Yêu Ma Đạo
Chương 50
Quản gia chuẩn bị tốt bữa ăn tối. Y phục của Tích Duyên vận trên người là màu trắng trong thuần khiết, không giống y phục của Trương Tử Yến vừa tiên diễm lại vừa thưởng nhãn. Tuy nói y hiện tại là Trương gia cô gia, nhưng y thói quen ăn mặc mộc mạc, sẽ không vì có tiền mà thay đổi phong cách ăn mặc của mình. Thứ duy nhất khác biệt đó chính là là vải dệt so với trước kia bố y y vẫn thường vận tốt hơn, y phục của y hầu như đều là tự thân Trương Tử Yến đến bố trang để chọn lựa vải dệt sử dụng.
Đèn ***g đỏ sẫm bị gió thổi nhẹ nhàng mà đong đưa, kia chúc quang mang theo màu sắc thực nhu hòa, chíu đến trên khuôn mặt của Tích Duyên càng khiến y thêm ôn hòa. Tích Duyên biết được Trương Tử Yến đi bái phật cũng hảo khổ sở, vì vậy cố ý gọi Trương quản gia chế biến các món ăn mà bình thường Trương Tử Yến vẫn thích. Tích Duyên làm phu quân của Trương Tử Yến thì phải có nghĩa vụ săn sóc kèm cặp thê tử của mình. Y là thực tâm chăm sóc nàng, đương nhiên một phần cũng bởi vì áy náy trong lòng.
Trương Tử Yến ngay cả lúc ăn cơm cũng đem tiểu nam oa mình nhặt được đặt lên đùi. Dưới sự chiếu cố của Trương Tử Yến, tiểu nam oa kia hiện tại đã được tân trang trở lại, y phục của hắn là loại thượng đẳng mua ở bố trang, tơ lụa đen huyền tản ra quang mang ám ám, nổi bật lên làn da phấn nộn trắng hồng của tiểu nam oa. Mái tóc dài của hắn như tơ mỏng mềm mại......
Hắn ngồi trên đùi Trương Tử Yến, tự nhiên thoải mái để Trương Tử Yến uy mình ăn. Nếu là món hắn thích đưa đến bên miệng, hắn liền há mồm mà ăn; còn nếu không thích, hắn ngay cả liếc cũng không thèm.
Tiểu nam oa kia có đôi lúc hướng Trương Tử Yến cười, có đôi lúc ánh mắt lại trở nên khác thường mà nhìn chằm chằm vào Tích Duyên. Tích Duyên cũng không để ý sự đề phòng của tiểu nam oa, dù sao tâm lí của một tiểu hài tử khi tiếp nhận những thứ mới lạ cũng không mạnh mẽ gì, đó chính là điều mà Tích Duyên đã tự “Giải thích” với mình khi nhận được ánh mắt của tiểu nam oa.
Tích Duyên một bên đưa cho Trương Tử Yến bát canh, một bên bình tĩnh hỏi nàng: “Tử Yến, tiểu nam oa này tên gọi là gì?” Tuy rằng đã thành thân cũng khá lâu rồi, thế nhưng Tích Duyên tổng cảm thấy hai từ “Phu nhân” thực ngượng miệng, Trương Tử Yến,so sánh thế nào thì vẫn dễ gọi hơn.
Từ khi Trương Tử Yến hồi phủ đến bây giờ, lúc nào cũng đối tiểu nam oa này che chở đủ điều, quả thực xem ra mới gặp đã đem hắn trở thành con ruột của mình, cứ ôm mãi trên người không buông.
Rất yêu thương......
“Phu quân, hài tử này không có tên......” Trương Tử Yến nhẹ nhàng khép lại đôi mi, thương tiếc vuốt ve cái lưng nho nhỏ của tiểu nam oa.
Tích Duyên đang nghĩ có nên hay không thay tiểu nam oa này đặt một cái tên, vì nếu Trương Tử Yến đã nhặt hắn về, vậy thì bọn họ cũng phải có trách nhiệm nuôi nấng hắn nên người.
Nhưng lúc này.
Tiểu nam oa kia lại đột ngột cướp lời mà mở miệng nói: “Ta có tên.” Thanh âm của hắn non nớt, cũng dễ nghe, mang theo một cỗ ngạo khí.
Tích Duyên nghi hoặc ngẩng đầu, y chậm rãi hướng tuyệt sắc nữ tử đang ôm tiểu nam oa kia mà hỏi: “Tử Yến, này đến tột cùng là chuyện gì?” Vì sao Trương Tử Yến nói tiểu nam oa không có tên, vậy nhưng tiểu nam oa lại nói chính mình có tên.
“Phu quân......” Trương Tử Yến xấu hổ buông bát đũa trên tay xuống, cười cười đối Tích Duyên nói, “Lúc trước khi ta nhặt hắn, hắn như thế nào cũng không chịu nói, vì vậy nên ta không biết.”
Tích Duyên nhìn về phía tiểu nam oa đang cầm lên đôi đũa mà bắt đầu tự mình động thủ tấn công đĩa rau trước mặt. Đôi bàn tay nho nhỏ nắm lấy đôi đũa tinh xảo, không có chút gì là thấy đang cố hết sức mình, tựa hồ là còn rất quen thuộc......
“Ta gọi là Mạt Đồng.” Tiểu nam oa một bên trả lời Tích Duyên, một bên tóm lấy bầu rượu, hắn đối Trương Tử Yến cười cười, dưới khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ nhàn nhạt, “Ta muốn uống rượu.”
Tích Duyên suýt nữa bị lời nói “Thiên chân vô tà” của tiểu nam oa dọa thiếu điều nghẹn cơm: “Tiểu oa nhi, như thế nào có thể uống rượu?!” Y vội vàng thân thủ chộp lấy tửu hồ kéo ra xa.
“Ta gọi là Mạt Đồng.” Mạt Đồng lập lại một lần, rõ ràng có điểm không kiên nhẫn.
Tích Duyên biết Mạt Đồng là đang nhắc nhở y phải thay đổi cách xưng hô của mình. Nam nhân ngữ khí bình tĩnh nói với hắn: “Ngươi không thể uống rượu, ngươi tuổi còn quá nhỏ......”
“Ta muốn uống.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa điêu khắc của Mạt Đồng lộ ra vẻ bất mãn, hắn trừng mắt nhìn Tích Duyên, sau quay đầu liền cười tủm tỉm nhìn Trương Tử Yến, “Ngươi thay ta, mau đem bầu rượu lại đây, bắt tên nam nhân của ngươi rót rượu cho ta.”
Cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, hé ra hợp lại, từ đó thoát ra thứ thanh âm vô cùng dễ nghe. Trong đôi mắt bình tĩnh của Tích Duyên lộ ra vài tia không hài lòng, thế nhưng y vẫn là không muốn cùng một tiểu oa nhi chấp nhất.
Trương Tử Yến nghe xong lời nói của Mạt Đồng liền đem rượu từ trong tay Tích Duyên cướp về, còn không ngừng thay Mạt Đồng nói chuyện: “Phu quân, ngươi cứ để cho hắn uống chút rượu, hắn có thể uống, ngươi cũng đừng keo kiệt như vậy, tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện a.”
“Chính là, hắn hiện tại vẫn chỉ là một hài tử......”
“Phu quân ngươi cứ yên tâm.”
Tích Duyên hơi sửng sốt, việc một tiểu oa nhi uống rượu đã quá đủ kỳ quái rồi, huống chi Mạt Đồng còn không ngừng một li lại một li, đây chính là rượu tốt ủ lâu năm a, cho dù là người trưởng thành uống vào cũng sẽ say, chính là Mạt Đồng chỉ mới nhỏ như vậy lại một chút say sỉn cũng không có!
Tích Duyên bất động thanh sắc nhìn về phía Mạt Đồng đang tay ôm bình rượu, tiểu oa nhi kia hiện tai tựa như một tiểu đại nhân, ngồi ở trên đùi Trương Tử Yến mà tự mình rót rượu không ngừng uống hết li này lại đến li kia.
Hài tử này......
Rất kỳ quái......
Trương Tử Yến một thân y phục diễm lệ cùng trâm cài châu bảo, mái tóc đen dài như lụa, cùng với tiểu oa nhi hoa y mĩ bào ung dung nhàn nhã ngồi cùng nhau,dưới quang ảnh đỏ sẫm của đèn ***g tạo nên một bức tranh tranh tuyệt mĩ lại có chút ma mị......
Đèn ***g đỏ sẫm bị gió thổi nhẹ nhàng mà đong đưa, kia chúc quang mang theo màu sắc thực nhu hòa, chíu đến trên khuôn mặt của Tích Duyên càng khiến y thêm ôn hòa. Tích Duyên biết được Trương Tử Yến đi bái phật cũng hảo khổ sở, vì vậy cố ý gọi Trương quản gia chế biến các món ăn mà bình thường Trương Tử Yến vẫn thích. Tích Duyên làm phu quân của Trương Tử Yến thì phải có nghĩa vụ săn sóc kèm cặp thê tử của mình. Y là thực tâm chăm sóc nàng, đương nhiên một phần cũng bởi vì áy náy trong lòng.
Trương Tử Yến ngay cả lúc ăn cơm cũng đem tiểu nam oa mình nhặt được đặt lên đùi. Dưới sự chiếu cố của Trương Tử Yến, tiểu nam oa kia hiện tại đã được tân trang trở lại, y phục của hắn là loại thượng đẳng mua ở bố trang, tơ lụa đen huyền tản ra quang mang ám ám, nổi bật lên làn da phấn nộn trắng hồng của tiểu nam oa. Mái tóc dài của hắn như tơ mỏng mềm mại......
Hắn ngồi trên đùi Trương Tử Yến, tự nhiên thoải mái để Trương Tử Yến uy mình ăn. Nếu là món hắn thích đưa đến bên miệng, hắn liền há mồm mà ăn; còn nếu không thích, hắn ngay cả liếc cũng không thèm.
Tiểu nam oa kia có đôi lúc hướng Trương Tử Yến cười, có đôi lúc ánh mắt lại trở nên khác thường mà nhìn chằm chằm vào Tích Duyên. Tích Duyên cũng không để ý sự đề phòng của tiểu nam oa, dù sao tâm lí của một tiểu hài tử khi tiếp nhận những thứ mới lạ cũng không mạnh mẽ gì, đó chính là điều mà Tích Duyên đã tự “Giải thích” với mình khi nhận được ánh mắt của tiểu nam oa.
Tích Duyên một bên đưa cho Trương Tử Yến bát canh, một bên bình tĩnh hỏi nàng: “Tử Yến, tiểu nam oa này tên gọi là gì?” Tuy rằng đã thành thân cũng khá lâu rồi, thế nhưng Tích Duyên tổng cảm thấy hai từ “Phu nhân” thực ngượng miệng, Trương Tử Yến,so sánh thế nào thì vẫn dễ gọi hơn.
Từ khi Trương Tử Yến hồi phủ đến bây giờ, lúc nào cũng đối tiểu nam oa này che chở đủ điều, quả thực xem ra mới gặp đã đem hắn trở thành con ruột của mình, cứ ôm mãi trên người không buông.
Rất yêu thương......
“Phu quân, hài tử này không có tên......” Trương Tử Yến nhẹ nhàng khép lại đôi mi, thương tiếc vuốt ve cái lưng nho nhỏ của tiểu nam oa.
Tích Duyên đang nghĩ có nên hay không thay tiểu nam oa này đặt một cái tên, vì nếu Trương Tử Yến đã nhặt hắn về, vậy thì bọn họ cũng phải có trách nhiệm nuôi nấng hắn nên người.
Nhưng lúc này.
Tiểu nam oa kia lại đột ngột cướp lời mà mở miệng nói: “Ta có tên.” Thanh âm của hắn non nớt, cũng dễ nghe, mang theo một cỗ ngạo khí.
Tích Duyên nghi hoặc ngẩng đầu, y chậm rãi hướng tuyệt sắc nữ tử đang ôm tiểu nam oa kia mà hỏi: “Tử Yến, này đến tột cùng là chuyện gì?” Vì sao Trương Tử Yến nói tiểu nam oa không có tên, vậy nhưng tiểu nam oa lại nói chính mình có tên.
“Phu quân......” Trương Tử Yến xấu hổ buông bát đũa trên tay xuống, cười cười đối Tích Duyên nói, “Lúc trước khi ta nhặt hắn, hắn như thế nào cũng không chịu nói, vì vậy nên ta không biết.”
Tích Duyên nhìn về phía tiểu nam oa đang cầm lên đôi đũa mà bắt đầu tự mình động thủ tấn công đĩa rau trước mặt. Đôi bàn tay nho nhỏ nắm lấy đôi đũa tinh xảo, không có chút gì là thấy đang cố hết sức mình, tựa hồ là còn rất quen thuộc......
“Ta gọi là Mạt Đồng.” Tiểu nam oa một bên trả lời Tích Duyên, một bên tóm lấy bầu rượu, hắn đối Trương Tử Yến cười cười, dưới khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ nhàn nhạt, “Ta muốn uống rượu.”
Tích Duyên suýt nữa bị lời nói “Thiên chân vô tà” của tiểu nam oa dọa thiếu điều nghẹn cơm: “Tiểu oa nhi, như thế nào có thể uống rượu?!” Y vội vàng thân thủ chộp lấy tửu hồ kéo ra xa.
“Ta gọi là Mạt Đồng.” Mạt Đồng lập lại một lần, rõ ràng có điểm không kiên nhẫn.
Tích Duyên biết Mạt Đồng là đang nhắc nhở y phải thay đổi cách xưng hô của mình. Nam nhân ngữ khí bình tĩnh nói với hắn: “Ngươi không thể uống rượu, ngươi tuổi còn quá nhỏ......”
“Ta muốn uống.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa điêu khắc của Mạt Đồng lộ ra vẻ bất mãn, hắn trừng mắt nhìn Tích Duyên, sau quay đầu liền cười tủm tỉm nhìn Trương Tử Yến, “Ngươi thay ta, mau đem bầu rượu lại đây, bắt tên nam nhân của ngươi rót rượu cho ta.”
Cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, hé ra hợp lại, từ đó thoát ra thứ thanh âm vô cùng dễ nghe. Trong đôi mắt bình tĩnh của Tích Duyên lộ ra vài tia không hài lòng, thế nhưng y vẫn là không muốn cùng một tiểu oa nhi chấp nhất.
Trương Tử Yến nghe xong lời nói của Mạt Đồng liền đem rượu từ trong tay Tích Duyên cướp về, còn không ngừng thay Mạt Đồng nói chuyện: “Phu quân, ngươi cứ để cho hắn uống chút rượu, hắn có thể uống, ngươi cũng đừng keo kiệt như vậy, tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện a.”
“Chính là, hắn hiện tại vẫn chỉ là một hài tử......”
“Phu quân ngươi cứ yên tâm.”
Tích Duyên hơi sửng sốt, việc một tiểu oa nhi uống rượu đã quá đủ kỳ quái rồi, huống chi Mạt Đồng còn không ngừng một li lại một li, đây chính là rượu tốt ủ lâu năm a, cho dù là người trưởng thành uống vào cũng sẽ say, chính là Mạt Đồng chỉ mới nhỏ như vậy lại một chút say sỉn cũng không có!
Tích Duyên bất động thanh sắc nhìn về phía Mạt Đồng đang tay ôm bình rượu, tiểu oa nhi kia hiện tai tựa như một tiểu đại nhân, ngồi ở trên đùi Trương Tử Yến mà tự mình rót rượu không ngừng uống hết li này lại đến li kia.
Hài tử này......
Rất kỳ quái......
Trương Tử Yến một thân y phục diễm lệ cùng trâm cài châu bảo, mái tóc đen dài như lụa, cùng với tiểu oa nhi hoa y mĩ bào ung dung nhàn nhã ngồi cùng nhau,dưới quang ảnh đỏ sẫm của đèn ***g tạo nên một bức tranh tranh tuyệt mĩ lại có chút ma mị......
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân