Yêu - Loan
Quyển 2 - Chương 58
Trong ba giờ tiếp theo, Mộ Mai chỉ biết ngây dại, một phần là vì thuốc cô uống buổi sáng, một phần là do Vưu Liên Thành.
Sau khi được bà Trình Gia khách sáo mời mọc, anh đã thản nhiên đi thẳng vào nhà họ Triệu. Và chỉ chốc lát sau anh đã thành công khiến tiểu công chúa nhà họ Triệu, cũng chính là con gái cưng năm tuổi của cô con gái thứ hai có biệt danh là Đậu Đỏ vui vẻ đưa phần bánh su mà ngay cả bản thân không nỡ ăn cho "bạn trai tương lai" của mình.
Tiếp theo lại đến con gái thứ ba của Triệu gia - Triệu Lệ Thư làm nghề lồng tiếng cho phim hoạt hình, lúc nào cũng tự xưng forever 18, luôn có cảm tình với những mỹ thiếu niên trong truyện tranh, cười toe toét vô cùng hoan nghênh Vưu Liên Thành với hình tượng em trai nhà bên mỗi ngày đến chơi.
Trong mấy giờ biểu diễn, Vưu Liên Thành không ngừng thể hiện thân phận bạn trai Lâm Mộ Mai của mình, ánh mắt lưu luyến trên người cô, cô vừa nhíu mày anh đã tỏ vẻ quan tâm. Đến giờ cơm trưa anh vô cùng lịch sự chào từ biệt, bởi vì Triệu Cẩm Thư đã bị triệu tập về viện thiết kế.
Cuối cùng, Mộ Mai còn nghe thấy Vưu Liên Thành nói với bà Trình Gia: "Thưa dì, cô ấy xin nhờ dì, con tin rằng dì sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Vưu thiếu gia đã mang hết kỹ năng xã giao thầy cô dạy từ trường, hơn nữa còn áp dụng đúng chỗ, khiến bà Trình Gia vốn không chào đón vị khách không mời mà đến cho lắm cũng bắt đầu mê hoặc bởi giọng điệu thành khẩn kia.
Thế là hôm sau Vưu Liên Thành đến chơi còn mang theo một bó hoa tươi vàng óng tặng cho nữ chủ nhân Triệu gia, kèm theo nụ cười hút hồn đủ nhấn chìm tất cả. Lần này anh được nhiệt tình mời lại dùng cơm. Ăn cơm xong ba Triệu Cẩm Thư hiếm khi ở nhà còn mời Vưu thiếu gia kiến thức uyên bác đến thư phòng của mình, trao đổi về văn hóa Tây Ban Nha mà ông đang nghiên cứu, hai người nhanh chóng trở thành bạn vong niên của nhau.
Trình Gia thở dài, bất đắc dĩ nhìn chàng trai tuấn tú đã dụ dỗ chồng mình mê tít. Khó trách, Triệu Cẩm Thư lại thất bại trước chàng trai trẻ này. Đối với việc Vưu Liên Thành đường đột xuất hiện tại nhà mình, bà không hề tỏ thái độ nào cả. Người Trung Quốc luôn lấy hiếu khách làm gốc, cộng thêm Vưu Liên Thành biểu hiện hết sức đúng mực. Anh dạy thêm tiếng Anh cho Đậu Đỏ, còn không biết lấy được đĩa soudtrack phiên bản hạn chế từ đâu tặng cho Triệu Lệ Thư. Vừa cầm lấy chiếc đĩa kia, Triệu Lệ Thư đã say mê quên cả trời trăng, còn tâm tình đâu để ý đến em trai mình.
Còn nữa, về đóa hoa Vưu Liên Thành tặng cho bà lúc nãy, chồng bà xưa này còn chưa hề tặng hoa cho bà lần nào, thế mà làm sao chàng trai trẻ này lại biết bà thích hoa cúc vàng?
Thái độ của Vưu Liên Thành hiện giờ cách biệt một trời một vực với hôm ở chợ hoa. So với vẻ kiêu căng hôm ấy thì giờ đây anh hóa thân thành cậu bé vô hại, luôn chiếm được cảm tình của người xung quanh, còn khéo léo chứng tỏ, mình và Lâm Mộ Mai hiện tại chỉ là đang giận dỗi vu vơ thôi.
Là giận dỗi vu vơ sao? Đối với sự có mặt của Vưu Liên Thành, Mộ Mai luôn biểu hiện hờ hững, gần như coi anh là không khí, không hề quan tâm.
Trình Gia không kiềm được quan sát Lâm Mộ Mai đang chầm chậm uống nước lê chưng đường phèn ở phòng khách. Cô yên tĩnh ngồi trên sô-pha xem tivi, Đậu Đỏ ngồi cạnh nghịch tóc cô. Ánh sáng ở phòng khách rất tốt, ánh nắng xế chiều nhàn nhạt soi lên người cô mang đến cảm giác mộng ảo như xa như gần. Triệu Cẩm Thư và Vưu Liên Thành đã bị vẻ này của Lâm Mộ Mai mê hoặc sao?
Lâm Mộ Mai hẳn cũng thích Triệu Cẩm Thư, điều này Trình Gia có thể khẳng định, nhưng Vưu Liên Thành mới chính là người cô yêu.
Ngày thứ ba khi Vưu Liên Thành nhanh chóng lấy lòng được cô con gái thứ hai của Triệu gia mới đi công tác về, còn được mời ở lại dùng cơm tối. Mộ Mai đã không kiềm nén được nữa, lôi Vưu Liên Thành ra cửa, đi thẳng đến trước xeanh: "Vưu Liên Thành, tôi mặc kệ anh định làm gì, bây giờ tôi cho anh biết, nơi này không phải là nơi anh nên đến. Vì vậy coi như tôi van xin anh, anh đi về đi!"
Vưu Liên Thành cười rạng rỡ với cô, giọng nói ẩn chứa vui sướng: "Rốt cuộc em đã chịu để ý đến anh rồi." Anh thở dài, đưa ngón tay mơn trớn mặt cô, "Hai ngày qua khí sắc của em đã khá hơn, đúng là dì ấy chăm sóc em rất tốt."
Rồi quay đầu lại nhìn về phía cửa nhà Triệu Cẩm Thư, giọng nói đượm vẻ cô đơn: "Không khí gia đình Triệu Cẩm Thư rất ấm cúng, chính vì thế mới tạo nên một Triệu Cẩm Thư ấm áp như thế. Mộ Mai, gia đình trong lý tưởng của em có phải là vậy không. Các thành viên gia đình quây quần bên nhau, ăn những món nóng hổi, cùng xem tiết mục vui nhộn trên tivi, hoặc xem mấy phim truyền hình éo le ngang trái, bênh vực nhân vật mình thích mà cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Anh đoán, em thích có một mái ấm thế này đúng không?"
Mộ Mai không trả lời.
"Vì vậy anh mới sợ hãi. Mộ Mai, tối qua anh đã nằm mơ, mơ thấy em gả cho Triệu Cẩm Thư, trong mơ em đã nói với anh rằng em không tìm ra lý do nào để cự tuyệt anh ta cả. Mộ Mai, trong giấc mơ ấy anh sợ hãi tột độ, bởi vì anh không có được gia đình giống như Triệu Cẩm Thư."
Vưu Liên Thành nói rất khẽ khàng, giọng nói kia tựa như con gió đêm bồi hồi ngoài cửa sổ, xào xạc và sầu não. Mái nhà hạnh phúc của Triệu Cẩm Thư là nỗi nguy hiểm với anh, bởi lẽ nói không chừng Mộ Mai của anh sẽ bị hấp dẫn trong nháy mắt. Mà đây vừa khéo lại là điều thiếu hụt duy nhất của Vưu thiếu gia. Anh có thể xây cả cung điện cho Lâm Mộ Mai, có thể cho cô cuộc sống như công chúa, nhưng anh không thể cho cô được những thứ ấm cúng kia.
Vưu Liên Thành kề đến gần cô hơn, tham lam hít vào hương vị của cô. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, có trời mới biết anh tưởng niệm khoảng thời gian cô ngoan ngoãn nép vào lòng mình thế nào.
"Mộ Mai, anh biết anh làm vậy kỳ cục lắm. Nhưng anh thật sự lo lắng, anh đến đây là vì muốn để em nhìn thấy anh, muốn cho em phiền lòng. Cứ thế em sẽ không để ý đến Đậu Đỏ đáng yêu, đáng yêu đến mức em muốn làm mợ con bé. Với sự phiền hà của anh, có lẽ em sẽ không chú ý đến mẹ Triệu Cẩm Thư nấu ăn ngon cỡ nào, anh không muốn em vì những món ăn nóng hôi hổi kia mà nảy sinh ý định ở mãi nơi đây. Và cũng vì vậy em cũng sẽ không làm thân với chị của Triệu Cẩm Thư, sẽ không trở thành bạn bè đi dạo phố của các chị ấy nghĩ đến đầu tiên. Cho nên anh phải đến đây trông chừng em."
Nực cười, thật quá nực cười! Hóa ra Vưu thiếu gia lại để ý từng li từng tí như vậy, nghĩ cả những việc nhỏ nhặt này.
Anh đặt tay lên vị trí tim cô: "Anh phải trông chừng em, phòng ngừa em không chịu được sức hấp dẫn của gia đình này mà phản bội anh. Nghe nói, phụ nữ một khi đã thay lòng thì còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông."
Tại sao anh lại nói với cô những điều này? Tại sao mỗi lần anh đều nói những câu kỳ lạ này với cô?
"Mộ Mai, em đừng thay lòng đổi dạ, trở về bên cạnh anh đi! Chúng mình cùng nhau cố gắng, chúng mình nhất định sẽ tạo dựng được gia đình giống họ. Nếu gia đình chúng mình có hẳn một đội bóng, thì em chắc chắn là huấn luyện viên."
Mộ Mai đứng ngơ ngác, lòng bàn tay anh đang áp sát tim cô. Thời gian như thể giao hòa, như thể một giây sau anh có thể chạm đến từng mạch máu nơi tim cô, như thể một giây sau nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh sẽ thấm vào máu cô, hòa vào hơi thở của cô.
Bất chợt âm thanh lảnh lót vang lên, Đậu Đỏ dẫn theo chú chó Đại Hoàng đeo vòng cổ lục lạc Triệu Cẩm Thư nuôi chạy đến, đứng trước mặt họ, chất vấn "bạn trai tương lai" của mình với giọng non nớt: "Người yêu dấu ơi, anh đang giở trò lưu manh với dì Mộ Mai đấy hả?" Cô bé còn nói rất tự nhiên, "Ba em cũng thường làm vậy với mẹ em, mỗi lần ba làm thế, mẹ đều nói là ba đang giở trò lưu manh với mẹ."
Được cô bé nhắc nhở, Vưu Liên Thành mới nhớ ra mình có thể làm chút gì đó để an ủi đôi chút cho nỗi tương tư. Thế là anh ấn bàn tay xuống, thân nhiệt dưới lớp áo lập tức truyền đến lòng bàn tay anh, hiện lên đường cong hình bán cầu đẫy đà. Điều tiếc nuối duy nhất là bị ngăn cách bởi lớp áo lót, và càng tiếc nuối hơn chính là tay vừa mới ấn xuống thì Mộ Mai đã lập tức hoàn hồn, cúi đầu bắt lấy cổ tay anh, cắn thật đau.
Tuy đau nhưng vẫn còn tốt hơn cô thờ ơ như không với anh. Hành động cô cắn anh được anh lý giải rằng đây là dấu hiệu tiêu tan giận dỗi lúc trước, Vưu Liên Thành nhoẻn môi: "Mộ Mai chịu cắn anh rồi!"
Như bị điện giật, Lâm Mộ Mai nhanh chóng buông tay Vưu Liên Thành ra. Tại sao lại trở thành như vậy? Anh chỉ nói vài lời ngon tiếng ngọt cô đã mềm lòng, phải biết rằng mấy lời đường mật này không hề có giá trị nhất trên đời.
Ôm lấy Đậu Đỏ đang hóng hớt, tay Lâm Mộ Mai gần như muốn đâm mù mắt Vưu thiếu gia: "Vưu Liên Thành, mang những lời này..." Mang những lời này để dành dỗ Ngô Phương Phỉ đi!
Thế nhưng cuối cùng Mộ Mai đã dằn lại được, nếu cô nói ra câu này Vưu Liên Thành sẽ cho rằng cô đang ghen tuông, sau đó sẽ đắc ý vênh váo, mặt dày mày dạn lấn tới. Cuối cùng tất cả sẽ trở về quỹ đạo ban đầu.
Cô đành tức giận im lặng, hầm hừ giơ ngón giữa lên với anh, dùng vẻ mặt bảo anh cút khỏi đây ngay!
Sau khi được bà Trình Gia khách sáo mời mọc, anh đã thản nhiên đi thẳng vào nhà họ Triệu. Và chỉ chốc lát sau anh đã thành công khiến tiểu công chúa nhà họ Triệu, cũng chính là con gái cưng năm tuổi của cô con gái thứ hai có biệt danh là Đậu Đỏ vui vẻ đưa phần bánh su mà ngay cả bản thân không nỡ ăn cho "bạn trai tương lai" của mình.
Tiếp theo lại đến con gái thứ ba của Triệu gia - Triệu Lệ Thư làm nghề lồng tiếng cho phim hoạt hình, lúc nào cũng tự xưng forever 18, luôn có cảm tình với những mỹ thiếu niên trong truyện tranh, cười toe toét vô cùng hoan nghênh Vưu Liên Thành với hình tượng em trai nhà bên mỗi ngày đến chơi.
Trong mấy giờ biểu diễn, Vưu Liên Thành không ngừng thể hiện thân phận bạn trai Lâm Mộ Mai của mình, ánh mắt lưu luyến trên người cô, cô vừa nhíu mày anh đã tỏ vẻ quan tâm. Đến giờ cơm trưa anh vô cùng lịch sự chào từ biệt, bởi vì Triệu Cẩm Thư đã bị triệu tập về viện thiết kế.
Cuối cùng, Mộ Mai còn nghe thấy Vưu Liên Thành nói với bà Trình Gia: "Thưa dì, cô ấy xin nhờ dì, con tin rằng dì sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Vưu thiếu gia đã mang hết kỹ năng xã giao thầy cô dạy từ trường, hơn nữa còn áp dụng đúng chỗ, khiến bà Trình Gia vốn không chào đón vị khách không mời mà đến cho lắm cũng bắt đầu mê hoặc bởi giọng điệu thành khẩn kia.
Thế là hôm sau Vưu Liên Thành đến chơi còn mang theo một bó hoa tươi vàng óng tặng cho nữ chủ nhân Triệu gia, kèm theo nụ cười hút hồn đủ nhấn chìm tất cả. Lần này anh được nhiệt tình mời lại dùng cơm. Ăn cơm xong ba Triệu Cẩm Thư hiếm khi ở nhà còn mời Vưu thiếu gia kiến thức uyên bác đến thư phòng của mình, trao đổi về văn hóa Tây Ban Nha mà ông đang nghiên cứu, hai người nhanh chóng trở thành bạn vong niên của nhau.
Trình Gia thở dài, bất đắc dĩ nhìn chàng trai tuấn tú đã dụ dỗ chồng mình mê tít. Khó trách, Triệu Cẩm Thư lại thất bại trước chàng trai trẻ này. Đối với việc Vưu Liên Thành đường đột xuất hiện tại nhà mình, bà không hề tỏ thái độ nào cả. Người Trung Quốc luôn lấy hiếu khách làm gốc, cộng thêm Vưu Liên Thành biểu hiện hết sức đúng mực. Anh dạy thêm tiếng Anh cho Đậu Đỏ, còn không biết lấy được đĩa soudtrack phiên bản hạn chế từ đâu tặng cho Triệu Lệ Thư. Vừa cầm lấy chiếc đĩa kia, Triệu Lệ Thư đã say mê quên cả trời trăng, còn tâm tình đâu để ý đến em trai mình.
Còn nữa, về đóa hoa Vưu Liên Thành tặng cho bà lúc nãy, chồng bà xưa này còn chưa hề tặng hoa cho bà lần nào, thế mà làm sao chàng trai trẻ này lại biết bà thích hoa cúc vàng?
Thái độ của Vưu Liên Thành hiện giờ cách biệt một trời một vực với hôm ở chợ hoa. So với vẻ kiêu căng hôm ấy thì giờ đây anh hóa thân thành cậu bé vô hại, luôn chiếm được cảm tình của người xung quanh, còn khéo léo chứng tỏ, mình và Lâm Mộ Mai hiện tại chỉ là đang giận dỗi vu vơ thôi.
Là giận dỗi vu vơ sao? Đối với sự có mặt của Vưu Liên Thành, Mộ Mai luôn biểu hiện hờ hững, gần như coi anh là không khí, không hề quan tâm.
Trình Gia không kiềm được quan sát Lâm Mộ Mai đang chầm chậm uống nước lê chưng đường phèn ở phòng khách. Cô yên tĩnh ngồi trên sô-pha xem tivi, Đậu Đỏ ngồi cạnh nghịch tóc cô. Ánh sáng ở phòng khách rất tốt, ánh nắng xế chiều nhàn nhạt soi lên người cô mang đến cảm giác mộng ảo như xa như gần. Triệu Cẩm Thư và Vưu Liên Thành đã bị vẻ này của Lâm Mộ Mai mê hoặc sao?
Lâm Mộ Mai hẳn cũng thích Triệu Cẩm Thư, điều này Trình Gia có thể khẳng định, nhưng Vưu Liên Thành mới chính là người cô yêu.
Ngày thứ ba khi Vưu Liên Thành nhanh chóng lấy lòng được cô con gái thứ hai của Triệu gia mới đi công tác về, còn được mời ở lại dùng cơm tối. Mộ Mai đã không kiềm nén được nữa, lôi Vưu Liên Thành ra cửa, đi thẳng đến trước xeanh: "Vưu Liên Thành, tôi mặc kệ anh định làm gì, bây giờ tôi cho anh biết, nơi này không phải là nơi anh nên đến. Vì vậy coi như tôi van xin anh, anh đi về đi!"
Vưu Liên Thành cười rạng rỡ với cô, giọng nói ẩn chứa vui sướng: "Rốt cuộc em đã chịu để ý đến anh rồi." Anh thở dài, đưa ngón tay mơn trớn mặt cô, "Hai ngày qua khí sắc của em đã khá hơn, đúng là dì ấy chăm sóc em rất tốt."
Rồi quay đầu lại nhìn về phía cửa nhà Triệu Cẩm Thư, giọng nói đượm vẻ cô đơn: "Không khí gia đình Triệu Cẩm Thư rất ấm cúng, chính vì thế mới tạo nên một Triệu Cẩm Thư ấm áp như thế. Mộ Mai, gia đình trong lý tưởng của em có phải là vậy không. Các thành viên gia đình quây quần bên nhau, ăn những món nóng hổi, cùng xem tiết mục vui nhộn trên tivi, hoặc xem mấy phim truyền hình éo le ngang trái, bênh vực nhân vật mình thích mà cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Anh đoán, em thích có một mái ấm thế này đúng không?"
Mộ Mai không trả lời.
"Vì vậy anh mới sợ hãi. Mộ Mai, tối qua anh đã nằm mơ, mơ thấy em gả cho Triệu Cẩm Thư, trong mơ em đã nói với anh rằng em không tìm ra lý do nào để cự tuyệt anh ta cả. Mộ Mai, trong giấc mơ ấy anh sợ hãi tột độ, bởi vì anh không có được gia đình giống như Triệu Cẩm Thư."
Vưu Liên Thành nói rất khẽ khàng, giọng nói kia tựa như con gió đêm bồi hồi ngoài cửa sổ, xào xạc và sầu não. Mái nhà hạnh phúc của Triệu Cẩm Thư là nỗi nguy hiểm với anh, bởi lẽ nói không chừng Mộ Mai của anh sẽ bị hấp dẫn trong nháy mắt. Mà đây vừa khéo lại là điều thiếu hụt duy nhất của Vưu thiếu gia. Anh có thể xây cả cung điện cho Lâm Mộ Mai, có thể cho cô cuộc sống như công chúa, nhưng anh không thể cho cô được những thứ ấm cúng kia.
Vưu Liên Thành kề đến gần cô hơn, tham lam hít vào hương vị của cô. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, có trời mới biết anh tưởng niệm khoảng thời gian cô ngoan ngoãn nép vào lòng mình thế nào.
"Mộ Mai, anh biết anh làm vậy kỳ cục lắm. Nhưng anh thật sự lo lắng, anh đến đây là vì muốn để em nhìn thấy anh, muốn cho em phiền lòng. Cứ thế em sẽ không để ý đến Đậu Đỏ đáng yêu, đáng yêu đến mức em muốn làm mợ con bé. Với sự phiền hà của anh, có lẽ em sẽ không chú ý đến mẹ Triệu Cẩm Thư nấu ăn ngon cỡ nào, anh không muốn em vì những món ăn nóng hôi hổi kia mà nảy sinh ý định ở mãi nơi đây. Và cũng vì vậy em cũng sẽ không làm thân với chị của Triệu Cẩm Thư, sẽ không trở thành bạn bè đi dạo phố của các chị ấy nghĩ đến đầu tiên. Cho nên anh phải đến đây trông chừng em."
Nực cười, thật quá nực cười! Hóa ra Vưu thiếu gia lại để ý từng li từng tí như vậy, nghĩ cả những việc nhỏ nhặt này.
Anh đặt tay lên vị trí tim cô: "Anh phải trông chừng em, phòng ngừa em không chịu được sức hấp dẫn của gia đình này mà phản bội anh. Nghe nói, phụ nữ một khi đã thay lòng thì còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông."
Tại sao anh lại nói với cô những điều này? Tại sao mỗi lần anh đều nói những câu kỳ lạ này với cô?
"Mộ Mai, em đừng thay lòng đổi dạ, trở về bên cạnh anh đi! Chúng mình cùng nhau cố gắng, chúng mình nhất định sẽ tạo dựng được gia đình giống họ. Nếu gia đình chúng mình có hẳn một đội bóng, thì em chắc chắn là huấn luyện viên."
Mộ Mai đứng ngơ ngác, lòng bàn tay anh đang áp sát tim cô. Thời gian như thể giao hòa, như thể một giây sau anh có thể chạm đến từng mạch máu nơi tim cô, như thể một giây sau nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh sẽ thấm vào máu cô, hòa vào hơi thở của cô.
Bất chợt âm thanh lảnh lót vang lên, Đậu Đỏ dẫn theo chú chó Đại Hoàng đeo vòng cổ lục lạc Triệu Cẩm Thư nuôi chạy đến, đứng trước mặt họ, chất vấn "bạn trai tương lai" của mình với giọng non nớt: "Người yêu dấu ơi, anh đang giở trò lưu manh với dì Mộ Mai đấy hả?" Cô bé còn nói rất tự nhiên, "Ba em cũng thường làm vậy với mẹ em, mỗi lần ba làm thế, mẹ đều nói là ba đang giở trò lưu manh với mẹ."
Được cô bé nhắc nhở, Vưu Liên Thành mới nhớ ra mình có thể làm chút gì đó để an ủi đôi chút cho nỗi tương tư. Thế là anh ấn bàn tay xuống, thân nhiệt dưới lớp áo lập tức truyền đến lòng bàn tay anh, hiện lên đường cong hình bán cầu đẫy đà. Điều tiếc nuối duy nhất là bị ngăn cách bởi lớp áo lót, và càng tiếc nuối hơn chính là tay vừa mới ấn xuống thì Mộ Mai đã lập tức hoàn hồn, cúi đầu bắt lấy cổ tay anh, cắn thật đau.
Tuy đau nhưng vẫn còn tốt hơn cô thờ ơ như không với anh. Hành động cô cắn anh được anh lý giải rằng đây là dấu hiệu tiêu tan giận dỗi lúc trước, Vưu Liên Thành nhoẻn môi: "Mộ Mai chịu cắn anh rồi!"
Như bị điện giật, Lâm Mộ Mai nhanh chóng buông tay Vưu Liên Thành ra. Tại sao lại trở thành như vậy? Anh chỉ nói vài lời ngon tiếng ngọt cô đã mềm lòng, phải biết rằng mấy lời đường mật này không hề có giá trị nhất trên đời.
Ôm lấy Đậu Đỏ đang hóng hớt, tay Lâm Mộ Mai gần như muốn đâm mù mắt Vưu thiếu gia: "Vưu Liên Thành, mang những lời này..." Mang những lời này để dành dỗ Ngô Phương Phỉ đi!
Thế nhưng cuối cùng Mộ Mai đã dằn lại được, nếu cô nói ra câu này Vưu Liên Thành sẽ cho rằng cô đang ghen tuông, sau đó sẽ đắc ý vênh váo, mặt dày mày dạn lấn tới. Cuối cùng tất cả sẽ trở về quỹ đạo ban đầu.
Cô đành tức giận im lặng, hầm hừ giơ ngón giữa lên với anh, dùng vẻ mặt bảo anh cút khỏi đây ngay!
Tác giả :
Loan