Yêu Không Bến Bờ
Chương 21: Thượng đế cũng chơi khăm
Hứa Khả cầm điện thoại, trượt mở màn hình, sau đó đóng lại, rồi trượt mở lần nữa, rồi lại đóng, sau khi lặp lại N lần động tác một cách máy móc như vậy, cuối cùng cậu bấm dãy số luôn nhớ trong lòng nhưng chưa một lần bấm gọi, thật thú vị, số điện thoại của chị mình lại biết được từ chỗ người khác.
“Đang ở đâu?”
“Phòng ký túc xá.”
“Ra đi, tôi đang ở dưới lầu.”
“Lôi Viễn đâu?”
“Cậu ta nói có việc, không đến được.”
“Ừ.”
Dưới lầu ký túc xá, người qua kẻ lại, trên con đường bên cạnh đậu những chiếc xe hơi với các thương hiệu khác nhau. Trong số những người lái xe, có bố mẹ, cũng có tình nhân. Ánh mặt trời có chút chói mắt, Khương Doãn Nặc không thích ứng được nheo mắt lại, Hứa Khả đứng cách đó không xa, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, trong đám người huyên náo, lại thể hiện vẻ lạnh lùng hoàn toàn không ăn khớp.
Hứa Khả nhìn chiếc vali cỡ lớn trong tay Khương Doãn Nặc, nhíu mày, “Nhiều đồ quá vậy, không phải chỉ ở có hai mươi ngày thôi sao?”
Khương Doãn Nặc liếc cậu một cái, “Cũng đâu có bảo cậu xách”.
Quả nhiên Hứa Khả không chút do dự bỏ xuống, khoanh tay đứng nhìn.
Khương Doãn Nặc trừng mắt nhìn cậu, kéo thanh nối bước thẳng về trước. Trường học được xây trên núi, có không ít những con dốc cao có thấp có ngắn có dài có. Một tay cô kéo hành lý tay còn lại xách túi, đi theo sau người nào đó đang nhàn nhã dạo bước, nhắm mắt theo đuôi, mồ hôi như mưa. Cái tên Lôi Viễn này, bản thân không đến thì thôi đi, còn bảo cái tên thương tật không có lòng cảm thông này chạy đến xem trò cười.
Cuối cùng đứng trước một con dốc cực dài, cô mệt đến nỗi ngồi luôn lên vali đồ.
Hứa Khả xoay người, mỉm cười, “Có cần tôi giúp không?”
Cô tiếp tục trừng cậu.
Hứa Khả không chút để ý vỗ vai cô, chỉ con dốc trước mặt, “Chị xem, nếu kéo vali đi lên theo hình chữ S, như vậy sẽ khá tiết kiệm sức, cố lên.”
Khương Doãn Nặc đã không còn sức trừng cậu nữa rồi.
Hứa Khả khẽ cười, xách chiếc vali lên, “Cô gái ngốc, mối tình đó của chị coi như vô ích rồi. Con gái phải học cách thể hiện sự yếu đuối vào những lúc thích hợp. Con trai dùng để làm gì, chính là dùng để sai bảo đấy.”
“Cậu mong được người khác sai bảo như vậy sao?”
“Nếu người đó là chị, tôi sẽ không để ý…”, Hứa Khả buột miệng nói ra, ngẩn người một lúc, cậu nhìn thấy nụ cười của cô đột nhiên ngưng trệ, ánh mắt không biết làm thế nào nhìn về nơi khác, mang tai ửng đỏ. Khẽ thở dài, cậu nói tiếp, “Chị là chị gái tôi”.
Chết tiệt, cậu nắm chặt thanh nối, ngón tay thoáng nổi gân xanh, khả năng tự chủ của cậu ngày càng tệ đi. Nếu cô tỉ mỉ một chút, e là đã sớm phát hiện ra.
Cảm giác xấu hổ nặng nề, giống như cái bóng đen tối dơ bẩn, lúc nào cũng bao phủ trong lòng.
Nếu nói, chỗ dựa và sự thân thiết lúc nhỏ chỉ là việc an ủi lẫn nhau ở trong cái gia đình lạnh lẽo đó, vậy thì bây giờ lại gọi là gì?
Năm tuổi, cô là chị gái cậu, cô là chỗ dựa của cậu, cô luôn mạnh mẽ như thế, khiến cậu sùng bái nhưng cũng khiến cậu chán ghét.
Mười tuổi, cô là người thân và là người bạn thân thiết nhất của cậu, đột nhiên phát hiện, cô cũng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, thế là thích trêu chọc cô, nhìn cô vô cùng tức giận cậu sẽ đắc ý trong lòng.
Mười lăm tuổi, cô là sự ấm áp của cậu, cô là nỗi mong nhớ của cậu. Luân lý đạo đức sớm đã cắm rễ đâm chồi trong đầu, nụ hôn lúc đầu, là trò đùa của con nít, là tâm tư thiếu niên còn mơ hồ. Nhưng, khi nỗi nhớ lan tràn, nụ cười ấm áp của cô luôn hiện hữu trước mắt, giống như ánh mặt trời hớp hồn người khác, cô liền biến thành khát vọng của cậu.
Trái tim cậu, yếu đuối mà lại dơ bẩn, cậu dùng việc trốn tránh và lưu đày để trừng phạt chính mình, nhưng mãi mãi vẫn không đủ.
Hai mươi tuổi, khi gặp lại, họ đang quanh quẩn giữa gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Đến gần hay xa cách, đều là một sự giày vò.
Trong biển người mênh mông, thế giới bao la rộng lớn, nhưng chỉ có cảm giác với chị gái mình, lẽ nào thượng đế cũng thích chơi khăm?
Tại sao, cô lại quay trở về, tại sao, cậu lại ngốc nghếch ở đây chờ đợi.
Khương Doãn Nặc lén nhìn Hứa Khả một cái, bây giờ, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, bắt đầu từ cuộc gọi đó của Lâm Hiên, cô không biết bản thân mình xấu hổ hay là khó xử, cô không thuyết phục được mình nhìn cậu một cách quang minh chính đại. Nếu không phải cú điện thoại đó, họ còn có thể ở bên nhau giống như trước đây, nhưng mà bây giờ, dường như mọi thứ đều đã khác. Cô không biết những lời Lâm Hiên nói có đúng không, nhưng, trong lòng cô quả thật có hơi khác thường.
Khương Doãn Nặc muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được đề tài, Hứa Khả mặt không biểu cảm nhìn về phía trước, hai môi mím chặt, không nhìn ra đang nghĩ gì. Cô lại liếc nhìn cánh tay trái vẫn còn băng vải của cậu, mở miệng nói, “Vẫn nên để tôi xách cho”.
“Tôi xách được rồi”, Hứa Khả nhả ra bốn chữ xong thì không lên tiếng nữa.
Kỳ nghỉ hè đã đến, ký túc xá phải đóng cửa, Khương Doãn Nặc thuê phòng ở gần trường, còn định đi làm gia sư tiếng Pháp. Từ sau khi cô lén chạy ra ngoài, Khương Mẫn không còn gửi tiền vào tài khoản của cô nữa, số tiền cô mang theo đã tiêu hết bảy tám phần, may mà tìm được hai mối gia sư tiếng Pháp, thậm chí có thể giải quyết được vấn đề no ấm.
Hứa Khả vẫy tay bắt taxi, nói, “Về nhà ở, cũng đâu phải không có chỗ ở”.
“Nhà nào? Chỗ cậu? Không được”, tuyệt đối không được, ngàn lần không được.
Hứa Khả nhìn cô, “Là ngôi nhà chị từng sống trước mười bốn tuổi”.
“Không thích”, cô lập tức từ chối, người ta đã không cần đứa con gái là cô nữa, còn chạy đến đó làm gì.
“Hứa Thụy Hoài không thường xuyên về nhà”, Hứa Khả ngừng một lúc, “Hơn nữa, bây giờ căn nhà đó đứng tên hai chúng ta”, đó là yêu cầu duy nhất cậu đưa ra với Hứa Thụy Hoài, bởi vì ở đó có hồi ức liên quan đến cô.
“Của hai chúng ta”, Khương Doãn Nặc hơi bất ngờ, “Lương tâm của Hứa Thụy Hoài được phát hiện rồi? Tôi vẫn cứ nghĩ rằng, rốt cuộc tôi có phải con gái của ông ấy không cơ”.
“Vậy, rốt cuộc tôi có phải con trai của Khương Mẫn không”, vẻ mặt Hứa Khả lạnh lùng, “Ai bảo chúng ta gặp phải bố mẹ như vậy chứ”.
“Người ta nói tính cách con cái trong gia đình có vấn đề sẽ kỳ lạ, nhưng hai chúng ta vẫn chịu đựng được, đều là cách giáo dục của người làm chị là tôi đây có phương pháp, có phải không Khả Khả”, Khương Doãn Nặc vừa nói vừa véo mặt cậu, nghĩ đến việc về nhà, cô có chút hưng phấn kỳ lạ, dường như sương mù trong lòng đã bị quét sạch. Nhà à, ở bên ngoài bảy năm, một mình ở ký túc xá của trường, không thì ở chỗ Khương Mẫn, đều không có cảm giác có nhà.
“Chị đã dạy gì cho tôi, bảy năm trước chị đã vứt bỏ tôi”, Hứa Khả quay đầu nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ, “May mà tôi bẩm sinh lương thiện, tư chất không tệ, mới có thể lớn lên khỏe mạnh trong xã hội lòng người hiểm ác.”
“Cậu cứ nổ đi, là ai không trả lời mail, không gọi điện thoại hả”, không biết là ai bỏ ai, Khương Doãn Nặc không nhịn được véo mặt cậu, hung dữ hỏi, “Cậu nói đi, nếu tôi không trở về, có phải cậu cũng sẽ không đi tìm tôi?”
“Không”, trả lời không chút do dự.
Khương Doãn Nặc thở dài, quả nhiên Lâm Hiên nói bậy, cái tên này ngay cả chút tình chị em cũng không nhớ, sao có thể còn, còn… Trong lòng cô bỗng nhiên đắng chát, sao lại cảm thấy bản thân mình đang lo chuyện không đâu, người ta muốn làm gì thì làm nấy, giống như người không có việc gì vậy. Tên Lâm Hiên đó điên rồi, bản thân cô cũng điên theo.
Hứa Khả chuyển hành lý vào phòng Khương Doãn Nặc, bày trí trong phòng giống như bảy năm trước, trên giường vẫn đặt con búp bê Doraemon mà cô thích nhất.
“Dì Lâm vẫn còn ở đây chứ?” Cô ôm con búp bê vào lòng.
“Sau khi tôi dọn ra ngoài, dì ấy cũng đi, nhân viên làm theo giờ thỉnh thoảng sẽ đến quét dọn.”
Khương Doãn Nặc nhìn xung quanh, chuyện cũ hiện rõ mồn một.
“Này, trả tôi cái đĩa Doraemon”, cô nghịch ngợm chìa tay ra, “Cậu đã mượn… mượn mười ba năm rồi, thêm tiền lãi nữa.”
“Ai mà nhớ đã vứt đi đâu rồi”, cậu nhìn cô, thong thả ngồi ở đó, ngôi nhà trống trải vì cô mà trở nên ấm áp, trái tim cậu, được cảm giác ấm áp đó lấp đầy.
Khi Khương Doãn Nặc đang tự lẩm bẩm gì đó, ngước mắt lên, bất ngờ đối mặt với ánh mắt sáng như sao của cậu, Hứa Khả đang nhìn cô mà như không nhìn. Trái tim cô đập lỗi một nhịp, có chút hoang mang cúi đầu xuống.
Hứa Khả di chuyển ánh mắt, khuôn mặt lạnh nhạt, “Tôi đi tắm, lát nữa ra ngoài ăn cơm, trong nhà không có thức ăn gì cả, chuyển vali mồ hôi đầy mình rồi, chị làm ơn sau này đừng có đựng nhiều đồ như thế…”
Khương Doãn Nặc nhìn tay trái cậu, hỏi, “Cậu tắm bằng cách nào?”
Hứa Khả kỳ lạ nhìn cô, giơ tay phải lên.
Mắt cô hơi cay, một đứa trẻ hai mươi tuổi trong nhiều gia đình vẫn còn là bảo bối được cưng chiều, nhưng cậu lại sớm mất đi nơi trú ẩn này.
“Để tôi giúp cậu”, cô nói.
“Tắm?” Cậu buồn cười nhướng mày.
“Ờ… Gội đầu”.
Cô bôi dầu gội đầu lên tóc cậu, tóc cậu đen nhánh mà lấp lánh, hơi thô cứng, không giống lắm với làn tóc mềm mại của cô.
“Dầu gội chảy vào mắt rồi, khó chịu”, cậu nũng nịu, giống như một đứa trẻ.
Cô khẽ cười, chỉ nghe cậu nói tiếp, “Khương Doãn Nặc, chị đúng là tay chân vụng về, không giống con gái chút nào”. Cô dứt khoát bôi bọt xà bông đầy mặt cậu, một lát lại cầm khăn tắm lau sạch cho cậu.
Cậu ngồi lên thành bồn tắm, đối diện với cô, mắt nhắm chặt, sống mũi cậu thẳng tắp, lông mày rậm đen, vầng trán đẹp khiến cho đường nét khuôn mặt cậu càng thêm sắc sảo, làm mờ nhạt đi vẻ nhu mì được trung tính hóa của ngũ quan, vầng trán cậu sáng bóng nhưng lại thể hiện sự kiên nghị của đàn ông, thật sự không giống với lúc nhỏ, cô nghĩ ngợi, thế là ma xui quỷ khiến thế nào, môi cô in dấu lên trán cậu, sau đó là lông mi, tiếp đến là… Tuyệt đối là ma đưa lối quỷ dẫn đường, sau việc ấy, người nào đó từng giơ ba ngón tay lên thề với trời.
Xúc giác ấm nhuận dịu dàng, khiến cậu khẽ rung động, giơ tay ra theo bản năng, ôm chặt eo cô.
Khi ánh mắt cô đối diện với đôi mắt thâm trầm u tối ấy bằng khoảng cách cực kỳ mờ ám, cô bỗng đẩy cậu ra, nhưng không thể thoát khỏi vòng ôm của cậu.
“Tôi phải đi rồi”, cô nói một câu không đầu không đuôi.
“Đi đâu”, cậu nhướng mày, dáng vẻ vô cùng hứng thú.
“Về phòng ký túc”, trả lời một cách ngốc nghếch.
“Bây giờ đang nghỉ hè, chị phải ở nhà”, cậu vẫn ôm cô.
“Ơ, bây giờ tôi muốn ra ngoài”, vẻ mặt như bị mộng du.
“Ít nhất cũng phải giúp tôi xả sạch bọt trên đầu đã chứ”.
“Được.”
Cô nghĩ không ra, sao lại còn cùng cậu ra ngoài ăn cơm nữa chứ, cô phải tránh xa cậu ra mới đúng. Cậu sẽ nghĩ cô như thế nào, chị gái là sắc nữ? Chị gái xâm phạm em trai? Trời ơi, cứu tôi với…
“Chị”, nhìn bộ dạng hồn vía lên mây của cô, Hứa Khả đành phải nắm tay cô đi qua đường, “Đó chỉ là sự cố thôi”.
Đúng đúng, cô ra sức gật đầu, chỉ là sự cố mà thôi.
Có lẽ, là cô đã bị ma nhập rồi.
“Đang ở đâu?”
“Phòng ký túc xá.”
“Ra đi, tôi đang ở dưới lầu.”
“Lôi Viễn đâu?”
“Cậu ta nói có việc, không đến được.”
“Ừ.”
Dưới lầu ký túc xá, người qua kẻ lại, trên con đường bên cạnh đậu những chiếc xe hơi với các thương hiệu khác nhau. Trong số những người lái xe, có bố mẹ, cũng có tình nhân. Ánh mặt trời có chút chói mắt, Khương Doãn Nặc không thích ứng được nheo mắt lại, Hứa Khả đứng cách đó không xa, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, trong đám người huyên náo, lại thể hiện vẻ lạnh lùng hoàn toàn không ăn khớp.
Hứa Khả nhìn chiếc vali cỡ lớn trong tay Khương Doãn Nặc, nhíu mày, “Nhiều đồ quá vậy, không phải chỉ ở có hai mươi ngày thôi sao?”
Khương Doãn Nặc liếc cậu một cái, “Cũng đâu có bảo cậu xách”.
Quả nhiên Hứa Khả không chút do dự bỏ xuống, khoanh tay đứng nhìn.
Khương Doãn Nặc trừng mắt nhìn cậu, kéo thanh nối bước thẳng về trước. Trường học được xây trên núi, có không ít những con dốc cao có thấp có ngắn có dài có. Một tay cô kéo hành lý tay còn lại xách túi, đi theo sau người nào đó đang nhàn nhã dạo bước, nhắm mắt theo đuôi, mồ hôi như mưa. Cái tên Lôi Viễn này, bản thân không đến thì thôi đi, còn bảo cái tên thương tật không có lòng cảm thông này chạy đến xem trò cười.
Cuối cùng đứng trước một con dốc cực dài, cô mệt đến nỗi ngồi luôn lên vali đồ.
Hứa Khả xoay người, mỉm cười, “Có cần tôi giúp không?”
Cô tiếp tục trừng cậu.
Hứa Khả không chút để ý vỗ vai cô, chỉ con dốc trước mặt, “Chị xem, nếu kéo vali đi lên theo hình chữ S, như vậy sẽ khá tiết kiệm sức, cố lên.”
Khương Doãn Nặc đã không còn sức trừng cậu nữa rồi.
Hứa Khả khẽ cười, xách chiếc vali lên, “Cô gái ngốc, mối tình đó của chị coi như vô ích rồi. Con gái phải học cách thể hiện sự yếu đuối vào những lúc thích hợp. Con trai dùng để làm gì, chính là dùng để sai bảo đấy.”
“Cậu mong được người khác sai bảo như vậy sao?”
“Nếu người đó là chị, tôi sẽ không để ý…”, Hứa Khả buột miệng nói ra, ngẩn người một lúc, cậu nhìn thấy nụ cười của cô đột nhiên ngưng trệ, ánh mắt không biết làm thế nào nhìn về nơi khác, mang tai ửng đỏ. Khẽ thở dài, cậu nói tiếp, “Chị là chị gái tôi”.
Chết tiệt, cậu nắm chặt thanh nối, ngón tay thoáng nổi gân xanh, khả năng tự chủ của cậu ngày càng tệ đi. Nếu cô tỉ mỉ một chút, e là đã sớm phát hiện ra.
Cảm giác xấu hổ nặng nề, giống như cái bóng đen tối dơ bẩn, lúc nào cũng bao phủ trong lòng.
Nếu nói, chỗ dựa và sự thân thiết lúc nhỏ chỉ là việc an ủi lẫn nhau ở trong cái gia đình lạnh lẽo đó, vậy thì bây giờ lại gọi là gì?
Năm tuổi, cô là chị gái cậu, cô là chỗ dựa của cậu, cô luôn mạnh mẽ như thế, khiến cậu sùng bái nhưng cũng khiến cậu chán ghét.
Mười tuổi, cô là người thân và là người bạn thân thiết nhất của cậu, đột nhiên phát hiện, cô cũng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, thế là thích trêu chọc cô, nhìn cô vô cùng tức giận cậu sẽ đắc ý trong lòng.
Mười lăm tuổi, cô là sự ấm áp của cậu, cô là nỗi mong nhớ của cậu. Luân lý đạo đức sớm đã cắm rễ đâm chồi trong đầu, nụ hôn lúc đầu, là trò đùa của con nít, là tâm tư thiếu niên còn mơ hồ. Nhưng, khi nỗi nhớ lan tràn, nụ cười ấm áp của cô luôn hiện hữu trước mắt, giống như ánh mặt trời hớp hồn người khác, cô liền biến thành khát vọng của cậu.
Trái tim cậu, yếu đuối mà lại dơ bẩn, cậu dùng việc trốn tránh và lưu đày để trừng phạt chính mình, nhưng mãi mãi vẫn không đủ.
Hai mươi tuổi, khi gặp lại, họ đang quanh quẩn giữa gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Đến gần hay xa cách, đều là một sự giày vò.
Trong biển người mênh mông, thế giới bao la rộng lớn, nhưng chỉ có cảm giác với chị gái mình, lẽ nào thượng đế cũng thích chơi khăm?
Tại sao, cô lại quay trở về, tại sao, cậu lại ngốc nghếch ở đây chờ đợi.
Khương Doãn Nặc lén nhìn Hứa Khả một cái, bây giờ, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, bắt đầu từ cuộc gọi đó của Lâm Hiên, cô không biết bản thân mình xấu hổ hay là khó xử, cô không thuyết phục được mình nhìn cậu một cách quang minh chính đại. Nếu không phải cú điện thoại đó, họ còn có thể ở bên nhau giống như trước đây, nhưng mà bây giờ, dường như mọi thứ đều đã khác. Cô không biết những lời Lâm Hiên nói có đúng không, nhưng, trong lòng cô quả thật có hơi khác thường.
Khương Doãn Nặc muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được đề tài, Hứa Khả mặt không biểu cảm nhìn về phía trước, hai môi mím chặt, không nhìn ra đang nghĩ gì. Cô lại liếc nhìn cánh tay trái vẫn còn băng vải của cậu, mở miệng nói, “Vẫn nên để tôi xách cho”.
“Tôi xách được rồi”, Hứa Khả nhả ra bốn chữ xong thì không lên tiếng nữa.
Kỳ nghỉ hè đã đến, ký túc xá phải đóng cửa, Khương Doãn Nặc thuê phòng ở gần trường, còn định đi làm gia sư tiếng Pháp. Từ sau khi cô lén chạy ra ngoài, Khương Mẫn không còn gửi tiền vào tài khoản của cô nữa, số tiền cô mang theo đã tiêu hết bảy tám phần, may mà tìm được hai mối gia sư tiếng Pháp, thậm chí có thể giải quyết được vấn đề no ấm.
Hứa Khả vẫy tay bắt taxi, nói, “Về nhà ở, cũng đâu phải không có chỗ ở”.
“Nhà nào? Chỗ cậu? Không được”, tuyệt đối không được, ngàn lần không được.
Hứa Khả nhìn cô, “Là ngôi nhà chị từng sống trước mười bốn tuổi”.
“Không thích”, cô lập tức từ chối, người ta đã không cần đứa con gái là cô nữa, còn chạy đến đó làm gì.
“Hứa Thụy Hoài không thường xuyên về nhà”, Hứa Khả ngừng một lúc, “Hơn nữa, bây giờ căn nhà đó đứng tên hai chúng ta”, đó là yêu cầu duy nhất cậu đưa ra với Hứa Thụy Hoài, bởi vì ở đó có hồi ức liên quan đến cô.
“Của hai chúng ta”, Khương Doãn Nặc hơi bất ngờ, “Lương tâm của Hứa Thụy Hoài được phát hiện rồi? Tôi vẫn cứ nghĩ rằng, rốt cuộc tôi có phải con gái của ông ấy không cơ”.
“Vậy, rốt cuộc tôi có phải con trai của Khương Mẫn không”, vẻ mặt Hứa Khả lạnh lùng, “Ai bảo chúng ta gặp phải bố mẹ như vậy chứ”.
“Người ta nói tính cách con cái trong gia đình có vấn đề sẽ kỳ lạ, nhưng hai chúng ta vẫn chịu đựng được, đều là cách giáo dục của người làm chị là tôi đây có phương pháp, có phải không Khả Khả”, Khương Doãn Nặc vừa nói vừa véo mặt cậu, nghĩ đến việc về nhà, cô có chút hưng phấn kỳ lạ, dường như sương mù trong lòng đã bị quét sạch. Nhà à, ở bên ngoài bảy năm, một mình ở ký túc xá của trường, không thì ở chỗ Khương Mẫn, đều không có cảm giác có nhà.
“Chị đã dạy gì cho tôi, bảy năm trước chị đã vứt bỏ tôi”, Hứa Khả quay đầu nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ, “May mà tôi bẩm sinh lương thiện, tư chất không tệ, mới có thể lớn lên khỏe mạnh trong xã hội lòng người hiểm ác.”
“Cậu cứ nổ đi, là ai không trả lời mail, không gọi điện thoại hả”, không biết là ai bỏ ai, Khương Doãn Nặc không nhịn được véo mặt cậu, hung dữ hỏi, “Cậu nói đi, nếu tôi không trở về, có phải cậu cũng sẽ không đi tìm tôi?”
“Không”, trả lời không chút do dự.
Khương Doãn Nặc thở dài, quả nhiên Lâm Hiên nói bậy, cái tên này ngay cả chút tình chị em cũng không nhớ, sao có thể còn, còn… Trong lòng cô bỗng nhiên đắng chát, sao lại cảm thấy bản thân mình đang lo chuyện không đâu, người ta muốn làm gì thì làm nấy, giống như người không có việc gì vậy. Tên Lâm Hiên đó điên rồi, bản thân cô cũng điên theo.
Hứa Khả chuyển hành lý vào phòng Khương Doãn Nặc, bày trí trong phòng giống như bảy năm trước, trên giường vẫn đặt con búp bê Doraemon mà cô thích nhất.
“Dì Lâm vẫn còn ở đây chứ?” Cô ôm con búp bê vào lòng.
“Sau khi tôi dọn ra ngoài, dì ấy cũng đi, nhân viên làm theo giờ thỉnh thoảng sẽ đến quét dọn.”
Khương Doãn Nặc nhìn xung quanh, chuyện cũ hiện rõ mồn một.
“Này, trả tôi cái đĩa Doraemon”, cô nghịch ngợm chìa tay ra, “Cậu đã mượn… mượn mười ba năm rồi, thêm tiền lãi nữa.”
“Ai mà nhớ đã vứt đi đâu rồi”, cậu nhìn cô, thong thả ngồi ở đó, ngôi nhà trống trải vì cô mà trở nên ấm áp, trái tim cậu, được cảm giác ấm áp đó lấp đầy.
Khi Khương Doãn Nặc đang tự lẩm bẩm gì đó, ngước mắt lên, bất ngờ đối mặt với ánh mắt sáng như sao của cậu, Hứa Khả đang nhìn cô mà như không nhìn. Trái tim cô đập lỗi một nhịp, có chút hoang mang cúi đầu xuống.
Hứa Khả di chuyển ánh mắt, khuôn mặt lạnh nhạt, “Tôi đi tắm, lát nữa ra ngoài ăn cơm, trong nhà không có thức ăn gì cả, chuyển vali mồ hôi đầy mình rồi, chị làm ơn sau này đừng có đựng nhiều đồ như thế…”
Khương Doãn Nặc nhìn tay trái cậu, hỏi, “Cậu tắm bằng cách nào?”
Hứa Khả kỳ lạ nhìn cô, giơ tay phải lên.
Mắt cô hơi cay, một đứa trẻ hai mươi tuổi trong nhiều gia đình vẫn còn là bảo bối được cưng chiều, nhưng cậu lại sớm mất đi nơi trú ẩn này.
“Để tôi giúp cậu”, cô nói.
“Tắm?” Cậu buồn cười nhướng mày.
“Ờ… Gội đầu”.
Cô bôi dầu gội đầu lên tóc cậu, tóc cậu đen nhánh mà lấp lánh, hơi thô cứng, không giống lắm với làn tóc mềm mại của cô.
“Dầu gội chảy vào mắt rồi, khó chịu”, cậu nũng nịu, giống như một đứa trẻ.
Cô khẽ cười, chỉ nghe cậu nói tiếp, “Khương Doãn Nặc, chị đúng là tay chân vụng về, không giống con gái chút nào”. Cô dứt khoát bôi bọt xà bông đầy mặt cậu, một lát lại cầm khăn tắm lau sạch cho cậu.
Cậu ngồi lên thành bồn tắm, đối diện với cô, mắt nhắm chặt, sống mũi cậu thẳng tắp, lông mày rậm đen, vầng trán đẹp khiến cho đường nét khuôn mặt cậu càng thêm sắc sảo, làm mờ nhạt đi vẻ nhu mì được trung tính hóa của ngũ quan, vầng trán cậu sáng bóng nhưng lại thể hiện sự kiên nghị của đàn ông, thật sự không giống với lúc nhỏ, cô nghĩ ngợi, thế là ma xui quỷ khiến thế nào, môi cô in dấu lên trán cậu, sau đó là lông mi, tiếp đến là… Tuyệt đối là ma đưa lối quỷ dẫn đường, sau việc ấy, người nào đó từng giơ ba ngón tay lên thề với trời.
Xúc giác ấm nhuận dịu dàng, khiến cậu khẽ rung động, giơ tay ra theo bản năng, ôm chặt eo cô.
Khi ánh mắt cô đối diện với đôi mắt thâm trầm u tối ấy bằng khoảng cách cực kỳ mờ ám, cô bỗng đẩy cậu ra, nhưng không thể thoát khỏi vòng ôm của cậu.
“Tôi phải đi rồi”, cô nói một câu không đầu không đuôi.
“Đi đâu”, cậu nhướng mày, dáng vẻ vô cùng hứng thú.
“Về phòng ký túc”, trả lời một cách ngốc nghếch.
“Bây giờ đang nghỉ hè, chị phải ở nhà”, cậu vẫn ôm cô.
“Ơ, bây giờ tôi muốn ra ngoài”, vẻ mặt như bị mộng du.
“Ít nhất cũng phải giúp tôi xả sạch bọt trên đầu đã chứ”.
“Được.”
Cô nghĩ không ra, sao lại còn cùng cậu ra ngoài ăn cơm nữa chứ, cô phải tránh xa cậu ra mới đúng. Cậu sẽ nghĩ cô như thế nào, chị gái là sắc nữ? Chị gái xâm phạm em trai? Trời ơi, cứu tôi với…
“Chị”, nhìn bộ dạng hồn vía lên mây của cô, Hứa Khả đành phải nắm tay cô đi qua đường, “Đó chỉ là sự cố thôi”.
Đúng đúng, cô ra sức gật đầu, chỉ là sự cố mà thôi.
Có lẽ, là cô đã bị ma nhập rồi.
Tác giả :
Bất Kinh Ngữ