Yêu Hận Vô Biên
Chương 13
2513.
Đếm lúc này, hắn nhìn trưc diện vào mắt cô, ý nghĩ mãnh liệt muốn hôm cô vào lòng, hắn mới phát hiện ra, bản thân mình yêu cô!
Nhưng muộn rồi, tất cả đều muộn rồi, lúc hắn kí đơn ly hôn, cầm tiêm gây mê đến bên cô, hắn đã biến thành giống như cha mẹ và em gái hắn rồi, hóa thân thành đao phủ, đem tất cả tình yêu của cô từng đao từng đao lăng trì, biến thành mối thù sâu không thấy đáy.
Hai người bọn họ gắn lấy nhau, không chri vì hai xinh linh bé nhỏ kia.
Tuy rằng khoảng cách thật gần, nhưng Hoắc Minh Hách cảm giác được rõ ràng, trái tim cô đã bay xa rồi!
Không, hắn không muốn cô rời đi, tình yêu này đã bất tri bất giác thấm vào xương tủy, hắn làm sao nỡ buông tay.
Hắn hi vọng cô có thể cho hắn một cơ hội, cho dùng chỉ một lần!
Hắn đưa hai tay giữ chặt lấy vai cô, viền mắt ướt ướt: “Mễ Lan, là anh có lỗi với em, là anh chưa bao giờ tin tưởng em! Tất cả đều là lỗi của anh! Cầu xin em, thật lòng cầu xin em...”
Mễ Lan lạnh lùng nhìn hắn, sau đó dùng ngón tay gạt tay hắn ra, cổ họng cô khàn khàn: “Cầu xin tôi ở lại sao? Ở trước mặt mọi người như thế này không phù hợp nói giỡn! Không cần phải giả mù sa mưa, những lời anh nói, dù chỉ là dấu câu thôi tôi cũng không tin, giống như năm đó anh không tin tôi vậy!
Cô cố ý nói như vậy, không thèm để ý Hoắc Minh Hách đau đớn nhường nào!
Cô đã từng coi bọn họ là người nhà, đối xử như máu mủ ruột già, hi vọng có một ngày cô có thể khiến bọn họ cảm động. Cô luôn nhẫn nhịn, nén đau thương, đem tất cả nỗi khổ đau chôn chặt trong lòng, nhưng điều cô mong chờ đến là gì?
Bọn họ liên thue giết hại các con của cô, cho nên tất cả sự nhẫn nhục đều hóa thành thù hận, loại hận thù này từ khi cô bước ra khỏi cửa nhà họ Hoắc, đã thấu xương nhập cốt, không có cách nào bỏ xuống được.
Hoắc Minh Hách nắm lấy tay cô, ‘bốp’ một cái, cái tát của cô giáng lên mặt Hoắc Minh Hách.
“Anh hiện tại đã có vị hôn thê, nghiễm nhiên lại cùng vợ trước làm trò ám muội, đúng là vô liêm sỉ!”
Nói xong, cô quay đầu nhìn ông Hoắc một cái, lạnh lùng nói: “Lời tôi muốn nói cũng đã nói xong, bữa tiệc sinh nhật của con gái ông tiếp tục cử hành đi! Ông đã không ngăn cản tôi, tôi nghĩ cũng nên để cho ông chút mặt mũi. Cổ phần của tôi tôi sẽ không bán, nhưng ông phải cho tôi lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Thị! Sáng ngày kia tôi sẽ đi làm đúng giờ! Tạm biệt!”
Ông Hoắc không mở miệng, cô cười nho nhã, không quay đầu lại mà rời ffi.
Sau khi bước ra khỏi yến tiệc, cô ngừng bước, quay đầu nhìn một cái, khóe miệng mất giác cười lạnh, đáy mắt lóe ra tia âm lãnh càng ngày càng đậm.
Từ nay về sau, cô sẽ như cây gai nhọn, tàn nhẫn cắm vào người nhà họ Hoắc, khiến bọn họ đau tới mức máu me dầm đìa!
Cô sẽ khiến nhà họ Hoắc mãi mãi không có ngày bình yên.
Bữa tiệc sinh nhật bị Mễ Lan náo loạn, cơ bản không thể tiếp tục được nữa, ông Hoắc tự thân tiễn khách về, còn đặc biệt dặn dò bọn họ, chuyện hôm nay không được nói ra ngoài. Nhưng mà miệng mọc trên người người khác khó quản, làm như vậy chỉ để xin sự an ủi trong lòng mà thôi!
Sau khi về nhà họ Hoắc, mỗi người đều phờ phạc, nhất là Hoắc Băng Băng luôn khóc lóc, ánh mắt sưng đỏ lên.
“Ba, con tiện nhân đó nói nhất định không phải là thật, cô ta làm sau có thể là con gái của chủ tịch Diệp? Minh Lãng không thể nào hại con, rõ ràng cô ta chỉ tìm cái cớ...huhu...”
Đếm lúc này, hắn nhìn trưc diện vào mắt cô, ý nghĩ mãnh liệt muốn hôm cô vào lòng, hắn mới phát hiện ra, bản thân mình yêu cô!
Nhưng muộn rồi, tất cả đều muộn rồi, lúc hắn kí đơn ly hôn, cầm tiêm gây mê đến bên cô, hắn đã biến thành giống như cha mẹ và em gái hắn rồi, hóa thân thành đao phủ, đem tất cả tình yêu của cô từng đao từng đao lăng trì, biến thành mối thù sâu không thấy đáy.
Hai người bọn họ gắn lấy nhau, không chri vì hai xinh linh bé nhỏ kia.
Tuy rằng khoảng cách thật gần, nhưng Hoắc Minh Hách cảm giác được rõ ràng, trái tim cô đã bay xa rồi!
Không, hắn không muốn cô rời đi, tình yêu này đã bất tri bất giác thấm vào xương tủy, hắn làm sao nỡ buông tay.
Hắn hi vọng cô có thể cho hắn một cơ hội, cho dùng chỉ một lần!
Hắn đưa hai tay giữ chặt lấy vai cô, viền mắt ướt ướt: “Mễ Lan, là anh có lỗi với em, là anh chưa bao giờ tin tưởng em! Tất cả đều là lỗi của anh! Cầu xin em, thật lòng cầu xin em...”
Mễ Lan lạnh lùng nhìn hắn, sau đó dùng ngón tay gạt tay hắn ra, cổ họng cô khàn khàn: “Cầu xin tôi ở lại sao? Ở trước mặt mọi người như thế này không phù hợp nói giỡn! Không cần phải giả mù sa mưa, những lời anh nói, dù chỉ là dấu câu thôi tôi cũng không tin, giống như năm đó anh không tin tôi vậy!
Cô cố ý nói như vậy, không thèm để ý Hoắc Minh Hách đau đớn nhường nào!
Cô đã từng coi bọn họ là người nhà, đối xử như máu mủ ruột già, hi vọng có một ngày cô có thể khiến bọn họ cảm động. Cô luôn nhẫn nhịn, nén đau thương, đem tất cả nỗi khổ đau chôn chặt trong lòng, nhưng điều cô mong chờ đến là gì?
Bọn họ liên thue giết hại các con của cô, cho nên tất cả sự nhẫn nhục đều hóa thành thù hận, loại hận thù này từ khi cô bước ra khỏi cửa nhà họ Hoắc, đã thấu xương nhập cốt, không có cách nào bỏ xuống được.
Hoắc Minh Hách nắm lấy tay cô, ‘bốp’ một cái, cái tát của cô giáng lên mặt Hoắc Minh Hách.
“Anh hiện tại đã có vị hôn thê, nghiễm nhiên lại cùng vợ trước làm trò ám muội, đúng là vô liêm sỉ!”
Nói xong, cô quay đầu nhìn ông Hoắc một cái, lạnh lùng nói: “Lời tôi muốn nói cũng đã nói xong, bữa tiệc sinh nhật của con gái ông tiếp tục cử hành đi! Ông đã không ngăn cản tôi, tôi nghĩ cũng nên để cho ông chút mặt mũi. Cổ phần của tôi tôi sẽ không bán, nhưng ông phải cho tôi lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Thị! Sáng ngày kia tôi sẽ đi làm đúng giờ! Tạm biệt!”
Ông Hoắc không mở miệng, cô cười nho nhã, không quay đầu lại mà rời ffi.
Sau khi bước ra khỏi yến tiệc, cô ngừng bước, quay đầu nhìn một cái, khóe miệng mất giác cười lạnh, đáy mắt lóe ra tia âm lãnh càng ngày càng đậm.
Từ nay về sau, cô sẽ như cây gai nhọn, tàn nhẫn cắm vào người nhà họ Hoắc, khiến bọn họ đau tới mức máu me dầm đìa!
Cô sẽ khiến nhà họ Hoắc mãi mãi không có ngày bình yên.
Bữa tiệc sinh nhật bị Mễ Lan náo loạn, cơ bản không thể tiếp tục được nữa, ông Hoắc tự thân tiễn khách về, còn đặc biệt dặn dò bọn họ, chuyện hôm nay không được nói ra ngoài. Nhưng mà miệng mọc trên người người khác khó quản, làm như vậy chỉ để xin sự an ủi trong lòng mà thôi!
Sau khi về nhà họ Hoắc, mỗi người đều phờ phạc, nhất là Hoắc Băng Băng luôn khóc lóc, ánh mắt sưng đỏ lên.
“Ba, con tiện nhân đó nói nhất định không phải là thật, cô ta làm sau có thể là con gái của chủ tịch Diệp? Minh Lãng không thể nào hại con, rõ ràng cô ta chỉ tìm cái cớ...huhu...”
Tác giả :
Christie