Yêu Hận Triền Miên
Chương 57: Thế thân
Editor Cát
Tỉnh lại đã là buổi chiều, hơi gió mát lướt nhẹ qua không khí trong lanh từ phía ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hơi thở của nơi đất khách quê người cùng với hương hoa tươi thơm mát, nắng ấm chiều vào rèm cửa sổ màu tím nhạt tỏa ra màu vàng óng ánh.
Nhược Tuyết mềm nhũn nằm ở trong phòng, đôi mắt đen to chậm rãi mở ra chớp chớp nhìn rèm cửa sổ đang động, suy nghĩ mất hồn. Cô cảm giác mình đã ngủ rất lâu? Đây là đâu? Không cần đứng lên cô cũng biết lúc này ngoài cửa sổ non sông tươi đẹp để cho người ta phải nín thở, mùa đông tựa như sắp đi qua, cây lá đều xanh, cây cối um tùm, nhưng không phải là nơi biệt thự đầy máu tanh và sợ hãi kia.
Cảnh sắc đẹp như thế nhưng không che giấu được nội tâm đầy bi thương của cô, không biết là trong sách nào đã từng có câu “ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” hoàn toàn giống với hoàn cảnh của cô bây giờ.
Cuối cùng cô cũng hiểu biết thêm về thủ đoạn của Lương Úy Lâm đối với cô rồi. Anh trước kia khi ở trên giường sẽ không nói với cô câu nào chỉ cần cô phục vụ cho anh thỏa mãn, anh sẽ không để cô đối mặt với ham muốn tình dục nam nữ mà phải khổ.
Nhưng bây giờ thì thế nào, anh lại dùng phương thức để để ép cô, ép cô rơi lệ đầy mặt không hề biết tự ái mà cầu xin anh.
Cô lẳng lặng nằm ở nơi đó không thể động cũng không muốn động.
Có lẽ nơi này là nơi nào cũng không có gì quan trọng, mặc kệ là ở nơi nào cũng chỉ là nơi để giam cầm cô thôi. Dù có khá hơn thì đã thế nào?
"Tiểu Ngữ, con đã tỉnh chưa?"
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, người còn chưa tới, thanh âm dịu dàng đã vang lên ở bên ngoài.
Đã nhắm mắt lại không muốn nhúc nhích nửa phần, Nhược Tuyết nghe âm thanh đó giống như đã từng quen biết, cả người mềm nhũn giống như là được rót vào thuốc kích thích lập tức ngồi dậy.
Người gọi cô là "Tiểu Ngữ", đó là mẹ của Lương Úy Lâm sao? Khó trách cảnh sắc ngoài cửa sổ lại quen thuộc, thì ra là cô đã tới Zurich.
Đây là nằm mơ sao? Tại sao tỉnh lại thì cô đã ở nơi này? Tại sao bà ấy gọi cô là Tiểu Ngữ? Năm đó, cô không phải là không có nghi vấn, nhưng cô không dám hỏi. Nhưng bây giờ, qua sáu năm sau, âm thanh dịu dàng thân thiết đó vẫn gọi cô là Tiểu Ngữ.
Trước đây, Lương Úy Lâm nửa câu cũng không nói liền dẫn cô tới đây, chuyện quá đột ngột. Chợt cô lo sợ không yên, nhìn người phụ nữ mặc áo khoác to lớn trên mặt vui vẻ nhẹ nhàng đi tới đến cô chỉ có thể mặt lo sợ không yên nhìn cái đó mặc to lớn áo khoác, gương mặt vui vẻ không bị thời gian ảnh hưởng đầy khí chất, nhẹ nhàng đi tới cạnh cô.
Con gái bà vẫn như sáu năm trước, tuổi trẻ xinh đẹp. Năm tháng quá ưu ái đối với cô, chỉ trừ vẻ thành thục ra không tìm được trên người con gái bà một tia dấu vết nào của thời gian lưu lại..
"Tiểu Ngữ, thế nào? Có phải hay không còn mệt? nếu mệt thì không cần ngồi dậy, ngủ thêm một lát nữa đi?" Nhan Thanh Uyển đến gần bên giường ngồi xuống.
Tối ngày hôm qua, Úy Lâm dẫn con bé qua, lúc hai người từ cửa tiến vào thì con bé đang trong trạng thái ngủ say rồi. Úy Lâm nói con bé đến công ty thực tập nên rất mệt, bộn bề nhiều việc cho nên vừa lên máy bay đã ngủ rồi. Ai biết nó lại ngủ lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại thật để cho bà lo lắng không ít.
Bà rất đau lòng bởi vì sức khỏe của mình không tốt, không thể tự mình chăm sóc cho hai đứa con, để cho hai đứa sống bên ngoài không ở cạnh, nguyện vọng cũng không thực hiện được bởi vì Ngạo Vũ nói như vậy sẽ làm bà vất vả không tốt cho sức khỏe.
Lương Ngạo Vũ bá đạo cùng cường thế, bà luôn luôn là không có cách nào kháng cự, tất cả mọi chuyện chỉ có thể do ông ta làm chủ, bởi vì mặc kệ từ phương diện nào mà nói, ông ấy vĩnh viễn chỉ có một câu: "Tôi chỉ là vì tốt cho em." Lương Ngạo Vũ nói như vậy, không bằng chính ông ta muốn nói bởi vì bà chăm sóc con mà bỏ quên ông.
Bà không phải là một người mẹ tốt, giữa chồng và con cái bà chỉ có thể lựa chọn chồng. Thật ra bà rất yêu thương hai đứa con nhưng không có cách nào làm một người mẹ tốt. Cho nên trong lòng luôn tự trách.
Nhược Tuyết nhìn người phụ nữ ngồi ở bên giường đang cười, nếu như đây thật sự là mẹ cô thì tốt biết bao! Cô muốn gọi một tiếng “Mẹ” nhưng lại bị nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được.
Lương Úy Lâm tại sao lại muốn cô đối mặt với bà ấy đây? Cô không phải là tiểu Ngữ nhưng lại muốn cô trở thành con gái bảo bối của bà. Cô nên làm gì đây?
"Tiểu Ngữ, nằm xuống nghỉ ngơi đi! Mẹ không có trách con đâu. Chỉ là lâu như vậy không thấy con, mẹ rất nhớ con. Con gái yêu của mẹ lớn lên đã thành một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người rồi. Càng lớn càng xinh đẹp.” Đưa tay vuốt mái tóc đen nhành của Nhược Tuyết giọng của Nhan Thanh Uyển đầy cảm thán.
Ánh mắt cô cay rất khó chịu, Nhược Tuyết giấu nước mắt của mình ở bên trong, nhưng cô không làm được, nó giống như một thứ gì đó không kiềm chế được không cách nào, chảy đầy mặt.
"Tiểu Ngữ, con đừng khóc! Thế nào, có phải mẹ làm cho con buồn không? Hay là thân thể không thoải mái? Mẹ đi gọi Úy Lâm” Thấy con gái mình không có nói gì sau đó lặng lẽ rơi lệ giống như có nhiều uất ức, bà rất nóng lòng. Những năm này bà đều không có ở bên cạnh nó, cho nên chỉ có thể gọi Úy Lâm tới đây.
"Không phải, không phải vậy. . . . . ." Tâm tình Nhược Tuyết mất khống chế, thấy Nhan Thanh Uyển lo lắng cô rốt cuộc không nhịn được bổ nhào vào trong ngực bà, giống như khi còn bé. Ấm áp mềm mại chỉ có nhu tình của mẹ mà thôi. Cô thật khổ sở, cô rất muốn gọi bà một tiếng “mẹ” nhưng….
"Ngoan, đừng khóc, đừng khóc. . . . . . Mẹ ở chỗ này!" Vỗ nhè nhẹ người đang ở trong lòng bà khóc đến toàn thân rung rẩy, trong mắt Nhan Thanh Uyển cũng mông lung những giọt nước mắt.
Thanh âm của bà ấy tại sao lại dịu dàng như vậy làm cho Nhược Tuyết khóc to hơn, bản thân càng thêm bất lực. Đã lâu rồi không có ai đơn thuần ôm cô an ủi cô đừng khóc.
Nếu như đây là mộng, cô thà ở trong giấc mộng này vĩnh viễn không tỉnh lại…. Cô thật sự cô đơn…
Nhưng giấc mộng nào cũng phải tỉnh lại! Hơn nữa lại nhanh như vậy, không kịp cho cô cảm thụ một chút hơi ấm đã lâu không được này.
"Thanh Uyển, thế nào?” Hai cha con đang nói chuyện công việc trong phòng, ra ngoài người giúp việc đã nói bà đi đến phòng của con gái rồi.
Bọn họ vội vội vàng vàng tới đây, thấy hai người phụ nữ đang ôm nhau, một người khóc đến không nói gì, một người hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi cô gái trong ngực.
"Thật xin lỗi. Con. . . . . ." Thấy hai người đàn ông này đồng thời đi vào, Nhược Tuyết rốt cuộc dừng lại nức nở. Cắn miệng, không dám nhìn sắc mặt của bọn họ.
"Đứa nhỏ ngốc, không cần nói xin lỗi với mẹ." Nhan Thanh Uyển nhìn mặt cô dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Lúc nào thì quan hệ mẹ con lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Tiểu Ngữ không phải rất hoạt bát mà hay nũng nịu sao? Chẳng lẽ khi trưởng thành lại thành một người khác rồi sao?
Tỉnh lại đã là buổi chiều, hơi gió mát lướt nhẹ qua không khí trong lanh từ phía ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hơi thở của nơi đất khách quê người cùng với hương hoa tươi thơm mát, nắng ấm chiều vào rèm cửa sổ màu tím nhạt tỏa ra màu vàng óng ánh.
Nhược Tuyết mềm nhũn nằm ở trong phòng, đôi mắt đen to chậm rãi mở ra chớp chớp nhìn rèm cửa sổ đang động, suy nghĩ mất hồn. Cô cảm giác mình đã ngủ rất lâu? Đây là đâu? Không cần đứng lên cô cũng biết lúc này ngoài cửa sổ non sông tươi đẹp để cho người ta phải nín thở, mùa đông tựa như sắp đi qua, cây lá đều xanh, cây cối um tùm, nhưng không phải là nơi biệt thự đầy máu tanh và sợ hãi kia.
Cảnh sắc đẹp như thế nhưng không che giấu được nội tâm đầy bi thương của cô, không biết là trong sách nào đã từng có câu “ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” hoàn toàn giống với hoàn cảnh của cô bây giờ.
Cuối cùng cô cũng hiểu biết thêm về thủ đoạn của Lương Úy Lâm đối với cô rồi. Anh trước kia khi ở trên giường sẽ không nói với cô câu nào chỉ cần cô phục vụ cho anh thỏa mãn, anh sẽ không để cô đối mặt với ham muốn tình dục nam nữ mà phải khổ.
Nhưng bây giờ thì thế nào, anh lại dùng phương thức để để ép cô, ép cô rơi lệ đầy mặt không hề biết tự ái mà cầu xin anh.
Cô lẳng lặng nằm ở nơi đó không thể động cũng không muốn động.
Có lẽ nơi này là nơi nào cũng không có gì quan trọng, mặc kệ là ở nơi nào cũng chỉ là nơi để giam cầm cô thôi. Dù có khá hơn thì đã thế nào?
"Tiểu Ngữ, con đã tỉnh chưa?"
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, người còn chưa tới, thanh âm dịu dàng đã vang lên ở bên ngoài.
Đã nhắm mắt lại không muốn nhúc nhích nửa phần, Nhược Tuyết nghe âm thanh đó giống như đã từng quen biết, cả người mềm nhũn giống như là được rót vào thuốc kích thích lập tức ngồi dậy.
Người gọi cô là "Tiểu Ngữ", đó là mẹ của Lương Úy Lâm sao? Khó trách cảnh sắc ngoài cửa sổ lại quen thuộc, thì ra là cô đã tới Zurich.
Đây là nằm mơ sao? Tại sao tỉnh lại thì cô đã ở nơi này? Tại sao bà ấy gọi cô là Tiểu Ngữ? Năm đó, cô không phải là không có nghi vấn, nhưng cô không dám hỏi. Nhưng bây giờ, qua sáu năm sau, âm thanh dịu dàng thân thiết đó vẫn gọi cô là Tiểu Ngữ.
Trước đây, Lương Úy Lâm nửa câu cũng không nói liền dẫn cô tới đây, chuyện quá đột ngột. Chợt cô lo sợ không yên, nhìn người phụ nữ mặc áo khoác to lớn trên mặt vui vẻ nhẹ nhàng đi tới đến cô chỉ có thể mặt lo sợ không yên nhìn cái đó mặc to lớn áo khoác, gương mặt vui vẻ không bị thời gian ảnh hưởng đầy khí chất, nhẹ nhàng đi tới cạnh cô.
Con gái bà vẫn như sáu năm trước, tuổi trẻ xinh đẹp. Năm tháng quá ưu ái đối với cô, chỉ trừ vẻ thành thục ra không tìm được trên người con gái bà một tia dấu vết nào của thời gian lưu lại..
"Tiểu Ngữ, thế nào? Có phải hay không còn mệt? nếu mệt thì không cần ngồi dậy, ngủ thêm một lát nữa đi?" Nhan Thanh Uyển đến gần bên giường ngồi xuống.
Tối ngày hôm qua, Úy Lâm dẫn con bé qua, lúc hai người từ cửa tiến vào thì con bé đang trong trạng thái ngủ say rồi. Úy Lâm nói con bé đến công ty thực tập nên rất mệt, bộn bề nhiều việc cho nên vừa lên máy bay đã ngủ rồi. Ai biết nó lại ngủ lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại thật để cho bà lo lắng không ít.
Bà rất đau lòng bởi vì sức khỏe của mình không tốt, không thể tự mình chăm sóc cho hai đứa con, để cho hai đứa sống bên ngoài không ở cạnh, nguyện vọng cũng không thực hiện được bởi vì Ngạo Vũ nói như vậy sẽ làm bà vất vả không tốt cho sức khỏe.
Lương Ngạo Vũ bá đạo cùng cường thế, bà luôn luôn là không có cách nào kháng cự, tất cả mọi chuyện chỉ có thể do ông ta làm chủ, bởi vì mặc kệ từ phương diện nào mà nói, ông ấy vĩnh viễn chỉ có một câu: "Tôi chỉ là vì tốt cho em." Lương Ngạo Vũ nói như vậy, không bằng chính ông ta muốn nói bởi vì bà chăm sóc con mà bỏ quên ông.
Bà không phải là một người mẹ tốt, giữa chồng và con cái bà chỉ có thể lựa chọn chồng. Thật ra bà rất yêu thương hai đứa con nhưng không có cách nào làm một người mẹ tốt. Cho nên trong lòng luôn tự trách.
Nhược Tuyết nhìn người phụ nữ ngồi ở bên giường đang cười, nếu như đây thật sự là mẹ cô thì tốt biết bao! Cô muốn gọi một tiếng “Mẹ” nhưng lại bị nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được.
Lương Úy Lâm tại sao lại muốn cô đối mặt với bà ấy đây? Cô không phải là tiểu Ngữ nhưng lại muốn cô trở thành con gái bảo bối của bà. Cô nên làm gì đây?
"Tiểu Ngữ, nằm xuống nghỉ ngơi đi! Mẹ không có trách con đâu. Chỉ là lâu như vậy không thấy con, mẹ rất nhớ con. Con gái yêu của mẹ lớn lên đã thành một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người rồi. Càng lớn càng xinh đẹp.” Đưa tay vuốt mái tóc đen nhành của Nhược Tuyết giọng của Nhan Thanh Uyển đầy cảm thán.
Ánh mắt cô cay rất khó chịu, Nhược Tuyết giấu nước mắt của mình ở bên trong, nhưng cô không làm được, nó giống như một thứ gì đó không kiềm chế được không cách nào, chảy đầy mặt.
"Tiểu Ngữ, con đừng khóc! Thế nào, có phải mẹ làm cho con buồn không? Hay là thân thể không thoải mái? Mẹ đi gọi Úy Lâm” Thấy con gái mình không có nói gì sau đó lặng lẽ rơi lệ giống như có nhiều uất ức, bà rất nóng lòng. Những năm này bà đều không có ở bên cạnh nó, cho nên chỉ có thể gọi Úy Lâm tới đây.
"Không phải, không phải vậy. . . . . ." Tâm tình Nhược Tuyết mất khống chế, thấy Nhan Thanh Uyển lo lắng cô rốt cuộc không nhịn được bổ nhào vào trong ngực bà, giống như khi còn bé. Ấm áp mềm mại chỉ có nhu tình của mẹ mà thôi. Cô thật khổ sở, cô rất muốn gọi bà một tiếng “mẹ” nhưng….
"Ngoan, đừng khóc, đừng khóc. . . . . . Mẹ ở chỗ này!" Vỗ nhè nhẹ người đang ở trong lòng bà khóc đến toàn thân rung rẩy, trong mắt Nhan Thanh Uyển cũng mông lung những giọt nước mắt.
Thanh âm của bà ấy tại sao lại dịu dàng như vậy làm cho Nhược Tuyết khóc to hơn, bản thân càng thêm bất lực. Đã lâu rồi không có ai đơn thuần ôm cô an ủi cô đừng khóc.
Nếu như đây là mộng, cô thà ở trong giấc mộng này vĩnh viễn không tỉnh lại…. Cô thật sự cô đơn…
Nhưng giấc mộng nào cũng phải tỉnh lại! Hơn nữa lại nhanh như vậy, không kịp cho cô cảm thụ một chút hơi ấm đã lâu không được này.
"Thanh Uyển, thế nào?” Hai cha con đang nói chuyện công việc trong phòng, ra ngoài người giúp việc đã nói bà đi đến phòng của con gái rồi.
Bọn họ vội vội vàng vàng tới đây, thấy hai người phụ nữ đang ôm nhau, một người khóc đến không nói gì, một người hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi cô gái trong ngực.
"Thật xin lỗi. Con. . . . . ." Thấy hai người đàn ông này đồng thời đi vào, Nhược Tuyết rốt cuộc dừng lại nức nở. Cắn miệng, không dám nhìn sắc mặt của bọn họ.
"Đứa nhỏ ngốc, không cần nói xin lỗi với mẹ." Nhan Thanh Uyển nhìn mặt cô dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Lúc nào thì quan hệ mẹ con lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Tiểu Ngữ không phải rất hoạt bát mà hay nũng nịu sao? Chẳng lẽ khi trưởng thành lại thành một người khác rồi sao?
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi