nhịp đập trái tim của Tích Duyên càng trở nên một cách điên loạn.
Miệng hắn cong lên một nụ cười khó có thể phát hiện, hắn tiếp tục chậm rãi mà dụ hoặc Tích Duyên: “Vừa rồi là ngươi nói ngươi nơi này thực ngứa, muốn ta thay ngươi gãi, còn nói không đủ, muốn ta dùng miệng, cho nên ta mới......”
Tích Duyên hoàn toàn không nhớ rõ việc này lại có xảy ra, y lúc ấy đang ngủ, bị Xích Luyện làm tỉnh...... Chẳng lẽ y nói mớ? Tích Duyên sắc mặt một trận xanh, lại một trận trắng, xấu hổ đến không nói nên lời.
“Xích huynh đệ, ta không nhớ rõ.” Tích Duyên bị Xích Luyện áp trụ, y nghĩ muốn thân thủ đẩy ra Xích Luyện, thế nhưng lại lo lắng đẩy quá mạnh lại làm bị thương đến Xích Luyện, “Ngươi có thể hay không đừng áp ta nữa......”
Rất kỳ quái......
“Không nhớ rõ cũng không cần lo.”
Tích Duyên nghe được câu nói của Xích Luyện sau lại càng thêm hổ thẹn: “Xích huynh đệ, ta thất thố, ta không nên......” Không nên đối với người huynh đệ kết nghĩa của mình mà đưa ra cái thứ yêu cầu đáng xấu hổ như thế.
Y đối với lời nói của Xích Luyện một chút hoài nghi cũng đều không có, y thậm chí còn cho rằng là vì khi trước ở cùng Mạt Đồng, mỗi ngày mỗi đêm đều làm cái chuyện đó, khiến cho y trở nên càng ngày càng kỳ quái, y vì ý niệm xấu xa trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Y không còn mặt mũi để đối mặt với Xích Luyện nữa......
Ngay tại thời điểm ánh mắt Tích Duyên lóe ra một tia tình tự phức tạp, Xích Luyện lại hoãn thanh mà gọi Tích Duyên một tiếng: “Tích đại ca.” Thanh âm dễ nghe nọ lọt vào lỗ tai Tích Duyên, cũng đầy nhu tình.
Tích Duyên nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời, lại nhìn đến Xích Luyện đang từ từ cúi đầu xuống......
Lúc này.
Ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng vang như có thứ gì đó gõ vào cửa, động tác của Xích Luyện dừng lại, đôi môi của hắn dừng lại ở bên môi Tích Duyên, còn chưa kịp hôn xuống, đã bị người quấy rầy, hắn có chút tức giận, thế nhưng lập tức cảm ứng được thứ đồ vật ngoài cửa cũng không phải là con người, Tích Duyên cũng ngửi được trong không khí tràn ngập từng cỗ mùi hôi thối.
“Không xong.”
“Nguy rồi.” Hai người cơ hồ là cùng lên tiếng, cũng đồng thời quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên song cửa phản chiếu lại rất nhiều nhân ảnh lắc lắc lắc lắc mà tiến tới, tựa như cái xác không hồn chậm rãi di động.
“Bên ngoài có hành thi.” Tích Duyên nhanh chóng đẩy ra Xích Luyện, theo trên giường ngồi dậy, y đang muốn xuống giường đi ra ngoài để hàng phục đám nghiệp chướng làm hại nhân gian nọ, lại đột nhiên nhớ đến pháp lực của bản thân đều đã hoàn toàn biến mất......
Xích Luyện đem Tích Duyên bắt trở về, lực đạo kia lớn đến nỗi khiến cho Tích Duyên giật mình. Tích Duyên té ngã ở trên giường, Xích Luyện nhanh chóng thân thủ xả xuống giường trướng, hắn từ ống tay áo lấy ra bốn lá bùa, không chút chần chừ dán tại tứ phía của giường lớn.
Tích Duyên có chút đăm chiêu nhìn chăm chú vào động tác của Xích Luyện, Xích Luyện cũng nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của Tích Duyên, hắn liền nói cứ như đó là chuyện đương nhiên: “Phù chú này là Phượng nhi cho ta, nói tối nay nếu gặp phải yêu ma quỷ quái, đem bùa này dán ở bốn phía, ngàn vạn lần đừng xuống giường, nghe được thanh âm gì, phát sinh chuyện gì đi nữa cũng đều đừng xuống giường.”
“Thì ra là thế.” Tích Duyên như là khẽ thở dài ra nhẹ nhõm một hơi, y sửa sang lại y phục cho hảo rồi ngồi ở trên giường, xuyên thấu qua mành trướng mập mờ nhìn đến vầng trăng sáng đỏ tươi như huyết.
Đây chính là dấu hiệu của đại hung......
“Ân.” Tích Duyên cũng không phản đối mà chậm chạp gật đầu.
Y đích thật không thể bỏ mặc Xích Luyện được, người huynh đệ kết nghĩa này của y từng suýt bị hồ yêu ăn mất, hiện giờ bờ Giang Hà ôn dịch lại tràn ngập nghiêm trọng như thế, y nhất định phải quay về để xem Xích Luyện có hay không rời đi, y mới có thể an tâm.
Xích Luyện xoay người áp trụ Tích Duyên: “Vừa rồi ta đối với ngươi làm như vậy, là tự ngươi chính mình yêu cầu.” Áp lên thân thể Tích Duyên, nhiệt độ cơ thể ấm áp làm cho Xích Luyện cảm thấy thực thoải mái, phát hiện Tích Duyên vì động tác của hắn mà thân thể trở nên cứng ngắc, hắn cố ý tiến đến càng gần Tích Duyên, làm cho Tích Duyên có thể cảm giác được hơi thở của mình, quả nhiên, nhịp đập trái tim của Tích Duyên càng trở nên một cách điên loạn.
Miệng hắn cong lên một nụ cười khó có thể phát hiện, hắn tiếp tục chậm rãi mà dụ hoặc Tích Duyên: “Vừa rồi là ngươi nói ngươi nơi này thực ngứa, muốn ta thay ngươi gãi, còn nói không đủ, muốn ta dùng miệng, cho nên ta mới......”
Tích Duyên hoàn toàn không nhớ rõ việc này lại có xảy ra, y lúc ấy đang ngủ, bị Xích Luyện làm tỉnh...... Chẳng lẽ y nói mớ? Tích Duyên sắc mặt một trận xanh, lại một trận trắng, xấu hổ đến không nói nên lời.
“Xích huynh đệ, ta không nhớ rõ.” Tích Duyên bị Xích Luyện áp trụ, y nghĩ muốn thân thủ đẩy ra Xích Luyện, thế nhưng lại lo lắng đẩy quá mạnh lại làm bị thương đến Xích Luyện, “Ngươi có thể hay không đừng áp ta nữa......”
Rất kỳ quái......
“Không nhớ rõ cũng không cần lo.”
Tích Duyên nghe được câu nói của Xích Luyện sau lại càng thêm hổ thẹn: “Xích huynh đệ, ta thất thố, ta không nên......” Không nên đối với người huynh đệ kết nghĩa của mình mà đưa ra cái thứ yêu cầu đáng xấu hổ như thế.
Y đối với lời nói của Xích Luyện một chút hoài nghi cũng đều không có, y thậm chí còn cho rằng là vì khi trước ở cùng Mạt Đồng, mỗi ngày mỗi đêm đều làm cái chuyện đó, khiến cho y trở nên càng ngày càng kỳ quái, y vì ý niệm xấu xa trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Y không còn mặt mũi để đối mặt với Xích Luyện nữa......
Ngay tại thời điểm ánh mắt Tích Duyên lóe ra một tia tình tự phức tạp, Xích Luyện lại hoãn thanh mà gọi Tích Duyên một tiếng: “Tích đại ca.” Thanh âm dễ nghe nọ lọt vào lỗ tai Tích Duyên, cũng đầy nhu tình.
Tích Duyên nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời, lại nhìn đến Xích Luyện đang từ từ cúi đầu xuống......
Lúc này.
Ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng vang như có thứ gì đó gõ vào cửa, động tác của Xích Luyện dừng lại, đôi môi của hắn dừng lại ở bên môi Tích Duyên, còn chưa kịp hôn xuống, đã bị người quấy rầy, hắn có chút tức giận, thế nhưng lập tức cảm ứng được thứ đồ vật ngoài cửa cũng không phải là con người, Tích Duyên cũng ngửi được trong không khí tràn ngập từng cỗ mùi hôi thối.
“Không xong.”
“Nguy rồi.” Hai người cơ hồ là cùng lên tiếng, cũng đồng thời quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên song cửa phản chiếu lại rất nhiều nhân ảnh lắc lắc lắc lắc mà tiến tới, tựa như cái xác không hồn chậm rãi di động.
“Bên ngoài có hành thi.” Tích Duyên nhanh chóng đẩy ra Xích Luyện, theo trên giường ngồi dậy, y đang muốn xuống giường đi ra ngoài để hàng phục đám nghiệp chướng làm hại nhân gian nọ, lại đột nhiên nhớ đến pháp lực của bản thân đều đã hoàn toàn biến mất......
Xích Luyện đem Tích Duyên bắt trở về, lực đạo kia lớn đến nỗi khiến cho Tích Duyên giật mình. Tích Duyên té ngã ở trên giường, Xích Luyện nhanh chóng thân thủ xả xuống giường trướng, hắn từ ống tay áo lấy ra bốn lá bùa, không chút chần chừ dán tại tứ phía của giường lớn.
Tích Duyên có chút đăm chiêu nhìn chăm chú vào động tác của Xích Luyện, Xích Luyện cũng nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của Tích Duyên, hắn liền nói cứ như đó là chuyện đương nhiên: “Phù chú này là Phượng nhi cho ta, nói tối nay nếu gặp phải yêu ma quỷ quái, đem bùa này dán ở bốn phía, ngàn vạn lần đừng xuống giường, nghe được thanh âm gì, phát sinh chuyện gì đi nữa cũng đều đừng xuống giường.”
“Thì ra là thế.” Tích Duyên như là khẽ thở dài ra nhẹ nhõm một hơi, y sửa sang lại y phục cho hảo rồi ngồi ở trên giường, xuyên thấu qua mành trướng mập mờ nhìn đến vầng trăng sáng đỏ tươi như huyết.
Đây chính là dấu hiệu của đại hung......
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân