Yêu Ma Đạo
Chương 5
Sau khi tiến nhập Xích phủ, Xích Luyện liền phân phó hạ nhân trong phủ đi chuẩn bị rượu và thức ăn, còn lệnh lão quản gia cấp Tích Duyên một bộ y phục mới để thay, Tích Duyệt mặc y phục trước nay luôn mộc mạc, lão quản gia cẩn thận tìm ra một bộ y phục giống thế nhưng chất vải thuộc loại thượng thừa đưa cho y, còn Xích Luyện phân phó lão quản gia hảo hảo chiêu đãi y xong cũng liền tiến vào đi thay quần áo.
Tích Duyên được lão quản gia thỉnh đến Hà Hoa đình tại hậu viện, hạ nhân Xích phủ cũng rất nhanh đã đưa đến điểm tâm tinh xảo cùng rượu và thức ăn, đợi Xích Luyện đổi hảo quần áo, hai người liền ngồi ở Hà Hoa đình yên tĩnh cùng nhau tán gẫu thiển ẩm.
Chúc quang hoảng ảnh, khinh sa phi vũ.
Xích Luyện vận trên người mỹ y hỏa hồng sắc, ngọc quan trên đầu đã được gỡ xuống, suối tóc đen buông xuống sau người nhẹ nhàng phiêu dật, vào ban đêm cách ăn mặt của hắn cũng khá tùy ý nên tạo cho người khác cảm giác thoải mái lại không cần câu nệ tình cảm.
Hai người tuy rằng mới kết bạn không lâu, nhưng sự tôn trọng lẫn nhau cùng cơ duyên khiến cho hai người rất nhanh thành bạn thâm giao, Tích Duyên vào Nam ra Bắc kiến thức rất nhiều, biết không ít những sự tích cùng những câu chuyện cổ quái, nhưng Xích Luyện chú ý nhất chính là cố sự về việc hàng yêu phục ma của nam nhân, Tích Duyên lo lắng sẽ hù dọa vị tiểu huynh đệ anh tuấn trước mặt, liền chỉ đơn giản thuật lại, không có nói tỉ mỉ.
Tích Duyên kỳ thật cũng không thiện ngôn ngữ, mấy năm nay, y đông nam đều đi, nhưng rất ít cùng người xa lạ kết giao, ở đường xá, gặp yêu quái hắn liền diệt, ngẫu nhiên còn có thể giúp không biết bao nhiêu thôn dân giải quyết vấn đề, cho dù hắn đối Xích Luyện có “Cứu mệnh” chi ân, bị Xích Luyện lễ mạo đích thân thỉnh mình đến quý phủ nghỉ chân, y cũng từ đầu tới đuôi đều là khách khách khí khí, cũng cùng Xích Luyện nâng cốc tâm tình.
“Tích đại ca, ngươi có nghe nói thanh sơn trấn yêu nghiệt vào một ngày gần đây đã bị phá khiến xảy ra việc yêu nghiệt chung quanh tác oai tác quái?” Xích Luyện vươn cánh tay nhờ vào hỏa hồng sắc của xiêm y lại càng thêm tái nhợt, chậm rãi thay Tích Duyên châm rượu.
“Ta vài ngày trước cũng đã nghe đến việc này, hiện nay ban đêm nơi nào cũng không an toàn, xích huynh đệ vẫn là không nên xuất môn.” Tích Duyên hảo ý nhắc nhở, mái tóc y chỉ dùng một sợi dây mềm mại làm từ vải bố buộc lên khiến nam nhân nhìn vào lại càng ôn hòa giản dị, trên người tản ra khí chất hiền đức, nho nhã.
Xích Luyện rũ xuống hàng mi, cười khẽ, không thể nhìn ra vẻ mặt giờ phút này của hắn: “Đa tạ Tích đại ca quan tâm.”
“Không cần đa tạ.”
Ngữ khí của Tích Duyên ôn hòa, chính là bởi vì y tính tình ôn hòa, rất tốt bụng, rất hiền lành, vậy mà đến giờ đã hơn ba mươi tuổi, y vẫn chưa có được một người vợ, nói ra có chút buồn cười, trước kia ở thanh sơn không nói, mấy năm nay y đều chu du thiên hạ, vẫn là không có gặp gỡ ý trung nhân, cứ thế này, Tích Duyên cũng cho rằng mệnh của mình là không có một chút đào hoa a.
Y đến nay vẫn chưa lập gia đình, nhưng cũng không có biểu hiện lạ gì, hết thảy đều rất bình thường. ( Hắc Hắc: ý gì đây ~)
Xích Luyện động tác nhẹ nhàng đem chén rượu đặt ở bên môi nhấp khẽ một ngụm, đôi đồng tử u tĩnh thích thú nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang suy nghĩ mông lung của nam nhân, hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư của nam nhân, đôi môi chậm rãi mở ra: “Tích đại ca hẳn là vẫn chưa cưới vợ, nếu ngươi không chê, ta có một xá muội, nàng đã hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa xuất giá, nếu Tích đại ca ngươi không chê, ta liền thay phụ mẫu đã chết làm chủ, gả nàng cho ngươi.” Thanh âm của y rất nhẹ, vô cùng êm tai.
“Này này...... Điều này sao có thể......” Tích Duyên nghe được lời nói kinh thiên của Xích Luyện, suýt nữa là bị rượu làm cho sặc, “Kết hôn đại sự, không phải là trò đùa, huống chi, xích huynh đệ ngươi cùng ta còn chưa quen được mấy canh giờ, ngươi nào có thể khinh suất như thế đem muội muội gả cho ta.”
Là trung niên còn là nam nhân chưa thành thân, tư tưởng luôn không theo kịp người trẻ tuổi, trong mắt Tích Duyên cảm thấy việc này vô cùng thất lễ, càng đường đột lại hoang đường, huống chi y cùng với muội muội Xích Luyện vẫn là chưa từng gặp mặt, nhà gái cũng chưa chắc đã hội đồng ý gả nàng cho y, việc này, thật là hoang đường!
“Tích đại ca hôm nay ‘cứu’ ta hồi phủ, đó là có ‘ân’ với ta, chỉ cần Tích đại ca ngươi không chê xá muội, nàng nhất định đồng ý.”
Tích Duyên nghĩ đến tiểu tỷ của Xích gia có lẽ không tìm được ngươi trao thân gửi phận, nếu không như thế nào hội cần ca ca nhà mình, như thế đề cử......
Ngay tại lúc nam nhân đang lo lắng không biết thế nào để cự tuyệt hảo ý của Xích Luyện, Xích Luyện đã phân phó nô tỳ trong phủ đem muội muội dẫn đến đây.
“Đại ca.”
Thanh âm ngọt ngào mà tinh tế theo ao sen truyền đến, một vị thân vận bạch y, đầu đội thuần bạch nhung hoa, nữ tử xinh đẹp ngực áo khai mở,cước bộ nhẹ nhàng tựa đóa đại liên theo chiếc cầu nhỏ đi tới.
Bạch sa phi kiện ( áo choàng màu trắng), bạch trù yểm hung ( lụa trắng che đi phần ngực), hơn nữa nàng thân thể xinh đẹp càng khiến lòng người thêm yêu vạn phần.
Tích Duyên được lão quản gia thỉnh đến Hà Hoa đình tại hậu viện, hạ nhân Xích phủ cũng rất nhanh đã đưa đến điểm tâm tinh xảo cùng rượu và thức ăn, đợi Xích Luyện đổi hảo quần áo, hai người liền ngồi ở Hà Hoa đình yên tĩnh cùng nhau tán gẫu thiển ẩm.
Chúc quang hoảng ảnh, khinh sa phi vũ.
Xích Luyện vận trên người mỹ y hỏa hồng sắc, ngọc quan trên đầu đã được gỡ xuống, suối tóc đen buông xuống sau người nhẹ nhàng phiêu dật, vào ban đêm cách ăn mặt của hắn cũng khá tùy ý nên tạo cho người khác cảm giác thoải mái lại không cần câu nệ tình cảm.
Hai người tuy rằng mới kết bạn không lâu, nhưng sự tôn trọng lẫn nhau cùng cơ duyên khiến cho hai người rất nhanh thành bạn thâm giao, Tích Duyên vào Nam ra Bắc kiến thức rất nhiều, biết không ít những sự tích cùng những câu chuyện cổ quái, nhưng Xích Luyện chú ý nhất chính là cố sự về việc hàng yêu phục ma của nam nhân, Tích Duyên lo lắng sẽ hù dọa vị tiểu huynh đệ anh tuấn trước mặt, liền chỉ đơn giản thuật lại, không có nói tỉ mỉ.
Tích Duyên kỳ thật cũng không thiện ngôn ngữ, mấy năm nay, y đông nam đều đi, nhưng rất ít cùng người xa lạ kết giao, ở đường xá, gặp yêu quái hắn liền diệt, ngẫu nhiên còn có thể giúp không biết bao nhiêu thôn dân giải quyết vấn đề, cho dù hắn đối Xích Luyện có “Cứu mệnh” chi ân, bị Xích Luyện lễ mạo đích thân thỉnh mình đến quý phủ nghỉ chân, y cũng từ đầu tới đuôi đều là khách khách khí khí, cũng cùng Xích Luyện nâng cốc tâm tình.
“Tích đại ca, ngươi có nghe nói thanh sơn trấn yêu nghiệt vào một ngày gần đây đã bị phá khiến xảy ra việc yêu nghiệt chung quanh tác oai tác quái?” Xích Luyện vươn cánh tay nhờ vào hỏa hồng sắc của xiêm y lại càng thêm tái nhợt, chậm rãi thay Tích Duyên châm rượu.
“Ta vài ngày trước cũng đã nghe đến việc này, hiện nay ban đêm nơi nào cũng không an toàn, xích huynh đệ vẫn là không nên xuất môn.” Tích Duyên hảo ý nhắc nhở, mái tóc y chỉ dùng một sợi dây mềm mại làm từ vải bố buộc lên khiến nam nhân nhìn vào lại càng ôn hòa giản dị, trên người tản ra khí chất hiền đức, nho nhã.
Xích Luyện rũ xuống hàng mi, cười khẽ, không thể nhìn ra vẻ mặt giờ phút này của hắn: “Đa tạ Tích đại ca quan tâm.”
“Không cần đa tạ.”
Ngữ khí của Tích Duyên ôn hòa, chính là bởi vì y tính tình ôn hòa, rất tốt bụng, rất hiền lành, vậy mà đến giờ đã hơn ba mươi tuổi, y vẫn chưa có được một người vợ, nói ra có chút buồn cười, trước kia ở thanh sơn không nói, mấy năm nay y đều chu du thiên hạ, vẫn là không có gặp gỡ ý trung nhân, cứ thế này, Tích Duyên cũng cho rằng mệnh của mình là không có một chút đào hoa a.
Y đến nay vẫn chưa lập gia đình, nhưng cũng không có biểu hiện lạ gì, hết thảy đều rất bình thường. ( Hắc Hắc: ý gì đây ~)
Xích Luyện động tác nhẹ nhàng đem chén rượu đặt ở bên môi nhấp khẽ một ngụm, đôi đồng tử u tĩnh thích thú nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang suy nghĩ mông lung của nam nhân, hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư của nam nhân, đôi môi chậm rãi mở ra: “Tích đại ca hẳn là vẫn chưa cưới vợ, nếu ngươi không chê, ta có một xá muội, nàng đã hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa xuất giá, nếu Tích đại ca ngươi không chê, ta liền thay phụ mẫu đã chết làm chủ, gả nàng cho ngươi.” Thanh âm của y rất nhẹ, vô cùng êm tai.
“Này này...... Điều này sao có thể......” Tích Duyên nghe được lời nói kinh thiên của Xích Luyện, suýt nữa là bị rượu làm cho sặc, “Kết hôn đại sự, không phải là trò đùa, huống chi, xích huynh đệ ngươi cùng ta còn chưa quen được mấy canh giờ, ngươi nào có thể khinh suất như thế đem muội muội gả cho ta.”
Là trung niên còn là nam nhân chưa thành thân, tư tưởng luôn không theo kịp người trẻ tuổi, trong mắt Tích Duyên cảm thấy việc này vô cùng thất lễ, càng đường đột lại hoang đường, huống chi y cùng với muội muội Xích Luyện vẫn là chưa từng gặp mặt, nhà gái cũng chưa chắc đã hội đồng ý gả nàng cho y, việc này, thật là hoang đường!
“Tích đại ca hôm nay ‘cứu’ ta hồi phủ, đó là có ‘ân’ với ta, chỉ cần Tích đại ca ngươi không chê xá muội, nàng nhất định đồng ý.”
Tích Duyên nghĩ đến tiểu tỷ của Xích gia có lẽ không tìm được ngươi trao thân gửi phận, nếu không như thế nào hội cần ca ca nhà mình, như thế đề cử......
Ngay tại lúc nam nhân đang lo lắng không biết thế nào để cự tuyệt hảo ý của Xích Luyện, Xích Luyện đã phân phó nô tỳ trong phủ đem muội muội dẫn đến đây.
“Đại ca.”
Thanh âm ngọt ngào mà tinh tế theo ao sen truyền đến, một vị thân vận bạch y, đầu đội thuần bạch nhung hoa, nữ tử xinh đẹp ngực áo khai mở,cước bộ nhẹ nhàng tựa đóa đại liên theo chiếc cầu nhỏ đi tới.
Bạch sa phi kiện ( áo choàng màu trắng), bạch trù yểm hung ( lụa trắng che đi phần ngực), hơn nữa nàng thân thể xinh đẹp càng khiến lòng người thêm yêu vạn phần.
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân