Yêu Ma Đạo
Chương 82
Động tác muốn xốc lên bức màn che của Tích Duyên nhất thời bị ngăn cản, y cũng không miễn cưỡng Phật Hàng, tay chậm rãi lại thả xuống, cũng không tái muốn nhìn xem tâm tình đến tột cùng của hắn là gì. Y biết sắc mặt hiện tại của Phật Hàng khẳng định là vô cùng tiều tụy.
Thanh âm của Phật Hàng vang lên có chút vô lực: “Tích đại thúc, ngươi không cần xốc lên màn che, nếu không chỉ sợ sẽ làm ngươi kinh hách.”
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Tích Duyên đang vô cùng lo lắng, y đến gần bên màn che, hỏi Phật Hàng, “Ngươi sau khi rời khỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cũng nghe nói Thanh Phong cốc gặp chuyện không may, lúc ấy ta còn phái người đi tìm ngươi, đáng tiếc đều không thể tìm ra được tung tích của ngươi.”
Phật Hàng không trả lời Tích Duyên, Tích Duyên liền nhận ra Phật Hàng không muốn nhắc lại chuyện này, y cũng không tái truy vấn nữa. Y để yên cho Phật Hàng hảo hảo nghỉ ngơi. Kỳ thật ngày Phật Hàng trở về Thanh Phong cốc, Thanh Phong cốc đã sớm bị diệt môn, hắn căn bản còn chưa kịp tham dự vào cuộc đấu đá kia, sư phụ của hắn, đồng môn của hắn, đều đã bị xà yêu hãm hại.
Hắn tiến đến phía nam tìm xà yêu tính sổ, bảo vật “Hàng ma ấn” của Thanh Phong cốc chính phái cũng rơi vào trong tay xà yêu, hắn căn bản không phải đối thủ của xà yêu, hắn bị xà yêu đả thương. Thanh Phong cốc đã không còn, nếu không phải nghĩ đến bản thân còn có một sư muội, hắn đã không tìm đến Trương phủ làm gì. Xà yêu kia đã hút hết công lực của sư phụ hắn cộng thêm cả đệ tử của Thanh Phong, sức mạnh cường đại lên rất nhiều, hắn căn bản không phải là đối thủ của xà yêu. Lúc sau hắn nguyên bản muốn tìm hỗ trợ từ người của Tích Vân quan, nhưng nghe nói Tích Vân quan giải thể, hắn lại thân chịu trọng thương, liền bất đắc dĩ theo phía nam tiến vào Phong Danh thành.
Có lẽ nam nhân Tích Duyên này còn có thể thu lưu hắn, để hắn ở phủ của y trụ lại đến khi thương thế đã hảo. Đương nhiên hắn là muốn tìm đến hỗ trợ của Tích Duyên.
Ngay tại thời điểm Tích Duyên chuẩn bị rời đi, Phật Hàng gọi lại y: “Ta hy vọng ngươi đừng đem chuyện ta hiện tại đang ở trong phủ của ngươi nói ra ngoài, nhất là vị bằng hữu họ ‘Xích’ kia của ngươi.”
Tích Duyên dừng lại cước bộ, nhìn về phía giường mạn quang mang mờ ảo, y chậm chạp hỏi lại: “Ngươi là nói Xích Luyện?” Vì sao mỗi người đều đối Xích Luyện có cảnh giác, hơn nữa đều hoài nghi Xích Luyện là yêu nghiệt.
Tích Duyên không hiểu......
Nghe được Phật Hàng “Ân” một tiếng. Y vẫn là tôn trọng ý kiến của Phật Hàng, chỉ nói: “Ngươi có thể yên tâm ở phủ của ta nghỉ ngơi, chuyện ngươi đang ở nơi này ta sẽ không để tiết lộ ra ngoài nửa tự, ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi, về phần Tuyết liên, ta sẽ nhờ người tìm kiếm trong thành mua, bạc cũng không thành vấn đề, hết thảy đều có thể giải quyết ổn thỏa.”
“Ân.” Phật Hàng nhẹ nhàng đáp lời, kia thanh âm rất thấp, vô lực, còn lộ ra một tia mỏi mệt.
Nghe được thanh âm đáp nhẹ của Phật Hàng, Tích Duyên mới ly khai khỏi phòng. Sau khi Mạt Đồng vừa trở về, y đã vội vàng chạy ra ngoài thành tìm một cửa hàng mua bán hàng hóa lớn, bảo tiểu nhị ở cửa hàng đó đến kinh thành mua những dược liệu đắt tiền được điểm danh, đương nhiên trong đó cũng có Tuyết liên dùng để chữa trị cho Phật Hàng. Việc này làm cho Tích Duyên cuối cùng cũng yên tâm không ít, bởi lão bản của cửa hàng này nghe nói rất có lai lịch, ở kinh thành danh vọng rất cao, dược liệu của các quan gia đệ tử, nơi này căn bản đều có thể mua được.
Tích Duyên ra giá rất cao, lão bản cũng nói không thành vấn đề, đại khái nửa tháng sau mới có thể đi mua, điều này cũng khiến Tích Duyên yên tâm hơn. Tuyết liên tuy rằng quý báu nhưng đối người thường mà nói trừ bỏ so với tổ yến bổ hơn một chút, ngoài ra cũng không có điểm khác nhau gì quá lớn, nhưng đối người tu luyện mà nói là thứ dược phẩm khôi phục linh lực cực tốt.
Cho nên những người mua Tuyết liên, phần lớn đều là người tu luyện, hơn nữa Tích Duyên ở trong Phong Danh thành thanh danh cũng rất tốt, lão bản đương nhiên sẽ hết lòng thay y đi mua, cửa hàng này cũng rất có danh dự, lão bản cũng sẽ không đem danh sách các khách nhân hay tư liệu của khách nhân mà tiết lộ cho người khác.
Thanh âm của Phật Hàng vang lên có chút vô lực: “Tích đại thúc, ngươi không cần xốc lên màn che, nếu không chỉ sợ sẽ làm ngươi kinh hách.”
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Tích Duyên đang vô cùng lo lắng, y đến gần bên màn che, hỏi Phật Hàng, “Ngươi sau khi rời khỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cũng nghe nói Thanh Phong cốc gặp chuyện không may, lúc ấy ta còn phái người đi tìm ngươi, đáng tiếc đều không thể tìm ra được tung tích của ngươi.”
Phật Hàng không trả lời Tích Duyên, Tích Duyên liền nhận ra Phật Hàng không muốn nhắc lại chuyện này, y cũng không tái truy vấn nữa. Y để yên cho Phật Hàng hảo hảo nghỉ ngơi. Kỳ thật ngày Phật Hàng trở về Thanh Phong cốc, Thanh Phong cốc đã sớm bị diệt môn, hắn căn bản còn chưa kịp tham dự vào cuộc đấu đá kia, sư phụ của hắn, đồng môn của hắn, đều đã bị xà yêu hãm hại.
Hắn tiến đến phía nam tìm xà yêu tính sổ, bảo vật “Hàng ma ấn” của Thanh Phong cốc chính phái cũng rơi vào trong tay xà yêu, hắn căn bản không phải đối thủ của xà yêu, hắn bị xà yêu đả thương. Thanh Phong cốc đã không còn, nếu không phải nghĩ đến bản thân còn có một sư muội, hắn đã không tìm đến Trương phủ làm gì. Xà yêu kia đã hút hết công lực của sư phụ hắn cộng thêm cả đệ tử của Thanh Phong, sức mạnh cường đại lên rất nhiều, hắn căn bản không phải là đối thủ của xà yêu. Lúc sau hắn nguyên bản muốn tìm hỗ trợ từ người của Tích Vân quan, nhưng nghe nói Tích Vân quan giải thể, hắn lại thân chịu trọng thương, liền bất đắc dĩ theo phía nam tiến vào Phong Danh thành.
Có lẽ nam nhân Tích Duyên này còn có thể thu lưu hắn, để hắn ở phủ của y trụ lại đến khi thương thế đã hảo. Đương nhiên hắn là muốn tìm đến hỗ trợ của Tích Duyên.
Ngay tại thời điểm Tích Duyên chuẩn bị rời đi, Phật Hàng gọi lại y: “Ta hy vọng ngươi đừng đem chuyện ta hiện tại đang ở trong phủ của ngươi nói ra ngoài, nhất là vị bằng hữu họ ‘Xích’ kia của ngươi.”
Tích Duyên dừng lại cước bộ, nhìn về phía giường mạn quang mang mờ ảo, y chậm chạp hỏi lại: “Ngươi là nói Xích Luyện?” Vì sao mỗi người đều đối Xích Luyện có cảnh giác, hơn nữa đều hoài nghi Xích Luyện là yêu nghiệt.
Tích Duyên không hiểu......
Nghe được Phật Hàng “Ân” một tiếng. Y vẫn là tôn trọng ý kiến của Phật Hàng, chỉ nói: “Ngươi có thể yên tâm ở phủ của ta nghỉ ngơi, chuyện ngươi đang ở nơi này ta sẽ không để tiết lộ ra ngoài nửa tự, ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi, về phần Tuyết liên, ta sẽ nhờ người tìm kiếm trong thành mua, bạc cũng không thành vấn đề, hết thảy đều có thể giải quyết ổn thỏa.”
“Ân.” Phật Hàng nhẹ nhàng đáp lời, kia thanh âm rất thấp, vô lực, còn lộ ra một tia mỏi mệt.
Nghe được thanh âm đáp nhẹ của Phật Hàng, Tích Duyên mới ly khai khỏi phòng. Sau khi Mạt Đồng vừa trở về, y đã vội vàng chạy ra ngoài thành tìm một cửa hàng mua bán hàng hóa lớn, bảo tiểu nhị ở cửa hàng đó đến kinh thành mua những dược liệu đắt tiền được điểm danh, đương nhiên trong đó cũng có Tuyết liên dùng để chữa trị cho Phật Hàng. Việc này làm cho Tích Duyên cuối cùng cũng yên tâm không ít, bởi lão bản của cửa hàng này nghe nói rất có lai lịch, ở kinh thành danh vọng rất cao, dược liệu của các quan gia đệ tử, nơi này căn bản đều có thể mua được.
Tích Duyên ra giá rất cao, lão bản cũng nói không thành vấn đề, đại khái nửa tháng sau mới có thể đi mua, điều này cũng khiến Tích Duyên yên tâm hơn. Tuyết liên tuy rằng quý báu nhưng đối người thường mà nói trừ bỏ so với tổ yến bổ hơn một chút, ngoài ra cũng không có điểm khác nhau gì quá lớn, nhưng đối người tu luyện mà nói là thứ dược phẩm khôi phục linh lực cực tốt.
Cho nên những người mua Tuyết liên, phần lớn đều là người tu luyện, hơn nữa Tích Duyên ở trong Phong Danh thành thanh danh cũng rất tốt, lão bản đương nhiên sẽ hết lòng thay y đi mua, cửa hàng này cũng rất có danh dự, lão bản cũng sẽ không đem danh sách các khách nhân hay tư liệu của khách nhân mà tiết lộ cho người khác.
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân