Yêu Không Được, Hận Không Đành
Chương 1
Đây là bộ truyện về đề tài Showbiz đầu tiên mà Tư Yên thử sức, thể loại showbiz là truyện có nội dung liên quan đến giới giải trí. Trước đây, thể loại này chủ yếu xoay quanh truyện tình giữa thần tượng và người hâm mộ. Thế nhưng trong sự phát triển mạnh mẽ của truyện ngôn tình, nội dung về đề tài showbiz trở nên phong phú hơn bao giờ hết. Những mặt sáng, tối của showbiz được phơi bày rõ nét, mối quan hệ giữa thần tượng – quản lý, thần tượng – công ty được đào sâu. Tất cả đều góp lần khiến truyện ngôn tình showbiz là một trong những thể loại được yêu thích nhất. Mong rằng độc giả sẽ ủng hộ Tư Yên đến cùng nhé!
Mùa hè nóng oi ả, mồ hôi túa ra như mưa, bên ngoài trời đoàn làm phim Nhất Sơn vẫn miệt mài với những cảnh quay đang còn giang dở.
Bộ phim này mang hơi hướng cổ trang, cho nên trang phục lại càng rườm rà, khiến cho người ta cảm thấy áp lực xen lẫn mệt mỏi khi phải đeo lên mình những bộ giáp nặng nề trong tiết trời nóng bức.
Hoa Huyền Cơ đi một đường kiếm đẹp, lướt qua khuôn mặt điển trai của Vương Du Dân, tưởng chừng như có thể hạ gục đối phương, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, từ thế bị tấn công, Vương Du Dân đột nhiên quay người, nắm lấy cánh tay đang cầm kiếm của Hoa Huyền Cơ, ép cô vào trong lồng ngực, cây kiếm xoay một vòng đồng thời cũng áp lên cổ cô, khiến cô nhất thời kích động.
"Vương Du Dân, ngươi..."
Hoa Huyền Cơ giãy dụa nhưng lại càng khiến cánh tay đang bị Vương Du Dân nắm giữ siết chặt hơn, cô liền tức giận:
"Buông ta ra!"
Vương Du Dân nhìn vào ánh mắt không một chút tình cảm của cô, chỉ vừa liếc nhìn, hai mắt đã bỏng rát như bị kim đâm. Theo bản năng, hắn khép chặt mí mắt khô khốc, một luồng gió táp qua trên trán, mái tóc bung ra bay tán loạn.
Hoa Huyền Cơ thấy hắn không có động tĩnh tiếp theo, đang do dự có nên dùng thuật hoa tán hay không, thì chợt nghe Vương Du Dân nãy giờ vẫn lặng im trầm giọng lên tiếng: "Nhiều năm qua, ta vẫn tự nói với lòng mình, nàng bỏ đi chẳng qua chỉ là đang nhất thời tức giận, đến khi hết cơn giận trong lòng, có lẽ nàng sẽ quay về bên ta. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn luôn ở Thiên Cơ đợi nàng, chỉ là ta vẫn không thể ngờ cho đến một ngày nghe tin cấp báo của Manh Nhan rằng nàng sẽ thành hôn cùng với Thái tử Kim giới, lúc đó ta vẫn không tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy... nàng... tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?"
Trong bóng đêm đen khịt, rừng rậm ở Kim giới âm u, tĩnh mịch càng khiến giọng nói của Vương Du Dân càng thêm rõ ràng hơn.
Hoa Huyền Cơ nghiến răng, tròng mắt đỏ rực màu máu, cánh tay cầm kiếm lại càng dùng lực, oán hận lên tiếng: "Ngươi trách ta nhẫn tâm sao? Vậy còn ngươi? Người không nhẫn tâm với ta hay sao?"
Tiếng rên rỉ xé lòng vang lên, Liên hoả tinh quang bay ngập trời, lay động cả những tán trúc, Vương Du Dân không phòng bị, liền nhận một chưởng từ Hoa Huyền Cơ, tiên lực bị đả động nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Vương Du Dân ôm ngực, ho nhẹ: "Ta đã làm gì tổn thương đến nàng? Nàng có thể nói ra, ta sẽ sửa! Đừng vì giận ta mà thành hôn với tên Kim Ngự ấy, được không?"
Hoa Huyền Cơ quay đầu lại, không nhìn thấy vẻ kiêu ngạo thường ngày của Vương Du Dân, trái tim chứa đầy oán hận lại âm ỷ đau, nước mắt như chực trào thế nhưng cô vẫn nhẫn tâm nuốt xuống, nhìn chòng chọc vào Vương Du Dân. Cô bước đến gần hắn, bàn tay cầm kiếm siết chặt, khi khoảng cách chỉ còn rất gần, cô đột nhiên đâm kiếm vào ngực hắn, lúc này không còn giữ nổi bình tĩnh, cô hét lên trong tuyệt vọng:
"Ngươi nói làm sao có thể sửa đây? Cái chết của Hoa tỷ do một tay ngươi gây ra, ngươi nói sửa là có thể sửa được hay sao?"
Nhát kiếm này vừa đâm xuống, khi Vương Du Dân gục xuống, hai bên ánh đèn liền hoạt động với công suất tối đa để tạo nên những cảnh quay tuyệt đẹp nhất.
Hai nhân vật vô cùng nhập tâm, mọi hành động cử chỉ vô cùng tinh tế khiến cả đoàn làm phim không dám thở mạnh, chỉ sợ rằng chỉ cần thở mạnh một chút thôi thì cảnh quay này sẽ bị chính mình phá hỏng.
Đến khi cảm thấy đã ổn, đạo diễn liền hô "Cắt!" một tiếng, phá tan bầu không khí như dây căng này. Ngay sau đó, đoàn làm phim liền thở phào nhẹ nhõm, liên tiếp buông ra những lời khen ngợi có cánh cho cảnh quay vừa rồi.
Sau khi hoàn thành xong cảnh quay, Giả Mộng Phạn trong vai Hoa Huyền Cơ vừa nãy còn đang đứng khóc như mưa thì giờ đột nhiên tiến tới đá lên người Âu Dương Hạc Hiên trong vai Vương Du Dân: "Này, cắt rồi đấy, cậu định nằm đó đến lúc nào?"
Âu Dương Hạc Hiên nằm bất động, chỉ hé nửa con mắt ra nhìn Giả Mộng Phạn, mệt mỏi nói: "Tôi không còn một chút sức lực nào nữa, cậu lấy giúp tôi một chai nước được không? Cổ họng tôi như muốn sa mạc hoá luôn rồi!"
Giả Mộng Phạn trề môi hỏi: "Trợ lý của cậu ở đâu? Tại sao lại sai vặt tôi đi lấy nước cho cậu chứ?"
Âu Dương Hạc Hiên thở dài, trán lấm tấm mồ hôi, hắn chồng người lên một tý, xoay người nằm ngửa chứ không có ý định đứng lên, hai tay hắn để ra sau gáy như đang đi nghỉ mát, ngước mắt nhìn Giả Mộng Phạn, lên tiếng nói: "Trợ lý của tôi ốm rồi, anh ấy xin nghỉ một hôm, cho nên hôm nay không có ai chăm sóc tôi cả, rất đáng thương! Không phải cậu thấy đấy sao?" Để hợp với tình tiết câu nói, hắn ta nhấc tay lên, rồi giả vờ như yếu ớt không nhấc lên được rồi tiếp tục nói: "Tôi chẳng có tý sức lực nào cả!"
Giả Mộng Phạn xuỳ nhẹ, chế giễu nói: "Đúng là đồ yếu ớt!" Sau đó quay người đi, không quên nhắn lại cho Âu Dương Hạc Hiên một câu: "Cậu đợi ở đó, tôi đi lấy nước giúp cậu!"
Giả Mộng Phạn đi rồi, lúc này Âu Dương Hạc Hiên mới bật ngồi dậy, vươn vai bẻ khớp một lúc, khoé môi nâng lên nụ cười đểu cáng, nhìn về phía Giả Mộng Phạn, lầm bầm nói nhỏ: "Đúng là đồ dễ dụ!"
Mười giờ tối, đoàn làm phim mới chính thức được nghỉ sau một ngày dài làm việc, ai nấy đều trong tình trạng mệt mỏi, đau nhức toàn thân bời vì phải vận động nhiều. Chỉ có mỗi Âu Dương Hạc Hiên là vẫn tỉnh như sáo, trên đường ra lấy xe, hắn vừa đi vừa trêu chọc Giả Mộng Phạn: "Mộng Phạn, nếu như kiếp này ta trả hết tội lỗi đã gây ra cho nàng, vậy kiếp sau, nàng có thể toàn tâm toàn ý yêu ta hay không?"
Đây là một đoạn đối thoại trong kịch bản ngày mai bọn họ sẽ diễn, đối với việc đối phương thường xuyên dùng những từ ngữ trong phim để trêu ghẹo cô, Giả Mộng Phạn cũng đã sớm quen, lập tức đáp lại ngay: "Đừng nói những lời ngu ngốc ấy nữa, chàng sẽ không chết, nếu như chàng dám chết, ta vĩnh viễn sẽ không yêu chàng, ta sẽ hận chàng cả đời, cho dù lịch kiếp đến ngàn lần đi chăng nữa, ta cũng sẽ nhất ngôn cử đỉnh, vạn kiếp không dời!"
Âu Dương Hạc Hiên tặc lười, bĩu môi nói: "Cậu đúng là một con người tàn nhẫn đấy!"
Giả Mộng Phạn "hừ" một tiếng, cất giọng chế giễu: "Ấu trĩ!"
Âu Dương Hạc Hiên nhìn bóng lưng của Giả Mộng Phạn, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong đầy thích thú. Hắn tiến lên nửa bước để đi ngang hàng bên cạnh cô, lên tiếng nói, "Hôm qua tôi đi siêu thị có mua được một số đồ tươi ngon, vẫn đang để trong tủ lạnh, tính hôm nay sẽ mang ra để nấu, cậu có muốn đến nhà tôi không?"
Nếu như cô và hắn là quan hệ bạn diễn bình thường, đứng trước một lời đề nghị như thế nhất định sẽ suy nghĩ miên man. Thế nhưng, trong làng giải trí này ai mà không biết cô và hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ chứ, nếu như quả thật không biết thì một là người đó vừa mù vừa điếc, hai là một người phải rất căm ghét đọc tin tức giải trí.
Với quan hệ thân thiết có cơ sở như vậy, hơn nữa lại được ăn ngon, đương nhiên Giả Mộng Phạn sẽ đồng ý.
Thang máy đang đi đến tầng 19, Âu Dương Hạc Hiên và Giả Mộng Phạn trong thang máy thì vẫn trêu ghẹo nhau quên trời đất, cho đến khi tiếng thang máy kêu lên một tiếng, hai người bọn họ mới ý thức được đã đến nơi, khi bước ra, đột nhiên bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang đi tới.
Giả Mộng Phạn sững người nhìn, còn đối phương dường như cũng rất bàng hoàng. Không gian trong đại sảnh đột nhiên tĩnh lặng, hình ảnh từ trong trí nhớ của cô dần dần chồng chéo lên nhau...
Mùa xuân năm ấy, có một đứa bé gái được nhận nuôi, bé gái đó có thêm một gia đình, có cha có mẹ, còn có một người anh trai, người anh trai đó chán ghét đứa bé gái, luôn tìm đủ mọi cách để ức hiếp bé gái đó, cho đến khi bé gái tròn 18 tuổi, trong sinh nhật của bé gái, anh ta không chỉ ức hiếp bé gái mà còn suýt phá huỷ sự trong trắng của nó. Rồi đến một ngày, bé gái đó cảm thấy không thể chịu đựng nổi, đã bỏ nhà ra đi, tự mình lập nghiệp, tự mình kiếm tiền... rồi trở thành ảnh hậu nổi tiếng mà ai cũng ngưỡng mộ.
Cô bé gái mà cô kể đến chính là Giả Mộng Phạn - ảnh hậu tiếng tăm lừng lẫy, người người kính mộ.
Mùa hè nóng oi ả, mồ hôi túa ra như mưa, bên ngoài trời đoàn làm phim Nhất Sơn vẫn miệt mài với những cảnh quay đang còn giang dở.
Bộ phim này mang hơi hướng cổ trang, cho nên trang phục lại càng rườm rà, khiến cho người ta cảm thấy áp lực xen lẫn mệt mỏi khi phải đeo lên mình những bộ giáp nặng nề trong tiết trời nóng bức.
Hoa Huyền Cơ đi một đường kiếm đẹp, lướt qua khuôn mặt điển trai của Vương Du Dân, tưởng chừng như có thể hạ gục đối phương, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, từ thế bị tấn công, Vương Du Dân đột nhiên quay người, nắm lấy cánh tay đang cầm kiếm của Hoa Huyền Cơ, ép cô vào trong lồng ngực, cây kiếm xoay một vòng đồng thời cũng áp lên cổ cô, khiến cô nhất thời kích động.
"Vương Du Dân, ngươi..."
Hoa Huyền Cơ giãy dụa nhưng lại càng khiến cánh tay đang bị Vương Du Dân nắm giữ siết chặt hơn, cô liền tức giận:
"Buông ta ra!"
Vương Du Dân nhìn vào ánh mắt không một chút tình cảm của cô, chỉ vừa liếc nhìn, hai mắt đã bỏng rát như bị kim đâm. Theo bản năng, hắn khép chặt mí mắt khô khốc, một luồng gió táp qua trên trán, mái tóc bung ra bay tán loạn.
Hoa Huyền Cơ thấy hắn không có động tĩnh tiếp theo, đang do dự có nên dùng thuật hoa tán hay không, thì chợt nghe Vương Du Dân nãy giờ vẫn lặng im trầm giọng lên tiếng: "Nhiều năm qua, ta vẫn tự nói với lòng mình, nàng bỏ đi chẳng qua chỉ là đang nhất thời tức giận, đến khi hết cơn giận trong lòng, có lẽ nàng sẽ quay về bên ta. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn luôn ở Thiên Cơ đợi nàng, chỉ là ta vẫn không thể ngờ cho đến một ngày nghe tin cấp báo của Manh Nhan rằng nàng sẽ thành hôn cùng với Thái tử Kim giới, lúc đó ta vẫn không tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy... nàng... tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?"
Trong bóng đêm đen khịt, rừng rậm ở Kim giới âm u, tĩnh mịch càng khiến giọng nói của Vương Du Dân càng thêm rõ ràng hơn.
Hoa Huyền Cơ nghiến răng, tròng mắt đỏ rực màu máu, cánh tay cầm kiếm lại càng dùng lực, oán hận lên tiếng: "Ngươi trách ta nhẫn tâm sao? Vậy còn ngươi? Người không nhẫn tâm với ta hay sao?"
Tiếng rên rỉ xé lòng vang lên, Liên hoả tinh quang bay ngập trời, lay động cả những tán trúc, Vương Du Dân không phòng bị, liền nhận một chưởng từ Hoa Huyền Cơ, tiên lực bị đả động nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Vương Du Dân ôm ngực, ho nhẹ: "Ta đã làm gì tổn thương đến nàng? Nàng có thể nói ra, ta sẽ sửa! Đừng vì giận ta mà thành hôn với tên Kim Ngự ấy, được không?"
Hoa Huyền Cơ quay đầu lại, không nhìn thấy vẻ kiêu ngạo thường ngày của Vương Du Dân, trái tim chứa đầy oán hận lại âm ỷ đau, nước mắt như chực trào thế nhưng cô vẫn nhẫn tâm nuốt xuống, nhìn chòng chọc vào Vương Du Dân. Cô bước đến gần hắn, bàn tay cầm kiếm siết chặt, khi khoảng cách chỉ còn rất gần, cô đột nhiên đâm kiếm vào ngực hắn, lúc này không còn giữ nổi bình tĩnh, cô hét lên trong tuyệt vọng:
"Ngươi nói làm sao có thể sửa đây? Cái chết của Hoa tỷ do một tay ngươi gây ra, ngươi nói sửa là có thể sửa được hay sao?"
Nhát kiếm này vừa đâm xuống, khi Vương Du Dân gục xuống, hai bên ánh đèn liền hoạt động với công suất tối đa để tạo nên những cảnh quay tuyệt đẹp nhất.
Hai nhân vật vô cùng nhập tâm, mọi hành động cử chỉ vô cùng tinh tế khiến cả đoàn làm phim không dám thở mạnh, chỉ sợ rằng chỉ cần thở mạnh một chút thôi thì cảnh quay này sẽ bị chính mình phá hỏng.
Đến khi cảm thấy đã ổn, đạo diễn liền hô "Cắt!" một tiếng, phá tan bầu không khí như dây căng này. Ngay sau đó, đoàn làm phim liền thở phào nhẹ nhõm, liên tiếp buông ra những lời khen ngợi có cánh cho cảnh quay vừa rồi.
Sau khi hoàn thành xong cảnh quay, Giả Mộng Phạn trong vai Hoa Huyền Cơ vừa nãy còn đang đứng khóc như mưa thì giờ đột nhiên tiến tới đá lên người Âu Dương Hạc Hiên trong vai Vương Du Dân: "Này, cắt rồi đấy, cậu định nằm đó đến lúc nào?"
Âu Dương Hạc Hiên nằm bất động, chỉ hé nửa con mắt ra nhìn Giả Mộng Phạn, mệt mỏi nói: "Tôi không còn một chút sức lực nào nữa, cậu lấy giúp tôi một chai nước được không? Cổ họng tôi như muốn sa mạc hoá luôn rồi!"
Giả Mộng Phạn trề môi hỏi: "Trợ lý của cậu ở đâu? Tại sao lại sai vặt tôi đi lấy nước cho cậu chứ?"
Âu Dương Hạc Hiên thở dài, trán lấm tấm mồ hôi, hắn chồng người lên một tý, xoay người nằm ngửa chứ không có ý định đứng lên, hai tay hắn để ra sau gáy như đang đi nghỉ mát, ngước mắt nhìn Giả Mộng Phạn, lên tiếng nói: "Trợ lý của tôi ốm rồi, anh ấy xin nghỉ một hôm, cho nên hôm nay không có ai chăm sóc tôi cả, rất đáng thương! Không phải cậu thấy đấy sao?" Để hợp với tình tiết câu nói, hắn ta nhấc tay lên, rồi giả vờ như yếu ớt không nhấc lên được rồi tiếp tục nói: "Tôi chẳng có tý sức lực nào cả!"
Giả Mộng Phạn xuỳ nhẹ, chế giễu nói: "Đúng là đồ yếu ớt!" Sau đó quay người đi, không quên nhắn lại cho Âu Dương Hạc Hiên một câu: "Cậu đợi ở đó, tôi đi lấy nước giúp cậu!"
Giả Mộng Phạn đi rồi, lúc này Âu Dương Hạc Hiên mới bật ngồi dậy, vươn vai bẻ khớp một lúc, khoé môi nâng lên nụ cười đểu cáng, nhìn về phía Giả Mộng Phạn, lầm bầm nói nhỏ: "Đúng là đồ dễ dụ!"
Mười giờ tối, đoàn làm phim mới chính thức được nghỉ sau một ngày dài làm việc, ai nấy đều trong tình trạng mệt mỏi, đau nhức toàn thân bời vì phải vận động nhiều. Chỉ có mỗi Âu Dương Hạc Hiên là vẫn tỉnh như sáo, trên đường ra lấy xe, hắn vừa đi vừa trêu chọc Giả Mộng Phạn: "Mộng Phạn, nếu như kiếp này ta trả hết tội lỗi đã gây ra cho nàng, vậy kiếp sau, nàng có thể toàn tâm toàn ý yêu ta hay không?"
Đây là một đoạn đối thoại trong kịch bản ngày mai bọn họ sẽ diễn, đối với việc đối phương thường xuyên dùng những từ ngữ trong phim để trêu ghẹo cô, Giả Mộng Phạn cũng đã sớm quen, lập tức đáp lại ngay: "Đừng nói những lời ngu ngốc ấy nữa, chàng sẽ không chết, nếu như chàng dám chết, ta vĩnh viễn sẽ không yêu chàng, ta sẽ hận chàng cả đời, cho dù lịch kiếp đến ngàn lần đi chăng nữa, ta cũng sẽ nhất ngôn cử đỉnh, vạn kiếp không dời!"
Âu Dương Hạc Hiên tặc lười, bĩu môi nói: "Cậu đúng là một con người tàn nhẫn đấy!"
Giả Mộng Phạn "hừ" một tiếng, cất giọng chế giễu: "Ấu trĩ!"
Âu Dương Hạc Hiên nhìn bóng lưng của Giả Mộng Phạn, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong đầy thích thú. Hắn tiến lên nửa bước để đi ngang hàng bên cạnh cô, lên tiếng nói, "Hôm qua tôi đi siêu thị có mua được một số đồ tươi ngon, vẫn đang để trong tủ lạnh, tính hôm nay sẽ mang ra để nấu, cậu có muốn đến nhà tôi không?"
Nếu như cô và hắn là quan hệ bạn diễn bình thường, đứng trước một lời đề nghị như thế nhất định sẽ suy nghĩ miên man. Thế nhưng, trong làng giải trí này ai mà không biết cô và hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ chứ, nếu như quả thật không biết thì một là người đó vừa mù vừa điếc, hai là một người phải rất căm ghét đọc tin tức giải trí.
Với quan hệ thân thiết có cơ sở như vậy, hơn nữa lại được ăn ngon, đương nhiên Giả Mộng Phạn sẽ đồng ý.
Thang máy đang đi đến tầng 19, Âu Dương Hạc Hiên và Giả Mộng Phạn trong thang máy thì vẫn trêu ghẹo nhau quên trời đất, cho đến khi tiếng thang máy kêu lên một tiếng, hai người bọn họ mới ý thức được đã đến nơi, khi bước ra, đột nhiên bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang đi tới.
Giả Mộng Phạn sững người nhìn, còn đối phương dường như cũng rất bàng hoàng. Không gian trong đại sảnh đột nhiên tĩnh lặng, hình ảnh từ trong trí nhớ của cô dần dần chồng chéo lên nhau...
Mùa xuân năm ấy, có một đứa bé gái được nhận nuôi, bé gái đó có thêm một gia đình, có cha có mẹ, còn có một người anh trai, người anh trai đó chán ghét đứa bé gái, luôn tìm đủ mọi cách để ức hiếp bé gái đó, cho đến khi bé gái tròn 18 tuổi, trong sinh nhật của bé gái, anh ta không chỉ ức hiếp bé gái mà còn suýt phá huỷ sự trong trắng của nó. Rồi đến một ngày, bé gái đó cảm thấy không thể chịu đựng nổi, đã bỏ nhà ra đi, tự mình lập nghiệp, tự mình kiếm tiền... rồi trở thành ảnh hậu nổi tiếng mà ai cũng ngưỡng mộ.
Cô bé gái mà cô kể đến chính là Giả Mộng Phạn - ảnh hậu tiếng tăm lừng lẫy, người người kính mộ.
Tác giả :
Cố Tư Yên