Yêu Không Bến Bờ
Chương 2: Thời niên thiếu mơ hồ
Khương Doãn Nặc kéo chiếc vali nhỏ xíu nặng nề của mình, đi theo sau mẹ.
Cô không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Xuyên qua làn khói chiều, ánh mắt của đứa trẻ đó giống như ánh chiều tà, không còn chút sức lực lung lay trong tầng mây mờ mịt.
Chỉ là phút chốc, cô bèn không nhịn được mà lại ngoái nhìn.
Ở độ tuổi chưa biết thế nào là ly biệt của cô, nỗi đau khổ xa lạ này cứng nhắc gõ vào trái tim cô. Một lần rồi lại một lần, cho đến khi cô ngồi vào trong khoang máy bay, từ trong mây nhìn xuống mặt đất xám xen lẫn xanh.
“Có lẽ mình muốn chọn nơi khác”, cô nói với chính mình, “Ví dụ như nơi phồn hoa của chủ nghĩa tư bản”, thế là, trong đầu cô tưởng tượng hết lần này đến lần khác, nhà cao tầng san sát nhau, phụ nữ tân thời, cùng với những kẻ ăn xin đầu đường xó chợ trên người đắp đầy báo trong thời tiết giá rét. Những ấn tượng này có nguồn gốc từ trong những tờ tạp chí nguyệt san đơn giản sơ sài khi đó.
Cô muốn khinh thường và quên đi những tình cảm luyến tiếc vướng bận trong lòng, cô không muốn vì vậy mà thể hiện mặt yếu đuối của bản thân, cho dù cậu càng ngày càng xa cô.
Năm đó, cô chưa tròn mười bốn tuổi, cậu thì vẫn chưa đầy mười ba.
Năm tháng thời niên thiếu, hai người cùng nhau trưởng thành trong những tranh chấp, cãi cọ và trêu ghẹo lẫn nhau. Khoảng thời gian ấy không thiếu chiến tranh lạnh cùng với sự kiện “ra máu”, dẫn đến sự chán ghét lẫn nhau giữa những đứa trẻ và quan hệ máu mủ tình thâm.
Thời thơ ấu của Khương Doãn Nặc, trong mắt cô Hứa Khả là một đứa bé giả tạo, dưới vỏ ngoài sáng sủa đáng yêu là một nội tâm gian xảo tàn nhẫn. Trẻ nhỏ là nhà mạo hiểm trời sinh, trong thế giới rực rỡ sắc màu của chúng tồn tại đủ thể loại kẻ thù tưởng tượng, chúng sẽ trực tiếp phân loại những người xung quanh thành bạn bè và kẻ thù một cách rõ ràng dứt khoát.
Hứa Khả thích làm nũng, hơn nữa còn có sở trưởng trong chuyện này.
Hứa Khả thích đốt kiến, mổ xẻ tằm nhả tơ, rút lấy vũ khí duy nhất của ong mật.
Khi cô giơ nắm đấm Hứa Khả lập tức đổi sang bộ mặt đáng thương, giơ tay xin tha.
Khương Doãn Nặc căm ghét tâm địa gian xảo như vậy, do đó lúc ra tay tuyệt đối không mềm lòng.
Hai người tuổi gần ngang nhau, vốn dĩ khó phân thắng thua, chỉ là trong mấy năm đó sức mạnh tuổi dậy thì của con trai giống như đã bước vào thế giới bị đóng băng.
Chiều cao của Khương Doãn Nặc là ưu thế tuyệt đối.
Tuy chỉ sinh sau có mười một tháng nhưng Hứa Khả lại thấp hơn chị gái cả một cái đầu.
Những ngày tháng tăm tối ảm đạm đó dài đằng đẵng, một chút hi vọng phản kích trong cậu tiêu tan, trong một tâm hồn chỉ mới sáu tuổi lại tràn đầy cảm giác bể dâu bất lực.
Bố mẹ họ vẫn luôn bận rộn, lúc nào cũng vật lộn trong thế giới của người lớn, công việc, tính toán, nói dối cùng những cuộc chiến tranh lạnh hết ngày này qua ngày khác.
Không ai thương xót cho lo nghĩ của cậu.
Rất nhiều hôm, ở bên cạnh họ chỉ có một người bà con xa được mời từ dưới quê lên, họ gọi bà ấy là dì Lâm.
Dì Lâm phụ trách cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hai anh em. Bà bốn mươi tuổi, dáng vẻ như một vị Bồ Tát, làm việc nhanh nhẹn, chăm sóc hai đứa trẻ chu đáo, hòa nhã dễ gần.
Nhưng mà tốt đến mấy cũng không thể thay thế được mẹ.
Tình cảm của bọn trẻ kể từ đó liền có một lỗ hổng nhỏ.
Lỗ hổng đó theo năm tháng, ngày càng lớn dần nhưng lại quen che giấu dưới hình tượng lạnh lùng.
Khương Doãn Nặc đã đến tuổi đi học, vì để bớt việc, bố mẹ chúng nhất trí quyết định cũng cho con trai nhập học sớm.
Cùng trường cùng cấp cùng lớp.
Khương Doãn Nặc vô cùng chán nản.
Đứa bé trai da trắng nõn nà, dáng người thấp bé, giọng nói dịu dàng, ánh mắt mơ màng vô tội, theo như cô thấy thì đó chính là biểu cảm muốn bị ăn đánh, lẽ ra cậu nên tiếp tục học lớp lá ở trường mẫu giáo, mỗi ngày đếm hoa đỏ trên tường hoặc bắt chước tiếng mèo tiếng chó.
“Không được nói với người khác em là em trai chị”, sau khi tan học ngày đầu tiên, Khương Doãn Nặc cảnh cáo cậu.
“Tại sao?” Hứa Khả chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu cô nói gì.
“Mất mặt chết được”, Khương Doãn Nặc không kìm chế giơ nắm đấm.
Hứa Khả im lặng không nói gì, quay người ôm chặt cuốn truyện Doraemon ở trên bàn không buông.
Khương Doãn Nặc vỗ đầu cậu mang tính chất an ủi, vô cùng rộng lượng, “Lấy đi, tặng em đó”.
Chớp mắt đã sắp đến thi giữa kỳ.
Khương Doãn Nặc học ở ngôi trường này sáu năm.
Bài vở thể dục đều không có gì phải nói, thầy cô coi trọng bạn bè ngưỡng mộ. Tính tình ngoại hình không tệ, luôn nhận được hoa cỏ thư tỏ tình. Quan hệ cũng tốt, bạn bè nhiều, cả Lôi Viễn cũng phải nể mặt cô.
Lôi Viễn, được coi là một nhân vật, ở lại lớp hai lần, đầu gấu toàn trường đều tuyệt đối phục tùng cậu ta, hơn nữa mặt còn hung dữ trông như bất cứ lúc nào cũng muốn đánh người, rất nhiều giáo viên nhắc đến liền đau đầu không thôi. Cũng là bạn cùng bàn của cô, vật họp theo loài, Lôi Viễn mà làm bạn với cô nhất định sẽ rất hợp.
Cuộc sống trông có vẻ vô cùng thoải mái.
Còn Hứa Khả vẫn ngồi vững ở hàng ghế đầu tiên trong lớp với chiều cao một mét hai mươi, đứng trước tiên trong đội ngũ tập thể dục.
Rất nhiều khi cậu đã tuyệt vọng.
Những đứa trẻ tâm trí vẫn chưa chín chắn luôn thể hiện sự tàn nhẫn trực tiếp nhất đối với kẻ yếu thế ở bên ngoài.
Thậm chí cậu còn không có lấy một người bạn thân cùng giới.
Ngoại hình cậu vô cùng nổi bật, các cậu con trai chế giễu nghi ngờ giới tính của cậu.
Những lúc nghi ngờ như vậy sẽ diễn biến thành sự quấy rối bạo lực.
Bọn trẻ vây lấy cậu, mấy bàn tay kéo lấy quần đùi của cậu, rêu rao rằng muốn kiểm tra.
Ánh nắng buổi chiều nghiêng nghiêng chiếu rọi lối đi vào giờ ra chơi, Khương Doãn Nặc híp mắt uể oải tựa vào lan can cạnh lối đi. Cô rất muốn biết, đứa nhỏ trông có vẻ yếu đuối này rốt cuộc sẽ ứng phó thế nào.
Tuy Hứa Khả không có bạn cùng giới nhưng lại là lựa chọn hàng đầu để trêu chọc của con gái.
Ra chơi mười lăm phút, thường sẽ nhìn thấy ba đến năm bạn nữ từ sau đuổi theo chặn đường cậu, cậu chạy chậm, cuối cùng đành phải trốn vào nhà vệ sinh nam không ra ngoài.
Khương Doãn Nặc từng muốn giúp cậu, ví dụ như, ép cậu mỗi sáng thức dậy phải chạy bộ, rèn luyện thể lực, tránh để đám con gái như thế bắt nạt, thế nhưng trò chơi đuổi bắt vẫn không ngừng tiếp diễn.
Bỗng nhiên Khương Doãn Nặc phát hiện sự thương hại của mình đối với cậu là không cần thiết, trong ánh mắt cậu con trai để lộ một chút tia sáng hưng phấn, trong nụ cười mang theo nét dí dỏm và đắc ý.
Cậu tìm được niềm vui trong đó.
Nghĩ đến đây, Khương Doãn Nặc mỉm cười, có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, Hứa Khả giận đến đỏ mặt, kiên quyết giữ chặt quần của mình, bị xô đẩy trong đám đông, bất đắc dĩ mở miệng mắng chửi.
Thú vị đó, cô nghĩ.
Những đứa trẻ bị mắng tức giận xông lên đấm trả, cậu con trai gầy yếu liều mạng nghênh đón, mặc dù yếu đuối không sức chống đỡ.
Khương Doãn Nặc lập tức bất chấp xông lên.
Bỗng chốc xảy ra một trận hỗn chiến.
Cho đến khi có người tách cả đám ra.
“Làm gì vậy hả”, Lôi Viễn đứng giữa đám đông như hạc đứng giữa đàn gà. “Năm đấu hai”, cậu ta nói, “Các người còn mặt mũi sao?”
Bọn trẻ đều im bặt không lên tiếng.
Khương Doãn Nặc bĩu môi châm biếm, xoay đầu nhìn Hứa Khả.
Thằng nhóc đó đứng bên cạnh thở dốc, mặt sưng như cái đầu heo.
Cô cũng không khá hơn là mấy, mũi bị chảy máu, cô dùng mu bàn tay lau qua loa, không hề thấy đau, chỉ nghĩ rằng đánh vẫn chưa đã.
Lôi Viễn không biết moi ở đâu ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, bên trên vẫn còn dấu tay màu đen, cô cầm lấy tùy tiện lau tay.
Đám trẻ gây hấn sớm đã tản đi.
Khương Doãn Nặc ngó nhìn Hứa Khả, “Này, còn không cảm ơn người ta”.
Hứa Khả liếc cô một cái rồi xoay người bỏ đi.
Dường như chịu đựng sự bất mãn rất lớn.
Sau khi về đến nhà, cậu con trai mười một tuổi mặt mày nghiêm túc hỏi cô, “Chị, Lôi Viễn thích chị đúng không?”
Cô trợn mắt nhìn.
“Chị cũng thích cậu ta đúng không?” Cậu lại hỏi.
Cô vừa thẹn vừa giận, “Đầu heo, đừng nói lung tung”.
“Khương Doãn Nặc, chị đang yêu sớm đấy”, Hứa Khả đưa ra kết luận, “Chị mới có mười hai tuổi, tuy lớn hơn em một chút nhưng em không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sai lầm của chị”, cậu né tránh nắm đấm hung dữ giơ đến, tiếp tục thuyết giáo, “Cái tên Lôi Viễn đó là thằng lưu manh, không phải người tốt, chị phải cẩn thận một chút… Ây da… Đừng quan tâm đến nó…, đau quá, nó nham hiểm xấu xa, lòng dạ hiểm ác, háo sắc gan to bằng trời…”, Hứa Khả né bên trái tránh bên phải, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Yêu sớm thì đã sao, không liên quan đến em”, đánh thì cũng đánh rồi nhưng lại không bịt được cái miệng đó lại, chi bằng để nó nói cho hết.
“Đương nhiên không liên quan đến em, nhưng mà chị…”, cậu con trai chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy trước, “Chị sẽ mang thai đấy”, cậu lớn tiếng nói.
Câu nói này đối với một đứa bé mười hai tuổi mà nói, quả thật là lời chửi rủa nhục nhã nhất. Khoảnh khắc đó, cô ghét đứa trẻ đang bỏ chạy đến đỉnh điểm. Một lần nữa cô hận chính bản thân mình bị vẻ ngoài yếu đuối của cậu mê hoặc, hối hận đã giúp cậu và bất giác nảy sinh lòng thương hại. Cô tức giận không thôi nhưng cũng xấu hổ vô cùng.
Song, rất nhanh sau đó, cô liền cho qua.
Cạnh bàn cơm, đứa trẻ đó vểnh môi hỏi, “Dì Lâm, bố mẹ lại không về ăn cơm ạ?”
“Đúng thế, hôm nay bố cháu có tiệc. Mẹ cháu… cũng gọi điện nói về nhà muộn một chút”.
Hứa Khả không nói gì thêm, cúi đầu ăn cơm.
Cùng một câu hỏi nhưng ngày nào cậu cũng không thấy phiền mà hỏi đi hỏi lại, sau đó lần nào cũng thất vọng ủ ê.
Hành động này theo Khương Doãn Nặc thấy chính là biểu hiện của sự ấu trĩ và yếu đuối.
Cô thầm thở dài.
Thật ra, cậu chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cô không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Xuyên qua làn khói chiều, ánh mắt của đứa trẻ đó giống như ánh chiều tà, không còn chút sức lực lung lay trong tầng mây mờ mịt.
Chỉ là phút chốc, cô bèn không nhịn được mà lại ngoái nhìn.
Ở độ tuổi chưa biết thế nào là ly biệt của cô, nỗi đau khổ xa lạ này cứng nhắc gõ vào trái tim cô. Một lần rồi lại một lần, cho đến khi cô ngồi vào trong khoang máy bay, từ trong mây nhìn xuống mặt đất xám xen lẫn xanh.
“Có lẽ mình muốn chọn nơi khác”, cô nói với chính mình, “Ví dụ như nơi phồn hoa của chủ nghĩa tư bản”, thế là, trong đầu cô tưởng tượng hết lần này đến lần khác, nhà cao tầng san sát nhau, phụ nữ tân thời, cùng với những kẻ ăn xin đầu đường xó chợ trên người đắp đầy báo trong thời tiết giá rét. Những ấn tượng này có nguồn gốc từ trong những tờ tạp chí nguyệt san đơn giản sơ sài khi đó.
Cô muốn khinh thường và quên đi những tình cảm luyến tiếc vướng bận trong lòng, cô không muốn vì vậy mà thể hiện mặt yếu đuối của bản thân, cho dù cậu càng ngày càng xa cô.
Năm đó, cô chưa tròn mười bốn tuổi, cậu thì vẫn chưa đầy mười ba.
Năm tháng thời niên thiếu, hai người cùng nhau trưởng thành trong những tranh chấp, cãi cọ và trêu ghẹo lẫn nhau. Khoảng thời gian ấy không thiếu chiến tranh lạnh cùng với sự kiện “ra máu”, dẫn đến sự chán ghét lẫn nhau giữa những đứa trẻ và quan hệ máu mủ tình thâm.
Thời thơ ấu của Khương Doãn Nặc, trong mắt cô Hứa Khả là một đứa bé giả tạo, dưới vỏ ngoài sáng sủa đáng yêu là một nội tâm gian xảo tàn nhẫn. Trẻ nhỏ là nhà mạo hiểm trời sinh, trong thế giới rực rỡ sắc màu của chúng tồn tại đủ thể loại kẻ thù tưởng tượng, chúng sẽ trực tiếp phân loại những người xung quanh thành bạn bè và kẻ thù một cách rõ ràng dứt khoát.
Hứa Khả thích làm nũng, hơn nữa còn có sở trưởng trong chuyện này.
Hứa Khả thích đốt kiến, mổ xẻ tằm nhả tơ, rút lấy vũ khí duy nhất của ong mật.
Khi cô giơ nắm đấm Hứa Khả lập tức đổi sang bộ mặt đáng thương, giơ tay xin tha.
Khương Doãn Nặc căm ghét tâm địa gian xảo như vậy, do đó lúc ra tay tuyệt đối không mềm lòng.
Hai người tuổi gần ngang nhau, vốn dĩ khó phân thắng thua, chỉ là trong mấy năm đó sức mạnh tuổi dậy thì của con trai giống như đã bước vào thế giới bị đóng băng.
Chiều cao của Khương Doãn Nặc là ưu thế tuyệt đối.
Tuy chỉ sinh sau có mười một tháng nhưng Hứa Khả lại thấp hơn chị gái cả một cái đầu.
Những ngày tháng tăm tối ảm đạm đó dài đằng đẵng, một chút hi vọng phản kích trong cậu tiêu tan, trong một tâm hồn chỉ mới sáu tuổi lại tràn đầy cảm giác bể dâu bất lực.
Bố mẹ họ vẫn luôn bận rộn, lúc nào cũng vật lộn trong thế giới của người lớn, công việc, tính toán, nói dối cùng những cuộc chiến tranh lạnh hết ngày này qua ngày khác.
Không ai thương xót cho lo nghĩ của cậu.
Rất nhiều hôm, ở bên cạnh họ chỉ có một người bà con xa được mời từ dưới quê lên, họ gọi bà ấy là dì Lâm.
Dì Lâm phụ trách cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hai anh em. Bà bốn mươi tuổi, dáng vẻ như một vị Bồ Tát, làm việc nhanh nhẹn, chăm sóc hai đứa trẻ chu đáo, hòa nhã dễ gần.
Nhưng mà tốt đến mấy cũng không thể thay thế được mẹ.
Tình cảm của bọn trẻ kể từ đó liền có một lỗ hổng nhỏ.
Lỗ hổng đó theo năm tháng, ngày càng lớn dần nhưng lại quen che giấu dưới hình tượng lạnh lùng.
Khương Doãn Nặc đã đến tuổi đi học, vì để bớt việc, bố mẹ chúng nhất trí quyết định cũng cho con trai nhập học sớm.
Cùng trường cùng cấp cùng lớp.
Khương Doãn Nặc vô cùng chán nản.
Đứa bé trai da trắng nõn nà, dáng người thấp bé, giọng nói dịu dàng, ánh mắt mơ màng vô tội, theo như cô thấy thì đó chính là biểu cảm muốn bị ăn đánh, lẽ ra cậu nên tiếp tục học lớp lá ở trường mẫu giáo, mỗi ngày đếm hoa đỏ trên tường hoặc bắt chước tiếng mèo tiếng chó.
“Không được nói với người khác em là em trai chị”, sau khi tan học ngày đầu tiên, Khương Doãn Nặc cảnh cáo cậu.
“Tại sao?” Hứa Khả chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu cô nói gì.
“Mất mặt chết được”, Khương Doãn Nặc không kìm chế giơ nắm đấm.
Hứa Khả im lặng không nói gì, quay người ôm chặt cuốn truyện Doraemon ở trên bàn không buông.
Khương Doãn Nặc vỗ đầu cậu mang tính chất an ủi, vô cùng rộng lượng, “Lấy đi, tặng em đó”.
Chớp mắt đã sắp đến thi giữa kỳ.
Khương Doãn Nặc học ở ngôi trường này sáu năm.
Bài vở thể dục đều không có gì phải nói, thầy cô coi trọng bạn bè ngưỡng mộ. Tính tình ngoại hình không tệ, luôn nhận được hoa cỏ thư tỏ tình. Quan hệ cũng tốt, bạn bè nhiều, cả Lôi Viễn cũng phải nể mặt cô.
Lôi Viễn, được coi là một nhân vật, ở lại lớp hai lần, đầu gấu toàn trường đều tuyệt đối phục tùng cậu ta, hơn nữa mặt còn hung dữ trông như bất cứ lúc nào cũng muốn đánh người, rất nhiều giáo viên nhắc đến liền đau đầu không thôi. Cũng là bạn cùng bàn của cô, vật họp theo loài, Lôi Viễn mà làm bạn với cô nhất định sẽ rất hợp.
Cuộc sống trông có vẻ vô cùng thoải mái.
Còn Hứa Khả vẫn ngồi vững ở hàng ghế đầu tiên trong lớp với chiều cao một mét hai mươi, đứng trước tiên trong đội ngũ tập thể dục.
Rất nhiều khi cậu đã tuyệt vọng.
Những đứa trẻ tâm trí vẫn chưa chín chắn luôn thể hiện sự tàn nhẫn trực tiếp nhất đối với kẻ yếu thế ở bên ngoài.
Thậm chí cậu còn không có lấy một người bạn thân cùng giới.
Ngoại hình cậu vô cùng nổi bật, các cậu con trai chế giễu nghi ngờ giới tính của cậu.
Những lúc nghi ngờ như vậy sẽ diễn biến thành sự quấy rối bạo lực.
Bọn trẻ vây lấy cậu, mấy bàn tay kéo lấy quần đùi của cậu, rêu rao rằng muốn kiểm tra.
Ánh nắng buổi chiều nghiêng nghiêng chiếu rọi lối đi vào giờ ra chơi, Khương Doãn Nặc híp mắt uể oải tựa vào lan can cạnh lối đi. Cô rất muốn biết, đứa nhỏ trông có vẻ yếu đuối này rốt cuộc sẽ ứng phó thế nào.
Tuy Hứa Khả không có bạn cùng giới nhưng lại là lựa chọn hàng đầu để trêu chọc của con gái.
Ra chơi mười lăm phút, thường sẽ nhìn thấy ba đến năm bạn nữ từ sau đuổi theo chặn đường cậu, cậu chạy chậm, cuối cùng đành phải trốn vào nhà vệ sinh nam không ra ngoài.
Khương Doãn Nặc từng muốn giúp cậu, ví dụ như, ép cậu mỗi sáng thức dậy phải chạy bộ, rèn luyện thể lực, tránh để đám con gái như thế bắt nạt, thế nhưng trò chơi đuổi bắt vẫn không ngừng tiếp diễn.
Bỗng nhiên Khương Doãn Nặc phát hiện sự thương hại của mình đối với cậu là không cần thiết, trong ánh mắt cậu con trai để lộ một chút tia sáng hưng phấn, trong nụ cười mang theo nét dí dỏm và đắc ý.
Cậu tìm được niềm vui trong đó.
Nghĩ đến đây, Khương Doãn Nặc mỉm cười, có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, Hứa Khả giận đến đỏ mặt, kiên quyết giữ chặt quần của mình, bị xô đẩy trong đám đông, bất đắc dĩ mở miệng mắng chửi.
Thú vị đó, cô nghĩ.
Những đứa trẻ bị mắng tức giận xông lên đấm trả, cậu con trai gầy yếu liều mạng nghênh đón, mặc dù yếu đuối không sức chống đỡ.
Khương Doãn Nặc lập tức bất chấp xông lên.
Bỗng chốc xảy ra một trận hỗn chiến.
Cho đến khi có người tách cả đám ra.
“Làm gì vậy hả”, Lôi Viễn đứng giữa đám đông như hạc đứng giữa đàn gà. “Năm đấu hai”, cậu ta nói, “Các người còn mặt mũi sao?”
Bọn trẻ đều im bặt không lên tiếng.
Khương Doãn Nặc bĩu môi châm biếm, xoay đầu nhìn Hứa Khả.
Thằng nhóc đó đứng bên cạnh thở dốc, mặt sưng như cái đầu heo.
Cô cũng không khá hơn là mấy, mũi bị chảy máu, cô dùng mu bàn tay lau qua loa, không hề thấy đau, chỉ nghĩ rằng đánh vẫn chưa đã.
Lôi Viễn không biết moi ở đâu ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, bên trên vẫn còn dấu tay màu đen, cô cầm lấy tùy tiện lau tay.
Đám trẻ gây hấn sớm đã tản đi.
Khương Doãn Nặc ngó nhìn Hứa Khả, “Này, còn không cảm ơn người ta”.
Hứa Khả liếc cô một cái rồi xoay người bỏ đi.
Dường như chịu đựng sự bất mãn rất lớn.
Sau khi về đến nhà, cậu con trai mười một tuổi mặt mày nghiêm túc hỏi cô, “Chị, Lôi Viễn thích chị đúng không?”
Cô trợn mắt nhìn.
“Chị cũng thích cậu ta đúng không?” Cậu lại hỏi.
Cô vừa thẹn vừa giận, “Đầu heo, đừng nói lung tung”.
“Khương Doãn Nặc, chị đang yêu sớm đấy”, Hứa Khả đưa ra kết luận, “Chị mới có mười hai tuổi, tuy lớn hơn em một chút nhưng em không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sai lầm của chị”, cậu né tránh nắm đấm hung dữ giơ đến, tiếp tục thuyết giáo, “Cái tên Lôi Viễn đó là thằng lưu manh, không phải người tốt, chị phải cẩn thận một chút… Ây da… Đừng quan tâm đến nó…, đau quá, nó nham hiểm xấu xa, lòng dạ hiểm ác, háo sắc gan to bằng trời…”, Hứa Khả né bên trái tránh bên phải, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Yêu sớm thì đã sao, không liên quan đến em”, đánh thì cũng đánh rồi nhưng lại không bịt được cái miệng đó lại, chi bằng để nó nói cho hết.
“Đương nhiên không liên quan đến em, nhưng mà chị…”, cậu con trai chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy trước, “Chị sẽ mang thai đấy”, cậu lớn tiếng nói.
Câu nói này đối với một đứa bé mười hai tuổi mà nói, quả thật là lời chửi rủa nhục nhã nhất. Khoảnh khắc đó, cô ghét đứa trẻ đang bỏ chạy đến đỉnh điểm. Một lần nữa cô hận chính bản thân mình bị vẻ ngoài yếu đuối của cậu mê hoặc, hối hận đã giúp cậu và bất giác nảy sinh lòng thương hại. Cô tức giận không thôi nhưng cũng xấu hổ vô cùng.
Song, rất nhanh sau đó, cô liền cho qua.
Cạnh bàn cơm, đứa trẻ đó vểnh môi hỏi, “Dì Lâm, bố mẹ lại không về ăn cơm ạ?”
“Đúng thế, hôm nay bố cháu có tiệc. Mẹ cháu… cũng gọi điện nói về nhà muộn một chút”.
Hứa Khả không nói gì thêm, cúi đầu ăn cơm.
Cùng một câu hỏi nhưng ngày nào cậu cũng không thấy phiền mà hỏi đi hỏi lại, sau đó lần nào cũng thất vọng ủ ê.
Hành động này theo Khương Doãn Nặc thấy chính là biểu hiện của sự ấu trĩ và yếu đuối.
Cô thầm thở dài.
Thật ra, cậu chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tác giả :
Bất Kinh Ngữ