Yêu Kiều Đùa Lang Quân
Chương 3
Màn đêm buông xuống, sao treo cao phía chân trời.
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, Tô Ngữ Nhu cũng không thể thưởng thức hăng hái. Nàng lẳng lặng ngồi ở góc Tiểu Lâu, suy nghĩ về những việc đã phát sinh.
Một tháng trước, nàng thừa dịp cha mẹ lên kinh trốn đến đây, vì chính mình đòi lại công đạo từ lang quân phụ tâm kia.
Nàng mang theo Thải nhi cùng bốn gã hộ vệ, theo kế hoạch đi tới đối thủ của Nghênh Xuân lâu – Mai viện, cùng mama ở Mai viện thương lượng, chỉ cần để cho nàng ở lại Mai viện mở chiêu bài bán nghệ không bán thân, hơn nữa do chính nàng chọn lựa khách, như vậy toàn bộ tiền kiếm được sẽ cho Quy mama tất cả, nàng không lấy chút nào.
Hôm nay là nàng chính thức mở chiêu bài ngày thứ năm, không nghĩ tới lại phát sinh vụ trượt chân ở bên sông, lại vô tình gặp gỡ Ngũ hoàng tử, khiến cho hoảng hồn, bị rung động.
Ngũ hoàng tử, vị hôn phu của nàng.
Cũng có thể có thể là vị hôn phu vô duyên kiếp này.
Trên đời tại sao có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Nàng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt đã thấy hắn, mà hắn lại giống như anh hùng xuất hiện cứu nàng, đồng thời đoạt lấy trái tim nàng. Đây hết thảy. . . . . . Là duyên? Là nghiệt?
“Tiểu thư.” Thải nhi lẳng lặng đợi ở bên cạnh hồi lâu, giờ phút này cuối cùng cũng không kềm chế được mở miệng.
“Đi xuống đi! Để cho ta yên lặng một chút.”
“Tiểu thư, ta nghĩ chúng ta nên đi trở về phủ tốt, nếu như tiểu thư xảy ra điều gì sai lầm, bảo Thải nhi làm thế nào đối mặt với lão gia, phu nhân và thiếu gia đây?” Hôm nay ngoài ý muốn dọa sợ Thải nhi, nếu là tiểu thư có mệnh hệ gì, cho dù nàng có ba cái đầu cũng không đủ chém nha!
“Thải nhi, chuyện này chẳng qua là ngoài ý muốn, ngươi không cần đặt ở trong lòng, huống chi ta cũng không phát sinh chuyện gì.”
“Tiểu thư ——” Thải nhi đang muốn mở miệng khuyên nữa, lại bị nàng cắt đứt.
“Thải nhi, ngươi quên sao? Ngươi là người đầu tiên tán thành ta, vì sao khi kế hoạch mới bắt đầu, ngươi liền muốn rút lui? Nếu là ngươi không muốn giúp ta, liền tự mình đi về trước, chuyện còn lại ta có thể tự mình xử lý.”
Kế hoạch đã bắt đầu, nàng không có thể nào bỏ lỡ nửa chừng. Ban đầu hạ quyết tâm tự mình rời nhà, hôm nay há có thể bởi vì một cái cọc ngoài ý muốn mà bỏ cả kế hoạch? Huống chi Lý Duy Hiếu không biết thân phận của nàng, mọi chuyện đều đang nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Nghĩ đến tình cảnh lúc hai người gặp nhau, ánh mắt nàng nhất chứa đựng sự uất ức. Mặc dù hắn cứu nàng một mạng, nhưng không cách nào để làm biến mất năm năm nàng bị làm nhục cùng khó chịu; hơn nữa. . . . . . Nàng còn có chuyện quan trọng hơn nhất định phải hoàn thành.
Nàng không muốn chờ đợi nữa.
“Thải nhi không dám. Chẳng qua là Thải nhi cảm thấy mặc dù Ngũ hoàng tử nên bị dạy dỗ, nhưng là tiểu thư là thiên kim cũng không thể xuất đầu lộ diện. Chuyện ngày hôm nay khiến cho Thải nhi cảm thấy bất an.”
“Ta đã nói rồi, chuyện ngày hôm nay chẳng qua là ngoài ý muốn, không cần phải để ở trong lòng. Hơn nữa chúng ta có thể nói là trong họa gặp phúc, không cần tốn nhiều sức liền gặp mặt hắn.”
“Đúng nha! Hơn nữa từ thái độ của Ngũ hoàng tử, xem ra hắn đã bị tiểu thư mê hoặc.” Thải nhi đã sớm nhận định Ngũ hoàng tử chỉ cần ra mắt Tô Ngữ Nhu một mặt, nhất định sẽ bị nàng hấp dẫn.
“Phải không? Khi đó ta sợ choáng váng, cái gì cũng không có chú ý đến. . . . . . Thải nhi, ngươi nghĩ hắn có thể tái xuất hiện hay không?”
“Tiểu thư, hôm nay hắn nói gì đều phải ôm ngươi trở về Mai viện, bộ dáng như vậy biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Ta đảm bảo Ngũ hoàng tử nhất định sẽ trở lại !”
“Ngươi thật sự cho là như vậy?” Chợt nghe Thải nhi trả lời, nàng không khỏi tâm thần nhộn nhạo, hai gò má cũng hơi đỏ lên.
“Tiểu thư, ngươi là không phải là mềm lòng, không muốn dạy dỗ Ngũ hoàng tử nữa chứ?” Thải nhi nhìn thấy nàng thẹn thùng, không nhịn được mở miệng trêu chọc nàng.
Tô Ngữ Nhu chột dạ, lập tức mở miệng bác bỏ: “Ta làm sao có thể mềm long được? ! Hắn làm nhục ta, ta đây cả đời cũng không thể quên, huống chi đây là mục đích thực sự ta đi chuyến này.”
Thải nhi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xụ xuống.”Tiểu thư, chúng ta có thể từ từ dạy dỗ hắn, nhưng là nhất định phải giải trừ hôn ước sao?”
“Không giải trừ hôn ước, chẳng lẽ ngươi muốn ta gả cho mầm móng phong lưu đó sao? Thải nhi, bình tĩnh mà xem xét, Giang Nam hoa khôi Vưu Mộng Tiên tài hoa đầy mình, xinh đẹp tuyệt luân, chẳng lẽ hình dáng dung mạo này của ta có thể so sánh? Cho nên Ngũ hoàng tử sẽ bị dung mạo hơn người của nàng ta mê hoặc, một chút kỳ quái cũng không có đâu.”
“Tiểu thư! Tại sao người có thể nói thay cho Ngũ hoàng tử như thế?”
“Ngươi đừng kích động như thế, hãy nghe ta nói đi. Hôm nay hắn ở trước mặt Vưu Mộng Tiên ôm ta không thả, thậm chí ngay cả khi Vưu Mộng Tiên rời đi cũng không đuổi theo, hắn làm như vậy chẳng phải là tổn thương Vưu Mộng Tiên hay sao? Hôm nay hắn có thể đối đãi Vưu Mộng Tiên như vậy, không thể đảm bảo rằng ngày khác sẽ không đối xử với ta như vậy!” Cũng bởi vì thấy rõ điểm này, cho nên cho dù động tâm với Lý Duy Hiếu, nàng cũng chỉ có thể tính toán, làm nàng chuyện nên làm, còn lại. . . . . . Nàng không thể muốn, cũng không dám muốn.
“Tiểu thư, nhưng mà chuyện người cùng Ngũ hoàng tử có hôn ước đã sớm công bố thiên hạ, nếu giải trừ hôn ước, người. . . . . . Năm tháng về sau của người nên làm thế nào cho phải?” Thải nhi cảm thấy sợ hãi thay chủ tử về tương lai.
Tô Ngữ Nhu than nhẹ một tiếng, “Ta cũng không biết, chờ giải trừ hôn ước rồi coi lại đi!”
Thay vì có một phu quân cũng như không, chẳng thà cô đơn cả đời. Đính ước đã năm năm năm tháng, nàng đã bị Lý Duy hiếu chẳng quan tâm hành hạ đến mức khó chịu vạn phần, thế nào còn chịu được lui về phía sau mấy chục năm gạt bỏ đây?
Mà cho dù nàng có thể đạt được sự sủng ái ngắn ngủi, nhưng đáng phải hy sinh cả đời sao?
Không! Nàng không muốn nàng phải trải qua những ngày chua cay như vậy, thống khổ như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng đầy tâm sự nặng nề của tiểu thư, Thải nhi cũng trầm mặc không nói thêm gì nữa. Nàng biết sự đau khổ của tiểu thư, nhưng khi nàng thấy Ngũ hoàng tử cứu tiểu thư thì liền thật sự cảm giác được tiểu thư cùng Ngũ hoàng tử là trời đất tạo nên một đôi.
Coi như Ngũ hoàng tử có lỗi, nhưng biết sai có thể thay đổi không phải tốt lắm sao?
Chỉ cần Ngũ hoàng tử thật tâm hối cải, hơn nữa toàn tâm toàn ý với tiểu thư, như vậy nàng nhất định sẽ giúp Ngũ hoàng tử giúp một tay.
Điều quan trọng là hạnh phúc cả đời.
***************
Ngày kế tiếp, quả nhiên Lý Duy Hiếu đến Mai viện.
Vừa nghe đến kim chủ đến cửa, ma ma của Mai viện vội vàng bước ra, không dám chậm trễ.
“Ai da! Là làn gió nào đem Lý công tử thổi tới Mai viện đây? Ngồi chờ một chút, Tiểu Thúy, vội vàng dâng trà cho Lý công tử.” Hai tháng này, Lý Duy Hiếu ở Nghênh Xuân lâu vung tiền như rác đã sớm truyền khắp nơi, hôm nay tài thần đưa tới cửa, làm sao nàng có thể không nắm chặt đây?
“Không cần, hôm nay ta là muốn gặp. . . . . . vị cô nương ta cứu ngày hôm qua.” Lúc này Lý Duy Hiếu mới chợt nhớ ra ngày hôm qua quên hỏi tên của giai nhân.
“Công tử muốn gặp Phù Vân sao?” Mama tươi cười hỏi.
Từ lúc Phù Vân ra chiêu bài tới nay, hà bao của nàng đúng là đầy đặn không ít, phiền toái duy nhất là Phù Vân yêu cầu tự mình chọn khách, khiến cho nàng kiếm ít rất ngân lượng từ nhiều đại gia. Nhưng mà như đã nói qua, vẫn chưa từ bỏ ý nói giúp các vị khách quý khác, cho nên nàng cũng không mất mát gì cả!
Chẳng qua là trong lòng nàng vẫn rất buồn bực, nhìn lời nói cử chỉ của Phù Vân cùng bốn gã hộ vệ bên cạnh kia, cũng biết nàng không phải là cô nương bình thường, hơn nữa không lấy chút tiền tài nào, không khỏi làm nàng càng thêm hoài nghi vì sao cô bé này lại đến đây? Mặc dù rất thắc mắc, nhưng thân là Mama của Mai viện, nàng tự nhiên hiểu cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, tránh cho việc làm mất phương tiện kiếm tiền của mình.
“Phù Vân?”
“Phù trong từ Phù Dung, Vân trong từ áng mây .” Mama che miệng cười lớn.
“Có thể gặp nàng không?” Lý Duy Hiếu vừa nói vừa từ lấy trong ngực ra một thỏi vàng trong bảo khố.
Thỏi vang chói sang kia khiến chút nữa mắt của Mama cũng rơi ra.”Điều này. . . . . . Phù vân có quy định của nàng ấy, ta phải hỏi trước ý của nàng, xem nàng có nguyện ý gặp Lý công tử hay không.”
Lý Duy Hiếu nhìn ra được mama thèm thuồng thỏi vang này, liền nhét vào trong tay của nàng nói : “Vậy thì nhờ mama vì ta nói một chút lời hay!”
“Đó là dĩ nhiên, dĩ nhiên. Công tử xin ngồi chốc lát, ta đi một chút sẽ về.” Mama cất thỏi vang vào trong người, nhanh chóng đi về hậu viện.
Đến Tiểu Lâu Tô Ngữ Nhu ở, mama cười hì hì lên tiếng gọi: “Phù vân a! Lý công tử tới gặp nàng.”
Thải nhi ngăn ở ngoài cửa không để cho nàng vào.”Vị kia là Lý công tử?”
“Chính là vị Lý công tử cứu Phù Vân hôm qua đó! Bây giờ hắn đang ngồi ở đại sảnh đấy!” Mama hớn hở nói rõ .
” Hôm nay tiểu thư không thoải mái, không tiếp khách.” Thải nhi trung thực chuyển đạt ý của tiểu thư.
“Nhưng mà. . . . . . Lý công tử là ân nhân cứu mạng của Phù Vân, nếu từ chối hắn chẳng phải là có chút gì đó được?” Mama muốn dùng cái lý do này thay đổi tâm ý của Tô Ngữ Nhu.
Thải nhi kiên quyết tỏ rõ lập trường, “Tiểu thư đã phân phó, bất cứ kẻ nào đều không gặp.”
“Vậy. . . . . . Vậy cũng tốt!” Mama nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, mới bất đắc dĩ rời đi.
Mama bước vào trong sảnh đường, Lý Duy Hiếu không thể chờ đợi đứng dậy hỏi ngay.”Mama, thế nào rồi?”
“Thật có lỗi, ngày hôm nay Phù Vân không tiếp khách.” Mama có chút luyến tiếc lấy thỏi vang trong người ra.
“Không sao, ngày mai ta sẽ trở lại, chút lòng thành này mama cứ giữ đi! Đúng rồi, Phù Vân không sao chứ?” Hắn còn nhớ rõ hôm qua nàng hoảng sợ đến mức nào.
“Nhìn vẻ mặt nha hoàn thiếp thân của nàng, chắc không có gì đáng ngại.”
“Vậy thì tốt, cáo từ.”
Mama nhìn Lý Duy Hiếu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Lý công tử cùng Phù Vân thật đúng là một đôi tình nhân nha!
Chẳng qua là, có thể sao?
***************
“Tiểu thư, thật sự không muốn nhìn Ngũ hoàng tử sao?” Thải nhi bưng tổ yến cho Tô Ngữ Nhu, hỏi.
Tô Ngữ Nhu uống một hớp, chậm rãi trả lời: “Đối với hắn mà nói, nữ nhân tới tay quá dễ dàng không đáng quý trọng, càng khó lấy được, lại càng được hắn coi trọng. Đây chính là tư tưởng nông cạn của hắn.”
“Tiểu thư định làm gì?” Thải nhi nghe chưa hiểu rõ được hết, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi ý của nàng.
“Trong năm ngày, ai ta cũng không gặp.”
“Dạ!” Mặc dù không biết rõ tại sao nhưng Thải nhi vẫn là nghe theo lời phân phó của nàng để làm.
Những ngày kế tiếp, mỗi ngày Lý Duy Hiếu đều tới, mỗi ngày bị sập cửa vào mặt, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn ung dung tự đắc, một chút không thoải mái cũng không cảm thấy.
Đến ngày thứ sáu, hắn vừa vào cửa mama liền chào hỏi: “Tiểu Hồng, đưa Lý công tử lên trên.”
Lý Duy Hiếu nghe vậy cười ôn hòa một tiếng, “Phù Vân chịu gặp ta sao?” Hắn cũng không tin Phù Vân chạy thoát được lòng bàn tay của hắn.
“Lý công tử, tính khí Phù Vân nhà ta rất quái, nàng nói ngày hôm nay ở đại đường trình diễn tài nghệ, sau đó muốn chọn một vị khách tới hậu viện nghe nàng khảy đàn.”
“Sao?” Hứng thú của Lý Duy Hiếu nổi lên. Cô gái nào mà hắn đã gặp qua đều phải xuất tất cả vốn liếng để lấy lòng hắn, chưa từng có người nào giống như Phù Vân, liên tục từ chối hắn.
Rất có ý tứ.
“Lý công tử, ta đã cho người giữ ghế bên trên, hi vọng Phù Vân sẽ chọn trúng người. Nhưng nếu như không có. . . . . . Người cũng đừng trách móc nha! Phù Vân nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm.”
“Ta hiểu.” Hắn mỉm cười gật đầu, ngay sau đó theo Tiểu Hồng đi về ghế phía trên.
Màn đêm chậm rãi hạ xuống, khách trong Mai viện cũng giống như như thủy triều tràn vào, mặc dù Phù Vân ra chiêu bài không lâu, nhưng danh tiếng đã ngang bằng Vưu Mộng Tiên.
Chỉ chốc lát sau, Mai viện đã không còn chỗ ngồi, mà bên ngoài cũng chật ních rất nhiều người muốn nhìn Phù Vân. Đang lúc mọi người nghển cổ chờ đợi, lầu hai của sảnh đường rốt cục có động tĩnh.
Bình thường ca kỹ tấu khúc hát địa phương, hôm nay có sự khác biệt với một dải lụa mỏng màu trắng, thấp thoáng ở bên trong dải lụa trắng, chỉ thấy một thân ảnh thướt tha được nha hoàn đỡ xuất hiện, đi theo sau lưng hai nàng là bốn gã hộ vệ, nhanh chóng chia làm bốn đến đứng bốn góc, canh phòng nghiêm ngặt không cho người khác xông vào.
Tô Ngữ Nhu nhẹ nhàng bước đến ngồi ở phía sau dải lụa trắng, mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh mềm mại của nàng, vô hình tạo ra một loại cảm giác thần bí mê hoặc, trong lòng mọi người càng thêm xôn xao.
Năm ngón tay nàng nhẹ dạo, nhất thời tiếng đàn thanh thúy dễ nghe truyền tới bên tai đông đảo nam tử, khiến cho bọn họ không uống mà say.
Sau ba khúc đàn, Thải nhi đi ra từ sau màn che, đưa một tờ giấy cho một tiểu nha hoàn bên cạnh. Tờ giấy đưa đến tay mama, mama xem xong, quay về phía Lý Duy Hiếu ngồi khom người tạ tội, sau đó mới tuyên bố người đoạt huy chương hôm nay chính là một vị tài tử Giang Nam.
Lý Duy Hiếu hứng thú nhìn Tô Ngữ Nhu rời đi, trên mặt tràn đầy nụ cười. Sáu ngày không thấy, nàng vẫn thuần khiết và khác lạ như vậy, dường như nàng muốn đấu cùng hắn. Không cần gấp gáp, hắn có rất nhiều thời gian để chơi cùng nàng.
Tiết mục này trình diễn liên tiếp chừng mấy ngày, mỗi ngày Tô Ngữ Nhu đều cố ý lựa chọn những người khác trước mặt Lý Duy Hiếu. Nhưng mà thật may là nàng đã chọn lựa rất đúng, tất cả đều là văn nhân nhã sĩ, cho nên Lý Duy Hiếu còn chưa có phát tác, chẳng qua là hắn nghiêm túc suy nghĩ nên như thế nào để kết thúc trò chơi này.
Một ngày kia, Tô Ngữ Nhu theo thường lệ tiến vào khảy đàn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở sảnhđường thì sửng sốt —— từ trước đến nay sảnh đường không còn chỗ trống, hôm nay nhưng chỉ có một mình Lý Duy Hiếu!
“Đây là ý gì?” Tô Ngữ Nhu có chút phẫn nộ cất giọng hỏi.
Lý Duy Hiếu làm như thể không quan tâm nâng chén kính nàng: “Vì muốn chiếm được lòng của giai nhân thôi! Bao cả Mai viện để được nàng chọn một lần, không tốt sao?”
Tô Ngữ Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng không tức giận. Hắn dám càn rỡ như vậy, xa hoa lãng phí như vậy, làm sao nàng có thể không giận? Cho dù giờ phút này hắn làm hết thảy là vì nàng, cũng không đáng giá tha thứ! Nàng hừ lạnh một tiếng, sau khi từ biệt liền không nhìn hắn nữa.
“Tức giận sao? Cũng đừng để thân thể bị chọc tức, ta sẽ đau lòng.” Hắn cười có chút ngông cuồng, giọng nói càng thêm không đứng đắn.
Người nầy lại còn dùng loại giọng khinh bạc này nói chuyện cùng nàng! Tô Ngữ Nhu tức giận trong lòng hơn, đột nhiên đứng lên đi, không muốn để ý tới cái tên đăng đồ tử này nữa.
Lý Duy Hiếu cất giọng nói: “Khoan đã ! Nàng còn chưa khảy đàn đã muốn đi sao?”
“Ta ngày hôm nay không có hứng thú, công tử muốn nghe có thể mời cao minh khác đi!” Nàng ngạo nghễ trả lời, tiếp tục đi phía trước.
Trong nháy mắt, vốn là đang ngồi ở dưới lầu, không ngờ Lý Duy Hiếu đã đứng ở trước mặt của nàng. Hắn cười đắc ý nói :
“Đó không phải nàng, Phù Vân cô nương. Bổn công tử hôm nay chỉ muốn nghe nàng đánh đàn, huống chi đã chi cho cả Mai viện, tốn hao không nhỏ, ngươi cũng không thể để cho ta vào rồi lại tay không mà quay về chứ?”
Tô Ngữ Nhu lạnh lùng nhìn hắn.”Đây là chuyện của công tử, Phù Vân cũng không có yêu cầu công tử chi tiền cho Mai viện.”
“Nhưng mà nàng ra ám hiệu cho ta nha!”
“Ta ra ám hiệu cho ngươi?” Tô Ngữ Nhu đối cảm thấy tức giận với khẩu khí lên án của hắn, bất ngờ hoa mắt, đứng không vững té xuống.
Lý Duy Hiếu kịp thời đem nàng ôm vào trong ngực, mặt cười mờ ám nói: “Nàng xem, như vậy không phải là ám hiệu thì là cái gì đây?”
Tô Ngữ Nhu bị hoa mắt mới bình phục được tí, liền nghe thấy giọng điệu khinh bạc của hắn, nàng giận đến mức liều chết giãy giụa, nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay sắt của hắn.”Buông tay!”
“Xem ra thân thể của nàng không tốt lắm, dường như không thích hợp làm chuyến đi này.” Lý Duy Hiếu tiếp tục nhạo báng nàng.
Nàng không nhịn được cất cao giọng, “Đây là chuyện của ta! Xin công tử buông ta ra, sau đó lập tức rời khỏi nơi đây.”
“Lý công tử, tiểu thư nhà ta không muốn gặp ngươi, mời rời đi.” Thải nhi thấy hai người dây dưa không ngừng, liền dẫn bốn gã hộ vệ vây quanh Lý Duy Hiếu.
“Muốn cùng ta động thủ phải không?” Hắn cười nhạt một tiếng, không đem bốn gã hộ vệ để ở trong mắt.
“Ngươi. . . . . .” Tô Ngữ Nhu biết này bốn gã hộ vệ cùng xông lên cũng không thể thắng được Lý Duy Hiếu, hơn nữa hắn là đương kim Ngũ hoàng tử, bốn gã hộ vệ cũng không muốn phạm thượng.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Nàng vừa tức vừa vội, không khỏi hoa mắt.
“Ta đưa ngươi trở về phòng.” Thấy nàng lảo đảo như muốn ngã, Lý Duy Hiếu chỉ cảm thấy đau lòng vạn phần, cũng không nỡ giày vò thân thể nhu nhược của nàng.
“Trở về phòng?” Tô Ngữ Nhu nhẹ ho một tiếng, không thể tin được hắn lại vô liêm sỉ như thế.
Lý Duy hiếu nhìn thấy thần sắc của nàng, biết nàng hiểu lầm dụng ý của mình.”Thân thể ngươi khó chịu, ta đưa ngươi trở về phòng chẳng lẽ không đúng?” Hắn mở miệng giải thích, đồng thời bắt đầu đi tới hậu viện.
Thải nhi không biết làm sao nhìn bốn gã hộ vệ, bốn gã hộ vệ cũng không biết làm như thế nào cho phải đành nhìn nàng, tiếp theo năm người liền im lặng đi sau lưng Lý Duy Hiếu. Bọn họ nhất trí, nếu là Ngũ hoàng tử có bất kỳ hành động bất chính nào, cho dù bọn họ có liều mạng cũng sẽ bảo vệ tiểu thư.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao ngươi có thể cả gan làm loạn như vậy? !” Tô Ngữ Nhu kêu lên, không ngăn cản hành động của hắn.
Thân thể của nàng từ trước đến nay cũng không khỏe mạnh, lúc bình thường thì không sao, chẳng qua là hơi yếu ớt so với người bình thường,chỉ cần gặp lạnh, sẽ bị tình trạng hoa mắt như vậy.
“Ta đã nói rồi, đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi.” Hắn nói xong, tự giác hướng về phía gian phòng của nàng đi tới. Phù Vân không ngờ dưới thái độ cường ngạnh của hắn, là sự lo lắng tột cùng; nàng không đành long thấy hắn như vậy, thậm chí còn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Nàng đấm yếu ớt vào lồng ngực ấm áp của hắn, phát ra lời kháng nghị: “Không cần làm phiền , chỉ cần ngươi rời đi, ta sẽ không có sao.”
“Phải không? Vậy thì thật là xin lỗi, bởi vì bây giờ ta còn không muốn rời khỏi nơi này.” Hắn dám ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, đồng thời vì cảm thấy kinh ngạc vì nàng rất gầy.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là đồ vô lại! Tại sao có thể chiếm tiện nghi của ta?” Tô Ngữ Nhu căm giận tố cáo.
“Tại sao cố ý không thấy ta?” Lý Duy Hiếu đột nhiên ném ra cái vấn đề này. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được Phù Vân có hảo cảm với hắn, nhưng tại sao nàng lại muốn hắn tránh xa ra, khiến cho hắn không có cách nào gặp được?
Hắn không tin có bất kỳ phái nữ nào có thể thoát khỏi mị lực của hắn, cho dù là Phù Vân cũng giống vậy.
“Ta. . . . . . Ta không có!” Tô Ngữ Nhu vội vàng phủ nhận, trong lòng bị hắn đoán được mà có chút thẹn thùng.
Hắn nhướn mày hỏi tới: “Không có sao? Sau khi ta cứu nàng một mạng, cách một ngày nàng liền tránh không gặp mặt, đây là vì cái gì? Phù Vân, nàng sợ cái gì? Là sợ ta ăn nàng sao?” Câu nói sau cùng, hắn ghé sát vào bên tai nàng nói.
Hai mảng đỏ ửng lập tức hiện lên trên mặt nàng.”Ngươi. . . . . . Ngươi đừng nói hưu nói vượn! Ta bị bệnh mà, huống chi. . . . . . Đại ân không lời nào cám ơn hết được, nếu ngay cả tạ ơn đều không dùng, thì nên gặp mặt lại sao?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, không them nói lý.
Thấy nàng bộ dáng lúc ăn vạ rất xinh đẹp lại đáng yêu, Lý Duy Hiếu không khỏi mỉm cười.”Có ý tứ, có ý tứ.”
Đến gian phòng của nàng, Lý Duy Hiếu tự đẩy cửa vào, đem nàng đặt ở trên giường. Hắn cúi đầu đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Không cho tránh ta nữa, nghe chưa?”
Tô Ngữ Nhu nhướn cao mày, “Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?”
“Nói thế nào ta cũng là ân nhân cứu mạng của nàng mà!”
“Ngươi muốn ta trở thành nhân tình của ngươi?”
“Ta chỉ không muốn thấy nàng dùng phương thức không văn nhã này lần nữa, mạo phạm giai nhân cũng không phải là tác phong của Lý mỗ.” Hắn lộ ra nụ cười lúm đồng tiền tràn đầy sức hút.
“Ngươi có tác phong của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta, cho nên tốt nhất chúng ta không nên quấy nhiễu lẫn nhau. Lý công tử, mời đi cho!” Nàng rõ rang là đang tiễn khách.
Lý Duy Hiếu nhìn nàng thật sâu, nói giọng điệu muốn kẻ khác phải phục tùng: “Ngày mai đi du hồ với ta.”
“Không!” Nhắc tới du hồ liền nhớ lại ngày đó bị trượt chân suýt ngã xuống sông, làm trong lòng nàng thoáng chốc dâng lên sự sợ hãi.
“Không?” Đột nhiên hắn nở nụ cười, “Phù Vân à, ta không cho là nàng có lựa chọn khác.”
Tô Ngữ Nhu không phục hỏi vặn lại: “Tại sao nếu ngươi muốn ta đi, ta lại không thể không đi ?”
“Nếu ta có thể ôm nàng trở về Mai viện, tự nhiên cũng có thể ôm nàng một lần nữa đi ra ngoài, có phải hay không?” Hắn dùng khẩu khí uy hiếp nói, trên mặt lại treo nụ cười như cũ.
“Ngươi. . . . . .” Nàng không nghĩ tới hắn sẽ ra chiêu này, nhất thời giận đến nói không ra lời.
“Nghe lời, hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai ta sẽ phái kiệu tới đón nàng.”
Đối với năm người canh giữ, hắn chỉ cười cười, ngay sau đó nhẹ lướt đi, như thể sự tồn tại của bọn họ không tạo thành uy hiếp chút nào.
“Tiểu thư?” Thải nhi bất an gọi, trực giác cho biết mọi chuyện đã chệch khỏi đường ray.
“Không quan hệ, ta cũng không tin ta đấu không lại hắn!” Tô Ngữ Nhu dùng sức đập xuống giường một cái.
Nàng tức giận rất nhiều song cũng có một tia bàng hoàng, dường như mọi chuyện từ từ mất đi sự khống chế.
***************
Gần trưa, Lý Duy Hiếu đúng hẹn xuất hiện ở bên ngoài phòng Tô Ngữ Nhu.
Bốn gã hộ vệ của nàng đã sớm phụng mệnh ngăn ở trước cửa phòng, bộ dạng như thể nếu Lý Duy hiếu có hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ liều mạng bảo hộ.
“Ta đã cùng Phù Vân cô nương ước hẹn, chẳng lẽ nàng muốn lỡ hẹn?” Khẩu khí Lý Duy Hiếu nhẹ nhàng tự nhiên, phảng phất như đã sớm ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Bên trong phòng Tô Ngữ Nhu giận đến mếu máo. Cái gì đã hẹn! Hắn dùng thủ đoạn uy hiếp thì có! Nàng cũng không tin hắn thật sự sẽ ép buộc nàng.
“Tiểu thư hôm nay không thoải mái, không thể cùng công tử du hồ.” Một hộ vệ mở miệng nói.
“Không thoải mái?” Lý Duy Hiếu mở ra cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, đồng thời nhếch mép nói : “Ai, khó trách có người nói, ngàn vạn lần chớ cùng một cô gái có điều ước định, chỉ vì từ trước đến nay các nàng không hiểu được cái gì gọi là tuân thủ ước định.”
Tô Ngữ Nhu bỗng nhiên đứng dậy, Thải nhi liên tục khuyên giải mới chịu ngồi xuống lại.
“Lý công tử, tóm lại tiểu thư nhà ta hôm nay không thể gặp ngươi được.”
“Không sao. Thật ra thì ta chỉ là muốn xem thử Phù Vân cô nương có dám đến gần nước lần nữa không thôi, chuyện hôm nay đã cho ta biết Phù Vân cô nương cũng chỉ là hạng người nhát gan. Sợ ta sẽ nói thẳng làm người khác khó chịu sao?”
“Ai nói ta sợ ?” Tô Ngữ Nhu không nhịn được lên tiếng.
“Núp ở trong phòng không dám ra ngoài, thậm chí giả bộ bệnh trốn tránh ước định, đây không phải sợ thì là cái gì đây? Phù Vân cô nương sao lại không dám thừa nhận, Lý mỗ từ trước đến nay hiểu được cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần nàng nói một tiếng, sao ta để cho nàng chịu khổ được?”
Tô Ngữ Nhu giận đến mức thiếu chút nữa xông ra, hoàn hảo là Thải nhi lanh tay lẹ mắt kéo nàng lại.”Tiểu thư, nhỏ không nhẫn sẽ loạn kế lớn!”
“Thải nhi, ta. . . . . .” Tô Ngữ Nhu tức giận, như thể không kềm chế được.
Thải nhi ghé vào bên tai nàng nói: “Tiểu thư, Ngũ hoàng tử cố ý kích người, người ngàn vạn lần chớ trúng kế.”
Tô Ngữ Nhu hít một hơi thật sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại. Vốn là nàng định dùng phương pháp lạy mềm buộc chặt để chiếm lấy khẩu vị của Lý Duy Hiếu, sau đó đùa bỡn hắn trong tay mình. Nhưng mà theo tình thế trước mắt xem ra, nàng phải sử dụng một chiến thuật khác, nếu không kế hoạch có thể không thuận lợi tiến hành được.
Như đã tính trước, nàng cố ý dùng giọng suy yếu nói : “Lý công tử nếu như không ngại bộ dáng bệnh yếu của Phù Vân , Phù Vân sao dám từ chối đây?”
“Nói như vậy Phù Vân cô nương đồng ý theo ta du hồ?”
“Xin công tử chờ ở đại đường một chút chốc lát, ta sẽ đến liền.”
***************
Kể từ Lý Duy Hiếu hạ bút ở Mai viện, danh tiếng của Phù Vân càng thêm vang dội, thậm chí khuynh hướng bao trùm Vưu Mộng Tiên. Cũng bởi vì như thế, rất nhiều khách quen của thanh lâu bắt đầu đặc biệt chú ý đến Phù Vân, hai ngày trước, có tin đồn cự phú Giang Nam Uông Đại Hải ra giá một vạn lượng mua đêm đầu tiên của Phù Vân.
Vừa mới truyền ra không bao lâu, Lý Duy Hiếu lập tức kêu giá gấp đôi; cuối cùng biến thành cục diện hai người so tài với nhau, khiến cho giá đêm đầu tiên của Phù Vân lên ào ào, càng ngày càng cao.
Tô Ngữ Nhu nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên là vừa xấu hổ vừa giận, nhưng sau khi tỉnh táo lại sau lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tất cả mọi việc trước mắt cùng kế hoạch ban đầu của nàng không phù hợp, cho tới bây giờ nàng nên làm thế nào cho phải?
Sau khi du hồ, nàng cùng Lý Duy Hiếu không có tiếp xúc thêm bước nữa, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là tại nàng luôn luôn tránh né. Nàng phát hiện tâm mình đã bị hắn chiếm cứ hoàn toàn, nếu như thêm một chút thời gian ở bên hắn, nàng không dám bảo đảm mình còn có thể hoàn thành mục đích ban đầu.
Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, Tô Ngữ Nhu cũng không thể thưởng thức hăng hái. Nàng lẳng lặng ngồi ở góc Tiểu Lâu, suy nghĩ về những việc đã phát sinh.
Một tháng trước, nàng thừa dịp cha mẹ lên kinh trốn đến đây, vì chính mình đòi lại công đạo từ lang quân phụ tâm kia.
Nàng mang theo Thải nhi cùng bốn gã hộ vệ, theo kế hoạch đi tới đối thủ của Nghênh Xuân lâu – Mai viện, cùng mama ở Mai viện thương lượng, chỉ cần để cho nàng ở lại Mai viện mở chiêu bài bán nghệ không bán thân, hơn nữa do chính nàng chọn lựa khách, như vậy toàn bộ tiền kiếm được sẽ cho Quy mama tất cả, nàng không lấy chút nào.
Hôm nay là nàng chính thức mở chiêu bài ngày thứ năm, không nghĩ tới lại phát sinh vụ trượt chân ở bên sông, lại vô tình gặp gỡ Ngũ hoàng tử, khiến cho hoảng hồn, bị rung động.
Ngũ hoàng tử, vị hôn phu của nàng.
Cũng có thể có thể là vị hôn phu vô duyên kiếp này.
Trên đời tại sao có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Nàng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt đã thấy hắn, mà hắn lại giống như anh hùng xuất hiện cứu nàng, đồng thời đoạt lấy trái tim nàng. Đây hết thảy. . . . . . Là duyên? Là nghiệt?
“Tiểu thư.” Thải nhi lẳng lặng đợi ở bên cạnh hồi lâu, giờ phút này cuối cùng cũng không kềm chế được mở miệng.
“Đi xuống đi! Để cho ta yên lặng một chút.”
“Tiểu thư, ta nghĩ chúng ta nên đi trở về phủ tốt, nếu như tiểu thư xảy ra điều gì sai lầm, bảo Thải nhi làm thế nào đối mặt với lão gia, phu nhân và thiếu gia đây?” Hôm nay ngoài ý muốn dọa sợ Thải nhi, nếu là tiểu thư có mệnh hệ gì, cho dù nàng có ba cái đầu cũng không đủ chém nha!
“Thải nhi, chuyện này chẳng qua là ngoài ý muốn, ngươi không cần đặt ở trong lòng, huống chi ta cũng không phát sinh chuyện gì.”
“Tiểu thư ——” Thải nhi đang muốn mở miệng khuyên nữa, lại bị nàng cắt đứt.
“Thải nhi, ngươi quên sao? Ngươi là người đầu tiên tán thành ta, vì sao khi kế hoạch mới bắt đầu, ngươi liền muốn rút lui? Nếu là ngươi không muốn giúp ta, liền tự mình đi về trước, chuyện còn lại ta có thể tự mình xử lý.”
Kế hoạch đã bắt đầu, nàng không có thể nào bỏ lỡ nửa chừng. Ban đầu hạ quyết tâm tự mình rời nhà, hôm nay há có thể bởi vì một cái cọc ngoài ý muốn mà bỏ cả kế hoạch? Huống chi Lý Duy Hiếu không biết thân phận của nàng, mọi chuyện đều đang nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Nghĩ đến tình cảnh lúc hai người gặp nhau, ánh mắt nàng nhất chứa đựng sự uất ức. Mặc dù hắn cứu nàng một mạng, nhưng không cách nào để làm biến mất năm năm nàng bị làm nhục cùng khó chịu; hơn nữa. . . . . . Nàng còn có chuyện quan trọng hơn nhất định phải hoàn thành.
Nàng không muốn chờ đợi nữa.
“Thải nhi không dám. Chẳng qua là Thải nhi cảm thấy mặc dù Ngũ hoàng tử nên bị dạy dỗ, nhưng là tiểu thư là thiên kim cũng không thể xuất đầu lộ diện. Chuyện ngày hôm nay khiến cho Thải nhi cảm thấy bất an.”
“Ta đã nói rồi, chuyện ngày hôm nay chẳng qua là ngoài ý muốn, không cần phải để ở trong lòng. Hơn nữa chúng ta có thể nói là trong họa gặp phúc, không cần tốn nhiều sức liền gặp mặt hắn.”
“Đúng nha! Hơn nữa từ thái độ của Ngũ hoàng tử, xem ra hắn đã bị tiểu thư mê hoặc.” Thải nhi đã sớm nhận định Ngũ hoàng tử chỉ cần ra mắt Tô Ngữ Nhu một mặt, nhất định sẽ bị nàng hấp dẫn.
“Phải không? Khi đó ta sợ choáng váng, cái gì cũng không có chú ý đến. . . . . . Thải nhi, ngươi nghĩ hắn có thể tái xuất hiện hay không?”
“Tiểu thư, hôm nay hắn nói gì đều phải ôm ngươi trở về Mai viện, bộ dáng như vậy biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Ta đảm bảo Ngũ hoàng tử nhất định sẽ trở lại !”
“Ngươi thật sự cho là như vậy?” Chợt nghe Thải nhi trả lời, nàng không khỏi tâm thần nhộn nhạo, hai gò má cũng hơi đỏ lên.
“Tiểu thư, ngươi là không phải là mềm lòng, không muốn dạy dỗ Ngũ hoàng tử nữa chứ?” Thải nhi nhìn thấy nàng thẹn thùng, không nhịn được mở miệng trêu chọc nàng.
Tô Ngữ Nhu chột dạ, lập tức mở miệng bác bỏ: “Ta làm sao có thể mềm long được? ! Hắn làm nhục ta, ta đây cả đời cũng không thể quên, huống chi đây là mục đích thực sự ta đi chuyến này.”
Thải nhi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xụ xuống.”Tiểu thư, chúng ta có thể từ từ dạy dỗ hắn, nhưng là nhất định phải giải trừ hôn ước sao?”
“Không giải trừ hôn ước, chẳng lẽ ngươi muốn ta gả cho mầm móng phong lưu đó sao? Thải nhi, bình tĩnh mà xem xét, Giang Nam hoa khôi Vưu Mộng Tiên tài hoa đầy mình, xinh đẹp tuyệt luân, chẳng lẽ hình dáng dung mạo này của ta có thể so sánh? Cho nên Ngũ hoàng tử sẽ bị dung mạo hơn người của nàng ta mê hoặc, một chút kỳ quái cũng không có đâu.”
“Tiểu thư! Tại sao người có thể nói thay cho Ngũ hoàng tử như thế?”
“Ngươi đừng kích động như thế, hãy nghe ta nói đi. Hôm nay hắn ở trước mặt Vưu Mộng Tiên ôm ta không thả, thậm chí ngay cả khi Vưu Mộng Tiên rời đi cũng không đuổi theo, hắn làm như vậy chẳng phải là tổn thương Vưu Mộng Tiên hay sao? Hôm nay hắn có thể đối đãi Vưu Mộng Tiên như vậy, không thể đảm bảo rằng ngày khác sẽ không đối xử với ta như vậy!” Cũng bởi vì thấy rõ điểm này, cho nên cho dù động tâm với Lý Duy Hiếu, nàng cũng chỉ có thể tính toán, làm nàng chuyện nên làm, còn lại. . . . . . Nàng không thể muốn, cũng không dám muốn.
“Tiểu thư, nhưng mà chuyện người cùng Ngũ hoàng tử có hôn ước đã sớm công bố thiên hạ, nếu giải trừ hôn ước, người. . . . . . Năm tháng về sau của người nên làm thế nào cho phải?” Thải nhi cảm thấy sợ hãi thay chủ tử về tương lai.
Tô Ngữ Nhu than nhẹ một tiếng, “Ta cũng không biết, chờ giải trừ hôn ước rồi coi lại đi!”
Thay vì có một phu quân cũng như không, chẳng thà cô đơn cả đời. Đính ước đã năm năm năm tháng, nàng đã bị Lý Duy hiếu chẳng quan tâm hành hạ đến mức khó chịu vạn phần, thế nào còn chịu được lui về phía sau mấy chục năm gạt bỏ đây?
Mà cho dù nàng có thể đạt được sự sủng ái ngắn ngủi, nhưng đáng phải hy sinh cả đời sao?
Không! Nàng không muốn nàng phải trải qua những ngày chua cay như vậy, thống khổ như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng đầy tâm sự nặng nề của tiểu thư, Thải nhi cũng trầm mặc không nói thêm gì nữa. Nàng biết sự đau khổ của tiểu thư, nhưng khi nàng thấy Ngũ hoàng tử cứu tiểu thư thì liền thật sự cảm giác được tiểu thư cùng Ngũ hoàng tử là trời đất tạo nên một đôi.
Coi như Ngũ hoàng tử có lỗi, nhưng biết sai có thể thay đổi không phải tốt lắm sao?
Chỉ cần Ngũ hoàng tử thật tâm hối cải, hơn nữa toàn tâm toàn ý với tiểu thư, như vậy nàng nhất định sẽ giúp Ngũ hoàng tử giúp một tay.
Điều quan trọng là hạnh phúc cả đời.
***************
Ngày kế tiếp, quả nhiên Lý Duy Hiếu đến Mai viện.
Vừa nghe đến kim chủ đến cửa, ma ma của Mai viện vội vàng bước ra, không dám chậm trễ.
“Ai da! Là làn gió nào đem Lý công tử thổi tới Mai viện đây? Ngồi chờ một chút, Tiểu Thúy, vội vàng dâng trà cho Lý công tử.” Hai tháng này, Lý Duy Hiếu ở Nghênh Xuân lâu vung tiền như rác đã sớm truyền khắp nơi, hôm nay tài thần đưa tới cửa, làm sao nàng có thể không nắm chặt đây?
“Không cần, hôm nay ta là muốn gặp. . . . . . vị cô nương ta cứu ngày hôm qua.” Lúc này Lý Duy Hiếu mới chợt nhớ ra ngày hôm qua quên hỏi tên của giai nhân.
“Công tử muốn gặp Phù Vân sao?” Mama tươi cười hỏi.
Từ lúc Phù Vân ra chiêu bài tới nay, hà bao của nàng đúng là đầy đặn không ít, phiền toái duy nhất là Phù Vân yêu cầu tự mình chọn khách, khiến cho nàng kiếm ít rất ngân lượng từ nhiều đại gia. Nhưng mà như đã nói qua, vẫn chưa từ bỏ ý nói giúp các vị khách quý khác, cho nên nàng cũng không mất mát gì cả!
Chẳng qua là trong lòng nàng vẫn rất buồn bực, nhìn lời nói cử chỉ của Phù Vân cùng bốn gã hộ vệ bên cạnh kia, cũng biết nàng không phải là cô nương bình thường, hơn nữa không lấy chút tiền tài nào, không khỏi làm nàng càng thêm hoài nghi vì sao cô bé này lại đến đây? Mặc dù rất thắc mắc, nhưng thân là Mama của Mai viện, nàng tự nhiên hiểu cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, tránh cho việc làm mất phương tiện kiếm tiền của mình.
“Phù Vân?”
“Phù trong từ Phù Dung, Vân trong từ áng mây .” Mama che miệng cười lớn.
“Có thể gặp nàng không?” Lý Duy Hiếu vừa nói vừa từ lấy trong ngực ra một thỏi vàng trong bảo khố.
Thỏi vang chói sang kia khiến chút nữa mắt của Mama cũng rơi ra.”Điều này. . . . . . Phù vân có quy định của nàng ấy, ta phải hỏi trước ý của nàng, xem nàng có nguyện ý gặp Lý công tử hay không.”
Lý Duy Hiếu nhìn ra được mama thèm thuồng thỏi vang này, liền nhét vào trong tay của nàng nói : “Vậy thì nhờ mama vì ta nói một chút lời hay!”
“Đó là dĩ nhiên, dĩ nhiên. Công tử xin ngồi chốc lát, ta đi một chút sẽ về.” Mama cất thỏi vang vào trong người, nhanh chóng đi về hậu viện.
Đến Tiểu Lâu Tô Ngữ Nhu ở, mama cười hì hì lên tiếng gọi: “Phù vân a! Lý công tử tới gặp nàng.”
Thải nhi ngăn ở ngoài cửa không để cho nàng vào.”Vị kia là Lý công tử?”
“Chính là vị Lý công tử cứu Phù Vân hôm qua đó! Bây giờ hắn đang ngồi ở đại sảnh đấy!” Mama hớn hở nói rõ .
” Hôm nay tiểu thư không thoải mái, không tiếp khách.” Thải nhi trung thực chuyển đạt ý của tiểu thư.
“Nhưng mà. . . . . . Lý công tử là ân nhân cứu mạng của Phù Vân, nếu từ chối hắn chẳng phải là có chút gì đó được?” Mama muốn dùng cái lý do này thay đổi tâm ý của Tô Ngữ Nhu.
Thải nhi kiên quyết tỏ rõ lập trường, “Tiểu thư đã phân phó, bất cứ kẻ nào đều không gặp.”
“Vậy. . . . . . Vậy cũng tốt!” Mama nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, mới bất đắc dĩ rời đi.
Mama bước vào trong sảnh đường, Lý Duy Hiếu không thể chờ đợi đứng dậy hỏi ngay.”Mama, thế nào rồi?”
“Thật có lỗi, ngày hôm nay Phù Vân không tiếp khách.” Mama có chút luyến tiếc lấy thỏi vang trong người ra.
“Không sao, ngày mai ta sẽ trở lại, chút lòng thành này mama cứ giữ đi! Đúng rồi, Phù Vân không sao chứ?” Hắn còn nhớ rõ hôm qua nàng hoảng sợ đến mức nào.
“Nhìn vẻ mặt nha hoàn thiếp thân của nàng, chắc không có gì đáng ngại.”
“Vậy thì tốt, cáo từ.”
Mama nhìn Lý Duy Hiếu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Lý công tử cùng Phù Vân thật đúng là một đôi tình nhân nha!
Chẳng qua là, có thể sao?
***************
“Tiểu thư, thật sự không muốn nhìn Ngũ hoàng tử sao?” Thải nhi bưng tổ yến cho Tô Ngữ Nhu, hỏi.
Tô Ngữ Nhu uống một hớp, chậm rãi trả lời: “Đối với hắn mà nói, nữ nhân tới tay quá dễ dàng không đáng quý trọng, càng khó lấy được, lại càng được hắn coi trọng. Đây chính là tư tưởng nông cạn của hắn.”
“Tiểu thư định làm gì?” Thải nhi nghe chưa hiểu rõ được hết, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi ý của nàng.
“Trong năm ngày, ai ta cũng không gặp.”
“Dạ!” Mặc dù không biết rõ tại sao nhưng Thải nhi vẫn là nghe theo lời phân phó của nàng để làm.
Những ngày kế tiếp, mỗi ngày Lý Duy Hiếu đều tới, mỗi ngày bị sập cửa vào mặt, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn ung dung tự đắc, một chút không thoải mái cũng không cảm thấy.
Đến ngày thứ sáu, hắn vừa vào cửa mama liền chào hỏi: “Tiểu Hồng, đưa Lý công tử lên trên.”
Lý Duy Hiếu nghe vậy cười ôn hòa một tiếng, “Phù Vân chịu gặp ta sao?” Hắn cũng không tin Phù Vân chạy thoát được lòng bàn tay của hắn.
“Lý công tử, tính khí Phù Vân nhà ta rất quái, nàng nói ngày hôm nay ở đại đường trình diễn tài nghệ, sau đó muốn chọn một vị khách tới hậu viện nghe nàng khảy đàn.”
“Sao?” Hứng thú của Lý Duy Hiếu nổi lên. Cô gái nào mà hắn đã gặp qua đều phải xuất tất cả vốn liếng để lấy lòng hắn, chưa từng có người nào giống như Phù Vân, liên tục từ chối hắn.
Rất có ý tứ.
“Lý công tử, ta đã cho người giữ ghế bên trên, hi vọng Phù Vân sẽ chọn trúng người. Nhưng nếu như không có. . . . . . Người cũng đừng trách móc nha! Phù Vân nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm.”
“Ta hiểu.” Hắn mỉm cười gật đầu, ngay sau đó theo Tiểu Hồng đi về ghế phía trên.
Màn đêm chậm rãi hạ xuống, khách trong Mai viện cũng giống như như thủy triều tràn vào, mặc dù Phù Vân ra chiêu bài không lâu, nhưng danh tiếng đã ngang bằng Vưu Mộng Tiên.
Chỉ chốc lát sau, Mai viện đã không còn chỗ ngồi, mà bên ngoài cũng chật ních rất nhiều người muốn nhìn Phù Vân. Đang lúc mọi người nghển cổ chờ đợi, lầu hai của sảnh đường rốt cục có động tĩnh.
Bình thường ca kỹ tấu khúc hát địa phương, hôm nay có sự khác biệt với một dải lụa mỏng màu trắng, thấp thoáng ở bên trong dải lụa trắng, chỉ thấy một thân ảnh thướt tha được nha hoàn đỡ xuất hiện, đi theo sau lưng hai nàng là bốn gã hộ vệ, nhanh chóng chia làm bốn đến đứng bốn góc, canh phòng nghiêm ngặt không cho người khác xông vào.
Tô Ngữ Nhu nhẹ nhàng bước đến ngồi ở phía sau dải lụa trắng, mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh mềm mại của nàng, vô hình tạo ra một loại cảm giác thần bí mê hoặc, trong lòng mọi người càng thêm xôn xao.
Năm ngón tay nàng nhẹ dạo, nhất thời tiếng đàn thanh thúy dễ nghe truyền tới bên tai đông đảo nam tử, khiến cho bọn họ không uống mà say.
Sau ba khúc đàn, Thải nhi đi ra từ sau màn che, đưa một tờ giấy cho một tiểu nha hoàn bên cạnh. Tờ giấy đưa đến tay mama, mama xem xong, quay về phía Lý Duy Hiếu ngồi khom người tạ tội, sau đó mới tuyên bố người đoạt huy chương hôm nay chính là một vị tài tử Giang Nam.
Lý Duy Hiếu hứng thú nhìn Tô Ngữ Nhu rời đi, trên mặt tràn đầy nụ cười. Sáu ngày không thấy, nàng vẫn thuần khiết và khác lạ như vậy, dường như nàng muốn đấu cùng hắn. Không cần gấp gáp, hắn có rất nhiều thời gian để chơi cùng nàng.
Tiết mục này trình diễn liên tiếp chừng mấy ngày, mỗi ngày Tô Ngữ Nhu đều cố ý lựa chọn những người khác trước mặt Lý Duy Hiếu. Nhưng mà thật may là nàng đã chọn lựa rất đúng, tất cả đều là văn nhân nhã sĩ, cho nên Lý Duy Hiếu còn chưa có phát tác, chẳng qua là hắn nghiêm túc suy nghĩ nên như thế nào để kết thúc trò chơi này.
Một ngày kia, Tô Ngữ Nhu theo thường lệ tiến vào khảy đàn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở sảnhđường thì sửng sốt —— từ trước đến nay sảnh đường không còn chỗ trống, hôm nay nhưng chỉ có một mình Lý Duy Hiếu!
“Đây là ý gì?” Tô Ngữ Nhu có chút phẫn nộ cất giọng hỏi.
Lý Duy Hiếu làm như thể không quan tâm nâng chén kính nàng: “Vì muốn chiếm được lòng của giai nhân thôi! Bao cả Mai viện để được nàng chọn một lần, không tốt sao?”
Tô Ngữ Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng không tức giận. Hắn dám càn rỡ như vậy, xa hoa lãng phí như vậy, làm sao nàng có thể không giận? Cho dù giờ phút này hắn làm hết thảy là vì nàng, cũng không đáng giá tha thứ! Nàng hừ lạnh một tiếng, sau khi từ biệt liền không nhìn hắn nữa.
“Tức giận sao? Cũng đừng để thân thể bị chọc tức, ta sẽ đau lòng.” Hắn cười có chút ngông cuồng, giọng nói càng thêm không đứng đắn.
Người nầy lại còn dùng loại giọng khinh bạc này nói chuyện cùng nàng! Tô Ngữ Nhu tức giận trong lòng hơn, đột nhiên đứng lên đi, không muốn để ý tới cái tên đăng đồ tử này nữa.
Lý Duy Hiếu cất giọng nói: “Khoan đã ! Nàng còn chưa khảy đàn đã muốn đi sao?”
“Ta ngày hôm nay không có hứng thú, công tử muốn nghe có thể mời cao minh khác đi!” Nàng ngạo nghễ trả lời, tiếp tục đi phía trước.
Trong nháy mắt, vốn là đang ngồi ở dưới lầu, không ngờ Lý Duy Hiếu đã đứng ở trước mặt của nàng. Hắn cười đắc ý nói :
“Đó không phải nàng, Phù Vân cô nương. Bổn công tử hôm nay chỉ muốn nghe nàng đánh đàn, huống chi đã chi cho cả Mai viện, tốn hao không nhỏ, ngươi cũng không thể để cho ta vào rồi lại tay không mà quay về chứ?”
Tô Ngữ Nhu lạnh lùng nhìn hắn.”Đây là chuyện của công tử, Phù Vân cũng không có yêu cầu công tử chi tiền cho Mai viện.”
“Nhưng mà nàng ra ám hiệu cho ta nha!”
“Ta ra ám hiệu cho ngươi?” Tô Ngữ Nhu đối cảm thấy tức giận với khẩu khí lên án của hắn, bất ngờ hoa mắt, đứng không vững té xuống.
Lý Duy Hiếu kịp thời đem nàng ôm vào trong ngực, mặt cười mờ ám nói: “Nàng xem, như vậy không phải là ám hiệu thì là cái gì đây?”
Tô Ngữ Nhu bị hoa mắt mới bình phục được tí, liền nghe thấy giọng điệu khinh bạc của hắn, nàng giận đến mức liều chết giãy giụa, nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay sắt của hắn.”Buông tay!”
“Xem ra thân thể của nàng không tốt lắm, dường như không thích hợp làm chuyến đi này.” Lý Duy Hiếu tiếp tục nhạo báng nàng.
Nàng không nhịn được cất cao giọng, “Đây là chuyện của ta! Xin công tử buông ta ra, sau đó lập tức rời khỏi nơi đây.”
“Lý công tử, tiểu thư nhà ta không muốn gặp ngươi, mời rời đi.” Thải nhi thấy hai người dây dưa không ngừng, liền dẫn bốn gã hộ vệ vây quanh Lý Duy Hiếu.
“Muốn cùng ta động thủ phải không?” Hắn cười nhạt một tiếng, không đem bốn gã hộ vệ để ở trong mắt.
“Ngươi. . . . . .” Tô Ngữ Nhu biết này bốn gã hộ vệ cùng xông lên cũng không thể thắng được Lý Duy Hiếu, hơn nữa hắn là đương kim Ngũ hoàng tử, bốn gã hộ vệ cũng không muốn phạm thượng.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Nàng vừa tức vừa vội, không khỏi hoa mắt.
“Ta đưa ngươi trở về phòng.” Thấy nàng lảo đảo như muốn ngã, Lý Duy Hiếu chỉ cảm thấy đau lòng vạn phần, cũng không nỡ giày vò thân thể nhu nhược của nàng.
“Trở về phòng?” Tô Ngữ Nhu nhẹ ho một tiếng, không thể tin được hắn lại vô liêm sỉ như thế.
Lý Duy hiếu nhìn thấy thần sắc của nàng, biết nàng hiểu lầm dụng ý của mình.”Thân thể ngươi khó chịu, ta đưa ngươi trở về phòng chẳng lẽ không đúng?” Hắn mở miệng giải thích, đồng thời bắt đầu đi tới hậu viện.
Thải nhi không biết làm sao nhìn bốn gã hộ vệ, bốn gã hộ vệ cũng không biết làm như thế nào cho phải đành nhìn nàng, tiếp theo năm người liền im lặng đi sau lưng Lý Duy Hiếu. Bọn họ nhất trí, nếu là Ngũ hoàng tử có bất kỳ hành động bất chính nào, cho dù bọn họ có liều mạng cũng sẽ bảo vệ tiểu thư.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao ngươi có thể cả gan làm loạn như vậy? !” Tô Ngữ Nhu kêu lên, không ngăn cản hành động của hắn.
Thân thể của nàng từ trước đến nay cũng không khỏe mạnh, lúc bình thường thì không sao, chẳng qua là hơi yếu ớt so với người bình thường,chỉ cần gặp lạnh, sẽ bị tình trạng hoa mắt như vậy.
“Ta đã nói rồi, đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi.” Hắn nói xong, tự giác hướng về phía gian phòng của nàng đi tới. Phù Vân không ngờ dưới thái độ cường ngạnh của hắn, là sự lo lắng tột cùng; nàng không đành long thấy hắn như vậy, thậm chí còn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Nàng đấm yếu ớt vào lồng ngực ấm áp của hắn, phát ra lời kháng nghị: “Không cần làm phiền , chỉ cần ngươi rời đi, ta sẽ không có sao.”
“Phải không? Vậy thì thật là xin lỗi, bởi vì bây giờ ta còn không muốn rời khỏi nơi này.” Hắn dám ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, đồng thời vì cảm thấy kinh ngạc vì nàng rất gầy.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là đồ vô lại! Tại sao có thể chiếm tiện nghi của ta?” Tô Ngữ Nhu căm giận tố cáo.
“Tại sao cố ý không thấy ta?” Lý Duy Hiếu đột nhiên ném ra cái vấn đề này. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được Phù Vân có hảo cảm với hắn, nhưng tại sao nàng lại muốn hắn tránh xa ra, khiến cho hắn không có cách nào gặp được?
Hắn không tin có bất kỳ phái nữ nào có thể thoát khỏi mị lực của hắn, cho dù là Phù Vân cũng giống vậy.
“Ta. . . . . . Ta không có!” Tô Ngữ Nhu vội vàng phủ nhận, trong lòng bị hắn đoán được mà có chút thẹn thùng.
Hắn nhướn mày hỏi tới: “Không có sao? Sau khi ta cứu nàng một mạng, cách một ngày nàng liền tránh không gặp mặt, đây là vì cái gì? Phù Vân, nàng sợ cái gì? Là sợ ta ăn nàng sao?” Câu nói sau cùng, hắn ghé sát vào bên tai nàng nói.
Hai mảng đỏ ửng lập tức hiện lên trên mặt nàng.”Ngươi. . . . . . Ngươi đừng nói hưu nói vượn! Ta bị bệnh mà, huống chi. . . . . . Đại ân không lời nào cám ơn hết được, nếu ngay cả tạ ơn đều không dùng, thì nên gặp mặt lại sao?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, không them nói lý.
Thấy nàng bộ dáng lúc ăn vạ rất xinh đẹp lại đáng yêu, Lý Duy Hiếu không khỏi mỉm cười.”Có ý tứ, có ý tứ.”
Đến gian phòng của nàng, Lý Duy Hiếu tự đẩy cửa vào, đem nàng đặt ở trên giường. Hắn cúi đầu đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Không cho tránh ta nữa, nghe chưa?”
Tô Ngữ Nhu nhướn cao mày, “Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?”
“Nói thế nào ta cũng là ân nhân cứu mạng của nàng mà!”
“Ngươi muốn ta trở thành nhân tình của ngươi?”
“Ta chỉ không muốn thấy nàng dùng phương thức không văn nhã này lần nữa, mạo phạm giai nhân cũng không phải là tác phong của Lý mỗ.” Hắn lộ ra nụ cười lúm đồng tiền tràn đầy sức hút.
“Ngươi có tác phong của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta, cho nên tốt nhất chúng ta không nên quấy nhiễu lẫn nhau. Lý công tử, mời đi cho!” Nàng rõ rang là đang tiễn khách.
Lý Duy Hiếu nhìn nàng thật sâu, nói giọng điệu muốn kẻ khác phải phục tùng: “Ngày mai đi du hồ với ta.”
“Không!” Nhắc tới du hồ liền nhớ lại ngày đó bị trượt chân suýt ngã xuống sông, làm trong lòng nàng thoáng chốc dâng lên sự sợ hãi.
“Không?” Đột nhiên hắn nở nụ cười, “Phù Vân à, ta không cho là nàng có lựa chọn khác.”
Tô Ngữ Nhu không phục hỏi vặn lại: “Tại sao nếu ngươi muốn ta đi, ta lại không thể không đi ?”
“Nếu ta có thể ôm nàng trở về Mai viện, tự nhiên cũng có thể ôm nàng một lần nữa đi ra ngoài, có phải hay không?” Hắn dùng khẩu khí uy hiếp nói, trên mặt lại treo nụ cười như cũ.
“Ngươi. . . . . .” Nàng không nghĩ tới hắn sẽ ra chiêu này, nhất thời giận đến nói không ra lời.
“Nghe lời, hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai ta sẽ phái kiệu tới đón nàng.”
Đối với năm người canh giữ, hắn chỉ cười cười, ngay sau đó nhẹ lướt đi, như thể sự tồn tại của bọn họ không tạo thành uy hiếp chút nào.
“Tiểu thư?” Thải nhi bất an gọi, trực giác cho biết mọi chuyện đã chệch khỏi đường ray.
“Không quan hệ, ta cũng không tin ta đấu không lại hắn!” Tô Ngữ Nhu dùng sức đập xuống giường một cái.
Nàng tức giận rất nhiều song cũng có một tia bàng hoàng, dường như mọi chuyện từ từ mất đi sự khống chế.
***************
Gần trưa, Lý Duy Hiếu đúng hẹn xuất hiện ở bên ngoài phòng Tô Ngữ Nhu.
Bốn gã hộ vệ của nàng đã sớm phụng mệnh ngăn ở trước cửa phòng, bộ dạng như thể nếu Lý Duy hiếu có hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ liều mạng bảo hộ.
“Ta đã cùng Phù Vân cô nương ước hẹn, chẳng lẽ nàng muốn lỡ hẹn?” Khẩu khí Lý Duy Hiếu nhẹ nhàng tự nhiên, phảng phất như đã sớm ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Bên trong phòng Tô Ngữ Nhu giận đến mếu máo. Cái gì đã hẹn! Hắn dùng thủ đoạn uy hiếp thì có! Nàng cũng không tin hắn thật sự sẽ ép buộc nàng.
“Tiểu thư hôm nay không thoải mái, không thể cùng công tử du hồ.” Một hộ vệ mở miệng nói.
“Không thoải mái?” Lý Duy Hiếu mở ra cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, đồng thời nhếch mép nói : “Ai, khó trách có người nói, ngàn vạn lần chớ cùng một cô gái có điều ước định, chỉ vì từ trước đến nay các nàng không hiểu được cái gì gọi là tuân thủ ước định.”
Tô Ngữ Nhu bỗng nhiên đứng dậy, Thải nhi liên tục khuyên giải mới chịu ngồi xuống lại.
“Lý công tử, tóm lại tiểu thư nhà ta hôm nay không thể gặp ngươi được.”
“Không sao. Thật ra thì ta chỉ là muốn xem thử Phù Vân cô nương có dám đến gần nước lần nữa không thôi, chuyện hôm nay đã cho ta biết Phù Vân cô nương cũng chỉ là hạng người nhát gan. Sợ ta sẽ nói thẳng làm người khác khó chịu sao?”
“Ai nói ta sợ ?” Tô Ngữ Nhu không nhịn được lên tiếng.
“Núp ở trong phòng không dám ra ngoài, thậm chí giả bộ bệnh trốn tránh ước định, đây không phải sợ thì là cái gì đây? Phù Vân cô nương sao lại không dám thừa nhận, Lý mỗ từ trước đến nay hiểu được cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần nàng nói một tiếng, sao ta để cho nàng chịu khổ được?”
Tô Ngữ Nhu giận đến mức thiếu chút nữa xông ra, hoàn hảo là Thải nhi lanh tay lẹ mắt kéo nàng lại.”Tiểu thư, nhỏ không nhẫn sẽ loạn kế lớn!”
“Thải nhi, ta. . . . . .” Tô Ngữ Nhu tức giận, như thể không kềm chế được.
Thải nhi ghé vào bên tai nàng nói: “Tiểu thư, Ngũ hoàng tử cố ý kích người, người ngàn vạn lần chớ trúng kế.”
Tô Ngữ Nhu hít một hơi thật sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại. Vốn là nàng định dùng phương pháp lạy mềm buộc chặt để chiếm lấy khẩu vị của Lý Duy Hiếu, sau đó đùa bỡn hắn trong tay mình. Nhưng mà theo tình thế trước mắt xem ra, nàng phải sử dụng một chiến thuật khác, nếu không kế hoạch có thể không thuận lợi tiến hành được.
Như đã tính trước, nàng cố ý dùng giọng suy yếu nói : “Lý công tử nếu như không ngại bộ dáng bệnh yếu của Phù Vân , Phù Vân sao dám từ chối đây?”
“Nói như vậy Phù Vân cô nương đồng ý theo ta du hồ?”
“Xin công tử chờ ở đại đường một chút chốc lát, ta sẽ đến liền.”
***************
Kể từ Lý Duy Hiếu hạ bút ở Mai viện, danh tiếng của Phù Vân càng thêm vang dội, thậm chí khuynh hướng bao trùm Vưu Mộng Tiên. Cũng bởi vì như thế, rất nhiều khách quen của thanh lâu bắt đầu đặc biệt chú ý đến Phù Vân, hai ngày trước, có tin đồn cự phú Giang Nam Uông Đại Hải ra giá một vạn lượng mua đêm đầu tiên của Phù Vân.
Vừa mới truyền ra không bao lâu, Lý Duy Hiếu lập tức kêu giá gấp đôi; cuối cùng biến thành cục diện hai người so tài với nhau, khiến cho giá đêm đầu tiên của Phù Vân lên ào ào, càng ngày càng cao.
Tô Ngữ Nhu nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên là vừa xấu hổ vừa giận, nhưng sau khi tỉnh táo lại sau lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tất cả mọi việc trước mắt cùng kế hoạch ban đầu của nàng không phù hợp, cho tới bây giờ nàng nên làm thế nào cho phải?
Sau khi du hồ, nàng cùng Lý Duy Hiếu không có tiếp xúc thêm bước nữa, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là tại nàng luôn luôn tránh né. Nàng phát hiện tâm mình đã bị hắn chiếm cứ hoàn toàn, nếu như thêm một chút thời gian ở bên hắn, nàng không dám bảo đảm mình còn có thể hoàn thành mục đích ban đầu.
Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Tác giả :
Tần Phương Ngọc