Yêu Hận Triền Miên
Chương 31: Nhà (1)
Editor Cát
Sau nhiều năm quay trở lại ngôi nhà nơi cô sống trước kia. Nhược Tuyết cảm thấy sợ hãi! Đứng lặng yên tại nơi đó cô không biết mình nên đi hay là tiếp tục vào trong, bởi vì chân của cô không cách nào bước tới được.
Cảnh vật ở bên ngoài không hề thay đổi, hàng cây sồi xanh cứng cỏi, bãi cỏ xanh mướt còn có cả đài phun nước nhỏ và gốc cây lớn bên cạnh bờ ao.
Mọi thứ nơi này đều lưu lại dấu vết của hai anh em bọn họ, cùng lớn lên cùng tan trường, tản bộ, chơi bóng và là nơi họ sinh ly tử biệt.
"Nhược Tuyết, không cho phép em đi trước, chờ anh . .. Giọng nói nơi xa truyền đến là từ thiên đường sao? Anh trai thân yêu của cô? Anh biết cô trở về nhà?
Bước từng bước, năm đó mỗi ngày đều đi trên con đường này đi về phía cái cây lớn kia.
"Cha, mẹ, anh trai, Nhược Tuyết đã trở về! Nhưng sao con lại không thấy mọi người…!” Nước mắt cô cứ như vậy mà tuôn trào.
Nhược Tuyết, đừng khóc! Sẽ không có ai an ủi cô.
Ngước mắt rơi, hồi tưởng lại cả nhà bọn họ cùng hạnh phúc bên nhau trong căn phòng đó. Nhưng chậu hoa ở ban công đã khô héo và lồng chim trống không treo ở trên cao kia.
Nhắm mắt lại, giống như thấy mẹ vẫn tưới hoa, cha thì trò chuyện với chú chim nhỏ, nhưng vừa mở mắt ra thì tất cả đều không còn gì nữa.
"Nhược. . . . . . Nhược Tuyết! Tiếng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Lau nước mắt quay đầu nhìn người con trai đứng cách đó không xa. Không đúng, phải nói là người đàn ông – Chung Tử Mặc.
“Anh Tử Mặc. . . . .” Người con trai anh tuấn nhiều năm cô không gặp nay đã trưởng thành thành người đàn ông nhanh nhẹn.
Chung Tử Mặc lớn hơn Nhược Tuyết một tuổi, hai người là hàng xóm của nhau, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa cùng nhau lớn lên, đến khi lên trung học vì không học cùng trường và việc học ngày một nhiều thêm nên thời gian gặp mặt ngày một ít đi.
Nhược Tuyết không nghĩ tới, nhiều năm sau khi trở lại, người đầu tiên nhìn thấy lại là anh ta.
"Đúng là em rồi! Chung Tử Mặc hưng phấn bước nhanh về phía Nhược Tuyết.
"Nhược Tuyết, anh không dám tin vào mắt mình anh lại gặp được em ở đây”
Những năm gần đây, nhà họ Lăng xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện đều làm mọi người nghi ngờ nhưng cũng không có ai hiểu rõ. Mọi người đều nói, nhiều năm trước Nhược Tuyết bị người ta bắt cóc và bị giết chết, Nhược Tuyết đi theo một người đàn ông vừa có tiền vừa có thế đưa cô ra nước ngoài và không trở về nữa; họ còn nói, Nhược Tuyết bị anh trai của mình hại chết, nhưng sự việc không điều tra ra được, sau đó Lăng Nhược Phong tự sát vì bị lương tâm cắn rứt, vợ chồng nhà họ Lăng vì quá đau lòng do không chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà lần lượt qua đời. Nhưng anh không tin những lời đồn đại này.
Nhược Tuyết đáng yêu lương thiện như vậy, Nhược Phong yêu thương em gái của mình không hết làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?Anh tin rằng người nhà họ Lương nhất định có nỗi khổ tâm không thể nói ra.
Hiện tại, không phải Nhược Tuyết đang ở trước mặt anh sao?
Nhưng gương mặt trẻ con ngây thơ trước kia đã không còn, giờ đây đứng trước mặt anh là một cô gái có đôi chân mày thanh tú mang một nỗi buồn như có điều gì khó nói. Đúng vậy, là dáng vẻ của một người phụ nữ đã trưởng thành.
Những năm qua, rốt cuộc cô sống như thế nào? Tại sao không trở về? Chung Tử Mặc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng không biết phải nói như thế nào.
Anh quan sát cô nhưng cô chỉ trầm mặc nhìn anh không nói.
"Nhược Tuyết, sao em không nói gì?" Chung Tử Mặc dịu dàng cười nói.
"Nhiều năm không gặp em, em đã thay đổi thật nhiều."
"Anh Tử Mặc, bố mẹ anh đều khỏe chứ?" Nhược Tuyết cười nhạt hỏi anh, tầm mắt cô nhìn về phía cái cây khô lớn ở đằng kia. Những năm này, cô đã trải qua rất nhiều chuyện giống như cả cuộc đời của một người bình thường sẽ không bao giờ gặp phải, giống như một bộ phim truyền hình dài tập, làm sao cô có thể không thay đổi?
Thật khổ thân cho cô, nỗi khổ của cô không cách nào giãi bày, chỉ có thể chôn sâu vào đáy lòng, đêm đến lại không ngừng hành hạ cô.
"Đều khỏe. Nhược Tuyết còn em thì sao?" Chỉ có thể hình dung bằng một câu nói đó là ‘thiên ngôn vạn ngữ’.
"Em….rất tốt." Đúng vậy, rất tốt. Ít nhất cô còn sống và có thể trở về đây .
Cô không hề nghĩ A Cánh lại đưa túi tài liệu này cho cô, trong túi có di ngôn của cha mẹ cô lúc còn sống để lại, một số tiền và có cả chìa khóa của ngôi nhà.
Di ngôn rất đơn giản, cha mẹ muốn cô sống thật tốt, không nên đau lòng, chỉ cần cô có một cuộc sống tốt.
Không oán hận, không chỉ trích trái lại là nỗi đau khi không bảo vệ được con gái của mình và đau lòng vì đứa con trai đã hành động dại dột.
Cha mẹ không biết sao? Sau khi rời khỏi cha mẹ, lòng con như sụp đổ không thể vực dậy. Những năm qua, trong lòng con vẫn nhớ mọi người, dù cuộc sống có u ám con vẫn cố chịu đựng. Nhưng không nghĩ tới một ngày cha mẹ lại bỏ con lại mà ra đi.
Xem xong di ngôn của cha mẹ, cô điên cuồng lao ra khỏi nhà, nhưng đi trên đường cô phát hiện thế giới bên ngoài không có nơi nào dành cho cô. Cô không thể một mình đi xuống núi, ở một nơi xa lạ, đường lại dài như vậy cô nên đi đâu bây giờ?
Cô nắm chặt chìa khóa trong tay, từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối mà khóc mặc cho những giọt nước mắt thấm ước khuôn mặt, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Nhiều năm bị giam cầm, thế giới bên ngoài làm cho cô thấy xa lạ và sợ hãi.
Một chiếc xe thể thao sang trọng từ từ dừng lại ở bên cạnh cô, thanh âm quen thuộc lại vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Tiểu thư, sau này cô muốn ra ngoài hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cô đi. Nơi này nếu đi bộ thì không thể nào tới được thành phố."
Cặp mắt uất ức mở ra, cô nhìn thấy trên gương mặt A Cánh có chút quan tâm đến mình. Anh ta không phải là hộ vệ của Lương Úy Lâm sao? Sao anh ta có thể quan tâm tới cô?
Không phải anh ta đi theo cô là do Lương Úy Lâm sợ cô chạy trốn chứ? Nhưng cô làm sao có thể chạy trốn được đây?
"A Cánh . . . . ." Tại sao vào những lúc này bất kỳ sự quan tâm của một người nào cô đều cảm thấy rất ấm áp.
"Tiểu thư, lên xe đi, muốn đến nơi nào tôi đưa cô đi." Trong nháy mắt vẻ mặt A Cánh lại trở về lạnh nhạt như cũ. Cô là người phụ nữ của chủ nhân, chủ nhân giao cho anh phải bảo vệ cô thật tốt, anh không thể nảy sinh ý nghĩ khác.
Theo lời A Cánh, cô ngồi vào chiếc xe kia.
Lúc xuống xe cô nói A Cánh đi về trước nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Tiểu thư, cô xong việc hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón cô" Không tới hai giây sau chiếc xe đã biến mất trước mặt cô.
Sau nhiều năm quay trở lại ngôi nhà nơi cô sống trước kia. Nhược Tuyết cảm thấy sợ hãi! Đứng lặng yên tại nơi đó cô không biết mình nên đi hay là tiếp tục vào trong, bởi vì chân của cô không cách nào bước tới được.
Cảnh vật ở bên ngoài không hề thay đổi, hàng cây sồi xanh cứng cỏi, bãi cỏ xanh mướt còn có cả đài phun nước nhỏ và gốc cây lớn bên cạnh bờ ao.
Mọi thứ nơi này đều lưu lại dấu vết của hai anh em bọn họ, cùng lớn lên cùng tan trường, tản bộ, chơi bóng và là nơi họ sinh ly tử biệt.
"Nhược Tuyết, không cho phép em đi trước, chờ anh . .. Giọng nói nơi xa truyền đến là từ thiên đường sao? Anh trai thân yêu của cô? Anh biết cô trở về nhà?
Bước từng bước, năm đó mỗi ngày đều đi trên con đường này đi về phía cái cây lớn kia.
"Cha, mẹ, anh trai, Nhược Tuyết đã trở về! Nhưng sao con lại không thấy mọi người…!” Nước mắt cô cứ như vậy mà tuôn trào.
Nhược Tuyết, đừng khóc! Sẽ không có ai an ủi cô.
Ngước mắt rơi, hồi tưởng lại cả nhà bọn họ cùng hạnh phúc bên nhau trong căn phòng đó. Nhưng chậu hoa ở ban công đã khô héo và lồng chim trống không treo ở trên cao kia.
Nhắm mắt lại, giống như thấy mẹ vẫn tưới hoa, cha thì trò chuyện với chú chim nhỏ, nhưng vừa mở mắt ra thì tất cả đều không còn gì nữa.
"Nhược. . . . . . Nhược Tuyết! Tiếng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Lau nước mắt quay đầu nhìn người con trai đứng cách đó không xa. Không đúng, phải nói là người đàn ông – Chung Tử Mặc.
“Anh Tử Mặc. . . . .” Người con trai anh tuấn nhiều năm cô không gặp nay đã trưởng thành thành người đàn ông nhanh nhẹn.
Chung Tử Mặc lớn hơn Nhược Tuyết một tuổi, hai người là hàng xóm của nhau, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa cùng nhau lớn lên, đến khi lên trung học vì không học cùng trường và việc học ngày một nhiều thêm nên thời gian gặp mặt ngày một ít đi.
Nhược Tuyết không nghĩ tới, nhiều năm sau khi trở lại, người đầu tiên nhìn thấy lại là anh ta.
"Đúng là em rồi! Chung Tử Mặc hưng phấn bước nhanh về phía Nhược Tuyết.
"Nhược Tuyết, anh không dám tin vào mắt mình anh lại gặp được em ở đây”
Những năm gần đây, nhà họ Lăng xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện đều làm mọi người nghi ngờ nhưng cũng không có ai hiểu rõ. Mọi người đều nói, nhiều năm trước Nhược Tuyết bị người ta bắt cóc và bị giết chết, Nhược Tuyết đi theo một người đàn ông vừa có tiền vừa có thế đưa cô ra nước ngoài và không trở về nữa; họ còn nói, Nhược Tuyết bị anh trai của mình hại chết, nhưng sự việc không điều tra ra được, sau đó Lăng Nhược Phong tự sát vì bị lương tâm cắn rứt, vợ chồng nhà họ Lăng vì quá đau lòng do không chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà lần lượt qua đời. Nhưng anh không tin những lời đồn đại này.
Nhược Tuyết đáng yêu lương thiện như vậy, Nhược Phong yêu thương em gái của mình không hết làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?Anh tin rằng người nhà họ Lương nhất định có nỗi khổ tâm không thể nói ra.
Hiện tại, không phải Nhược Tuyết đang ở trước mặt anh sao?
Nhưng gương mặt trẻ con ngây thơ trước kia đã không còn, giờ đây đứng trước mặt anh là một cô gái có đôi chân mày thanh tú mang một nỗi buồn như có điều gì khó nói. Đúng vậy, là dáng vẻ của một người phụ nữ đã trưởng thành.
Những năm qua, rốt cuộc cô sống như thế nào? Tại sao không trở về? Chung Tử Mặc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng không biết phải nói như thế nào.
Anh quan sát cô nhưng cô chỉ trầm mặc nhìn anh không nói.
"Nhược Tuyết, sao em không nói gì?" Chung Tử Mặc dịu dàng cười nói.
"Nhiều năm không gặp em, em đã thay đổi thật nhiều."
"Anh Tử Mặc, bố mẹ anh đều khỏe chứ?" Nhược Tuyết cười nhạt hỏi anh, tầm mắt cô nhìn về phía cái cây khô lớn ở đằng kia. Những năm này, cô đã trải qua rất nhiều chuyện giống như cả cuộc đời của một người bình thường sẽ không bao giờ gặp phải, giống như một bộ phim truyền hình dài tập, làm sao cô có thể không thay đổi?
Thật khổ thân cho cô, nỗi khổ của cô không cách nào giãi bày, chỉ có thể chôn sâu vào đáy lòng, đêm đến lại không ngừng hành hạ cô.
"Đều khỏe. Nhược Tuyết còn em thì sao?" Chỉ có thể hình dung bằng một câu nói đó là ‘thiên ngôn vạn ngữ’.
"Em….rất tốt." Đúng vậy, rất tốt. Ít nhất cô còn sống và có thể trở về đây .
Cô không hề nghĩ A Cánh lại đưa túi tài liệu này cho cô, trong túi có di ngôn của cha mẹ cô lúc còn sống để lại, một số tiền và có cả chìa khóa của ngôi nhà.
Di ngôn rất đơn giản, cha mẹ muốn cô sống thật tốt, không nên đau lòng, chỉ cần cô có một cuộc sống tốt.
Không oán hận, không chỉ trích trái lại là nỗi đau khi không bảo vệ được con gái của mình và đau lòng vì đứa con trai đã hành động dại dột.
Cha mẹ không biết sao? Sau khi rời khỏi cha mẹ, lòng con như sụp đổ không thể vực dậy. Những năm qua, trong lòng con vẫn nhớ mọi người, dù cuộc sống có u ám con vẫn cố chịu đựng. Nhưng không nghĩ tới một ngày cha mẹ lại bỏ con lại mà ra đi.
Xem xong di ngôn của cha mẹ, cô điên cuồng lao ra khỏi nhà, nhưng đi trên đường cô phát hiện thế giới bên ngoài không có nơi nào dành cho cô. Cô không thể một mình đi xuống núi, ở một nơi xa lạ, đường lại dài như vậy cô nên đi đâu bây giờ?
Cô nắm chặt chìa khóa trong tay, từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối mà khóc mặc cho những giọt nước mắt thấm ước khuôn mặt, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Nhiều năm bị giam cầm, thế giới bên ngoài làm cho cô thấy xa lạ và sợ hãi.
Một chiếc xe thể thao sang trọng từ từ dừng lại ở bên cạnh cô, thanh âm quen thuộc lại vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Tiểu thư, sau này cô muốn ra ngoài hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cô đi. Nơi này nếu đi bộ thì không thể nào tới được thành phố."
Cặp mắt uất ức mở ra, cô nhìn thấy trên gương mặt A Cánh có chút quan tâm đến mình. Anh ta không phải là hộ vệ của Lương Úy Lâm sao? Sao anh ta có thể quan tâm tới cô?
Không phải anh ta đi theo cô là do Lương Úy Lâm sợ cô chạy trốn chứ? Nhưng cô làm sao có thể chạy trốn được đây?
"A Cánh . . . . ." Tại sao vào những lúc này bất kỳ sự quan tâm của một người nào cô đều cảm thấy rất ấm áp.
"Tiểu thư, lên xe đi, muốn đến nơi nào tôi đưa cô đi." Trong nháy mắt vẻ mặt A Cánh lại trở về lạnh nhạt như cũ. Cô là người phụ nữ của chủ nhân, chủ nhân giao cho anh phải bảo vệ cô thật tốt, anh không thể nảy sinh ý nghĩ khác.
Theo lời A Cánh, cô ngồi vào chiếc xe kia.
Lúc xuống xe cô nói A Cánh đi về trước nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Tiểu thư, cô xong việc hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón cô" Không tới hai giây sau chiếc xe đã biến mất trước mặt cô.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi