Yêu Hận Triền Miên
Chương 82: Thiên đường và địa ngục (5)
eidtor Cát
Cái đó đúng. . . . . . Là của anh trai cô sao! Tại sao có thể như vậy?
Cô nhìn ngôi mộ trước mặt, lòng đau, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh “Vì sao chứ?” Hận đến như vậy sao? Hận đến khi chết rồi vẫn không tiêu trừ sao?
Không có bia mộ, chỉ có cỏ dại xung quanh làm bạn…Thời điểm sinh ra đã có khổ sở như vậy sau khi chết vẫn không thể bỏ qua cho anh, nếu như hôm nay không phải anh đưa cô tới đây cô cả đời cũng sẽ không biết anh trai cô nơi nào? Anh trai thân yêu của cô, sau khi chết cũng không thoát khỏi sự hành hạ của người đàn ông này!
Lương Úy Lâm, làm sao anhcó thể ác tâm như vậy? Tại sao có thể?
"Tại sao?" Anh đút tay vào túi quần, đứng ở nơi đó, thân thể cao lớn xa vời không thể chạm đến “Trong lòng em không phải rất rõ sao?”
Gương mặt của cô, trong nháy mắt mất đi huyết sắc.
"Anh. . . . . ." Anh tại sao có thể trong chớp mắt liền trở mặt vô tình? Tối nay có thể coi anh không dịu dàng nhưng cũng làm cho lòng cô cảm động, ấm áp. Nhưng sau một giây, dể cho thế giới nhỏ của cô hoàn toàn sụp đổ!
Anh nắm gương mặt của cô, cường ngạnh, cố ý làm đau cô “Nếu không phải là hắn, tiểu Ngữ sẽ không gặp chuyện như vậy. Cô ấy sẽ trải qua cuộc sống không lo lắng gì, hiện tại thì sao? Đừng tưởng rằng cái chết đã là giải thoát. Như vậy không đủ, vĩnh viễn không đủ, em hiểu chưa Lăng Nhược Tuyết! Cô ấy là em gái một tay tôi nuôi lớn làm sao có thể để người khác khi dễ đây? Làm sao có thể chết như vậy?”
Nhéo cằm của cô, chuyển sang phía mộ "Thấy rõ ràng rồi, nằm ở phía dưới, là anh trai của cô- Lăng Nhược Phong. Biết tại sao tôi lại chôn hắn ở đây không?”
"Cha mẹ của cô, ở chỗ núi cao nhất mà hắn lại ở nơi thấp nhất. Ngay cả chết cũng không thể an nhạc được. Nghĩ tới chết có thể giải thoát hết sao? Tôi để cho hắn ở dưới đó cũng không có an lòng được.”
"Anh. . . . . ." Tại sao anh trai cô chết rồi cũng không bỏ qua? Không buông tha cho người nhà của cô? Anh như vậy là ý gì? 1 giây trước cho cô hạnh phúc giây kế tiếp lại tự tay phá hủy nó.
Lương Úy Lâm, anh làm sao có thể như vậy? Cô sao lại dại dột mà ôm ảo tưởng với anh?
"Cái này là sao chứ?" Lấy ra chiếc nhẫn sáng chói trong tay, thật chướng mắt của anh.
"Cái này, cô có thể giữ lại. Một chút bố thí mà thôi, cô có thể quên hết tất cả sao? Lăng Nhược Tuyết, lòng của cô thật nhỏ!”
"Lương Úy Lâm, tôi không cần bố thí của anh." Cô đưa tay kéo ánh sáng nhỏ trong tay xuống.
"Không cần? Tôi đã đưa cho ai thì sẽ không bao giờ lấy lại. Không bằng cô tới nói cho Lăng Nhược Phong trả em gái của tôi lại ư?”
"Lương Úy Lâm! Làm sao anh có thể như vậy quá đáng? Người chết không thể sống lại, Lăng gia chúng tôi vì cái chết Tiểu Ngữ đã trả giá cao còn chưa đủ nhiều sao? Tại sao đến chết anh cũng không muốn bỏ qua cho anh trai tôi? Bỏ qua cho cha mẹ tôi? Tại sao? Làm sao anh có thể quá đáng như vậy?"
Một đạo lóe quang bay qua buội cỏ, chiếc nhẫn nho nhỏ trong lòng bàn tay Nhược Tuyết đã không còn. Anh ta là một người đàn ông vô tình, ác tâm như vậy! Đồ của anh, cô khinh thường! Cô không bao giờ muốn có bất kì liên hệ nào với anh ta, không cần nữa!
Cô muốn cách anh thật xa, vĩnh viễn không muốn gặp lại nữa! Người đàn ông này quá đáng sợ! Cô thật khờ, giống như anh nói cô thật ngu xuẩn căn bản không nên có tâm chờ đợi anh.
Không kịp đợi anh nói cái gì nữa, cô xoay người muốn chạy, chạy đi mấy bước liền bị anh kéo lại, dùng sức đè vào trên cỏ, cục đá thô trên mặt đất mài gò má mịn màng của cô đau đớn, mang đến từng trận đau đớn.
"Quá mức? Cái gì gọi là quá mức?" Anh cúi ở bên tai của nàng, "Cô nói, nếu như tôi muốn cô ngay trước mộ của Lăng Nhược Phong thì hắn sẽ như thế nào? Không bằng để cho hắn xem một chút, cảm giác em gái mình bị cường bạo như thế nào?”
Thật quá độc ác, không chịu nổi!
Khẽ liếm tia máu ở gò má của cô “ Có thể đội mồ mà sống dậy không?”
"Tôi sẽ hận anh." Cô yên lặng nhìn hắn, trên mặt một mảnh lạnh lùng, cắn răng từng chữ từng chữ nói, nếu như anh ta đối với cô như vậy, cô sẽ thật sự hận anh! Trước kia dù khó chịu thế nào cô cũng không nói ra điều này nhưng hôm nay anh đã bức cô đến cực hạn.
Anh dừng lại, cùng với tầm mắt của cô quấn quít, một hồi lâu, giống như là quyết định khóe miệng nói "Để cho tôi biết cô có bao nhiêu hận”
Cứng rắn mà lạnh lẽo chống đỡ hông của anh.
Con ngươi lành lạnh hơn nữa sắc bén hơi nheo lại, sáng loáng lưu chuyển, anh không cần cúi đầu, cũng biết vào giờ phút này, cái chống đỡ bên hông là vật gì.
Gan dạ sáng suốt thật sự là không nhỏ! Dám từ người của Lương Úy Lâm móc ra súng chỉ vào người anh, cô là người đầu tiên!
"Kiểu cầm nắm không đúng." Chỉ một ngón tay có thể đẩy tay của cô ra, nữa điều chỉnh, nửa mang theo tay của cô, đem súng chỉa vào trái tim của mình, "Nhớ, muốn tôi chết phải bắn nhanh một chút, nhắm ngay tại nơi này.”
"Ma quỷ, anh là ma quỷ!" Nhược Tuyết kích động thét chói tai, súng trong tay cô run rẩy rơi xuống ở trong bụi cỏ. Cô luôn cho rằng tại sao Lương Úy Lâm đối với cô sao có thể tốt như vậy đây? Là cô quá ngu! Anh căn bản không phải là người! Anh là ma quỷ!
"Tôi là ma quỷ, em là cái gì? Ma quỷ trên giường sao? Không bằng, chúng ta chơi trò kích thích một tí? Hả?” Đang nói chuyện tay anh không có dừng lại “Xoạt” một tiếng, quần lót nhỏ bị anh kéo xuống.
"Tôi không muốn! Tôi không muốn, anh dừng tay!" Cô liều mạng giãy giụa, tình nguyện chết đi cũng không cần bị anh nhục nhã như vậy! Hơn nữa còn ở trước mộ của anh trai cô, quá mất mặt quá xấu hổ!
tối mai mới tiếp tục nhe mấy bạn. cả ngày bận học rồi!
Cái đó đúng. . . . . . Là của anh trai cô sao! Tại sao có thể như vậy?
Cô nhìn ngôi mộ trước mặt, lòng đau, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh “Vì sao chứ?” Hận đến như vậy sao? Hận đến khi chết rồi vẫn không tiêu trừ sao?
Không có bia mộ, chỉ có cỏ dại xung quanh làm bạn…Thời điểm sinh ra đã có khổ sở như vậy sau khi chết vẫn không thể bỏ qua cho anh, nếu như hôm nay không phải anh đưa cô tới đây cô cả đời cũng sẽ không biết anh trai cô nơi nào? Anh trai thân yêu của cô, sau khi chết cũng không thoát khỏi sự hành hạ của người đàn ông này!
Lương Úy Lâm, làm sao anhcó thể ác tâm như vậy? Tại sao có thể?
"Tại sao?" Anh đút tay vào túi quần, đứng ở nơi đó, thân thể cao lớn xa vời không thể chạm đến “Trong lòng em không phải rất rõ sao?”
Gương mặt của cô, trong nháy mắt mất đi huyết sắc.
"Anh. . . . . ." Anh tại sao có thể trong chớp mắt liền trở mặt vô tình? Tối nay có thể coi anh không dịu dàng nhưng cũng làm cho lòng cô cảm động, ấm áp. Nhưng sau một giây, dể cho thế giới nhỏ của cô hoàn toàn sụp đổ!
Anh nắm gương mặt của cô, cường ngạnh, cố ý làm đau cô “Nếu không phải là hắn, tiểu Ngữ sẽ không gặp chuyện như vậy. Cô ấy sẽ trải qua cuộc sống không lo lắng gì, hiện tại thì sao? Đừng tưởng rằng cái chết đã là giải thoát. Như vậy không đủ, vĩnh viễn không đủ, em hiểu chưa Lăng Nhược Tuyết! Cô ấy là em gái một tay tôi nuôi lớn làm sao có thể để người khác khi dễ đây? Làm sao có thể chết như vậy?”
Nhéo cằm của cô, chuyển sang phía mộ "Thấy rõ ràng rồi, nằm ở phía dưới, là anh trai của cô- Lăng Nhược Phong. Biết tại sao tôi lại chôn hắn ở đây không?”
"Cha mẹ của cô, ở chỗ núi cao nhất mà hắn lại ở nơi thấp nhất. Ngay cả chết cũng không thể an nhạc được. Nghĩ tới chết có thể giải thoát hết sao? Tôi để cho hắn ở dưới đó cũng không có an lòng được.”
"Anh. . . . . ." Tại sao anh trai cô chết rồi cũng không bỏ qua? Không buông tha cho người nhà của cô? Anh như vậy là ý gì? 1 giây trước cho cô hạnh phúc giây kế tiếp lại tự tay phá hủy nó.
Lương Úy Lâm, anh làm sao có thể như vậy? Cô sao lại dại dột mà ôm ảo tưởng với anh?
"Cái này là sao chứ?" Lấy ra chiếc nhẫn sáng chói trong tay, thật chướng mắt của anh.
"Cái này, cô có thể giữ lại. Một chút bố thí mà thôi, cô có thể quên hết tất cả sao? Lăng Nhược Tuyết, lòng của cô thật nhỏ!”
"Lương Úy Lâm, tôi không cần bố thí của anh." Cô đưa tay kéo ánh sáng nhỏ trong tay xuống.
"Không cần? Tôi đã đưa cho ai thì sẽ không bao giờ lấy lại. Không bằng cô tới nói cho Lăng Nhược Phong trả em gái của tôi lại ư?”
"Lương Úy Lâm! Làm sao anh có thể như vậy quá đáng? Người chết không thể sống lại, Lăng gia chúng tôi vì cái chết Tiểu Ngữ đã trả giá cao còn chưa đủ nhiều sao? Tại sao đến chết anh cũng không muốn bỏ qua cho anh trai tôi? Bỏ qua cho cha mẹ tôi? Tại sao? Làm sao anh có thể quá đáng như vậy?"
Một đạo lóe quang bay qua buội cỏ, chiếc nhẫn nho nhỏ trong lòng bàn tay Nhược Tuyết đã không còn. Anh ta là một người đàn ông vô tình, ác tâm như vậy! Đồ của anh, cô khinh thường! Cô không bao giờ muốn có bất kì liên hệ nào với anh ta, không cần nữa!
Cô muốn cách anh thật xa, vĩnh viễn không muốn gặp lại nữa! Người đàn ông này quá đáng sợ! Cô thật khờ, giống như anh nói cô thật ngu xuẩn căn bản không nên có tâm chờ đợi anh.
Không kịp đợi anh nói cái gì nữa, cô xoay người muốn chạy, chạy đi mấy bước liền bị anh kéo lại, dùng sức đè vào trên cỏ, cục đá thô trên mặt đất mài gò má mịn màng của cô đau đớn, mang đến từng trận đau đớn.
"Quá mức? Cái gì gọi là quá mức?" Anh cúi ở bên tai của nàng, "Cô nói, nếu như tôi muốn cô ngay trước mộ của Lăng Nhược Phong thì hắn sẽ như thế nào? Không bằng để cho hắn xem một chút, cảm giác em gái mình bị cường bạo như thế nào?”
Thật quá độc ác, không chịu nổi!
Khẽ liếm tia máu ở gò má của cô “ Có thể đội mồ mà sống dậy không?”
"Tôi sẽ hận anh." Cô yên lặng nhìn hắn, trên mặt một mảnh lạnh lùng, cắn răng từng chữ từng chữ nói, nếu như anh ta đối với cô như vậy, cô sẽ thật sự hận anh! Trước kia dù khó chịu thế nào cô cũng không nói ra điều này nhưng hôm nay anh đã bức cô đến cực hạn.
Anh dừng lại, cùng với tầm mắt của cô quấn quít, một hồi lâu, giống như là quyết định khóe miệng nói "Để cho tôi biết cô có bao nhiêu hận”
Cứng rắn mà lạnh lẽo chống đỡ hông của anh.
Con ngươi lành lạnh hơn nữa sắc bén hơi nheo lại, sáng loáng lưu chuyển, anh không cần cúi đầu, cũng biết vào giờ phút này, cái chống đỡ bên hông là vật gì.
Gan dạ sáng suốt thật sự là không nhỏ! Dám từ người của Lương Úy Lâm móc ra súng chỉ vào người anh, cô là người đầu tiên!
"Kiểu cầm nắm không đúng." Chỉ một ngón tay có thể đẩy tay của cô ra, nữa điều chỉnh, nửa mang theo tay của cô, đem súng chỉa vào trái tim của mình, "Nhớ, muốn tôi chết phải bắn nhanh một chút, nhắm ngay tại nơi này.”
"Ma quỷ, anh là ma quỷ!" Nhược Tuyết kích động thét chói tai, súng trong tay cô run rẩy rơi xuống ở trong bụi cỏ. Cô luôn cho rằng tại sao Lương Úy Lâm đối với cô sao có thể tốt như vậy đây? Là cô quá ngu! Anh căn bản không phải là người! Anh là ma quỷ!
"Tôi là ma quỷ, em là cái gì? Ma quỷ trên giường sao? Không bằng, chúng ta chơi trò kích thích một tí? Hả?” Đang nói chuyện tay anh không có dừng lại “Xoạt” một tiếng, quần lót nhỏ bị anh kéo xuống.
"Tôi không muốn! Tôi không muốn, anh dừng tay!" Cô liều mạng giãy giụa, tình nguyện chết đi cũng không cần bị anh nhục nhã như vậy! Hơn nữa còn ở trước mộ của anh trai cô, quá mất mặt quá xấu hổ!
tối mai mới tiếp tục nhe mấy bạn. cả ngày bận học rồi!
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi