Yêu Họa Giang Hồ
Chương 30: Hồ ly
Phong Linh Hiểu cứ luôn cảm thấy, thời gian ngày hôm nay trôi qua đặc biệt dài……
Suốt cả ngày, cô vẫn đều giữ nguyên đề phòng cùng cảnh giác cao độ, để ngăn ngừa Tư Không Tố lại làm ra chuyện quấy rối gì với mình.
Cứ như vậy, cô thực không dễ dàng chịu đựng đến tận buổi tối khiến lòng người run sợ ……
Nhưng mà cho dù cô có chuẩn bị tâm lý một trăm hai mươi phần trăm, thì lúc Tư Không Tố ôm chăn và gối trèo lên giường cô, dây thần kinh toàn thân cô vẫn lập tức bắt đầu căng thẳng.
Phong Linh Hiểu ôm cái gối mềm mại lui đến góc giường, ánh mắt tràn ngập để phòng nhìn chằm chằm Tư Không Tố, lắp bắp lớn tiếng nói: “Tư Không Tố, anh anh anh trèo lên đây làm gì? Đây là giường của tôi mà!”
Tư Không Tố lập tức rất phối họp mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “A? Nhưng ở đây có mỗi chiếc giường này, anh không ngủ ở đây, thì còn ngủ ở đâu nữa?”
“Anh ngủ dưới sàn á!” Phong Linh Hiểu buột miệng thốt ra!
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Phong Linh Hiểu, Tư Không Tố thở dài một hơi: “Tiểu Linh Hiểu, sàn nhà rất lạnh……” giọng nói trầm thấp lại mang theo vài phần làm nũng. Đôi con ngươi đen sáng như sao nhìn cô, vả lại còn lóe lên tia sáng lạ thường, giống như vòng xoáy đầy sức hấp dẫn, có thể khiến người ta bất tri bất giác mất phương hướng trong nó……
Phong Linh Hiểu rùng mình một cái, vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác không nhìn vào đôi con ngươi dễ làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo vệ kia, cố ý giả vờ không chút nào thèm để ý: “Vậy thì thế nào?”
“Cái giường này lớn như vậy, cho anh ngủ một bên đi?” Cơ hội tốt! Trong đôi mắt hẹp dài của Tư Không Tố bỗng xẹt qua một tia thực hiện được, một bên dùng lời nói phân tán lực chú ý của Phong Linh Hiểu, còn một bên nhẹ nhàng dịch vào giữa giường.
“Không được! Anh mau lăn xuống đi!” Tuy rằng Phong Linh Hiểu cự tuyệt không hề để lại nửa phần đường sống, nhưng cô cũng không nhận thấy được nguy hiểm đang càng lúc càng gần……
“Sàn nhà lạnh như vậy, em nỡ để anh ngủ dưới đó sao?”
Phong Linh Hiểu không chút do dự trả lời: “Đương ……”
Câu cô muốn nói là, đương nhiên nỡ!
Nhưng mà lời cô còn chưa dứt, đã bị tên vô sỉ nào đó cắt ngang: “Anh đã biết là em sẽ không nỡ mà. Ừm, cứ như vậy đi, chúng ta cùng nhau ngủ……”
Miệng của Phong Linh Hiểu trong nháy mắt mở thành hình chữ ‘O’.
Cô trợn mắt há miệng mà nhìn Tư Không Tố nằm xuống bên cạnh mình, trong nháy mắt đã chiếm mất nửa cái giường của cô rồi……
Cô không biết làm sao mở to mắt, nhìn Tư Không Tố nghiêng người đưa lưng về phía cô……
= = Này, anh hai à, tôi vẫn chưa nói được hay không mà, anh đã nhanh như vậy……
Ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, Phong Linh Hiểu giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói được. Cô thở phì phì cầm một cái gối ngăn giữa hai người, lời lẽ thực hung dữ nói rõ: “Anh nghe đây, không được ngủ vượt qua ranh giới đó!”
Nói xong, cô bực mình hừ một tiếng, nghiêng người nằm xuống.
Mà bên cạnh……
Tư Không Tố vốn đang giả vờ ngủ bỗng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tối đen như ban đêm một tia gian xảo chợt lóe lên rồi biến mất, khóe miệng của anh nhếch lên một độ cung quỷ dị……
******
Cứ như vậy, Phong Linh Hiểu trằn trọc ở trên giường, rốt cục ở trong tâm trạng rối rắm, phức tạp khó phân biệt mà đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng đến nửa đêm……
Cô cảm thấy mình dường như bị cái lạnh bao quanh, cả người lạnh cóng.
“Lạnh……” Cô nhíu nhíu mày, theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng sự buồn ngủ nồng đậm lại khiến cô không thể thực hiện động tác đơn giản này.
Thật vất vả, cô rốt cục hí mắt ra được một chút. Trước mắt là một màn sương mù tối đen bao phủ.
“Chăn của mình đâu……” Cô mơ hồ lẩm bẩm một tiếng, thò tay ra vùng không khí lạnh cóng kia, bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng mà cô đang ngủ, căn bản không thể dùng lực, cho dù cô tìm kiếm thế nào cũng đều phí công. Giống như cơ thể này vốn không phải là của cô vậy……
Ngay lúc cô định bỏ cuộc –
Đột nhiên, cô chạm phải một vật thể…… rất mềm mại, rất ấm áp?
Đây là cái gì?
Nhưng mà Phong Linh Hiểu đang nóng lòng muổn tìm chăn sưởi ấm, cũng không rảnh suy nghĩ, thân thể vô ý thức dịch về phía vật thể ‘ấm áp’ kia…..
Khi đầu ngón tay cuối cùng hạ xuống, vật thể kia đột nhiên rung một cái.
“Chăn sao? Ơ…..hình như không phải……”
Phong Linh Hiểu khó khăn hơi nâng mí mắt nặng trĩu lên, muốn thấy rõ cảnh vật trước mắt……
Thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng đen dao động ở trước mắt……
Cái gì cũng không có sao? Nhưng mà vì sao cô…… cô lại thấy được một con……
“Một con hồ ly… rất lớn……” Cho dù đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Phong Linh Hiểu cũng không nhịn được mà phát ra kinh ngạc từ đáy lòng, tiếp tục chạm vào con “hổ ly” kia ……
Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Nếu không sao lại thấy hồ ly chứ?
Nhưng mà…… cảm giác về con “hồ ly” này, vì sao lại chân thật như thế?
Cảm giác sờ lên con ‘hổ ly’ rát mềm mại, rất ấm áp, chỉ là……
Phong Linh Hiểu thì thào lên tiếng: “A…… con hồ ly này……không có lông……”
“Hồ ly” bên cạnh đột nhiên giật giật.
“A?” Động tác của Phong Linh Hiểu có chút tạm dừng, nhưng không có dừng lại, đưa tay ôm lấy “hồ ly” mềm mại ấm áp.
Cô cọ cọ bên người “hồ ly”, muốn lấy chút ấm áp từ trên người “hồ ly”. “Hồ ly” hình như bị động tác này của cô làm cho tức giận, Phong Linh Hiểu chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen!
Sau đó, cô giống như thấy được ……
“Hồ ly” trong mộng, đè lên cô……
Trong bóng tối, dường như có một đôi con ngươi sáng quắc nhìn chăm chú vào cô……
Cô quả nhiên là đang nằm mơ mà……
Nếu không làm sao có thể thấy bị một con hồ ly đè lên chứ?
Đúng vậy, nhất định là đang nằm mơ nằm mơ nằm mơ…… Phong Linh Hiểu tự nhủ với mình như vậy, thế nhưng cảm giác đè nặng trên người kia vẫn không biến mất. Cô vươn tay ôm lấy con “Hổ ly” trong mộng, há miệng cắn ……
Thế nhưng cô chỉ cắn được một luồng không khí lạnh lẽo, miệng đã bị cái gì đó mềm mại lấp lại. “Hồ ly” bắt đầu phản kháng, thế mà ngang nhiên dám cắn cô!
Phong Linh Hiểu theo bản năng bắt đầu ngọ nguậy, nghiêng đầu qua một bên: “Đau! Hồ ly cắn…… cắn người…… ưm……” Không kịp thoát đi, miệng của cô lại bị “hồ ly” hung hăng “cắn” lần nữa!
“Ưm này –” Cô đang muốn mở miệng phát ra kháng nghị. Nhưng cô vừa hé miệng, cái gì đó ám áp liền theo không khí lạnh mà xâm nhập vào.
Cái vật kia không hề kiêng nể gì mà đoạt lấy hơi thở cô, gần như hút hết toàn bộ không khí để thở của cô……
“Ưm ưm ưm –!” Phong Linh Hiểu tốn hết sức lực mới đẩy được “Hồ ly” trên người ra!
Cảnh trong mơ này rất chân thật!
“Hồ ly” đáng ghét, ngang nhiên dám cắn cô!
Không được! Cô phải cắn lại!
Trong lúc ngủ mơ Phong Linh Hiểu đã tức giận! Không biết lấy sức lực từ đâu, cô một tay đẩy “hồ ly” đang đè trên người mình ra, sau đó vồ lên, hung hăng cắn vào cổ “hồ ly”……
“Hồ ly” hơi ngọ nguậy vài cái, phát ra một tiếng kêu rên, rốt cục nằm im.
Phong Linh Hiểu vừa lòng, lại ôm lấy “Hồ ly” ấm áp mềm mại, tiếp tục cắn cắn trên người nó một hồi. Rốt cục, cô không chống lại được cơn buồn ngủ nồng đậm vây lấy, nằm úp lên trên người “hồ ly” đi vào mộng đẹp lần nữa ……
******
Ngày hôm sau……
Phong Linh Hiểu bị một trận tiếng mở cửa làm giật mình tỉnh giấc.
Cô bỗng dưng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, lại bị một màn trước mắt dọa đến sợ hãi!
Cô cô cô nhìn thấy cái gì vậy?!
Phong Linh Hiểu không thể đè nén mà bắt đầu run rẩy, tầm mắt cô cực kỳ không thể tin mà đối diện với đôi con ngươi đen mang cười!
“Sao sao sao anh lại ở trên giường của tôi?!” Cô thật vất vả kiềm chế bản thân mới không bật ra tiếng thét chói tai, có điều giọng nói của cô rõ ràng lại mang theo muôn vàn kinh hãi!
“Hả? Chẳng lẽ Tiểu Linh Hiểu quên rồi……” Chủ nhân của con ngươi lộ ra nét mặt vô tội, con ngươi đen sáng trong như gương phản chiếu ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Phong Linh Hiểu, giọng nói như muốn nhắc nhở cô nhớ lại mọi thứ, “Em còn nhớ không, ngày hôm qua –”
Ngày hôm qua, ngày hôm qua ……
Phong Linh Hiểu nghe thấy lời nói của anh nhất thời bàng hoàng không biết làm sao, suy nghĩ cũng không khỏi theo sự dẫn dắt của anh đi ngược về…… Sau đó, cô dần dần nhớ lại mọi thứ ngày hôm qua……
Cô nhớ ra rồi. Ngày hôm qua, tên vô sỉ trước mặt này đi vào phòng của cô, sau đó rất vô sỉ mà làm hỏng cửa phòng, lại rất vô sỉ chiếm một bên giường của cô, cuối cùng còn rật vô sỉ……
Sắc mặt Phong Linh Hiểu chợt trở nên trắng bệch.
Tầm mắt của cô từ thân thể hai người chậm rãi di chuyển xuống, đến khi phát hiện quần áo hai người đều cực kỳ hỗn độn ……
“A a a!”
Phong Linh Hiểu vẫn là bật ra tiếng thét chói tai.
Kiềm chế gì gì đó, quả nhiên chỉ là mây bay……= =
“Tư Không Tố! Anh anh anh đã làm gì tôi rồi!” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, trong giọng nói run rẩy tràn ngập phẫn nộ!
“Tiểu Linh Hiểu, những lời đó hẳn nên là do anh hỏi mới đúng.” Tư Không Tố cong mắt phượng thành hình trăng lưỡi liềm, ý vị sâu xa mà liếc nhìn cô một cái, ý cười trong mắt càng sâu hơn, anh lo lắng hỏi, “Ngày hôm qua em, đã làm gì anh rồi?”
“Em nhìn kỹ lại xem đi ~” Tư Không Tố miễn cưỡng dịch người sang, nhân tiện đem móng vuốt sói đặt lên eo cô.
“Cái gì –” Phong Linh Hiểu vốn đang trong cơn giận dữ nghe xong câu này, vẻ mặt cứng đờ, động tác dừng một chút, ngay cả việc quan trọng là lấy tay anh ra vậy mà cũng quên mất.
Tầm mắt của cô tiếp tục đi xuống, rồi…… chuyển qua tay của mình……
Sau đó…… Sau đó!
Cô phát hiện, tay của mình vậy mà vẫn bám chặt lấy cổ áo của Tư Không Tố!
“A!” Cô hét lên một tiếng, như bị điện giật mà rút tay về, nhanh chóng lùi đến góc giường, lạnh run lên, “Tư Không Tố, anh chiếm tiện nghi của tôi!”
“Có sao?” Tư Không Tố chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, khóe môi tràn ra nụ cười làm người ta váng đầu hoa mắt, đôi mắt chớp chớp, “Nhưng mà hôm qua anh đã rất nghe lời em, không có ngủ vượt qua ranh giới nga…… Nhưng còn em lại……” Giọng nói của anh dừng một chút, đề tài vừa chuyển, đột nhiên thực nghiêm túc nhìn cô, “……cắn anh.”
”Tôi cắn anh?!” Phong Linh Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, gần như là buột miệng thốt ra! Cô không thể tin mà nhìn về phía cái cổ trắng nõn dưới cổ áo hỗn độn của Tư Không Tố……
Quả nhiên là chỗ xanh, chỗ tím thật khó coi……
A a a!
Phong Linh Hiểu cố nén xúc động muốn phát điên, cố gắng áp chế cảm xúc của mình: “Ngày hôm qua rốt cuộc tôi đã làm gì……”
Tư Không Tố vẫn cười đến vô cùng nhẹ nhàng như cũ: “Không biết ư…… Chỉ có điều Tiểu Linh Hiểu, cái này vừa nhìn là hiểu nha…… Có đúng không?”
Nhưng mà thái độ của anh lại làm cho Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi! Tư Không Tố khó ưa, thế mà còn có lòng dạ trêu chọc cô!
Mà khiến cô tức giận nhất chính là, vừa rồi cô vô ý thức bám chặt lấy cổ áo của Tư Không Tố — thế mà người này chẳng những không nhắc nhở cô, ngược lại còn có bộ dạng hưởng thụ “Anh không ngại em tiếp tục ăn đậu hũ của anh” a!
Ngay lúc Phong Linh Hiểu tức giận đến muốn nhào tới bóp cổ Tư Không Tố, lại nghe anh chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng mà, hiện giờ anh biết, có một chuyện rất quan trọng sắp xảy ra.”
“Chuyện gì?” Phong Linh Hiểu ngẩn ra.
“Ừm.” Tư Không Tố cười cười, lười biếng nâng mắt lên, cố ý kéo âm cuối thật dài, “Dì đã về, hẳn là dì ấy đã gọi người đến giúp mở khóa……”
Anh vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền truyển đến một đợt tiếng công cụ đập gõ cái khóa cửa –
Suốt cả ngày, cô vẫn đều giữ nguyên đề phòng cùng cảnh giác cao độ, để ngăn ngừa Tư Không Tố lại làm ra chuyện quấy rối gì với mình.
Cứ như vậy, cô thực không dễ dàng chịu đựng đến tận buổi tối khiến lòng người run sợ ……
Nhưng mà cho dù cô có chuẩn bị tâm lý một trăm hai mươi phần trăm, thì lúc Tư Không Tố ôm chăn và gối trèo lên giường cô, dây thần kinh toàn thân cô vẫn lập tức bắt đầu căng thẳng.
Phong Linh Hiểu ôm cái gối mềm mại lui đến góc giường, ánh mắt tràn ngập để phòng nhìn chằm chằm Tư Không Tố, lắp bắp lớn tiếng nói: “Tư Không Tố, anh anh anh trèo lên đây làm gì? Đây là giường của tôi mà!”
Tư Không Tố lập tức rất phối họp mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “A? Nhưng ở đây có mỗi chiếc giường này, anh không ngủ ở đây, thì còn ngủ ở đâu nữa?”
“Anh ngủ dưới sàn á!” Phong Linh Hiểu buột miệng thốt ra!
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Phong Linh Hiểu, Tư Không Tố thở dài một hơi: “Tiểu Linh Hiểu, sàn nhà rất lạnh……” giọng nói trầm thấp lại mang theo vài phần làm nũng. Đôi con ngươi đen sáng như sao nhìn cô, vả lại còn lóe lên tia sáng lạ thường, giống như vòng xoáy đầy sức hấp dẫn, có thể khiến người ta bất tri bất giác mất phương hướng trong nó……
Phong Linh Hiểu rùng mình một cái, vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác không nhìn vào đôi con ngươi dễ làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo vệ kia, cố ý giả vờ không chút nào thèm để ý: “Vậy thì thế nào?”
“Cái giường này lớn như vậy, cho anh ngủ một bên đi?” Cơ hội tốt! Trong đôi mắt hẹp dài của Tư Không Tố bỗng xẹt qua một tia thực hiện được, một bên dùng lời nói phân tán lực chú ý của Phong Linh Hiểu, còn một bên nhẹ nhàng dịch vào giữa giường.
“Không được! Anh mau lăn xuống đi!” Tuy rằng Phong Linh Hiểu cự tuyệt không hề để lại nửa phần đường sống, nhưng cô cũng không nhận thấy được nguy hiểm đang càng lúc càng gần……
“Sàn nhà lạnh như vậy, em nỡ để anh ngủ dưới đó sao?”
Phong Linh Hiểu không chút do dự trả lời: “Đương ……”
Câu cô muốn nói là, đương nhiên nỡ!
Nhưng mà lời cô còn chưa dứt, đã bị tên vô sỉ nào đó cắt ngang: “Anh đã biết là em sẽ không nỡ mà. Ừm, cứ như vậy đi, chúng ta cùng nhau ngủ……”
Miệng của Phong Linh Hiểu trong nháy mắt mở thành hình chữ ‘O’.
Cô trợn mắt há miệng mà nhìn Tư Không Tố nằm xuống bên cạnh mình, trong nháy mắt đã chiếm mất nửa cái giường của cô rồi……
Cô không biết làm sao mở to mắt, nhìn Tư Không Tố nghiêng người đưa lưng về phía cô……
= = Này, anh hai à, tôi vẫn chưa nói được hay không mà, anh đã nhanh như vậy……
Ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, Phong Linh Hiểu giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói được. Cô thở phì phì cầm một cái gối ngăn giữa hai người, lời lẽ thực hung dữ nói rõ: “Anh nghe đây, không được ngủ vượt qua ranh giới đó!”
Nói xong, cô bực mình hừ một tiếng, nghiêng người nằm xuống.
Mà bên cạnh……
Tư Không Tố vốn đang giả vờ ngủ bỗng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tối đen như ban đêm một tia gian xảo chợt lóe lên rồi biến mất, khóe miệng của anh nhếch lên một độ cung quỷ dị……
******
Cứ như vậy, Phong Linh Hiểu trằn trọc ở trên giường, rốt cục ở trong tâm trạng rối rắm, phức tạp khó phân biệt mà đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng đến nửa đêm……
Cô cảm thấy mình dường như bị cái lạnh bao quanh, cả người lạnh cóng.
“Lạnh……” Cô nhíu nhíu mày, theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng sự buồn ngủ nồng đậm lại khiến cô không thể thực hiện động tác đơn giản này.
Thật vất vả, cô rốt cục hí mắt ra được một chút. Trước mắt là một màn sương mù tối đen bao phủ.
“Chăn của mình đâu……” Cô mơ hồ lẩm bẩm một tiếng, thò tay ra vùng không khí lạnh cóng kia, bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng mà cô đang ngủ, căn bản không thể dùng lực, cho dù cô tìm kiếm thế nào cũng đều phí công. Giống như cơ thể này vốn không phải là của cô vậy……
Ngay lúc cô định bỏ cuộc –
Đột nhiên, cô chạm phải một vật thể…… rất mềm mại, rất ấm áp?
Đây là cái gì?
Nhưng mà Phong Linh Hiểu đang nóng lòng muổn tìm chăn sưởi ấm, cũng không rảnh suy nghĩ, thân thể vô ý thức dịch về phía vật thể ‘ấm áp’ kia…..
Khi đầu ngón tay cuối cùng hạ xuống, vật thể kia đột nhiên rung một cái.
“Chăn sao? Ơ…..hình như không phải……”
Phong Linh Hiểu khó khăn hơi nâng mí mắt nặng trĩu lên, muốn thấy rõ cảnh vật trước mắt……
Thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng đen dao động ở trước mắt……
Cái gì cũng không có sao? Nhưng mà vì sao cô…… cô lại thấy được một con……
“Một con hồ ly… rất lớn……” Cho dù đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Phong Linh Hiểu cũng không nhịn được mà phát ra kinh ngạc từ đáy lòng, tiếp tục chạm vào con “hổ ly” kia ……
Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Nếu không sao lại thấy hồ ly chứ?
Nhưng mà…… cảm giác về con “hồ ly” này, vì sao lại chân thật như thế?
Cảm giác sờ lên con ‘hổ ly’ rát mềm mại, rất ấm áp, chỉ là……
Phong Linh Hiểu thì thào lên tiếng: “A…… con hồ ly này……không có lông……”
“Hồ ly” bên cạnh đột nhiên giật giật.
“A?” Động tác của Phong Linh Hiểu có chút tạm dừng, nhưng không có dừng lại, đưa tay ôm lấy “hồ ly” mềm mại ấm áp.
Cô cọ cọ bên người “hồ ly”, muốn lấy chút ấm áp từ trên người “hồ ly”. “Hồ ly” hình như bị động tác này của cô làm cho tức giận, Phong Linh Hiểu chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen!
Sau đó, cô giống như thấy được ……
“Hồ ly” trong mộng, đè lên cô……
Trong bóng tối, dường như có một đôi con ngươi sáng quắc nhìn chăm chú vào cô……
Cô quả nhiên là đang nằm mơ mà……
Nếu không làm sao có thể thấy bị một con hồ ly đè lên chứ?
Đúng vậy, nhất định là đang nằm mơ nằm mơ nằm mơ…… Phong Linh Hiểu tự nhủ với mình như vậy, thế nhưng cảm giác đè nặng trên người kia vẫn không biến mất. Cô vươn tay ôm lấy con “Hổ ly” trong mộng, há miệng cắn ……
Thế nhưng cô chỉ cắn được một luồng không khí lạnh lẽo, miệng đã bị cái gì đó mềm mại lấp lại. “Hồ ly” bắt đầu phản kháng, thế mà ngang nhiên dám cắn cô!
Phong Linh Hiểu theo bản năng bắt đầu ngọ nguậy, nghiêng đầu qua một bên: “Đau! Hồ ly cắn…… cắn người…… ưm……” Không kịp thoát đi, miệng của cô lại bị “hồ ly” hung hăng “cắn” lần nữa!
“Ưm này –” Cô đang muốn mở miệng phát ra kháng nghị. Nhưng cô vừa hé miệng, cái gì đó ám áp liền theo không khí lạnh mà xâm nhập vào.
Cái vật kia không hề kiêng nể gì mà đoạt lấy hơi thở cô, gần như hút hết toàn bộ không khí để thở của cô……
“Ưm ưm ưm –!” Phong Linh Hiểu tốn hết sức lực mới đẩy được “Hồ ly” trên người ra!
Cảnh trong mơ này rất chân thật!
“Hồ ly” đáng ghét, ngang nhiên dám cắn cô!
Không được! Cô phải cắn lại!
Trong lúc ngủ mơ Phong Linh Hiểu đã tức giận! Không biết lấy sức lực từ đâu, cô một tay đẩy “hồ ly” đang đè trên người mình ra, sau đó vồ lên, hung hăng cắn vào cổ “hồ ly”……
“Hồ ly” hơi ngọ nguậy vài cái, phát ra một tiếng kêu rên, rốt cục nằm im.
Phong Linh Hiểu vừa lòng, lại ôm lấy “Hồ ly” ấm áp mềm mại, tiếp tục cắn cắn trên người nó một hồi. Rốt cục, cô không chống lại được cơn buồn ngủ nồng đậm vây lấy, nằm úp lên trên người “hồ ly” đi vào mộng đẹp lần nữa ……
******
Ngày hôm sau……
Phong Linh Hiểu bị một trận tiếng mở cửa làm giật mình tỉnh giấc.
Cô bỗng dưng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, lại bị một màn trước mắt dọa đến sợ hãi!
Cô cô cô nhìn thấy cái gì vậy?!
Phong Linh Hiểu không thể đè nén mà bắt đầu run rẩy, tầm mắt cô cực kỳ không thể tin mà đối diện với đôi con ngươi đen mang cười!
“Sao sao sao anh lại ở trên giường của tôi?!” Cô thật vất vả kiềm chế bản thân mới không bật ra tiếng thét chói tai, có điều giọng nói của cô rõ ràng lại mang theo muôn vàn kinh hãi!
“Hả? Chẳng lẽ Tiểu Linh Hiểu quên rồi……” Chủ nhân của con ngươi lộ ra nét mặt vô tội, con ngươi đen sáng trong như gương phản chiếu ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Phong Linh Hiểu, giọng nói như muốn nhắc nhở cô nhớ lại mọi thứ, “Em còn nhớ không, ngày hôm qua –”
Ngày hôm qua, ngày hôm qua ……
Phong Linh Hiểu nghe thấy lời nói của anh nhất thời bàng hoàng không biết làm sao, suy nghĩ cũng không khỏi theo sự dẫn dắt của anh đi ngược về…… Sau đó, cô dần dần nhớ lại mọi thứ ngày hôm qua……
Cô nhớ ra rồi. Ngày hôm qua, tên vô sỉ trước mặt này đi vào phòng của cô, sau đó rất vô sỉ mà làm hỏng cửa phòng, lại rất vô sỉ chiếm một bên giường của cô, cuối cùng còn rật vô sỉ……
Sắc mặt Phong Linh Hiểu chợt trở nên trắng bệch.
Tầm mắt của cô từ thân thể hai người chậm rãi di chuyển xuống, đến khi phát hiện quần áo hai người đều cực kỳ hỗn độn ……
“A a a!”
Phong Linh Hiểu vẫn là bật ra tiếng thét chói tai.
Kiềm chế gì gì đó, quả nhiên chỉ là mây bay……= =
“Tư Không Tố! Anh anh anh đã làm gì tôi rồi!” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, trong giọng nói run rẩy tràn ngập phẫn nộ!
“Tiểu Linh Hiểu, những lời đó hẳn nên là do anh hỏi mới đúng.” Tư Không Tố cong mắt phượng thành hình trăng lưỡi liềm, ý vị sâu xa mà liếc nhìn cô một cái, ý cười trong mắt càng sâu hơn, anh lo lắng hỏi, “Ngày hôm qua em, đã làm gì anh rồi?”
“Em nhìn kỹ lại xem đi ~” Tư Không Tố miễn cưỡng dịch người sang, nhân tiện đem móng vuốt sói đặt lên eo cô.
“Cái gì –” Phong Linh Hiểu vốn đang trong cơn giận dữ nghe xong câu này, vẻ mặt cứng đờ, động tác dừng một chút, ngay cả việc quan trọng là lấy tay anh ra vậy mà cũng quên mất.
Tầm mắt của cô tiếp tục đi xuống, rồi…… chuyển qua tay của mình……
Sau đó…… Sau đó!
Cô phát hiện, tay của mình vậy mà vẫn bám chặt lấy cổ áo của Tư Không Tố!
“A!” Cô hét lên một tiếng, như bị điện giật mà rút tay về, nhanh chóng lùi đến góc giường, lạnh run lên, “Tư Không Tố, anh chiếm tiện nghi của tôi!”
“Có sao?” Tư Không Tố chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, khóe môi tràn ra nụ cười làm người ta váng đầu hoa mắt, đôi mắt chớp chớp, “Nhưng mà hôm qua anh đã rất nghe lời em, không có ngủ vượt qua ranh giới nga…… Nhưng còn em lại……” Giọng nói của anh dừng một chút, đề tài vừa chuyển, đột nhiên thực nghiêm túc nhìn cô, “……cắn anh.”
”Tôi cắn anh?!” Phong Linh Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, gần như là buột miệng thốt ra! Cô không thể tin mà nhìn về phía cái cổ trắng nõn dưới cổ áo hỗn độn của Tư Không Tố……
Quả nhiên là chỗ xanh, chỗ tím thật khó coi……
A a a!
Phong Linh Hiểu cố nén xúc động muốn phát điên, cố gắng áp chế cảm xúc của mình: “Ngày hôm qua rốt cuộc tôi đã làm gì……”
Tư Không Tố vẫn cười đến vô cùng nhẹ nhàng như cũ: “Không biết ư…… Chỉ có điều Tiểu Linh Hiểu, cái này vừa nhìn là hiểu nha…… Có đúng không?”
Nhưng mà thái độ của anh lại làm cho Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi! Tư Không Tố khó ưa, thế mà còn có lòng dạ trêu chọc cô!
Mà khiến cô tức giận nhất chính là, vừa rồi cô vô ý thức bám chặt lấy cổ áo của Tư Không Tố — thế mà người này chẳng những không nhắc nhở cô, ngược lại còn có bộ dạng hưởng thụ “Anh không ngại em tiếp tục ăn đậu hũ của anh” a!
Ngay lúc Phong Linh Hiểu tức giận đến muốn nhào tới bóp cổ Tư Không Tố, lại nghe anh chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng mà, hiện giờ anh biết, có một chuyện rất quan trọng sắp xảy ra.”
“Chuyện gì?” Phong Linh Hiểu ngẩn ra.
“Ừm.” Tư Không Tố cười cười, lười biếng nâng mắt lên, cố ý kéo âm cuối thật dài, “Dì đã về, hẳn là dì ấy đã gọi người đến giúp mở khóa……”
Anh vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền truyển đến một đợt tiếng công cụ đập gõ cái khóa cửa –
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn