Yêu Không Lối Thoát
Chương 44
Có khi thời gian rất dài, có khi thời gian lại rất ngắn.
Bảy năm trước, khi mẹ qua đời, ngày hôm đó, đặc biệt dài dằng dặc. Từ nhà tới bệnh viện chỉ có một con đường mà giống như đi mãi cũng không hết.
Mà ở cùng Tả Thừa Nghiêu trên núi tuyết này một tuần, trong nháy mắt đã kết thúc, chỉ chớp mắt một cái, đã quay về nước rồi.
Đi ra khỏi cabin, bầu trời hơi xám xịt, đầy mây, là cảnh tượng điển hình của thành phố này khi vào mùa đông, app theo dõi thời tiết trong điện thoại hiển thị PM2.5[1] vượt quá mức cho phép, chú ý phòng hộ.
Tất cả đều đang nhắc nhở bọn họ đã quay lại thực tại, ở trên núi tuyết mấy hôm đều chỉ giống như một giấc mộng.
Lúc về đến nhà, dì Dương giúp việc đã quay lại làm việc, sớm làm xong một bàn thức ăn nóng hổi chờ bọn họ.
Trong lúc đang ăn có một chút việc nhỏ, dì Dương đến tìm Tả Thừa Nghiêu. “Cậu Tả, tôi nhìn thấy trong tủ lạnh có một hộp bánh bao cua, từ năm trước để lại vẫn chưa hề động đến, bây giờ đều đã hỏng, không ăn được nữa. Không biết có phải là cậu hay cô Cao mua mà để quên, tôi cũng không dám tự quyết định vứt đi. Cho nên, bây giờ tới hỏi cậu một tiếng, có thể vứt bỏ được không?”
Cao Ca hơi nghi ngờ nói: “Bánh bao cua? Hôm bữa tiệc cuối năm của Cao Thị tôi cũng muốn ăn, nhưng mãi không có.” Nói xong, liếc mắt nhìn Tả Thừa Nghiêu.
Tả Thừa Nghiêu lúng túng ho khan hai tiếng, biểu cảm có chút mất tự nhiên, dặn dò qua loa. “Vứt đi.”
Vẻ mặt hơi kỳ lạ này chính là ấn tượng cuối cùng của Cao Ca về Tả Thừa Nghiêu, bởi vì một thời gian dài sau đó, cô gần như rất ít khi nhìn thấy anh.
Sau khi về nước, công việc của Tả Thừa Nghiêu càng trở nên bận rộn. Lại lần nữa, anh và Cao Ca trở lại tình trạng như lúc ban đầu bọn họ sống chung. Bình thường anh về nhà đã khuya, đôi khi lại ngủ ở phòng làm việc hoặc phòng dành cho khách.
Quan hệ giữa hai bọn họ tuy rằng không còn đối chọi gay gắt như lúc mới bắt đầu, nhưng cũng không còn được thân mật như lúc nghỉ phép nữa.
Có một hôm, Cao Ca cố ý không ngủ, mở đèn thức khuya đợi anh, nhưng chờ mãi đến tận nửa đêm anh mới trở về, cũng chỉ lãnh đạm nói một câu ngắn gọn. “Em ngủ trước đi, tôi còn có việc.”
Sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.
Cao Ca thất vọng tự an ủi bản thân: Đã có một kỳ nghỉ mà ông trời ưu ái dành cho cô, cô không nên quá tham lam, cho rằng bọn họ về sau có thể có thay đổi.
Mà lúc này, trong phòng làm việc, Tả Thừa Nghiêu nhìn một đống tài liệu bày trước mặt, ngón tay hơi siết chặt, thiếu chút đập mạnh xuống mặt bàn, sắc mặt nghiêm trọng.
Sớm muộn cũng nên thu lưới, nhưng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh sao? Tỷ dụ như cô gái ở căn phòng cách vách kia.
***
Trong phòng làm việc của Tả Thừa Nghiêu tại Cửu Châu, lần nữa, Cao Chí Viễn ngồi đối diện với Tả Thừa Nghiêu.
Chẳng qua, so với sự tự tin nắm chắc phần thắng trong vụ lần trước, lúc này đây, Cao Chí Viễn thấp thỏm không biết Tả Thừa Nghiêu vội vàng tìm ông ta có việc gì.
Chỉ thấy nét mặt Tả Thừa Nghiêu lạnh lùng, đem xấp tài liệu ném xuống trước mặt Cao Chí Viễn.
“Chủ tịch Cao, tôi nghĩ ông nên cho tôi một lời giải thích.”
Cao Chí Viễn hết sức bất mãn đối với thái độ của Tả Thừa Nghiêu. Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, ỷ vào vận khí tốt trên thị trường chứng khoán buôn bán lời ít tiền, lại dựa vào cái cây to như nhà họ Tạ liền ở trước mặt ông ta giễu võ dương oai, lúc ông ta xuất hiện, tên họ Tả còn chưa ra đời đấy.
Nhưng lần này, ông ta thầm oán trong lòng chứ chưa có nửa điểm bộc lộ trên mặt, Cao Chí Viễn lập tức nhặt xấp tài liệu trên bàn làm việc của Tả Thừa Nghiêu lên nhìn.
Ông ta chỉ lật một tờ, tâm trạng liền tối sầm lại, biết việc lớn không ổn rồi.
Đây là mẩu tin tức của phóng viên thu thập được, tiêu đề là: “Vị trí sân bay mới vi phạm nghiêm trọng, nghi ngờ báo cáo EIA[2] đã bị làm giả.”
Cao Chí Viễn lập tức không vội mà nhìn tiếp, ông ta đóng tài liệu lại, hỏi. “Đây là cái gì?”
“Chủ tịch Cao, đây không phải là vấn đề tôi nên hỏi ông hay sao?”
“Giám đốc Tả, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Chủ tịch Cao, tự ông làm chuyện tốt còn cần tôi thuật lại một lần nữa à? Bản báo cáo này đưa tin nói đã có người mua chuộc các chuyên gia của EIA, giả mạo một loạt số liệu, khiến cho vị trí hạ cánh của sân bay mới rơi vào một mảnh đất vốn không có ưu thế. Thực ra mảnh đất này căn bản không thích hợp làm sân bay, tương lai lâu dài sẽ xuất hiện sương mù dày, dẫn đến đường bay bị chậm trễ, gây nên rủi ro.”
Tả Thừa Nghiêu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “rủi ro” thật rõ ràng.
Cao Chí Viễn dựa vào sau mỉm cười một chút, điển hình một bộ mặt cáo già nói: “Cậu Tả, cậu đang nói đùa, hành vi trái pháp luật này sao tôi có thể làm chứ? Vị trí sân bay mới là chuyện của chính phủ, Cao Thị chúng tôi nếu không dựa vào Cửu Châu các cậu, ngay cả miếng thịt béo này cũng chưa chạm vào được, lại không biết về mặt này có cái gì đang mờ ám đây. Nếu quả thật bên trong có kẻ động tay động chân, vừa đúng lúc Cửu Châu lại có thể vừa đúng lúc lấy được mảnh đất, đây mới là hiềm nghi lớn nhất ấy chứ?”
“Chủ tịch Cao, ông không cần phải giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền, nếu như tin tức này được truyền ra ngoài, ông nghĩ Cao Thị có thể bảo toàn rút lui hay sao?”
“Cậu Tả, cậu nói lời này là có ý gì? Uy hiếp tôi?”
“Không, tôi chỉ nói một sự thật. Tôi mặc kệ chuyện này có phải ông làm hay không, ông đều phải đem nó giải quyết thật tốt cho tôi. Nếu quả thực tin tức là thật, có người mua chuộc người trong EIA, bóp méo số liệu, khiến cho mấy vị trí nổi bật đều là công xưởng của Cao Thị lộ ra. Ông biết, hậu quả là cái gì không?”
Đương nhiên Cao Chí Viễn biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Nếu thực sự chuyện này bại lộ sẽ gây ra chuyện lớn, như vậy, toàn bộ dự án Thành Phố Hàng Không này cũng cuốn theo nước. Trên mặt này, Cao Thị đã bỏ ra một số vốn lớn, đặt cược khá đậm, sẽ không chịu nổi thất bại như vậy.
Nhưng nét mặt ông ta vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. “Sao cậu có thể một mực khẳng định là tôi làm? Dựa vào mấy tên phóng viên viết linh tinh kia?”
“Chủ tịch Cao, ông vẫn chưa rõ sao? Chuyện cho tới bây giờ không phải tôi tìm ông để truy cứu trách nhiệm, mà là giải quyết vấn đề. Nói thật cho ông biết, tin tức này là một tên phóng viên cỏn con lét lút làm, may mắn bị người của chúng tôi phát hiện, ép hắn phải đè bản tin này xuống. Tên phóng viên đó cũng được chúng tôi đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, tạm thời không có phiền phức. Nhưng người phóng viên này cũng không phải đơn độc một mình, hắn ta rất khôn khéo, kiên quyết không tiết lộ tin tức này là từ ai trong EIA tiết lộ ra ngoài, muốn dùng cái này làm bùa hộ mệnh.”
Tả Thừa Nghiêu nói đến đây thì dừng lại một chút, anh giương đôi mắt sáng như đuốc nhìn Cao Chí Viễn. “Tôi không cho phép dự án Thành Phố Hàng Không tồn tại một kẽ hở như vậy. Vì thế, Chủ tịch Cao, xin ông nói cho tôi biết, ông hối lộ chuyên gia nào của EIA? Nếu như hắn ta có thể nói cho một người biết, sẽ không đảm bảo không tiết lộ cho người thứ hai.”
Bề ngoài, Cao Chí Viễn cũng không chịu hở miệng: “Tôi nghĩ, tôi có thể đi hỗ trợ điều tra.”
Khóe miệng Tả Thừa Nghiêu khẽ nhếch lên một nụ cười, những người quen sẽ biết đây là điềm báo cho cơn tức giận của anh. “Chủ tịch Cao, tôi muốn ông hiểu rằng dự án sân bay mới là bí thư Trần phê duyệt khởi công, là công trình trọng điểm trong nhiệm kỳ của ông ấy. Dự án Thành Phố Hàng Không cũng là do ông ta dốc sức hỗ trợ khai thác. Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài sáng, nói nhà đầu tư Cao Thị muốn khái thác dự án Thành Phố Hàng Không nên đã sử dụng hành vi trái phép hối lộ các chuyên gia EIA, dẫn đến vị trí sân bay mới có sai phạm lớn. Ông nghĩ, đối với bí thư Trần, con đường làm quan của ông ấy sẽ bị ảnh lớn thế nào. Hiện tại, hai chúng ta đứng sau đóng cửa còn có thể thương lượng, thế nhưng, một ngày cái kim trong bọc lòi ra, bí thư Trần sẽ phải chịu vụ tai tiếng này, Cao Thị của ông còn có chỗ đứng hay sao?
Trong lòng Cao Chí Viễn biết tất cả những lời Tả Thừa Nghiêu nói đều là sự thật, nụ cười trên mặt ông ta cũng dần dần ngưng lại. Chuyện này, nghiêm trọng tới mức nào ông ta cũng không cần Tả Thừa Nghiêu thức tỉnh. Kỳ thực, lúc ông ta nhìn thấy cái tiêu đề tin tức kia, liền quyết tâm phải chặt đứt mớ vấn đề rối rắm này. Nhưng ông ta không muốn chấp nhận sơ suất trước mặt Tả Thừa Nghiêu, tránh để cho anh bắt thóp.
Ông ta vẫn còn cố chống chế. “Giám đốc Tả, đừng nên nói quá như vậy, nói không chừng, tất cả những việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm?” Tả Thừa Nghiêu đột nhiên đứng dậy, một tay kéo lấy cổ áo của Cao Chí Viễn, xốc ông ta lên. “Cao Chí Viễn, nếu ông không giải quyết tốt phiền toái này, như vậy thì chỉ có cách Cửu Châu chúng tôi tự mình ra tay. Khi đó, tôi không đảm bảo có thể giữ lại được lợi ích cho Cao thị. Có một câu gọi là ‘Tráng sĩ chặt tay’.”
Cao Chí Viễn đẩy Tả Thừa Nghiêu, sửa lại quần áo, mắt lộ vẻ hung ác, cười như không cười, nói: “Tôi cũng biết có một câu: Ném chuột còn sợ vỡ bình. Tả Thừa Nghiêu, cậu đừng tưởng rằng, cùng Tiểu Ca ra ngoài chơi một chuyến, có được cảm tình rồi liền trở mặt. Có tin mỗi giây, mỗi phút tôi có thể khiến cho Tiểu Ca rời khỏi cậu không.”
“Không nể mặt Tiểu Ca, ông tưởng rằng tôi sẽ nói nhiều với ông vậy sao? Nói chung, tôi cho ông thời gian nửa tháng xử lý tốt cái chuyện phiền toái này. Nếu như lần sau, còn có loại tin tức này xuất hiện trước mắt tôi, mặt mũi của ai tôi cũng không nể.” Tả Thừa Nghiêu dừng một chút, cuối cùng nhấn mạnh bốn chữ: “Kể cả Tiểu Ca.”
————————–
[1] PM2.5: Chỉ số các hạt bụi nổi trôi nhỏ hơn 2.5 micromet trong không khí.
[2] EIA: Đánh giá tác động môi trường. Là sự đánh giá khả năng tác động tích cực – tiêu cực của một dự án được đề xuất đến môi trường trong mối quan hệ giữa các khía cạnh tự nhiên, kinh tế và xã hội.
Bảy năm trước, khi mẹ qua đời, ngày hôm đó, đặc biệt dài dằng dặc. Từ nhà tới bệnh viện chỉ có một con đường mà giống như đi mãi cũng không hết.
Mà ở cùng Tả Thừa Nghiêu trên núi tuyết này một tuần, trong nháy mắt đã kết thúc, chỉ chớp mắt một cái, đã quay về nước rồi.
Đi ra khỏi cabin, bầu trời hơi xám xịt, đầy mây, là cảnh tượng điển hình của thành phố này khi vào mùa đông, app theo dõi thời tiết trong điện thoại hiển thị PM2.5[1] vượt quá mức cho phép, chú ý phòng hộ.
Tất cả đều đang nhắc nhở bọn họ đã quay lại thực tại, ở trên núi tuyết mấy hôm đều chỉ giống như một giấc mộng.
Lúc về đến nhà, dì Dương giúp việc đã quay lại làm việc, sớm làm xong một bàn thức ăn nóng hổi chờ bọn họ.
Trong lúc đang ăn có một chút việc nhỏ, dì Dương đến tìm Tả Thừa Nghiêu. “Cậu Tả, tôi nhìn thấy trong tủ lạnh có một hộp bánh bao cua, từ năm trước để lại vẫn chưa hề động đến, bây giờ đều đã hỏng, không ăn được nữa. Không biết có phải là cậu hay cô Cao mua mà để quên, tôi cũng không dám tự quyết định vứt đi. Cho nên, bây giờ tới hỏi cậu một tiếng, có thể vứt bỏ được không?”
Cao Ca hơi nghi ngờ nói: “Bánh bao cua? Hôm bữa tiệc cuối năm của Cao Thị tôi cũng muốn ăn, nhưng mãi không có.” Nói xong, liếc mắt nhìn Tả Thừa Nghiêu.
Tả Thừa Nghiêu lúng túng ho khan hai tiếng, biểu cảm có chút mất tự nhiên, dặn dò qua loa. “Vứt đi.”
Vẻ mặt hơi kỳ lạ này chính là ấn tượng cuối cùng của Cao Ca về Tả Thừa Nghiêu, bởi vì một thời gian dài sau đó, cô gần như rất ít khi nhìn thấy anh.
Sau khi về nước, công việc của Tả Thừa Nghiêu càng trở nên bận rộn. Lại lần nữa, anh và Cao Ca trở lại tình trạng như lúc ban đầu bọn họ sống chung. Bình thường anh về nhà đã khuya, đôi khi lại ngủ ở phòng làm việc hoặc phòng dành cho khách.
Quan hệ giữa hai bọn họ tuy rằng không còn đối chọi gay gắt như lúc mới bắt đầu, nhưng cũng không còn được thân mật như lúc nghỉ phép nữa.
Có một hôm, Cao Ca cố ý không ngủ, mở đèn thức khuya đợi anh, nhưng chờ mãi đến tận nửa đêm anh mới trở về, cũng chỉ lãnh đạm nói một câu ngắn gọn. “Em ngủ trước đi, tôi còn có việc.”
Sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.
Cao Ca thất vọng tự an ủi bản thân: Đã có một kỳ nghỉ mà ông trời ưu ái dành cho cô, cô không nên quá tham lam, cho rằng bọn họ về sau có thể có thay đổi.
Mà lúc này, trong phòng làm việc, Tả Thừa Nghiêu nhìn một đống tài liệu bày trước mặt, ngón tay hơi siết chặt, thiếu chút đập mạnh xuống mặt bàn, sắc mặt nghiêm trọng.
Sớm muộn cũng nên thu lưới, nhưng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh sao? Tỷ dụ như cô gái ở căn phòng cách vách kia.
***
Trong phòng làm việc của Tả Thừa Nghiêu tại Cửu Châu, lần nữa, Cao Chí Viễn ngồi đối diện với Tả Thừa Nghiêu.
Chẳng qua, so với sự tự tin nắm chắc phần thắng trong vụ lần trước, lúc này đây, Cao Chí Viễn thấp thỏm không biết Tả Thừa Nghiêu vội vàng tìm ông ta có việc gì.
Chỉ thấy nét mặt Tả Thừa Nghiêu lạnh lùng, đem xấp tài liệu ném xuống trước mặt Cao Chí Viễn.
“Chủ tịch Cao, tôi nghĩ ông nên cho tôi một lời giải thích.”
Cao Chí Viễn hết sức bất mãn đối với thái độ của Tả Thừa Nghiêu. Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, ỷ vào vận khí tốt trên thị trường chứng khoán buôn bán lời ít tiền, lại dựa vào cái cây to như nhà họ Tạ liền ở trước mặt ông ta giễu võ dương oai, lúc ông ta xuất hiện, tên họ Tả còn chưa ra đời đấy.
Nhưng lần này, ông ta thầm oán trong lòng chứ chưa có nửa điểm bộc lộ trên mặt, Cao Chí Viễn lập tức nhặt xấp tài liệu trên bàn làm việc của Tả Thừa Nghiêu lên nhìn.
Ông ta chỉ lật một tờ, tâm trạng liền tối sầm lại, biết việc lớn không ổn rồi.
Đây là mẩu tin tức của phóng viên thu thập được, tiêu đề là: “Vị trí sân bay mới vi phạm nghiêm trọng, nghi ngờ báo cáo EIA[2] đã bị làm giả.”
Cao Chí Viễn lập tức không vội mà nhìn tiếp, ông ta đóng tài liệu lại, hỏi. “Đây là cái gì?”
“Chủ tịch Cao, đây không phải là vấn đề tôi nên hỏi ông hay sao?”
“Giám đốc Tả, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Chủ tịch Cao, tự ông làm chuyện tốt còn cần tôi thuật lại một lần nữa à? Bản báo cáo này đưa tin nói đã có người mua chuộc các chuyên gia của EIA, giả mạo một loạt số liệu, khiến cho vị trí hạ cánh của sân bay mới rơi vào một mảnh đất vốn không có ưu thế. Thực ra mảnh đất này căn bản không thích hợp làm sân bay, tương lai lâu dài sẽ xuất hiện sương mù dày, dẫn đến đường bay bị chậm trễ, gây nên rủi ro.”
Tả Thừa Nghiêu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “rủi ro” thật rõ ràng.
Cao Chí Viễn dựa vào sau mỉm cười một chút, điển hình một bộ mặt cáo già nói: “Cậu Tả, cậu đang nói đùa, hành vi trái pháp luật này sao tôi có thể làm chứ? Vị trí sân bay mới là chuyện của chính phủ, Cao Thị chúng tôi nếu không dựa vào Cửu Châu các cậu, ngay cả miếng thịt béo này cũng chưa chạm vào được, lại không biết về mặt này có cái gì đang mờ ám đây. Nếu quả thật bên trong có kẻ động tay động chân, vừa đúng lúc Cửu Châu lại có thể vừa đúng lúc lấy được mảnh đất, đây mới là hiềm nghi lớn nhất ấy chứ?”
“Chủ tịch Cao, ông không cần phải giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Bây giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền, nếu như tin tức này được truyền ra ngoài, ông nghĩ Cao Thị có thể bảo toàn rút lui hay sao?”
“Cậu Tả, cậu nói lời này là có ý gì? Uy hiếp tôi?”
“Không, tôi chỉ nói một sự thật. Tôi mặc kệ chuyện này có phải ông làm hay không, ông đều phải đem nó giải quyết thật tốt cho tôi. Nếu quả thực tin tức là thật, có người mua chuộc người trong EIA, bóp méo số liệu, khiến cho mấy vị trí nổi bật đều là công xưởng của Cao Thị lộ ra. Ông biết, hậu quả là cái gì không?”
Đương nhiên Cao Chí Viễn biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Nếu thực sự chuyện này bại lộ sẽ gây ra chuyện lớn, như vậy, toàn bộ dự án Thành Phố Hàng Không này cũng cuốn theo nước. Trên mặt này, Cao Thị đã bỏ ra một số vốn lớn, đặt cược khá đậm, sẽ không chịu nổi thất bại như vậy.
Nhưng nét mặt ông ta vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. “Sao cậu có thể một mực khẳng định là tôi làm? Dựa vào mấy tên phóng viên viết linh tinh kia?”
“Chủ tịch Cao, ông vẫn chưa rõ sao? Chuyện cho tới bây giờ không phải tôi tìm ông để truy cứu trách nhiệm, mà là giải quyết vấn đề. Nói thật cho ông biết, tin tức này là một tên phóng viên cỏn con lét lút làm, may mắn bị người của chúng tôi phát hiện, ép hắn phải đè bản tin này xuống. Tên phóng viên đó cũng được chúng tôi đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, tạm thời không có phiền phức. Nhưng người phóng viên này cũng không phải đơn độc một mình, hắn ta rất khôn khéo, kiên quyết không tiết lộ tin tức này là từ ai trong EIA tiết lộ ra ngoài, muốn dùng cái này làm bùa hộ mệnh.”
Tả Thừa Nghiêu nói đến đây thì dừng lại một chút, anh giương đôi mắt sáng như đuốc nhìn Cao Chí Viễn. “Tôi không cho phép dự án Thành Phố Hàng Không tồn tại một kẽ hở như vậy. Vì thế, Chủ tịch Cao, xin ông nói cho tôi biết, ông hối lộ chuyên gia nào của EIA? Nếu như hắn ta có thể nói cho một người biết, sẽ không đảm bảo không tiết lộ cho người thứ hai.”
Bề ngoài, Cao Chí Viễn cũng không chịu hở miệng: “Tôi nghĩ, tôi có thể đi hỗ trợ điều tra.”
Khóe miệng Tả Thừa Nghiêu khẽ nhếch lên một nụ cười, những người quen sẽ biết đây là điềm báo cho cơn tức giận của anh. “Chủ tịch Cao, tôi muốn ông hiểu rằng dự án sân bay mới là bí thư Trần phê duyệt khởi công, là công trình trọng điểm trong nhiệm kỳ của ông ấy. Dự án Thành Phố Hàng Không cũng là do ông ta dốc sức hỗ trợ khai thác. Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài sáng, nói nhà đầu tư Cao Thị muốn khái thác dự án Thành Phố Hàng Không nên đã sử dụng hành vi trái phép hối lộ các chuyên gia EIA, dẫn đến vị trí sân bay mới có sai phạm lớn. Ông nghĩ, đối với bí thư Trần, con đường làm quan của ông ấy sẽ bị ảnh lớn thế nào. Hiện tại, hai chúng ta đứng sau đóng cửa còn có thể thương lượng, thế nhưng, một ngày cái kim trong bọc lòi ra, bí thư Trần sẽ phải chịu vụ tai tiếng này, Cao Thị của ông còn có chỗ đứng hay sao?
Trong lòng Cao Chí Viễn biết tất cả những lời Tả Thừa Nghiêu nói đều là sự thật, nụ cười trên mặt ông ta cũng dần dần ngưng lại. Chuyện này, nghiêm trọng tới mức nào ông ta cũng không cần Tả Thừa Nghiêu thức tỉnh. Kỳ thực, lúc ông ta nhìn thấy cái tiêu đề tin tức kia, liền quyết tâm phải chặt đứt mớ vấn đề rối rắm này. Nhưng ông ta không muốn chấp nhận sơ suất trước mặt Tả Thừa Nghiêu, tránh để cho anh bắt thóp.
Ông ta vẫn còn cố chống chế. “Giám đốc Tả, đừng nên nói quá như vậy, nói không chừng, tất cả những việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm?” Tả Thừa Nghiêu đột nhiên đứng dậy, một tay kéo lấy cổ áo của Cao Chí Viễn, xốc ông ta lên. “Cao Chí Viễn, nếu ông không giải quyết tốt phiền toái này, như vậy thì chỉ có cách Cửu Châu chúng tôi tự mình ra tay. Khi đó, tôi không đảm bảo có thể giữ lại được lợi ích cho Cao thị. Có một câu gọi là ‘Tráng sĩ chặt tay’.”
Cao Chí Viễn đẩy Tả Thừa Nghiêu, sửa lại quần áo, mắt lộ vẻ hung ác, cười như không cười, nói: “Tôi cũng biết có một câu: Ném chuột còn sợ vỡ bình. Tả Thừa Nghiêu, cậu đừng tưởng rằng, cùng Tiểu Ca ra ngoài chơi một chuyến, có được cảm tình rồi liền trở mặt. Có tin mỗi giây, mỗi phút tôi có thể khiến cho Tiểu Ca rời khỏi cậu không.”
“Không nể mặt Tiểu Ca, ông tưởng rằng tôi sẽ nói nhiều với ông vậy sao? Nói chung, tôi cho ông thời gian nửa tháng xử lý tốt cái chuyện phiền toái này. Nếu như lần sau, còn có loại tin tức này xuất hiện trước mắt tôi, mặt mũi của ai tôi cũng không nể.” Tả Thừa Nghiêu dừng một chút, cuối cùng nhấn mạnh bốn chữ: “Kể cả Tiểu Ca.”
————————–
[1] PM2.5: Chỉ số các hạt bụi nổi trôi nhỏ hơn 2.5 micromet trong không khí.
[2] EIA: Đánh giá tác động môi trường. Là sự đánh giá khả năng tác động tích cực – tiêu cực của một dự án được đề xuất đến môi trường trong mối quan hệ giữa các khía cạnh tự nhiên, kinh tế và xã hội.
Tác giả :
Tọa Nhất Ức